Người đăng: Thiên Chân Vô Tà
Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại một mình Vô Song, tâm thần hoàn toàn bị
hút vào bảng hiệu trước mặt, bàn tay run rẩy viết lên những nét chữ đầu tiên
.
Nét chữ nết người, nhìn chữ có thể đoán ra một phần tính cách con người, từ
chữ viết cũng có thể nhìn ra tâm tính con người, kinh nghiệm hàng ngàn năm
tinh họa của thư pháp đâu phải chỉ là hư vô, đâu phải là vô ích.
Như sư phụ Phượng Khinh Huyền đã nói, cầm, kỳ, thi, họa đây chính là bốn
kho báu vô hạn của nhân loại, là bốn kho báu để nhân loại có thể vô hạn đào
móc . Tất nhiên một con người có thể tinh thông cầm, kỳ, thi, họa nhưng
cũng không thể nào đưa cả bốn thứ đó lên đến tầm đỉnh cao được.
Phượng Khinh Huyền năm xưa tinh thông cả bốn nhưng lại dùng cả đời để đưa cầm
đạo đến giới hạn cuối cùng đủ để hiểu bốn thứ này bác đại tinh thâm ra sao.
Vô Song cũng không nghĩ mình có thể đi đến cuối con đường của cả bốn loại ,
hắn cũng chỉ chuyên tu cầm đạo như sư phụ của mình tuy nhiên Vô Song từng để ý
một thứ, một thứ mà hắn quan sát rất nhiều trong cổ mộ, đó chính là chữ viết
.
Sư phụ Khinh Huyền đã nảo họa đạo tinh thâm không khác gì cầm đạo, nếu mang
họa đạo đi đến đỉnh cao thậm chí có thể nhét cả thế giới, cả thiên địa vào
trong một bức tranh, điều này đương nhiên Vô Song làm không nổi nhưng trong
họa đạo còn có cả chữ viết, tốt họa tốt chữ.
Đỉnh cao của chữ viết chính là đưa tâm đưa thế vào từng từ từng chữ, nhất chữ
định càn khôn, một chữ cũng có thể dọa lui đối thủ . Vào thời kỳ thượng cổ
từng có một truyền thuyết, chỉ cần một bức thư không cần tốn một binh một
tướng nào cũng có thể khiến một đại tông môn đầu hàng, thậm chí trưởng môn
nhân của thế lực đó là một vị bán thánh cường giả nhưng còn không đủ sức nhìn
nội dung bức thư viết gì, chỉ cần khí thế cũng đã đủ dọa hắn sợ mất mật.
Vô Song xây dựng Quyền Lực Bang, hắn muốn Quyền Lực Bang là bang phái lớn
nhất thiên hạ, muốn nó có thể sánh ngang cùng hồn điện, sáng ngang cùng đan
tháp thậm chí vượt qua bọn chúng, để làm được điều đó hắn phải cố gắng rất
nhiều rất nhiều, cần phải có thứ làm kinh sợ thế gian.
Vô Song đã suy nghĩ rất nhiều đến vấn đề này để rồi hôm nay khi nhìn thấy chữ
viết trên bảng mới có đại cảm ngộ . Hắn muốn mang sát khí của mình, muốn mang
ý chí của mình nhập họa đạo, hắn muốn tự tay sáng tạo một loại đấu kỹ, một
loại đấu kỹ chỉ có riêng hắn mới có thể sử dụng.
Vô Song cũng chẳng biết mình đã viết bao nhiêu chữ, hắn chỉ biết tập trung
viết mà thôi, bỏ qua ngoại giới, bỏ qua thời gian, tâm tình tĩnh lặng như
mặt nước hồ mùa thu không một gợn sóng.
Giết người chẳng qua chỉ cần một chiêu, người chết đơn giản cũng chỉ là đầu
rơi xuống đất, quan trọng là giết người nào, quan trọng là kẻ nào chết .
Giết ngươi chắc chắn phải có sát khí không có sát khí sao gọi là giết người ?
, chỉ là sát khí cũng chia thành nhiều loại cũng như người chết cũng phân chia
đẳng cấp, giết dân thường vô tội và giết cường giả hoàn toàn khác nhau.
Vô Song kiếp này đã giết người quá, kiếp trước hắn giết càng nhiều người
nhưng Vô Song cả đời chưa bao giờ xuống tay với dân thường, hắn giết người
chưa bao giờ thẹn với lương tâm, chưa bao giờ tự ý sát sinh cả, người không
đụng ta ta không đụng người, người đụng đến ta ta trả lại gấp ngàn lần.
Lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, đôi Huyết Nhãn của Vô Song mở rộng
hết cỡ, đôi huyết sắc yêu đồng tà dị vô cùng, và cũng lần đầu tiên kể từ khi
đến thế giới này sát khí hắn bốc lên cao đến thế, sát khí ngút trời, tụ tập
một thân sát khi hai kiếp làm người.
Sát khí của Vô Song như phiên giang đảo hải, sát khí thậm chí làm hai tro bào
lão nhân run lên, họ hoàn toàn không thể nào ngờ một đứa bé còn chưa trưởng
thành, một đứa bé khuôn mặt không dấu nổi nét non nớt lại có sát khí kinh
khủng như thế, sát khí cả đời của Vô Song tích tụ đồng thời được dưới Huyết
Nhãn oai lại càng giúp sát khí khuếch đại hơn nhiều, thậm chí không thua kém
gì một đấu tông cường giả.
Mồ hôi trên người Vô Song chảy ra càng ngày càng nhiều thậm chí đôi tay hắn
run lên, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, Vô Song chỉ viết duy nhất một chữ 'sát
' nhưng viết không biết bao nhiêu lần vẫn không thể thành hình.
Một nét, hai nét, ba nét, bốn nét …. lại một chữ nữa bị hỏng, Vô Song cũng
không biết hắn đã viết hoảng tổng cộng bao nhiêu lần cũng chẳng biết hắn đã
thất bại bao nhiêu lần chỉ đến khi cây bút lông trong tay Vô Song gãy làm đôi
, hắn mới giật mình tỉnh lại.
Nhìn xung quanh mình như một bãi rác với vô số tờ giấy bị vò nát, Vô Song ánh
mắt đăm chiêu vô cùng, hắn thất bại rồi, thậm chí một chữ cũng không viết ra
nổi, một chữ cũng không hoàn thành nổi.
Lúc này một âm thanh vang lên bên tai hắn “Ngươi tốt nhất là từ bỏ đi thôi ,
ta không biết ngươi đang cố gắng làm gì nhưng ít nhất ngươi còn quá yếu để
tiến thêm một bước, còn 15 phút nữa tiến vào chọn công pháp đi thôi “.
Âm thanh của một vị tro bào lão nhân vang lên . Vô Song đứng lên, hắn chỉ có
thể thở dài ngao ngán đồng thời cố gắng nhìn lại tấm bảng một lần, cố gắng
cảm thụ một lần nữa nhưng vô vọng . Vô Song xoay người bước vào phía đường hầm
màu đen nơi chọn đấu kỹ cùng nhóm người Liễu Kình bất quá đi được ba bước Vô
Song chợt khựng lại.
Vô Song đột nhiên mỉm cười, hắn cười thật lớn thật sảng khoái . Cuối cùng Vô
Song đã nghĩ ra mình thiếu cái gì, cuối cùng hắn đã hiểu tại sao mình liên
tục thất bại.
Vô Song đột nhiên quay đầu lại, lần này hắn không dùng bút viết chữ mà cũng
chẳng cần dùng giấy, Vô Song tự cắt đầu ngón tay mình, sau đó bình thản viết
một chữ 'sát ' . Lần này ngón tay hắn di chuyển rất nhanh, thậm chí không gặp
phải bất kỳ một trở ngại nào, chữ sát bằng máu hiện hẳn lên tiếng, chỉ một
chữ cái nhỏ nhưng ẩn dấu bên trong là vô hạn sát khí, vô hạn sát ý.
Vô Song mỉm cười, cuối cùng hắn cũng ngộ ra mình sai ở đâu, họa đạo cùng cầm
đạo căn bản tương tự với nhau, đều là tinh hoa của nhân loại đúc kết mà thành
. Sư phụ Khinh Huyền đã từng nào cầm đạo bác đại tinh thâm nhưng có một quy
tắc chung đó chính là làm cho tâm thanh tịnh, phải làm cơ thể hòa làm một với
đại đạo tự nhiên từ đó mới có thể tạo ra một khúc nhạc thật sự.
Vô Song nhìn chữ ' sát ' của mình, sau đó bật cười “Còn phải luyện nhiều bất
quá chuyến đi này thực sự không tệ “ . Nói xong Vô Song bình thản tiến vào
đường hầm tối đen, còn chữ sát cùng dần dần mờ đi, biến mất trong hư không.
Hai vị tro bào lão nhân bốn mắt nhìn nhau sau đó chỉ có thể thốt lên một câu “
Yêu nghiệt “ . Họ không biết Vô Song lĩnh ngộ cái gì, cũng chẳng biết liệu Vô
Song có thể thành công hay thất bại chỉ có điều chữ ' sát ' cuối cùng Vô Song
viết thực sự làm họ giật mình, thậm chí còn khiến hai vị lão nhân có một tia
tâm thần bất an.
…....................
Khi thân hình Vô Song hoàn toàn tiến vào thông đạo thì cánh cửa sau lưng cũng
đóng rầm lại . Nghe tiếng đại môn phía sau đóng sập lại, bước chân Vô Song
thoáng ngừng lại sau đó bình thản tiến về phía trước.
