Lại Hỏa Thiêu Đấu Đế Chi Thể


"Các ngươi đi trước, ta sẽ theo kịp!"

"Không, phải cùng đi!"

"Các ngươi sao có thể như vậy đây là lúc nào rồi, đi mau!"

Huân Nhi, Thải Lân hai nữ nước mắt rơi như mưa.

"Không!"

Tiêu Viêm thấy bọn họ rất cố chấp, lập tức vung tay lên, một cỗ Đấu Khí suy
yếu một lần nữa bị ép ra. Hung hăng đánh về phía Huân Nhi. Cái lồng năng lượng
run lên vài cái, liền bị cổ phản lực đẩy đến phía cửa thông đạo, mất tung ảnh.

Nhìn về phía Thải Lân, Huân Nhi mấy người biến mất, Tiêu Viêm trong nội tâm
cũng nới lỏng không ít. Xoay người lại, trông thấy cuồng bạo gió lốc trước mặt
lại đánh úp lần nữa, không khỏi làm hắn cảm thấy da đầu run lên một hồi. Sauk
hi tiến vào Đấu Đế hơn mười năm đây là lần đầu tiên thấy vật có thể uy hiếp
đến tính mạng hắn.

"Luân hồi chưởng!"

"Phanh!"

"Bang bang!" Hai tiếng cực lớn đối oanh vang lên, luân hồi chưởng hư ảnh cũng
đã biến mất, bạo phong xuyên thấu qua chưởng ấn hung hăng đánh lên ngực Tiêu
Viêm!"

"Oa." Một ngụm máu tươi màu vàng lợt không nhịn được phun ra.

"Khốn khiếp!" Tiêu Viêm thấp giọng mắng một câu. Trong đôi mắt để lộ ra vẻ
điên cuồng. Nếu như Huân Nhi, Thải Lân tại nơi này, nhất định sẽ liều lĩnh
ngăn cản Tiêu Viêm. Vì vậy ánh mắt này các nàng thật sự là quá quen thuộc. Đến
bây giờ, các nàng đều quên không được cái kia cái ánh mắt, lần đầu tiên là
cùng Hồn Tộc tộc trưởng hồn Thiên Đế quyết đấu thì đến cuối cùng hắn đã lộ ra
thần sắc điên cuồng như thế. Kết quả cuối cùng là tự mình thiêu đốt thân thể
Đấu Đế

Tiêu Viêm trong mắt được vẻ điên cuồng càng đậm. "Móa nó, Lão Tử liều mạng với
ngươi!" Lập tức, chậm rãi giơ hai tay lên, một tràng huyền ảo ấn ký lien liếp
xuất hiện!

"Hỏa. . .Thiêu. . . Đấu. . . Đế. . . Chi. . . Thể. . . !"

"Tiêu Viêm lúc này, mắt đã đỏ ngầu, sử dụng phương pháp tự hại thân thể để
trong thời gian ngắn vượt qua đỉnh phong tu vị. Phương phá tự thiêu Đấu Đế chi
thể này sợ rằng cũng chỉ có cái tên điên Tiêu Viêm này mới làm ra được. Tự
thêu Đấu Đế chi thể, tổn thương không chỉ là thân thể mà thôi, nhẹ sẽ dẫn đến
từ nay về sau Đấu Khí tu vị vĩnh viễn không phát triển. Nặng một chút sẽ mất
đi Đấu Khí tu vị, từ nay về sau biến thành một phế vật, thậm chí trực tiếp vẫn
lạc.

Tiêu Viêm lần trước vì phong ấn Hồn Thiên Đế không tiếc tự thiêu thân thể,
trải qua hai năm thời gian, may mắn tái kiến lại thân thể, trải qua một loạt
kỳ thiên địa bảo bù lại, mới có thể hoàn toàn khôi phục, Đấu Khí tu vi cũng
không bị giảm đi. Thế nhưng là lần này, thế nhưng là Tiêu Viêm lần thứ hai
thiêu đốt Đấu Đế thân thể. Đây không phải tên điên thì là cái gì? Đấu Đế thân
thể có thể tùy tiện muốn đốt là đốt hay sao? Trước đó lần thứ nhất do vạn phần
may mắn mà không có bao nhiêu tổn thương, lúc này đây sẽ còn có may mắn như
vậy sao?

Đấu thể thân thể đang bị thiêu đốt nhanh chóng, đồng thời cũng thiêu đốt lên
linh hồn Tiêu Viêm. Giờ phút này Tiêu Viêm sắc mặt so với giấy trắng còn muốn
trắng hơn, không còn chút huyết sắc. Trong hư không, lình hồn chi hỏa đang bị
thiêu cháy một cách cuồng bạo trong một pho tượng vạn trượng cự nhân, thế cho
nên không gian chung quanh đều kịch liệt vặn vẹo. Tạo thành một vòng xoáy năng
lượng cực lớn.

Theo sự thiêu cháy của linh hồn chi hỏa thực lực của Tiêu Viêm tăng nhanh một
cách kinh khủng. Ước chừng không đến nửa thời gian uống cạn chun trà,Tiêu Viêm
liền khôi phục đỉnh phong thực lực! Hơn nữa vẫn còn đề thăng lên một bậc.

Lại một nén hương thời gian trôi qua rồi, Tiêu Viêm lúc này thực lực so với
lúc trước đã cao hơn gấp ba lần. Hắn cũng loáng thoáng cảm nhận được một tầng
cách ngăn tồn tại. Nếu như có thể xuyên phá tầng cách ngăn này mà nói..., thì
thực lực của hắn sẽ có khả năng tăng lên nhiều hơn nữa. Nhưng bây giờ là lúc
hắn không được phép suy nghĩ nhiều.

"Hoàng Tuyền Thiên Nộ!" Tiêu Viêm mở miệng quát lớn, một hồi sóng âm kinh
khủng tràn ra. Hung hăng tấn công về hướng cuồng bạo gió lốc kia. Gió lốc đi
về phía trước tốc độ lập tức bị cản lại.

Trong thời gian ngắn này, Tiêu Viêm liền lướt tới sáu dặm đường. Lúc này cách
lối ra kia chưa đầy năm dặm. Bạn đang đọc truyện được copy tại .com

Bạo phong màu đen lại lần nữa đánh tới.

Tiêu Viêm há miệng, lại là ba đạo Hoàng Tuyền Thiên Nộ theo trong miệng Tiêu
Viêm lan tràn đi ra. Thừa dịp bạo phong bị ngăn cản, Tiêu Viêm lập tức mãnh
liệt lao đi, bắn ra khỏi thông đạo.

Không gian trong thông đạo, vô tận gió lốc cùng Bạo phong màu đen vẫn còn tiếp
tục gầm thét.

Nơi đây, là một mảnh hoang vu không người ở, chung quanh có chỉ có cỏ dại
không biết tên tồn tại. Một thanh niên nam tử mặc trường bào màu đen ngã từ
hơn trăm trượng xuống phiến cỏ rậm, hắc bào hắn đang măc đúng là không hợp với
màu cỏ, đoán chắc rằng người nào gặp hắn lúc này sẽ phát hiện ra hắn và gọi
chung hắn với cái tên "Thi thể" .

Ở địa phương hoang vu này cũng không có ai phát hiện cỗ thi thể, thế nên bên
trên thi thể này bao phủ đầy một lớp phân chim. Cũng không biết đã qua bao
lâu, có lẽ là một tháng, có lẽ là một năm, trên mặt đất thi thể dính đầy phân
chim đột nhiên nhúc nhích. Thời gian từ từ trôi. Không biết qua bao lâu, thi
thể kia lại bỗng nhúc nhích. Sau đó,cái thi thể tóc tai bù xù lật thân mình
lên. Khuôn mặt giờ phút này cũng lộ ra ngoài. Cái “thi thể” này thật sự là từ
thông đạo thoát ra Tiêu Viêm.

"Nơi này là chỗ nào? Ta còn chưa chết sao? Nơi này là Viễn Cổ Đại lục sao?"
Tiêu Viêm đang nhìn bầu trời, tham lam hô hấp linh khí, thì thào lẩm bẩm.

"Đúng rồi, Huân Nhi, Thải Lân các nàng đã đến đây, không biết hiện tại các
nàng đang ở nơi nào!" Tiêu Viêm từ trong áo lấy ra một viên ngọc nhỏ, phía
trên có bốn đạo quang điểm nhỏ như hạt gạo chuyển động.Mấy quang điểm này đúng
là linh hồn ấn ký của mấy người Huân Nhi, Thải Lân. Phiến ngọc này trước khi
đi Tiêu Viêm đã nhắc mọi người đưa linh hồn ấn ký để biết tử sanh của mỗi
người linh hồn ngọc.

Tiêu Viêm trông thấy quang điểm bên trên linh hồn ngọc, trong nội tâm không
khỏi thở dài một hơi.

"Khá tốt, Huân Nhi, Thải Lân linh hồn ấn ký cũng còn rất tốt, bọn họ có lẽ đều
không có việc gì!"

Chính mình lần đã quá mức lo lắng rồi. Trong thân thể của mình khí tức cũng
hỗn lọa. Xem ra mình phải mau chóng dưỡng thương cho tốt mới có thể đi tìm
Huân Nhi, Thải Lân các nàng a...!

Tra xét thoáng một lượt thân thể của mình, Tiêu Viêm chân mày nhíu chặc hơn.

"Lần này Tự thêu Đấu Đế chi thể, tổn thương nhận được so tưởng tượng nặng còn
muốn nghiêm trọng rất nhiều. Thân thể này cho dù khôi phục, sau này Đấu Khí tu
vị chỉ sợ cũng sẽ không còn có chỗ tinh tiến rồi! Hắn như vậy, không bằng bỏ
qua thân thể này, một lần nữa tu luyện một cái mới. Nơi đây hoang vu không
người, đoán chừng sẽ không có người tới nơi đây. Nơi đây chính là nơi để ta
khôi phục thân thể tốt nhất a...!"

Tiêu Viêm kéo lê thân thể đầy vết thương, theo đi một vòng khu vực hoang vu
này, kết quả là chỉ tìm được vài thảo dược luyện chế bát phẩm đan dược.

Sau đó, tại một sơn đông bên trong ngọn tiểu sơn. Sau khi chuẩn bị đầy đủ dược
liệu để trị thương. Tiêu Viêm xếp bằng ở trong động, như là lão tăng nhập
định, vẫn không nhúc nhích.


Đấu Phá Thương Khung Hậu Truyện - Chương #5