Thời gian thấm thoát trôi qua, thông qua việc luyện tập khắc khổ. Lâm Vũ cũng
đã ngây ngốc tại khu rừng phía sau gia tộc. Mặc dù luyện tập suốt ngày nhưng
Lâm Vũ cũng âm thầm dò xét động tĩnh của Gia Liệt gia.
Có vẻ như sau khi biết được Lâm Vũ vẫn còn sống, bọn chúng vẫn chưa có một
động tĩnh gì cả. Nhưng mặc dù vậy thì Lâm Vũ cũng không quan tâm, hắn chỉ quan
tâm tới việc tăng cao thực lực lên mà thôi.
Trong một tháng này, tu vi của Lâm Vũ đã tăng lên đáng kể. Cường độ thân thể
của hắn mặc dù đã tăng lễ khá nhiều, nhưng chỉ miễn cưỡng duy trì được Hưu Môn
trong 2 phút mà thôi. Còn về tu vi thì cũng đã đột phá lên Nhị tinh Đấu giả.
Còn lại một số đấu kĩ thì Lâm Vũ vẫn đang trong quá trình làm quen cùng hoàn
thiện. Cuối cùng là Nhẫn thuật, Chidori học xong, một số loại nhẫn thuật cơ
bản cũng được Lâm Vũ thi triển một cách nhuần nhuyễn. Chỉ còn duy nhất Lôi
Giáp là đang trong quá trình tập luyện. Bởi vì trong Naruto, Bát Môn độn giáp
và Lôi giáp là hai cấm thuật có thời gian tu luyện lâu nhất. Như Raikage của
Làng Mây cũng Phải mất rất nhiều thời gian mới sử dụng được nó.
Trở lại với câu truyện.
Lúc này tại bờ hồ, một thanh niên khoảng 16 tuổi, thân hình trông khá cân đối
và có chút cơ bắp. Khuôn mặt thanh tú được điểm thêm một chút gì đó yêu dị đến
từ cặp mắt " Khác người" của mình. Mái tốc trắng như tuyết và dài tới sống
lưng đang tung bay theo hướng gió. Thiếu niên này không ai khác, chính là Lâm
Vũ. Sau một tháng tiếp xúc với thế giới này, hắn dường như đã trưởng thành hơn
một chút so với trước kia. Mặc dù tính cách của hắn vẫn như vậy, nhưng khí
chất lại thay đổi rất nhiều.
Hai mắt nhắm nghiền, Lâm Vũ như một xác chết đứng phơi mặt trước ánh nắng. Hắn
vẫn cứ đứng như vậy cho tới khoảng 5 phút sau. Hai mắt của Lâm Vũ đột nhiên mở
bừng ra, cặp măt yêu dị lóe lên hai màu tử sắc và Lam sắc.
" Sinra Tensei".
Lúc này chỉ thấy miệng hai tay của Lâm Vũ chậm rãi dơ về phía trước, sau đó
miệng hắn hét lên.
Ngay lập tức, một lực đẩy cực mạnh lấy Lâm Vũ làm trung tâm đột nhiên tỏa ra,
một vụ nổ nhỏ sảy ra khiến cho bụi mù bay lên tung tóe. Sau khi bụi mù xung
quanh Lâm Vũ tan hết, cũng là lúc " Tác Phẩm " của hắn được trưng bày. Cả một
khu vực với diện tích lên tới vài chục mét xung quanh Lâm Vũ bị san thành bình
địa. Tất cả cây cối trong khu vực đều bị lực đẩy cực mạnh chấn nát và hất văng
ra bên ngoài.
" Ha ha! Cuối cùng cũng thức tỉnh, năng lực Thiên Đạo của Rinnegan". Hưng phấn
hô lên một câu, Lâm Vũ không hề để tâm tới khu vực vừa bị hắn tàn phá. Thậm
chí hắn còn có chút tự hào về " Tác Phẩm" mà mình vừa làm ra.
