Cuộc Săn Hỏa Năng (2)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Trong khu rừng rậm rạp . Ánh mặt trời len lõi từ khe hở lá cây chiếu xuống .
Chiếu xạ thành nhiều điểm sang lên trên đám lá khô đang phủ kín cả mặt đất.
Làm cho toàn bộ khu rừng hiện lên vó vẻ mộng ảo.

Không gian tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, thanh âm từ xa đến
gần, lát sau, năm đạo nhân ảnh chậm rãi xuất hiện, năm người trông có vẻ là
một tiểu đội, nhưng lại không ngừng tranh cãi ầm ĩ với nhau, âm thanh mắng
nhiếc vang lên bén nhọn, quanh quẫn trong khu rừng

"Oa, các vị thật là nhàn rỗi a, dĩ nhiên dưới tình huống này mà còn có tâm
tình nhàn nhã để cãi nhau!".

Một thanh âm trêu tức nhàn nhạt đột nhiên vang lên. Năm thân ảnh đang di
chuyển đột nhiên cứng đờ lại, vội vã ngẩng đầu, nhìn lên nhánh cây phía trên
đầu họ, có năm người thanh niên đang đứng, trên ngực họ đều đeo một một loại
huy chương giống nhau. Mà lúc này, năm người thanh niên mang theo vẻ mặt giễu
cợt nhìn năm người phía dưới, giống như là mèo thấy chuột vậy.

" Các người đến đây là để cướp cái gọi là Hỏa Năng? ". Trong nhóm năm người
ngoại viện tiến vào lần này, một gã có thân hình cao lớn cười lạnh nói, hắn
có thể đứng vào danh sách 50 người trong ngoại viện của Già Nam Học Viện, tự
nhiên thực lực không kém, đối với những thanh niên đồng lứa hắn không quá
kiêng kỵ.

"Thông minh " trên nhánh cây, một người thanh niên có đầu trọc thân hình to
lớn chợt cười mỉm nói:"Các ngươi đã biết mục đích của chúng ta, vậy thì cũng
không cần nhiều lời, giao ra Hỏa Năng, miễn cho da thịt chịu khổ, các ngươi
thấy thế nào ?"

"Ngươi đang nằm mơ à ?" một gã thanh niên gầy yếu trong nhóm ngoại viện nói ,
nhưng khi lời nói hắn vừa dứt, một bóng người đột ngột phóng tới trước mặt
hắn, một luồng kình phong phá rách không khí đột nhiên xuất hiện, như là thiểm
điện vậy, nhanh đến mức không kịp phản ứng.

Một cước thật mạnh vào bụng của thanh niên gầy yếu, nhất thời thân thể thanh
niên gầy yếu bắn ra phía sau rồi nện vào thân cây, phun một ngụm máu tươi bắn
ra, sau vài lần cố gắng thế như hắn vẫn không thể đứng lên!

"Khốn kiếp lao lên, ta không tin chúng ta lại thua chúng !"nhìn đồng bạn bị
đánh, tên thanh niên có dáng người cao lớn giận dữ, gầm lên một tiếng, định
động thủ, nhưng mà âm thanh của hắn vừa mới thoát ra khỏi miệng, lập tức nghe
phía sau vang lên một loạt âm thanh thảm thiết, vội vã nhìn lại thì đã nhìn
thấy 3 vị đồng bạn đã biến thành một đống bị thịt đang nằm gục xuống đất không
tài nào đứng lên nổi, tại bên cạnh bọn họ, ba gã thanh niên đang đứng khoanh
tay, trên mặt mang đầy vẻ khinh thường.

"Huynh đệ, ta mặc kệ ngươi trước kia ở ngoại viện hung hăng như thế nào, nhưng
khi tiến vào Nội Viện, là rồng thì ngươi phải cuộn mình lại, là hổ thì ngươi
phải nằm xuống, những điều này là do học trưởng chúng ta trãi qua vô số lần da
thịt bị đau đớn mà tổng kết ra, hôm nay là ta miễn phí ban tặng cho ngươi"

Một bóng ảnh giống như thiểm điện tiến đến, đại quyền vung lên, hung hăng nện
lên khuôn mặt thanh niên cao lớn khiến hắn ngã xuống đất, miệng phun đầy máu
tươi.

