Kết Thúc Cũng Là Khởi Đầu (1)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Trước ánh mắt đầy hoài nghi của tiểu la lị Vô Song chỉ có thể mỉm cười cho
qua.

Trăm vạn năm trước hình ảnh cũng như thế này, khi đó Vô Song lần đầu tiên gặp
tiểu la lị kết quả là hắn vừa có chút mừng rỡ nhưng lại cũng có vài phần thất
vọng.

Thất vọng bởi tiểu la lị quá yếu, kể cả có giết chết nàng để hấp thụ Thiên Đạo
lực lượng thì Vô Song cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi lộc dù sao một cái 18
Trùng Thiên Chân Thần đối với Vô Song mà nói quá vô dụng.

Về phần vui mừng cũng chính bởi tiểu la lị này quá yếu, tìm được một Vô Cực
Thiên Đạo yếu như thế này không phải là việc dễ dàng.

Vô Cực Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu cũng giống như đẳng cấp phân chia của thế
giới vậy nhưng Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục không phải là yếu mà nó chỉ chưa
phát triển được hết mà thôi nó còn cả một tương lai phía trước, cả một chặng
đường có thể bước đi.

“Ta nói rồi lần này ta đến đây không phải là lấy tính mạng của ngươi hơn nữa
nếu ngươi đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi mở cấm chế thế nào ?”.

“Cấm chế ?”. Thiên Đạo nghe đến câu nói này của Vô Song căn bản không thể
tưởng tượng được, trăm vạn năm trước chính kẻ xấu xa này phong ấn nàng lại làm
nàng không cách nào lớn lên cũng không có cách nào mạnh lên, chính hắn là kẻ
khiến nàng mãi mãi là la lị thế này.

Nhắc đến hai chữ “cấm chế” lại làm Thiên Đạo run lên, ánh mắt đầy tức giận
nhìn Vô Song để rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh Thiên Đạo lập tức đứng lên,
cả người lao thẳng về phía Vô Song, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền rồi
đánh thẳng vào ngực đối phương.

Tất nhiên hành động của Thiên Đạo cũng không có gì sai cả, cái sai là nàng quá
thấp còn Vô Song lại quá cao, nàng lao vào người hắn thoạt nhìn có chút bất
lực, có chút buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu, là ngươi phong ấn ta, là ngươi đánh mông ta, là ngươi muốn
bắt cóc ta”.

Nắm đấm nhỏ cứ như vậy đấm vào người Vô Song có điều đấm mãi thì cũng mệt,
chẳng biết qua bao lâu cô bé ngã ngồi xuống tuyết trắng bên dưới, khuôn mặt
xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầu giận hờn nhìn Vô Song.

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét . . . . . .”.

Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt đất phủ đầy tuyết, cô bé này
thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, nàng căn bản đâu có làm gì kẻ xấu xa kia vậy
mà hắn ba lần bảy lượt đến bắt nạt nàng, năm đó hắn dùng tối cường tư thái
phong ấn nàng sau đó không biết bao năm nhiêu năm đi qua hắn lại một lần nữa
xuất hiện và vẫn cứ làm công việc quen thuộc kia đó là bắt nạt nàng.

Nhìn nàng òa khóc giứa trời đầy tuyết bản thân Vô Song chỉ ung dung mỉm cười,
hắn một lần nữa cúi xuống, trong tay rất nhanh xuất hiện một vật hình tròn sau
đó nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia.

Thiên Đạo nào phản ứng kịp với tốc độ của Vô Song, khi viên tròn kia tiến vào
miệng nàng theo bản năng nàng lập tức muốn nhổ ra có điều rất nhanh cô bé bắt
đầu suy nghĩ lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai nhóp nhép.

Thiên Đạo một giới có thể dễ thương như vậy tuyệt đối khiến không một ai tin
nổi, Vô Song cũng bị dáng hình này của nàng làm thích thú, hắn gõ nhẹ lên đầu
nàng sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Ngon không ?”.

Thiên Đạo đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn cứ gật đầu.

“Ăn nữa không ?”.

Thiên Đạo “ . . . . .”

“Không đáp vậy là không ăn đúng không ?, ta vứt đi nhé ? “.

Thiên Đạo “ Có . . . . có ăn nữa”.

Vô Song lần này bật cười, hắn cứ như vậy một tay ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên
vai, tay còn lại nhét một viên hồ lô đường vào miệng nhỏ của nàng, một nam một
nữ cứ như vậy bước đi trong gió tuyết.

Vô Song : “Đi theo ta đi, theo ta ngươi có thể ăn cả ngày “.

Thiên Đạo : “Không theo, quyết không theo”.

Vô Song “Thế có ăn nữa không ? “.

Thiên Đạo “Có ăn nữa”

. . . . . . . . . . ..

Hai người cứ như vậy bước đi quả thật có chút vui vẻ.

Tất nhiên Vô Song đến đây không phải là không công cũng không phải là chỉ để
mang tiểu la lị này ra ngoài, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn cần lấy
một thứ lợi tức bắt buộc phải có khi giết Thiên Đạo – Thiên Đạo Lực Lượng –
Hỗn Độn Chi Khí.

Vô Song cùng tiểu la lị đi rất lâu, đến cả chính tiểu la lị trên vai của hắn
còn không biết Vô Song tính đi đâu, thế giới này vốn là do nàng tạo ra, tất cả
hình ảnh ở đây nàng đều có thể thay đổi chỉ bằng một ý niệm, mảnh không gian
này nhìn như kéo dài vô hạn nhưng thực chất chỉ là một vòng tròn lập đi lập
lại mà thôi.

Tất nhiên Thiên Đạo cực kỳ phản cảm với Vô Song, cho dù tên ‘ác nhân’ này cho
nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon nhưng nàng vẫn cứ không thích hắn, nhìn hắn đi
vòng vòng trong thế giới của nàng vô hình chung cũng làm tâm trạng của Thiên
Đạo tốt hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay đối mặt với hắn nàng toàn là người chịu thiệt, lúc này được
cơ hôi trêu chọc đối phương thì sao nàng phải lên tiếng.

Cũng chẳng biết Vô Song đi đi lại lại như vậy trong bao lâu và nàng cũng không
quan tâm đến hắn đang làm cái gì, Thiên Đạo chỉ biết nàng ăn rất nhiều viên hồ
lô đường, ăn đến mức khuôn mặt bí xị lúc đầu của nàng liền tươi như hoa.

Lại bỏ một viên hồ lô đường nữa vào miệng nhỏ một cách cực kỳ thoải mái, ánh
mắt thì vẫn đang cực kỳ coi thường ‘kẻ xấu xa’ đang đi vòng vòng kia đột nhiên
không hiểu tại sao thân hình nhỏ bé kia run lên.

Thiên Đạo đột ngột cảm thấy một luồng hơi nóng chiếm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé
của nàng, thứ hơi nóng kia vừa mới xuất hiện liền không có cách nào ngăn cản,
nó không tiến vào chiếm đóng cơ thể nàng mà rất nhanh di chuyển tập trung
thẳng xuống vùng đan điền.

Thiên Đạo ở trên vai Vô Song thậm chí không thể ổn định được thân thể, một
thân thực lực khủng bố gần như không cánh mà bay, cả người của nàng liền rơi
tự do thẳng xuống bên dưới, trên nền tuyết lạnh giá thân thể nàng nóng như lửa
đốt.

Ánh mắt Thiên Đạo nhìn Vô Song đầy hận thù thậm chí chỉ muốn xé xác đối phương
ra, cô bé này cho dù rất hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng không phải người ngu,
nàng tất nhiên nghĩ đến số hồ lô đường mà kẻ xấu xa kia cho nàng ăn.

Vô Song thản nhiên đối mặt với ánh mắt hận thù của nàng, hắn không có bất cứ
lời nào để nói vì quả thực số hồ lô đường kia được Vô Song dụng tay dụng chân,
cơ thể của nàng xảy ra biến dị tất nhiên là do Vô Song.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé kia, một tay đưa ra chạm
nhẹ vào đầu nàng.

“Thứ nhất sau này ra ngoài tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì người khác
đưa ngoại trừ ta”.

“Thứ hai kể từ hôm nay ngươi thuộc quyền sở hữu của ta, kể cả ngươi không muốn
cũng không thay đổi được”.

Sau khi nói xong cả người Vô Song liền xuất hiện một luồng hắc ám lực lượng,
đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở rộng giữa không trung, luồng hắc khí qua
đỉnh đầu của Thiên Đạo đi thẳng xuống phần bụng của nàng.

Ngay khi hắc khí tiến đến nơi va chạm với luồng hơi nóng như vô cùng vô tận
kia thì trên làn da trắng hồng của Thiên Đạo bất chợt hiện ra một hình tròn
cấm chế kì dị có hình Phượng Hoàng Tộc.

Vô Song lúc trước rất mạnh, một mình hắn có thể chống lại bốn tên Viễn Cổ Đại
Thần 25 Trùng Thiên thậm chí còn khiến 3 kẻ chết 1 kẻ trọng thương, thực lực
cỡ đó không biết gấp bao nhiêu lần chính bản thân hắn hiện nay, nếu Vô Song
muốn tự phá cấm chế do mình tạo ra thì cón khó hơn lên trời.

Hồ lô đường mà Vô Song đưa cho Thiên Đạo căn bản là một loại đan dược đặc chế
của chính hắn cho trường hợp này, kết hợp với huyết mạch Hắc Phượng Hoàng một
loại hung thú sinh ra để phá tan cấm chế mới có thể trợ giúp Thiên Đạo phá
được xiềng xích do chính hắn tạo ra, tất nhiên để thuốc ngấm vào người cô bé
Thiên Đạo này cũng không phải là việc trong thời gian ngắn.

Thân hình bé nhỏ của Thiên Đạo bị dược lực hoàn toàn khống chế, cô bé căn bản
không có cách nào cử động có điều Thiên Đạo lúc này nhìn bằng mắt cũng có thể
thấy Vô Song đang giúp nàng phá bỏ cấm chế chết tiệt kia.

Trong mắt cô bé hiện tại xuất hiện một tia xấu hổ, nàng từ trước đến nay chưa
bao giờ nghĩ kẻ xấu xa này vậy mà lại trợ giúp nàng phá bỏ cấm chế, điều này
quả thực khiến Thiên Đạo có chút cảm động, ít nhất hình ảnh của Vô Song trong
mắt nàng cũng bớt xấu đi một chút . . . . chỉ một chút mà thôi.

Tiếp theo một cơn buồn ngủ xuất hiện chiếm đóng toàn bộ tâm trí của cô gái
nhỏ, hai mắt nàng nặng trĩu rồi cả người cũng bắt đầu trở nên vô lực, cả người
nàng hoàn toàn ngã vào lòng Vô Song, cô bé bắt đầu tiến vào một giấc ngủ dài.

Sau khi Thiên Đạo ngất đi mới là lúc Vô Song dùng tất cả tài nghệ của mình, từ
bên trong trữ vật giới chỉ vô số cây ngân châm xuất hiện, cho dù thực lực của
Vô Song lúc này chắc chắn không yếu nhưng để tự giải cấm chế của mình thì cũng
phải mất rất nhiều công sức.

Hắn gần như tập trung toàn bộ tâm thần, bàn tay khẽ rung lên đặt từng cây từng
cây ngân châm trên người Thiên Đạo, trong ánh mắt thủy chung chưa một lần dãn
ra.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài không phải là nói xuông nhưng để có thể
hoàn thành câu nói này thì không phải kẻ nào cũng có tư cách để thực hiện.

Thiên Đạo gắn liền với thế giới mà nó sinh ra, Thiên Đạo tuyệt đối không có
cách nào rời đi khỏi mảnh đại lục này hơn nữa Thiên Đạo vốn không phải là sinh
mệnh bình thường, nó không có chân thân cũng không thể sống như một người bình
thường, Thiên Đạo là tồn tại không thuộc luân hồi, đứng ngoài mọi phạm trù của
luân hồi.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài chỉ có một cách duy nhất, lấy hết toàn bộ
Hỗn Độn Chi Khí trên cơ thể nàng đồng thời dùng thủ đoạn đặc biệt đưa nàng vào
luân hồi.

Nói hoa mỹ một chút là Vô Song trợ giúp nàng có một cuộc sống bình thường
nhưng nói trắng ra là Vô Song đang cướp Thiên Đạo chi khí trên người nàng, tất
nhiên đây vẫn luôn là mục đích của Vô Song, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ
nhận mình là người tốt.

Hỗn Độn Chi Khí rốt cuộc cũng được hắn hút ra khỏi cơ thể Thiên Đạo, từng tia
khí mang theo hai màu trắng đen tiến vào cơ thể hắn sau đó mạnh mẽ bị Đại Địa
Thần Cách trong đan điền Vô Song điên cuồng hấp thụ, hắn có thể bắt đầu cảm
nhận được một Đại Địa Thần Cách đã chết đi không biết bao nhiêu năm nhưng lại
bắt đầu sống lại, bắt đầu được Hỗn Độn Chi Khí chữa trị.

Hỗn Độn Chi Khí là thứ khí chỉ có Thiên Đạo hấp thu được, nếu không phải Thiên
Đạo mà là cường giả khác muốn đụng vào thì đảm bảo sẽ cực kỳ phí phạm, cơ thể
nhân loại vốn không có cách nào hoàn toàn sử dụng Hỗn Độn Chi Khí nếu không có
thủ đoạn đặc thù, Đại Địa Thần Cách của Vô Song cũng có thể coi là một thủ
đoạn đặc thù như vậy.

Đại Địa Thần Cách của Vô Song là một mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo, đã là một
mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo thì không có thứ gì có thể giúp nó hồi phục tốt
hơn là Hỗn Độn Chi Khí, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí tức
của Vô Song càng ngày càng mạnh.

21 Trùng Thiên cường giả là phạm vi Vĩnh Sinh Chân Thần có điều muốn từ Vĩnh
Sinh Chân Thần đột phá lên Cực Đạo Chân Thần không phải là dễ chưa kể thực lực
cơ bản của Vô Song có vấn đề, hắn vốn chỉ là một kẻ chưa đột phá đến đấu đế,
thực lực thủy chung tuyệt đối không vượt qua được 15 Trùng Thiên, từ Thượng Vị
Thần đỉnh phong một hơi đột phá thẳng lên Vĩnh Sinh Chân Thần đỉnh phong điều
này nếu được chọn lựa Vô Song chắc chắn không muốn, tốc độ đột phá này quá
kinh khủng lại còn là nhờ đến hấp thụ thần cách lại càng tai hại, đây là lý do
chính khiến Vô Song hắn không thể không lấy đi Hỗn Độn Chi Khí.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Đại Địa Thần Cách trong người của Vô
Song càng ngày càng sáng, nó vốn là một viên thần cách với mầu nâu đậm nhưng
không ngờ lại chuyển sang màu trắng bạc, thứ ánh sáng cho người khác áp lực
kinh hồn.

Khí tức trên người Vô Song càng ngày càng mạnh nhưng hắn thủy chung không tiếp
tục đột phá, hắn dùng trăm vạn năm tích súc của Thiên Đạo cải tạo bản thân,
hắn là Nghịch Thiên Tà Đế sống lại một thế, hắn nhất định phải mạnh hơn tiền
thế, nhất định phải đoạt đươc hoàn mỹ đạo cơ.

Rốt cuộc khi toàn bộ Đại Địa Thần Cách chuyển sang màu trắng bạc Vô Song mới
chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn lúc này là một ánh mắt phi thường trong
sáng, ánh mắt to tròn ngập nước.

“Ngươi vẫn giết ta sao ?”.

Chẳng biết từ bao giờ Thiên Đạo đã tỉnh lại, người cô nhóc không thể cử động
nhưng ít nhất tinh thần cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại.

“Không, ta sẽ mang ngươi ra ngoài”.

Thiên Đạo lúc này thực sự cảm thấy phi thường mệt mỏi, cả người như chuẩn bị
tan biến, trong ánh mắt kia xuất hiện một tia sợ hãi.

“Ta thực sự không muốn chết, ta . . . ta sẽ không chết chứ ?”.

Vô Song trịnh trọng gật đầu, trong tay hắn lại xuất hiện một viên hồ lô đường,
hai ngón tay nhẹ nhàng đưa vào miệng nhỏ của nàng.

“Chắc chắn không chết”.

Thiên Đạo không ngờ vẫn cứ mở miệng ra ăn ngon lành, sau đó có chút nhếch mũi
với Vô Song.

“Ngươi dám ăn cắp lực lượng của ta, ngươi tuyệt đối không phải là người tốt”.

Vô Song không nhịn được liền xoa đầu nàng.

“Ta chưa bao giờ là người tốt có điều nợ hôm nay ta chắc chắn trả đủ”.

Sau khi Vô Song dứt lời cũng là lúc thân thể Thiên Đạo bắt đầu biến thành
những điểm sáng biến mất giữa mảnh không gian này, khi thân hình nàng chuẩn bị
hoàn toàn tan biến mất cô gái ngốc này liền khẽ mỉm cười.

“Thế giới bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy không ?”.

Vô Song đầy nghiêm túc mà gật đầu.

“Ra đến bên ngoài để bản đế tự tay nấu cho ngươi ăn”.

. . . . . . . ..

Thiên Đạo rốt cuộc vẫn biến mất, khi cô bé này hoàn toàn tan biến trong hư
không cũng là lúc Vô Song đứng lên, hắn lúc này không còn là 21 Trùng Thiên
Vĩnh Sinh Chân Thần nữa, hắn lúc này liền là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần
hàng thật giá thật.

Ánh mắt của hắn lúc này lóe lên một tia sáng kì dị cùng nụ cười mỉm vô cùng
quen thuộc.

“Hành trình ở thế giới này rốt cuộc kết thúc rồi, Tiêu Viêm ngươi giúp bản đế
giải quyết nốt toàn bộ phần sau đi”.

. . . . . . . . . . . . . ..

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.

Hãy đọc truyện tại truyenyy để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc
cùng tác giả.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.

Trước ánh mắt đầy hoài nghi của tiểu la lị Vô Song chỉ có thể mỉm cười cho
qua.

Trăm vạn năm trước hình ảnh cũng như thế này, khi đó Vô Song lần đầu tiên gặp
tiểu la lị kết quả là hắn vừa có chút mừng rỡ nhưng lại cũng có vài phần thất
vọng.

Thất vọng bởi tiểu la lị quá yếu, kể cả có giết chết nàng để hấp thụ Thiên Đạo
lực lượng thì Vô Song cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi lộc dù sao một cái 18
Trùng Thiên Chân Thần đối với Vô Song mà nói quá vô dụng.

Về phần vui mừng cũng chính bởi tiểu la lị này quá yếu, tìm được một Vô Cực
Thiên Đạo yếu như thế này không phải là việc dễ dàng.

Vô Cực Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu cũng giống như đẳng cấp phân chia của thế
giới vậy nhưng Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục không phải là yếu mà nó chỉ chưa
phát triển được hết mà thôi nó còn cả một tương lai phía trước, cả một chặng
đường có thể bước đi.

“Ta nói rồi lần này ta đến đây không phải là lấy tính mạng của ngươi hơn nữa
nếu ngươi đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi mở cấm chế thế nào ?”.

“Cấm chế ?”. Thiên Đạo nghe đến câu nói này của Vô Song căn bản không thể
tưởng tượng được, trăm vạn năm trước chính kẻ xấu xa này phong ấn nàng lại làm
nàng không cách nào lớn lên cũng không có cách nào mạnh lên, chính hắn là kẻ
khiến nàng mãi mãi là la lị thế này.

Nhắc đến hai chữ “cấm chế” lại làm Thiên Đạo run lên, ánh mắt đầy tức giận
nhìn Vô Song để rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh Thiên Đạo lập tức đứng lên,
cả người lao thẳng về phía Vô Song, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền rồi
đánh thẳng vào ngực đối phương.

Tất nhiên hành động của Thiên Đạo cũng không có gì sai cả, cái sai là nàng quá
thấp còn Vô Song lại quá cao, nàng lao vào người hắn thoạt nhìn có chút bất
lực, có chút buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu, là ngươi phong ấn ta, là ngươi đánh mông ta, là ngươi muốn
bắt cóc ta”.

Nắm đấm nhỏ cứ như vậy đấm vào người Vô Song có điều đấm mãi thì cũng mệt,
chẳng biết qua bao lâu cô bé ngã ngồi xuống tuyết trắng bên dưới, khuôn mặt
xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầu giận hờn nhìn Vô Song.

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét . . . . . .”.

Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt đất phủ đầy tuyết, cô bé này
thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, nàng căn bản đâu có làm gì kẻ xấu xa kia vậy
mà hắn ba lần bảy lượt đến bắt nạt nàng, năm đó hắn dùng tối cường tư thái
phong ấn nàng sau đó không biết bao năm nhiêu năm đi qua hắn lại một lần nữa
xuất hiện và vẫn cứ làm công việc quen thuộc kia đó là bắt nạt nàng.

Nhìn nàng òa khóc giứa trời đầy tuyết bản thân Vô Song chỉ ung dung mỉm cười,
hắn một lần nữa cúi xuống, trong tay rất nhanh xuất hiện một vật hình tròn sau
đó nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia.

Thiên Đạo nào phản ứng kịp với tốc độ của Vô Song, khi viên tròn kia tiến vào
miệng nàng theo bản năng nàng lập tức muốn nhổ ra có điều rất nhanh cô bé bắt
đầu suy nghĩ lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai nhóp nhép.

Thiên Đạo một giới có thể dễ thương như vậy tuyệt đối khiến không một ai tin
nổi, Vô Song cũng bị dáng hình này của nàng làm thích thú, hắn gõ nhẹ lên đầu
nàng sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Ngon không ?”.

Thiên Đạo đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn cứ gật đầu.

“Ăn nữa không ?”.

Thiên Đạo “ . . . . .”

“Không đáp vậy là không ăn đúng không ?, ta vứt đi nhé ? “.

Thiên Đạo “ Có . . . . có ăn nữa”.

Vô Song lần này bật cười, hắn cứ như vậy một tay ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên
vai, tay còn lại nhét một viên hồ lô đường vào miệng nhỏ của nàng, một nam một
nữ cứ như vậy bước đi trong gió tuyết.

Vô Song : “Đi theo ta đi, theo ta ngươi có thể ăn cả ngày “.

Thiên Đạo : “Không theo, quyết không theo”.

Vô Song “Thế có ăn nữa không ? “.

Thiên Đạo “Có ăn nữa”

. . . . . . . . . . ..

Hai người cứ như vậy bước đi quả thật có chút vui vẻ.

Tất nhiên Vô Song đến đây không phải là không công cũng không phải là chỉ để
mang tiểu la lị này ra ngoài, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn cần lấy
một thứ lợi tức bắt buộc phải có khi giết Thiên Đạo – Thiên Đạo Lực Lượng –
Hỗn Độn Chi Khí.

Vô Song cùng tiểu la lị đi rất lâu, đến cả chính tiểu la lị trên vai của hắn
còn không biết Vô Song tính đi đâu, thế giới này vốn là do nàng tạo ra, tất cả
hình ảnh ở đây nàng đều có thể thay đổi chỉ bằng một ý niệm, mảnh không gian
này nhìn như kéo dài vô hạn nhưng thực chất chỉ là một vòng tròn lập đi lập
lại mà thôi.

Tất nhiên Thiên Đạo cực kỳ phản cảm với Vô Song, cho dù tên ‘ác nhân’ này cho
nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon nhưng nàng vẫn cứ không thích hắn, nhìn hắn đi
vòng vòng trong thế giới của nàng vô hình chung cũng làm tâm trạng của Thiên
Đạo tốt hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay đối mặt với hắn nàng toàn là người chịu thiệt, lúc này được
cơ hôi trêu chọc đối phương thì sao nàng phải lên tiếng.

Cũng chẳng biết Vô Song đi đi lại lại như vậy trong bao lâu và nàng cũng không
quan tâm đến hắn đang làm cái gì, Thiên Đạo chỉ biết nàng ăn rất nhiều viên hồ
lô đường, ăn đến mức khuôn mặt bí xị lúc đầu của nàng liền tươi như hoa.

Lại bỏ một viên hồ lô đường nữa vào miệng nhỏ một cách cực kỳ thoải mái, ánh
mắt thì vẫn đang cực kỳ coi thường ‘kẻ xấu xa’ đang đi vòng vòng kia đột nhiên
không hiểu tại sao thân hình nhỏ bé kia run lên.

Thiên Đạo đột ngột cảm thấy một luồng hơi nóng chiếm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé
của nàng, thứ hơi nóng kia vừa mới xuất hiện liền không có cách nào ngăn cản,
nó không tiến vào chiếm đóng cơ thể nàng mà rất nhanh di chuyển tập trung
thẳng xuống vùng đan điền.

Thiên Đạo ở trên vai Vô Song thậm chí không thể ổn định được thân thể, một
thân thực lực khủng bố gần như không cánh mà bay, cả người của nàng liền rơi
tự do thẳng xuống bên dưới, trên nền tuyết lạnh giá thân thể nàng nóng như lửa
đốt.

Ánh mắt Thiên Đạo nhìn Vô Song đầy hận thù thậm chí chỉ muốn xé xác đối phương
ra, cô bé này cho dù rất hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng không phải người ngu,
nàng tất nhiên nghĩ đến số hồ lô đường mà kẻ xấu xa kia cho nàng ăn.

Vô Song thản nhiên đối mặt với ánh mắt hận thù của nàng, hắn không có bất cứ
lời nào để nói vì quả thực số hồ lô đường kia được Vô Song dụng tay dụng chân,
cơ thể của nàng xảy ra biến dị tất nhiên là do Vô Song.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé kia, một tay đưa ra chạm
nhẹ vào đầu nàng.

“Thứ nhất sau này ra ngoài tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì người khác
đưa ngoại trừ ta”.

“Thứ hai kể từ hôm nay ngươi thuộc quyền sở hữu của ta, kể cả ngươi không muốn
cũng không thay đổi được”.

Sau khi nói xong cả người Vô Song liền xuất hiện một luồng hắc ám lực lượng,
đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở rộng giữa không trung, luồng hắc khí qua
đỉnh đầu của Thiên Đạo đi thẳng xuống phần bụng của nàng.

Ngay khi hắc khí tiến đến nơi va chạm với luồng hơi nóng như vô cùng vô tận
kia thì trên làn da trắng hồng của Thiên Đạo bất chợt hiện ra một hình tròn
cấm chế kì dị có hình Phượng Hoàng Tộc.

Vô Song lúc trước rất mạnh, một mình hắn có thể chống lại bốn tên Viễn Cổ Đại
Thần 25 Trùng Thiên thậm chí còn khiến 3 kẻ chết 1 kẻ trọng thương, thực lực
cỡ đó không biết gấp bao nhiêu lần chính bản thân hắn hiện nay, nếu Vô Song
muốn tự phá cấm chế do mình tạo ra thì cón khó hơn lên trời.

Hồ lô đường mà Vô Song đưa cho Thiên Đạo căn bản là một loại đan dược đặc chế
của chính hắn cho trường hợp này, kết hợp với huyết mạch Hắc Phượng Hoàng một
loại hung thú sinh ra để phá tan cấm chế mới có thể trợ giúp Thiên Đạo phá
được xiềng xích do chính hắn tạo ra, tất nhiên để thuốc ngấm vào người cô bé
Thiên Đạo này cũng không phải là việc trong thời gian ngắn.

Thân hình bé nhỏ của Thiên Đạo bị dược lực hoàn toàn khống chế, cô bé căn bản
không có cách nào cử động có điều Thiên Đạo lúc này nhìn bằng mắt cũng có thể
thấy Vô Song đang giúp nàng phá bỏ cấm chế chết tiệt kia.

Trong mắt cô bé hiện tại xuất hiện một tia xấu hổ, nàng từ trước đến nay chưa
bao giờ nghĩ kẻ xấu xa này vậy mà lại trợ giúp nàng phá bỏ cấm chế, điều này
quả thực khiến Thiên Đạo có chút cảm động, ít nhất hình ảnh của Vô Song trong
mắt nàng cũng bớt xấu đi một chút . . . . chỉ một chút mà thôi.

Tiếp theo một cơn buồn ngủ xuất hiện chiếm đóng toàn bộ tâm trí của cô gái
nhỏ, hai mắt nàng nặng trĩu rồi cả người cũng bắt đầu trở nên vô lực, cả người
nàng hoàn toàn ngã vào lòng Vô Song, cô bé bắt đầu tiến vào một giấc ngủ dài.

Sau khi Thiên Đạo ngất đi mới là lúc Vô Song dùng tất cả tài nghệ của mình, từ
bên trong trữ vật giới chỉ vô số cây ngân châm xuất hiện, cho dù thực lực của
Vô Song lúc này chắc chắn không yếu nhưng để tự giải cấm chế của mình thì cũng
phải mất rất nhiều công sức.