Chiêu thức mà Lâm Vũ vừa sử dụng, chính là nhãn thuật của Rinnegan. Nói đúng
hơn là năng lực của Thiên Đạo, một trong thất đạo ( bao gồm cả ngoại đạo. Bác
nào tò mò thì cứ vào hỏi chị Google nhé????). Nhãn thuật này có tên là Sinra
Tensei ( Thần la thiên chinh). Tầm ảnh hưởng, diện tích và sức mạnh của thuật
sẽ tùy thuộc vào lượng chakra mà người sử dụng dành cho thuật, thuật có thể
phá tan cả ngôi làng hay chỉ đơn thuần chưởng một vài vật thể nhỏ. Chưởng lực
có thể đẩy bay các nhẫn thuật và kể cả ngọn lửa đen Amatersu. Vừa rồi Lâm Vũ
sử dụng tới 6 phần 10 Chakra mà hắn có để sử thi triển. Vì thế mà uy lực của
nó không thể đủ để phá nát được một ngôi làng như trên.
Đúng lúc mà Lâm Vũ đang tự khen thưởng chính mình về tác phẩm của hắn. Thì một
người trung niên khoảng 50 tuổi xuất hiện khi nhìn thấy " Tác phẩm" của Lâm Vũ
thì lão liền hít một ngụm khí lạnh. Lão đã xuất hiện ở đây ngay từ khi Lâm Vũ
bắt đấu sử dụng Sinra Tensei, với thực lực tam tinh Đấu sư của lão, cũng phải
khá khó khăn mới giữ được cơ thể của mình. Lão biết Lâm Vũ là ai, là thiên tài
của Tiêu gia, mặc dù trong một tháng này hắn có chút thần thần bí bí, nhưng
lão cũng không ngờ rằng vị thiên tài này lại sáng tạo ra một loại đấu kĩ mạnh
mẽ tới vậy. Hít một ngụm khí lạnh, Lão bước tới rồi cung kính nói.
" Thưa Lâm thiếu gia, Gia chủ cho gọi ngài. Gia chủ nói ngài mau trở về đại
sảnh có việc gấp".
Hơi giật mình một chút, sau đó Lâm Vũ liền hồi phục lại. Hắn nhẹ gật đầu một
cái rồi theo vị Quản gia này đi tới đại sảnh. Trong lòng có chút tò mò! Tại
sao lão già lại gọi hắn giờ này? Chẳng lẽ có việc gì gấp sao? Mải mê suy nghĩ
mãi rồi Lâm Vũ cũng đi tới khu Đại sảnh.
Vừa bước vào bên trong, đột nhiên Lâm Vũ cảm nhận được một luồng áp lực. Có lẽ
là do hắn chưa quen với khu vực đông người cho nên hắn mới cảm giác được như
vậy. Đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng không ít, vài người ngồi cao
nhất là Tiêu Chiến và ba vị sắc mặt đạm mạc lão giả, bọn họ là trưởng lão
trong tộc, quyền lợi không bé hơn tộc trưởng
Tại bốn người bên trái, ngồi một số trưởng bối có thực lực không kém trong gia
tộc, ở bên cạnh họ cũng có một số biểu hiện kiệt xuất trong gia tộc tuổi trẻ
một đời.
Một bên khác, ngồi ba người lạ lẫm, nếu như Lâm Vũ đoán không nhầm, thì đó
chính là hai ba người của Vân Lam Tông. Có chút nghi hoặc ánh mắt đảo qua tại
ba người xa lạ, bên trong ba người, có một vị mặc nguyệt bạch y bào lão giả.
Lão giả tươi cười đầy mặt, thần thái sáng láng, một đôi nho nhở song nhãn
quang mang ngẫu thiểm, tầm mắt của Lâm Vũ khẽ hạ xuống, dừng ở lão giả trên
ngực, đột nhiên một cảm giác thú vị bao trùm. Tại lão giả trên ngực y bào rõ
ràng có một cái ngân sắc thiển nguyệt, tại thiển nguyệt xung quanh có bảy khỏa
kim quang lòe lòe tinh thần
"Thất tinh đại đấu sư! Ha ha Thú vị thú vị. Xem ra diễn biến chính của câu
truyện đã bắt đầu rồi!" Lâm Vũ trong lòng điên cuồng gào thét, thực lực của
lão giả này so với Tiêu Chiến, sư phụ của mình còn mạnh hơn hai tinh.
Lâm Vũ cũng biết, ở Gia Mã Đế quốc này, người có thể trở thành đại đấu sư, ít
nhất cũng là danh chấn một phương cường giả, thực lực như vậy sẽ được tất cả
các thế lực mời gọi và kính nể, vậy mà bỗng nhiên lại gặp một vị cường giả có
cấp bậc như vậy, cũng khó trách Lâm Vũ sẽ cảm thấy thú vị tới vậy.
