Câu Chuyện Bắt Đầu .


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Tiểu Y Tiên ánh mắt kinh ngạc cực độ nhìn Vô Song, Vô Song ca ca trong phút
chốc trở nên thay đổi quá nhiều, từ một nam nhân hiểu biết, ôn nhu và nhẹ
nhàng bỗng trở thành một kẻ đáng sợ hơn bao giờ hết.

Vô Song quay đầu lại nhìn Tiểu Y Tiên, hắn nhẹ nhàng mỉm cười “ Đây mới thực
sự là ca, muội có sợ không ? “. Tiểu Y Tiên nhìn thấy Vô Song mỉm cười với
mình bất giác trong lòng nàng cảm thấy hạnh phúc.

“ Vô Song ca ca đối với kẻ thù thực đáng sợ nhưng đối với ta lại thật ôn nhu “
.

Tiểu Y Tiên lập tức liên tục lắc đầu “Muội không sợ “.

Vô Song dùng bàn tay một lần nữa xoa đầu nàng sau đó nói “Tên này là thiếu chủ
của Lang Đầu Dong Binh Đoàn, giết một mình hắn ta sợ sẽ có phiền phức cho
muội hay ta giúp muội diệt cả dong binh đoàn nhé, như thể muội có thể tiếp
tục trở về sinh hoạt bình thường trong trấn “.

Tiểu Y Tiên bỗng nhiên rùng mình, cơ thể khẽ run lên, nàng biết lúc này nếu
nàng không nói gì đó thì mọi việc thực sự một lần nữa sẽ trôi qua, thứ đã
trong tầm tay nàng một lần nữa lại sắp đánh mất.

Tiểu Y Tiên đột nhiên nắm lấy tay Vô Song “Đừng, cho muội đi theo huynh đi ,
muội không cần ca phải diệt hết Lang Đầu Dong Binh đoàn, muội chỉ cần cho
muội theo ca thôi “.

Vô Song bỗng nhiên thật nghiêm túc, hắn nhìn thẳng vào mắt Tiểu Y Tiên.

“ Muội đi với ta chắc chắc sẽ không bao giờ quay lại được con đường trước đây
“.

“Muội không sợ “.

“Muội đi với ta chắc chắn sẽ cực kỳ nguy hiểm “.

“Muội không sợ nguy hiểm “.

“Muội đi với ta thậm chí sẽ phải giết người đấy, tự tay muội sẽ phải giết
người đấy “.

“Muội không sợ “.

….............

Ánh mắt Tiểu Y Tiên cực kỳ cứng cỏi, nàng đối diện trực tiếp với Vô Song
tuyệt đối không tỏ ra yếu đuối.

Vô Song bàn tay đưa về phía thạch bàn, một chiếc hộp cùng một chiếc chìa khóa
bị hút vào trong tay, sau đó Vô Song nắm lấy tay Tiểu Y Tiên đi qua những
thân ảnh vẫn đang quỳ dưới đất không ngừng run rẩy.

“ Đừng ngoảnh lại, nếu muội đã chấp nhận đi với ca thì đừng quay đầu ngoảnh
lại, đừng nhìn về phía sau “.

Vô Song ôm lấy vòng eo tinh tế của Tiểu Y Tiên, hai cánh đấu khí run lên ,
lập tức bay thẳng lên bầu trời . Tại ma thú sơn mạch hành vi bay trên bầu trời
chỉ có hai loại, một là siêu cường giả tuyệt đối không sợ bất cứ ma thú nào ,
loại hai là kẻ ngu si . Đương nhiên Vô Song thuộc về loại một.

Khi Vô Song rời đi, mặt đất đột nhiên nứt ra một lỗ, từ trong đó một con
chuột chũi khổng lồ chui lên, trong ánh mắt sợ hãi và bất lực con ngũ giai ma
thú này nhẹ nhàng đập nát toàn bộ các thành viên của Lang Thủ dong binh đoàn
như đập con kiến hôi vậy . Sau đó nó dùng đất đá một lần nữa phủ lên cửa động
, để nguyên cửa động như lúc Vô Song còn chưa tiến tới, thân hình một lần nữa
lặn xuống mặt đất.

…...........

Trong một sơn động tại ma thú sơn mạch, Vô Song cùng Tiểu Y Tiên đang cùng
nhau dọn dẹp và trang trí 'ngôi nhà' tạm thời của hai người.

Trên tảng đá lớn được sử dụng như một cái bàn, Tiểu Y Tiên đang nhẹ nhàng mở
chiếc hộp mà Vô Song đưa cho nàng, chiếc hộp duy nhất mà Vô Song mang ra khỏi
động phủ.

Tiểu Y Tiên mở hộp ra, có chút sửng sốt sau đó mặt cười mừng rỡ, vươn tay
ngọc vào bên trong lấy ra một quyển trục cổ xưa nhiều màu sắc.

" Một quyển độc kinh ghi lại cách làm thế nào để phối chế độc dược.” Tiểu Y
Tiên đưa thất thải quyển trục cầm vào tay, cười vui vẻ.

“ Vô Song ca ca, sao ca biết muội đang cần thứ này “.

Vô Song mỉm cười nhè nhẹ tiến đến bên nàng “Cô bé ngốc, ca là thiên hạ đệ
nhất y sư chẳng nhẽ ở bên muội một tháng qua mà ca không rõ thể chất của muội
sao “.

Nghe thấy lời nói của Vô Song lập tức thân hình của Tiểu Y Tiên run lên, Vô
Song rất nhanh dùng tay ôm nàng vào lòng, hắn ôm nàng thật chặt nhỏ nhẹ nói
“Chính vì thể chất của muội mà ca không muốn muội đi ra ngoài, ca không muốn
muội đi theo ca, ca chỉ muốn muội bình bình an an cả đời thôi “.

“ Muội đã chấp nhận đi theo ca, thì ca sẽ tuyệt đối bảo vệ muội, đừng nó là
Ách Nan Độc Thể bị người đời sợ hãi khinh ghét, chỉ cần bản tâm của muội
không khinh ghét chính mình là được . Ca sẽ ở phía sau bảo vệ muội, cho dù
bất cứ thế lực nào, bất cứ ai cũng đừng hòng đụng đến muội “.

….............

Trong sơn cốc An tĩnh tu luyện, ngày lại ngày chậm rãi trôi qua, khoảng cách
lần trước Vô Song cùng Tiểu Y Tiên rời đi đến bây giờ đã qua nửa tháng.

Trong nửa tháng này, Vô Song cơ hồ hoàn toàn buông bỏ việc tu luyện đấu khí ,
tất cả thời gian đều tập trung dạy Tiểu Y Tiên về y thuật, dạy nàng châm cứu
thuật . Ở dưới sự tận tụy hết lòng của Vô Song cùng thiên phú cực cao của Tiểu
Y Tiên, nàng đã đạt được tiến bộ cũng cực kì rõ rệt trên con đường y thuật.

Trong hang động lúc này Sương khói từ từ tiêu tán, tại trên chiếc giường đá ,
Tiểu Y Tiên hai mắt nhắm chặt, vốn khuôn mặt hồng nhuận, giờ phút này nổi
lên thất thải nhan sắc rất quỷ dị.

Nhìn bộ dáng Tiểu Y Tiên lúc này giống như là không có hô hấp bình thường ,
còn Vô Song thì lại như không hề quan tâm, hắn đang bận bịu nấu bữa tối cho
hai người.

Hình ảnh này cơ hồ đã quá quen thuộc, mỗi buổi sáng Vô Song sẽ dạy cho Tiểu Y
Tiên về y thuật, về châm cứu thuật, buổi chiều Tiểu Y Tiên bắt đầu lợi dụng
Ách Nan Độc Thể tu luyên còn buổi tối nàng cùng Vô Song vừa vui vẻ ăn uống vừa
cùng nhau luyện chế độc dược.

Lúc đi theo Vô Song thực lực của Tiểu Y Tiên chỉ có nhất tinh đấu giả tuy
nhiên chỉ sau một tháng nàng đã trở thành bát tinh đấu giả, một tháng tăng
lên 7 tinh quả thực kinh khủng vô cùng, đến cả Vô Song cũng còn phải cúi đầu
nhận thua.

Thành quả của Tiểu Y Tiên đương nhiên có công rất lớn của Vô Song, toàn bộ kỳ
độc trong Ma Thú sơn mạch chỉ cần là thứ nào cơ thể Tiểu Y Tiên có thể thừa
nhận thì Vô Song đều để cho nàng luyện hóa . Cho dù nàng mới là bát tinh đấu
giả nhưng nếu đại đấu sư không sử dụng đấu khí khải giáp thì đến bao nhiêu
nàng giết bấy nhiêu, chiến lực không phải bàn cãi.

