Chương 1164: Giết Chóc


Vì lo lắng bị con Huyền Thủy Hổ Giao truy tung, Tiêu Viêm đem hơi thở ẩn nặc cẩn thận. Sau một hồi lâu cuồng bạo mới từ từ yên tĩnh lại, hắn đưa mắt nhìn bốn phía giữa sườn núi đang đứng. Lại nói nơi này đang bị sương mù nồng đậm che dấu, hơn nữa bên trong đám sương mù dày đặc này, Tiêu Viêm có thể cảm nhận được một số hơi thở cực kỳ cường hãn. Nếu mà bị quấn lấy tất nhiên sẽ cực kỳ phiền toái.

"Lấy tình hình hiện giờ cũng chỉ có thể lặng lẽ trèo lên đỉnh núi. . . Thử xem có cơ hội nào len lén đem vật thu vào tay. Lấy lực lượng một mình ta, nếu mạnh mẽ cướp đoạt. . . e rằng sẽ có chút ít khó khăn. "

Tiêu Viêm dựa vào một cây đại thụ, ngắm nhìn đỉnh núi khổng lồ như ẩn như hiện kia lẩm bẩm. Trong lòng đã có kế hoạch, Tiêu Viêm cũng không muốn trì hoãn nhiều hơn. . . Hắn vừa muốn động thân, thì trong lòng lại đột nhiên khẽ động, ánh mắt chuyển hướng về một chỗ phía dưới chân núi. Nơi đó, đột nhiên bạo phát một nguồn năng lượng ba động cực kỳ kịch liệt, loại ba động này cũng không phải là năng lượng ba động tầm thường mà ngược lại giống như là do bị đấu khí giao chiến ba động tạo nên.

Cảm giác được loại dao động này, chân mày Tiêu Viêm không khỏi nhíu lại. Hắn có thể cảm ứng được tất nhiên những đầu mãnh thú kia cũng có thể cảm ứng được, điều này ắt sẽ khiến cho chúng chú ý.

Tiêu Viêm ghé tai lắng nghe một hồi, cư nhiên còn trộm nghe thấy một ít tiếng người rất nhỏ …

"Chẳng lẽ là bọn người Tào Dĩnh? "

Tiêu Viêm nhíu chặt mày trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên thay đổi thân hình, lặng lẽ hướng về phía năng lượng đang ba động truyền đến lao đi. Hắn cũng không phải muốn thay bọn người Tào Dĩnh giải vây. Hiện giờ bọn họ làm ra những động tĩnh này. . . Tất nhiên có dẫn tới sự chú ý của một số ma thú cao cấp, hắn có thể trốn ở một bên, nếu một khi số ma thú cao cấp đó có dấu hiệu hiện thân thì phải lập tức rời đi, nhân cơ hội này đi vào động phủ trên đỉnh núi lấy trộm dược liệu.

Trong lòng nhanh chóng hiện lên những ý niệm này. Thân hình Tiêu Viêm cũng giống như một trận gió xẹt qua rừng rậm, ước chừng sau mấy phút đồng hồ, thân hình đột nhiên vọt lên đỉnh cây, nép vào một cành cây được che kín bởi cành lá xanh um. Ánh mắt xuyên qua khe hở lá cây, nhìn về phía trước.

Trong tầm mắt của Tiêu Viêm có thể thấy là một lòng chảo bị lõm xuống. Lúc này ở bên trong lòng chảo đang có gần trăm người vây quanh. Ánh mắt đảo qua, quả nhiên là từ giữa nhìn thấy vài đạo thân ảnh quen thuộc. Rõ ràng là đám người Tào Dĩnh.

"Đi nơi này quả thật là không tồi!"

Ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua, chợt ngưng lại tại không gian chung quanh. . . Chỉ thấy mảnh hư không kia.

Cư nhiên lại xuất hiện có chút cảm giác vặn vẹo.

"Linh Hồn Bình Chướng!"

Nhìn thấy thế, trong lòng Tiêu Viêm chợt rùng mình. . . Thứ này hắn đã gặp qua, đêm hôm đó lão nhân gọi là Mộ Cốt kia đã thi triển thứ này làm cho đám người Tiểu Y Tiên không thể phát hiện ra hắn đã lẻn vào.

"Tựa hồ có chút không ổn . . .!!!"

Khi nhìn thấy Linh Hồn Bình Chướng này thì trong lòng Tiêu Viêm liền trầm xuống, xem bộ dáng này tựa hồ có người chuẩn bị xuống tay với đám người Tào Dĩnh. Hơn nữa người xuống tay kia, thực lực còn rất khủng bố, loại Linh Hồn Bình Chướng này không phải là cường giả bình thường có thể làm được.

"Là Hắc y nam tử kia sao…? "

Sau khi trầm ngâm trong lòng Tiêu Viêm chấn động mạnh..Ánh mắt nhanh như chớp chuyển về phía bên trong lòng chảo bị lõm xuống, quả nhiên là trong đám người kia gặp được một đạo hắc sắc thân ảnh.