Bên cạnh lão giả, ngồi một đôi tuổi trẻ nam nữ, bọn họ đều mặc giống nhau
nguyệt bạch bào trang phục, nam tử tuổi khoảng hai mươi, tướng mạo anh tuốn,
phối hợp vóc người cao lớn, rất có mị lực, trọng yếu nhất là năm khỏa kim tinh
trên ngực, đại biểu thanh niên này thực lực: Ngũ tinh đấu giả!
Có thể hai mươi tuổi trở thành một ngũ tinh đấu giả, nói lên thanh niên thiên
phú tu luyện cũng rất cao
Anh tuấn tướng mạo, hơn nữa bất tục thực lực, vị thanh niên này không chỉ đem
bao nhiêu thiếu nữ trong gia tộc mê đến thần hồn điên đảo, ngay cả Tiêu Mị
ngồi một bên, mĩ mâu nhìn về phía bên này, cũng phát ra dị thải
Thiếu nữ thầm đưa mắt, bất quá với thanh niên này không có chút hấp dẫn lực.
Lúc này, vị thanh niên kia đang đem chú ý lực tập trung tại xinh đẹp thiếu nữ
ngồi bên cạnh…
" Ồh! Chẳng lẽ đây là Nạp Lan Yêu Nhiên sao?".
Thiếu nữ này tuổi tác có vẻ như thấp hơn Lâm Vũ một tuổi gì đó, dung mạo của
cô nàng này thì khỏi phải nói rồi, so với đám nữ đệ tử trong Tiêu gia còn đẹp
hơn vài phần, tại bên trong gia tộc theo như kí ức của mình thì có lẽ chỉ có
Tiêu Huân Nhi là có thể so với, thậm chí nàng còn nhỉnh hơ cô nàng này vài
phần.
Thiếu nữ mềm mại vành tai có một cái lục sắc ngọc trụy, khẽ động một chút,
phát ra thanh thúy ngọc hưởng, đột ngột hiện ra một mặt kiều quý…
Ngoài ra, tại thiếu nữ bắt đầu phát dục trên ngực, có ba khỏa kim tinh
"Tam tinh đấu giả, hơn mình một tinh, không biết là lực chiến sẽ thế nào đây?
Hơn nữa, Oppai( là gì thì các bác tự hiểu nhé) cũng có chút lớn đi" Trong lòng
nhẹ nhàng dâng lêb môt chút chiến ý cùng một chút dâm ý ( tất nhiên là không
để lộ ra ngoài rồi) ánh mắt Lâm Vũ lúc này lại trở về dáng vẻ lạnh lùng như
lúc đầu.
Hành động này của Lâm Vũ khiến Nạp Lan Yêu Nhiên cảm thấy kinh ngạc, tuy nhiên
nàng cũng không phải loại người nghĩ thế giới đều vây quanh mình nữ hài, bất
quá khí chất và mỹ mạo của mình, nàng rất hiểu rõ, bộ dạng không quan tâm,
thậm chí còn có chút tùy ý động tác của Lâm Vũ thực sự làm nàng có chút ngoài
ý muốn, đương nhiên, cũng chỉ như vậy mà thôi!
"Sư Phụ, ba vị trưởng lão!" Lâm Vũ bước nhanh về phía trước, đối với bốn người
Tiêu Chiến cung kính hành lễ.
"A a, Vũ nhi, đến rồi a, mau ngồi xuống đi." Thấy Lâm Vũ đã đến, Tiêu Chiến
dừng lại cùng khách nhân đàm tiếu, hướng về phía hắn gật gật đầu, phất tay
nói.
Mỉm cười gật đầu, Lâm Vũ liền bước tới vị trí của cô nàng nào đó đang phóng
ánh mắt ngưỡng mộ cùng mừng rỡ đang vẫy vẫy tay với hắn.
Nhìn Lâm Vũ đứng tại chỗ, đám người tuổi trẻ trong gia tộc đều nhịn không được
nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái và kính nể, hiển nhiên là việc hắn chính là
thiên tài của Tiêu Gia.
"Lâm Vũ ca ca, ngồi ở đây đi!" Thiếu nữ nhàn nhạt tiếng cười, bỗng nhiên tại
đại sảnh vang lên.
Có chút giật mình, nhưng rất nhanh Lâm Vũ liền mỉm cười bước tới chô chủ nhân
của thanh âm vừa rồi.
" Tiểu Huân nhi. Lâu không gặp! À còn cả cậu nữa, tiểu Viêm tử".