Người đăng: Thiên Chân Vô Tà
Già Nam học viện, Quyền Lực Bang được Vô Song giao hết tất cả vào tay Triệu
Vũ Linh, hắn tin tưởng nàng tuyệt đối, cứ ba ngày Vô Song sẽ trở về nội viện
một lần giúp mọi người tiến vào Thiên Phần Luyện Khí Tháp một lần, còn lại
thời gian của hắn tất cả dành cho việc học luyện đan thuật.
Thực sự đến lúc này Vô Song vẫn có cảm giác như nằm mơ, càng ở gần Thần Nông
Lão Nhân thì Vô Song mới biết luyện dược sư là nghề nghiệp thâm ảo thế nào ,
là nghề nghiệp khó khăn vất vả thế nào, nếu bắt Vô Song tiếp tục tự mò chỉ sợ
không biết mất bao lâu mới đạt đến độ cao của Tiêu Viêm trong truyện, quá khó
.
Thần Nông Lão Nhân chính là một trong tam đại cự đầu của luyện đan giới, đáng
buồn cười là trung tâm của luyện đan giới nơi tất cả các luyện đan sư tôn thờ
Đan Tháp cũng không có ai có tư cách ngồi chung mâm cùng Thần Nông Lão Nhân.
Ba vị cự đầu của giới luyện đan sư chính là Dược Đan tộc trưởng của Dược tộc
một trong viễn cổ đại tộc, Hồn Hư Tử kẻ phản bội đi ra từ Đan Tháp – đệ nhất
luyện dược sư của Hồn tộc một trong viễn cổ đại tộc người cuối cùng là Thần
Nông Lão Nhân không hề có thể lực đứng sau chống lưng.
Nhắc đến Thần Nông Lão Nhân không chỉ nói về đan đạo tạo nghệ mà còn phải nói
về số tuổi của ông ta, một đấu thánh cường giả sống không biết bao nhiêu năm
, đến cả Dược Trần cũng chỉ có tư cách trở thành vãn bối.
Một cửu phẩm luyện dược sư có sức hiệu triệu đáng sợ, một cửu phẩm luyện dược
sư sống không biết bao nhiêu năm có sức hiệu triệu khổng lồ, một cửu phẩm
luyện dược sư không thuộc thế lực nào thì có thể biến thiên . Thần Nông Lão
Nhân hội tụ ba yếu tố này, công bằng mà nói cho dù là viễn cổ đại tộc cũng
chưa chắc dám nguyện ý gây chiến với vị đại nhân vật này . Còn trong Trung
Châu thì dám khẳng định không có thế lực nào có dũng khí vuốt râu hùm.
Thần Nông Lão Nhân có một thứ cực kỳ nổi tiếng đó chính là Thần Nông lệnh ,
một lệnh ra thiên hạ sợ hãi, một lệnh phong vân biến đổi, một lệnh ra chắc
chắn thiên hạ này phải đổ máu . Thần Nông Lão Nhân giống hệt một quả bom
nguyên tử vậy, không thế lực chống lưng nhưng cũng không thế lực giám đắc tội
, tiêu diêu tự tại đặt mình bên ngoài thiên hạ, có một sư phụ như vậy thì Vô
Song còn mong đợi gì hơn.
…...................
Một ngày bình thường như bao ngày khác, Vô Song trở về nội viện bất quá lần
này hắn không phải là đi không có mục đích . Thời gian trước Vô Song chính là
lục tung cả cái nội viện lên để tìm cô nàng Tử Nghiên nhưng vô vọng, tuy
nhiên thời gian gần đây theo tình báo của Quyền Lực Bang thì vị cường giả thần
bí hiện đang xếp thứ hai cường bảng đã xuất hiện trở lại.
Vô Song đương nhiên biết phải tìm nàng ở đâu, trong toàn bộ nội viện này chỉ
có một nơi mà Tử Nghiên thích đến nhất nội khố dược liệu .Loại khu vực này học
viện có chỉ thị cấm học viên đi vào, bất quá với thân phận ngũ phẩm luyện dược
sư của hắn Vô Song có thể thoải mái coi đây như chốn không người . Chỉ cần đạt
đến tứ phẩm luyện dược sư đã được phép trở thành trưởng lão của nội viện huống
gì ngũ phẩm như hắn, chưa kể có sư phụ đằng sau chống lưng thì Vô Song còn
phải ngại ai nữa.
