24 : Giao Dịch . Dược Lão !


Theo tiếng quát khẽ của Thiên Du, phía dưới mặt đất từng luồng từng luồng
huyết quang khẽ bừng lên, chúng nhanh chóng tụ họp với nhau thành một đồ án
không lồ bao bọc khu vực hơn mười km.

Một sóng chấn động kì dị truyền ra, thiên địa trong khu vực này đều run rẩy
lên. Năng lượng như bị bài xích tập thể đều bị cầm cố lại, không ai có thể
điều động được nữa.

Đầy trời hắc ti hóa thành quang điểm biến mất đi.

“ Tu vi của ta !”

Độc Hậu đầy mặt hoảng sợ hét toáng lên, nhưng chưa đợi bà nói gì thêm thì một
luồng trọng lực đã lâu chưa cảm nhận được bỗng hiện ra. Thân hình Độc Hậu như
diều đứt dây rơi thẳng xuống.

Thiên Du bên này cũng vậy, đành cười khổ để thân hình tự do rơi đi.

Ầm ! Ầm !

Hai âm thanh chạm mạnh xuống đất cùng lúc vang lên, hai khỏa cổ thụ già dưới
lực rơi của Thiên Du và Độc hậu bị mạnh mẽ đánh gãy đi

“ Haizzz, cái đại kết giới này thiệt là chẳng phân biệt địch ta mà. Cả tu vi
của mình cũng bị phong ấn rồi !”

Thiên Du một tay đẩy ra thân cây đang đè trên người mình rồi đứng dậy, khẽ
phủi phủi bụi trên người mình hắn khẽ than.

Đạp lên cước bộ, Thiên Du ung dung bước về trước đi đến nơi Độc Hậu rơi xuống.

Độc hậu giờ đây còn đâu thần thái ngạo nghễ như lúc đầu, khuôn mặt xinh đẹp
giờ đây đã đầy lem luốc do bụi bẩn, một sợi tơ máu chảy dọc theo khóe môi.

“ Ngươi đã chiến thắng rồi ! Có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra được
hay không ?”

Nhìn Thiên Du bước đến, Độc Hậu nở một nụ cười thê lương rồi hỏi. Ánh mắt bà
ta lúc này ngược lại lãnh tĩnh vô cùng.

“ Đây là một thứ gọi là Khu Thiên đại kết giới, ở bên trong đây không bất kì
ai đều sẽ bị cầm cố đi tu vi của bản thân. Ngươi sẽ trở lại thành một người
bình thường nhất, chỉ còn sức mạnh thân thể là có thể sử dụng thôi !”

“ Hóa ra là vậy, ngươi biết ta là thuần tu luyện đấu khí nên mới sử dụng thứ
này đúng không ?”

Thiên Du khẽ gật đầu.

Độc hậu thê lương cười.

“ Vậy ngươi là khi nào chuẩn bị nó, ta không tin một thứ như thế này có thể
tùy ý thi triển ra !”

Thiên Du không khỏi thầm than một tiếng, gừng càng già thì càng cay. Ánh mắt
sắc bén thật.

“ Là trong lúc chiến đấu, khi ta sử dụng Thiên Cương võ tướng đánh với ngươi,
các đạo cương khí đã thoát ra rơi vào đất. Đại kết giới là lúc đó vẽ lên, còn
năng lượng tiêu hao chính là do huyết hải lúc nãy cung cấp. “

“ Hảo tâm tư, hảo mưu kế !”

Độc hậu cẩn thận suy nghĩ rồi vẻ mặt tỉnh ngộ khen, nếu bỏ qua tình cảnh lúc
này thì hai người giống như một đôi bạn thân tri kỷ vậy đó.

“ Ngươi còn gì muốn trăn trối không ?”

Thien Du đứng trước mặt Độc hậu từ trên cao nhìn xuống nói. Mặc dù hắn không
thích giết chóc nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ địch của mình, án tử cho Độc
hậu đã được định sẵn từ trước rồi.

“ Ta có một giao dịch muốn làm với ngươi !”

“ Giao dịch ?”

Thiên Du cau mày

“ Ngươi yên tâm, ta sẽ không cầu cho mình sống sót đâu !”

Độc hậu nhàn nhạt nói. Thiên Du nghe vậy thì mới gật đầu.

“ Ta muốn ngươi cứu tên nhóc kia !”

Độc Hậu nhìn chăm chú về một hướng, nơi đó là chỗ Tiêu Viêm chiến đấu.

“ Hắn là kẻ thù của ta !”

Thiên Du một ngụm từ chối, hắn biết kẻ bà ta nói đến chính là Tiêu Viêm. Lúc
trước bà ta đã từng nhận nhầm Tiêu Viêm thành Tiêu Huyền mà.

“ Phương pháp hóa giải ách nan độc thể cùng truyền thừa độc công cả đời của ta
!”

Độc Hậu nở nụ cười mỉa, một bộ nắm chắc Thiên Du.

Thiên Du trầm mặc, một bộ suy tính hơn thua. Việc này có lợi rất lớn cho cô
tiểu nha hoàn của hắn, phải cẩn thận suy nghĩ thôi.

“ Được !”

Qua một lúc lâu Thiên Du đưa ra câu trả lời của mình. Đối với hắn thì giờ thù
hận với Tiêu Viêm ngày xưa chỉ nhu trò trẻ con thôi, muốn báo thì báo muốn
không thì không chẳng sao hết.

Độc Hậu thấy Thiên Du gật đầu thì nở nụ cười nhạt nhòa, một quang cầu từ thân
bà bay ra rơi vào tay Thiên Du. Sinh cơ bà cũng từ từ biến mất đi.

“ Trở về với đất mẹ đị !”

Thiên Du thở dài một tiếng rồi tắt đi kết giới, tạo ra một cái hố đem Độc Hậu
chôn vào. Một bia mộ được Thiên Du dùng Thiên Cương lực gia trì được lập nên.

Độc Hậu yên mộ.

Làm xong tất cả thân hình Thiên Du mới bay lên, nhìn về phía cuộc chiến bên
kia.

.....

Tiêu Viêm hiện đang vô cùng chật vật. Hắn và Cổ Bình đều có tu vi bán thánh
như nhau nhưng dị hỏa của đối phương quả thật khó chơi vô cùng, bất tử thân
càng là đánh mãi không chết.

“ Đáng giận ! Hỏa long quyền “

Tiêu Viêm nổi giận gầm lên, cuồng quyền đấm ra. Một con bạch hỏa long phương
đông từ đó bay lượn lên lao thẳng về phía Cổ Bình.

“ Đế Ấn. Khai thiên “

Cổ Bình nhìn bạch long gào thét lao đến thì bình đạm kết ấn, một áo nghĩa của
đấu kỹ thành danh Cổ Tộc được hắn thi triển ra.

Hắc sắc cự ấn cùng Bạch sắc cự long như hai thái cực đâm sầm vào nhau, một vụ
nổ mạnh bạo tạc ra. Thanh thế kinh người.

Hai bóng người từ bên trong vụ nổ phân biệt bay ra, chỉ là tình trạng của cả
hai lại khác nhau một trời một vực.

Cổ Bình quần áo toàn thân rách toang, da tóc bị đốt trụi nhưng đang rất nhanh
hồi phục lại. Cong Tiêu Viêm, thân thể bên ngoài hoàn toàn bình thường, nhưng
sắc mặt trắng bệch dọa người, nhịn một lúc lâu hắn không kiềm được phun ra một
ngụm máu rồi như diều đứt dây rơi xuống.

Cắn răng vận lên chút đấu khí cuối cùng, một đôi đấu khí dực màu trắng mọc ra
nâng đỡ thân hình Tiêu Viêm. Ánh mắt hắn tràn ngập không cam lòng nhìn về phía
Cổ Bình

“ Chết đi, Phúc Địa ấn “

Cổ Bình lạnh lùng cười phất tay đánh ra một cự chưởng, trong ánh mắt kinh
hoàng của Tiêu Viêm cự chưởng ngày càng đến gần đến gần....

Cứ tưởng Tiêu Viêm sẽ bỏ mạng nơi đây thì..

“ Xin lỗi, hắn không thể chết được !”

Một âm thanh nhàn nhạt vang lên bên cạnh Tiêu Viêm, kèm theo đó là một quyền
kình màu vàng kim gầm thét đón đỡ lấy cự ấn.

Oanh !

Cả hai va chạm nhau nổ tung rồi đồng thời biến mất.

“ Tiêu Thiên Du, ta không cần ngươi cứu !

Tiêu Viêm đầy thù hận quay về Thiên Du gầm gừ, một dòng máu từ khóe miệng hắn
lại chảy ra.

“ Đừng tưởng ta muốn cứu ngươi, chỉ là hoàn thành giao dịch của mình mà thôi
!”

Thiên Du không hề nhìn Tiêu Viêm nói. Ánh mắt hắn nãy giờ chỉ tập trung vào Cổ
Bình, người sau cũng dùng ánh mắt kiêng kị nhìn lấy Thiên Du.

“ Ngươi, tàn sát Tiêu gia à !”

Ánh mắt Thiên Du lãnh liệt chất vấn, dù hắn với Tiêu Gia có nhiều gút mắt
nhưng đó dù sao cũng từng là gia tộc của hắn. Muốn giết cũng phải là Tiêu
Thiên Du hắn đích thân ra tay.

“ Phải ! Là ta. Ngươi cũng là hâun nhân tên khốn đó sao ? Vậy thì cũng chết
đi. Đế ấn, khai thiên “

Cổ Bình có chút điên cuồng la hét rồi ấn đập mạnh ra.

Ánh mắt Thiên Du híp lại, hai cái đồng tử biến thành một xanh một đỏ quỷ dị vô
cùng.

Băng Hỏa thiên đồng . Thiêu đốt !!

Mội luồng hồng quang quỷ dị chiếu lên cự ấn đang phóng đến, cự ấn gặp phải thì
như tuyết gặp mặt trời bị thiêu đốt đi hầu như không còn. Hồng quang cũng theo
đó biến mất.

Không dừng lại, một luồng lam quang khác từ mắt phải Thiên Du phóng ra, không
gian như không hề tồn tại chiếu thẳng lên người Cổ Bình còn chưa kịp phản ứng.

Răng rắc !!!

Thân thể Cổ Bình lạnh đi rồi nhanh chóng kết thành băng tinh, theo lực hút
trái đất rơi thẳng xuống phía dưới. Thiên Du khẽ đưa tay ra rồi nắm chặt lại,
một cánh tay khổng lồ do nguyên lực tạo thành nhanh chóng cầm lấy tượng băng.
Sau đó dưới một tiếng rắc thanh thúy bức tượng đã bị bóp nát thành nhiều mảnh
nhỏ, một ngọn hỏa diễm màu đen bị Thiên Du thu về.

“ Hắc. Xem ra Đấu Thánh cùng Bán Thánh quả là cách biệt rất lớn mà, chiêu lúc
nãy mà dùng với Độc Hậu thì chưa biết có làm bị thương được bà ta không nữa !”

Thiên Du nhếch mép cười cười. Ngắm nghía ngọn lửa trong tay một lúc rồi dùng
nguyên lực phong ấn lại thu vào nhẫn trữ vật, lúc này hắn mới nhìn về phía
Tiêu Viêm đang chật vật há hốc mồm một bên.

“ Tiêu Viêm, ngươi nên cảm thấy may mắn khi ta đã nhận lời không giết ngươi.
Hãy mau cút đi trước khi ta đổi ý !”

Tiêu Viêm hận hận cắn răng nhìn Thiên Du nhưng vì đang bị thương nên đành
khuất nhục chịu đựng.

“ Ngươi đã làm gì lão sư ?”

Âm thanh khàn khàn của Tiêu Viêm vang lên làm Thiên Du sững sờ.

“ Lão sư của ngươi ngươi hỏi ta làm gì ?”

Thiên Du đầy mặt khó hiểu. Lão sư của Tiêu Viêm thì chắc là dược lão rồi, lão
ta không phải ở trong chiếc nhẫn của Tiêu Viêm sao ?

“ Ngươi đừng có chối ! Trên người ngươi có khí tức của lão sư, chắc chắn ngươi
đã từng tiếp xúc với người !”

Tiêu Viêm có phần quá kích hô lên.

“ Khí tức của Dược lão ?”

Thiên Du cau mày cố gắng nhớ lại. Từ sau khi thoát khỏi luân hồi hắn có tiếp
xúc với lão già nào đâu ? Mà khoan, lão già !

Thiên Du một mặt giật mình khẽ đảo tay, một viên thủy tinh lục giác xuất hiện.
Trong ánh mắt đầy kích động của Tiêu Viêm hắn tung tung nó trên tay nở nụ cười
tà.

“ Ngươi, đang nói thứ này sao ?”


Đấu Phá Thần Lộ - Chương #25