Đông Thiên Đệ Nhất Hùng Quan


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Vô Song có 3 tiếng ở trong Đặc Khu nhưng lúc này trong ánh mắt Dạ Vô Hận lại
xuất hiện một tia khó hiểu bởi kẻ cầm lệnh bài trưởng lão của Địa Ngục Ma Long
Tộc sau khi đi qua Tử Vong Đạo liền dừng lại, vị trí Vô Song dừng lại phi
thường đặc biệt.

Hắn tiến lên một bước chính là tiến vào Đặc Khu của Đông Bắc tiến vào nhà ngục
lớn nhất Đông Thiên còn hắn lùi một bước liền là Tử Vong Đạo, hắn cứ như vậy
đứng giữa ranh giới của tự do cùng tù ngục.

Dạ Vô Hận thân là người dẫn đường tất nhiên sẽ đi trước Vô Song nhưng lúc này
ánh mắt của ông ta cũng nheo lại, chậm rãi bước sang trái một bước khiến tầm
mắt của Vô Song không còn bất cứ thứ gì ngăn cản, để cả bầu trời của Đặc Khu
lộ ra trong mắt hắn.

Vô Song không nói một câu nào, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, theo hướng ánh mắt
của hắn Dạ Vô Hận biết Vô Song đang hướng về Vong Mệnh Hồ chỉ là ông ta chưa
bao thấy có ai quan sát Vong Mệnh Hồ ở vị trí này.

Thời gian cứ như vậy lằng lặng đi qua, Vô Song không động thì Dạ Vô Hận cũng
không động chỉ là ánh mắt của Dạ Vô Hận cũng đang nhìn theo hướng Vô Song thậm
chí hắn không biết từ lúc nào bị Vô Song dẫn dắt, hắn cũng đứng đó nhìn về
phía Vong Mệnh Hồ xa xa.

Dạ Vô Hận chưa bao giờ đứng từ đây nhìn Vong Mệnh Hồ bởi ở khoảng cách này căn
bản không thể quan sát thấy bất cứ thứ gì nhưng hiện nay thì khác, trong lòng
Dạ Vô Hận không ngờ lại xuất hiện một cảm xúc khó hiểu, một cảm xúc chính bản
thân hắn cũng không nói thành lời.

Ở vị trí này không thể dùng mắt mà nhìn cũng không thể dùng cảm ứng lực để
quan sát, ở vị trí này phải cảm nhận bằng tâm.

Một bước liền là bóng tối vĩnh hằng, là nhà ngục không có cách nào thoát ra,
là một thế giới tự trị kẻ mạnh làm vua không ai cai quản vậy tiến một bước là
tự do hay giam cầm ?.

Lùi một bước là Tử Vong Đạo là 40 vạn tinh binh Long Tộc, là một con đường hẹp
như không có lối thoát vậy nếu lùi một bước là sống hay chết ?.

Vô Song cứ như vậy để cho gió tuyết thổi bay từng sợi tóc trắng bắt mắt của
mình, khóe miệng của hắn rốt cuộc cũng xuất hiện một nụ cười nhè nhẹ.

Khi Vô Song cười không ngờ lại khiến kẻ ở gần hắn nhất – Dạ Vô Hận run lên,
hắn cứ như bị kẻ khác gọi dậy, rời khỏi giấc mộng cực kỳ đáng sợ, giấc mộng
không thể thoát ra.

Tiếp theo Dạ Vô Hận thân hình run lên một nhịp, ánh mắt từ kinh ngạc biến
thành kinh hãi nhìn Vô Song.

“Ngươi rốt cuộc cảm nhận được gì ?, ngươi nhìn thấy gì ở đây ?”.

Giọng nói của Dạ Vô Hận nghiêm túc dị thường thậm chí cực kỳ nghiêm trọng.