Mỉm cười Vô Song bình thản đẩy cửa bước vào, phía sau là một đạo hành lang
rộng lớn. Tới cuối hành lang có một quầng sang năng lượng cuối đường, liếc
nhìn chung quanh, nhìn thấy một cái rãnh bên trên bức tường, không chờ đợi gì
nữa Vô Song đặt một tấm bạch ngọc lên.
Sau khi đem bạch ngọc bài đặt lên thì ánh sáng năng lượng phòng hộ dần dần yếu
ớt, một lúc sau thì hoàn toàn tiêu tán.
Thu hồi Bạch ngọc bài lại Vô Song nhìn vào cái lồng ẩn sau của gỗ hai tay bình
thản đẩy ra, bước vào nội khố.
Phía sau cửa gỗ là một căn phòng rộng lớn được bao phủ bằng ánh sáng huỳnh
quang nhàn nhạt. Nhanh chóng đi vào, Vô Sogn liếc nhìn xung quanh, trên khuôn
mặt dần dần xuất hiện một tia tán thưởng . Nội khố của Vân Lam Tông hắn cũng
đã tiến vào không ít lần nhưng nếu so sánh với nội khố của Già Nam học viện
thì như tiểu hài tử so với người lớn, bất quá thực sự cũng không trách nổi
Vân Lam Tông . So về bề nổi của tảng băng thì rõ ràng Già Nam học viện chỉ hơn
Vân Lam Tông chút chút bất quá nếu so về bề chìm của tẳng băng thì Vân Lam
Tông hoàn toàn không thể so sánh, thua kém vài bậc là ít dù sao Già Nam học
viện có đấu tôn cường giả chống lưng.
Toàn bộ vách tường bên trong phòng này là được bao bọc bởi một màu trắng ngọc
ngà, thậm chí sàn nhà dưới chân cũng đều là những khối bạch ngọc sắp xếp cực
kì chỉnh tề đến không có một khe hở nào hợp lại mà thành. Ánh sáng huỳnh quang
nhàn nhạt ở đây cũng là từ mấy cái bạch ngọc này mà phát ra.
Bạch ngọc này ở ngoài giá trị cũng không rẻ, bất quá nếu đem dùng để bảo tồn
dược liệu thì có hiệu quả cực kì, dưới loại tình huống không gian bên trong bị
bịt kín thì dược tính của các loại dược liệu trân quý này sẽ ít bị mất đi, hơn
nữa kho dược liệu cũng cần duy trì thời gian rất dài, bố trí đến bực này thật
hơn xa xo với việc trữ vật giới chỉ, để hình dung thì căn phòng này giống một
phòng ướp lạnh khổng lồ của kiếp trước.
Trong căn phòng có bố trí mấy đạo hành lang, hai bên hành lang là các quầy
bạch ngọc cao lớn được sắp xếp một cách ngay ngắn, Vô Song tùy ý đi lên một
cái hành lang, ánh mắt thoáng nhìn vào quầy bên trong liền trở nên kì dị, vừa
nhìn đã biết các dược liệu gặp được đặt ngay ngắn trong đó đều thuộc những
loại trân quý hiếm gặp, thỉnh thoảng mơ hồ có nhiều mùi hương thuốc bất đồng
tỏa ra.
Vô Song cứ như đang cưỡi ngựa xem hoa vậy ,thỉnh thoảng có dược liệu nào hắn
cảm thấy vừa mắt thì cứ thẳng tay lấy, dù sao đây cũng là của chùa tội gì
không sử dụng . Trong những thứ Vô Song lấy thậm chí có một gốc cây toàn thân
như máu, các nhánh cây khô héo có hình hình dạng vặn vẹo uốn lượn như con mãng
xà trông rất kì dị, Vô Song nhận ra thứ này, tên loại thảo dược này là Huyết
Mãng Chi này, nó là một loại dược liệu rất hiếm gặp, hơn nữa còn là tài liệu
chính dùng để luyện chế Đấu Linh đan.
Đấu Linh đan lục phẩm đan dược có công hiệu cực kỳ đơn giản, chỉ cần là đấu
vương cấp bậc cường giả ăn vào một viên lập tức tăng lên một tinh thực lực
không có bất cứ sự phản phệ nào, bất quá cả đời cũng chỉ ăn được một viên
thích hợp nhất dùng cho bát tinh đấu vương đột phá lên cửu tinh đấu vương.
