Người đăng: Thiên Chân Vô Tà
Mộng thân thể bắt đầu phình to hơn nữa, từng làn khói tím hư ảo sau lưng bắt
đầu hóa thành thực chất, Vô Song thực sự có chút bất ngờ nhìn Mộng, hắn không
ngờ thứ Mộng dùng lại là linh hông công kích, loại đấu kỹ này trên đại lục đã
gần như thất truyền thực sự quá khó để tìm thấy.
Vô Song cũng có thể sử dụng linh hồn lực để tấn công nhưng hắn không có linh
hồn đấu kỹ, cũng giống như việc một cường giả chỉ dùng đấu khí để tấn công mà
không có đấu kỹ vậy.
Bàn tay linh hồn khổng lồ đập xuống cứ như đang đập con ruồi vậy, tuy nhiên
to lớn chưa hắn đã mạnh mẽ hơn, linh hồn lực của Mộng cũng chỉ nằm trong phạm
trù phàm cảnh, cho dù linh hồn lực của nó không hề yếu nhưng trong mắt Vô
Song cũng không qua đáng sợ.
Bất Tử Hỏa bùng cháy, Vô Song lập tức biến thân, đôi cánh đỏ rực như đốt
cháy cả bầu trời, trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên tiếng phượng hót ,
một con phượng hoàng xuất hiện giữa không trung.
Đôi cánh khẽ rung động, một cột lửa khổng lồ dễ dàng phá nát cánh tay linh
hồn của Mộng, thân hình Vô Song xoay tròn trên không trung sau đó đôi cánh vỗ
thật mạnh, như một mũi tên lửa tiến tới, ngọn lửa mạnh mẽ đến mức đốt cháy
cả bầu trời.
Mộng khuôn mặt đại biến, nó không thể ngờ nhân loại đấu vương trước mặt mình
bản thể lại là một yêu thú, thậm chí là một hỏa hệ yêu thú không hề tầm
thường . Mộng là kết tinh của oán linh, cho dù nó cao cấp hơn oán linh rất
nhiều thì nó vẫn mang theo những đặc tính của oán linh, sợ ánh sáng sợ lửa.
Tốc độ của Vô Song toàn lực bộc phát, phượng hoàng vốn đứng đầu về tốc độ ,
toàn lực vận dụng đôi cánh cùng với sự tăng phúc của phượng hoàng huyết mạch
Vô Song tuyệt đối đạt tốc độ kinh hoàng, nếu không phải là cao giai đấu hoàng
thì đừng hòng đụng được vào người hắn.
Một cú va chạm thật mạnh hất tung Mộng bay ra ngoài, sau đó trong ánh mắt bất
lực và sợ hãi của nó thân hình Vô Song thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần hắn xuất
hiện lại tặng cho Mộng một quyền thật mạnh, thân hình Mộng tiếp tục bị đánh
bay ra xa.
Mộng cực kì uất ức, nó không thể phát hiện được đối thủ di chuyển kiểu gì ,
nó chỉ nhìn thấy một tàn ảnh lao tới lập tức liền đã bị đánh bay đi tuyệt đối
không có cơ hội phản kháng.
Mộng gầm lên, thân hình nó lập tức chia ra thành bốn phần điên cuồng chạy về
bốn hướng khác nhau. Thực lực mỗi phần đều khoảng chừng tứ tinh – ngũ tinh đấu
vương.
Vô Song mỉm cười “ Chốn ?, bản công tử còn chưa đánh đủ ai cho phép ngươi
chốn “, một tiếng phượng hót một lần nữa vang lên, đôi cánh phượng hoàng vỗ
mạnh trong không trung, phô thiên cái địa biển lửa từ trên người Vô Song xuất
hiện “Phượng hoàng nhất tộc – hỏa ngục “.
Theo âm thanh của Vô Song, Bất Tử Hỏa như có linh hồn vậy, lập tức biển lửa
cũng tách thành bốn phần tạo ra bốn con phượng hoàng cỡ nhỏ lao thẳng về phía
Mộng, khi thân hình phượng hoàng do Vô Song tạo ra sắp chạm đến Mộng thì lập
tức nổ tung, tạo thành một cái lồng khóa chặt Mộng lại.
Vô Song mắt lửa lóe lên, lồng giam bằng hỏa diễm
lập tức thu nhỏ lại sau đó nổ tung, tiễn đưa luôn cả phân thân của Mộng về
với hư vô.
Mộng như con diều đứt dây rơi xuống đất, cơ thể nó đang từ to lớn như ngọn
núi nhỏ liền trở nên vô cùng bé nhỏ, cứ như một quả bóng cao su vậy.
Mộng đau đớn mở mắt ra, trước mặt nó là thân ảnh của Vô Song, thân ảnh trong
trạng thái nhân loại . Vô Song dơ chân lên sút thật mạnh Mộng lên trời như sút
quả bóng vậy, sau đó thân hình lại một lần nữa biến mất rồi xuất hiện tiếp
sau lưng Mộng, hắn đúng là đang coi Mộng là quả bóng đá tập.
Mộng đau đớn hét lên “ Đại gia tha mạng, đánh người đừng đánh mặt, đau quá “
, đáng tiếc nó van xin thế nào cũng vô ích, Vô Song nhếch miệng “Buồn cười ,
lúc trước ở Mộng giới thì ai thương ta”, sau đó tiếp tục thú vui của mình ,
mặc kệ Mộng cầu xin tha thứ.
Mộng một lần nữa bị đá bay thẳng vào vách tường, tiếp theo toàn bộ bức tường
phía sau sụp đổ đè lên nó . Từ màu tím yêu dị Mộng đã bị nhuộm đỏ bởi màu đỏ
của máu, hô hấp còn khó khăn . Ánh mắt của Mộng đầy cay độc nhìn Vô Song “
Đáng chết, nếu không phải ta vừa tỉnh lại thực lực so với năm đó 100 không đủ
1 thì làm sao có thể để mao đầu tiểu tử như ngươi hành hạ “.
Vô Song đối mặt với Mộng, hắn nâng đôi vai lên tỏ vẻ không quan tâm “Thiên hạ
này làm gì có chữ nếu, chết đi “.
Vô Song lạnh lùng đưa chân dẫm xuống, hắn muốn dẫm nát Mộng giữa chân . Đột
nhiên Mộng há miệng ra, một đốm sáng màu tím bằng tốc độ cực nhanh bắn thẳng
vào thức hải của Vố Song đồng thời thân hình Mộng cũng tan biến vào trong hư
không.
Thực sự mà nói tuy kinh nghiệm chiến đấu của Mộng không nhiều nhưng nó thực sự
rất mạnh, Mộng nếu trong trạng thái đỉnh phong năm xưa thực lực của nó là cửu
tinh đấu tôn đỉnh phong thậm chí sắp đạt đến bán thánh cảnh giới, oán hận cả
vạn năm hội tụ không thể coi thường.
Mộng vào thời kỳ hoàng kim của nó tuyệt đối là cường giả, tuyệt đối là tồn
tại ai nghe cũng phải sợ mất mật bởi thiên phú đáng sợ nghịch thiên của nó .
Mộng có thể điều khiển giấc mơ kẻ khác, chính nhờ thứ này mà Mộng có thể xưng
vương xưng bá, chỉ cần những kẻ có linh hồn lực tầm thường, có ý chí lực tầm
thường thì quá dễ để Mộng khống chế và lợi dụng đối phương, cứ như một dạng
thôi miên vậy.
Chính vì sự nghịch thiên này năm đó 3 vị đấu thánh cùng phải liên thủ ra tay
truy sát nó, họ tuyệt đối không cho phép Mộng có thể tiếp tục hoành hành .
Nhờ tạo nghề về mặt linh hồn của chính mình, cho dù năm đó Mộng bị truy sát
thảm hại vô cùng thì nó vẫn để lại một con bài chưa lật, vẫn chốn thoát được
một kiếp chờ đợi này đông sơn tái khởi.
…..............
Trong tâm thần của Vô Song, một ánh sáng màu tím đang di chuyển với tốc độ
cực nhanh, khuôn mặt của nó xuất hiện một nụ cười dữ tợn . Nó muốn thôn phệ
linh hồn của Vô Song, nó muốn chiếm đoạt luôn thể xác của Vô Song.
“ Thằng nhóc đáng chết, bản tọa ở bên ngoài thực lực đại tổn không phải là
đối thủ của ngươi nhưng bên trong linh hồn ngươi sao có thể so được với bản
tọa “.
Mộng suy nghĩ rất đơn giản, nó có thể nhìn thấy Vô Song tuyệt đối rất trẻ
tuổi, khuôn mặt non nớt, ánh mắt trong sáng đầy sức sống cộng với cốt linh
tuyệt đối chưa nhiều, ở độ tuổi trẻ như vậy đã có thực lực đấu hoàng tuyệt
đối là yêu nghiệt bất quá Mộng không tin linh hồn lực của Vô Song cũng mạnh
như vậy, trận chiến này nó chưa thua.
Mộng cuối cùng cũng tiến về phía linh hồn của Vô Song, nó nở nụ cười tà dị “
Tiểu tử, chết đi . Cho bản tọa mượn cơ thể của ngươi sống lại một thế, làm
lại từ đầu “.
Màu tím yêu dị biến hóa thành một con hùng ưng đang, móng vuốt sắc nhọn lao
thẳng về phía linh hồn màu đỏ của Vô Song, linh hồn cực kỳ nhỏ bé cực kỳ bất
lực . Trong mắt Mộng linh hồn của Vô Song như một con gà con vậy.
Móng vuốt hùng ưng dễ dàng kẹp nát linh hồn Vô Song, nhưng sau đó lập tức
Mộng cảm thấy không ổn, sống lưng lạnh buốt . Một hơi thở mang theo hỏa diễm
nóng bỏng từ phía sau truyền đến “Đùa đủ chưa, yên tâm chết được chưa ? “.
Nếu linh hồn của Mộng là hùng ừng trên trời thì linh hồn của Vô Song là phượng
hoàng, là bách điểu chi vương . Vô Song nhìn Mộng như nhìn một con kiến hôi
vậy, so đấu linh hồn với Vô Song hắn, buồn cười.
Đến cả khi chết Mộng vẫn không hiểu tại sao trên đời này lại có tồn tại biến
thái bực này, đến khi chết nó vẫn không phục, cứ như ông trời đang trêu đùa
nó vậy.
…..................
Thân hình Vô Song xếp bằng trên mặt đất, sau khi nuốt chửng linh hồn của Mộng
rõ ràng linh hồn của Vô Song nhận được sự biến hóa nhất định, một sự thăng
hoa của linh hồn.
Cầu Thanks sau mỗi chương, thanks càng nhiều thì mình càng có động lực viết.