Hắn gần như tập trung toàn bộ tâm thần, bàn tay khẽ rung lên đặt từng cây từng
cây ngân châm trên người Thiên Đạo, trong ánh mắt thủy chung chưa một lần dãn
ra.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài không phải là nói xuông nhưng để có thể
hoàn thành câu nói này thì không phải kẻ nào cũng có tư cách để thực hiện.

Thiên Đạo gắn liền với thế giới mà nó sinh ra, Thiên Đạo tuyệt đối không có
cách nào rời đi khỏi mảnh đại lục này hơn nữa Thiên Đạo vốn không phải là sinh
mệnh bình thường, nó không có chân thân cũng không thể sống như một người bình
thường, Thiên Đạo là tồn tại không thuộc luân hồi, đứng ngoài mọi phạm trù của
luân hồi.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài chỉ có một cách duy nhất, lấy hết toàn bộ
Hỗn Độn Chi Khí trên cơ thể nàng đồng thời dùng thủ đoạn đặc biệt đưa nàng vào
luân hồi.

Nói hoa mỹ một chút là Vô Song trợ giúp nàng có một cuộc sống bình thường
nhưng nói trắng ra là Vô Song đang cướp Thiên Đạo chi khí trên người nàng, tất
nhiên đây vẫn luôn là mục đích của Vô Song, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ
nhận mình là người tốt.

Hỗn Độn Chi Khí rốt cuộc cũng được hắn hút ra khỏi cơ thể Thiên Đạo, từng tia
khí mang theo hai màu trắng đen tiến vào cơ thể hắn sau đó mạnh mẽ bị Đại Địa
Thần Cách trong đan điền Vô Song điên cuồng hấp thụ, hắn có thể bắt đầu cảm
nhận được một Đại Địa Thần Cách đã chết đi không biết bao nhiêu năm nhưng lại
bắt đầu sống lại, bắt đầu được Hỗn Độn Chi Khí chữa trị.

Hỗn Độn Chi Khí là thứ khí chỉ có Thiên Đạo hấp thu được, nếu không phải Thiên
Đạo mà là cường giả khác muốn đụng vào thì đảm bảo sẽ cực kỳ phí phạm, cơ thể
nhân loại vốn không có cách nào hoàn toàn sử dụng Hỗn Độn Chi Khí nếu không có
thủ đoạn đặc thù, Đại Địa Thần Cách của Vô Song cũng có thể coi là một thủ
đoạn đặc thù như vậy.

Đại Địa Thần Cách của Vô Song là một mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo, đã là một
mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo thì không có thứ gì có thể giúp nó hồi phục tốt
hơn là Hỗn Độn Chi Khí, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí tức
của Vô Song càng ngày càng mạnh.

21 Trùng Thiên cường giả là phạm vi Vĩnh Sinh Chân Thần có điều muốn từ Vĩnh
Sinh Chân Thần đột phá lên Cực Đạo Chân Thần không phải là dễ chưa kể thực lực
cơ bản của Vô Song có vấn đề, hắn vốn chỉ là một kẻ chưa đột phá đến đấu đế,
thực lực thủy chung tuyệt đối không vượt qua được 15 Trùng Thiên, từ Thượng Vị
Thần đỉnh phong một hơi đột phá thẳng lên Vĩnh Sinh Chân Thần đỉnh phong điều
này nếu được chọn lựa Vô Song chắc chắn không muốn, tốc độ đột phá này quá
kinh khủng lại còn là nhờ đến hấp thụ thần cách lại càng tai hại, đây là lý do
chính khiến Vô Song hắn không thể không lấy đi Hỗn Độn Chi Khí.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Đại Địa Thần Cách trong người của Vô
Song càng ngày càng sáng, nó vốn là một viên thần cách với mầu nâu đậm nhưng
không ngờ lại chuyển sang màu trắng bạc, thứ ánh sáng cho người khác áp lực
kinh hồn.

Khí tức trên người Vô Song càng ngày càng mạnh nhưng hắn thủy chung không tiếp
tục đột phá, hắn dùng trăm vạn năm tích súc của Thiên Đạo cải tạo bản thân,
hắn là Nghịch Thiên Tà Đế sống lại một thế, hắn nhất định phải mạnh hơn tiền
thế, nhất định phải đoạt đươc hoàn mỹ đạo cơ.

Rốt cuộc khi toàn bộ Đại Địa Thần Cách chuyển sang màu trắng bạc Vô Song mới
chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn lúc này là một ánh mắt phi thường trong
sáng, ánh mắt to tròn ngập nước.

“Ngươi vẫn giết ta sao ?”.

Chẳng biết từ bao giờ Thiên Đạo đã tỉnh lại, người cô nhóc không thể cử động
nhưng ít nhất tinh thần cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại.

“Không, ta sẽ mang ngươi ra ngoài”.

Thiên Đạo lúc này thực sự cảm thấy phi thường mệt mỏi, cả người như chuẩn bị
tan biến, trong ánh mắt kia xuất hiện một tia sợ hãi.

“Ta thực sự không muốn chết, ta . . . ta sẽ không chết chứ ?”.

Vô Song trịnh trọng gật đầu, trong tay hắn lại xuất hiện một viên hồ lô đường,
hai ngón tay nhẹ nhàng đưa vào miệng nhỏ của nàng.

“Chắc chắn không chết”.

Thiên Đạo không ngờ vẫn cứ mở miệng ra ăn ngon lành, sau đó có chút nhếch mũi
với Vô Song.

“Ngươi dám ăn cắp lực lượng của ta, ngươi tuyệt đối không phải là người tốt”.

Vô Song không nhịn được liền xoa đầu nàng.

“Ta chưa bao giờ là người tốt có điều nợ hôm nay ta chắc chắn trả đủ”.

Sau khi Vô Song dứt lời cũng là lúc thân thể Thiên Đạo bắt đầu biến thành
những điểm sáng biến mất giữa mảnh không gian này, khi thân hình nàng chuẩn bị
hoàn toàn tan biến mất cô gái ngốc này liền khẽ mỉm cười.

“Thế giới bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy không ?”.

Vô Song đầy nghiêm túc mà gật đầu.

“Ra đến bên ngoài để bản đế tự tay nấu cho ngươi ăn”.

. . . . . . . ..

Thiên Đạo rốt cuộc vẫn biến mất, khi cô bé này hoàn toàn tan biến trong hư
không cũng là lúc Vô Song đứng lên, hắn lúc này không còn là 21 Trùng Thiên
Vĩnh Sinh Chân Thần nữa, hắn lúc này liền là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần
hàng thật giá thật.

Ánh mắt của hắn lúc này lóe lên một tia sáng kì dị cùng nụ cười mỉm vô cùng
quen thuộc.

“Hành trình ở thế giới này rốt cuộc kết thúc rồi, Tiêu Viêm ngươi giúp bản đế
giải quyết nốt toàn bộ phần sau đi”.

. . . . . . . . . . . . . ..

Trước ánh mắt đầy hoài nghi của tiểu la lị Vô Song chỉ có thể mỉm cười cho
qua.

Trăm vạn năm trước hình ảnh cũng như thế này, khi đó Vô Song lần đầu tiên gặp
tiểu la lị kết quả là hắn vừa có chút mừng rỡ nhưng lại cũng có vài phần thất
vọng.

Thất vọng bởi tiểu la lị quá yếu, kể cả có giết chết nàng để hấp thụ Thiên Đạo
lực lượng thì Vô Song cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi lộc dù sao một cái 18
Trùng Thiên Chân Thần đối với Vô Song mà nói quá vô dụng.