Đột nhiên tai Vô Song rung lên, hắn nghe thấy một tiếng động la, khóe môi
lập tức cong lên “ Bắt được nàng rồi”. Tất nhiên Vô Song vừa bước vào cũng có
thể sử dụng huyết nhãn quan sát tất cả bất quá hắn thích từ tốn đi khắp nơi
thăm thú hơn, dù sao thời gian rảnh như thế này không nhiều.
Cuối hành lang, xuất hiện trước mặt Vô Song là một tiểu bạch y cô nương mười
hai mười ba tuổi với mái tóc thắt bím dài màu tím, khuôn mặt của nàng trắng
bóc, bộ dáng như hoa như ngọc, chớp chớp đôi mắt đen to giống như một loại ma
lực nhìn về phía Vô Song . Lúc này Vô Song có thể chắc chắn nàng chính là Tử
Nghiên.
Trên tay nàng lúc này còn đang cầm một gốc cây linh dược ăn dở, sau khi quan
sát Vô Song từ đầu đến chân thì nhoẻn miệng cười sau đó thậm chí đưa bàn tay
nhỏ nhắn về phía Vô Song “ Có ăn không, ngon lắm đấy “.
Nên nhớ Vô Song chỉ mới 9 tuổi thực sự hắn chỉ cao hơn Tử Nghiên một chút, cả
hai người đều bé như nhau tất nhiên dễ làm Tử Nghiên có cảm tình hơn những kẻ
trưởng thành khác, lần đầu tiên kể từ khi tiến vào nội viện Tử Nghiên gặp một
đứa bé giống mình.
Vô Song hoàn toàn không tưởng tượng được câu nói đầu tiên của cô nàng này lại
như vậy bất quá hắn cũng chẳng ngại ngần gì tiếp nhận món quá từ trong tay
nàng, đưa gốc linh chi mà Tử Nghiên cắn dở cho luôn vào miệng, trong ánh mắt
to đen nhanh chớp chớp của Tử Nghiên Vô Song thực sự ăn sống gốc linh chi ,
cực kì giống nàng.
Tử Nghiên là thái hư cổ long tộc là vua trong giới yêu thú này nàng có thể dễ
dàng ăn sống linh dược thì Vô Song cũng có thể, hắn là bất tử phượng hoàng là
thần trong giới yêu thú, bất quá ăn như vậy thực sự hơi phí của mà thôi.
Tử Nghiên như một đứa bé lần đầu thấy người giống mình vậy, nàng cười vui vẻ
, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc vậy “ ha ha ta biết ngay mà, lão già
kia nói ta ăn như vậy là không đúng nhưng cuối cùng cũng có người ăn giống ta
, tiểu tử đại tỷ thích ngươi rồi sau này lăn lộn ở đây bị ai bắt nạt đại tỷ sẽ
vì ngươi xuất thủ, đánh cho hắn to đầu “.
Vô Song cũng bật cười “ Sai rồi sai rồi tiểu muội, ta mới là đại ca ngươi mới
là muội muội, ngươi rõ ràng lùn hơn ta lấy tư cách gì làm đại tỷ “.
Tử Nghiên chu môi lên cực kỳ đáng yêu “ Hừ hừ trong nội viện này còn chưa có
ai dám trái ý đại tỷ ta, đã vậy ta sẽ đánh cho ngươi một trận, ta mạnh hơn
ngươi nên đương nhiên làm đại tỷ “.
Tử Nghiên thân hình thoáng cái đã biến mất xuất hiện trước mặt Vô Song, bàn
tay nhỏ nhắn nắm chặt đấm về phía Vô Song, bàn tay bé tí xíu nhưng lại mang
đấu khí mạnh kinh hồn, chắc chắn là đấu vương cường giả thậm chí còn đạt đến
nhất tinh đấu vương đỉnh phong, kết hợp với thân thể của thái hư cổ long tộc
thậm chí tam tinh đấu vương cũng chưa chắc có thể cứng đấu cứng cùng nàng.
