Chương 1314: Tam Thống Lĩnh - Dương Hạo


Tiếng quát to quanh quẩn trong tửu quán làm không khí vốn đang huyên náo chợt im bặt. Danh tiếng hai người này đều cực kỳ không kém. Một người thân là Tam thống lĩnh Hắc Yên quân, người kia từng là quán quân Đan hội tiếng tăm lừng lẫy, họ đều là người trẻ tuổi kiệt xuất trong lớp đồng niên. Hôm nay, ở nơi này lại có thể may mắn xem được hai người họ luận bàn hay sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt lẫn thần sắc của những kẻ hiếu kỳ quanh đây đều trở nên cực kỳ hứng thú. Bọn họ quay tới quay lui như muốn tìm người được gọi lên thách đấu.

“Sao lại thế này?”

Bởi biến cố bất thình lình nên đoàn người Tiểu Y Tiên cũng giật thót người. Họ chợt thấy sắc mặt âm trầm của Tiêu Viêm nên nháy mắt đã hiểu sự tình bèn nói: “Không ngờ vừa nói xong thì phiền toái đã tự tìm đến cửa! Chẳng qua loại thủ đoạn này cũng quá mức bỉ ổi!”

Lấy trí thông minh của họ tự nhiên chỉ nghĩ là biết đối phương vì sợ Tiêu Viêm từ chối nên mới làm kiểu tiền trảm hậu tấu trước mặt công chúng. Đến lúc Tiêu Viêm rút lui hay bại trận thì liền trở thành cái cớ cho bọn người Cổ tộc đả kích, thậm chí còn sẽ liên lụy tới cả Huân Nhi.

“Vù…”

Vẻ âm lệ trên mặt Tiêu Viêm càng nồng, chậm rãi thở ra một hơi rồi buông chén trà trong tay xuống. Hắn nhẹ giọng nói: “Cũng tốt! Ta thật sự không thích kiểu phiền toái không ngừng như thế này! Nếu đã vào đến Cổ giới thì cứ phóng tay giết gà dọa khỉ một phen xem ra cũng không tồi! Nếu tên này muốn làm hòn đá kê chân đầu tiên thì ta liền thành toàn cho hắn!”

Nói vừa dứt lời, Tiêu Viêm mạnh mẽ quay đầu, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng đến thanh y nam tử trên lầu.

“Ha ha… Ngược lại rất nhạy cảm đây!” Nhìn thấy Tiêu Viêm chú mục thẳng vào mình, thanh y nam tử kia cũng cười nhạt và sắc mặt không sợ hãi chút nào. Thực lực của gã là Ngũ tinh Đấu Tôn đỉnh, tuy nói Tiêu Viêm cũng có cảnh giới Ngũ tinh Đấu Tôn nhưng giao đấu với đối thủ cùng cấp thì thanh y nam tử chưa từng thất bại mấy lần.

“Dương Hạo, ngươi chớ có xằng bậy! Nếu trưởng lão biết…” Ngũ thống lĩnh ngồi cạnh cũng cau mày, nói.

“Luận bàn mà thôi! Cổ tộc ta vốn thượng võ, dùng võ kết bạn không phải là vừa lúc sao?” Dương Hạo lại cười nhạt: “Yên tâm đi! Ta sẽ không làm hắn quá khó coi đâu, nhưng dĩ nhiên hắn phải biết thức thời!”

Sau tiếng cuối cùng, thân ảnh gã đã nhẹ nhàng hạ xuống. Không đợi Ngũ thống lĩnh nói tiếp liền nháy mắt xuất hiện trên bình đài. Gã cười dài nhìn Tiêu Viêm cách đó không xa, nói: “Tiêu Viêm tiên sinh, nghe đại danh đã lâu! Không biết hôm nay có hân hạnh được tiên sinh chỉ giáo?”

Rõ ràng!

Trong tòa lầu, mọi ánh mắt lúc này đều mạnh mẽ chuyển đến rồi cuối cùng hội tụ cả vào thân ảnh gầy gầy nơi đó.

“”Hắn là quán quân Đan hội – Tiêu Viêm à?”

“Thoạt nhìn trẻ tuổi quá a! Không ngờ chỉ chừng ấy tuổi mà đã đạt cấp bậc Bát phẩm Luyện dược tông sư! Thật làm người ta khó có thể tin được!”

