16. Đồng Hương.


"Mặc dù là Thiên giai công pháp, nhưng mà vô thuộc tính thì có vẻ hơi lạ à
nha".

Nhớ lại phần giới thiệu, Lâm Vũ thầm nói.

Nghĩ thì cũng đúng, bởi vì các loại đấu kĩ hoặc công pháp kiểu này thì thực sự
là Lâm Vũ chưa nghe bao giờ. Kể cả trong trí nhớ của dược lão cũng không có.
V.ậy thì chỉ có duy nhất một đáp án, đó chính là Lâm Vũ không biết. Thế thôi.
Hỏi nhiều....

" Hô! Tạm thời gác lại chuyện này đã. Tiếp theo là đến phiên con hàng này".

Thở dài một cái, Lâm Vũ cầm miếng ngọc bội lên rồi quan sát lại một lần nữa.

Nhưng vẫn như lúc trước, vẫn không có gì đặc biệt cả.

" Mẹ! Chẳng lẽ công cốc sao? Đừng đùa chứ".

Tất cả mọi cách từ việc dùng linh thức để cảm nhận cho tới cả việc truyền đấu
khí vào cũng không có gì xảy ra. Lúc này Lâm Vũ cũng phát ngán, hắn gần như
muốn ném mẹ nó viên ngọc này đi cho đỡ mệt. Nhưng rồi hắn lại nhớ ra, còn một
cách nữa.

"Mẹ nó! Nốt cái này mà không được là ta cho ngươi vào lò luyện lại đấy" .

Nói rồi, Lâm Vũ liền trích ra một giọt máu rồi nhỏ xuống miếng ngọc bội. Mà
cũng không hiểu sao giọt máu của Lâm Vũ lại dơi trúng viên ngọc nhỏ đang được
mấy con rồng kia tranh dành.

Cũng đúng lúc giọt máu của Lâm Vũ nhỏ vào viên ngọc nhỏ đó, thì cũng là lúc dị
biến sảy ra. Từ miếng ngọc bội này, một tia sáng màu huyết sắc chiếu rọi cả
căn phòng. Sau đó, hư ảnh những con rồng được chạm khắc ở hai mặt của miếng
ngọc liện hiện ra và bắt đầu tranh dành viên long châu ( đoán là vậy).

Sau một hồi tranh dành, một con rồng màu đen đột nhiên lao lên. Nhân lúc mấy
con rồng kia đang tranh dành, nó liền há miệng ra rồi nuốt viên Long Châu kia
vào miệng. Sau đó thì hai mắt của Lâm Vũ liền tối sầm lại. Trước khi bất tỉnh,
Lâm Vũ chỉ kịp hô lên một câu: " Mẹ nó, lại nữa". Sau đó thì bất tỉnh nhân cmn
sự.

Bài phút sau, Lâm Vũ liền tỉnh lại. Trước mặt của hắn là một thế giới, không!
Phải nói là một mảnh đất rộng lớn, xung quanh được bao phủ bởi một thảo nguyên
đầy cỏ. Tại nơi này, Lâm Vũ có thể cảm nhận được cảm giác của ánh nắng cùng
những làn gió thổi qua. Y như là một thế giới thực vậy.

Đúng lúc này..

" Ngươi là ai?".

Mọt thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên phía sau lưng của Lâm Vũ.

Hơi giật mình, Lâm Vũ liền quay người lại phía sau. Và khi nhìn thấy chủ nhân
của giọng nói vừa rồi, Lâm Vũ liền kinh ngạc cùng thất thần. Trước mặt của
hắn, là một thiếu nữ trông khoảng 17, 18 tuổi gì đó. Khuôn mặt trái xoan, cằm
V line. Mái tóc màu bạch kim thả xõa xuống lưng và bay theo hướng gió. Nói
chung là rất đẹp, các bác cứ tự nhiên tưởng tượng...

" Đẹp quá".

Lúc này trong đầu của Lâm Vũ chỉ xuất hiện duy nhất hai từ. Nhưng mà bản năng
của một thằng cận Need không cho phép hắn được thất thần. Và rồi tính cách
lạnh lùng Boy của Lâm vũ liền trỗi dậy. Hồi lại trạng thái tự nhiên nhất, Lâm
Vũ liền nói.

" Xin lỗi vì đã thất lễ. Nhưng trước tiên, cô nương có thể cho ta biết đây là
đâu không?".

Hơi ngạc nhiên về hành động của Lâm Vũ, cô gái này liền liếc qua Lâm Vũ một
lượt nữa rồi kinh ngạc thốt lên.

" Rinegan! Không thể nào? Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại có Rinnegan?".

Nghe tới chữ " Rinnegan", Lâm Vũ liền kinh ngạc, dùng ánh mắt đề phóng nhìn về
phía cô gái thần bí, Lâm Vũ lạnh như băng nói.

" Cô là ai? Tại sao lại biết đến Rinnegan?".