"Người này thật tàn nhẫn, lại muốn đem toàn bộ những người này giải quyết. . . Tống Thanh cùng Tào Dĩnh đều có thực lực mạnh mẽ, có thể tranh chức vô địch. Nếu mà đem hai người họ giết thì…ý niệm trong đầu Tiêu Viêm khẽ động, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ chấn động. Hắc y nam tử này…thủ đoạn thật tàn nhẫn!

"Các hạ! Ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ muốn ở nơi này xuất thủ đối với chúng ta sao? Trong lòng chảo, đạo hắc sắc thân ảnh kia đem gần trăm đạo thân ảnh bao vây vào giữa. Mà Tống Thanh, giờ phút này với sắc mặt kinh sợ nhìn Hắc y nam tử trầm giọng nói. Lúc trước khi tới chỗ này, trong chớp mắt đã có hơn mười vị Luyện Dược Sư chết trong tay hắn, nếu không phải hắn phản ứng kịp e rằng ứng phó không kịpmà trở thành hồn ma dưới tay hắn.

Ở bên cạnh Tống Thanh là Tào Dĩnh với dáng người đáng yêu. . . Chẳng qua là giờ phút này đôi mắt đẹp của nàng cũng có chút ngưng trọng nhìn Hắc y nam tử kia. Bằng vào cảm giác linh hồn cường hãn hơn xa những người khác. Nàng có thể nhận thấy được vị hắc y nam tử trước mặt này có một thực lực phi thường khủng bố!

"Hai vị tiểu thiên tài Đan Tháp, ha hả. . . Tên tuổi thực không nhỏ. Bất quá vì vị trí quán quân kia,

Ta cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn như vậy thôi! Đi…!" Quay mặt về phía đám người bị vây quanh, trên khuôn mặt Hắc y nam tử kia vẫn lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhẹ giọng nói.

"Không biết các hạ là vị tiền bối nào? Ngươi nếu giết ta, cũng không sợ Đan Tháp truy sát sao? "

Đôi mắt đẹp của Tào Dĩnh nhìn chằm chằm vào Hắc y nam tử, đột nhiên lên tiếng nói.

"Ha hả. . . Nếu người nơi này đều chết hết, như vậy Đan Tháp làm sao mà biết. Hắc y nam tử

Hắn cười cười nhìn Tào Dĩnh. Bộ dạng giống như mèo đang vờn chuột vậy.

Nghe được những lời này, phần đông Luyện Dược Sư chung quanh nhất thời giận tím mặt. Một số người cũng không khách khí trực tiếp rút vũ khí ra, mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm vào Hắc y nam tử.

"Ngươi không khỏi cũng quá sai rồi! Chúng ta nhiều người như vậy mà còn sợ ngươi sao? Tống Thanh giận giữ quát.

Nghe vậy trên khuôn mặt của hắc y nam tử đột nhiên nở nụ cười quỷ dị .

"Cẩn thận. Có người đánh lén! "

Nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt hắc y nam tử còn chưa khuếch tán xong, thì phần đông Luyện Dược Sư trong vòng vây đột nhiên bạo xuất tiếng kêu thê lương thảm thiết? Hơn mười đầu người theo cột máu đỏ tươi trực tiếp là phun lên cao.

Đột nhiên xuất hiện biến cố, làm cho Tống Thanh thậm chí làm Tiêu Viêm đang ẩn núp trong bóng tối cũng cả kinh. Ánh mắt vội vàng nhìn lại thì thấy mười mấy đạo thân ảnh mang theo sát khí sắc bén, hơi thở dị thường cường hãn làm cho mọi người biến sắc.

Trong khoảnh khắc không đến một phút. Máu tươi trực tiếp đem mảnh đất xanh um này nhuộm đỏ.

Mà phần đông Luyện Dược Sư lúc trước còn sinh long hoạt hổ, thì giờ phút này đã hóa thành vong hồn dưới đao, hai mắt trừng lớn, trong mắt tràn đầy kinh nghi cùng với vẻ không cam lòng. Bọn họ ngay cả lúc chết, cũng chưa từng thấy đến tột cùng là ai ra tay.

"Thình thịch! Thình thịch! Đi. . .!! "

Đám người Tào Dĩnh cùng Tống Thanh cũng bởi vì biến cố này mà chấn động, lập tức đấu khí vội vàng từ bên trong thân thể bùng phát, xung phong liều chết mà đem mấy thân ảnh sắc bén ngăn cản lại.

"Những người kia, cư nhiên vẫn ẩn dấu trong đám đông!"

Trong bụi cây, Tiêu Viêm nhìn thấy đột nhiên sát lục triển khai thì sắc mặt khẽ biến, hắn ngay từ đầu cũng không từng nghĩ nơi này che dấu những tên kia, hơn nữa tựa hồ bọn họ là cùng bọn với hắc y nam tử kia.

"Bọn người kia cuối cùng là ai, cư nhiên thật sự dám ra tay với người của Đan Tháp. . .? "

Ở bên trong lòng chảo đối mặt với mười mấy đạo thân ảnh như lang như hổ, rốt cục có người chống đỡ không được, vội vàng từ trong nạp giới lấy ra không gian Thạch tấn đem nó bóp nát. Không gian vặn vẹo, liền muốn thoát đi nơi này.

"Ta nói rồi, nơi này không ai có thể đi…!!"

Thấy thế, hắc y nam tử vẫn chưa từng xuất thủ, cười nhạt, tay áo vẫy nhẹ, không gian dao động vô hình khuếch tán ra. Cư nhiên trực tiếp đem mấy người đang muốn thoát khỏi Đan Giới ngưng lại. Sau đó bàn tay chưởng nắm chặt lại, làm không gian áp lại, đem mấy Luyện Dược Sư bên kia bóp thành một đoàn huyết nhục mơ hồ.

"Không gian vặn vẹo! Người này quả nhiên là Đấu Tôn cường giả!"

Nhìn thấy chiêu thức ấy của hắc y nam tử, đồng tử của Tiêu Viêm hơi hơi co lại.

Giữa sân, những Luyện Dược Sư mất đi thủ đoạn cuối cùng rốt cục trở nên tuyệt vọng, bắt đầu liều mạng xông đến. Nhưng mười mấy đạo hắc sắc thân ảnh này thực lực hơn xa bọn họ, rất ít người có thể cùng bọn họ triền đấu một hồi. Còn lại phần lớn đều là bị chết cực kỳ thê thảm.

Sát lục kéo dài khoảng gần mười phút, gần trăm danh Luyện Dược Sư này hiện giờ còn không tới mười người, trong đó kể cả Tống, Tào Dĩnh còn có hai gã Huyền Minh Tông trưởng lão lưng đeo Thần Nhàn.

" Giãy dụa cũng vô ích thôi! "

Còn lại mấy người thực lực đều là cấp bậc Đấu Tông, bởi vậy đều tập trung lại cùng một chỗ, hơn mười bóng đen kia nhất thời khó có thể giải quyết, sở dĩ cũng chỉ có thể đem họ bao vây. Bất quá xem bộ dáng này thì việc công phá tuyến phòng thủ của đám người Tào Dĩnh cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Sắc mặt Tống Thanh khó coi nhìn hắc bào nhân cùng đám người sát khí dày đặc chung quanh, sắc mặt âm trầm bất định.

Từ trên người những người này, hắn cảm giác được một loại hơi thở tử vong.

"Tiền bối thực sự phải đuổi tận giết tuyệt sao?"

Trên gương mặt Tào Dĩnh vẫn lộ vẻ tươi cười đáng yêu. Dưới tình huống này cũng có một chút xanh mét. Nàng từ nhỏ đã khác hẳn với thường nhân, chung quanh hộ vệ có nhiều đếm không xuể. Tràng diện huyết tinh như vậy cũng không được thấy nhiều lắm.

"Ha hả. Đối với linh hồn của ngươi, ta cảm thấy rất là hứng thú, nếu để ngươi phát triển tùy ý.

Chỉ sợ ngày sau thật sự là có thể trở thành đầu sỏ kế tiếp của Đan Tháp. . . Bất quá đáng tiếc…..". Hắc y nam tử cười nhìn Tào Dĩnh liếm liếm môi, bộ dáng kia giống như đang nhìn con mồi ngon vậy.

Gương mặt Tào Dĩnh lạnh băng, nàng biết hôm nay người này đã quyết định muốn diệt trừ bọn họ. Bất quá, mặc dù thực lực đối phương cường hãn nhưng nếu nghĩ muốn làm cho nàng chết ở nơi này, nếu không phải trả một đại giới, e rằng là chuyện không thể nào!

Có thể trở thành người có danh khí đệ nhất Đan Tháp, nàng làm sao mà không có một số con bài chưa lật chứ!

Hắc y nam tử cũng không để ý tới sắc mặt của Tào Dĩnh. Ánh mắt liếc mấy người đang dựa vào nơi hiểm yếu mà chống cự. Hắn nhẹ nhàng chậm rãi bước ra, vừa mới bước ra bước thứ ba thì thân thể đột nhiên ngưng lại, quay đầu với ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng đến đại thụ nơi Tiêu Viêm đang ẩn tàng !

Trong khoảnh khắc cước bộ của hắc y nam tử ngừng lại. Trong lòng Tiêu Viêm thầm kêu không ổn, cảm giác linh hồn của người này quá mạnh mẻ!

"Lăn ra đây cho ta…!"

Âm thanh vừa dứt, không đợi hắn phi thân lui về phía sau, thì một luồng hấp lực đáng sợ dữ dội tuôn ra.

Cây đại thụ dưới hấp lực trong nháy mắt bạo liệt thành bụi phấn, mà thân hình Tiêu Viêm cũng lao về phía trước hơn mười thước, mới mạnh mẽ ổn định thân thể, nhưng lúc này hắn cũng đã rơi vào trong Linh Hồn Bình Chướng kia rồi.

Đấu Phá Thương Khung - Chương #1164