Chương 1196: Phù Ấn


"Tiêu Viêm, ngươi muốn chết!"

Tiêu Viêm thân hình vừa hiện ra thì đã bị Mộ Cốt lão nhân phát hiện, ánh mắt lão lập tức trở nên lạnh lẽo quát lớn.

Đối với tiếng quát của hắn, Tiêu Viêm cơ hồ bỏ ngoài tai, đem Thiên Yêu Khôi thi triển tới mức cực hạn, gấp rút chặn trước mặt Hồn Điện Tôn Giả đang muốn cướp đoạt Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa.

"Giết hắn!"

Nhìn thấy Tiêu Viêm không để ý tới tiếng quát của mình, trong mắt Mộ Cốt lão nhân đã bộc lộ sát ý, hướng về phía hắc y tôn giả vốn đã bị Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa đánh cho trọng thương, trầm giọng nói.

Nghe vậy, tên hắc y tôn giả liền gật đầu, hai người dường như xuất hiện cùng lúc, đấu khí cuồn cuộn phát ra làm cho không gian xuất hiện từng trận dao động.

"Xuy!"

Thân ảnh cả hai vừa động, còn chưa lướt đi được bao xa thì không gian trước mặt đột nhiên vặn vẹo, một đạo thân ảnh chậm rãi hiện ra trực tiếp chặn hai người lại.

"Khâu Lăng, cút ngay!"

Nhìn thấy Khâu Lăng xuất hiện trước mặt, sắc mặt Mộ Cốt lão nhân thập phần lạnh lẽo hét lên.

Đảo mắt nhìn về phía Mộ Cốt lão nhân, Khâu Lăng cũng lạnh lùng mỉm cười, không cần phí lời, đấu khí trong cơ thể bạo phát, sau đó nhằm hướng hai người trước mặt mà lướt tới.

Nhìn thấy Khâu Lăng lao tới hung mãnh, Mộ Cốt lão nhân hơi biến sắc, tình trạng hiện giờ của hắn có thể không phải là đối thủ của Khâu Lăng, ánh mắt lập tức chuyển hướng sang hắc y tôn giả trầm giọng nói: "Chúng ta cùng ra tay thu thập lão gia hỏa này đi."

"Uhm!"

Hắc y tôn giả nghe vậy liền gật đầu, hôm nay hắn cũng bị thương không nhẹ, sức mạnh hủy diệt của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa đã làm cơ thể hắn bị thương rất nặng, lấy tình trạng hiện giờ của hắn cũng không cách nào đối kháng được với Khâu Lăng, hai người cùng ra tay là lựa chọn tốt nhất.

Nhìn thấy Mộ Cốt lão nhân và hắc y tôn giả liên thủ tác chiến, trong mắt Khâu Lăng thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, vẫn không hề thối lui, ngược lại thái độ càng thêm hung hãn nghênh đón.

Khi đám người Tiêu Viêm bắt đầu có động tĩnh thì hắc y tôn giả vốn đang đánh nhau kịch liệt với Thanh Hoa lão quái, cũng lập tức phát hiện. Hắn khẽ biến sắc tìm cách thoát khỏi vòng chiến, nhưng bất luận là cách gì hắn cũng không thoát được Thanh Hoa lão quái.

"Ai, thật sự là xui xẻo, năm đó tranh đoạt Dị Hỏa gặp Dược Trần lão gia hỏa kia, hiện giờ tranh đoạt Dị Hỏa lại gặp đệ tử của hắn. Cứ xem như lão phu với ngươi thật sự có duyên phận đi, bằng vào giao tình cùng Dược Trần kia, hiện giờ cũng nên giúp tiểu tử này một tay."

Thanh Hoa lão quái liếc nhìn Tiêu Viêm đang lao về phía Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, trong lòng than thầm, chợt cong người lại, đấu khí mãnh liệt tuôn ra, đem hắc y nhân sít sao cuốn lấy.

Khoảng không phía trên, Hồn Điện tôn giả trong tay áo không ngừng tuôn ra vô số hắc vụ, phảng phất bên trong hắc vụ có vô số linh hồn, giống như cơn mưa ào ào trút xuống, sau đó ở trên thân thể của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa nổ mạnh, làm cho ngọn lửa màu tím kia dao động một hồi.

"Nhanh, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa không còn kiên trì được bao lâu."

Nhìn ngọn lửa màu tím trên thân thể Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa dần dần mờ đi, Hồn Điện tôn giả thở phào nhẹ nhõm, mà ngay khi hắn thi triển phóng thích linh hồn lần thứ hai thì một đạo kình phong khủng bố dị thường cũng đột nhiên xuất hiện phía sau làm cho hắn không khỏi biến sắc.