Tất nhiên Tử Nghiên chọn sai đối thủ rồi, nàng bắt nạt nhầm người rồi, Vô
Song cũng tung ra quyền ra đồng thời dùng bất tử hỏa hộ thể thoải mái cứng đối
cứng với nàng . Hai nắm đấm nhỏ nhắn va vào nhau không ngờ lại ngang sức ngang
tài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Nghiên xuất hiện một tia ngoài ý muốn, nàng rõ ràng
sử dụng đến 7 thành thực lực nhưng rõ ràng chỉ ngang ngửa Vô Song mà thôi .
Ngay khi Tử Nghiên định tăng cường lực đạo thì Vô Song cũng động, quyền đầu
đang nắm lại bỗng nhiên mở ra, năm ngón tay túm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng
kéo sát người mình đồng thời một chân đưa ra đá quét vào chân trụ của nàng
khiến Tử Nghiên mất thăng bằng ngã vào ngực hắn.
Vô Song không nể nang gì dơ tay lên đánh vào cái mông nhỏ bé của nàng làm Tử
Nghiên khẽ rên lên, khuôn mặt nàng tức giận “ Thả ta ra đồ đáng ghét, có
giỏi thì đánh lại lúc nãy đại tỷ không tập trung thôi “.
Vô Song mặc kệ cô nàng này nói gì, nếu hắn bị xưng là tiểu đệ thì sau này sao
có mặt mũi mà lăn lộn . Nói thật hiện nay nếu hai bên dùng toàn lực đại chiến
Vô Song nắm chắc chiến thắng bất quá trong điều kiện cho hắn biến thân chứ
trong tình trạng nhân thể thì cùng lắm là hòa, hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ
hội ngàn năm có một này.
Trong nội thất yên tĩnh lại liên tục vang lên những tiếng tét, khuôn mặt nhỏ
nhắn của Tử Nghiên đỏ như trái cà chua chín, nàng liên tục dãy dụa nhưng
không thể thoát khỏi Vô Song, đùa gì thế Vô Song sao có thể để nàng thoát ra
.
“ Nói ai lớn hơn, ai là đại ca ? “.
“ Đáng ghét, ta lớn hơn ta là đại tỷ “.
Trả lời nàng lại là mấy cái tét mông.
“ Nói ai lớn hơn, gọi ta một tiếng đại ca ta thả ngươi ra, tiểu muội muội “.
“ Ta lớn hơn, ta là đại tỷ, ui da đừng đánh nữa “.
…...
“ Nói ai lớn hơn ? “.
“ Đừng đánh nữa đau quá ngươi lớn hơn ngươi là đại ca được chưa, ngươi đánh
mông ta xưng lên rồi “.
Vô Song lúc này mới thỏa mãn thả Tử Nghiên ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn
của nàng ngập nước, hai tay ôm lấy mông nhỏ nhìn Vô Song đầy bực tức.
Vô Song mỉm cười lấy một viên đan dược màu tím hương thơm ngào ngạt đưa cho
nàng “ Quà gặp mặt của đại ca cho tiểu muội thế nào “.
Tử Nghiên cũng chẳng chối từ gì lập tức giành lấy viên đan dược bỏ vào miệng
nhai ngấu nghiến, viên đan dược vị ngọt như hồ lô đường vậy, sau đó ánh mắt
Tử Nghiên lóe lên một tia giảo hoạt, nàng lập tức bộ phát đấu khí toàn thân
tấn công Vô Song “ đáng ghét một viên đan dược mà mong đại tỷ ta tha thứ à ,
tiểu tử kia ăn đòn đi “.
Tuy nhiên khi nắm đấm của nàng chạm đến ngực Vô Song thì Tử Nghiên mới hoảng
sợ, đấu khí của nàng xuống dốc không phanh, từ nhất tinh đấu vương lập tức
tụt xuống còn bát tinh đấu linh, bàn tay nhỏ nhắn của nàng một lần nữa bị Vô
Song nắm chọn, hắn kéo tiểu Tử Nghiên vào lồng ngực, khóe miệng cong lên “
Ta biết tiểu muội ngươi không phục nên mới tặng ngươi viên độc đan đó, ăn
ngon không “ . Sau đó mặc kệ Tử Nghiên van xin lại xoay ngược nàng ra tiếp tục
đánh vào mông nhỏ của nàng.
Cầu Thanks sau mỗi chương, thanks càng nhiều thì mình càng có động lực viết.