"Không muốn tiếp tục bị đánh thì tự mình đem hỏa tinh tạp lấy ra" tên nam tử
đầu trọc xoa xoa nắm tay, thản nhiên nói.

Nghe được lời hắn nói. Năm tên tân sinh sắc mặt đều trở nên khó coi. Cắn răng,
trong lòng thầm nghĩ tránh voi chẳng xấu mặt nào, đem cái gọi là hỏa tinh tạp
lấy ra.

Tiếp nhận tạp phiến trong tay năm người. Trên khuôn mặt thanh niên hiện lên
một chút hưng phấn, hung hăng hôn lên tạp phiến một cái. Sau đó vung tay lên
phân phát bốn tấm còn lại cho bốn đồng bọn của mình. Tay hắn vừa lật. Một tạp
phiến mà lam nhạt xuất hiện ở trong tay. Tinh tế nhìn kỹ. Phía trên tạp phiến
màu lam dĩ nhiên xuất hiện con số 50 có màu hỏa hồng.

Một tay cầm tạp phiến đen nhánh. Một tay cầm tạp phiến màu lam nhạt. Sau đó
thanh niên có vết sẹo đem chúng dí sát vào nhau. Dùng sức chà xát. Nhất thời ,
trên 2 tạp phiến lóa ra hào quang. Lát sau, hào quang mờ dần. Chẳng qua lúc
này con số trên mặt tạp phiến màu lam đã biến thành 53. Trái lại trên tạp
phiến màu đen kia cũng là từ 5 biến thành 2.

"Cái quy củ rườm ra chết tiệt! Còn phải lưu lại cho tân sinh "Hỏa Năng" trong
hai ngày, thật là lãng phí "nhìn thấy con số còn sót lại trên tấm tạp phiến
đen nhánh. Tên mặt thẹo nhất thời bĩu môi. Cực kỳ khó chịu nói.

"Đi thôi, Trịnh Hào . Chúng ta phải nắm bắt thời gian tiếp tục đim tìm các đội
ngũ khác. Vất vả lắm mới có tư cách tham gia "cuộc săn Hỏa Năng". Nếu không
thể mang về "Hỏa Năng" dùng trong 6 ngày. Chúng ta lần này sẽ thua lỗ lớn a".

Mặt khác, một gã thanh niên đem hỏa tinh tạp trong tay cất kỹ. Sau đó đem tấm
tinh tạp đen nhánh trả lại cho tên tân sinh không may kia. Quay đầu nói với
tên thanh niên mặt sẹo.

"Ân. Đi thôi"tên thanh niên bị gọi là Trịnh Hào gật gật đầu nói. Quay mặt về
phía 5 tân sinh vừa cười vừa nói :"Những tên nhóc đáng thương. Đây là hậu quả
của việc không hiểu chuyện. Sau này nhớ lâu một chút. Sang năm các ngươi cũng
có thể giống như vậy. Đến "cuộc săn Hỏa Năng" mà cướp đoạt của tân sinh nha".
Đừng ghi hận. Bởi vì đây là trải nghiệm đầu tiên mà tân sinh đi vào Nội Viện
phải đi qua. Haha. Đi! "

Cười to một tiếng, Trịnh Hào vung tay lên, năm người liền nhanh chóng phóng đi
về phía đám cây, sau đó hướng sâu vào bên trong mà đi, lưu lại năm tên tân
sinh ủ rũ, mặt mày xanh mét.

Sau khi đội học viên cũ ly khai, mấy tên tân sinh kia sau khi uể oải một lúc
lâu, thì đều mang vẻ mặt âm trầm cố gắng đứng dậy.

Liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi phân tán ra, mỗi người mỗi ngả.

….......................

Cảnh tượng này ở trong khu rừng diễn ra rất nhiều, các thí sinh ngoại viện
cũng chia thành nhóm, năm người một tổ nhưng để đấu lại năm người nội viện
thì chính là nằm mơ giữa ban ngày . Thực lực không bằng, kinh nghiệm không
bằng, đấu kỹ không bằng đến cả phối hợp cũng không bằng thì có tư cách gì
chiến thắng.

Tuy nhiên đây cũng không phải là tất cả trường hợp ngoại trừ Hoàng Đội do đích
thân Vô Song tuyển chọn ra thì tất cả các lão sinh nội viện thực lực cao nhất
cũng chỉ là bát tinh đến cửu tinh đại đấu sư mà thôi.

Nhóm của Vô Song cũng được thành lập tương tự như nhóm của Tiêu Viêm sau này
tuy nhiên Vô Song lại là người đầu tiên tách đội, hắn đang lười biếng trên
một cành cây ngồi ngủ, đương nhiên là khi Vô Song tách đội thì nhóm người
Liễu Kình – Lâm Tu Nhai cũng tự động tách ra, họ tự tin vào thực lực của mình
vô cùng.

Liễu Kình lúc này là cửu tinh đại đấu sư cùng với muội muội của mình Liễu Phỉ
là tứ tinh đại đấu sư, bằng sức của một mình Liễu Kình cùng với cây thương
của hắn thì cực kì dễ dàng một chấp năm, chỉ cần không gặp phải gặp đoàn đội
tương đối biến thái của nội viện thì cơ bản Liễu Kình có thể tự lo được.

Lâm Tu Nhai thậm chí còn mạnh hơn Liễu Kình nửa phần, đồng thời hắn ta còn
không phải bảo vệ bất cứ ai cả, một người một đường thẳng tiến.

Nghiêm Hạo xét về thực lực thì yếu hơn Liễu Kình một chút tuy nhiên về cơ bản
cũng không gặp quá nhiều khó khăn gì . Chỉ có duy nhất Hàn Nguyệt thực sự đang
gặp rắc rối, dù sao nàng mới là thất tinh đại đấu sư đỉnh mà thôi, lúc này
cô nàng đang bị năm tên lục tinh đại đấu sư vây công khổ không thể tả.

Hàn Nguyệt dù sao nàng vẫn còn trẻ kinh nghiệm chiến đấu thực sự chưa nhiều ,
muốn đánh bại năm tên lục tinh đại đấu sư phối hợp nhuần nhuyễn, đấu kỹ cường
hãn thực sự quá khó với nàng.

Một cước đạp thật mạnh vào ngực một tên nam đá hắn bay ra xa nhưng đồng thời
nàng cũng bị một quyền trực diện vào bụng, thân hình lảo đảo lùi lại . Thân
thể Hàn Nguyệt cũng chẳng mạnh mẽ gì cho cam, dính một trong quyền như thế
làm nàng cảm thấy khó thở vô cùng.

Bước chân lảo đảo lùi lại, ánh mắt nàng xuất hiện một tia hoảng loạn, bốn
nam nhân còn lại cũng đang lao tới . Hàn Nguyệt cắn chặt răng sau đó hai tay
chớp động không ngừng “ Băng Phách Thiên Hạ “ . Đây chính là địa giai đấu kỹ
sơ kỳ mà nàng có thể đoạt được trong tàng thư viện, chỉ ngắn ngủi 3 ngày mà
nàng có thể đụng đến da lông của địa giai đấu kỹ chứng tỏ thiên tư hơn người ,
tuy nhiên uy lực của chiêu này nhiều nhất cũng chỉ coi là huyền giai đỉnh
phong mà thôi.

Từng tảng thiên thạch băng giá theo hướng tay Hàn Nguyệt chỉ dùng tốc độ cực
nhanh lao đến bốn người trước mặt, bốn vị đại đấu sư kia lập tức biến sắc lùi
lại, đấu khí khải giáp bao trùm bảo vệ cơ thể.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chỉ một chiêu Hàn Nguyệt đánh bại cả
năm tên lục tinh đại đấu sư trước mặt tuy nhiên đấu khí của nàng thì đã đến
đấy, Hàn Nguyệt nhẹ nhàng ngồi xuống đất thở dốc không ngừng.

Đột nhiên lúc này lại có một nhóm năm người nữa xuất hiện, đây chính là nhóm
của Trinh Hào, một trong ba đội mạnh nhất dưới Hoàng đội, thực lực của Trịnh
Hào là nhất tinh đấu linh, chỉ một mình hắn cũng đủ đánh bại bất kỳ ai ngoài
top 3 ngoại viện.

Hàn Nguyệt nhìn thấy nhóm Trịnh Hào căn bản là vô lực tái chiến, Trịnh Hào
phía xa thì mỉm cười, hắn cũng không thích bắt nạt nữ tử đặc biệt nữ tử này
rất có thể tương lai sẽ tiến vào Linh bang, hắn chỉ cần lấy Hỏa Năng của nàng
là được.

Trịnh Hào càng tiến sát Hàn Nguyệt thì nàng càng sợ tuy nhiên ngay khi Trịnh
Hào cùng đoàn đội của hắn cách Hàn Nguyệt 10 bước chân đột nhiên biến sắc ,
cung kính khom người đồng thanh “ Công Tử”.

Hàn Nguyệt giật nảy mình, tất nhiên cô biết họ không phải là sợ mình, mà dù
có sợ mình cũng tuyệt đối khong dùng từ ' công tử ' để gọi cả, Hàn Nguyệt vội
quay đầu lại đằng sau, ở đó Vô Song không biết từ bao giờ đã đứng cạnh nàng.

Vô Song thản nhiên nói “ Nàng là của ta, lui đi “.

Trịnh Hào cùng bốn người sau lưng đến một câu cũng không dám nói, lập tức rời
khỏi, để lại Hàn Nguyệt khuôn mặt phiến hồng, dù sao câu nói của Vô Song làm
nàng quá xấu hổ.

Vô Song nhẹ đưa tay ra trước mặt nàng “ Đứng lên được không ? “, Hàn Nguyệt
cắn răng gật đầu, nàng không cần nhờ Vô Song vẫn có thể đứng lên được, khuôn
mặt đầy kiêng kị nhìn Vô Song “Ngươi rốt cuộc là ai, ngươi làm gì mà khiến
bọn họ sợ đến vậy, tại sao bọn họ lại gọi ngươi là công tử, sao bọn họ không
tấn công ngươi “.

Vô Song mỉm cười, hắn nhẹ tiến đến trước mặt Hàn Nguyệt muốn xoa đầu nàng ,
tuy nhiên Vô Song lúc này mới thấy bi ai của việc quá trẻ tuổi, Hàn Nguyệt
chiều cao rơi vào tầm 1m65 trong khi Vô Song chỉ có 1m3 mà thôi.

Vô Song liếc nhìn nàng sau đó lạnh giọng “ Hạ thấp đầu xuống “ . Hàn Nguyệt
ngạc nhiên cực độ tuy nhiên vẫn chấp nhận cúi đầu cho dù nàng chẳng hiểu gì cả
.

Vô Song lúc này mới có thể thoải mái xoa đầu nàng sau đó cuồng tiếu bỏ đi ,
khi đi hắn mỉm cười để lại một câu nói “ Phụ nữ hỏi nhiều quá không tốt đâu ,
nếu muốn tiến về điểm cuối cùng gia nhập học viện thì đi theo ta “ . Sau đó
mặc kệ Hàn Nguyệt tức giận dậm chân Vô Song bình thản thẳng tiến.

Hàn Nguyệt nhìn theo bóng lưng Vô Song, nàng chưa bao giờ cảm thấy bóng lưng
nào đáng ghét như thế tuy nhiên sau một lúc nàng vẫn cắn răng bước theo Vô
Song, dù sao bây giờ nàng cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn mà thôi.

Cầu Thanks sau mỗi chương, thanks càng nhiều thì mình càng có động lực viết.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #57