Người đăng: Thiên Chân Vô Tà
Để có thể ra nhập nội viện của Già Nam học viện tất nhiên phải vượt qua một
cuộc thi tuyển khắc nghiệt, nếu nội viện có nội viện đại tái thì ngoại viện
cũng có ngoại viện đại tái.
Trong kì thi năm nay ngoại viện thực sự cho ra những thiên tài không tầm
thường, độ tuổi chỉ trong khoảng 18-19 tuổi nhưng không ít người đã là bát
tinh thậm chí cửu tinh đại đấu sư, cực kì đáng sợ.
Nổi bật trong những cãi tên đó không thể không kể đến 4 nhân vật đỉnh tiêm của
ngoại viện cũng là bốn người đứng đầu trong kỳ đại tái lần này, Lâm Tu Nhai ,
Liễu Kình, Nghiêm Hạo cùng Hàn Nguyệt, bốn nhân vật này hứa hẹn sẽ là bốn
ngôi sao sáng cho tương lai của nội viện, thực lực yếu nhất trong số 4 người
là Hàn Nguyệt cũng đã đạt đến thất tinh đại đấu sư cảnh giới.
Hôm nay nhóm bốn người sau vài ngày nghỉ ngơi thư dãn cuối cùng cũng được tiến
vào tàng thư các của ngoại viện chọn công pháp, phần thưởng của kỳ ngoại viện
đại tái lần này.
Giữa sân ngoại viện, cả bốn người đều tập trung xếp thành hàng, cung kính
đứng trước mặt phó viện trưởng Hổ Kiền . Hổ Kiền ra hiệu cho tất cả mọi người
lặng im, sau đó lầu bầu “ Tại sao chưa đến nhỉ “.
Bốn vị thiên chi kiều tử của ngoại viện cho dù không biết Hổ Kiền đang đợi ai
tuy nhiên cũng chẳng ai dám thắc mắc, tuy nhiên khi thời gian trôi qua, 1
tiếng rồi 2 tiếng Liễu Kình bắt đầu nhíu mày, họ là thiên tài đương nhiên
thiên tài cũng có ngạo khí, bắt mọi người ở đây mấy tiếng đồng hồ mà không
một lời giải thích thực sự làm Liễu Kình khó chịu.
“ Phó viện trưởng, cuối cùng thì bao giờ chúng ta mới xuất phát ? “.
Hổ Kiền xếp bằng trên mặt đất, im lặng không nói cứ như đang nhập định tu
luyện vậy, lại thêm 15 phút nữa cuối cùng Hổ Kiền mới mở mắt ra “Đến rồi “.
Theo âm thanh của Hổ Kiền cả bốn người quay đầu lại, đang tiến đến chỗ họ là
một bạch y nhân, từ đầu đến chân bao phủ trong bộ quần áo trắng tinh không
nhiễm bụi trần, đồng thời trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ vô diện, chỉ để
hở khoang miệng.
Hổ Kình đứng lên chép miệng “ Nếu ngươi còn không đến có tin lão phu cắt xuất
của ngươi luôn không “.
Nam nhân mặc bạch y chính là Vô Song, hắn gãi đầu gãi tai “ Hắc hắc, là ta
ngủ quên, dạo này bận nhiều việc quá, xin lỗi “.
Câu nói của Vô Song trực tiếp như đang thách thức nhóm bốn người của ngoại
viện vậy, Liễu Kình tính cách nóng nhất, ánh mắt lóe lên ngọn lửa tức giận “
buồn cười, chúng ta phải đợi ngươi vì ngươi ngủ quên ? “, thậm chí mũi
thương trong tay hắn chĩa thẳng vào cổ Vô Song.
Vô Song khóe miệng cong lên, nhìn cũng không thèm nhìn Liễu Kình, quay lưng
lại với mũi thương, hai tay để ra sau lưng chầm chậm bước đi, bước theo phó
viện trưởng Hổ Kiền.
Hổ Kiền cũng không nói, ông tiến thẳng về phía tàng thư các.
Tại sao Vô Song lại xuất hiện ở đây, đơn giản hắn rõ ràng là tân sinh chẳng
qua được tuyển thẳng vào nội viện mà thôi . Già Nam học viện cũng không thể vì
một mình hắn mở ra tàng thư viện chọn một đấu kỹ, tất nhiên Vô Song phải đợi
đến lúc ngoại viện đại tái kết thúc mới có tư cách tiến vào tàng thư viện.
Vô Song cũng chưa bao giờ quan tâm trong tàng thư viện có đấu kỹ gì cả, thứ
hắn quan tâm chính là nhóm bốn người phía sau, bốn người này chính là thế hệ
cường giả tiếp theo của Quyền Lực bang tất nhiên không thể để lỡ.
