Chương 1319: Cổ Chân.


Sau khi Hỏa Huyễn hàn huyên xong rồi mới cáo từ rời khỏi. Tiêu Viêm nhìn bóng lưng hắn mà lâm vào trầm ngâm. Hỏa Huyễn này hướng đến mình hẳn là có ý tốt, tuy cũng vì duyên cớ nhìn trúng thực lực của hắn phần nào nhưng cũng không hẳn hoàn toàn như thế. Dù sao hắn cũng đường đường là người Viêm tộc, hơn nữa Viêm tộc của hắn cũng không đến nông nổi tàn tạ như Tiêu tộc bây giờ.

“Người này có phần không đơn giản a! Ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu thực lực của hắn! Thật không hổ là người của Bát đại tộc thần bí khôn lường!” Thiên Hỏa tôn giả cũng đang tán chuyện với mấy người bên cạnh lúc này mới đến bên cạnh Tiêu Viêm, kinh hãi tán thưởng.

Tiêu Viêm gật đầu. Nếu hắn đoán không lầm thì thực lực Hỏa Huyễn đã đạt đến bậc Thất tinh Đấu Tôn, thậm chí còn mạnh hơn nên nói cách khác, Hỏa Huyễn khiến Thiên Hỏa tôn giả có thực lực Lục tinh Đấu Tôn không thể nhìn thấu. Nhưng kỳ thực, muốn nói đến sự thần bí thì Tiêu Viêm lại cảm thấy thực lực của nữ tử áo đỏ kia lại càng làm cho người khác khó có thể nhìn thấu.Viễn cổ chủng tộc quả nhiên không phải là mặt hàng tầm thường. Chẳng qua cũng hoàn hảo khi nhìn hành động của Hỏa Huyễn thì chí ít Viêm tộc đối với hắn cũng có vài phần tương đối hòa thiện.

“Từ nơi này đến Cổ Thánh Sơn Mạch của Cổ giới phải mất nửa ngày. Trong thời gian này chúng ta chỉ có thể tạm nghỉ trên chiến thuyền này thôi!”

Tiêu Viêm cười khẽ, nói. Sau đó hắn dẫn mọi người đến một góc khác trên chiến thuyền. Diện tích chiến thuyền này vô cùng to lớn và được phòng ngự vô cùng nghiêm ngặt. Chỉ đi khoảng vài bước là có thể thấy được khá nhiều chiến sĩ Hắc Yên quân võ trang đầy đủ. Tình huống thế này làm Tiêu Viêm thoáng kinh ngạc. Chỉ có đưa đón thôi mà lại dàn ra trận hình thế này thì cũng quá hoành tráng…

“Xem ra Cổ tộc vẫn không yên lòng với những khách nhân đi vào Cổ giới! Nhưng chẳng qua cũng khó trách, năng lượng ở Cổ giới dày đặc như vậy, nếu tu luyện nơi này thì hiệu quả tốt hơn ngoại giớ không biết bao nhiêu lần. Không chừng sẽ có một số người dụng tâm kín đáo sẽ vụng trộm tìm địa phương lưu lại tiềm tu…” Tiêu Viêm nghĩ vậy. Người của Cổ tộc làm việc thật cẩn thận.

Càng lúc càng đi tới, đoàn người Tiêu Viêm dần dần đã tiến đến khu vực phụ cận ở đầu thuyền. Lượng người nên đây tuy ít hơn những nơi khác nhiều nhưng phòng vệ xung quanh cũng vẫn chưa từng giảm bớt.

Đi đến đây, Tiêu Viêm cũng dần mất đi hứng thú tham quan, vừa muốn xoay người đi khỏi thì ánh mắt đột nhiên chợt dừng lại ở đầu thuyền. Nơi đó có một nam tử tóc dài mặc một bộ trường bào đang ngồi xếp bằng, mà trước mặt hắn được bày biện một bàn trà phía trên có hai chiếc chén đựng thanh trà thơm nức.

Tiêu Viêm nheo mắt lại nhìn thân ảnh này chằm chằm, sau đó không nói một lời liền xoay người bỏ đi. Hắn có thể nhận thấy từ thể nội người này tràn ra khí tức tựa như biển rộng, hơn nữa kiểu giả thần giả quỷ của người này hắn cũng không cảm thấy hứng thú.

“Bằng hữu Tiêu tộc, nếu đến đây như vậy mời ngồi a!”

Nhưng khi Tiêu viêm mới xoay người thì một tiếng cười nhạt bỗng vang bên tai làm cước bộ hắn phải chậm lại.

Sắc mặt Tiêu Viêm vẫn bình thản, ánh mắt trao đổi với mấy người Tiểu Y Tiên một lượt nhưng vẫn không đi khỏi đây. Sau đó, hắn quay lại bước đến nam tử nọ rồi chậm rãi ngồi xuống phía đối diện. Ánh mắt vừa nhìn đã lãnh đạm hỏi: “Người Cổ tộc?”

Nam tử tóc dài này có ngoại hình không tuấn tú, thậm chí có thể nói là rất bình thường nhưng lại toát ra một uy thế làm cho người ta phải tin phục.

“Ha ha… Tại hạ Cổ Chân!” Nam tử tóc dài cười lớn, nói.

Tiêu Viêm lặng lẽ gật đầu. Hắn đảo mắt nhìn quanh thì thấy được ánh mắt những chiến sĩ Hắc Yên quân xung quanh khi nhìn người này thì toát lên một vẻ tôn kính, mà sự tôn kính này thực sự xuất phát từ nội tâm. Dù khi đối diện với bọn họ là Nhị thống lĩnh Lâm Hủ kia cũng chưa từng để lộ qua.

“Đại thống lĩnh Hắc Yên quân?” Tiêu Viêm trầm mặc một lúc rồi nhẹ giọng hỏi.

Nghe được câu này, bàn tay nam tử tóc dài đang cầm chén trà bỗng khựng lại một chút. Trong chén trà bỗng nhiên gợn lên những đợt sóng rồi hắn nói: “Không hổ là người của Tiêu tộc!”

“Ngươi ở đây đặc biệt muốn chờ ta để lấy lại thể diện cho đám người Linh Tuyền?” Tiêu Viêm bất động thanh sắc, hỏi tiếp.

“Ha ha… mấy tiểu tử kia tính tình táo bạo, định lực không tốt! Có ngươi làm họ biết được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên thì cũng có thể khiến bọn họ thu liễm một chút ngạo khí! Hơn nữa, chuyện lấy thể diện gì đó bọn chúng cũng không dám mời ta ra mặt!” Cổ Chân cười, nói.

Tiêu Viêm chú mục vào Cổ Chân trước mặt. Người này tương đối bình thản, định lực phong đạm vân khinh như vậy cũng là thanh niên trẻ tuổi duy nhất Tiêu Viêm gặp qua trong mấy năm nay.

“Ngươi có biết vì sao trên chiến thuyền lại có nhiều chiến sĩ Hắc Yên quân thủ vệ đến như thế không?” Cổ Chân cũng không hề quan tâm Tiêu Viêm nghĩ gì, đột nhiên hỏi.

“Là lo lắng họ sẽ ở lại Cổ giới ư?” Tiêu Viêm tùy ý đáp.

“Đây chỉ là một nguyên nhân! Bên trong Cổ giới có một số lượng hậu đại khổng lồ. Bọn họ là căn cơ của Cổ tộc, cũng là một tầng tộc nhân trọng yếu nhất… Trong cơ thể của họ cũng chảy xuôi huyết mạch Đấu Đế. Tuy nói là loãng không đáng kể nhưng ngẫu nhiên cũng xuất hiện những trường hợp biến dị. Đến lúc đó, họ sẽ trở thành một dòng máu mới của Cổ tộc… Dĩ nhiên bọn họ có cơ hội tiến hóa như vậy sở dĩ vì duyên cớ trong cơ thể mình có huyết mạch của Đấu Đế…” Cổ Chân nhẹ giọng nói: “Nhưng loại huyết mạch này rất ít ỏi nên rất dễ dàng bị khuất lấp, mà phương thức để khuất lấp huyết mạch này cũng rất đơn giản, chỉ cần kết hợp với ngoại tộc!”

“Cổ tộc coi trọng huyết mạch Đấu Đế, cho nên chúng ta lo lắng người của ngoại tộc sẽ tìm cách làm nó biến mất! Bởi vậy, chúng ta mới đề phòng chuyện người ngoài ở lại Cổ giới như thế!”

Nói đến đây, Cổ Chân chợt ngừng lại rồi nhìn Tiêu Viêm rồi tiếp: “Hậu đại tầm thường cũng thế mà thành viên trung tâm cũng vậy. Trong tộc quy của Cổ tộc ta có một quy định rất rõ ràng: Không được thông hôn với ngoại tộc! Ngươi giờ đây hẳn là hiểu ta muốn nói chuyện gì a?”

Sắc mặt Tiêu Viêm vẫn bình tĩnh như trước, nhẹ giọng đáp: “Biết! Nhưng đối với ta thì vẫn không có tác dụng gì!”

“Ta chỉ nói mấy câu đương nhiên không thể làm ngươi chấm dứt hoài bão lẫn kỳ vọng! Nhưng ngươi có thể hiểu được Cổ tộc coi trọng huyết mạch Đấu Đế đến mức nào! Cho nên, để chắc chắc huyết mạch được truyền thừa lâu dài, chuyện ngươi và tiểu thư sẽ rất khó có kết quả!” Cổ Chân chậm rãi đặt chén trà xuống rồi nói tiếp: “Luận việc phải biết khó mà lui! Nếu không chỉ sợ rằng không ai có kết quả gì tốt! Đây không phải uy hiếp mà chỉ là nhắc nhở! Nếu ngươi thật sự thích tiểu thư thì không nên liên lụy đến nàng. Hiện tại, Tiêu tộc đã hoàn toàn xuống dốc!”

Tiêu Viêm nhẹ nhàng lồng hai tay vào nhau rồi xoa nhẹ nạp giới. Một lúc sau, hắn chợt cười, nói: “Huyết mạch Đấu Đế… Thật sự rất lợi hại ư?”

Nghe vậy, Cổ Chân liền sửng sốt, chợt cười: “Đây còn cần phải nói sao? Hiện tại những chủng tộc viễn cổ đều vẫn rất mạnh! Đó là minh chứng tốt nhất!”

Tiêu Viêm cười cười cũng không đáp lại rồi hỏi tiếp: “Cần phải đạt được cảnh giới gì mới làm Cổ tộc xem nhẹ huyết mạch?”

“Đấu Thánh!” Cổ Chân nhướng mày, chậm rãi đáp.

“Ta đây sẽ đạt đến cảnh giới đó…” Tiêu Viêm mỉm cười, nói.

“Đây không phải chuyện đơn giản cứ nói là được! Nhớ kỹ lời ta nói, là Đấu Thánh – chân chính Đấu Thánh mà không phải là Bán Thánh!” Cổ Chân nhíu mày, nói: “Đấu Tôn đỉnh phong thì Cổ tộc ta chưa bao giờ thiếu, nhưng dù họ làm mọi cách và tiêu hao tâm lực cả đời cũng không thể nào đặt một bước vào cảnh giới ấy! Ta biết thiên phú ngươi không tệ nhưng trong Cổ tộc ta, người có thiên phú mạnh hơn ngươi còn nhiều lắm! Bọn họ đối với việc tấn thăng Đấu Thánh còn chưa có nửa phần tin tưởng, ngươi như thế nào có thể khẳng định ngươi làm được?”

“Bởi vì các ngươi chính là người Cổ tộc, còn ta không phải… Bởi vì các ngươi phải dựa vào huyết mạch Đấu Đế cường đại, mà ta cũng lại không phải!” Tiêu Viêm cười dài, đáp.

“Về phần ta có thể đạt tới Đấu Thánh hay không thì thời gian sẽ chứng minh hết thảy!”

Nụ cười trên khuôn mặt Cổ Chân dần dần thu liễm lại, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt đối diện đang tràn ngập một vẻ mà người ta gọi là tự tin. Một lát sau, hắn rốt cục cũng thở dài, nói: “Nếu ngươi thật sự có lòng tin như vậy thì tự nhiên ta rất vừa lòng! Nếu ngày sau, khi lãnh hội được sự khó khăn ở cảnh giới Đấu Thánh, hi vọng ngươi có thể rời khỏi tiểu thư! Bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy đối với cả hai người cũng không có chỗ nào tốt!”

“Đa tạ đã nhắc nhở! Ta có thể đi từ một phế vật Tiêu gia đến ngày hôm nay thì cũng không bao giờ buông bỏ chuyện gì! Dù có đối mặt với cả Hồn tộc ta cũng không sợ chút nào! Cổ tộc, cũng tương tự như thế!”

Nghe tiếng cười vang vọng bên tai, vẻ mặt Cổ Chân cũng trở nên phức tạp. Bốn chữ “chưa từng buông bỏ” vô cùng đơn giản, người có thể làm được cũng không nhiều…

“Bộp! Bộp!”

Khi Cổ Chân cất tiếng than nhẹ trong lòng thì bỗng chiến thuyền đột nhiên rung lên. Không gian xung quanh vốn đang dao động cũng từ từ tiêu tán, mà tốc độ chiến thuyền cũng dần dần giảm xuống. Trong tầm mắt mọi người lúc này chợt hiện lên cảnh non xanh nước biếc trùng trùng điệp điệp phía xa xa.

“Đến Cổ Thánh Sơn Mạch rồi sao?”

Khoảng cách giữa chiến thuyền cùng mảnh thiên địa mây mù lượn lờ càng lúc càng gần, thì quả tim Tiêu Viêm đập càng lúc càng nhanh. Thân hình hắn bất động rồi đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt chiếu thẳng vào một ngọn núi xa thẳm vân vụ vờn quanh. Ở nơi đó… có một bóng dáng mờ ảo màu xanh xinh đẹp tuyệt trần đang đứng như ẩn như hiện. Dù cách nhau khá xa nhưng Tiêu Viêm vẫn cảm giác được một cảm xúc nhớ mong quen thuộc từ tận cốt tủy.

Từ xa thẳm, bốn mắt đối diện… dần dần như hòa quyện vào nhau!

Cổ Chân chậm rãi đứng dậy nhìn bóng hình xinh đẹp như nữ thần cao quý, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười phức tạp. Nhiều năm như vậy, có thể để nàng đích thân đến đón thì cũng chỉ có mỗi một nam tử này.

“Tiêu Viêm, nội tình của Cổ tộc còn vượt xa tưởng tượng của ngươi! Nếu ngươi có thể đạt đến cảnh giới Đấu Thánh thì hết thảy đều tốt đẹp, nếu như không thể chỉ sợ sẽ gặp khó khăn vô cùng! Cho nên… hi vọng ngươi có thể làm được những gì ngươi nói… Ánh mắt tiểu thư hẳn là không kém!”

Tiêu Viêm lặng lẽ gật đầu. Trong cuộc trò chuyện với Cổ Chân, hắn có thể cảm giác được áp lực cực lớn của Huân Nhi bên trong Cổ tộc.

“Ai cũng không thể ngăn ta với Huân Nhi ở cùng một chỗ! Dù có là Cổ tộc, vậy cũng không được!”

-o0o-

Đấu Phá Thương Khung - Chương #1319