Gần năm phút sau, đã thấy ánh đèn vàng nhạt cách đó không xa truyền tới ,Vô
Song bắt đầu tăng tốc, hắn bước đi nhanh hơn, ít phút sau rốt cuộc cũng đã
xuyên qua được thông đạo tối đen, ánh sáng rực rỡ bừng lên trước mắt, làm cho
ánh mắt Vô Song khẽ nhíu lại.
Trước mắt Vô Song hiện ra một gian phòng cực lớn, trên bốn vách tường có gần
mười cái năng lượng tráo đang tỏa ánh sáng lấp lánh, làm cho căn phòng được
chiếu sáng như ban ngày.
Thấy Vô Song bước vào đám người Lâm Tu Nhai mới quay lại nhìn hắn, bọn họ
nhìn Vô Song như nhìn kẻ điên vậy, lúc này Vô Song mới chú ý trên tay mỗi
người ở đây gần như đều có một quyển trục trong tay, bằng Huyết Nhãn quan sát
tất cả thậm chí đều là địa giai công pháp thậm chí trong tay Lâm Tu Nhai còn
là địa giai trung kỳ công pháp.
Thực sự đám người Lâm Tu Nhai – Liễu Kình mạnh hơn thế hệ Tiêu Viêm rất nhiều
, tất nhiên là so sánh với những Ngô Hạo, Bạch Sơn còn Tiêu Viêm và Huân Nhi
thì được sinh ra với hào quang nhân vật chính sao có thể so sánh . Bằng thực
lực bản thân mình thu được một quyển địa giai công pháp cũng chẳng khó khăn gì
.
Hàn Nguyệt thấy Vô Song cũng đang tò mò quan sát bọn họ nàng không nhịn đươc
nữa liền che miệng cười duyên “ ha ha chẳng thấy ai như ngươi cả, đi đến tàng
thu viện đã đi muộn, bây giờ đoạt công pháp cũng đi muộn, đừng bảo ngươi ngủ
quên trong cái hành lang tối om đó nhé “.
Liễu Kình vốn đã không thích Vô Song liền khinh thường “Hừ, trâu chậm uống
nước đục, loại như ngươi làm sao có tư cách chọn được một quyển công pháp hay
đấu kỹ địa giai nào, chọn tạm một quyển huyền giai đấu kỹ đi thôi “.
Vô Song đưa hai vai lên cao tỏ ý không quan tâm, chân hắn khẽ bước, lúc này
trong phòng những đạo tử quang vẫn tiếp tục bay đầy trời, tất nhiên bên trong
mỗi đạo tử quang là gì thì phải có tư cách chặn chúng lại mới có thể biết ,
tuy nhiên nhìn khí thế cùng tốc độ bay của những đạo tử quang này cũng có thể
đoán được phần nào rốt cuộc bên trong chứa vật có quý giá hay không.
Đạo tử quang bao bọc trong một năng lượng thể rất dày mắt thường rất khó quan
sát, nó cũng bay với tốc độ cực nhanh khiến nhìn từ bên ngoài không thể nhận
ra vật bên trong, bất quá chỉ cần đó không phải là kết giới thì huyết nhãn
của Vô Song đều có thể nhìn thấy.
Vô Song đột nhiên khẽ mỉm cười, hắn nhấc chân bước đi trong ánh mắt kinh ngạc
của tất cả mọi người Vô Song đạp lên chính những đạo tử quang như đạp lên cầu
thang vậy, điều mà không có một ai dám nghĩ.
Ánh mắt Vô Song quan sát hết cả căn phòng sau đó rốt cuộc đi đến vị trí góc
tường bên trái, sau đó vươn tay ra khẽ nắm lại, rất nhanh trong tay hắn xuất
hiện một đạo tử quang màu xanh nhạt . Bên trong là một loại linh thảo.
“ Thiên Phỉ Quả “ . Thứ này Tiêu Viêm cũng đã từng đạt đến, công hiệu cực kỳ
nghịch thiên nếu dùng trực tiếp có thể khiến bản thân tăng lên một tinh, chỉ
cần dưới đấu vương cảnh giới là được, còn nếu luyện chế thành đan dược nếu
thành công có thể làm đấu vương cường giả trực tiếp tăng lên một tinh, thứ
này phải gọi là thần dược.
Vô Song đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hắn bình thản đáp xuống “ Đi ra
ngoài thôi, đợi gì nữa “ . Sau đó mặc kệ tất cả mọi người, đơn giản rời khỏi
căn phòng này, thật ra mà nói ở đây chẳng có thứ gì làm Vô Song hứng thú cả ,
thứ duy nhất khiến hắn hài lòng là có thể lĩnh ngộ một tia họa đạo, thế là đủ
rồi.