Chương 1229: Hài Cốt Sơn Mạch.


Diện tích Thú Vực tuy không bằng Trung Châu nhưng cũng không thể xem thường nó. Từng dãy núi trùng trùng điệp điệp không biết đâu là đầu, đâu là cuối, làm người ta cảm nhận được một sự cuồng dã đặc biệt trong không khí ở nơi đây.

Tuy Thú Vực có tên là Thập vạn Đại Sơn nhưng số lượng trong thực tế chắc chắn còn nhiều hơn nữa. Qua bao nhiêu năm tháng, không biết có bao nhiêu dãy núi mới hình thành, tạo nên một sơn mạch vô tận. Trong đó còn chứa không ít bảo tàng đang chờ đợi những người có duyên với chúng.

Lần này, di tích viễn cổ xuất hiện ở một nơi gọi là Hài Cốt sơn mạch, nơi đó nằm trong Thú Vực. Danh khí không được tốt lắm vì ở nơi này, hài cốt chất thành biển, số lượng làm người khác cảm thấy rợn người. Qua vô tận năm tháng tích tụ lại, trong những hài cốt này phát tán ra một loại năng lượng kỳ dị, năng lượng này không có tác dụng gì với nhân loại nhưng là là thuốc bổ cho ma thú. Chính vì thế, nơi đây như một đại bản doanh cho ma thú các nơi đổ về.

Hài Cốt sơn mạch nằm ở phía Tây Nam của Thú Vực. Vì lo lắng rằng Hồn Anh Quả sẽ bị người khác cướp mất nên sau khi vào Thú Vực, nhóm người Tiêu Viêm liền đẩy nhanh tốc độ, tiến về phía Hài Cốt sơn mạch.

Hiện giờ, Thú Vực vì có di tích viễn cổ mà bắt đầu đông đúc hơn. Trên đường đi đến Hài Cốt sơn mạch, nhóm người Tiêu Viêm gặp không ít cường giả có cùng mục đích với bọn họ. Trong đó có không ít ma thú hóa nhân hình và cường giả nhận loại tới từ bên ngoài. Dĩ nhiên, việc có di tích xuất thế đã lan truyền khắp đại lục.

Nhìn một màn này, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày lại. Không ngờ lực hấp dẫn của di tích viễn cổ lại lớn đến vậy, cường giả độc hành thì hắn không sợ, chỉ sợ các thế lực lớn sẽ tổ chức thành đoàn, thành đội mà đến. Nếu như vậy thì chuyện rất phiền phức và khó giải quyết.

“Theo lời đồn thì trong di tích viễn cổ này có Thiên Giai đấu kỹ. Nếu vậy thì chắc hẳn các thế lực lớn đều đến vì nó, còn chúng ta chỉ nhắm đến Hồn Anh Quả mà thôi. Đến lúc đó, nếu tình hình không ổn thì sau khi lấy được Hồn Anh Quả, chúng ta sẽ trở về Tinh Vẫn Các ngay lập tức.”

“Vũng nước đục này cũng không dễ lẫn vào a.”

Nhìn những dãy núi đang dần trôi về sau, trên mặt Tiêu Viêm cũng có phần do dự. Nói Thiên Giai đấu kỹ không có chút hấp dẫn nào thì chắc chẳng ai tin, thú thật từ lúc sinh ra tới giờ hắn còn chưa biết Thiên Giai đấu kỹ có hình dạng gì. Nhưng hắn hiểu, việc quan trọng nhất bây giờ là giúp Dược lão khôi phục thân thể để lấy lại thực lực của thời kỳ đỉnh phong. Nếu không, lúc Hồn Điện tìm đến trả thù thì Tinh Vẫn Các sẽ xong đời vì chênh lệch thực lực giữa hai bên là quá lớn.

Đương nhiên là sau khi lấy được Hồn Anh Quả mà không có gì bất ngờ xảy ra thì vẫn có thể quan tâm một chút đến nó, thiên giai đấu kỹ. Uy lực của đấu kỹ trong truyền thuyết này chắc sẽ chẳng kém Hủy Diệt Hỏa Liên là mấy.

Chạy liền hai ngày trong vùng núi như kéo dài liên miên vô tận của Thú Vực, phía chân trời xa xôi chợt hiện lên một vùng màu trắng sữa. Nơi núi rừng hoang vu xanh um tùm mà xuất hiện cảnh này thì thật đáng ngờ. Nhưng trong mắt nhóm người Tiêu Viêm lại xuất hiện vẻ hưng phấn. Sau hành trình mười ngày, cuối cùng họ cũng đã đến nơi.

Đến nơi, thấy xung quanh cường gia bay qua bay lại ngày càng nhiều, nhiều lúc có thân ảnh mang theo cuồng phong bay về phía dãy núi trắng kia.

“Sắp đến Hài Cốt sơn mạch rồi, chỗ đó có hai trưởng lão của Tinh Vẫn Các túc trực. Chúng ta đến hội họp cùng bọn họ rồi tính tiếp, thế nào?” Nhìn qua dãy núi, sắc mặt Mộ Thanh Loan nhưng trọng hơn rất nhiều, mặc dù cách khá xa nhưng nàng có thể cảm giác được không ít khí tức cực kỳ cường hãn.

“Ừm.” Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Hiện giờ, Hài Cốt sơn mạch có nhiều thế lực hỗn tạp, tất cả đều tập trung ở đây. Nếu như cứ một đường xông thẳng vào thì rất dễ sẽ trở thành bia ngắm sống cho tất cả mọi người..

Thấy Tiêu Viêm đồng ý, Mộ Thanh Loan mới lấy từ trong nạp giới ra một mảnh cổ ngọc, sau đó bóp nát.

Không lâu sau khi cổ ngọc bị bóp nát, một thân ảnh nhanh chóng lao ra từ sơn mạch, sau đó tiến về phía nhóm người Tiêu Viêm. Một lát sau, liền xuất hiện trên người cự hạc, nhìn thấy nhóm người Tiêu Viêm, người tới liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Người tới là một lão già mặc áo nâu, trước ngực đeo một huy chương trưởng lão của Tinh Vẫn Các. Nhưng giờ phút này nhìn lão già có chút chật vật, giống như vừa giao thủ với người khác xong.

“Hồ trưởng lão, ngài sao thế? Còn Tề trưởng lão đâu?” Thấy bộ dáng lão già như vậy, Mộ Thanh Loan ngẩn người rồi hỏi.

“Ai…”

Nghe vậy, lão già được gọi là Hồ trưởng lão kia cười khổ một tiếng, sau đó có chút tức giận kể lại: “Ta và Tề trưởng lão phụng mệnh hai vị Các Chủ đến trước để thăm dò tình hình. Hiện giờ, tại Hài Cốt sơn mạch tập trung không ít cường giả cùng các thế lực lớn. Ai cũng tìm nơi dặt chân ở nơi này, chờ đợi thời điểm di tích mở ra. Ta cùng Tề trưởng lão may mắn tìm được một ngọn núi gần đấy, nơi đó có thể nhìn thấy động tĩnh trước nhất. Hai ta mang theo vài đệ tử Tinh Vẫn Các định đến đó xây bản doanh nhưng không ngờ lại đụng phải Phong Lôi Các.”

“Phong Lôi Các?” Nghe cái tên này, Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, thật là oan gia ngõ hẹp mà.

“Bọn họ dám xuất thủ?” Mộ Thanh Loan có chút tức giận, hiện giờ Phong Lôi Các ỷ vào quan hệ với Thiên Yêu Hoàng Tộc mà khoa trương, không xem ai ra gì.

“Ài, phải chịu thôi. Lần này bên Phong Lôi Các có Lôi tôn giả đích thân xuất chinh, hai ta không có đủ thực lực để đấu với hắn nên bị hắn đuổi đi. Tề trưởng lão cũng bị cường giả của Phong Lôi Các đả thương, hiện giờ có vài đệ tử Tinh Vẫn Các đang chăm sóc lão, vì thế chỉ có mình ta đến đón các ngươi.” Hồ trưởng lão thở dài, tuy hắn nói vậy nhưng trên mặt vẫn xuất hiện vẻ không cam lòng. Hiển nhiên, hành vi bá đạo của Phong Lôi Các làm hắn rất khó chịu.

Chân mày Mộ Thanh Loan nhìu chặt lại, rồi đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Viêm, nhẹ giọng nói “Lão sư nói mọi việc trong chuyến đi lần này đều do ngươi quyết định.”

Nghe thấy lời nói của Mộ Thanh Loan, ánh mắt Hồ trưởng lão nhìn về phía Tiêu Viêm, cúng kính chắp tay nói: “Nói vậy thì vị này chắc là đệ tử thân truyền của Các Chủ phải không? Ha ha, lão phu Hồ Phu, ra mắt thiếu các chủ.”

“Ngài khách khí rồi, kêu ta là Tiêu Viêm thôi. Cái danh thiếu các chủ ta không dám nhận a.” Tiêu Viêm cười cười khoát tay, sau đó quay sang Mộ Thanh Loan đang nhìn chằm chằm hắn, nói: “Đi thăm Tề trưởng lão trước.”