“Nghe nói sư phụ của hắn là Dược Trần – Dược tôn giả năm xưa! Chẳng qua hiện giờ Dược Trần đã đạt cảnh giới Bán Thánh! Thực lực thật đáng sợ!”

“Ánh mắt Dược Trần thật là độc nha! Người đệ tử này so với Hàn Phong năm đó không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần!”

Nghe bốn phía đang bàn luận xôn xao, sắc mặt Tiêu Viêm vẫn bình thản như trước. Hắn quay đầu lại, nhìn thẳng thanh y nam tử đang cười âm nhu rồi chậm rãi đứng dậy: “Nếu Tam thống lĩnh đã cố ý như thế thì tại hạ tự nhiên không thể chối từ!”

Nhìn thấy Tiêu Viêm thế mà vẫn không tìm cớ trốn tránh, đôi mày của Dương Hạo cũng cau thành một đường nhưng vẻ tươi cười trên mặt càng lúc càng đậm. Gã đưa tay làm một thủ thế xin mời nhưng ai cũng thấy khi gã cúi đầu thì trong mắt lại xẹt lên một tia hàn ý.

“Cẩn thận một chút!”

Nhóm Tiểu Y Tiên cũng không ngăn trở. Bọn họ rất yên tâm về Tiêu Viêm. Dương Hạo kia tuy có thực lực Ngũ tinh Đấu Tôn đỉnh, nhưng thực lực như vậy đối với Tiêu Viêm hiện tại thì không có chút uy hiếp trí mạng nào.

“Ừ!”

Tiêu Viêm gật đầu, bước về phía trước một bước. Tức thì, không gian trước mặt hắn chợt vặn vẹo một trận rồi trong nháy mắt tiếp theo thân hình đã xuất hiện trước mặt Dương Hạo cách đó không xa.

“Không hổ là quán quân Đan hội! Phần gan dạ sáng suốt này thật làm người khâm phục!” Dương Hạo tủm tỉm cười nhìn Tiêu Viêm, nói.

Liếc qua Dương Hạo tuy da cười thịt không cười, nét mặt Tiêu Viêm vẫn bình tĩnh và nói bằng thanh âm không mang chút cảm xúc nào: “Xin mời!”

“Được!”

Dương Hạo cười lớn, chân bước từng bước mạnh mẽ. Đấu khí trong thể nội gã ùn ùn bùng phát ra uy áp làm sắc mặt không ít người nơi đây phải biến đổi kịch liệt.

“Hôm nay, bổn thống lĩnh liền đích thân xem thử quán quân Đan hội này có chỗ nào khó lường!”

Đấu khí tuôn ra dữ dội, Dương Hạo vẫn cười to. Bàn tay thon dài của gã đột nhiên nắm chặt hình thành kình phong dữ dội. Gã dẫm mạnh chân xuống đất, thân hình như chớp đã xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm. Trảo phong sắc bén của gã tựa như thiên la địa võng hung hăng chộp mạnh tới, kình khí sắc bén tạo thành từng vết rách không gian đen nhánh.

Đối mặt với công kích vô cùng của Dương Hạo, Tiêu Viêm chỉ lùi lại một đoạn. Trong vòng ba bước chân di chuyển một cách huyền diệu đã tránh khỏi trảo phong dày đặc của Dương Hạo.

“Hảo tốc độ! Bất quá hãy thử xem Long Xà bộ pháp của ta đây!”

Thấy Tiêu Viêm thế mà lại tránh thoát được công kích của mình, ánh mắt Dương Hạo cũng chợt biến nhưng chợt cười lạnh rồi đạp mạnh đến phía trước, thân thể liền như long hành hổ bộ vút tới giữa không trung, mà thân ảnh gã trong lúc mơ hồ còn hiện lên hư ảnh long xà. Cổ tộc vốn không thiếu đấu kỹ cao giai, Dương Hạo thân là Tam thống lĩnh tự nhiên đấu kỹ sở trường của gã cũng không phải mặt hàng bình thường. Chỉ bằng Long Xà bộ pháp này thì tuyệt không kém Tam Thiên Lôi Động của Tiêu Viêm chút nào.

“Thiên Sát – Toái Khí Trảo!”

Thi triển cái gọi là Long Xà bộ pháp, tốc độ của Dương Hạo cũng đột nhiên gia tăng, trảo phong cũng đột nhiên biến đổi. Hung sát khí nơi tay gã cấp tốc ngưng tụ, không gian nơi trảo phong của gã lướt qua đều bị vỡ tan rồi bùng nổ tạo thành những tiếng động chói tai mà sắc bén khuếch tán khắp không trung.

“Cổ tộc quả nhiên là đại tộc! Cao giai đấu kỹ bên ngoài khó gặp đến bực này cũng được hắn thuận tay là đánh ra!”

Cảm thụ được tốc độ và sức công kích của Dương Hạo đột nhiên trở nên sắc bén, đôi mắt Tiêu Viêm cũng chợt híp lại. Bản thân có nhiều đấu kỹ cao giai như thế, chẳng trách người này không lo gì khi đấu với Ngũ tinh Đấu Tôn cùng cấp. Chẳng qua đối phương cũng đã tính sai! Trước linh hồn lực khổng lồ của Tiêu Viêm thì thân pháp quỷ mị đến mức nào cũng đều không thể che dấu.

“Phanh! Phanh!”

Tay áo Tiêu Viêm huy động. Mỗi lần đánh ra một quyền đều oanh kích chuẩn xác vào trảo phong sắp đến nơi của Dương Hạo. Trong trảo phong của gã vẫn còn chưa sơ hở, có lúc mạnh lúc yếu. Nhưng loại sơ hở này, nếu không có khả năng quan sát tinh tế đến hoàn mỹ thì không có cách nào ngăn được. Cũng may, Tiêu Viêm có linh hồn lực vượt xa Dương Hạo nên có thể làm được một cách nhẹ nhàng.

“Bùng! Bùng! Ầm!”

Sau một lần va chạm, sắc mặt Dương Hạo đều trở nên ngưng trọng hơn một phần. Sau khi giao thủ mười mấy lần thì vẻ mặt gã đã hoàn toàn trở nên căng thẳng. Dù gã đã thi triển ra hai loại đấu kỹ Địa giai trung cấp nhưng lại chưa hề tổn thương đến Tiêu Viêm chút nào. Thấy bộ dáng thong dong của hắn làm mặt mũi của Dương Hạo trở thành bộ dáng không thể tin được.

“Ta không tin tên tiểu tử nghèo mạt rệp như ngươi lại có nội tình sánh với ta được!”

Sắc mặt Dương Hạo trở nên âm hàn, cước bộ trong nháy mắt đã lui lại. Mà ở thời điểm hắn lùi bước, bàn tay gã lại kết xuất ra những thủ ấn mà Tiêu Viêm vô cùng quen thuộc.

“Đế Ấn Quyết sao?”

Thấy thế, đôi mắt Tiêu Viêm cũng híp lại. Thân hình hắn chợt lóe đã xuất hiện trước mặt Dương Hạo rồi cong ngón tay búng ra một luồng kình phong bắn như chớp vào cổ tay Dương Hạo. Luồng kình phong này tuy không mạnh nhưng vừa vặn đánh tan ấn quyết của Dương Hạo khiến khí huyết trong người gã trở nên quay cuồng.

“Tiểu tử này làm sao biết rõ sơ hở của Đế Ấn Quyết đến như vậy?”

Bị Tiêu Viêm tùy tay phá vỡ ấn quyết vừa kết thành, sắc mặt Dương Hạo cũng kịch biến. Nhưng khi hắn còn chưa kịp suy nghĩ thì kình phong nóng cháy đã trực tiếp ập tới làm hắn phải vội vàng đón đỡ.

“Bùng! Bùng!”

Kình phong cháy bỏng bùng nổ trên bình đài. Trong sự kinh ngạc, mọi người chợt nhìn thấy dưới một quyền này của Tiêu Viêm, Dương Hạo kia đã chợt lảo đảo người rồi lui lại mấy bước liền. Cuộc giao phong này, cư nhiên Dương Hạo kia lại ở thế bị áp chế hoàn toàn.

Trên lầu, sắc mặt Linh Tuyền vốn âm lãnh đã trở nên khó coi. Trong lúc mơ hồ, gã lại cảm thấy vô cùng bất an.

“Dương Hạo cư nhiên lại không phải đối thủ của hắn!” Sắc mặt Ngũ thống lĩnh kia cũng tương đối ngưng trọng quay mắt nhìn vào Dương Hạo dường như đã xuất hết mọi vốn liếng và Tiêu Viêm vẫn thong dong bình tĩnh như cũ mà trong lòng có chút suy sụp. Người mà tiểu thư nhìn trúng quả nhiên không phải là kẻ bỏ đi!

“Vô liêm sỉ!”

Bị Tiêu Viêm một chưởng đánh lui, sắc mặt Dương Hạo cũng hơi đỏ lên vì thẹn. Hiển nhiên gã cũng không rõ nguyên nhân mà thực lực Ngũ tinh Đấu Tôn đỉnh phong của mình sao cả Tiêu Viêm cũng đánh không được. Trái lại, Tiêu Viêm này cho đến bây giờ vẫn chưa vận dụng bất kỳ loại đấu kỹ nào.

“Phúc Địa Ấn!”

Sắc mặt Dương Hạo hiện lên vẻ dữ tợn mơ hồ. Gã thi triển Long Xà bộ pháp đến mức tận cùng tạo thành vô số hư ảnh long xà trên bình đài, mà mặt khác ấn quyết trên tay cũng biến hóa nhanh chóng, đấu khí bàng bạc cấp tốc ngưng tụ.

Tiêu Viêm vẫn khoanh tay ngạo nghễ đứng giữa sân, ánh mắt bình tĩnh nhìn thân ảnh mơ hồ đang bay qua bay lại. Một lúc sau, hắn chợt chậm rãi nhắm mắt lại.

“Ngưng tụ thành công!”

Nhìn thấy vẻ khinh thường của Tiêu Viêm, nét dữ tợn trên mặt Dương Hạo càng dày. Gã đột nhiên biến đổi thủ ấn một lúc rồi trong mắt hiện lên hàn quang sắc lạnh nhưng chưởng ấn trong tay hắn lại trào ra một luồng kình phong lạnh buốt bao phủ toàn thân Tiêu Viêm.

“Bùm! Bùm!”

Trong nháy mắt hàn ý bao phủ, dưới bình đài ngay lòng bàn chân Dương Hạo chợt nổ tung, trong nháy mắt đột nhiên hình thành một hỏa trụ nham thạch nóng cháy như một con hỏa long giương nanh múa vuốt dữ dội lưới ra. Cuối cùng, hỏa long khủng bố này đã oanh kích thật mạnh vào giữa hai chân của Dương Hạo.

“Phụt!”

Công kích phát ra từ trong đại địa đã nằm ngoài dự liệu của mọi người. Mà nhân vật chính Dương Hạo của chúng ta lại lập tức xì ra một ngụm máu tươi. Mặt khác gã bị lực mãnh liệt của hỏa trụ trực tiếp đánh mạnh vào người nên tiêu sái bay thẳng vào không trung, cuối cùng thong thả nện ầm lên một cây cột đá của tòa lầu làm nó nổ tung rồi sụm hẳn xuống như một sợi bún. (Đoạn này êm chế vì văn chương tác giả oải quá, các bác cứ ném đá! – Dịch).

Nhìn cuộc chiến đã kết thúc trong nháy mắt, trong cả tòa lầu nhất thời lặng ngắt như tờ. Từng ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chú vào thân ảnh thanh niên cao gầy vẫn đang nhắm mắt chắp tay giữa tràng đấu, mà thậm chí vẫn còn chưa từng di động. Sau một hồi lâu, chợt từng tràng pháo tay đinh tai nhức óc chợt dâng trào ngập cả tòa lầu.

Sắc mặt Tiêu Viêm vẫn thản nhiên như chưa từng làm gì cả, nhìn Dương Hạo cả người cháy đen rồi chắp tay mỉm cười: “Tam thống lĩnh, đa tạ!”

“Phụt!”

Mới phiêu diêu nằm xuống đất với một tư thế vô cùng gợi cảm, Dương Hạo nghe được lời êm ái này bèn không nén được phải duyên dáng phun tiếp một ngụm máu nữa. Dù thế nào đi nữa, nhân vật chính Dương Hạo của chúng ta cũng không nghĩ ra nguyên nhân mình bị bại trong tay Tiêu Viêm một cách thê thảm như thế, dù bản thân mình có thực Ngũ tinh Đấu Tôn đỉnh phong.

-o0o-

Đấu Phá Thương Khung - Chương #1314