Chương 1240: Hồn Anh Yêu Thụ.


Khu rừng từ thời viễn cổ này đượm một mùi hương thơm lạ lùng, sương mù nhàn nhạt bao phủ khắp khu rừng, thỉnh thoảng xuất hiện mấy con thú phóng ra từ bụi cỏ. Một bầu không khí bình thản, nhìn qua tựa như tiên cảnh.

- Mảng rừng rậm này trải qua vô số năm tháng phát triển, tự nó đã hình thành thế giới riêng. Ở nơi này có không ít ma thú cực mạnh, mọi người cẩn thận nhé.

Mấy thân ảnh xẹt qua trên không, sau đó đáp xuống trên một cây đại thụ. Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn lướt qua xung quanh, nhẹ giọng nhắc nhở. Hắn cảm ứng được bên trong phiến rừng rậm này có không ít khí tức cường hãn, hiển nhiên do ma thú nơi này phát ra.

- Ừ. Hơn thế nữa, không ít ma thú nơi này đều có nòi giống từ thời viễn cổ, lực chiến đấu mạnh mẽ, nếu như bị quấn vào, sẽ gặp không ít phiền phức đấy.

Thiên Hỏa tôn giả gật đầu, trầm giọng nói.

- Hứ, ma thú viễn cổ thì sao chứ? Yên tâm, đi theo ta sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cái miệng nhỏ nhắn của Tử Nghiên khẽ chu lên, mũi chân điểm nhẹ, thân thể mềm mại nhanh chóng lao ra, tiến vào sâu trong rừng rậm.

- Đi theo nha đầu này thì sẽ an toàn hơn một chút.

Tiêu Viêm mỉm cười nhìn mọi người, sau đó liền đuổi theo Tử Nghiên.

Mảnh rừng rậm này có diện tích không hề nhỏ, với tốc độ của đám người Tiêu Viêm, đi gần mười mấy phút đồng hồ vẫn chưa nhìn thấy được điểm cuối. Bởi vậy, có thể thấy vốn liếng của vị cường giả Đấu Thánh viễn cổ kia đầu tư vào nó khổng lồ cỡ nào.

Từ đầu đến giờ, đám người Tiêu Viêm cảm ứng được không ít khí tức hung hãn, thậm chí nhiều lần nhìn thấy quái thú thân hình khổng lồ lại vô cùng dữ tợn, nhưng tất cả đều không dám xuất hiện trước mặt họ. Có lẽ bởi vì Tử Nghiên thân là Thái Cổ Hư Long thời viễn cổ, long uy như ẩn như hiện làm cho những ma thú này không dám chủ động quấy rầy, nhờ đó, hành trình của đám người Tiêu Viêm rất thuận lợi.

"Xuy!"

Thân ảnh mấy người nhanh chóng xẹt qua rừng rậm, đột nhiên, Tiêu Viêm ngừng di chuyển, quay đầu nhìn về phương Bắc, chau mày.

- Có chuyện gì sao?

Thấy vậy, Tiểu Y Tiên vội vàng hỏi.

- Có những người khác tiến vào, hơn nữa nhân số lại không ít.

Tiêu Viêm trả lời.

- Xem ra bọn họ cũng phát hiện ra cửa đá kia rồi.

Lông mày Tiểu Y Tiên nhíu lại, lo lắng nói.

- Không phải, là từ một hướng khác, xem ra cửa vào của khu rừng này không chỉ có một cái.

Tiêu Viêm lắc đầu, trong giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ:

- Xem ra cần phải tăng nhanh tốc độ tìm kiếm rồi.

- Cảm ứng được rồi!

Lời nói Tiêu Viêm vừa dứt thì khuôn mặt của Tử Nghiên bỗng xuất hiện vẻ vui mừng lẫn sợ hãi:

- Hồn Anh Quả?

Trong lòng Tiêu Viêm căng thẳng, vội vàng hỏi.

- Ừ, không nhầm đâu. Đối với mùi vị loại thiên tài địa bảo như thế, ta quen thuộc hơn ngươi rất nhiều.

Tử Nghiên gật đầu, không chút chậm trễ, thân hình lướt nhanh đi, đám người Tiêu Viêm cũng vội vàng theo phía sau.

Xuy xuy...!

Nơi sâu thẳm rừng rậm, âm thanh như xé gió vang lên không ngừng. Bởi vì sợ có người đuổi theo nên tốc độ mọi người tăng lên rất nhiều, cả đoàn đuổi theo sát nút Tử Nghiên. Sau khoảng hơn mười phút đồng hồ, thân hình Tử Nghiên nhẹ nhàng đáp xuống đất, ánh mắt không ngừng nhìn về phía trước.

Thân hình Tiêu Viêm cũng đáp xuống ngay bên cạnh, ánh mắt hắn nhìn theo hướng nhìn của Tử Nghiên, sau đó liền đọng lại. Trên mặt xuất hiện vẻ mừng rỡ như điên, không thể che dấu nổi.

