13, Xung Đột.


Không để ý đến sự châm chọc của Gia Liệt Áo, Lâm Vũ giật giật tay của Huân Nhi
đang ngẩn người nhìn chiếc vòng tay của cậu, có chút không kiên nhẫn nói: "Rốt
cuộc ngươi có muốn hay không? Dù sao thì cũng chỉ mua mất hai ba kim tệ mà
thôi."

"Ha ha, Cười chết ta!" Nghe Lâm Vũ nói vậy, không chỉ Gia Liệt Áo mà ngay cả
bọn thuộc hạ của hắn cũng trào phúng cười rống lên. Nhưng mà bọn chúng không
cười được bao lâu thì bỗng dừng lại, tiếng cười như bị chẹn lại ở cổ, tất cả
há hốc mồm ra trông cực kỳ buồn cười.

Thiếu nữ vốn đang ngẩn người ra bị hành động của Lâm Vũ đánh thức, hai tay như
là không tự chủ được mà giật lấy vòng tay từ tay Lâm Vũ, đến lúc vòng tay ở
trong tay mình rồi, Huân Nhi mới hồi phục tinh thần, hành động của chính mình
hình như có chút quá háo hức rồi…

Bộ mặt xinh đẹp trắng nõn ửng đỏ lên, có điều Huân Nhi cũng không phải như
người thường, sau một thoáng ngượng ngùng, liền vội vội vàng vàng đeo vòng tay
lên cổ tay trắng muốt của mình, ngầng đầu nở một nụ cười duyên dáng thanh nhã
với Tiêu Viêm: "Cảm ơn Lâm Vũ ca ca."

Vẻ mặt có chút không tự nhiên nhìn Huân Nhi đang lộ ra tư thái của một thiếu
nữ bình thường trước mặt Lâm Vũ, Gia Liệt Áo trên mặt lộ ra vẻ ghen tỵ, cười
khan nói: "Ha ha, không nghĩ tới sở thích của Huân Nhi tiểu thư lại khác người
như vậy, xem ra ta tính nhầm mất rồi."

Lâm Vũ liếc mắt nhìn Gia Liệt Áo trước mặt mình, ánh mắt đảo qua hai ngôi sao
trên ngực Gia Liệt Áo, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc: "Chẳng phải
trong tiểu thuyết hắn mới có Nhất tinh Đấu giả sao? Tại sao bây giờ lại là hai
tinh đấu giả?".

Nhìn thấy Gia Liệt Áo vẫn không có ý định rời đi, Lâm Vũ miệng hơi động đậy,
lời nói mang vẻ lười nhác, hoàn toàn không vì thực lực của đối phương mà khách
khí vài phần, quan hệ giữa Tiêu gia và Gia Liệt gia tộc vốn không được tốt
lắm. Cộng thêm Gia Liệt gia tộc lại dám mời sát thủ rới ám sát mình cho nên
Lâm Vũ cũng không cần tỏ ra nhún nhường gì cả, sờ sờ mũi, Lâm Vũ nhàn nhạt
nói: "Gia Liệt Áo thiếu gia, tính phong lưu của ngươi, cả Ô Thản thành đều
biết, nhưng Huân Nhi vẫn còn nhỏ, không có thời gian chơi trò yêu đương trước
tuổi với ngươi, vì thế, sau này phiền ngươi đi tán tỉnh khuê nữ của các nhà
khác đi."

"Sau này cách hắn ra một chút."

Nói xong câu này, Lâm Vũ cũng không để ý đến sắc mặt khó coi của Gia Liệt Áo,
dựa vào ưu thế hơn tuổi của mình, quay đầu lão khí hoành thu giáo huấn Huân
Nhi.

"Nga."

Đôi mắt linh động của Huân Nhi chớp chớp, không để ý gì gật gật đầu, Gia Liệt
Áo đối với nàng mà nói, chẳng qua là có duyên gặp mặt vài lần mà thôi, còn Lâm
Vũ đối với nàng mà nói, lại là một người không thể thay thế được, hắn đã nói
thế, thì Huân Nhi cũng không phản đối. Vấn đề này đối với Huân Nhi mà nói căn
bản không phải suy nghĩ.

