Tập Sát


Sau khi Diệp Trọng phân phó tộc nhân của mình xong, hắn cùng Đường Chấn tiến
về sâu trong Diệp gia. Khoảng mười phút sau thì trước mặt họ xuất hiện quảng
trường đầy đá vụng, ở xa xa quảng trường thấp thoáng tế đàn cổ xưa, chung
quanh tế đàn đều có những tảng đá lớn che kín lấy mang theo dấu vết qua từng
năm tháng, hiển nhiên là tế đàn này tồn tại đã rất lâu rồi.

Đường Chấn đến gần tế đàn, phát hiện ra ánh sáng ở nơi này vô cùng rạng rỡ.
Hơn nữa, càng lúc càng tới gần tế đàn thì năng lượng thiên địa chung quanh
càng thêm nóng bỏng thuần khiết, từng tia sáng từ phía chân trời rọi nghiêng
xuống, phản xạ vào những tấm thạch bích cuối cùng hội tụ lại trên một tấm bia
đá đen kịt. Dưới tấm bia đá chính là thông đạo đi sâu vào trong lòng đấy. Cơn
chấn động xuất hiện chính là xuất phát từ sâu trong lòng đất này truyền đến.

Đường Chấn nhìn qua tế đàn vô cùng cổ xưa này, khẽ gật đầu. Dương Hỏa Cổ Đàn
của Diệp gia hắn đã nghe qua rất nhiều lần nhưng đây mới là lần đầu tiên hắn
nhìn thấy. Tòa tế đàn này để cho hắn một cảm giác kỳ dị rất khó nói.

"Diệp trưởng lão, không biết tòa tế đàn này được xây dựng như thế nào?" Đường
Chấn chăm chú nhìn tòa tế đàn ngăm đen này, cất tiếng hỏi thăm.

"Nó tồn tại đã rất lâu rồi, thời điểm Diệp gia ta thành lập thì nó đã tồn tại
ở đây rồi, khi đó tế đàn cũng toát ra vẻ tang thương như vậy. Còn cụ thể nó
được xây dựng khi nào thì ta cũng không biết."

"Ra là thế! Diệp Trọng trưởng lão, ta với ngươi đi xuống dò xét thôi, để xem
bên tình huống bên dưới rốt cuộc là thế nào."

Diệp Trọng khẽ gật đầu, quay lại nói với nữ tử áo lam trẻ tuổi bên cạnh mình:
"Hân Lam, ta với Đường cốc chủ xuống dưới xem xét. Trong khoảng thơi gian này,
ngươi nhất định phải thay ta chiêu đãi cho tốt các vị khách quý đến từ Phần
Viêm cốc đấy nhé!"

"Vâng, gia gia. Người cứ yên tâm, con sẽ chiếu cố tốt Hỏa Nhi tỷ tỷ bọn họ mà.
Người cùng Đường thúc thúc cứ yên tâm xuống bên dưới dò xét đi."

"Ha ha!"

Diệp Trọng cười xuýt xoa, nói: "Ngươi, cái con bé này, ai…"

Đường Chấn ở một bên cũng mỉm cười nhìn bọn họ.

"Diệp trưởng lão, đi thôi!"

"Uh!"

Chợt, Diệp Trọng khẽ vung tay lên, tấm bia đá cổ xưa kia liền chậm rãi dịch
chuyển lên trên.

"Cót két… phanh!!!"

Tấm bia đá màu đen chậm rãi dịch chuyển lên khoảng một trượng rồi ngừng lại lộ
ra thông đạo sâu hun hút, độ ấm không khí lúc này cũng chậm rãi nóng dần lên,
nhưng đối với tất cả mọi người ở đây mà nói thì độ ấm này không tạo thành chút
ảnh hưởng gì với bọn họ cả.

Lúc này, tấm bia đá đã dịch chuyển lên trên. Ánh mặt trời từ trên cao chiếu
xuống tấm bia đá để cho từng sợi lửa đỏ nhạt từ từ bốc lên rồi chậm rãi lượn
lờ xung quanh một cách kỳ dị. Đây chính là ngọn lửa chỉ có thể sinh ra từ
Dương Hỏa Cổ Đàn mà thôi – Dương Hỏa.

Nhìn thấy ngọn lửa đang lượn lờ trước mắt, đoàn người Đường Chấn không khỏi
kinh ngạc, cười nói: "Dương Hỏa này thật kỳ lạ."

"Đường cốc chủ, hai ta xuống dưới thôi!" Diệp Trọng cười nói với Đường Chấn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Ừ, chúng ta đi thôi. Hỏa Nhi, ở nơi này không được bướng bỉnh đâu đấy, ở đây
chờ ta!"

Giọng nói vừa vang lên xong, một cỗ đấu khí mênh mông từ trong cơ thể Đường
Chấn và Diệp Trọng bùng phát ra, nhanh chóng bao bọc lấy thân thể bảo vệ bọn
họ. Tuy nói Đường Chấn hiện tại không có Cửu Long Thiên Cương Hỏa nữa nhưng
thực lực Đấu Thánh của hắn cũng không phải chỉ là để không. Đấu khí mạnh mẽ
tuôn trào tạo thành một cái kén năng lượng bao phủ lấy Diệp Trọng cùng bản
thân hắn rồi nhanh chóng tan biến, chớp mắt liền không thấy bóng dáng đâu nữa.



"Tiêu Viêm, hiện tại chúng ta đã đến Cửu Long Pha rồi. Bay qua Cửu Long Pha sẽ
đến Hắc Phong Khẩu, nhưng mà mấy cái đuôi kia hình như vẫn bám theo chúng ta.
Vậy chúng ta vẫn tiếp tục đi sao?"

"Đi, haha, trò hay chỉ mới bắt đầu thôi!"

"Đại ca, bọn hắn đã đến Cửu Long Pha rồi. Cao thủ của chúng ta cũng sắp đến,
chúng ta hiện tại làm gì?" Một giọng nói vang lên dò hỏi. Nhìn lại thì hóa ra
đám người này chính là những kẻ đang bám theo đám người Tiêu Viêm – Thanh Kế,
Thanh Mong, Hắc Thành.

"Không vội. Chúng ta chỉ cần bám theo giám thị bọn hắn là được rồi, không cần
phải ra tay. Nên biết, sư tử bắt thỏ cũng phải sử dụng toàn lực. Chúng ta
không thể chủ quan được, bọn hắn nếu như liều mạng tự bạo thì chúng ta ít nhất
cũng sẽ bị thương. Như vậy còn không bằng để cao thủ trong tộc đến xử lí bọn
hắn, chúng ta tội gì phải đi chịu vạ."

"Đại ca nói rất đúng, chỉ tại ta nôn nóng quá!"

Đúng lúc này, trong lòng Hắc Thành bỗng dưng nảy sinh cảm giác nguy hiểm. Hắn
còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt
hắn, xuất thủ vỗ ra một chưởng hướng về phía hai người Thanh Kế, Thanh Mông.
Đấu khí mạnh mẽ từ trong cơ thể của bóng người kia phát ra, giọng nói cũng
cùng lúc vang lên: "Chết đi!" Dứt lời, một chưởng đã hung hăng đập mạnh vào
thân thể hai người.

Vào lúc này, khi Hắc Thành kịp phản ứng trở lại thì hắn hoảng hốt vô cùng. Kẻ
trước mắt này chỉ dùng một chưởng liền đánh trọng thương Thanh Kế và Thanh
Mông, đủ để biết được hắn mạnh mẽ đến cỡ nào.

Hắc Thành biết lúc này không làm gì được nữa rồi liền quay người bỏ chạy,
nhưng một giọng nói vang lên khiến hắn không thể không ngừng lại.

"Không Giang Ngưng Cố!"

Khóe miệng Hắc Thành hé lên nụ cười chua chát, bóng đen trước mắt này quả thật
quá mạnh mẽ. Chỉ một chiêu liền có thể dễ dàng phong tỏa không gian lại, tu vi
cỡ này ít nhất cũng phải là Lục tinh đỉnh phong Đấu Đế trở lên. Nhưng bản thân
Hắc Thành biết rõ, tuy nói là vậy nhưng người trước mắt này thực lực tuyệt đối
không phải Lục tinh Đấu Đế, thậm chí Thất tinh Đấu Đế cũng không phải.

Chỉ thấy bóng đen lóe lên một cái liền đã đến bên cạnh Hắc Thành, cười quái dị
"Khặc khặc" rồi hô: "Các ngươi dám tự tiện xông vào lãnh địa của ta, đây là do
các ngươi muốn chết, không trách ta được."

Dứt lời, bóng đen vỗ một chưởng lên người Hắc Thành. Một chưởng này tuy nói
thanh thế rất lớn nhưng lực công kích lại không tương xứng như vậy. Đây chẳng
qua là bóng đen cố ý muốn khuếch trương bộ dáng lên mà thôi. Nhưng mà Hắc
Thành vẫn như cũ bị một chưởng này đánh phải, máu rơi đầy đất, thân thể hắn
bay ra xa vạn mét, không biết sống chết.

Đến hiện tại, Thanh Kế cùng Thanh Mông trọng thương đang giẫy dụa đứng lên
khởi động đấu khí để chuẩn bị ghiền nát không gian chạy trốn.

"Đã muộn!"

Một giọng nói tựa như ma quỷ vang lên đằng sau bọn họ, Thanh Kế cùng Thanh
Mông bị cố định tại một chỗ trơ mắt nhìn cự trảo do đấu khí hóa thành từ trên
cao đánh xuống người mình.

"Phanh! Phanh!"

Hai tiếng nổ mạnh vang lên, Thanh Kế cùng Thanh Mông bị một trảo bóp vỡ, hài
cốt không còn.

Đây quả thực là một hồi tập sát hoàn mỹ, kế hoạch hết thảy thuận lợi.


Đấu Phá Thương Khung Hậu Truyện - Chương #121