Tiểu Y Tiên Đồng Hành (2)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Trong hang động yên tĩnh bỗng vang lên tiếng hét chói tai của Tiểu Y Tiên ,
nàng lập tức xoay đầu ra hướng khác “ Đáng ghét, ca ca mau mặc quần áo vào “.

Vô Song liền phì cười bất quá hắn cũng không đôi co với nàng, rất nhanh mặc
quần áo vào . Tiểu Y Tiên lúc này mới dám quay đầu lại, khuôn mặt tò mò nhìn
Vô Song từ đầu đến chân “ Ca ca có việc gì không, từ lúc ca ca rời khỏi Thanh
Sơn trấn có gặp việc không may mắn nào không “.

Vô Song ánh mắt lóe sáng, hắn dùng tay xoa đầu Tiểu Y Tiên “ Muội nói gì thế
, ca mới đi khỏi Thanh Sơn Trấn một ngày thôi thậm chí còn chưa đi xa được làm
sao có chuyện gì, hơn nữa ca cũng muốn hỏi muội vách đá này cực kỳ bí ẩn sao
muội xuống đây được, đừng nói là nhớ ca nên đuổi theo ca nhé “.

Tiểu Y Tiên lại một lần nữa đỏ mặt, thực sự nàng không biết giải thích thế
nào với Vô Song, chẳng lẽ nàng lại nói nàng mơ thấy hắn, sau một thoáng suy
nghĩ Tiểu Y Tiên linh cơ chợt hiện “Không có đâu, muội đi hái thuốc ở gần đây
sau đó phát hiện hai còn ngũ giai ma thú đang đại chiến, muội bị đấu khí của
bọn chúng đánh bay xuống đây “.

Vô Song mỉm cười, tất cả những cái này do hắn làm đạo diễn chẳng nhẽ hắn lại
không biết, Vô Song cũng không muốn vạch trần nàng, hắn liền ho khan một
tiếng “ Muội có đói không, ta kiếm gì cho muội ăn nhé ? “.

Nghe Vô Song nhắc nhở Tiểu Y Tiên mới thấy cái bụng của mình kêu lên, cô chạy
một mạch đến đây từ nửa đêm cho đến rạng sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên sau
đó gật đầu.

Vô Song mỉm cười xoay người rời đi, khi hắn xoay người tránh khỏi tầm mắt của
Tiểu Y Tiên thì Tiểu Y Tiên lại hét lên một lần nữa, nàng phát hiện ra một bộ
xương đang ngồi ở chính giữa hang động “Vô Song ca ca, bộ xương đó là gì vậy
? “.

Vô Song nghe vậy liền đáp “ À di hài của một vị tiền bối thôi, lúc trước nơi
đây vốn là một động phủ truyền thừa, chẳng qua là ca ca đi vào mượn tạm làm
chỗ nghỉ ngơi thôi “.

Ánh mắt Tiểu Y Tiên liền sáng lên, không phải vì nàng nghe được chữ động phủ
truyền thừa mà vì nàng nhìn thấy đám hỏa cỏ trong sơn động.

Nhìn đám hoa cỏ này, Tiểu Y Tiên cơ hồ lập tức bước tới gần hơn, người khác
mặc dù không nhìn ra mấy thứ này, nhưng Tiểu Y Tiên trong lòng đều biết rõ,
mấy cái đó nhìn như hoa cỏ bình thường, nhưng nói về giá trị thì so với kim tệ
thật sự muốn quý trọng hơn nhiều lắm.

" Tử Lam Diệp, Bạch Linh Tham Quả, Tuyết Liên Tử,..."

Đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn sân hoa cỏ nho nhỏ đó, đọc tên một đám đại biểu cho
sự quý hiếm khó tìm của những dược liệu cao cấp. Từ cái miệng nhỏ hồng nhuận
của Tiểu Y Tiên, len lén mở ra.

" Băng Linh Diễm Thảo."

Ánh mắt rời qua khỏi đám hoa cỏ, đồng tử của nàng chợt co rút lại, cuối cùng
nhìn gắt gao một gốc cây ở vị trí trung ương của sân hoa, hai màu hồng bạch
luân phiên xuất hiện trên lá.

Trên lá của gốc cây này phân ra hai màu hồng bạch rõ rệt, màu trắng chỉ xuất
hiện ở bên trên, bao trùm một chút những vật thể giống như băng tinh,mà màu
hồng lửa kia mặc dù xuất hiện ở phía dưới, nhưng lại giống như một đoàn hoả
diễm đang cháy bình thường, hai loại thuộc tính cùng màu sắc hoàn toàn trái
ngược nhau lại kì dị sinh trưởng trên một gốc cây thực vật, quả nhiên là vô
cùng thần kì.

Nhàn nhạt sương mù lượn lờ quanh thân của gốc cây này, nhìn qua có vài phần
cảm giác như đang được bao bọc bởi cầu vồng.

Tiểu Y Tiên miệng nhỏ mở lớn sau đó nhìn Vô Song “ Vô Song ca ca những dược
thảo này cũng là của vị tiền bối đó lưu lại hả ? “.

Vô Song đang lấy từ trữ vật giới chỉ một cái xác heo rừng, hắn nhìn Tiểu Y
Tiên liền bình thản đáp “Muội thích gì thì cứ lấy đi, trong động phủ này muội
muốn lấy gì thì lấy, ca không quan tâm đâu”.

Tiểu Y Tiên lập tức lắc đầu “ Không được đây là huynh tìm thấy trước muội sao
có thể độc chiếm toàn bộ được “.

Vô Song phì cười “ có gì mà trước với sau, nói thật cho muội biết đống linh
thảo này còn chưa đủ để lam ca động tâm, đối với ca đống linh thảo này căn
bản là có cũng được mà không có cũng chẳng sao”.

Tiểu Y Tiên ánh mắt to tròn nhìn Vô Song “Không phải là ca nói dối cho muội
vui lòng đấy chứ, những thứ này thực sự rất đắt tiền thậm chí có tiền cũng
không mua được đâu “.

Vô Song đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiểu Y Tiên, hắn nói thầm vào tai nàng
“Kỳ thực toàn bộ Gia Mã đế quốc này tuyệt đối không có ai giàu có hơn ca đâu “
, sau đó thân hình lại như một bóng ma trở lại ví trí cũ, chuyên tâm công
việc nấu ăn của mình.

Vài phút sau một con heo quay béo ngậy, mùi thơm nức mũi được đặt đến trước
mặt Tiểu Y Tiên, Vô song đưa tay ra mỉm cười “ Ăn thử tài nghề nấu nướng của
ca xem nào, trên thế giới này muội là người thứ hai được ta nấu cho ăn đó “.

Tiểu Y Tiên nghe thấy câu 'người thứ hai ' ánh mắt hiện lên chút thất vọng ,
nàng khẻ hỏi bằng một giọng lí nhí “ Vậy người đầu tiên là ai ? “. Vô Song ánh
mắt kì lạ quan sát Tiểu Y Tiên sau đó phá lên cười “Đương nhiên là mẹ của ca
rồi, nghĩ gì vậy tiểu cô nương “.

Tiểu Y Tiên lại thêm một lần nữa xấu hổ cúi gằm mặt xuống, nàng khẽ đặt một
miếng thịt lên miệng khẽ cắn một miếng đột nhiên toàn thân rung động, miếng
thịt này thực sự quá ngon, ngon nhất trong tất cả các món ăn mà nàng từng
được nếm, ánh mắt Tiểu Y Tiên nhìn Vô Song có thêm chút khác lạ, đây là lần
đầu tiên nàng thấy nam nhân nấu ăn ngon đến mức này.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cả Tiểu Y Tiên và Vô Song căn bản cũng không muốn
phá vỡ không khí êm đêm này, lại một hoàng hôn nữa buông xuống, Tiểu Y Tiên
nhìn bộ xương vị tiền bối trước mặt liền tò mò “ Rốt cuộc vị tiền bối này để
lại truyền thừa là gì ? “.

Vô Song thản nhiên đáp “ Tất cả là của muội mà, cứ thoải mái lấy đi, không
có gì đâu, ba chiếc chìa khóa tương ứng với ba chiếc hộp, muội thích lấy thứ
gì thì cứ lấy, mang hết đi cũng được “.

Tiểu Y Tiên liền tò mò chuẩn bị kiểm tra cả ba cái hộp thì bên ngoài có âm
thanh vang lên.

" Có người đến ?" . Vô Song nhẹ nhàng lên tiếng

" Cái gì?"Nghe vậy Tiểu Y Tiên cũng đồng dạng kinh sợ, liền lắc lắc đầu nói :"
Không có khả năng, nơi này bí mật như vậy có ai có thể tìm ra ! ".

Không cần đợi Tiểu Y Tiên đoán già đoán non rất nhanh hơn 10 đạo thân ảnh xuất
hiện ở cửa, tiếng cười nhàn nhạt cùng với âm thanh đầy đắc ý, không ai khác
chính là Mục Lực.

Mục Lực phát hiện Tiểu Y Tiên rơi xuống vách đá này, hắn cũng phát hiện nàng
tiến vào hang động nửa ngày cũng không có đi ra liền quyết định về trấn gọi
người đến cùng nhau tiến vào, khi bước từ bên ngoài vào thậm chí Mục Lực còn
nghe thấy câu nói của Vô Song với Tiểu Y Tiên về bảo tàng . Đối với một đấu
giả như hắn, đối với một thành trấn nhỏ bé hẻo lánh thì chỉ cần nghe thấy hai
chữ 'bảo tàng ' toàn thân huyết mạch lập tức sôi lên, đây chính là cơ hội đổi
đời cho bọn họ.

Ánh mắt đầu tiên của hắn là đảo qua đống kim tệ kim quang lập loè bên trong
thạch thất, trong mắt Mục Lực đã xẹt qua một tia tham lam, liếm liếm môi, liếc
mắt nhìn ba qua chiếc hộp đá mà Tiểu Y Tiên chuẩn bị mở, không khỏi mỉm cười
nói :" Thật có lỗi đã quấy rầy hai vị."

Mục Lực ánh mắt đảo qua Vô Song trong mắt lập tức hiện lên sự chán ghét, quả
thật nếu không phải Vô Song có mỹ danh quá tốt trong trấn hắn đã tìm cách giết
tên y sư đáng ghét này đi.

Hắn ghen tỵ với Vô Song trong một tháng qua, hắn ghen tỵ giữa cách đối xử của
Tiểu Y Tiên với hắn và với Vô Song . Đối với hắn Tiểu Y Tiên đã sớm là nữ nhân
của mình hắn sao có thể để nam nhân khác xuất hiện cướp lấy đồ trong tay hắn.

Chậm rãi nắm chặt chiếc chìa khoá trong tay, sắc mặt Tiểu Y Tiên có chút âm
trầm, liếc mắt nhìn Mục Lực lạnh lùng nói :" Ngươi theo dõi chúng ta?"

Mục Lực bật cười “ Ai bảo ngươi đêm hôm chạy đi gặp tiểu tình nhân nên mới để
bản công tử bám theo . Tuy nhiên ta cũng phải cảm ơn người, nếu không có
ngươi sao ta có thể đạt được động phủ từ trên trời rơi xuống này “.

" Thật có lỗi, mấy thứ này đối với Lang Thủ dong binh đoàn chúng ta quá mức
trọng yếu, chỉ cần có được nó là chúng ta có thể dễ dàng thu thập tất cả các
thế lực trong Thanh Sơn trấn, đến lúc đó mới đủ tư cách phát triển thực lực ra
bên ngoài. Trong mắt ta không bao giờ nghĩ cực hạn chỉ nằm trong cái thôn nho
nhỏ này."Mục Lực nhàn nhạt nói.

" Đem tất cả giao cho ta đi Tiểu Y Tiên, ta vốn rất có cảm tình với ngươi,
ngươi nên hiểu rõ, chỉ cần ngươi đi theo ta, đến sau này ta chưởng quản Lang
Thủ dong binh đoàn, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."Giương ánh mắt đầy thâm
tình nhìn Tiểu Y Tiên, thanh âm của Mục Lực chợt trở nên nhu hoà.

Còn với Vô Song Mục Lực đến cả nhìn cũng không thèm nhìn, đối với hắn Vô Song
chính là rác rưởi, cậy có chút y thuật mà dám tự cao tự đại, loại như Vô
Song đối với Mục Lực chỉ là con kiến hôi.

" Đi theo ngươi? Ta hiện tại nói chuyện cùng ngươi đã thấy ghê tởm lắm
rồi."Thanh âm đầy trào phúng của Tiểu Y Tiên vang lên, có chút không coi hắn
ra gì, thân hình nhẹ tiến lại gần Vô Song, ánh mắt cũng có chút không được
tự nhiên, nàng thì thầm vào tai hắn “Vô Song ca ca, để muội dùng phấn độc mở
một con đường lui, ca chạy ra trước nhé “.

Thực sự đối với cả Mục Lực và Tiểu Y Tiên thì Vô Song chính là người bình
thường, không hề có đấu khí, có chăng chỉ là chút sức khỏe mà thôi.

Mục Lực cười cười, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh, nhẹ giọng nói :" Không
việc gì, vậy ta sẽ cưỡng ép bắt ngươi ở bên cạnh ta. Tất cả tiến lên, nam
nhân giết không cần hỏi ,nữ nhân bắt sống “.

Tiểu Y Tiên thấy các dong binh lao tới vội lấy từ trong ống tay áo một túi
phấn chuẩn bị ném ra thì cánh tay nàng bị Vô Song nắm lại, hắn lạnh giọng
“Quỳ xuống”.

Chỉ hai chữ thôi mà hơn mười người của Lang Thủ Dong Binh Đoàn trong đó có cả
Mục Lực đều quỳ xuống, thân hình run rẩy không ngừng . Vô Song lạnh lùng đặt
một chân lên đầu Mục Lực ấn thẳng xuống mặt đất, hắn mỉm cười “rác thì cả đời
cũng là rác, thứ như ngươi cũng dám đứng trước mặt ta vỗ ngực tự xưng ? “.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #79