26 : Bí Ẩn Của Ma Thú Sơn Mạch


Thiên Du bay vút trên bầu trời, không phải hắn không muốn xé rách không gian
cho tiện mà vì hắn sắp hết nguyên lực rồi, đành bay đi tìm một nơi nghỉ ngơi
thôi.

Một hang động có vách đá màu tử sắc, Thiên Du một cước đá bay con sư tử tím
đang trấn giữ nơi đây rồi thản nhiên chiếm lấy làm nơi tạm dừng chân của mình.

Bước vào bên trong Thiên du ngồi bệch xuống đất, khắp khuôn mặt hiện đầy mệt
mỏi. Tâm thần khẽ động, Thần môn xuất hiện phía sau Thiên Du. Thân hình Tiểu Y
Tiên từ đó bước ra.

“ Ngươi không sao chứ ?”

Tiểu Y Tiên lo lắng hỏi, trong ánh mắt cô tràn đầy sự quan tâm cùng sùng bái.
Lúc bên trong Thần môn Tiểu Y Tiên đã nhìn thấy toàn bộ quá trình chiến đấu,
giờ đây cô đã biết cậu thanh niên trẻ bên cạnh mình mạnh mẽ đến nhường nào.

“ Ta không sao ! Chỉ là tiêu hao quá độ nên cần nghỉ ngơi thôi.”

Thiên Du lắc lắc đầu cười nhạt. Hắn khẽ đưa tay lấy ra quả cầu truyền thừa từ
Độc hậu đưa cho Tiểu Y Tiên.

“ Cái này cho ngươi. Coi như là quà gặp mặt của cậu chủ đối với nha hoàn đi !”

Nghe đến chữ nha hoàn, nét mặt Tiểu Y Tiên dâng lên chút ửng hồng, một số hình
ảnh mang tính chất không lành mạnh tràn đầy tâm trí cô.

Lắc mạnh đầu xua tan đi mấy cái suy nghĩ kì cục, Tiểu Y Tiên thận trọng nhận
lấy quả cầu, còn cảm ơn Thiên Du một tiếng.

“ Ta cần gấp nghỉ ngơi để lấy lại sức, sau khi tiếp nhận xong truyền thừa thì
phiền cô giúp ta sửa sang lại cái hang này. Chúng ta có lẽ còn phải ở đây thêm
ít lâu nữa !”

Thiên Du uể oải đánh ngáp một cái rồi phân phó, xong không đợi Tiểu Y Tiên nói
gì hắn cứ vậy lăn ra đất nằm ngủ. Rất nhanh hô hấp của hắn đã trở nên đều đều.

“ Thiệt là ! Cứ vậy là ngủ rồi....”

Tiểu Y Tiên bất mãn thầm than một câu rồi cũng ngồi xếp bằng bên cạnh Thiên
Du, đặt đầu hắn gối lên đùi mình rồi bắt đầu tiếp nhận truyền thừa.

Thời gian cứ thế trôi đi !

....

Oáp !

Lúc Thiên Du tỉnh dậy đã là buổi sáng của ba hôm sau, đánh một cái ngáp đầy
khoan khoái hắn bắt đầu thanh tỉnh lại.

Nhìn ngó xung quanh không thấy cô nha hoàn của mình đâu, linh lực tản ra bắt
đầu tìm kiếm thì bắt gặp Tiểu Y Tiên đang tắm bên dòng suối nhỏ gần hang. Một
hình ảnh bốc hỏa khiến huyết mạch Thiên Du căng tràn hiện ra rõ mồn một làm
hắn vội vội vàng vàng thu hồi linh lực.

“ Mới ngủ dậy là có phúc lợi rồi !”

Cười cười, Thiên Du phất tay lấy ra những chiến lợi phẩm của bản thân lần này.
Ba ngọn lửa, một đen hai trắng.

“ Xem xem nào, Bạch hỏa của Tiêu Viêm là loại cực nhiệt, Dị hỏa của dược lão
lại tính cực hàn. Hai thứ này có thể đem đi dung hợp rồi luyện hóa cũng không
sai, dù sao bản thân cũng cần một loại lửa để luyện đan luyện khí. Băng hỏa
thiên đồng không thích hợp chút nào.”