"Xoạt!"

Trong khi sắc mặt hắn kịch biến thì quần áo phía sau lưng cũng xé toạc, mấy cái hắc vụ ngưng tụ thành xiềng xích bung ra, một hồi âm thanh kim khí va chạm vang vọng cả không gian.

"Oành!"

Tuy rằng xiềng xích chống đỡ được một kích này, nhưng dư âm của kình khí cũng làm cho Hồn Điện tôn giả chấn động, phải liên tiếp thối lui về sau hai bước mới đứng vững, sắc mặt âm hàn, khi hắn ngẩng đầu lên cũng đồng thời nhìn thấy một đạo thân ảnh màu vàng đang đứng tại vị trí của hắn vừa nãy.

"Tiểu tử, ngươi chán sống rồi à?"

Hồn Điện tôn giả đảo mắt liền thấy Thiên Yêu Khôi đứng phía sau Tiêu Viêm nên lạnh lẽo nói.

"Động thủ."

Tiêu Viêm thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhẹ giọng nói.

"Ầm!"

Cùng lúc với âm thanh vang lên, bàn chân của Thiên Yêu Khôi nhất thời đạp vào khoảng không, chỉ nghe âm thanh trầm đục rất nhỏ, thân hình tựa như tia chớp đã xuất hiện trước mặt Hồn Điện tôn giả, vung lên một quyền mang theo một cỗ kình phong khủng bố đánh tới.

Nhìn thiết quyền của Thiên Yêu Khôi lướt qua làm cho không gian vụn vỡ, Hồn Điện tôn giả sắc mặt cũng khẽ biến, không dám chậm trễ, vội dùng toàn lực đáp trả.

"Oành!"

Nhìn thấy Hồn Điện tôn giả cùng Thiên Yêu Khôi trong nháy mắt quyện vào nhau, lúc này Tiêu Viêm mới nở nụ cười, ánh mắt chuyển về hướng Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cách đó không xa. Lúc này ngọn lửa phía sau thân thể nó đã có phần ảm đạm, bất quá Tiêu Viêm cũng phát hiện, không gian xung quanh đang không ngừng thẩm thấu ra từng luồng tinh lực, mà những luồng tinh lực này đang bị Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa hấp thu vào trong cơ thể. Khi những luồng tinh lực này dũng mãnh tiến vào thì ngọn lửa trên thân thể Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng dần dần trở nên mạnh mẽ trở lại.

"Quả không hổ danh là bất tử chi hỏa."

Chứng kiến cảnh này, trong lòng Tiêu Viêm nghiêm túc tìm kiếm kế sách, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa được xưng là bất tử chi hỏa quả nhiên không sai, cứ theo đà hấp thu như vậy, e rằng chẳng mấy chốc nó sẽ khôi phục lại thực lực, đến lúc đó muốn thu thập nó không phải là chuyện dễ dàng.

Không thể để cho nó tiếp tục hấp thu tinh lực, ý niệm chợt thoáng qua trong đầu, cước bộ Tiêu Viêm đạp vào hư không, trực tiếp hướng đến Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, ngọn lửa màu xanh biếc cũng từ trong cơ thể bùng phát, sau đó bao bọc toàn bộ cơ thể.

Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa nhìn Tiêu Viêm đang đứng trước mặt với cặp mắt lạnh như băng, Khi thấy ngọn lửa màu xanh biếc bùng lên thì nó hơi ngẩn người, rồi cảm giác the thuồng xuất hiện. Tuy rằng bị phong ấn nhiều năm, nó cũng không rõ ngọn lửa màu xanh biếc kia là gì, nhưng trực giác nói cho nó biết rằng nếu có thể đem ngọn lửa này cắn nuốt thì khi đó có là Đan Tháp tam cự đầu đi chăng nữa thì nó cũng sẽ không e ngại.

Ánh mắt Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa nhìn ngọn lửa đầy vẻ thèm thuồng, tất nhiên biểu hiện này không thoát khỏi cặp mắt của Tiêu Viêm, hắn nhịn không được khẽ lắc đầu. Năm đó khi Vẫn Lạc Tâm Viêm nhìn thấy hắn cũng với cảm xúc giống như Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa bây giờ, chẳng qua biểu hiện không có rõ ràng mà thôi.

"Muốn cắn nuốt dị hỏa của ta à, phải xem ngươi có bản lĩnh đó không cái đã."

Tiêu Viêm mỉm cười, bàn chân lóe lên luồng sáng ánh bạc, thanh âm như tiếng sấm vang vọng, hắn xuất hiện trên đỉnh đầu của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa giống như quỷ mị, song quyền được bao vây bởi ngọn lửa xanh biếc nhằm đầu Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa mà công kích.

Quay về hướng công kích của Tiêu Viêm, mặc dù thực lực đang suy yếu nhưng Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng không cam lòng tránh né, đuôi rồng khẽ vung lên thành tầng tầng lớp lớp cùng với nắm đấm của Tiêu Viêm đụng vào nhau.

"Oành!"

Lúc cả hai va chạm, hai ngọn lửa nhất thời cũng lõm xuống theo hình vòng cung, sau đó kình phong nổi lên, làm cho không gian dao động, xuất hiện một vết nứt tối đen.

Dư chấn của kình lực cũng làm cho Tiêu Viêm và Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa đồng thời thối lui về sau. Chợt Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa ngửa mặt lên trời gầm rú, cùng với tiếng kêu là ngọn lửa màu tím vô cùng khủng bố cũng theo đó mà bắn về phía Tiêu Viêm.

Nhìn thấy cột lửa kia đang hướng về phía mình, trên miệng Tiêu Viêm nở nụ cười lạnh lẽo, nếu là lúc Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa lực lượng còn sung mãn thì tuyệt nhiên hắn không phải là đối thủ của nó, nhưng đáng tiếc, với tình trạng hiện tại lực lượng của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa chưa còn được 1/10 so với lúc trước.

Thu cột lửa vào trong tầm mắt, đợi cho khoảng cách còn khoảng một trượng thì tâm thần Tiêu Viêm khẽ chớp, Lưu Ly Liên Tâm Hỏa từ trong cơ thể cũng tuôn ra, hóa thành một bức tường lửa ngăn chặn.

"Hà!"

Hai ngọn lửa hung hăng va chạm vào nhau, vào thời khắc này, cả hai rốt cuộc cũng trực diện đối mặt, điên cuồng phóng ra lực lượng khủng bố của bản thân mà công kích đối phương.

Bức tường lửa nhanh chóng nổi lên từng đợt dao động, mặc cho Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thiêu hủy như thế nào, nó thủy chung vẫn duy trì được sự ổn định...

Cả hai tiếp tục giằng co, kéo dài khoảng chừng vài mấy phút thì ngọn lửa màu tím kia cũng dần dần bị suy yếu.

Nhìn vẻ uể oải của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, trong mắt Tiêu Viêm chợt lóe lên hào quang, bức tường lửa xanh biếc cũng nhanh chóng tản đi, cùng lúc này trong tay hắn xuất hiện mấy bình ngọc, nhanh như chớp ném vào cột lửa màu tím vốn chưa tắt hẳn.

"Bang, bang!"

Khi bình ngọc vừa tiếp xúc với Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thì trực tiếp nổ tung, một ít chất lỏng màu trắng như tuyết từ giữa bắn ra tung tóe.

Xuy, xuy.

Lúc chất lỏng tiếp xúc cùng ngọn lửa màu tím kia liền tuôn ra vô vàn sương trắng, trong sương mù lộ ra một dòng nước lạnh như băng.

Tuy rằng bạch vụ kia là do ngọn lửa màu tím tiếp xúc với bình ngọc mà nhanh chóng hình thành, nhưng chiêu thức ấy của Tiêu Viêm đã làm cho Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa gặp họa. Ngọn lửa màu đen trên thân thể nó rốt cuộc đã bị triệt tiêu mà trở về màu sắc ban đầu.

"Đến lúc!"

Thời khắc ngọn lửa tối đen trên thân thể Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa hóa thành màu tím thì trong mắt Tiêu Viêm đột nhiên thoáng hiện tinh quang, bàn chân di chuyển như tia chớp, không gian dao động, quỷ dị biến mất, lần thứ hai xuất hiện trên đỉnh đầu của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa.

Lúc Tiêu Viêm hiện thân thì trên tay hắn đã nắm chặt một bình ngọc nhỏ, rồi nhanh như cắt đánh trúng vào trán của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa. Một tiếng nổ vang lên, một giọt máu màu vàng nhạt chậm rãi xuất hiện.

Khi giọt máu màu vàng nhạt thấm vào trán của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thì thân thể nó trở nên cứng ngắc, cặp mắt cũng đồng thời đờ đẫn, cùng lúc đó trên trán của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, một cái phù ấn kỳ dị thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn hình dáng của phù văn thì rõ ràng là giống y như long ấn trên lòng bàn tay của Tiêu Viêm.

"Quả nhiên là long ấn!"

Nhìn thấy ký hiệu kỳ dị trên trán của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, Tiêu Viêm nhất thời vui mừng như điên.

Đấu Phá Thương Khung - Chương #1196