Tiêu Huân Nhi thản nhiên đáp ứng lời Lâm Vũ, Gia Liệt Áo khoé miệng run rẩy
một trận, nắm tay nắm chặt run lên nhè nhẹ, ánh mắt âm độc hung hăng trừng măt
nhìn thiếu niên vẻ mặt bình thản trước mặt.

Một đám thuộc hạ phía sau Gia Liệt Áo thấy thiếu chủ vẻ mặt khó coi, liền hiểu
ý từng bước tiến tới vây quanh hai người, ánh măt nhìn vào hoàn toàn không có
chút ý tốt nào.

Sâu trong khu buôn bán người đi lại không ít , xung đột xảy ra khiến không it
kẻ tò mò mà đi tới xem, dù sao hai người đều có chút thanh danh ở Ô Thản
thành, Lâm Vũ là bởi vì cái tên Thiên Tài của hắn, còn Gia Liệt Áo thì lại là
một tên bội tình bạc nghĩa, tuy thanh danh không dược tố lắm nhưng cũng có thể
tính là hai người nổi tiếng.

Nhìn một loạt hành động của đối phương, Lâm Vũ nhíu mày ,khuôn mặt non nớt
hiện lên vẻ hài hước rồi quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nói:" Gia Liệt Áo,
ngươi có dám tỉ thí với ta hay không?".

Thấy hành động của Lâm Vũ, đám người Gia Liệt Áo cùng Huân Nhi có chút kinh
ngạc. Đối với Gia Liệt Áo, hắn vốn vẫn chưa biết thực lực thật sự của Lâm Vũ
như thế nào. Hắn chỉ biết rằng Lâm Vũ hiện tại mới có Nhất tinh Đấu Giả mà
thôi. Mà hắn thì vừa hay đột phá lên Nhị tinh Đấu giả vài ngày trước. Chênh
lệch nhau một tinh, Gia Liệt Áo rất có Niềm tin đánh bại được Lâm Vũ. Nhưng mà
hắn vẫn chưa biết, Lâm Vũ đã đạt tới nhị tinh Đấu giả, cộng thêm nhãn thuật
cùng thể thuật của mình, hắn có thể dễ dàng đánh bại một tên Ngũ Tinh Đấu giả.
Đó mới chỉ là hai năng lực của Rinnegan mà thôi. Nếu như thức tỉnh hoàn toàn
tất cả năng lực của Rinnegan và Tenseigan. Hắn có thể Liều mạng giết chết một
Đấu sư. Nếu như có đủ Chakra, thì việc hắn tiêu diệt Gia Liệt gia chỉ là
chuyện sớm muộn mà thôi.

Đắc ý cười to một tiếng, Gia Liệt Áo có chút trào phúng nói.

" Tốt tốt, dù gì ta cũng muốn tỉ thí với thiên tài của Tiêu Gia lâu lắm rồi.
Lâm Vũ ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ".

Lúc này đứng cạnh Lâm Vũ, Huân Nhi có chút lo lắng nhìn Lâm Vũ nói.

"Lâm Vũ ca ca, không chắc chứ? Hắn là Nhị tinh Đấu Giả đó".

" Không sao? Ta cũng mới đột phá lên nhị tinh Đấu giả. Bây giờ cả người xương
cốt có chút cứng ngắc. Ta rất cần một trận chiến để khởi động lại bộ xường già
này". Lâm Vũ mỉm cười nói.

" Vậy huynh cẩn thận". Mặc dù lời nói của Lâm Vũ khiến nàng yên tâm không ít,
nhưng nàng vãn có chút lo lắng.

Đứng tại chỗ, thân hình bất động, Gia Liệt Áo song chưởng đột nhiên gập lại
thành bộ dáng lợi trảo, nơi đầu ngón tay, thanh sắc đấu khí như ẩn như hiện
hội tụ thành mười cái vuốt nhọn, nhe răng cười một tiếng, thủ trảo vũ động,
tạo nên một cỗ âm thanh phá gió, hung hăng lao tới công kích Lâm Vũ.