“ Còn cái Tam Thiên Diễm viêm hỏa này, bất tử thân đối với mình vô dụng rồi.
Thôi thì đem tặng cho tiểu nha hoàn của mình vậy !”

Thiên Du lẩm bẩm rồi đem Tam Thiên Diễm Viêm hỏa thu vào, để lại hai nhọn lửa
bạch sắc phiêu phù nơi đó.

Băng hỏa thiên đồng thi triển ra. Thiên Du hai tay bắt ấn sử dụng một loại
nguyên thuật có trong truyền thừa của Bát Cực chiến thần.

Dung Hỏa thuật !

Nguyên lực cuồn cuộn chảy ra chia làm hai chui vào bên trong hai ngọn lửa, sau
đó như sợi dây thun kéo chúng xích lại gần nhau. Tuy nhiên cả hai đều chống cự
rất quyết liệt, tốc độ tiến đến cũng chậm vô cùng.

“ Hừ !”

Thiên Du thấy vậy thì hừ mạnh một tiếng, Băng hỏa thiên đồng khẽ chấn động
tiến hành đàn áp cả hai. Dưới uy lực của đại thần thông, hai ngọn bạch hỏa trở
nên ngoan ngoãn vô cùng, chúng lao vào nhau rồi quấn lấy, nguyên lực Thiên Du
không ngừng truyền vào hôas thành chất xúc tác cho cả hai.

Một lúc sau chấn động ngừng lại, một ngọn lửa trong suốt tản ra nhiệt độ ấm áp
xuất hiện. Thiên Du quan sát rồi gật gật đầu hài lòng, sau khi dung hợp thì
ngọn lửa này đã có thể lúc nóng lúc lạnh tùy ý rồi. Hơn nữa uy lực còn mạnh
hơn xưa.

“ Nếu ngươi đã dung hợp thì cũng nên có một cái tên mới, từ nay Vô sắc linh
viêm sẽ là tên của ngươi. Ta sẽ trở thành danh hỏa thiên cổ !”

Thiên Du đánh ra một thủ ấn, Vô sắc linh hỏa bay vút vào đôi mắt hắn, đến khi
ánh mắt trở lại bình thường thì giữa trán Thiên Du đã có một đồ án ngọn lửa
hơi mờ rất khó nhận ra.

Đứng dậy bước ra hang động đã được Tiểu Y Tiên dọn dẹp sạch sẽ, một mùi thơm
nức bay vào mũi Thiên Du.

“ Thơm quá !”

Bước nhanh đến bên nồi súp đang được bắt lên ngay trước cửa hang Thiên Du liên
tục hít hà, sau đó kiềm lòng không được hắn cầm lấy cái mui gỗ kế bên khẽ húp
một ngụm.

Ngọt ! Lại hơi chua chua, cay cay. Hương vị tuyệt vời làm Thiên Du nhớ đến món
lẩu của quê hương mình nơi Trái đất.

“ Thiếu gia, ngài tỉnh rồi sao ?”

Thiên Du đang định uống thêm ngụm nữa thì một giọng nói tràn đầy kinh hỉ từ
phía trước vang lên, hắn đành ngượng ngùng bỏ xuống.

“ Ừ ! Vừa tỉnh thôi “

Nhìn Tiểu Y Tiên bước tới trên tay còn xách theo hai con cá to, Thiên Du cười
cười. Nhưng khuôn mặt hắn rất nhanh hiện lên sự kinh ngạc, Tiểu Y Tiên vậy mà
thình lình lại có tu vi đấu linh rồi.

“ Tiểu Y, tu vi của muội...”

“ Hì hì, tu vi của muội đã là Tứ tinh đấu linh rồi đấy. Đây là nhờ chút độc
nguyên mà Độc hậu đã để lại trong truyền thừa. Thế nào, ngài bất ngờ không ?”