Hiện ra trước mặt đám người Tiêu Viêm là một cái hồ lớn chừng mười trượng, nước trong hồ trong suốt đến dị thường, nhưng nhìn kỹ lại thì không thể thấy được đáy. Giữa hồ có một khối đất nổi lên, giống hệt như mô hình thu nhỏ của hòn đảo giữa biển khơi vậy, mà ở trên đó thì xuất hiện một gốc cây nhỏ cực kì quái dị.

Toàn thân cây ánh lên một màu bạc xám tro, các nhánh cây đan xen quấn lại với nhau, y hệt như dây leo, tạo thành một hình dạng uốn cong vô cùng quái dị. Nếu quan sát nó từ xa, sẽ liên tưởng đến hình dạng phụ nữ có thai, mà bên trong bụng do những nhánh cây tạo thành có thể thấy kim quang lóe ra mờ mờ ảo ảo.

- Quả nhiên là Hồn Anh yêu thụ.

Nhìn thấy loại thực vật có hình dáng cổ quái này, cuối cùng Tiêu Viêm cũng bỏ được viên đá đang đè nặng trong lòng, vui vẻ nói.

- Nếu tìm được rồi thì còn chờ gì nữa, động thủ thôi.

Hùng Chiến nhếch miệng cười nói.

- Từ từ, tất cả thiên địa linh vật đều có linh thú thủ hộ. Hồn Anh Quả này lại là kỳ bảo để trui luyện linh hồn, có công dụng lớn lao với một số ma thú, cho nên sẽ không thiếu ma thú canh giữ đâu.

Tử Nghiên lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn xung quanh hồ nước, nắm chặt hai đấm lại. Một quyền cách không phát ra, hung hăng đánh xuống mặt nước, tạo thành một khoảng trống khổng lồ.

“Ầm”

Một quyền vừa đánh ra, mặt hồ đang phẳng lặng bỗng dậy sóng mãnh liệt. Chợt một bóng ma rề rà hiện lên trước tầm mắt mọi người, cuối cùng vang lên tiếng phá nước, đôi mắt khổng lồ hiện lên hung quang, quét nhìn xung quanh.

- Hóa ra là Thông Thiên Giao, ma thú này ở bên ngoài đã hoàn toàn tuyệt tích.

Nhìn con ma thú khổng lồ kia, Tử Nghiên không khỏi kinh ngạc thốt lên.

Mọi ánh mắt đều tập trung trên con cự quái kia. Dáng nó thon như rắn, thân thể đầy những lân phiến màu xanh. Thân thể khổng lồ của nó chỉ hiện một phần trên mặt nước, trên đỉnh đầu có một đoạn trường giác đen nhánh, nhiều đường vân huyền dị, đôi lúc còn lóe lên quang mang màu xanh lam.

Loại viễn cổ ma thú Thông Thiên Giao này, Tiêu Viêm từng đọc qua về nó trên sách cổ. Thời viễn cổ, nó nổi danh nhờ lực chiến đấu cường hãn, nghe nói trong cơ thể Thông Thiên Giao còn có huyết mạch của Long tộc. Nếu như thanh tẩy hết phần tạp trong máu, lại kinh lịch qua nhiều lần lôi kiếp thì nó rất có thể sẽ đủ sức tiến hóa thành Thái Hư Cổ Long.

- Không thể ngờ được ở chỗ này lại có Thông Thiên Giao.

Tiêm Viêm kinh hãi than thở, sau đó nhìn sang Tử Nghiên, nàng khẽ gật đầu, nói:

- Giao cho ta đi.

Thực lực của Thông Thiên Giao ở vào khoảng thất cấp đỉnh phong, nhưng dựa vào huyết mạch và lực lượng thì cho dù là cường giả Đấu Tôn cũng đủ sức đánh một trận. Tuy đám người Tiêm đủ sức thu thập nhưng nếu có cách xử lý mà không cần phải động đao kiếm thì quá tuyệt vời. Vạn nhất trong lúc giao đấu, đại gia hỏa này bộc phát thú tính, phá hỏng Hồn Anh Quả, vậy thì muốn khóc cũng không ra nổi nước mắt.

Tử Nghiên nhảy từ cành cây xuống, nhẹ nhàng phiêu phù trên mặt nước. Tử quang lượn lờ quanh cơ thể, phía trên đầu hóa thành quang long tử sắc dài hơn một trượng, ngửa mặt lên trời gào to.

Hình thể tử long tuy nhỏ nhưng lại là Thái Hư Cổ Long chân chính, là tồn tại cao nhất trong giới ma thú. Hơn nữa trong cơ thể Thông Thiên Giao có huyết mạch cùng loại nên long uy phát ra càng mãnh liệt hơn rất nhiều.

Sau tiếng gầm thét của tử long, sự hung hãn trong mắt Thông Thiên Giao dần thu liễm lại, thân thể cao lớn khựng lại rồi lùi về trong nước. Đầu nó vươn về phía Tử Nghiên, ôn hòa hết mức y hệt như sủng vật.