“Ha ha, để ta dẫn đường cho mọi người…” Hồ trường lão gật đầu cười, sau đó xoay người dẫn đầu.

“Tiêu Viêm, giờ làm sao đây? Phong Lôi Các không chừa lại chút thể diện nào cho Tinh Vẫn Các chúng ta, nếu chúng ta tới đó thì ta e sẽ thành trò cười cho mọi người.” Nhìn Hồ trưởng lão đi trước, Mộ Thanh Loan thấp giọng nói.

Tiêu Viêm mỉm cười không nói gì. Nhưng nụ cười của hắn lọt vào mắt Mộ Thanh Loan làm nàng bình tĩnh hơn. Từ lúc quen hắn đến nay, nàng chưa bao giờ thấy hắn chịu thua thiệt ai, dù lần trước bị trọng thương hôn mê nhưng cũng đã lấy đi một cánh tay của một vị ngũ tinh Đấu Tôn.

Mọi người bay theo Hồ trưởng lão, xuyên qua vài dãy núi đến một nơi toàn người là người. Tiếng ồn làm cho vùng núi vốn yên tĩnh này ồn như một cái chợ, tràn đầy các loại âm thanh hỗn loạn..

Trong biển người có không ít khí tức làm Tiêu Viêm cũng phải cảnh giác, xem ra lần di tích mở cửa này đưa đến không ít cường giả chân chính.

Đoàn người xuyên qua sơn mạch, bay đến một dãy núi hẻo lánh mới dừng lại nghỉ chân. Trên ngọn đồi nhỏ có hai mươi mấy đệ tử Tinh Vẫn Các đang canh gác, nhìn qua sắc mặt ai nấy đều uể oải cùng phẫn nộ. Dĩ nhiên đều là do việc Phong Lôi Các không nể mặt đuổi bọn họ ra khỏi doanh địa gây nên.

Hồ trưởng lão trở về làm tinh thần mọi người thoáng thả lỏng. Sau khi thấy mặt Mộ Thanh Loan, bọn họ cảm thấy phấn chấn hơn không ít, nhiều ánh mắt cũng liếc qua Tiêu Viêm. Đối với vị thiếu niên bế quan suốt một năm, lại là đệ tử thân truyền của Các Chủ này, bọn họ sớm đã nghe nói đến.

”Hoan nghênh thiếu các chủ đại giá quang lâm, thứ cho lão không thể đón tiếp từ xa.”

Sau khi đoàn người Tiêu Viêm đáp xuống, một lão già mặc hồng y, sắc mặt tái nhợt được hai đệ tử dìu ra, chắp tay cung kính với Tiêu Viêm.

“Khụ khụ.”

Lời còn chưa dứt, vị Tề trưởng lão này đã ho mạnh vài tiếng, khóe miệng mơ hồ có vết máu trào ra, hiển nhiên đã bị nội thương không nhẹ rồi.

“Mẹ nó, Phong Lôi Các chó chết. Chằng qua cường giả của Tinh Vẫn Các ta không ở đây, nếu không chúng đâu có chỗ mà ra oai.” Thấy thương thế Tề trưởng lão như vậy, lửa giận của đệ tử Tinh Vẫn Các lại được nhóm lên.

Tiêu Viêm chậm rãi đi đến bên cạnh Tề trưởng lão, cầm tay người này xem xét một chút, sau đó khẽ gật đầu hỏi: “Thương thế không nhẹ đâu, là ai làm?”

“Bắc các chủ Phong Lôi Các - Phí Thiên” Tề trưởng lão thở dài đáp.

Nghe thế Tiêu Viêm hơi ngẩn ra rồi chợt cười khẽ. Vài năm không thấy, vị Bắc các chủ Phí Thiên này vẫn bá đạo như xưa a.

Lấy ra một viên đan dược từ trong nạp giới đưa cho Tề trưởng lão, Tiêu Viêm vương vai một cái nói: “Phong Lôi Các có mấy vị Đấu Tôn?”

“Chỉ có một, là Lôi tôn giả.” Tiêu Viêm gật đầu, chậm rãi xoay người trong ánh mắt chăm chú của mọi người.

“Thiếu các chủ, ngài định…” Thấy thế, Tề trưởng lão vội vàng hỏi.

“Đi thôi, dằn mặt bọn chúng!”

Một câu nói thản nhiên, làm cho tất cả đệ tử Tinh Vẫn Các ở đây đều sôi trào nhiệt huyết.

Đấu Phá Thương Khung - Chương #1229