Nhắc đến tu vi thì Tiểu Y Tiên một mặt đầy vui sướng hoa tay múa chân, nụ cười
cô rực rỡ vô cùng, đôi mắt còn khép cả lại thành hình khuyết nguyệt nữa.

“ Ừ ! Rất bất ngờ, còn về ách nan độc thể ?”

Thiên Du thật lòng gật đầu một cái rồi có phần lo lắng hỏi, so với tu vi tăng
lên chút ít vậy hắn càng quan tâm đến vấn đề này hơn. Nếu suy nghĩ của Thiên
Du mà bị những người khác biêta thì họ sẽ mắng hắn đầy đầu, từ không có tăng
lên tới Đấu linh mà chỉ là chút ít, thiệt là đứng nói mà không biết đau lưng.

Khuôn mặt Tiểu Y Tiên trong nháy mắt ỉu xìu.

“ Chưa giải được. Bà ta nói phải là đấu hoang thì mới có thể thi triển bí pháp
ngưng tụ độc đan. Độc thể mới có thể xem như trở về bình thường “

Thiên Du nghe vậy mĩm cười, giải được là tốt. Đi đến sờ sờ đầu Tiểu Y Tiên hắn
cười cười an ủi cô, không biết từ khi nào hắn nghiện cái hành động này rồi.
Tiểu Y Tiên thì cúi đầu hai má đỏ bừng nhu thuận cho hắn vuốt ve. Không khí ấm
áp lan tràn ra trong tim hai người.

.......

Hai giờ sau. Trung tâm ma thú sơn mạch.

Thiên Du ôm Tiểu Y Tiên từ trên không đáp xuống, ngưng thần nhìn về cái hồ
nước lớn trước mặt mình.

“ Thiếu gia ! Chúng ta đến đây làm gì ?”

Tiểu Y Tiên giật giật góc áo hắn tò mò hỏi.

“ Ta muốn xem xem có thứ gì ở đây mà khiến ma thú toàn sơn mạch không con nào
đột phá đến cấp 7. “

Thiên Du cười cười, Tiểu Y Tiên cái hiểu cái không nhưng biết ý nhẹ gật đầu
không hỏi tiếp.

Linh lực Thiên Du tỏa ra dò xét kỹ càng hồ nước, càng xem gương mặt hắn càng
khó chịu.

“ Hảo một cái Thiên Yêu chuyển linh trận. Xem ra có kẻ muốn ngồi không cho
những yêu thú này tu luyện dùm mình rồi, hừ !”

“ Vô sắc linh viêm. Thiêu đốt “

Một ngọn lửa vô hình từ tay Thiên Du bốc lên rồi bắn ra một tia vào hồ nước,
chỉ một tia thôi những nguyên cả hồ rộng hơn 5km đều nhanh chóng bốc hơi đi,
đáy hồ khô cằn có vô số hoa văn cùng một tế đàn hiện rõ ra.

Bên trên tế đàn là một viên bảo thạch to như đầu người đang phát ra hào quang
rực rỡ, một sóng đấu khí mạnh mẽ từ đó chấn động ra. Thiên Du cách không hút
viên bảo thạch vào tay mình, nhưng được nửa đường thì bị một đạo tàn ảnh lao
ra chộp lấy rồi bay vút lên trên không.

“ Hắc. Một lục giai đỉnh cấp ma thú mà cũng đòi cướp đồ trước mặt ta, nằm mơ
đi !”

Thiên Du cười lạnh lùng, một đại thủ nguyên lực lao vút ra một tát vỗ vào trên
thân đối phương. Sau đó rất nhanh nắm lại rồi kéo về trước mặt Thiên Du.

Nhìn con Ma Cầm có năm phần giống với Phượng hoàng trong truyền thuyết ánh mắt
Thiên Du hiện lên đầy bất ngờ.

“ Thiên Yêu Hoàng tộc.....”

Ps : tác hết bạc xài rồi. Cầu thank, cầu like, cầu nguyệt phiếu ! Cảm ơn !^^


Đấu Phá Thần Lộ - Chương #27