…...................
Cánh cửa mở ra, một căn phòng sáng ngời xuất hiện . Trên tường đầy những giá
sách được sắp xếp. Trên giá, những quyển sách mang đầy phong cách cổ xưa được
bày ra. Tại trung ương căn phòng, có năm người đang đứng vững, tại trước mặt
bọn họ, có một lão giả râu tóc bạc trắng đang lật xem tư liệu. Toàn bộ căn
phòng, một bầu không khí yên tĩnh bao trùm.
Hổ Kiền lúc này mới quay lại nhìn nhóm năm người “ Các ngươi ngày sau đi vào
Nội Viện. Nói không chừng còn muốn cùng nhau tranh đấu. Cho nên không cần phải
tức giận hay làm gì các tân sinh khác. Nếu không đoàn kết, hậu quả cũng chẳng
tốt. Bên trong Nội viện thực lực vi tôn. Nắm tay ai cứng hơn thì mới có thể
đạt được đến điều kiện tu luyện tốt nhất. Ở nơi này, các ngươi có bối cảnh gì
cũng vô dụng. Kể cả ta!"
Hổ Kiền ánh mắt liếc qua Liễu Kình như đang nhắc nhở chính hắn ta vậy, thực
sự trong 5 người Vô Song đương nhiên không tính, Lâm Tu Nhai làm người thoải
mái tiêu dao tự tại, Nghiêm Hạo cũng không phải là người nóng tính, Hàn
Nguyệt thân phận nữ nhân lại nhẹ nhàng chu đáo, người ông lo nhất chỉ có Liễu
Kình, cuồng dã mà mạnh bạo.
Hổ Kiền cũng khẽ liếc qua Vô Song nhưng rồi chỉ lắc đầu thở dài . “ Các ngươi
là 4 người đứng đầu ngoại viện đại tái lần này, còn người còn lại thân phận
đặc biệt lão phu cũng không tiện nói tuy nhiên các ngươi đều có tư cách đi vào
tàng thư các nhận đấu kỹ, tuy nhiên chất lượng đấu kỹ thế nào thì phải tùy
thuộc vào vận khí các người “.
Hổ Kiền xoay người dẫn đầu đoàn người tiến vào thông đạo tối đen, sau khi đi
vào thông đạo mọi người mới phát hiện trên Trên vách tường khảm một hạt dạ
minh châu cực lớn. Ánh sáng chiếu xạ nhàn nhạt làm thông đạo trở nên có có
phần mờ ảo. Bất quá bấy nhiêu ánh sáng đối với đám người Vô Song mà nói như
thế cũng đủ rồi.
Hành tẩu trong thông đạo khoảng nửa giờ. Một chút ánh sáng rốt cục thì xuất
hiện tại cuối thông đạo. Trong thông đạo mấy người bước đi đều là nhanh hơn
rất nhiều. Sau một lát, rốt cục thì từng bước đi ra bên ngoài.
Ánh sáng chói mắt từ phía chân trời rơi xuống. Theo quán tính đám người Vô
Song nhắm chặt lại hai mắt, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở chợt giật mình
nhìn cảnh tượng xuất hiện tại trước mắt.
Lúc này trước mặt bọn họ rõ ràng là một cốc rãnh. Vách tường kia một đường
hướng về phía trên kéo dài ra. Cuối cùng cho đến cuối tầm mắt, tại bên trong
ba mặt vách đá vừa vặn có một khu đất trống cực rộng lớn. Tại đó, có một tòa
lầu các khổng lồ mang đậm phong cách cổ xưa có chút làm người ta líu lưỡi.
Ánh mắt chậm rãi đảo qua, cuối cùng dừng lại tại trên một tấm biển có vẻ xa
xưa ở phía ngoài lầu các. Như ẩn như hiện, ba chữ từ từ hiện ra:
truyenyy!
Chữ viết cổ xưa, mặc dù trải qua sự tàn phá của năm tháng mà đám người Vô Song
lại vẫn có thể hoàn toàn nhận ra ý cảnh cổ xưa ở bên trong ba chữ kia. Không
hổ là truyenyy thần bí của ngoại viện Già Nam Học Viện. Chỉ là tấm biển
đồng này lập tức đem thân phận nó bày đi ra.
Hổ Kiền mang theo năm người chậm rãi đi hướng Tàng ThưViện. Khi đi vào khoảng
cách 20m, đột nhiên dừng lại. Hướng phía truyenyy ôm quyền nói :"Lần này
năm người đứng đầu cuộc thi tuyển của Nội Viện đã có kết quả. Dựa theo quy củ,
ta dẫn họ tới chỗ này. Mời chư lão mở cửa!"
Lời nói của Hổ Kiền mang theo đấu khí không ngừng bồi hồi trong khe núi thật
lâu không tiêu tan.
Lời nói của Hổ Kiền truyền ra không lâu, Vô Song khẽ nheo mắt lại cuối cùng
dừng lại tại hai thân ảnh mặc áo bào màu tro đang ngồi xếp bằng trước cửa. Lúc
trước, tại thời điểm tiến vào, hắn rõ ràng nhìn thấy nơi này căn bản không có
ai!
Mà bây giờ. Hai cái người mặc áo bào tro này lại giống như là vốn đã ngồi ở
chỗ kia đã lâu. Cảnh tượng quỷ dị như vậy. Làm cho Vô Song cũng phải thầm tán
thưởng. Chính vì vậy, hứng thú của hắn đối với Tàng Thư Các này cũng tăng lên
một chút, nếu Vô Song không nhầm đây chính là con bài chưa lật mạnh mẽ nhất
của Già Nam học viện lúc này.
Hai Vị lão nhân cuối cùng cũng chịu ra tay, hai người liên thủ lại, sau một
lúc trước mặt bọn họ một cánh cửa không gian xuất hiện.
Hổ Kiền mỉm cười giải thích “ Kết giới không gian cấm chế, chỉ có cường giả
Đấu Tôn tuyệt mạnh mới có năng lực bố trí, không gian cấm chế này là do một vị
tiền bối trong học viện lưu lại mấy trăm năm trước, nếu như bên trong không có
Nhị lão dùng thủ pháp đặc thù mở ra, cho dù là Đấu Tông cường giả, cũng không
thể xông vào được. “.
Rõ ràng theo câu nói của Hổ Kiền thực sự khiến mọi người sợ hãi không nhỏ tất
nhiên là ngoại trừ Vô Song, ánh mắt hắn lạnh lẽo và bình thản cứ như thể mọi
việc ở đây hắn đều đoán trước được vậy . Hổ Kiền cũng âm thần đánh giá Vô Song
, đây chính là lần thứ hai Hổ Kiền phải khiếp sợ trước tâm trí Vô Song, gần
như không có gì làm tên tiểu tử này thất thố được.
“ Đi thôi “, Hổ Kiền dẫn đám người cẩn thận tiến vào cánh cửa không gian bên
trong . Hổ Kiền quay lưng lại chắp tay với hai vị lão nhân “ Phiền nhị lão “.
Sau đó nói với đám người Vô Song “Hiện tại các ngươi tự mình đi vào tàng các
đi, nhớ kỹ, mặc kệ các ngươi muốn cái gì, cũng không được cưỡng cầu, bởi vì
các vật bên trong đều được tăng thêm tầng năng lượng bảo hộ, nếu tay của ngươi
có thể xuyên qua tầng năng lượng bảo hộ mà không hề trở ngại, như vậy chính là
ngươi có thể lấy đi đồ vật bên trong, đương nhiên, mặc kệ ngươi có thể cầm lấy
bao nhiêu, đều có thể mang ra Tàng Thư Các, chỉ có một điều nhắc nhở, ngàn vạn
không nên có lòng tham, nếu không kết quả là sẽ chỉ là công dã tràng."
"Mà nếu các ngươi không thể xuyên thấu tầng năng lượng bảo hộ, vậy liền buông
tha đi, chỉ bằng thực lực của các ngươi, vẫn chưa thể phá được chúng, mấy năm
nay hàng năm đều có người đi vào Tàng Thư Các, mà cuối cùng tay không trở về
cũng không phải là số ít, cho nên, hết thảy chỉ có thể tùy duyên, không chiếm
được, cũng không được cưỡng cầu."
Nghe vậy, đám người Vô Song gật gật đầu, cùng nhìn nhau liếc mắt một cái, sau
đó chậm rãi nhấc chân hướng tới Tàng Thư Các bước vào.
Sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, mấy người xuyên
qua bãi cỏ trước mặt thư các, cuối cùng bước lên chiếc thang đá gồ ghề mang
dấu vết tàn phá của năm tháng.
T
rên thang đá phủ kín rêu xanh, bàn chân giẫm lên có chút trơn trượt, bất quá
như vậy đối với đám người Vô Song mà nói cũng không có trở ngại gì, sau khi
theo cầu thang đá đi lên, đi tới Tàng Thư Các trước mặt, ngẩng đầu nhìn tấm
biển cổ xưa, một cỗ cảm giác hoang vắng, từ bên trong tấm biển lan tràn ra,
đọng lại ở trong lòng mọi người, thật lâu không tiêu tan.
Ngoại trừ Vô Song ra tâm thần của cả bốn người còn lại thật lâu không thoát
gia như đang bị nuốt trong một mê cung vô tận vậy.