Cảm thụ trong không trung mơ hồ vang lên tiếng vuốt nhọn xé gió, Lâm Vũ con
mắt híp lại, chỉ thấy hai tay hắn kết những thú ấn rất kì lạ với một tốc độ
cực kì nhanh chóng. Cuối cùng chỉ thấy miệng hắn khẽ hô lên mộ tiếng.

" Lôi Đôn _ Lôi giáp".

Ngay lập tức, cả người của Lâm Vũ liền bị lôi điện bao phủ.

" Hi vọng ngươi đùng cho ta thất vọng a! Gia Liệt Áo".

Hét lên một tiếng, Lâm Vũ liền hóa thành một đạo tàn ảnh. Với tác dụng của Lôi
giáp, tất cả mọi thứ từ phản xạ, cho tới tốc độ cùng lực lượng của Lâm vũ đều
được tăng lên tới cực điểm.

Nhìn thấy một màn này, tất cả những người đang chứng kiến trận chiến này của
Lâm Vũ đều thất kinh. Họ chỉ biết rằng Lâm Vũ là một thiên tài của Lâm gia mà
thôi. Nhưng mà lực chiếc của Lâm Vũ thì hôm nay họ mới được tận mắt chứng
kiến.

Mà Gia Liệt Áo thấy Lâm Vũ đột nhiên biến mất cũng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Hắn liền dừng lại việc công kích rồi đứng lại cảm nhận vị trí của Lâm Vũ.
Nhưng điều hiển nhiên, là tốc độ của Lâm Vũ thực sự quá nhanh. Cứ khi hắn xác
định được vị trí của Lâm vũ, thì hắn đã ở một chỗ khác.

" Ngươi đúng là một tên hèn nhát. Nếu ngươi có thực lực mạnh như vậy, tại sao
không dám cùng ta chính diện chiến đấu". Một cảm giác bị trêu đùa sộc thẳng
lên não. Lúc này Gia Liệt Áo tức giận nói.

" Ồ. Ta tưởng ngươi thích chơi trò đuổi bắt". Xuất hiện trước mặt của Gia Liệt
Áo khoảng vài chục bước. Lâm Vũ nhếch miệng nói.

" Đuổi bắt cái con em ngươi". Lúc này Gia Liệt Áo triệt để tức giận, hắn không
nghĩ rằng bản thân hắn lại bị tên nhóc 16 tuổi này trêu đùa. Đấu khí trong cơ
thể được hắn điều động toàn bộ. Lúc này thanh sắc đấu khí bắt đầu bao trum cơ
thể của hắn.

" Mộc Diệp Toàn phong".

Không để cho Gia Liệt Áo có cơ hội sử dụng đấu kĩ một lần nữa. Lâm Vũ liền
biến thành một tia chớp trắng lai đến. Một chiêu Mộc Diệp Toàn Phong đập thẳng
vào bụng của Gia Liệt Áo khiến hắn bị phun ra một ngụm máu tươi rồi bắn tận ra
ngoài gần mười mét. Phải biết với lực lượng cơ thể của Lâm Vũ, hắn có thể đanh
ngang tay với ngũ tinh đấu giả mà không cần dùng đến đấu kĩ. Đó cũng là một ưu
thế của một người sở hữu Long thể như Lâm Vũ.

" Yo! Gia Liệt thiếu gia, xem ra ngài chỉ có vậy. Thật đúng là khiến cho ta
cảm thấy thất vọng a". Lâm Vũ tỏ vẻ trào phúng nói.

Lúc này, nghe thấy Lâm Vũ đang khinh thường nhìn mình, Gia Liệt tất cực kì tức
giận. Nhưng hắn đã hứng trọn toàn bộ mười thành lực lượng của Lâm Vũ. Vì thế
hân chỉ kịp thốt lên một chữ " Ngươi" rồi triệt để ngất đi. Sau đó được đám hộ
về chạy tới khiêng về.

Hôm nay em uống rượu say quá nên viết được mỗi một chương. Ả thông cảm ạ

Hôm sau e sẽ bù lại ạ


Đấu Phá Thương Khung Chi Ta Là Tiêu Viêm - Chương #13