Về phần vui mừng cũng chính bởi tiểu la lị này quá yếu, tìm được một Vô Cực
Thiên Đạo yếu như thế này không phải là việc dễ dàng.

Vô Cực Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu cũng giống như đẳng cấp phân chia của thế
giới vậy nhưng Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục không phải là yếu mà nó chỉ chưa
phát triển được hết mà thôi nó còn cả một tương lai phía trước, cả một chặng
đường có thể bước đi.

“Ta nói rồi lần này ta đến đây không phải là lấy tính mạng của ngươi hơn nữa
nếu ngươi đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi mở cấm chế thế nào ?”.

“Cấm chế ?”. Thiên Đạo nghe đến câu nói này của Vô Song căn bản không thể
tưởng tượng được, trăm vạn năm trước chính kẻ xấu xa này phong ấn nàng lại làm
nàng không cách nào lớn lên cũng không có cách nào mạnh lên, chính hắn là kẻ
khiến nàng mãi mãi là la lị thế này.

Nhắc đến hai chữ “cấm chế” lại làm Thiên Đạo run lên, ánh mắt đầy tức giận
nhìn Vô Song để rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh Thiên Đạo lập tức đứng lên,
cả người lao thẳng về phía Vô Song, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền rồi
đánh thẳng vào ngực đối phương.

Tất nhiên hành động của Thiên Đạo cũng không có gì sai cả, cái sai là nàng quá
thấp còn Vô Song lại quá cao, nàng lao vào người hắn thoạt nhìn có chút bất
lực, có chút buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu, là ngươi phong ấn ta, là ngươi đánh mông ta, là ngươi muốn
bắt cóc ta”.

Nắm đấm nhỏ cứ như vậy đấm vào người Vô Song có điều đấm mãi thì cũng mệt,
chẳng biết qua bao lâu cô bé ngã ngồi xuống tuyết trắng bên dưới, khuôn mặt
xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầu giận hờn nhìn Vô Song.

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét . . . . . .”.

Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt đất phủ đầy tuyết, cô bé này
thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, nàng căn bản đâu có làm gì kẻ xấu xa kia vậy
mà hắn ba lần bảy lượt đến bắt nạt nàng, năm đó hắn dùng tối cường tư thái
phong ấn nàng sau đó không biết bao năm nhiêu năm đi qua hắn lại một lần nữa
xuất hiện và vẫn cứ làm công việc quen thuộc kia đó là bắt nạt nàng.

Nhìn nàng òa khóc giứa trời đầy tuyết bản thân Vô Song chỉ ung dung mỉm cười,
hắn một lần nữa cúi xuống, trong tay rất nhanh xuất hiện một vật hình tròn sau
đó nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia.

Thiên Đạo nào phản ứng kịp với tốc độ của Vô Song, khi viên tròn kia tiến vào
miệng nàng theo bản năng nàng lập tức muốn nhổ ra có điều rất nhanh cô bé bắt
đầu suy nghĩ lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai nhóp nhép.

Thiên Đạo một giới có thể dễ thương như vậy tuyệt đối khiến không một ai tin
nổi, Vô Song cũng bị dáng hình này của nàng làm thích thú, hắn gõ nhẹ lên đầu
nàng sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Ngon không ?”.

Thiên Đạo đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn cứ gật đầu.

“Ăn nữa không ?”.

Thiên Đạo “ . . . . .”

“Không đáp vậy là không ăn đúng không ?, ta vứt đi nhé ? “.

Thiên Đạo “ Có . . . . có ăn nữa”.

Vô Song lần này bật cười, hắn cứ như vậy một tay ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên
vai, tay còn lại nhét một viên hồ lô đường vào miệng nhỏ của nàng, một nam một
nữ cứ như vậy bước đi trong gió tuyết.

Vô Song : “Đi theo ta đi, theo ta ngươi có thể ăn cả ngày “.

Thiên Đạo : “Không theo, quyết không theo”.

Vô Song “Thế có ăn nữa không ? “.

Thiên Đạo “Có ăn nữa”

. . . . . . . . . . ..

Hai người cứ như vậy bước đi quả thật có chút vui vẻ.

Tất nhiên Vô Song đến đây không phải là không công cũng không phải là chỉ để
mang tiểu la lị này ra ngoài, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn cần lấy
một thứ lợi tức bắt buộc phải có khi giết Thiên Đạo – Thiên Đạo Lực Lượng –
Hỗn Độn Chi Khí.

Vô Song cùng tiểu la lị đi rất lâu, đến cả chính tiểu la lị trên vai của hắn
còn không biết Vô Song tính đi đâu, thế giới này vốn là do nàng tạo ra, tất cả
hình ảnh ở đây nàng đều có thể thay đổi chỉ bằng một ý niệm, mảnh không gian
này nhìn như kéo dài vô hạn nhưng thực chất chỉ là một vòng tròn lập đi lập
lại mà thôi.

Tất nhiên Thiên Đạo cực kỳ phản cảm với Vô Song, cho dù tên ‘ác nhân’ này cho
nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon nhưng nàng vẫn cứ không thích hắn, nhìn hắn đi
vòng vòng trong thế giới của nàng vô hình chung cũng làm tâm trạng của Thiên
Đạo tốt hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay đối mặt với hắn nàng toàn là người chịu thiệt, lúc này được
cơ hôi trêu chọc đối phương thì sao nàng phải lên tiếng.

Cũng chẳng biết Vô Song đi đi lại lại như vậy trong bao lâu và nàng cũng không
quan tâm đến hắn đang làm cái gì, Thiên Đạo chỉ biết nàng ăn rất nhiều viên hồ
lô đường, ăn đến mức khuôn mặt bí xị lúc đầu của nàng liền tươi như hoa.

Lại bỏ một viên hồ lô đường nữa vào miệng nhỏ một cách cực kỳ thoải mái, ánh
mắt thì vẫn đang cực kỳ coi thường ‘kẻ xấu xa’ đang đi vòng vòng kia đột nhiên
không hiểu tại sao thân hình nhỏ bé kia run lên.

Thiên Đạo đột ngột cảm thấy một luồng hơi nóng chiếm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé
của nàng, thứ hơi nóng kia vừa mới xuất hiện liền không có cách nào ngăn cản,
nó không tiến vào chiếm đóng cơ thể nàng mà rất nhanh di chuyển tập trung
thẳng xuống vùng đan điền.

Thiên Đạo ở trên vai Vô Song thậm chí không thể ổn định được thân thể, một
thân thực lực khủng bố gần như không cánh mà bay, cả người của nàng liền rơi
tự do thẳng xuống bên dưới, trên nền tuyết lạnh giá thân thể nàng nóng như lửa
đốt.

Ánh mắt Thiên Đạo nhìn Vô Song đầy hận thù thậm chí chỉ muốn xé xác đối phương
ra, cô bé này cho dù rất hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng không phải người ngu,
nàng tất nhiên nghĩ đến số hồ lô đường mà kẻ xấu xa kia cho nàng ăn.

Vô Song thản nhiên đối mặt với ánh mắt hận thù của nàng, hắn không có bất cứ
lời nào để nói vì quả thực số hồ lô đường kia được Vô Song dụng tay dụng chân,
cơ thể của nàng xảy ra biến dị tất nhiên là do Vô Song.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé kia, một tay đưa ra chạm
nhẹ vào đầu nàng.

“Thứ nhất sau này ra ngoài tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì người khác
đưa ngoại trừ ta”.

“Thứ hai kể từ hôm nay ngươi thuộc quyền sở hữu của ta, kể cả ngươi không muốn
cũng không thay đổi được”.

Sau khi nói xong cả người Vô Song liền xuất hiện một luồng hắc ám lực lượng,
đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở rộng giữa không trung, luồng hắc khí qua
đỉnh đầu của Thiên Đạo đi thẳng xuống phần bụng của nàng.

Ngay khi hắc khí tiến đến nơi va chạm với luồng hơi nóng như vô cùng vô tận
kia thì trên làn da trắng hồng của Thiên Đạo bất chợt hiện ra một hình tròn
cấm chế kì dị có hình Phượng Hoàng Tộc.

Vô Song lúc trước rất mạnh, một mình hắn có thể chống lại bốn tên Viễn Cổ Đại
Thần 25 Trùng Thiên thậm chí còn khiến 3 kẻ chết 1 kẻ trọng thương, thực lực
cỡ đó không biết gấp bao nhiêu lần chính bản thân hắn hiện nay, nếu Vô Song
muốn tự phá cấm chế do mình tạo ra thì cón khó hơn lên trời.

Hồ lô đường mà Vô Song đưa cho Thiên Đạo căn bản là một loại đan dược đặc chế
của chính hắn cho trường hợp này, kết hợp với huyết mạch Hắc Phượng Hoàng một
loại hung thú sinh ra để phá tan cấm chế mới có thể trợ giúp Thiên Đạo phá
được xiềng xích do chính hắn tạo ra, tất nhiên để thuốc ngấm vào người cô bé
Thiên Đạo này cũng không phải là việc trong thời gian ngắn.

Thân hình bé nhỏ của Thiên Đạo bị dược lực hoàn toàn khống chế, cô bé căn bản
không có cách nào cử động có điều Thiên Đạo lúc này nhìn bằng mắt cũng có thể
thấy Vô Song đang giúp nàng phá bỏ cấm chế chết tiệt kia.

Trong mắt cô bé hiện tại xuất hiện một tia xấu hổ, nàng từ trước đến nay chưa
bao giờ nghĩ kẻ xấu xa này vậy mà lại trợ giúp nàng phá bỏ cấm chế, điều này
quả thực khiến Thiên Đạo có chút cảm động, ít nhất hình ảnh của Vô Song trong
mắt nàng cũng bớt xấu đi một chút . . . . chỉ một chút mà thôi.

Tiếp theo một cơn buồn ngủ xuất hiện chiếm đóng toàn bộ tâm trí của cô gái
nhỏ, hai mắt nàng nặng trĩu rồi cả người cũng bắt đầu trở nên vô lực, cả người
nàng hoàn toàn ngã vào lòng Vô Song, cô bé bắt đầu tiến vào một giấc ngủ dài.

Sau khi Thiên Đạo ngất đi mới là lúc Vô Song dùng tất cả tài nghệ của mình, từ
bên trong trữ vật giới chỉ vô số cây ngân châm xuất hiện, cho dù thực lực của
Vô Song lúc này chắc chắn không yếu nhưng để tự giải cấm chế của mình thì cũng
phải mất rất nhiều công sức.

Hắn gần như tập trung toàn bộ tâm thần, bàn tay khẽ rung lên đặt từng cây từng
cây ngân châm trên người Thiên Đạo, trong ánh mắt thủy chung chưa một lần dãn
ra.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài không phải là nói xuông nhưng để có thể
hoàn thành câu nói này thì không phải kẻ nào cũng có tư cách để thực hiện.

Thiên Đạo gắn liền với thế giới mà nó sinh ra, Thiên Đạo tuyệt đối không có
cách nào rời đi khỏi mảnh đại lục này hơn nữa Thiên Đạo vốn không phải là sinh
mệnh bình thường, nó không có chân thân cũng không thể sống như một người bình
thường, Thiên Đạo là tồn tại không thuộc luân hồi, đứng ngoài mọi phạm trù của
luân hồi.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài chỉ có một cách duy nhất, lấy hết toàn bộ
Hỗn Độn Chi Khí trên cơ thể nàng đồng thời dùng thủ đoạn đặc biệt đưa nàng vào
luân hồi.

Nói hoa mỹ một chút là Vô Song trợ giúp nàng có một cuộc sống bình thường
nhưng nói trắng ra là Vô Song đang cướp Thiên Đạo chi khí trên người nàng, tất
nhiên đây vẫn luôn là mục đích của Vô Song, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ
nhận mình là người tốt.

Hỗn Độn Chi Khí rốt cuộc cũng được hắn hút ra khỏi cơ thể Thiên Đạo, từng tia
khí mang theo hai màu trắng đen tiến vào cơ thể hắn sau đó mạnh mẽ bị Đại Địa
Thần Cách trong đan điền Vô Song điên cuồng hấp thụ, hắn có thể bắt đầu cảm
nhận được một Đại Địa Thần Cách đã chết đi không biết bao nhiêu năm nhưng lại
bắt đầu sống lại, bắt đầu được Hỗn Độn Chi Khí chữa trị.

Hỗn Độn Chi Khí là thứ khí chỉ có Thiên Đạo hấp thu được, nếu không phải Thiên
Đạo mà là cường giả khác muốn đụng vào thì đảm bảo sẽ cực kỳ phí phạm, cơ thể
nhân loại vốn không có cách nào hoàn toàn sử dụng Hỗn Độn Chi Khí nếu không có
thủ đoạn đặc thù, Đại Địa Thần Cách của Vô Song cũng có thể coi là một thủ
đoạn đặc thù như vậy.

Đại Địa Thần Cách của Vô Song là một mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo, đã là một
mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo thì không có thứ gì có thể giúp nó hồi phục tốt
hơn là Hỗn Độn Chi Khí, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí tức
của Vô Song càng ngày càng mạnh.

21 Trùng Thiên cường giả là phạm vi Vĩnh Sinh Chân Thần có điều muốn từ Vĩnh
Sinh Chân Thần đột phá lên Cực Đạo Chân Thần không phải là dễ chưa kể thực lực
cơ bản của Vô Song có vấn đề, hắn vốn chỉ là một kẻ chưa đột phá đến đấu đế,
thực lực thủy chung tuyệt đối không vượt qua được 15 Trùng Thiên, từ Thượng Vị
Thần đỉnh phong một hơi đột phá thẳng lên Vĩnh Sinh Chân Thần đỉnh phong điều
này nếu được chọn lựa Vô Song chắc chắn không muốn, tốc độ đột phá này quá
kinh khủng lại còn là nhờ đến hấp thụ thần cách lại càng tai hại, đây là lý do
chính khiến Vô Song hắn không thể không lấy đi Hỗn Độn Chi Khí.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Đại Địa Thần Cách trong người của Vô
Song càng ngày càng sáng, nó vốn là một viên thần cách với mầu nâu đậm nhưng
không ngờ lại chuyển sang màu trắng bạc, thứ ánh sáng cho người khác áp lực
kinh hồn.

Khí tức trên người Vô Song càng ngày càng mạnh nhưng hắn thủy chung không tiếp
tục đột phá, hắn dùng trăm vạn năm tích súc của Thiên Đạo cải tạo bản thân,
hắn là Nghịch Thiên Tà Đế sống lại một thế, hắn nhất định phải mạnh hơn tiền
thế, nhất định phải đoạt đươc hoàn mỹ đạo cơ.

