Sắc mặt Bạc Vân Thăng tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía lôi đài, cầm huyết sắc
trường đao của Cổ Minh Thủy. Khuôn mặt khô héo, một đôi mắt tam giác, đồng tử
màu đen nổi lên một chút màu xanh sẫm, tựa như một đầu tự cơ mà thực độc xà,
cho người một loại sởn hết cả gai ốc cảm giác.
Một thân tu vi của Cổ Minh Thủy đã đạt đến cấp bậc Đấu Đế, hơn nữa hắn đã học
được tuyệt học của gia tộc: "Long Ngâm Bát Phương". Tuổi trẻ như thế, tu vi
như thế, tính ra trong phương viên mấy mươi vạn dặm quanh Lâm thành chính là
nhân tài kiệt xuất rồi.
Nhưng với cái nhìn soi mói của Bạc Vân Thăng, Lục tinh Đấu Đế thì phảng phất
như tiến vào trong một hố đen không đáy, không dám động đậy, thậm chí còn
không thể khống chế thân thể của mình. Khiến cho bản thân Cổ Minh Thủy ở trên
lôi đài da đầu không khỏi run lên một hồi! Thế cho nên trên trán đều hiện đầy
một tầng tinh tế mồ hôi. Hơn nữa cái kia gương mặt đỏ bừng cùng có chút run
lên hai chân, đó có thể thấy được, lúc này Cổ Minh Thủy thừa nhận lấy bao
nhiêu áp lực.
Cái này,chính là cảnh giới bao áp bức cảnh giới thấp,thượng cấp cường giả áp
bức hạ cấp cường giả! Không cần ra tay, cũng không cần phóng xuất ra toàn thân
khí thế. Chỉ cần đứng ở nơi đó, có thể cho người một loại cảm giác cao không
thể chạm.
Bạc Vân Thăng chính là một cường giả như vậy, hắn một ánh mắt, cũng đủ để lại
để cho người khác bị như là như núi cao áp lực. Đây chính là áp bức từ sâu
trong linh hồn,cường giả tâm chí không kiên định chỉ cần 1 ánh mắt cũng có thể
bị đánh bại !
Cái này được gọi là "Thế!"
Tựu như quân vương, quân vương không cần nói chuyện, chỉ cần đứng ở nơi đó, có
thể khiến cho bình dân run run rẩy rẩy. Cái này, là được một loại thế! Một
loại kính sợ của hạ vị giả đối với thượng vị giả, kẻ yếu đối với cường giả!
Trông thấy một màn chiến đấu quỷ dị như thế, Tiêu Viêm ở trong đám người đồng
tử mãnh liệt co rụt lại, lẩm bẩm: "Cái này, thực lực của Bạc Vân Thăng thật là
mạnh, gần kề một ánh mắt thì có thể làm cho Nhất tinh Đấu Đế Cổ Minh Thủy
không chịu được như thế, xem ra giữa các cấp bậc Đấu Đế đều có chênh lệch như
trời và đất vậy! Nếu như ta cùng hắn giao thủ, cho dù ta đem hết toàn lực cũng
không thể địch nổi hắn. Cái này, mới chỉ là Lục tinh Đấu Đế mà thôi, như vậy,
các cấp Đấu Đế phía trên và thậm chí là Đấu Tổ thì lực lượng còn cường hãn đến
như nào?"
Tiêu Viêm là cường giả mạnh nhất trên Đấu Khí đại lục nhưng mà tại Viễn Cổ
trên đại lục, chuẩn xác mà nói là ở trong một ngôi thành của một phủ lại có
cảm giác vô lực. Hắn đã không còn khả năng có thể nắm giữ vận mệnh của chính
mình. Ở chỗ này, tánh mạng của hắn tùy thời đều gặp phải uy hiếp. Ở chỗ này,
hắn gặp phải một mớ phiền toái.
Tuy nhiên, Tiêu Viêm thực chất bên trong vẫn là tôn trọng nhiệt huyết chính
mình,mặc dù bạo lực đấy. Nhưng là, không có thực lực nên cái gì cũng không
phải, mỗi người cũng có thể khi dễ chính mình, khi dễ người mình quan tâm. Một
loại ý niệm bỗng dung tuôn trào từ tận đáy lòng Tiêu Viêm: "Ta muốn trở nên
mạnh mẽ! Ta muốn trở nên mạnh mẽ! Ta muốn trở nên càng mạnh hơn nữa! Nếu
không, ta lấy cái gì bảo hộ người thân của ta? Ta phải nhanh nhanh chóng trở
nên mạnh mẽ, trở nên càng mạnh hơn nữa!"
Nhìn thấy sắc mặt cháu trai mình đỏ bừng, hai chân giống như cái sàng kịch
liệt lay động. Nếu không có chuôi kiếm dài ba xích chèo chống cái này thân thể
của hắn, lúc này, sợ là hắn Cổ Minh Thủy cũng sớm đã bị người phía trước áp
bách té ngã trên đất.
Trông thấy một màn này gia gia Cổ Minh Thủy đứng ngồi không yên, nguyên vốn
hắn định để cho cháu của mình chịu đựng "Thế" của Bạc Vân Thăng.
Dưới sự áp bách của Bạch gia, hắn xem thử ý chí và nghị lực của hắn chịu được
bao lâu? Nếu như hiện tại hắn ra tay mà nói, tên Bạc Vân Thăng nhất định sẽ
toàn lực ra tay. Biểu hiện của đứa cháu này của mình quả thực rất tốt. Nhưng
mà tên Bạc Vân Thăng này lại quá nổi nóng rồi.
Chợt, một tiếng hừ lạnh vang lêm. Rồi sau đó, "Thế" trên người Cổ Minh Thủy
bỗng dưng biến mất. Cổ Minh Thủy biết rõ chuyện này là do gia gia mình xuất
thủ, hắn dài thở phào nhẹ nhỏm.
Không để ý đến mặt mũi bản thân, hắn giống một tên lưu manh nhanh chóng ngồi
xuống lôi đài. Chuôi huyết sắc trường đao dài hơn một mét kia cũng tùy tiện
rơi xuống bên cạnh, hắn cũng lười nhặt lên. Trạng thái của Cổ Minh Thủy toàn
thân thoát lực, mặt tái nhợt, mồ hôi như suối chảy ra, lồng ngực phập phồng
không ngừng, thở hổn hển.
Thấy bộ dáng cháu trai mình như vậy, Cổ Đức Hoa không khỏi tức giận, quát:
"Bạc lão thất phu, lấy thực lực Lục tinh Đấu Đế của ngươi vậy mà lại thi triển
trên người một đứa tiểu bối, thi triển "Thế" áp bách hắn. Ngươi tính làm gì?
Ngươi không muốn bị mất hết mặt mũi sao?"
"Hừ, nếu như không phải cháu của ngươi thi triển Cổ gia tuyệt học Long Ngâm
Bát Phương thì với thực lực cháu ngươi làm sao có thể hơn cháu ta được! Hơn
nữa, chúng ta mới rồi nói sẽ để cho chúng nó thử sức một chút, điểm đến là
ngừng. Vậy mà cháu ngươi lại vọng tưởng muốn giết cháu ta, nếu không phải ta
ra tay ngăn cản, chỉ sợ cháu ta giờ này đã là một cỗ thi thể mất rồi. Ta giáo
huấn nó một chút thì có gì không đúng? Cổ Đức Hoa, ngươi chất vấn ta là có ý
gì? Chẳng lẽ Bạc gia chúng ta dễ bị khi dễ vậy sao?"
Lúc Bạc Vân Thăng nói đến câu cuối, giọng nói to dần lên, bên trong còn xen
lẫn một chút sóng âm khiến cho tràng diện lâm vào cảnh nặng nề.
"Ta nhổ vào, Bạc lão thất phu ngươi mặt thật dày a. Cháu của ta có thể thi
triển ta Cổ gia tuyệt học của gia tộc "Long Ngâm Bát Phương" chỉ có thể nói rõ
cháu của ta lợi hại. Ngươi không phục thì để cho cháu của ngươi học tập đi. Về
chuyện cháu ta hạ sát thủ cũng là chuyện đương nhiên. Chiến đấu là phải toàn
lực ứng phó, nếu không, trên mảnh đại lục lấy thực lực vi tôn như nơi này thì
còn có thể sống được bao lâu? Trên đại lục này không có chỗ cho sự nhân từ,
nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình. Cho nên trong chiến đấu,
tình trạng ngươi chết ta sống là chuyện bình thường, làm gì có chuyện chỉ điểm
đến là ngừng? Đây mới là chuyện đáng chê cười! Ngươi ra tay ngăn cản trận đấu
này thì cũng đã làm trái với quy tắc của lôi đài. Về phần muốn giáo huấn cháu
của ta, chuyện này không cần người Bạc gia các ngươi xen vào! Ngươi nên nghĩ
kỳ như thế nào đối phó với vị quy tắc giả kia đi! Ha ha ha..."
Nghe thấy Cổ Đức Hoa nhắc đến người nọ, sắc mặt Bạc Vân Thăng không khỏi biến
đổi, tiếp theo trong nháy mắt lại lần nữa hồi phục bình thường.
Bạc Vân Thăng cao giọng nói: "Giải thích thế nào đó là chuyện của ta, nhưng
chuyện cháu ngươi hạ sát thủ với cháu ta ta sẽ nhớ kỹ. Các ngươi sẽ trả giá
thật nhiều đấy, chờ đó, cáo từ!"