" Hừ! Ta mới là người phải hỏi ngươi câu đó đấy?" Hừ lạnh một tiếng cô gái kia
lạnh lùng nói.

" Trả lời câu hỏi của ta trước đi! Nếu không thì.".

Vừa nói, cô gái thần bí kia liền thả ra một khí thế cực kì kình khủng. Lúc này
Lâm Vũ đã dần dần cảm nhận được sức ép cùng với cảm giác khó thở. Mặc dù không
biết thực lực của cô gái này ra sao, nhưng Lâm Vũ cũng mơ hồ đoán được. Thực
lực của nàng ta rất kinh khủng, ít nhất là Đấu Thánh hoặc sắp chạm tới đế cấp.
Nếu hai thứ đó không phải, nhất định nàng ta phải đến từ một không gian khác.
Một không gian với những kẻ siêu Việt cấp Đấu Đế.

" Vậy được! Ta là Lâm Vũ còn lý do mà ta có Rinnegan, xin lỗi ta không thể
nói". Lâm Vũ lạnh lùng nói.

" Vậy sao? Nhưng mà thôi ta cũng không cần hỏi mấy thứ đó làm gì nữa! Nói đi,
ngươi là người của trái đất đúng không?". Một đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào cặp
mắt của Lâm Vũ, cô gái thần bí này liền hỏi.

Nghe vậy Lâm Vũ liền giật mình, đó chính là bí mật lớn nhất của hắn. Tất cả
những người đã từng tiếp xúc với hắn cả tháng này đều không thể nhận ra điều
khác biệt. Vậy mà cô gái này mới gặp hắn vài giây mà thôi, cô ta đã đoán được
bí mật của hắn. Thậm chí cô ta còn biết tới cả Trái Đất và Rinnegan của Lâm
Vũ. Cô ta là ai? Tại sao cô ta lại biết được bí mật của Lâm Vũ?

" Ta rất muốn biết cô là ai đấy? Đúng vậy, ta là người của Trái đất". Tới lúc
này, Lâm Vũ chỉ còn cách nói thật. Hắn biết hiện tại nói dối chưa chắc đã qua
mắt được cô gái trước mặt mình.

" Quả nhiên là vậy! Ha ha, vậy ta và người chính là đồng hương của nhau đấy".
Khẽ cười nhẹ một tiếng, cô gái kia nói.

" Cô cũng là người ở Trái Đất?". Lâm Vũ giật mình hỏi lại.

" Đúng vậy! Nhìn ngươi chắc chắn đây là thế giới đầu tiên mà ngươi tới đúng
chứ?". Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Lâm Vũ, cô nàng khẽ cười rồi nói.

Lâm Vũ không nói gì mà chỉ gật đầu. Lúc này hắn vẫn còn trong trạng thái đơ
toàn tập. Hắn không nghĩ tới, lại gặp đồng hương ở đây, hơn nữa có vẻ như nàng
ta bị phong ấn tại đây thì phải.

"À! Xin lỗi, ta quên chưa giới thiệu. Ta tên Linh Hi, Mộc Linh Hi. Ta phải rời
khỏi Trái Đất từ năm 2016. Còn ngươi?". Cô gái tên Linh Hi kia bắt đầu giới
thiệu. Có vẻ như nàng rất có hứng thú với những người có cùng hoàn cảnh.

Năm 2016 sao? Vậy là trước Lâm Vũ một năm. Không biết là cô nàng này đã có một
cuộc hành trình như nào nữa? Nhưng quan trọng nhất là thực lực thật sự của
Linh Hi. Có vẻ như tu vi của nàng rất kinh khủng, hơn nữa tại sao cô nàng này
lại ở bên trong không gian của miếng ngọc bội này? Hơi tò mò nên Lâm vũ liền
hỏi.

" Vậy tại sao cô lại ở trong này? Đừng có nói với tôi là cô bị phong ấn trong
này đấy nhé?".

Nghe Lâm Vũ hỏi vậy, Linh Hi có chút tức giận. Dường như nàng có một quá khứ
không được tốt cho lắm. Thở dài một cái, Linh Hi liền kể lại.

" Hazz! Kể ra thì cũng khá dài. Năm đó khi ta vừa đột phá lên Đấu Đế, một
người em trai của ta bị một căn bệnh rất lạ. Hơn nữa thứ duy nhất có thể cứu
nó lại chính là một giọt thánh huyết của Long Tộc. Khi biết tin đó, ta đã lập
tức đến Long Tộc để làm giao dịch với họ. Nhưng không ngờ rằng, ta lại bị
khống chế bởi một kẻ có thù với Long tộc. Hắn ta rất mạnh, một sức mạnh có thể
siêu việt cả Đấu Đế. Trong trận chiến đó, vì để bảo vệ sự an toàn của cả hai
bên và tiêu giệt tên đã khống chế ta. Ta và Long tộc đã thực hiện một cấm
thuật mà ta học được khi đi qua một thế giới trước khi tới đây". Ngừng lại một
chút, Linh Hi có chút buồn bã nói tiếp." Cấm thuật này giống với Bát Môn Độn
giáp. Ta đã có được một sức mạnh cực lớn, và đã thành công tiêu diệt được tên
đó. Nhưng cái giá phải trả là mạng sống của ta. Và cuối cùng, ta đã được bảy
người mạnh nhất của Long tộc phong ấn lại linh hồn vào viên Long ngọc này.
Tính ra cũng phải vài ngàn năm rồi".

'Ô cái đệt!'. Nghe lại cố sự của Linh Hi, trong đầu Lâm Vũ liền chửi thề một
câu. Má mấy ngàn năm rồi, vậy mà trông cô nàng này không khác gì gái 18.

" Vậy cô đã đi qua Naruto sao?". Lâm vũ tò mò hỏi.

" Đúng vậy! Ta tới đó với thân phận là Huyga Hinata. Đó cũng chính là thế giới
đầu tiên mà ta qua". Khẽ mỉm cười Linh Hi có chút vui vẻ nói.

" Vậy chắc là cô phải bá lắm nhỉ? À mà cô nói đây là không gian bên trong Long
ngọc sao? Vậy là cô hoàn toàn bị cô lập trong nơi này tới tận bây giờ sao?".
Lâm Vũ hỏi lại.

" Đúng vậy, ta bị lớp phong ấn này ngăn cách với bên ngoài. Mà ta cũng không
ngờ là cậu lại có thể mở được phong ấn đấy? Cái phong ấn này cần phải có long
huyết mới mở được đó". Linh Hi có chút bất ngờ, nàng tò mò nhìn Lâm Vũ rồi
hỏi.

" Có lẽ là do tôi sở hữu một loại thể chất của Long tộc". Lâm Vũ cũng có chút
bất ngờ nói.

" Hừm! Vậy thì cũng không có gì là lạ cả. Hơn nữa có vẻ như cậu chưa luyện ra
Long Lực, cho nên ta không cảm nhận được. Nhưng mà hiện tại ta phải cảm ơn cậu
vì đã giải phong ấn cho ta. Mặc dù ta không thể trở lại như lúc trước nữa
nhưng mà ta cũng rất vui. Vì gặp được một người đồng hương. Lâm Vũ, Cảm ơn
cậu". Giọng nói của Linh Hi lúc này hoàn toàn là chân thành. Lâm Vũ có thể cảm
nhận được, kể từ khi biết hắn là người xuyên việt tới nay, nàng không hề tỏ ra
đề phòng với hắn. Khiến cho Lâm Vũ cảm thấy rất bất ngờ.

" Không cần phải như vậy đâu, tôi chỉ là vô tình mà thôi. Mấy hôm trước khi đi
mua chút thảo dược tôi đã vô tình trông thấy viên Long ngọc này nên mua về
nghiên cứu mà thôi. Không cần phải trang trọng vậy đâu". Lâm Vũ gãi gãi đầu
nói.

" Vậy sao? Nếu vậy thì có lẽ miếng long ngọc này đã bị thất lạc bởi long tộc.
Cậu có thể cho ta biết đây là nơi nào không?". Hơi nghi hoặc nhìn Lâm Vũ, Linh
Hi liền hỏi.

" Gia Mã Đế Quốc, Ô Thản Thành, Tiêu Gia". Lâm Vũ chậm rãi nói.

" Tiêu Gia, là Tiêu Tộc của mấy nghìn năm trước sao?". Kinh ngạc hô lên câu,
Linh Hi lúc này có vẻ như rất bất ngờ.

" Đúng là vậy, nhưng bây giờ chỉ còn là một gia tộc nhỏ tại một đế quốc nhỏ mà
thôi. Thời huy hoàng đã không còn rồi". Lâm Vũ cũng có chút hoài niệm. Chính
xác hơn là hắn rất muốn thấy cái Tiêu Gia Hùng Mạnh của ngày xưa hơn cơ.

" Vậy sao? Nhớ thời đó ta cùng Tiêu Huyền đột phá lên đấu Đế chỉ cách nhau vài
năm mà thôi. Không ngờ bây giờ gia tộc của hắn lại điêu tàn tới mức này". Ánh
mắt có chút buồn bã, Linh Hi ngừng lại rồi nhìn Lâm Vũ nói." Thôi vậy, dù sao
thì cũng rất vui vì gặp cậu. Hơn nữa ta cũng nhắc cậu một điều. Cậu đừng nên
lạm dụng nhãn thuật của mình quá nhiều, nó sẽ gián tiếp làm cho cậu trở nên
yếu hơn đấy. Bởi chính ta cũng đã từng như vậy. Nhưng rất may là ta kịp thời
thoát ra khỏi cái vòng xoáy đó. Cho nên ta đã trở nên rất mạnh kể cả khi không
sử dụng nhãn thuật. Mà nói đúng hơn là ta đã từng có Tenseigan giống cậu vậy."


Đấu Phá Thương Khung Chi Ta Là Tiêu Viêm - Chương #16