….................

Vân Lam Sơn, Vân Lam Tông . Một thiếu nữ đang miệt mài luyện kiếm, thiếu nữ
xinh đẹp tuyệt trần, búi tóc hai bên, khuôn mặt nàng không dấu nổi vẻ non
nớt, đây chính là Nạp Lan Yên Nhiên, lúc này thực lực của Nạp Lan Yên Nhiên
đã đạt đến tam tinh đấu giả, trong lớp trẻ tuổi của Vân Lam Tông tuyệt đối
đứng hàng đệ nhất, nên nhớ nàng mới 15 tuổi.

Nạp Lan Yên Nhiên thậm chí có thể đạt đến thất tinh hoặc bát tinh đấu giả tuy
nhiên thời gian của nàng trong Vân Lam Tông hầu hết dành để tập luyện đấu kỹ
thành thục chứ không phải là tu luyện, Vân Vận luôn yêu cầu nàng chậm mà chắc
.

Nạp Lan Yên Nhiên dừng tay lại sau đó mệt mỏi thở dốc, sư phụ không có trong
tông chỉ có một mình nàng ở nơi đây, Nạp Lan Yên Nhiên dựa vào thành tường ,
bất giác nàng nhớ đến một chuyện, hôn ước của nàng và kẻ được gọi là Tiêu
Viêm . Nạp Lan Yên Nhiên khóe miệng cong lên, ánh mắt lộ ra một tia chán ghét
, nếu nàng không làm hành động nào thì một năm sau hôn ước của hai người có lẽ
thực sự sẽ diễn ra, nàng không chấp nhận lấy một phế vật.

Nghĩ là làm Nạp Lan Yên Nhiên lập tức xoay người rời đi.

…............

Ô Thản Thành.

"Đấu lực, ba đoạn"

Nhìn năm chữ to lớn có chút chói mắt trên trắc nghiệm ma thạch, thiếu niên mặt
không chút thay đổi, thần sắc tự giễu, nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá mạnh
làm móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, mang đến từng trận trận đau
đớn trong tâm hồn...

"Tiêu Viêm, đấu lực, ba đoạn! Cấp bậc: Cấp thấp!".

Bên cạnh trắc nghiệm ma thạch, một vị trung niên nam tử, thoáng nhìn tin tức
trên bia, ngữ khí hờ hững công bố…

Trung niên nam tử vừa nói xong, không có gì ngoài ý muốn, đám người trên quảng
trường lại nổi lên trận trận châm chọc tao động

"Ba đoạn? Hắc hắc, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ""Thiên tài"này một
năm rồi vẫn dậm chân tại chỗ a!"

"Ai, phế vật này thật sự làm mất hết cả mặt mũi gia tộc."

"Nếu đệ nhất cường giả gia tộc không phải phụ thân của hắn. Loại phế vật này
sớm đã bị đuổi khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt rồi, làm gì còn có cơ hội ở gia
tộc ăn không uống không."

"Ai..., thiên tài thiếu niên năm đó của Văn Ô Thản thành, tại sao hôm nay lại
lạc phách thành bộ dáng này cơ chứ?"

"Ai mà biết được? Có lẽ do làm việc gì đó trái với lương tâm, làm thần linh
nổi giận đó mà…"

Chung quanh truyền đến cười nhạo cùng thanh âm tiếc hận, dừng ở trong tai của
thiếu niên, tựa như một chiếc dao nhọn hung hăng đâm vào tim hắn, khiến hô hấp
của thiếu niên trở nên có chút dồn dập.

Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú non nớt, con ngươi đen
nhánh nhẹ nhàng đảo qua đám bạn cùng lứa tuổi đang trào phúng chung quanh,
khóe miệng thiếu niên tự giễu, tựa hồ trở nên càng thêm chua xót.

"Những người này, đều thừa hơi như vậy sao? Có lẽ vì ba năm trước bọn họ từng
trước mặt mình lộ ra bộ mặt tươi cười nhún nhường, cho nên hiện tại muốn đòi
trở về đây mà…"Mỉm cười chua xót, Tiêu Viêm chán nản xoay người, im lặng đi
tới cuối hàng, thân ảnh cô đơn cùng thế giới xung quanh trở nên có chút lạc
lõng.