Hai đại Long Tộc phải cộng đồng cai quản Đông Bắc Đại Khu này bởi nơi đây là
nơi duy nhất có khả năng xuất hiện dấu tích của Long Tổ đại nhân nhưng bọn họ
đã tìm quá lâu quá lâu rồi, bọn họ tìm đến mức chính mình chết lặng, chính bản
thân mình còn bắt đầu mất lòng tin.

Dạ Vô Hận thân là một trong tứ đại nguyên soái trấn thủ Đông Bắc Đặc Khu, số
lần hắn tiến vào trong này không có 1000 thì cũng được 800 nhưng đây là lần
đầu tiên, lần đầu tiên Dạ Vô Hận có thứ cảm giác này, hắn như chuẩn bị chạm
đến một thứ gì đó, chạm đến một loại cảm giác từ trước đến nay chưa bao giờ
cảm nhận được.

Dạ Vô Hận cực kỳ mong đợi cũng cực kỳ kích động, hắn không biết thứ cảm xúc
này là gì nhưng hắn mơ hồ có thể đoán ra nó liên quan đến bí mật của Long Tổ,
liên quan đến toàn bộ Đông Bắc Đặc Khu thậm chí toàn bộ Đông Thiên.

Dạ Vô Hận cực kỳ nóng lòng nhìn Vô Song thậm chí hắn sẵn sàng phất lên Địa
Ngục Huyết Sát Lệnh để giữ Vô Song lại, để bắt Vô Song lên tiếng.

Trước một Dạ Vô Hận đang cực kỳ mong đợi, trước một Dạ Vô Hận đang căng lên
như một quả boom nổ chậm Vô Song chỉ mỉm cuời.

“Sự nuối tiếc, sắp thành lại bại. Cũng giống như vị trí của ta lúc này, tiến
lên một bước là biển rộng trời cao hay hố sâu vạn trượng ?, lùi lại một bước
là địa ngục không lối hay ánh sáng vĩnh hằng ?”.

“Vong Mệnh Hồ không hổ là Vong Mệnh Hồ, tiếc là ta không được chứng kiến thế
nào là Vong Mệnh. Đáng tiếc, quả thật là sắp thành lại bại”.

Câu cuối cùng Vô Song không nói với Dạ Vô Hận mà như nói với một ai khác sau
đó trong sự khó hiểu đến cùng cực của Dạ Vô Hận bản thân Vô Song hai tay chắp
lại ôm quyền khẽ cúi đầu, hắn hướng về phía Vong Mệnh Hồ khẽ cúi đầu, thứ ở
trong Vong Mệnh Hồ đáng để Vô Song cảm khái, đáng để nhận một cúi đầu này của
hắn.

Tiếp theo Vô Song nhẹ nhàng xoau người lại, hắn bước về phía trước một bước,
bước chân nhẹ nhàng đặt xuống Tử Vong Đạo, một cái xoay người này lại khiến vô
số đạo khí tức xoáy chặt hắn chỉ là vẻ mặt Vô Song căn bản không có chút nào
quan tâm, hắn thản nhiên nhếch miệng.

“Trước mặt là Tử Vong Đạo, là 40 vạn tinh binh Long Tộc có điều 40 vạn tinh
binh này quả thực để giữ lại ta sao ?”.

Một câu nói không đầu không đuôi của Vô Song lại làm Dạ Vô Hận một lần nữa khẽ
run lên, ánh mắt hắn xoáy chặt vào nam tử trước mặt này, Vô Song không có một
chút khí thế nào nhưng hắn lúc này như một hố đen khổng lồ, một hố đen tham
lam sẵn sàng nuốt chửng tất cả.

Đúng như Vô Song nói 40 vạn long nhân ở đây không phải để giữ Vô Song lại.

“Ngươi thực sự không thể nói sao ?, bao nhiêu năm qua ngươi là kẻ duy nhất
khiến ta có cảm giác không nhìn thấu, rốt cuộc Vong Mệnh Hồ có dấu tích của
đại nhân hay không ?”.

Vô Song im lặng một chút, sự im lặng của hắn khiến toàn bộ Tử Vong Đạo yên
tĩnh như chết,

“Đại nhân của ngươi kẻ đó chưa có tư cách ở trong Vong Mệnh Hồ”.

Để lại một câu duy nhất cho Dạ Vô Hận bản thân Vô Song nhè nhẹ bước về phía
trước, hắn đi rất chậm cũng rất thong dong, tiếng bước chân vang lên khắp Tử
Vong Đạo, bóng lưng hắn trở nên xa dần xa dần, rốt cuộc Tử Vong Đạo cũng không
có bất cứ ai ngăn cản hắn.

“Nước của Đông Thiên càng ngày càng đục, nước của Nguyên Tố Thế Giới còn đục
gấp 10 lần. Bản đế lại cảm thấy muốn chiến rồi”.

Vô Song tự nói với mình một câu, khóe miệng hắn cong lên để lộ một tia sát khí
nhè nhẹ.

Chuyến đi này cực kỳ không tệ, hắn vẫn chưa đoán ra rốt cuộc là kỳ nhân nào
tạo nên một cái Đông Bắc Đặc Khu này nhưng hắn rốt cuộc cũng nhìn ra trong Tử
Vong Hồ có cái gì.

Sự việc năm đó Vô Song không đoán ra nổi nhưng hắn có thể phần nào biết được
40 van Long Nhân trong Tử Vong Đạo rốt cuộc để làm gì.

Tử Vong Đạo – Vong Mệnh Hồ - Đông Bắc Đặc Khu, những danh từ này trong mắt Vô
Song càng ngày càng thú vị.

. . . . . . . . . . ..

Trở lại xe ngựa của mình, Vô Song thản nhiên gật đầu với Bạch Tố Tố, cái gật
đầu này của hắn khiến Bạch Tố Tố không ngờ lại lặng đi không biết nói gì, nàng
mấy ngày hôm nay luôn cố gắng làm hòa với hắn, luôn cố gắng nói xin lỗi vì
thái độ của mình ngày hôm đó nhưng lời nói cứ đến miệng lại không cách nào nói
ra, lời nói của nàng chẳng hiểu sao lại biến thành châm chọc hắn.

Bạch Tố Tố tất nhiên không muốn đứng ở bên kia chiến tuyến với Vô Song, từ
biểu hiện của đại ca bản thân nàng liền biết đại ca có xu hương buộc Bạch Hổ
Tộc ở bên người hắn, cho dù nàng không quá chắc chắn nhưng cũng có thể nắm
được 6 phần.

Bạch Tố Tố sẽ luôn nghe lời đại ca của mình chỉ là mỗi lần ở bên Vô Song nàng
lại thấy nóng mắt vô cùng như nàng căn bản không phải là chính nàng vậy.

Một cái gật đầu rất thản nhiên, một nụ cười không có chút áp lực cũng chẳng có
bất cứ suy nghĩ gì, đây là lần đầu tiên Vô Song gật đầu với nàng, một hành
động rất nhỏ nhưng lại làm giúp sự khó xử của Bạch Tố Tố với Vô Song vơi đi
hơn phân nửa.

Nhìn theo bóng lưng thản nhiên nó đôi mắt của Bạch Tố Tố dần dần trở nên ngốc
trệ bởi thứ nàng nhìn thấy, bóng lưng kia trở nên rộng lớn hơn bao giờ hết,
bóng lưng như muốn bao phủ thiên địa này.

Nếu lúc trước Vô Song có một thứ làm Bạch Tố Tố không thể yêu thương nổi là sự
ngả ngớn bất cần căn bản không quan tâm mọi thứ thì hình ảnh của hắn lúc này
hoàn toàn thay đổi, đây là lần đầu tiên Bạch Tố Tố thấy Vô Song chú tâm, đây
là lần đầu tiên Bạch Tố Tố cảm nhận được chiến ý của Vô Song, lần đầu tiên
nàng thấy hắn nghiêm túc.

Từ khi quay lại Nguyên Tố Thế Giới bản thân Vô Song chưa bao giờ nghiêm túc
thế này, cho dù trận đại chiến ở Tử Vong Sa Mạc cũng không dậy nổi chiến ý
trong lòng hắn.

Ma Kha Lượng ?.

Ma Kha Vấn ?.

Ma Kha Thiên ?.

Ma Kha Kỳ ?.

Bạch Phá Thiên ?.

Những người này ai không phải là 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần, những người
này ai không phải là cường giả bá chủ một phương chỉ là bọn họ còn lâu mới đủ
tư cách làm Vô Song nghiêm túc, kể cả trong trận chiến ở Tử Vong Sa Mạc, hắn
làm sao có thể nghiêm túc khi Ma Kha Cương còn không đào ra được át chủ bài
của Vô Song ?.

Cả Nguyên Tố Thế Giới chỉ có 2 người có thể khiến Vô Song thực sự nổi lên
chiến ý nhưng lúc rời khỏi Đông Bắc Địa Khu con số này tăng thêm 1. Thêm một
đối thủ cường đại không khiến Vô Song lo lắng mà chỉ có thể làm hắn vui vẻ, đã
lâu lắm rồi hắn mới nghiêm túc như thế này.

Nhìn theo bóng lưng của Vô Song, Bạch Tố Tố khẽ cắn đôi môi đỏ mọng.

“Việc ngày hôm đó, ta xin lỗi, là ta không đúng”.

Vô Song nghe vậy chỉ khẽ quay lại mỉm cười thản nhiên với nàng.

“Cần gì xin lỗi, nếu ta thực sự giận ngươi thì cũng không cần ngươi đi theo
chuyến này làm gì”.

Bạch Tố Tố cũng mỉm cười, tóc đen tung bay trong gió tuyết.

“Lần này chúng ta đi đâu nữa ?”.

Vô Song vẫn bước tiếp về phía cửa xe nởi bên trong đó Mio đợi sẵn, hắn chỉ để
lại một câu nói làm Bạch Tố Tố run lên.

“Đông Thiên Yêu Giới, Cực Bắc Địa Vực – Tang Sơn”.

. . . . . . . . . . ..

Chiếc xe ngựa của Vô Song lại một lần nữa xé gió mà đi, Bát Dực Phong Hổ gầm
thét, tiếng gầm của nó vang vọng thiên không, tám đôi cánh lớn cùng dương ra
trước gió, sáu đầu Bát Dực Phong Hồ mang theo tốc độ kinh khủng lướt qua bầu
trời, lướt qua gió tuyết của Đông Bắc Đặc Khu hướng thẳng về Cực Bắc Địa Vực,
hướng thẳng về Tang Sơn,

Cho dù thế nào, cho dù có mang theo bao nhiêu truyền thuyết bên trong, cho dù
có bao nhiêu đoạn truyền kỳ cố sự thì nó cũng không so sánh nổi với Tang Sơn
bởi 20 năm nay Tang Sơn không phải là nơi cường giả Đông Thiên có thể đặt
chân.

Nếu Đông Bắc Đặc Khu không cấm người đi lại thì Tang Thiên lại khác, đúng hơn
toàn bộ vùng Cực Bắc của Bắc Vực vốn không cho phép bất cứ sinh mệnh nào của
Đông Thiên tự do qua lại, Đông Thiên Đệ Nhất Hùng Quan – Tang Sơn.

Không vượt qua được Tang Sơn liền không thể nào tính là chân chính đặt chân
lên Đông Thiên Yêu Giới, không tính là đặt chân lên Bắc Địa nhưng tòa đệ nhất
hùng quan 20 năm qua đã đổi chủ, nó không còn thuộc về cộng đồng các thế lực
của Đông Thiên nữa mà thuộc về Hoang.

Tang Sơn tại sao được gọi là Tang Sơn ?, dãy núi này cao chạm trời đồng thời ở
trên đỉnh núi luôn xuất hiện từ trường lực lượng đáng sợ, trên Tang Sơn lại có
cực nhiều trọng lực thạch nhưng viên đá nặng gấp 10 lần bình thường đồng thời
nó khiến trọng lực của Tang Sơn cũng gấp 10 lần bình thường, địa thế nơi đây
cũng quá khó để vượt qua, những con đường độc đạo chỉ có thể khiến 1-2 người
đi ngang cùng lúc, những con đường cụt đưa đến những hố sâu vạn trượng, những
mê cung ngầm không lối thoát, đây chính là Tang Sơn.

Ngọn núi này là Đông Thiên Đệ Nhất Hùng Quan bởi nơi này từng là đại chiến
trường của Đông Thiên Yêu Giới cùng Vô Tận Hải.

Cứ 20 năm một lần Vô Tận Hải đều luyện quân, cứ 20 năm một lần đều như vắt
chanh Vô Tận Hải cường giả đều đánh Đông Thiên Yêu Giới.

Số lượng hải thú trong trận đánh chỉ sợ lên đến trăm vạn ngàn vạn, hải thú
nhung nhúc tạo thành từng lớp sóng thần đánh vào địa vực, địa điểm chiến đấu
của hai bên luôn luôn được chọn ở tòa hùng quan này, nơi đây cứ 20 năm lại bồi
theo tính mạng của không biết bao nhiêu yêu tộc binh sỹ.

Vô Tận Hải là như vậy, bọn họ là luật của Nguyên Tố Thế Giới, một ngày Tà Thần
không ngã thì Vô Tận Hải đủ sức chấp hết Tứ Đại Thiên Địa hợp lực.

Vô Tận Hải là như vậy, cho dù bọn họ chưa từng bao giờ xuất hiện tình trạng
cạn kiệt nhân tài cũng như chưa bao giờ xuất hiện tình trạng cạn kiệt tài
nguyên thì bọn họ vẫn tổ chức thí quân.

Thí quân là sao ?, rất đơn giản.

Vào từng thời điểm khác nhau Vô Tận Hải đều có những trận luyện binh đáng sợ
đến cùng cực, hàng ngàn vạn binh sỹ hải tộc tham chiến chỉ để lại 10 vạn người
quay về, 100 chiến sỹ hải tộc ra đi chỉ có 1 kẻ cường đại nhất có thể trở về
tạo nên một Vô Cực Quân Đoàn lừng lẫy Nguyên Tố Thế Giới.

Vô Cực Quân Đoàn chính là một trong tứ đại quân đoàn nổi danh của Hải Tộc,
trong cuộc chiến chúng thần năm đó Vô Cực Quân Đoàn như lưỡi hái tử thần cắt
nát không biết bao nhiêu chủng loại binh lực, đây là cỗ máy xay thịt của Vô
Tận Hải, binh sỹ của Vô Cực Quân Đoàn chính là được tạo nên từ sự kiện luyện
binh.

Vô Tận Hải vẫn như vậy, uy quyền của bọn họ là không thể thách thức hơn nữa Vô
Tận Hải chưa bao giờ ngủ quên trên chiến thắng, tứ đại quân đoàn của cuộc
chiến chúng thần năm đó luôn được thay máu, luôn luôn tham chiến trên mọi mặt
trận có thể, luôn được rèn luyện.

Vô Tận Hải không biết từ bao giờ đã luôn sẵn sàng cho cuộc chiến chúng thần
lần thứ ba.

Vô Tận hải không biết từ bao giờ đã đi trước Tứ Đại Thiên Địa một bước.

. . . . . . . . . . ..

Tang Sơn vô số năm qua là nơi bồi xác của trăm vạn yêu tộc binh sỹ, ở phía sau
Tang Sơn là Bắc Địa là Đông Thiên Yêu Giới còn ở phía trước nó là Vô Tận Hải
cùng Trấn Hải Thành.

Tất nhiên Trấn Hải Thành hiện nay cũng đổi chủ đồng thời Tang Sơn cũng thế.

Trấn Hải Thành hiện nay có tên là Hoang Thành còn Tang Sơn vẫn là Tang Sơn.

20 năm qua Hoang không thể vượt quá Tang Sơn một bước bởi cứ mỗi lần muốn ra
ngoài Tang Sơn lại bị tam đại cự đầu Đông Thiên đánh bật trở về nhưng Tang Sơn
vẫn mãi là của Hoang.

Đông Thiên Yêu Giới tam đại cự đầu chỉ cần liên thủ cho dù Chiến Thần cũng
không đỡ nổi nhưng bọn họ không làm vậy, Hoang nói đúng hơn là được nhượng lại
khoảng thiên địa phía trước Tang Sơn, Hoang chính là tấm bình phong được lựa
chọn chống lại Vô Tận Hải.

Không cần biết như thế nào, chỉ cần Hoang không vượt qua Tang Sơn sẽ không ai
để ý đến bọn họ, đây là quy ước chung của Đông Thiên.

. . . . . . . . . ..

Sáu đầu Bát Dực Phong Hổ xé gió mà đi, chiếc xe ngựa của Vô Song lao vút đi
như một ngôi sao chổi xuất hiện trên bầu trời Tang Sơn nhưng đây cũng là điểm
cuối cùng chiếc xe ngựa này được phép đi đến bởi nếu muốn phi hành vượt qua
Tang Sơn thì Bát Dực Phong Hồ còn không đủ tư cách, ít nhất cũng phải là thập
giai huyết mạch yêu thú.

Tất nhiên có thể bắt thập giai huyết mạch yêu thú kéo xe . . . việc này tốt
nhất nên quên đi bởi nó vốn không thực tế.

Đứng trước tòa Đông Thiên Đệ Nhất Hung Quan này trong mắt Vô Song xuất hiện
một tia động dung, bên cạnh hắn Bạch Tố Tố cũng lặng người thật lâu, ánh mắt
nhìn về phía Tang Sơn không hề chớp mắt.

Về phần Mio thì lại khác, trong mắt nàng ngoại trừ chán ghét chỉ có chán ghét,
Tang Sơn vừa là nơi đặt chân của Hoang tại Đông Thiên nhưng cũng là nơi để vô
số binh sỹ của Hoang ngã xuống, là một nhà tù khổng lồ của chính Hoang.

Mio còn chưa quên nổi cuộc chiến 20 năm trước khi bọn họ đặt chân ở Đông
Thiên, cuộc chiến đầu tiên không phải với cường giả Đông Thiên mà là bởi chính
Vô Tận Hải, những ký ức về cuộc chiến đó lúc này còn rõ mồn một trong lòng
nàng.

Vô Song lúc này như nhận thấy biểu cảm của Mio, hắn nhè nhẹ đưa tay ra nắm lấy
tay nàng, ánh mắt có chút nhu hòa.

“Chúng ta đi vào như thế nào đây, cô bé ?”.

Câu nói của Vô Song làm cho Bạch Tố Tố lúc này mới nghi hoặc nhìn Mio, nàng
lúc này mới nhớ ra một điều, Mio như từ dưới đất chui ra vậy, nàng thậm chí từ
trước đến nay còn chưa nhìn thấy thiếu nữ này, đừng nói là nàng mà toàn bộ
Bạch Hổ Tộc thậm chí cả đại ca nàng Bạch Phá Thiên cũng không có chút thông
tin nào về Mio.

Mio rất giống Vô Song, nàng cùng Vô Song căn bản cứ như từ hư không xuất hiện,
không ai có thể biết họ đến từ đâu.

Bàn tay nhỏ bé nằm im trong tay của Vô Song, nụ cười của hắn khiến Mio cũng
mỉm cười theo.

Đây dù sao cũng là nhà của nàng, cho dù nàng không thích thì đây vẫn là nhà
của nàng, là mảnh đất đầu tiên mà Hoang có được, nàng thân là Hoang Chủ nhiệm
vụ của nàng không phải là chán ghét nó, không phải là sợ hãi nó mà là mang
Hoang vượt qua nó.

Cái nhìn của Vô Song, nụ cười của Vô Song như tiếp thêm sức lực cho Mio, nàng
nhẹ nhàng gật đầu.

“Công tử, đây là nhà của A Từ, để A Từ dẫn người vào bên trong”.

Sau khi nói xong mái tóc màu hồng của Mio nhẹ bay trong không trung, nàng
không dùng một chút ba động lực lượng nào, nàng chỉ đơn giản đặt đôi bàn tay
nhỏ nhắn trước miệng giống một cái loa, những âm thanh kỳ dị xuất hiện trong
miệng nàng, những âm thanh mà cả Vô Song lẫn Bạch Tố Tố đều không hiểu nổi,
tất nhiên họ không cách nào hiểu bởi đây là Hoang Ngữ.

Tiếp theo chỉ thấy sáu đầu Bát Dực Phong Hổ uy phong lầm lẫm đứng trên mặt đất
bất chợt co rúm người lại, bốn chân trực tiếp khụy xuống, cả người liền run
rẩy, lông trên người toàn bộ dựng đứng lên.

Bầu trời như bụ che phủ, một thứ uy áp kinh khủng áp thẳng xuống mặt đất, thứ
uy áp thậm chí làm Bạch Tố Tố cũng muốn lùi lại ba bước.

Khuôn mặt của Bạch Tố Tố hoàn toàn trắng bệch, nàng biêt đây là gì, đây là
huyết mạch uy áp.

Tất nhiên huyết mạch uy áp thứ này không có gì là xa lạ ở Đông Thiên nhưng
phải biết Bạch Tố Tố là thập giai thần thú, thậm chí huyết mạch của nàng là
thập giai trung đoạn, đặt ở Đông Thiên không tính là đỉnh tiêm nhưng cũng
không thể coi thường.

“Thập nhất giai huyết mạch Hung Thú ?”.

Bạch Tố Tố nói xong câu này chỉ có thể ngước nhìn lên Hư Không.

Trên bầu trời là một quái vật, nó to đến mức che phủ cả thiên không, hơi thở
hủy diệt của nó khiến Bạch Tố Tố căn bản không thể thở nổi,

24 Trùng Thiên đỉnh phong Cực Đạo Chân Thần – Thập nhất giai hậu kỳ Hung Thú –
Hoang Tộc thủ hộ thú – Cửu Đầu Địa Ngục Sư.

Một ánh mắt của con hung thú này khiến cơ thể Bạch Tố Tố run lên chỉ là có một
tấm lưng chẳng biết từ bao giờ xuất hiện chắn cho Bạch Tố Tố, một tấm lưng
gánh lấy toàn bộ áp lực cho chính nàng.

Bạch Tố Tố lúc này mới bi ai phát hiện, Cửu Đầu Địa Ngục Sư từ khi hiện thân
chưa bao giờ tập trung vào nàng thậm chí chưa bao giờ liếc mắt nhìn nàng,
người làm nó phải dùng huyết mạch uy áp chỉ có Vô Song mà thôi.

Tóc trắng tung bay, khuôn mặt thản nhiên thủy chung xuất hiện một nụ cười
nhạt, hắn cứ nhỏ bé như vậy nhưng tấm lưng bao phủ thiên địa.

Cửu Đầu Địa Ngục Sư có thể coi là tuyệt thế hung thú của Đông Thiên nhưng muốn
dọa sợ Vô Song ?, nó còn chưa có cái tư cách này.

(Chương này trả nợ tối qua nhé)

(Còn tiếp)

. . . . . . . . . . . ..

Bạn đang theo dõi bộ truyện sáng tác chất lượng duy nhất không thu phí của web
vậy thì ngại gì không tặng kim nguyên đậu ủng hộ tác giả ?.

Vì bây giờ mình không làm vì hợp đồng với web nữa mà chỉ vì đam mê cùng sự ủng
hộ của mọi người nên tốc độ 1 ngày / 1 chương

Có thể bạo chương vào dịp đặc biệt hoặc được nhiều bạn tặng kim nguyên đậu xD.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #541