Chương 1275: Kết Cục Thê Thảm


Nghe được tiếng thét thê lương và chói tai của Trích Tinh lão quỷ, Tiêu Viêm trước hết ngẩn ra nhưng chợt cảm thấy rùng mình. Cư nhiên lúc này vẫn còn cường giả Hồn Điện ẩn nấp? Thêm nữa, thân phận của người này thậm chí ngay cả Trích Tinh lão quỷ thân là Thiên tôn lại phải tôn xưng một tiếng “Đại nhân”…

“Xem ra Hồn Điện quả nhiên đã chuẩn bị chu đáo!”

Trong lòng xẹt qua ý niệm này, ánh mắt Tiêu Viêm chợt lóe quang mang hung lệ. Bất kể thế nào, trước tiên phải giết chết Trích Tinh lão quỷ đã ba lần bốn lượt đôi địch với hắn đã rồi nói sau!

“Xùy…”

Sát ý trong lòng bùng phát, tốc độ khuếch tán của hắc sắc quang quyển kia đột nhiên nhanh hơn rất nhiều, hấp lực đã gần trong gang tấc làm lão quỷ sợ đến hồn phi phách tán, tiếng thét kinh hãi chói tai càng thêm phần thê lương.

“Phế vật! Bị một tên tiểu bối ép đến nông nổi này, ngươi còn mặt mũi gì trở thành Thiên tôn Hồn Điện!”

Đúng lúc khe không gian sắp nuốt chửng thân hình của Trích Tinh lão quỷ thì một âm thanh đạm mạc không mang cảm xúc gì đột nhiên vang vọng khắp vùng trời đất này. Ngay sau đó, không gian phía sau Trích Tinh lão quỷ nhanh chóng nứt ra một cái khe. Một thân ảnh chậm rãi đi ra từ bên trong, mà theo sự xuất hiện của bóng người này, không khí trong phiến thiên địa này liền trở nên ướt át. Trong lúc mơ hồ, trên bầu trời còn có những hạt mưa rất nhỏ lất phất bay xuống.

Biến hóa kỳ dị như vậy lập tức làm Tiêu Viêm chú ý, lập tức trong lòng nặng nề. Người này cư nhiên chỉ bằng đấu khí mênh mông trong người mà có thể dẫn động năng lượng làm cho đất trời biến hóa . Thực lực bực này, dựa theo hắn suy đoán thì người được gọi là Cửu thiên tôn này e rằng chí ít đã đạt đến thất tinh, thậm chí là cấp bậc bát tinh Đấu Tôn.

Âm thanh đạm mạc nọ dù làm cho Trích Tinh lão quỷ mất mặt, nhưng cứ so sánh thì thể diện không thể quan trọng bằng tính mệnh được, nên lão ta liền vội thét lên: “Đại nhân, cứu ta!”

Bóng người màu lam lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Viêu, sau đó thoáng cau dôi mày màu lam rồi nhìn hắc sắc quang quyển đang nhanh chóng bay đến, miệng lẩm bẩm: “Cư nhiên lại là Thiên giai đấu kỹ! Tiểu tử này thật là làm cho người ta hâm mộ!”

Câu nói vừa dứt, thân ảnh màu lam vung tay áo lên, những giọt mưa lất phất trong trời đất lập tức hội tụ lại bằng một tốc độ kinh người, trong khoảnh khắc đã ngưng tụ lại trước mặt Trích Tinh lão quỷ thành một tấm màn mưa xoay tròn với tốc độ lớn. Cùng lúc đó, một chưởng của lão ta chộp lấy bả vai Trích Tinh lão quỷ, thân hình lui về sau nhanh như chớp.

Nhìn thấy người này cứu đi Trích Tinh lão quỷ, hàn ý trong mắt Tiêu viêm cũng bắt đầu tràn ngập, đấu khí trong cơ thể bắng đầu tăng thêm điên cuồng… Mà tốc độ khuếch tán của hắc sắc quang quyển cũng nháy mắt đã nhanh hơn nhiều, sau một sát na đã đánh mạnh vào màn mưa.

“Rầm!”

Hai người va chạm, màn mưa lập tức bị nổ văng tung tóe. Những giọt mưa dày đặc đều bị nuốt hết vào khe hở không gian của quang quyển.

Hắc sắc quang quyển độ phá màn mưa, tốc độ không giảm mà tăng. Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của Trích Tinh lão quỷ đuổi nhanh đến rồi trực tiếp cắt thẳng vào đôi chân của lão quỷ.

“A…!!!”

Khi hắc sắc quang quyển chạm vào chân, trong miệng Trích Tinh lão quỷ nhất thời bộc phát ra một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.

“Hừ!”

Lúc này, thân ảnh màu lam cũng hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới âm thanh thảm thiết của Trích Tinh lão quỷ, nắm chặt hơn bả vai lão rồi nhanh chóng thối lui bằng tốc độ nhanh hơn nhiều…

Thân ảnh màu lam tăng tốc, lúc này mới có thể mang Trích Tinh lão quỷ trốn xa thêm một khoảng nữa. Khi quay đầu lại nhìn đôi chân Trích Tinh lão quỷ thì đã cau mày. Hiện giờ, đôi chân của Trích Tinh lão quỷ đã hoàn toàn bị cắt đứt, ngay chỗ đó lại bóng loáng như gương thậm chí đến cả máu cũng không có nửa giọt. Hiện trạng như vậy giống như khi vừa tiếp xúc cả máu thịt trên hai chân của lão quỷ đã bị hắc săc quang quyển cắn nuốt toàn bộ. Lúc chuyển hướng nhìn vào mặt Trích Tinh lão quỷ, đã thấy nó trắng bệch như tuyết và ngay cả hô hấp cũng đã trở nên vô cùng trì trệ.

Mất đi hai chân và một tay, Trích Tinh lão quỷ này dường như đã được tính là một nửa phế nhân! (Ở phần trên làm gì có nói vụ 1 tay nhể? - Con tác giả Thổ Tả này viết điêu quá thể! Mà mất 2 chân 1 tay thì là bố của phế nhân ấy chứ! – Dịch.)

“Thiên giai đấu kỹ thật bá đạo!”

Trên mặt thân ảnh màu lam thoáng hiện vẻ ngưng trọng, chợt lắc lắc đầu. Mũi chân điểm vào hư không một cái thì thân hình đã bắn mạnh ra. Mặc dù lấy thực lực của mình, không nghĩ được là không đón nổi một Đại Thiên – Tạo Hóa Chưởng kia… Dù có thể nhưng kế đó sẽ tạo cho mình một ít hao tổn. Đó cũng không phải chuyện làm y vui vẻ khi thấy được.

“Có đi cũng phải lưu lão quỷ ấy lại!”

Nhìn thấy thân ảnh màu lam tăng tốc, Tiêu Viêm đột nhiên cười lạnh rồi nắm chặt tay. Đấu khí mênh mông ngập tràn bùng phát làm tốc độ hắc sắc quang quyển đã lên tới cực hạn. “Vút” một tiếng liền khuếch tán mãnh liệt, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đuổi theo thân ảnh màu lam đang nắm lấy bả vai Trích Tinh lão quỷ. Cuối cùng, trong ánh mắt sợ hãi cực độ của lão già kia đã trực tiếp chạm lên một bộ vị khác trên ngực lão quỷ.

“Xèo…”

Một tiếng động rất nhỏ vang lên, đôi mắt đang mở to của Trích Tinh lão quỷ bỗng cứng lại, máu tươi xuôi theo khóe miệng chảy tràn xuống, khuôn mặt giống như một thân cây khô héo, sinh khí trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ.

Khe không gian cắn nuốt trọn phần ngực của Trích Tinh lão quỷ, rốt cuộc do phạm vi khuếch tán đã đến cực hạn nên mới đình chỉ kéo dài. Cuối cùng rung lên rồi biến mất dưới vô số ánh mắt hoảng sợ.

Sau khi Trích Tinh lão quỷ đã mất sinh cơ, thân ảnh màu lam liền dừng lại. Sau đó, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắc sắc quang quyển đang bay lùi về và cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Viêm.

“Không hổ là hậu nhân của Tiêu Huyền! Bổ tôn ta có chút kỳ quái vì sao ngươi trẻ thế này đã có thể đạt đến cấp Đấu Tôn? Hay huyết mạch Tiêu gia sớm đã vứt đi lại còn có thể dùng hay sao?” Thân ảnh màu lam nhìn Tiêu Viêm, thản nhiên nói.

Tiêu Viêm vẫn chưa vội trả lời, dùng ánh mắt cảnh giới nhìn lam bào lão giả phía trước... Thậm chí đến cả tóc, lông mi của lão cũng có màu lam nhạt, trong đôi mắt dường như ẩn chứa thủy hệ năng lượng mênh mông vô cùng vô tận, làm người ta nhìn vào phải thất thần. Lão già lam bào này dù thoạt nhìn thì thấy cũng bình thường nhưng Tiêu Viêm hiểu thực lực của lão căn bản không hề yếu hơn Hắc Kình của tộc Thái cổ Hư Long ngày đó hắn nhìn thấy.

“Hẳn không phải do nguyên nhân về huyết mạch! Loại huyết mạch vứt đi này có thể dưỡng dục ra Tiêu Huyền và các cường giả khác đã là chuyện bất khả tư nghị, nên không thể nào xuất hiện thêm một Tiêu Huyền nữa…” Đối với Tiêu Viêm đang lâm vào trầm mặc, lam y lão giả được Trích Tinh lão quỷ xưng là Cửu thiên tôn lại không thể tự chủ được, lắc lắc đầu lẩm bẩm.

“Huyết mạch vứt đi?” Tiêu Viêm nhíu mày, trong òng có chút nghi hoặc. Nghe ý tứ trong lời nói của lão già này, tựa hồ Tiêu gia trước đây rất lâu có một đoạn lịch sử mà hắn không hề biết. Nhưng vì sao đã nhiều năm như vậy hắn lại không cảm nhận được huyết mạch lực đến nửa điểm? Hắn có thể đạt tới trình độ hiện tại, ngoại trừ dựa vào Phần Quyết cắn nuốt Dị hỏa, còn lại đều dựa vào từng bước từng bước tu luyện đi lên. Tất cả đều không có liên quan gì đến huyết mạch lực.

“Có nghi hoặc hay không đều chẳng quan hệ gì! Đợi đến Hồn Điện, sẽ có người giải thích giúp ngươi!”

Như nhìn ra nghi hoặc của Tiêu Viêm, Cửu thiên tôn cười nhàn nhạt, liếc mắt nhìn Trích Tinh lão quỷ trong tay chỉ còn một số bộ phận trên người chậm rãi lắc đầu. Năng lượng màu lam dày đặc trong lòng bàn tay còn lại phát ra, sau đó vây kín lấy phần thân thể còn sót lại của Trích Tinh lão quỷ rồi cuối cùng hóa thành một khối băng tinh màu lam. Lão tùy tiện búng tay, băng tinh liền từ từ vỡ nát cuối cùng nổ đùng một tiếng bạo liệt thành vô số mảnh nhỏ. Mà sau đó, thân thể của Trích Tinh lão quỷ cũng hóa thành bụi phấn.

“Mặc dù Trích Tinh lão quỷ đã thất bại vài nhiệm vụ, cũng nên nhận trừng phạt như thế, nhưng người chấp pháp không thể là ngươi được! Chính vì vậy ngươi còn phải nhận trách nhiệm cho cái chết của hắn…” Đôi mắt màu lam của Cửu thiên tôn nhìn Tiêu Viêm chằm chằm rồi nói.

Tiêu viêm cười lạnh, đấu khí trong cơ thể nhanh chóng khởi động, Dị hỏa cũng bắt đầu ngưng tụ lại tùy thời chuẩn bị dốc toàn lực một lần nữa cùng Cửu thiên tôn chiến đấu một hồi…

“Ta biết ngươi có một Thiên giai đấu kỹ hỏa liên nhưng nó vẫn chưa đủ… Trước mặt bổn tôn, ngươi không có bất kỳ cơ hội nào thi triển nó đâu! Sở dĩ bổn tôn phải đi là vì nhiệm vụ của ta, tuy nói phải mang tất cả người sống trở về, chỉ cần còn một hơi đều được tính chứ không phải ngại ngươi…” Cửu thiên tôn nhẹ nhàng phủi phủi ống tay áo, mặt không đổi sắc, nói.

“Ta cũng không tin…”

Đôi mắt Tiêu Viêm híp lại. Hắn cảm nhận được một hơi thở cực độ nguy hiểm. Chẳng qua chuyện này cũng không thể làm hắn bó tay chịu trói. Lập tức, sau lưng hắn rung lên, thanh hồng cốt dực liền kéo dài ra khỏi người, hai cánh vung lên và mặt khác thân hình nhất thời lùi về sau. Từng tàn ảnh hiện ra che rợp bầu trời làm người khác hoa cả mắt.

Thấy Tiêu Viêm lui lại, Cửu thiên tôn cũng chậm rãi lắc đầu. Không gian chung quanh từ từ vặn vẹo, mà thân hình chợt biến mất vô tung một cách quỷ dị.

Khi thân hình Cửu thiên tôn biến mất, trong khoảnh khắc ấy lông tóc toàn thân Tiêu Viêm cũng chợt dựng đứng, nhưng khi nhìn lại đã thấy thân ảnh lam sắc kia chỉ còn cách trước mặt không đến hai thước.

“Bổn tôn đã nói, làm gì cũng vô ích…”

Gương mặt Cửu thiên tôn vẫn vô cảm như trước nhẹ nhàng vung hữu chưởng ra, cuối cùng mang theo một khí tức cực độ âm hàn phảng phất tợ thiểm điện phóng tới Tiêu Viêm.

Đối mặt với một chưởng không lửa không khói bay tới, sắc mặt Tiêu Viêm nhanh chóng ngưng trọng. Ngọn lửa màu nâu tím trong tay phải cấp tốc ngưng tụ rồi cuối cùng hóa thành một con rồng lửa uốn lượn bay ra đụng mạnh vào bàn tay của Cửu thiên tôn.

“Xèo…”

Hai người va chạm cũng không sinh ra tiếng nổ kinh thiên động địa nào. Nóng chả đan lẫn âm hàn chỉ bộc phát ra sương mù màu trắng dày đặc, tiếng “xèo xèo” vang lên trong tai mọi người không dứt.

“Bộp! Bộp!”

Quá trình băng – hỏa đan vào nhau chưa được bao lâu, một chuỗi âm thanh trầm thấp chợt vang lên trong bạch vụ, một thân ảnh bỗng chật vật bay ngược ra mạnh mẽ, cuối cùng nện thật mạnh vào núi đá. Lực phản chấn đáng sợ trực tiếp làm cho vách núi cứng rắn trong khoảnh khắc đã nứt ra thành nhiều cái khe chằng chịt rộng cỡ cánh tay.

“Phụt…”

Tiêu Viêm lau vết máu ở khóe miệng rồi nhổ ra một búng nước bọt pha lẫn máu tươi, sắc mặt âm trầm nhìn thân ảnh lam sắc trên không trung. Với Trích Tinh lão quỷ, hắn còn có thể chiến một trận nhưng cùng giao thủ với Cửu thiên tôn này, dĩ nhiên hắn chẳng có bao nhiêu lực hoàn thủ.

“Cùng bản tôn đi thôi…”

Cửu thiên tôn trên bầu trời liếc Tiêu Viêm rồi thân hình chợt xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay lão chậm rãi vươn ra chụp vào vai Tiêu Viêm, thanh âm vô hồn từ từ truyền ra.

Tiêu Viêm chú mục vào bàn tay Cửu thiên tôn, trong mắt hiện ra vẻ ngoan lệ. Lúc hắn chuẩn bị dốc toàn lực mang sinh tử đánh cược một lần thì một cánh tay khác thật yên lặng đối chưởng với bàn tay của Cửu thiên tôn. Cùng lúc đó, một âm thanh già nua nhàn nhạt lặng lẽ truyền ra từ phía sau.

“Muốn bắt người rồi tẩu thoát? Chỉ bằng vào Cửu thiên tôn ngươi thì còn chưa đủ tư cách…”

-o0o-

Đấu Phá Thương Khung - Chương #1275