Tiêu Viêm đấu khí biến mất, thực lực không ngừng giảm đi, trong ba năm qua
cuộc sống của hắn như địa ngục vậy . Từ thiên tài, một đêm trở thành một thứ
mà ngay cả người bình thường cũng không bằng, loại đả kích này, khiến thiếu
niên từ đó thất hồn lạc phách, cái tên thiên tài, cũng dần dần bị khinh thường
cùng châm chọc thay thế.

…......................

"Tiêu Viêm ca ca." Tại lúc Tiêu Viêm đang chán nản ,một thiếu nữ đến bên cạnh
hắn, đối với Tiêu Viêm cung kính cúi người, trên khuôn mặt xinh đẹp, cư nhiên
lộ ra nụ cười thanh nhã khiến các cô gái chung quanh cũng phải trở nên ghen
tị.

"Huynh bây giờ còn có tư cách để muội gọi như vậy sao?" Nhìn trước mặt đã trở
thành khỏa minh châu sáng nhất trong gia tộc kia, Tiêu Viêm chua xót nói, sau
khi bản thân hắn tụt dốc nàng chính là một trong số cực ít những người vẫn bảo
trì tôn kính đối với hắn.

"Tiêu Viêm ca ca, trước kia huynh đã từng nói với Huân Nhi, có thể buông, mới
có thể cầm lấy, thu phóng tự nhiên mới là người tự tại!" Tiêu Huân Nhi mỉm
cười ôn nhu nói, giọng nói non nớt, khiến người tâm đã chết cũng cảm thấy ấm
lòng.

"Ha, ha, người tự tại sao? Huynh cũng chỉ biết nói mà thôi, muội xem bộ dáng
hiện tại của huynh đi, giống một người tự tại sao? Hơn nữa… thế giới này, cơ
bản cũng không phải là thế giới của huynh." Tiêu Viêm cười tự giễu nói.

Đối với sự suy sụp của Tiêu Viêm, Tiêu Huân Nhi khẽ cau mày, thật lòng nói:
"Tiêu Viêm ca ca, tuy muội cũng không biết huynh vì sao lại bị như vậy, bất
quá, Huân Nhi tin tưởng, huynh sẽ lại đứng dậy, lấy lại vinh quang và tôn
nghiêm của huynh…" Kết thúc câu nói, khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ lần đầu
tiên hiện lên nét ửng đỏ nhàn nhạt: "Tiêu viêm ca ca năm đó, thực ra rất hấp
dẫn…"

…...............

Trong căn phòng của mình Chua xót lắc đầu, trong lòng Tiêu Viêm kì thật có một
tia ủy khuất, cơ bản là hắn đối với thân thể của chính mình xảy ra chuyện gì
cũng không hề biết, ngày thường kiểm tra cũng không phát hiện ra không đúng ở
chỗ nào, linh hồn theo tuổi gia tăng cũng càng ngày càng cường đại, hơn nữa
tốc độ hấp thu đấu khí so với trạng thái đỉnh cao của vài năm trước còn mạnh
mẽ hơn vài phần, những thứ đó này đều nói rõ lên rằng thiên phú của mình không
hề suy giảm, nhưng đấu khí tiến vào cơ thể đều biến mất toàn bộ không chút
ngoại lệ, tình hình quỷ dị khiến tinh thần Tiêu Viêm ảm đạm bi thương…

Hắn vừa từ chỗ phụ thân trở về, Tiêu Viêm biết trong một năm nữa khi hắn 16
tuổi, khi lễ thành nhân đến mà Tiêu Viêm không thể đạt được đến 7 đoạn đấu
khí sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc, trở thành một người bình thường đi lo làm ăn
sinh ý cho gia tộc, hắn sẽ mất tất cả.

"Một năm, tăng bốn đoạn sao? Ha ha, nếu là trước kia, có lẽ còn có thể, bất
quá hiện tại… Không có một điểm cơ hội nữa rồi…" trong lòng Tiêu Viêm vẫn cười
khổ tự giễu.

Tiêu Viêm vuốt ve chiếc nhẫn cổ xưa trên tay, ánh mắt có thêm vài phần quyết
tâm “ ta nhất định phải cố lên, ta tuyệt đối không được từ bỏ “.

Trong lúc Tiêu Viêm không chú ý, chiếc nhẫn màu đen cổ xưa trên tay bỗng
nhiên hiện lên một tia ánh sáng cực kỳ yếu ớt quỷ dị, ánh sát chỉ chớp lên
trong nháy mắt, không có bất cứ ai phát hiện ra…


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #80