:phượng Dĩnh Ra Tay


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Muốn đi xa ngoài thực lực ra thì cần phải có tiền, Vô Song hắn không có còn
mẹ hắn Phượng Dĩnh chắc chắn có nhưng Vô Song tuyệt không dám mượn mẹ mình.

Nếu Tiêu Viêm bước đầu tiên trên con đường cường giả bằng việc hắn đi luyện
đan kiếm tiền thì Vô Song không thể bắt trước, hắn làm gì có ai dậy cho thuật
luyện đan.

Trong thế giới này địa vị của luyện đan sư vô cùng cao, không bao giờ có
chuyện một thằng nhóc không tiền không thế có thể bước vào con đường này, cho
dù thiên phú trác tuyệt cũng vậy.

Vô Song cực kì buồn chán, mấy ngày rồi cậu vẫn chỉ đi đi lại lại trong phòng
tìm cách kiếm tiền, và tất nhiên hành động khác người của Vô Song bị mẹ hắn
để ý.

Bữa cơm hôm đó, Vô Song đang ăn thì Phượng Dĩnh lên tiếng “ tiểu Song, mấy
hôm nay con thực sự rất lạ, có gì không ổn cứ nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ
giúp, hay là tiểu Song của chúng ta thích cô bé nào rồi “.

Vô Song vội lắc đầu, “ Mẹ à làm gì có chuyện đó con chỉ là đang suy nghĩ một
số việc thôi “ . Khi mẹ hắn lên tiếng thì Vô Song mới có một suy nghĩ lớn mật
.

Thật ra Vô Song muốn kiếm tiền cực kỳ đơn giản, hắn có tula nhãn, hắn có thể
vào sòng bạc kiếm tiền, hắn có thuật châm cứu hắn có thể đi chữa bệnh kiếm
tiền . Tuy nhiên hắn không có một người đủ sức đứng sau bảo vệ an toàn cho
mình.

Tiêu Viêm là siêu cấp đại may mắn khi vừa có một người thầy thuộc dạng tuyệt
đỉnh trên đại lục lại có thểm cả một bảo tiểu đấu hoàng cấp bậc, như vậy thì
còn mong gì nữa, ở Gia Mã đế quốc chính là đi ngang.

Nói thẳng ra thiên phú của Tiêu Viêm trên đại lục này cũng chưa chắc có thể
vào trong top 10 nhưng nhờ có Dược Lão mà thành tựu về sau của hắn mới cao như
vậy.

Phượng Dĩnh mỉm cười “ tiểu Song suy nghĩ việc gì, nói cho mẹ nghe nào “.

Vô Song gật đầu “ Con muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền sau đó học luyện
đan thuật rồi sẽ nuôi mẫu thân, con không muốn mẫu thân ngày nào cũng phải
thức đêm làm trang sức “.

“ Lần trước đi chợ con nhìn thấy một luyện dược sư, ai nhìn ông ta cũng phải
kính nể, cũng phải cung kính, tiểu Song cũng ước được như thế “.

Phượng Dĩnh mỉm cười xoa đầu Vô Song nhưng trong lòng nàng cũng đang tự hỏi .
Thiên Yêu Hoàng Tộc là yêu tộc mà yêu tộc luyện đan trình độ thua xa loài
người, chính vì vậy thực lực của yêu tộc mới yếu hơn nhân tộc nhiều đến vậy.

Phượng Dĩnh nhớ về lúc kiểm tra huyết mạch của Vô Song, vì hắn không có huyết
mạch của hoàng tộc nên bản thân nàng liền nghĩ Vô Song không có thiên phú tu
luyện, bởi đối với yêu tộc thì huyết mạch đại diện cho thiên phú.

Chính vì vậy nàng cũng không dậy con trai tu luyện mà chỉ mong nó có một cuộc
sống bình bình an an mà thôi nhưng Phượng Dĩnh lại chưa bao giờ nghĩ đến con
đường luyện đan sư, cái chức danh này quá xa lạ với yêu tộc.

Luyện đan sư không quá càn thiên phú tu luyện, cho dù thực lực không mạnh
nhưng quyền lực và danh vọng lại cực lớn, một luyện đan sư trung cấp cũng có
thể có cuộc sống sung túc đến hết đời . Và luyện đan sư không phải trải qua
cuộc sống máu tanh như nhưng tu luyện giả khác.

Ở Gia Mã đế quốc này, hiện tại Vân Sơn còn chưa tiến vào đấu tông nhưng cho
dù hắn có tiến vào đấu tông cảnh đi chăng nữa trước mặt Phượng Dĩnh cũng không
đủ xem.

Phượng Dĩnh là cường giả đấu tông đỉnh phong, lại tu luyện thiên giai công
pháp, địa giai đấu kỹ cũng nắm đến vài cái, một thân tốc độ của nàng thì
không một cường giả đồng cấp nào theo được, dù sao thì mẹ của nàng cũng là
đấu thánh, cho dù thiên phú tu luyện của Phượng Dĩnh không thực sự tốt thì
nàng vẫn có khả năng vượt cấp khiêu chiến.

Ở Gia Mã đế quốc, Phượng Dĩnh chính là cường giả số một, tuyệt đối không có
ai so bì được với nàng . Đêm đó đợi Vô Song đi ngủ, Phượng Dĩnh mới khoác lên
mình một bộ hắc y dạ hành, để lại một lá thư cho tiểu Vô Song, nàng có vài
việc cần phải làm.

Phượng Dĩnh ở Gia Mã đế quốc cũng ngót nghét 3 năm nay, cô biết được ai là
luyện đan sư cao cấp nhất nơi này, đan vương Cổ Hà, luyện dược sư ngủ phẩm
đỉnh phong . Tất nhiên đây là Cổ Hà của năm năm trước khi cốt truyện chính
diễn ra.

Tốc độ của Phượng Dĩnh rất nhanh không thua kém gì một đấu tông ngũ tinh cả ,
chỉ mất vài giờ nàng đã có mặt ở Gia Mã thành, nơi Cổ Hà sinh sống.

Cổ Hà cũng có thể coi là một thiên tài, danh tiếng của hắn ta vang sang cả
những quốc gia khác, năm nay mới 30 tuổi đả trở thành luyện dược sư ngũ phẩm
đỉnh phong, cách lục phẩm không xa.

Cổ Hà đang phi thường bực mình trong người, đơn giản vì hắn ta vừa luyện hỏng
một lò đan dược, nhưng đột nhiên một cơn gió thoảng qua làm hắn lạnh cả sống
lưng, sau đó một âm thanh cực kỳ dễ nghe vang lên “ không biết đan vương có
rảnh rỗi cùng ta nói chuyện một chút không “.

Cổ Hà không yếu, 5 nắm sau hắn đã là một trong các đấu vương mạnh nhất, lúc
này cũng đã là đấu vương nhị tinh, ở trong Gia Mã đế quốc chính là cường giả
, bị kẻ khác đột nhiên xuất hiện trong phòng mà không hay biết, cộng thêm tâm
tình không tốt, hắn lập tức quay đầu lại, bàn tay phập phù đấu khí chuẩn bị
dạy cho đối phương một bài học.

Nhưng ngay khi Cổ Hà vừa nhìn rõ được đối phương liền nuốt một ngụm nước bọt ,
miệng đắng lưỡi khô bởi hắc y nhân trước mặt đang khoanh tay nhìn hắn, ánh
mắt bình thản cực độ tuy nhiên đôi chân của hắc y nhân đang đạp vào hư không.

Nếu đấu hoàng tới Cổ Hà chưa chắc đã sợ, bằng bản lĩnh của hắn vẫn có thể tạo
ra âm thanh sau đó đợi người đến cứu, duy trì vài hiệp trong tay đấu hoàng
vẫn có thể nhưng người trước mặt chân đạp hư không thì rõ ràng là đấu tông
trong truyền thuyết, tay Cổ Hà liền vô lực buông xuống, chiến ý tan hết.

Cầu Thanks sau mỗi chương, thanks càng nhiều thì mình càng có động lực viết.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #7