Một Tay Diệt Thánh


Đối với những lời nói hung hăng càn quấy của tên thủ lĩnh, Tiêu Viêm không
thèm để ý hỏi: "Các ngươi do ai phái tới?"

"Ai phái tới? Hắc hắc, một kẻ chuẩn bị chết như ngươi không cần phải biết,
ngươi cứ việc thanh thản ra đi thôi!"

"Nói cho ta biết ai sai các ngươi đến, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!"

Nghe thấy Tiêu Viêm nói vậy, nội tâm Ly Quắc đột nhiên có một tia khiếp đảm
nhưng nhanh chóng bị hắn đè xuống. Thoáng dò xét linh hồn lực của Tiêu Viêm
một chút, hiện tại thực lực của hắn là Lục tinh Đấu Thánh.

"Hừ, thực lực của người này bất quá mới Lục tinh Đấu Thánh, tại sao ta với
thực lực Bát tinh Đấu Thánh đứng trước hắn lại có cảm giác này? Chẳng lẽ hắn
ẩn dấu thực lực là Cửu tinh Đấu Thánh? Không thể nào, trừ phi hắn là Đấu Đế.
Nhưng tên trẻ tuổi này nếu là Đấu Đế mà nói thì làm sao trong phạm vi trăm dặm
mới phát hiện được chúng ta? Khẳng định hắn không phải Đấu Đế, cho dù Cửu tinh
Đấu Thánh cũng không thể nào ẩn dấu thực lực trước mặt mình được, khẳng định
hắn chỉ có thể là Lục tinh Đấu Thánh, có lẽ khi nãy hắn lợi dụng linh hồn lực
để xuyên tạc mà thôi." Nghĩ thông suốt đến đây, Ly Quắc càng thêm đắc ý.

"Các hạ, mưu kế của ngươi Ly Quắc ta đã rõ rồi. Mặc cho ngươi nói như thế nào
thì hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết!"

"Hiểu rõ? Hiểu rõ cái gì?"

"Hừ, đừng vờ vịt nữa. Thực lực của ngươi bất quá mới chỉ Lục tinh Đấu Thánh mà
lại dám trước mặt đông đảo Thất tinh, Bát tinh Đấu Thánh chúng ta lừa dối.
Ngươi nghĩ rằng chúng ta tưởng ngươi là một tên Đấu Đế sao chứ? Đáng tiếc, mưu
kế này của ngươi không qua mắt được ta."

Ly Quắc nói xong còn đắc ý nhìn Tiêu Viêm một chút, tựa hồ muốn nói: "Các hạ,
ngươi xong đời rồi!"

Nghe thấy Ly Quắc nói vậy thì Tiêu Viêm không khỏi mỉm cười, nhưng nụ cười rất
nhanh chuyển thành nụ cười lạnh. Tiêu Viêm chậm rãi nói: "Thật sao?"

"Ha ha, chẳng lẽ không phải."

Ly Quắc cười cười: "Các hạ, xuống hoàng tuyền cũng không nên oán ta nha, ai
bảo ngươi dám chống lại bọn ta. Long Nham vệ, lên cho ta!"

Ly Quắc vừa nói xong thì ngay lập tức mười một gã Long Nham vệ hướng về phía
Tiêu Viêm bao vay thành một vòng tròn.

Nhìn thấy mười một tên Long Nham vệ đang bao vây mình, trong đôi mắt Tiêu Viêm
hiện lên một vòng hàn ý, hắn khẽ hừ lạnh một tiếng lạnh xương sống: "Các
ngươi, gian ngoan mất linh!"

Chợt một khí thế phô thiên cái địa tuôn ra từ thân hình mảnh mai của Tiêu
Viêm, trong lúc nhất thời không khí đã chút đọng lại. Tiêu Viêm lúc này vung
tay lên, đấu khí mỏng manh ở chung quanh trong nháy mắt ngưng kết thành mấy
đạo đấu khí như một tấm lụa tiến tới chỗ những tên Long Nham vệ đang bao vây
mình.

"Trông thấy khí thế khủng bố quanh thân thể Tiêu Viêm, Ly Quắc sợ tới mức quay
người bỏ chạy, không muốn dừng lại chút nào, trong miệng còn run rẩy lẩm bẩm:
"Sao lại... tại sao lại... sao hắn lại là cường giả Đấu Đế cơ chứ! Thật sự mới
nãy mình vừa mắng một vị cường giả Đấu Đế, ôi trời!"

"Còn tưởng nhận được phi vụ gì ngon lắm, không nghĩ tới lại nhận phải cái
chuyện cửu tử nhất sinh (nguy hiểm chết người) như thế này a!" Giờ phút này,
Ly Quắc hối hận vô cùng, cố gắng bỏ chạy thục mạng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay
Nhất: http://.com

Nhưng đã chậm...

Đấu khí mỏng manh ngưng kết thành đấu khí dạng tấm lụa kết thành dây thừng,
hung hăng ném về phía trước giống như những dây cương cưỡi ngựa của người Mông
Cổ hiện đại, hướng về phía Ly Quắc. Mặc dù Ly Quắc chạy cực nhanh nhưng hắn dù
sao cũng chỉ là một gã Đấu Thánh mà thôi, làm sao có thể thoát khỏi sự đuổi
bắt của một vị cường giả Đấu Đế chứ. Huống hồ Đấu Đế và Đấu Thánh khác nhau
một trời một vực. Với khả năng của Ly Quắc, căn bản hắn trốn không thoát.

Trong quá chiếc dây thừng bay vụt về phía Ly Quắc, không khí chung quanh ma
sát sinh ra những tiếng vang đinh tai nhứt óc. Cuối cùng dây thừng quấn quanh
thân thể Ly Quắc, kéo hắn từ trên không trung quay ngược trở lại. Mà giờ phút
này, mười một tên Long Nham vệ đang không ngừng công kích tấm lụa đang bao phủ
lấy bọn hắn hòng trốn đi nhưng không thể thoát nổi.

Bất quá mấy cái hô hấp tầm đó, Ly Quắc tựu đã bị cuốn trở về, ném về phía
trước mặt Tiêu Viêm. Giờ phút này Ly Quắc sắc mặt thập phần chi tái nhợt, cái
này cũng khó trách, vốn là muốn sống nên mới có một hồi chạy như điên, ngay
sau đó lại bị Tiêu Viêm ngưng kết dây thừng hình dạng đấu khí tấm lụa dùng Đấu
Đế cường giả phi hành tốc độ kéo về, sắc mặt có thể không tái nhợt sao? ? ?

"Ngươi tên gì?" Tiêu Viêm nhìn vẻ mặt tái nhợt Ly Quắc chậm rãi mà hỏi.

Ly Quắc biết mình đã đắc tội với người trước mặt thì tuyệt đối khó mà thoát
khỏi cái chết, đành dứt khoát chắp tay cung kính trả lời Tiêu Viêm: "Vãn bối
Ly Quắc, bái kiến tiền bối."

"Ly Quắc? Nói đi, là ai phái ngươi tới đây? Nếu ngươi dám nói dối, ta tất
nhiên sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"

Đối với sự uy hiếp của Tiêu Viêm, phản ứng của Ly Quắc cũng không quá mãnh
liệt. Có lẽ hắn biết rõ chính mình khó thoát khỏi cái chết a.

"Ai phái ngươi tới đây?"

Ngưng lại thật lâu, Ly Quắc mang vẻ mặt tái nhợt chậm rãi lắc đầu, nói: "Tiền
bối, thứ cho vãn bối không thể trả lời."

"Chẳng lẽ ngươi không sợ chết?" Tiêu Viêm có chút kinh ngạc nhìn Ly Quắc. Dù
sao một kẻ tu luyện đến Bát tinh Đấu Thánh thật không dễ dàng chút nào, đa
phần đều rất quan tâm đến mạng sống của bản thân. Còn trường hợp tương tự như
Ly Quắc thì đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm gặp phải.

"Sợ chết? Chết thì sao chứ? Ta đã sớm đắc tội với ngài, chẳng lẽ ngài sẽ bỏ
qua cho ta sao!"

"Nếu như ngươi nói cho ta biết ai phái ngươi tới, ta có thể sẽ bỏ qua chuyện
vừa rồi ngươi làm!"

"Nếu ta nói cho ngài biết, cho dù ngài thật sự tha cho ta một mạng nhưng kẻ
đứng sau ta có thể tha cho ta sao? Tính đi tính lại, ta nguyện chết trong tay
ngài!"

"Nha, vì cái gì? Chỉ cần ngươi không nói thì sẽ không có ai biết cả." Tiêu
Viêm hứng thú hỏi.

Ly Quắc nghe vậy, thân thể không khỏi run rẩy một chút, tựa hồ vô cùng kiêng
kỵ với kẻ đứng sau.

"Ngươi không nói, không có nghĩa là bọn hắn cũng sẽ không nói." Nói xong, Tiêu
Viêm huơ huơ tay chỉ về phía mười một tên Long Nham vệ đang bị nhốt trong cái
lồng giam do tấm lụa kết thành.

"Bạn hắn còn biết rõ sự đáng sợ của kẻ đứng đằng sau chúng ta, ngài hỏi được
sao!"

"Hừ, không hỏi thì sao biết được!"

"Thực lực mười một người các ngươi đều không kém, tu luyện tới hiện tại cũng
không dễ dàng gì, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội, nói ra kẻ đứng đằng
sau sai khiến các ngươi thì ta sẽ tha cho một con đường sống, còn không sẽ
chết ngay tại chỗ!"

Tiêu Viêm vừa nói xong, nhiệt độ khắp sơn mạch nơi Tiêu Viêm thoáng lạnh đi,
mười một tên Long Nham vệ bị giam trong tấm lụa sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Đây không phải bởi vì tức giận mà do khí tức khủng bố của Tiêu Viêm phát ra.

"Thấy sắc mặt mọi người lúc trắng lúc xanh, Tiêu Viêm một lần nữa hỏi: "Các
ngươi nghĩ xong chưa? Bây giờ nói còn kịp đấy!"

Thật lâu sau, mười một gã Long Nham vệ cũng không có ai lên tiếng.

"Ha ha rất tốt, xem ra các ngươi đều rất trung tâm ah (trung thành). Ta muốn
nhìn xem miệng của các ngươi còn có thể khép tới lúc nào? Từ giờ trở đi, các
ngươi hảo hảo suy nghĩ kỹ đi, tùy thời mở miệng nói. Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có
thời gian một phút, qua một phút mà vẫn chưa có kẻ nào nói ra thì cứ cách một
phút ta sẽ giết một tên!"

Nói xong, Tiêu Viêm không để ý đến hết thảy lặng im đứng trên không trung.

...

"Một phút đồng hồ đã qua, các ngươi nghĩ xong chưa? Nếu không ai nói, ta sẽ
giết tên đầu tiên!"

"Yên tĩnh. Vẫn là hoàn toàn yên tĩnh."

"Tốt, đây là do các ngươi tự tìm lấy cái chết đấy nhé!"

Tiêu Viêm bắt đầu khởi động đấu khí, một tấm lụa to được đấu khí ngưng tụ
thành hóa thành một nắm đấm giống như sao băng đánh về một tên trong mười một
tên Long Nham vệ.

Không ngoài dự tính, nắm đấm mang năng lượng cực đại qua đi, trong lồng giam
chỉ còn lại mười tên Long Nham vệ. Mà tên Long Nham vệ thứ mười một đã bị một
đấm của Tiêu Viêm giết chết, biến thành đống tro tàn!

Một cú đấm một người chết! (One hit one kill) Chỉ có thể dùng cụm từ "một tay
diệt thánh" để miêu tả mà thôi.


Đấu Phá Thương Khung Hậu Truyện - Chương #46