Thấy thế, đám người Tiêu Viêm thở phào nhẹ nhõm. Tử Nghiên sờ sờ đầu Thông Thiên Giao, sau đó chỉ chỉ vào cây Hồn Anh yêu dị.

Nhìn theo ngón tay Tử Nghiên chỉ chỉ, con Thông Thiên Giao sửng sốt trong chốc lát, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng. Nó thủ hộ Hồn Anh Quả nhiều năm như vậy, hiển nhiên không muốn chắp tay đưa lên cho người ta, nhưng từ cơ thể Tử Nghiên lại phát ra huyết mạch uy áp mạnh mẽ, làm nó không thể nào kháng cự. Nhất thời bộ dạng cực kì ủ rũ, nhìn qua vô cùng đáng thương.

- Có thể bù đáp lại cho nó phần nào không? Nó thật đáng thương quá.

Nhìn thấy bộ dạng Thông Thiên Giao, tâm tư Tử Nghiên mềm nhũn ra, quay đầu lại nhìn Tiêu Viêm.

Thân hình Tiêu Viêm xuất hiện bên cạnh Tử Nghiên ngay tức thì, chắp tay chào hỏi Thông Thiên Giao nói:

- Thật sự xin lỗi, vốn không muốn đoạt vật yêu thích của ngươi nhưng Hồn Anh Quả lại quá quan trọng với chúng ta. Loại kỳ bảo này có tác dụng to lớn với linh hồn. Nhưng với ma thú chủ tu lực lượng thì linh hồn cường đại cũng không mang lại tác dụng gì lớn lao. Ở đây ta có hai loại đan dược mang lại hiệu quả trui luyện cho ma thú, sẽ giúp ích rất nhiều cho ngươi. Ngươi có huyết mạch Cổ Long, quá trình Hóa Hình gặp khó khăn không nhỏ, gốc cây Hóa Hình thảo sẽ hữu ích.

Nghe được ba chữ Hóa Hình Thảo, hai mắt Thông Thiên Giao sáng rực lên, lúc này mới gật mạnh đầu.

Nhìn cảnh này, trong lòng Tiêu Viêm mới thầm buông lỏng, tranh thủ lấy đan dược cùng với một hộp ngọc ra. Thông Thiên Giao há miệng nuốt toàn bộ vào trong bụng. Được bù đắp bằng những thứ này, nó cảm thấy vô cùng hài lòng, thân thể cao lớn động đậy rồi lại lặn xuống hồ.

Xong việc với tên to lớn này, Tiêu Viêm nhún nhún vai với Tử Nghiên, thân hình chợt động, tiến tới đảo nhỏ trên hồ.

Đứng bên cạnh Hồn Anh Yêu Thụ, Tiêu Viêm mới phát hiện, bên trong nhánh cây giống như thai phụ mang thai kia có hai quả trái cây màu vàng cỡ như nắm tay, hình dạng giống như trẻ sơ sinh. Một mùi thơm thoang thoảng tràn ra, làm linh hồn Tiêu Viêm nơi mi tâm không khỏi rung động.

- Thu thập hết đi, quái thú trong rừng rậm rục rịch rồi, xem ra có không ít người xông vào.

Đám người Tiểu Y Tiên tiến tới, thúc giục Tiêu Viêm mau hành động.

Tiêu Viêm gật đầu, thuận tay chặt xuống một đoạn nhánh cây của Hồn Anh Yêu Thụ, sau đó nhanh chóng làm thành hai hộp gỗ hơi thô ráp. Hồn Anh Quả này cực kì kỳ dị, không thể dùng bất kì vật nào chứa đựng, chỉ có thể dùng chính nhánh cây của nó để làm vật chứa.

Chế tạo hai hộp gỗ xong, Tiêu Viêm cẩn thận cắt từng phần nhánh cây ra, sau đó nhanh chóng hái hai trái Hồn Anh Quả, đặt cẩn thận vào bên trong hộp gỗ, rồi thu nó vào nạp giới.

"Cuối cùng cũng lấy được Hồn Anh Quả..."

Thu Hồn Anh Quả vào trong nạp giới, rốt cuộc tảng đá trong lòng Tiêu Viêm cũng được bỏ đi. Hoàn thành được nhiệm vụ, Dược Lão có thể khôi phục lại lực lượng đỉnh phong rồi!

- Đi thôi.

Cất xong Hồn Anh Quả, Tiêu Viêm định nhanh chóng rời đi. Nhưng Tử Nghiên ở bên cạnh khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ sâu trong rừng rậm, lẩm bẩm:

- Tại sao? Ở nơi đó...như đang có một thứ kêu gọi ta.

Ánh mắt Tử Nghiên giờ phút này xuất hiện vẻ mờ mịt và mê ly. Cảm giác này, đến từ huyết mạch của nàng.

-o0o-

Đấu Phá Thương Khung - Chương #1240