Ánh mắt Vô Song khẽ đảo, rõ ràng hai vị lão nhân mặt tro bào cũng đang hứng
thú nhìn hắn, tiến vào tàng thư các mà không bị tấm bảng này thu hút thì Vô
Song chính là kẻ đầu tiên.
Vô Song khóe miệng cong lên, hắn nhẹ huýt sáo, tiếng sáo bình thường nhưng
trong lúc này lại có công dụng vô cùng, như một sợi dây mang đám ngươi kia
tỉnh lại từ trong giấc ngủ vậy.
Cả bốn ngươi thân thể đều run lên, sau đó như bừng tỉnh giấc, ánh mắt kinh
ngạc tập trung nhìn Vô Song, thậm chí Lâm Tu Nhai còn đưa hai tay cúi đầu “Đa
tạ “.
Vô Song mỉm cười không đáp, ánh mắt hắn bình thản quan sát tấm bảng tuy nhiên
ánh mắt lại cực độ thanh minh, không có chút nào bị thu hút cả, hắn đang cảm
nhận tấm bảng này, trên tấm bảng này hắn nhận ra 'thê', nhận ra khí thế của
tuyệt thế cường giả, ít nhất phải đấu tôn cảnh giới.
Lúc này đột nhiên một âm thanh già nua vang lên
"Vào đi thôi, cánh cửa chỉ có thể mở ra 1 giờ, một giờ sau, mặc kệ có đạt được
vật cần thiết hay không, các ngươi đều cũng phải đi ra. "
Tại bên trái năm người, một vị áo bào tro, áo bào như bị gió nhẹ phất động,
một tiếng kẽo kẹt chợt phát ra từ đại môn đang đóng chặt, của từ từ mở ra, lộ
ra một thông đạo tối đen.
Cả bốn người lập tức đi vào thông đạo tối đen ngoại trừ Vô Song, thậm chí hắn
còn không thèm nhìn vào thông đạo một lần nào, ánh mắt hắn vẫn đang quan sát
tấm biển trước mặt.
Một trong hai lão nhân tò mò lên tiếng “ Sao ngươi không tiến vào bên trong ,
chẳng nhẽ những công pháp đấu kỹ đó không làm ngươi động tâm ? “.
Vô Song bình thản đáp “ Có thiên giai đấu kỹ bên trong không ? “.
Câu nói của hắn làm cả hai vị lão nhân á khẩu, nếu thực sự có thiên giai đấu
kỹ bên trong chỉ sợ Già Nam học viện đã sớm bị người ta ghé thăm vô số lần ,
hai lão già đều im lặng thở dài lui vào trong bóng tối.
Vô Song đột nhiên lấy một cây bút lông ra, đồng thời lấy hàng tập giấy trắng
. Không phải hắn có sở thích mang theo mấy cái này mà là trong 7 năm mộng ảo
bên sư phụ Khinh Huyền ngoại trừ nhạc đạo hắn còn được học vẽ tranh, tất
nhiên thứ này rất ít đụng vào, dù sao Khinh Huyền cũng chỉ coi vẽ tranh là
hứng thú nhất thời mà thôi.
Vô Song bắt đầu cầm bút, trên người hắn hắc hỏa xuất hiện, Lục Đạo Luân Hồi
Diễm lần đầu tiên được Vô Song sử dụng tại Già Nam học viện.
Hắn ngồi khoanh chân lại, ánh mắt hoàn toàn chìm vào tấm bảng, dựa theo từng
khí tức tang thương, dựa theo từng tia luân hồi chi lực, hắn lần theo quá
khứ, hắn như trở lại cả trăm năm trước, như được chứng kiến chủ nhân của
những nét bút này vậy.
Tay Vô Song run lên, lần đầu tiên cây bút lông trong tay hắn chuyển động ,
hắn đang làm một việc mà khiến cả hai tro bào nhân đều sợ hãi, phác thảo lại
nét chữ của đấu tôn cường giả . Vô Song như say như sưa vẽ từng nét hắn như
tiến vào một trạng thái kì dị vậy, hắn như chuẩn bị chạm đến một cánh cửa hư
vô mờ mịt nào đó, cánh cửa của ' thế '.
Vô Song đột nhiên cảm thấy thứ quý giá nhất của truyenyy không phải mấy
quyển địa giai đấu kỹ tầm thường mà chính là tấm bảng này . Có thể cường giả
đấu tôn năm đó chỉ đơn thuần là viết thôi, ông đơn thuần mang uy áp đấu tôn
cảnh giới để lại nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ trăm năm sau có một người
nhìn chữ viết của ông ta lại có thiên đại cảm ngộ.