Chương 1244: Tổ Hồn So Đấu


Kim quang ùn ùn kéo đến, bao phủ cả trời đất. Nhưng khi còn cách thân ảnh nhỏ nhắn đó mười trượng thì lại đột ngột biến mất như bị bốc hơi vậy.

Đám người Tiêu Viêm ai cũng khiếp sợ trước sức mạnh đó. Từ bóng dáng nhỏ nhắn kia, họ cảm nhận được một loại uy áp cực kỳ kinh khủng, cường hãn hơn cả Viễn Cổ Thiên Hoàng.

“Bọn họ đang triệu hoán tổ hồn so đấu.” Thiên Hỏa tôn giả kinh ngạc nói.

Tiêu Viêm gật đầu, mắt liếc qua hài cốt khổng lồ trên bình nguyên mà rung động trong lòng. Thái Cổ Hư Longvà Viễn Cổ Thiên Hoàng vẫn lạc không biết bao nhiêu năm tháng mà vẫn còn để lại uy lực khủng bố như vậy, xem ra lúc còn sống ít nhất cũng là Đấu Thánh chứ chẳng chơi.

“Thái Hư Cổ Long?”

Tử Nghiên đột nhiên xuất hiện triệu hoán tổ hồn làm cho đám người lão giả áo đen kinh hãi. Tới lúc này, họ mới nhận ra, đám người Tiêu Viêm có thể đi vào linh thú tráo thì dĩ nhiên phải có người dẫn đường. Mà trừ Thiên Yêu Hoàng Tộc bọn chúng thì chỉ còn ma thú chí tôn – Thái Cổ Hư Longmà thôi.

Nhưng vì Thái Cổ Hư Longquá khó gặp, bởi vậy họ cho rằng đám người Tiêu Viêm có thể vào được là nhờ phương pháp đặc biệt nào đó. Nhưng giờ Tử Nghiên xuất hiện đã tạt một gáo nước lạnh vào mặt họ, không ai ngờ trong đội ngũ của Tiêu Viêm lại có người của Thái Cổ Hư Longtộc.

“Không cần sợ hãi, chỉ là một Thái Cổ Hư Longấu niên chưa trưởng thành mà thôi!”

Trong mắt chợt lóe lên hàn mang, lão già áo đen thấy sự kinh hãi trên mặt mọi người, khóe môi liền giật giật, trầm tĩnh quát.

“Thanh Nhi, động thủ đi. Dùng tổ hồn hạ sát nàng!” Nói xong, lão già áo đen nhìn Phượng Thanh Nhi trên trời, lạnh lùng thốt.

Nghe lão già kia muốn hạ sát thủ giải quyết tiểu cô nương người của Thái Cổ Hư Long, đám người Lôi tôn giả đều kinh hãi. Đối với chủng tộc thần bí cường đại này, không ai lại không sợ hãi, nếu sau này Thái Cổ Hư Long tra ra là ai đã hạ sát tộc nhân của họ, e rằng kẻ đó sẽ phải hứng chịu tai họa ngập đầu.

Lúc đám Lôi tôn giả đang run rẩy thì Phượng Thanh Nhi sắc mặt âm hàn gật đầu, lúc Viễn Cổ Thiên Hoàng hàng lâm thì nàng đã không còn là nàng nữa, không còn bất kỳ một cảm xúc e sợ nào.

Ngọc thủ nắm lại, kim quang bùng phát từ cơ thể nàng. Quyền xuất ra, kim quang hóa thành một đầu Kim Hoàng khổng lồ, nó hót vang một tiếng rồi vỗ mạnh đôi cánh rộng lớn. Động tác vỗ cánh của Kim Hoàng làm cả mảnh thiên địa này chấn động, tình cảnh đồ sộ như vậy, làm người ta kinh hãi không thôi.

Kim Hoàng giang đôi cánh ra, lao về phía tế đàn, hình thể của nó che khuất cả bầu trời. Đứng dưới tế đàn, ai cũng có cảm giác vô lực trước cỗ lực lượng này. Nó quá cường đại!

Nhìn Kim Hoàng đang lao đến, Tử Nghiên bước lên hai bước, đôi tay nhỏ bé đưa ra phía trước, hướng về phía Kim Hoàng mà nắm chặt lại.

Lúc ngọc thủ của nàng nắm lại, Tiêu Viêm cảm giác thiên địa như bị một lực lượng vô hình nào đó đè nén, ngay cả không gian hư vô cũng sụp đổ. Một khe nứt dài cỡ trăm trượng hiện ra ở phía xa. Trong khe nứt đó, chỉ có một màu đen, một màu đen dường như có thể cắn nuốt cả linh hồn, làm người ta phát lạnh trong lòng.

“Lệ!”

Một chưởng này của Tử Nghiên có uy lực như thái sơn áp đỉnh, đem Kim Hoàng nhốt trong không gian phá toái kia. Kim Hoàng giãy dụa không ngừng, kim quang phát ra mãnh liệt như muốn phá diệt mọi thứ.

“PHÁ!”

Thấy kết cục của Kim Hoàng, khuôn mặt Phượng Thanh Nhi tái nhợt. Nàng cắn môi một cái, phun ra một ngụm tiên huyết, bắn về phía thân thể Kim Hoàng

Huyết dịch lực đột ngột xuất hiện đã làm thay đổi thế cục, kim quang trên thân thể Kim Hoàng cháy rực lên, hai cánh điên cuồng huy động, phá vỡ không gian tù lung đó, hóa thành một đạo kim quang bay về phía tế đàn.

Nhìn Kim Hoàng thoát khỏi không gian tù lùng của mình, Tử Nghiên vươn ngọc thủ ra thêm lần nữa, một cột sáng màu tím khổng lồ phụt ra từ trong lòng bàn tay nàng. Sau khi thoát ra, quang trụ biến ảo thành một con Thái Cổ Hư Long khổng lồ. Cổ Long ngửa mặt lên trời gầm vang một tiếng rồi giương nanh múa vuốt hung hăng va chạm với Kim Hoàng đang bay tới. Thân thể của Cổ Long mềm dẻo linh hoạt uốn quanh thân Kim Hoàng như một con trăn đang siết chặt mồi, đeo bám không buông.

“Hưu!”

Khuôn mặt nhỏ bé của Tử Nghiên lạnh lùng, bàn tay xòe ra, sau đó đột nhiên nắm chặt lại.

“Rắc!”

Tay Tử Nghiên nắm lại, Cổ Long đang uốn quanh Kim Hoàng chợt gia tăng lực ép, đem thân thể Kim Hoàng xiết chặt, vỡ vụn ra thành từng mảnh kim quang.

“Phốc!”

Một âm thânh vang lên, Kim Hoàng tan nát. Phượng Thanh Nhi chợt lảo đảo, phun ra một ngụm máu tươi, kim quang trong mắt nàng biến mất, tổ hồn lực cũng không còn.

“Tổ hồn bị đánh tan rồi!”

Phượng Thanh Nhi kinh hãi ngước nhìn thân ảnh nhỏ nhắn phía xa, trong tổ tịch*, tổ hồn được xưng danh bách chiến bách thắng, được nàng vất vả gọi ra như vậy, mà kết quả lại là thảm bại.

(*: những ghi chép của các đời tổ tiên, các đời trước truyền xuống)

Nhìn kim quang trong mắt nàng tiêu tán, trong lòng lão già áo đen trầm xuống. Có ai ngờ trong nhóm Tiêu Viêm lại có một người thuộc Thái Cổ Hư Long tộc. Tổ hồn còn lại trong linh thú tráo này rõ ràng là Thái Cổ Hư Long chiếm uy thế hơn.

“Hoàng trưởng lão, làm sao bây giờ?”

Đám người Lôi tôn giả thấy Phượng Thanh Nhi lúc nãy còn đại triển thần uy lại thua thảm hại đến vậy, trong lòng họ quýnh lên, vội vàng hỏi. Lão già áo đen nghe vậy, hung mang trong mắt chợt lóe lên, cắn răng nói: “Đi!”

“Túc Hiên trưởng lão, đây là Long Hoàng căn nguyên quả a!” Tên bạch phát nam tử nghe vậy liền không cam lòng lên tiếng.

“Vậy thì sao? Ngươi có bản lĩnh lấy sao?” Lão già áo đen trầm mặt xuống vặn lại.

Tên bạch phát nam tử bị giáo huấn như vậy, trong lòng tuy rất khó chịu nhưng vẫn phải nhịn xuống. Thực lực của nhóm Tiêu Viêm ngang với bọn họ, giờ còn có Thái Cổ Hư Long trợ giúp, bọn họ đã rơi xuống hạ phong thì làm gì còn cơ hội tranh giành nữa.

“Đi mau, lúc bọn chúng rời khỏi linh thú tráo này sẽ không còn tổ hồn trợ giúp nữa, chúng ta sẽ có cơ hội!”

Lão già này rất quyết đoán, thấy tình hình không tốt liền ra quyết định dứt khoát. Thân hình nhanh chóng lui về, đám Lôi tôn giả thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.

“Cho các ngươi vênh váo thêm chút nữa!”

Bạch phát nam tử cắn răng oán hận, nhưng hắn cũng biết tình thế bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Vì thế đành oán hận liếc nhìn tế đàn một cái rồi lui về.

Thấy bọn người kia muốn rời đi, Tử Nghiên hừ lạnh một tiếng, một quyền cách không đánh ra. Chỉ thấy không gian trước mặt vô thanh vô tức bạo liệt ra, một khe nứt không gian vỡ ra, sau đó lan về phía đám người Phượng Thanh Nhi.

Cảm giác được kình phong khủng bố đang đến, lão già áo đen biến sắc, lão quay người, đấu khí bùng phát ra từ cơ thể. Sau đó liền hung hăng tung một chưởng, va mạnh vào không gian liệt phùng đang lan đến.

“Phốc!”

Va chạm mãnh liệt làm lão già nhịn không được phun ra một búng máu, thân hình bị đánh bay ra. Cùng lúc đó, linh thú tráo vỡ ra một khe nứt, lão già thuận thế bay ra ngoài.

“Đi mau!”

Khi thoát khỏi linh thú tráo, giọng nói khàn khàn của lão cũng truyền vào tai mấy người Phượng Thanh Nhi.

Thấy lão già áo đen ngay cả một chiêu của Tử Nghiên cũng không đỡ được, sắc mặt đám người Lôi tôn giả trở nên cực kỳ khó coi, dùng tốc độ nhanh nhất trốn ra ngoài, bộ dạng cực kỳ chật vật.

Thấy đám người Lôi tôn giả chạy như chó nhà có tang, nhóm người Tiêu Viêm nhịn không được mà cười vang, trong mắt ai cũng kinh ngạc về thực lực của Tử Nghiên. Thái Cổ Hư Long quả thật bất phàm, chỉ là lực lượng tổ hồn còn sót lại mà có uy lực bá đạo đến vậy.

“Hừ!”

Sau khi một người cuối cùng chạy thoát, tử quang trên người Tử Nghiên tiêu tán, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt không còn chút máu.

“Không sao chứ?”

Thấy nàng như vậy, Tiêu Viêm vội vàng tiến lên đỡ, móc trong nạp giới ra một viên đan dược nhét vào miệng Tử Nghiên, lo lắng hỏi.

“Không sao, chỉ là tổ hồn quá mạnh, cơ thể ta không chịu được mà thôi.” Tử Nghiên lắc đầu, đem đan dược nuốt vào, sắc mặt mới đỡ hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn: “Cũng may lão già khôn kiếp kia bị ta đả thương, sức chiến đấu ít nhất củng giảm đi hai thành. Sau này gặp lại cũng đỡ mệt hơn một chút.”

“Ừm.” Tiêu Viêm gật đầu, nhẹ vỗ lên lưng Tử Nghiên một, nói: “Yên tâm, lão già đó còn không có bản lĩnh cướp Long Hoàng căn nguyên quả đâu.”

“Hiện giờ thì không, nhưng bọn chúng chắc chắn không buông tha chúng ta đâu. Một khi ra khỏi di tích, bọn chúng sẽ chiêu tập cường giả trong gia tộc. Xem ra, ta phải báo tin về gia tộc thôi, Long Hoàng căn nguyên quả không thể bị Thiên Yêu Hoàng Tộc cướp mất!, Tử Nghiên ngưng trọng nói, đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm thấy nàng nghiêm túc như vậy, xem ra Long Hoàng căn nguyên quả rất quan trọng với nàng.

“Ừ, nếu Thái Cổ Hư Long tộc có thể phái cường giả hỗ trợ, ta đảm bảo bọn Thiên Yêu Hoàng Tộc kia sẽ không dám dòm ngó đâu.” Tiêu Viêm xoa xoa đầu nàng nói: “Ngươi mau đi lấy Long Hoàng căn nguyên quả đi, tránh chuyện rắc rối nảy sinh.”

Tử Nghiên gật đầu, bước nhanh đến thềm đá, cắn ngón tay một cái sau đó nhỏ một giọt máu lên Long Hoàng căn nguyên quả, sau đó mới hái nó xuống.

Long Hoàng căn nguyên quả năm trong bàn tay của Tử Nghiên, bộc phát ra quang mang chói mắt. Chợt hóa thành tử kim lưỡng sắc dịch trong bàn tay Tử Nghiên, sau đó thấm vào cơ thể nàng. Lúc nó biến mất, lòng bàn tay Tử Nghiên chợt xuất hiện một kí hiệu, rõ ràng là Long Hoàng căn nguyên quả.

“Thứ này có năng lượng quá mức khủng bố, ta đành tạm thời phong ấn nó lại trong cơ thể. Đợi sau này để các trưởng lão trong tộc xử lý.” Tử Nghiên nhẹ giọng nói.

“Nếu đã lấy rồi thì chúng ta đi thôi, không biết ở nơi khác có phát hiện Thiên Giai đấu kỹ hay không?”

Tiêu Viêm khẽ cười, đối với cái gọi là Thiên Giai đấu kỹ này, hắn cũng rất hiếu kỳ.

-o0o-

Đấu Phá Thương Khung - Chương #1244