Dị Biến Phát Sinh


Đoàn người Tiêu Viêm lại một lần nữa lên đường.

"U Minh sơn này có gì đó bất thường thì phải." Một tên dong binh đột nhiên
nói.

"Bất thường? Bất thường chỗ nào?!" Một tên dong binh khác hỏi.

Tiêu Viêm quan sát hai người này, hai người này hình như là hai dong binh cuối
cùng gia nhập đội ngũ. Một người tên là Mông Vũ, người kia tên là Vương Bằng.

"Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện ra, từ khi chúng ta bước vào U Minh sơn thì
ngay cả Nhất giai ma thú cũng không gặp qua sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy
kỳ lạ chút nào sao?"

"Không gặp phải ma thú chẳng phải là kết quả chúng ta mong muốn đó sao? Chẳng
lẽ ngươi ăn no rửng mỡ, không có chuyện làm lại hy vọng bọn ma thú cao cấp đến
công kích ngươi sao?!"

"Ngươi… ngươi… đừng quên rằng Minh U cốc là vùng ranh giới giữa nội vi và
ngoại vi ở Ma thú sâm lâm. Ở ngoại vi chúng ta đều gặp qua Thất giai ma thú
đỉnh phong Tam Nhãn Ngọc Bích Thiềm, mà bây giờ càng tiến vào trong sao lại
chẳng gặp phải con ma thú nào tập kích?! Tam xem đầu óc ngươi có vấn đề hay
không?!"

"Ngươi… ngươi…"



Lão giả áo trắng một mực mỉm cười nghe hai người không ngừng tranh cãi liền
không nhịn được phải nghiêm giọng nói: "Được rồi, hai ngươi không cãi nhau
nữa, im lặng!"

"Lời Mông Vũ nói cũng có chút đạo lí. Ta xem không bằng chúng ta đến sớm một
chút, nhanh chóng làm xong mọi chuyện rồi trở về!"

Đoàn người Tiêu Viêm di chuyển dần dần nhanh hơn, hướng về Minh U cốc.

Thế nhưng càng lên cao, Tiêu Viêm càng cảm giác có điều bất thường. Lúc đầu là
hơi lo một chút, về sau lại càng lo lắng và cho đến hiện tại thì trong nội tâm
Tiêu Viêm thậm chí còn trở nên bất an, phảng phất như sẽ phát sinh chuyện gì
đó lớn lao. Loại cảm giác này, kể từ khi hắn trở thành Đấu Đế đến nay còn chưa
trải qua lần nào.

"Chẳng lẽ Minh U cốc có đồ vật nào đó khiến ta bất an sao? Thứ này có lẽ không
có quan hệ gì đến việc nơi này không có một đầu ma thú nào."

Tiêu Viêm giờ phút này không dám chủ quan nữa, linh hồn lực lượng từ mi tâm
tràn ra khiến toàn bộ không gian xuất hiện những chấn động nho nhỏ.

Linh hồn lực lượng phần thành một số nhỏ không ngừng hướng chung quanh bắt đầu
dò xét. Lấy linh hồn lực viễn siêu Đế cảnh như Tiêu Viêm làm được chuyện này
cũng không muốn phân tán ra quá nhiều, tránh cho không dò xét được tỉ mỉ tình
huống phát sinh.

Linh hồn lực lấy Tiêu Viêm làm trung tâm bao phủ phạm vi một trăm dặm xung
quanh, chỉ cần một cơn gió thổi qua ngọn cỏ lay thì Tiêu Viêm cũng sẽ phát
hiện ra và đưa ra phương thức xử lý thích hợp.

Bất tri bất giác, đám người Tiêu Viêm đã vượt qua U Minh sơn. Mà dưới chân núi
lúc này chính là mục đích của chuyến đi – U Minh cốc.

"Các huynh đệ, chân núi chính là mục đích chuyến đi lần này của chúng ta rồi."

"Ờ! Đi một chút, lão Lý. Chờ xong xuôi mọi chuyện, về tới Duyên Đãng trấn ta
sẽ đi Túy Thần lâu uống một chung, ngươi đi không?"

"Không đi, không đi. Ta sẽ đi Nghi Xuân viện tìm một nữ tử thôi, hehe. Làm
xong nhiệm vụ lần này, ta nhất định phải vui sướng một chút!"

"Haha, lão Lý, ngươi không sợ vợ ngươi trở mặt sao?!"

"Nàng dám?" Nói xong liền cười ha ha một hồi.

Nghe đám dong binh nói những chuyện này, khỏe miệng Tiêu Viêm lộ ra một tia
vui vẻ.

Đây mới là cuộc sống binh đao.

Cũng không lâu lắm, Tiêu Viêm liền cảm thấy bất thường. Bởi vì trong cảm giác
của hắn thì có rất nhiều ma thú đang dũng mãnh hướng phía chân núi lao tới.

Chân núi? Nơi đó chẳng phải là Minh U cốc sao? Nhiều ma thú như vậy xông tới
đây làm gì?!"

"Không ổn, một lát nữa thì bầy ma thú sẽ xông tới đây mất. Tuy ta không sợ hãi
Cửu giai ma thú nhưng còn đám dong binh bọn họ thì sao? Mà thôi, thôi vậy, ta
cứu các ngươi một lần vậy." Tiêu Viêm âm thầm tự nhủ.

"Nhưng làm cách nào mới không để lộ thân phận của mình đây? Con Cửu giai ma
thú kia gần đến nơi này rồi. Làm sao bây giờ? Sao giờ?!" Nội tâm Tiêu Viêm lo
sốt cả ruột.

"A, đúng rồi, cứ làm như thế!"

Mặt đất Tiêu Viêm đột nhiên chấn động.

"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?"

"Chắc là có ma thú cấp cao hướng đến chỗ chúng ta cho nên mặt đất mới chấn
động mạnh như thế!"

"Hả? Ma thú đẳng cấp cao? Mấy giai?"

"Ít nhất cũng phải Bát giai đỉnh phong, nói không chừng có lẽ là Cửu giai ma
thú cũng nên?"

"Cái gì! Cửu… cửu giai ma thú sao? Đây chẳng phải là có thể sánh ngang với Đấu
Thánh sao? Viêm Kiêu huynh đệ, ngươi nói chúng ta nên sao bây giờ?" Sắc mặt
Vương Bằng trở nên trắng bệch hỏi.

"Ta đề nghị mọi người tìm một sơn động trốn đi, đợi bọn ma thú đi qua rồi
chúng ta lại đi ra. Không biết ý mọi người thế nào?" Tiêu Viêm nhìn lão giả áo
trắng nói.

Lão giả áo trắng cười ha ha nói: "Chắc phải làm theo phương pháp của Viêm Kiêu
thôi, trước tiên nên trốn đi!"

Ngay sau đó, hơn một trăm người phân tán ở chung quanh đỉnh núi, chui vào mỗi
huyệt động.

Ước chừng thời gian qua một chén trà nhỏ, Tiêu Viêm cảm giác con Cửu giai ma
thú đang hướng đến chỗ bọn hộ.

"Nguy hiểm thật! Thật sự là Cửu giai ma thú am hiểu tốc độ Tật Phong Hổ a!"
Đây chính là tiếng lòng của mọi người lúc này, ngay cả bốn tên Bán Thánh kia
cũng không ngoại lệ.

"Ồ? Cửu giai ma thú?! Dựa theo quy tắc của đại lục thì hẳn là hóa hình rồi
chứ. Sao giờ vẫn dùng bản thể chạy tới nơi này nhỉ?"

Mục đích của con Cửu giai ma thú thình lình xuất hiện này chính là Minh U cốc.


Đấu Phá Thương Khung Hậu Truyện - Chương #16