Rốt cuộc khi toàn bộ Đại Địa Thần Cách chuyển sang màu trắng bạc Vô Song mới
chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn lúc này là một ánh mắt phi thường trong
sáng, ánh mắt to tròn ngập nước.

“Ngươi vẫn giết ta sao ?”.

Chẳng biết từ bao giờ Thiên Đạo đã tỉnh lại, người cô nhóc không thể cử động
nhưng ít nhất tinh thần cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại.

“Không, ta sẽ mang ngươi ra ngoài”.

Thiên Đạo lúc này thực sự cảm thấy phi thường mệt mỏi, cả người như chuẩn bị
tan biến, trong ánh mắt kia xuất hiện một tia sợ hãi.

“Ta thực sự không muốn chết, ta . . . ta sẽ không chết chứ ?”.

Vô Song trịnh trọng gật đầu, trong tay hắn lại xuất hiện một viên hồ lô đường,
hai ngón tay nhẹ nhàng đưa vào miệng nhỏ của nàng.

“Chắc chắn không chết”.

Thiên Đạo không ngờ vẫn cứ mở miệng ra ăn ngon lành, sau đó có chút nhếch mũi
với Vô Song.

“Ngươi dám ăn cắp lực lượng của ta, ngươi tuyệt đối không phải là người tốt”.

Vô Song không nhịn được liền xoa đầu nàng.

“Ta chưa bao giờ là người tốt có điều nợ hôm nay ta chắc chắn trả đủ”.

Sau khi Vô Song dứt lời cũng là lúc thân thể Thiên Đạo bắt đầu biến thành
những điểm sáng biến mất giữa mảnh không gian này, khi thân hình nàng chuẩn bị
hoàn toàn tan biến mất cô gái ngốc này liền khẽ mỉm cười.

“Thế giới bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy không ?”.

Vô Song đầy nghiêm túc mà gật đầu.

“Ra đến bên ngoài để bản đế tự tay nấu cho ngươi ăn”.

. . . . . . . ..

Thiên Đạo rốt cuộc vẫn biến mất, khi cô bé này hoàn toàn tan biến trong hư
không cũng là lúc Vô Song đứng lên, hắn lúc này không còn là 21 Trùng Thiên
Vĩnh Sinh Chân Thần nữa, hắn lúc này liền là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần
hàng thật giá thật.

Ánh mắt của hắn lúc này lóe lên một tia sáng kì dị cùng nụ cười mỉm vô cùng
quen thuộc.

“Hành trình ở thế giới này rốt cuộc kết thúc rồi, Tiêu Viêm ngươi giúp bản đế
giải quyết nốt toàn bộ phần sau đi”.

. . . . . . . . . . . . . ..

Trước ánh mắt đầy hoài nghi của tiểu la lị Vô Song chỉ có thể mỉm cười cho
qua.

Trăm vạn năm trước hình ảnh cũng như thế này, khi đó Vô Song lần đầu tiên gặp
tiểu la lị kết quả là hắn vừa có chút mừng rỡ nhưng lại cũng có vài phần thất
vọng.

Thất vọng bởi tiểu la lị quá yếu, kể cả có giết chết nàng để hấp thụ Thiên Đạo
lực lượng thì Vô Song cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi lộc dù sao một cái 18
Trùng Thiên Chân Thần đối với Vô Song mà nói quá vô dụng.

Về phần vui mừng cũng chính bởi tiểu la lị này quá yếu, tìm được một Vô Cực
Thiên Đạo yếu như thế này không phải là việc dễ dàng.

Vô Cực Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu cũng giống như đẳng cấp phân chia của thế
giới vậy nhưng Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục không phải là yếu mà nó chỉ chưa
phát triển được hết mà thôi nó còn cả một tương lai phía trước, cả một chặng
đường có thể bước đi.

“Ta nói rồi lần này ta đến đây không phải là lấy tính mạng của ngươi hơn nữa
nếu ngươi đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi mở cấm chế thế nào ?”.

“Cấm chế ?”. Thiên Đạo nghe đến câu nói này của Vô Song căn bản không thể
tưởng tượng được, trăm vạn năm trước chính kẻ xấu xa này phong ấn nàng lại làm
nàng không cách nào lớn lên cũng không có cách nào mạnh lên, chính hắn là kẻ
khiến nàng mãi mãi là la lị thế này.

Nhắc đến hai chữ “cấm chế” lại làm Thiên Đạo run lên, ánh mắt đầy tức giận
nhìn Vô Song để rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh Thiên Đạo lập tức đứng lên,
cả người lao thẳng về phía Vô Song, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền rồi
đánh thẳng vào ngực đối phương.

Tất nhiên hành động của Thiên Đạo cũng không có gì sai cả, cái sai là nàng quá
thấp còn Vô Song lại quá cao, nàng lao vào người hắn thoạt nhìn có chút bất
lực, có chút buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu, là ngươi phong ấn ta, là ngươi đánh mông ta, là ngươi muốn
bắt cóc ta”.

Nắm đấm nhỏ cứ như vậy đấm vào người Vô Song có điều đấm mãi thì cũng mệt,
chẳng biết qua bao lâu cô bé ngã ngồi xuống tuyết trắng bên dưới, khuôn mặt
xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầu giận hờn nhìn Vô Song.

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét . . . . . .”.

Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt đất phủ đầy tuyết, cô bé này
thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, nàng căn bản đâu có làm gì kẻ xấu xa kia vậy
mà hắn ba lần bảy lượt đến bắt nạt nàng, năm đó hắn dùng tối cường tư thái
phong ấn nàng sau đó không biết bao năm nhiêu năm đi qua hắn lại một lần nữa
xuất hiện và vẫn cứ làm công việc quen thuộc kia đó là bắt nạt nàng.

Nhìn nàng òa khóc giứa trời đầy tuyết bản thân Vô Song chỉ ung dung mỉm cười,
hắn một lần nữa cúi xuống, trong tay rất nhanh xuất hiện một vật hình tròn sau
đó nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia.

Thiên Đạo nào phản ứng kịp với tốc độ của Vô Song, khi viên tròn kia tiến vào
miệng nàng theo bản năng nàng lập tức muốn nhổ ra có điều rất nhanh cô bé bắt
đầu suy nghĩ lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai nhóp nhép.

Thiên Đạo một giới có thể dễ thương như vậy tuyệt đối khiến không một ai tin
nổi, Vô Song cũng bị dáng hình này của nàng làm thích thú, hắn gõ nhẹ lên đầu
nàng sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Ngon không ?”.

Thiên Đạo đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn cứ gật đầu.

“Ăn nữa không ?”.

Thiên Đạo “ . . . . .”

“Không đáp vậy là không ăn đúng không ?, ta vứt đi nhé ? “.

Thiên Đạo “ Có . . . . có ăn nữa”.

Vô Song lần này bật cười, hắn cứ như vậy một tay ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên
vai, tay còn lại nhét một viên hồ lô đường vào miệng nhỏ của nàng, một nam một
nữ cứ như vậy bước đi trong gió tuyết.

Vô Song : “Đi theo ta đi, theo ta ngươi có thể ăn cả ngày “.

Thiên Đạo : “Không theo, quyết không theo”.

Vô Song “Thế có ăn nữa không ? “.

Thiên Đạo “Có ăn nữa”

. . . . . . . . . . ..

Hai người cứ như vậy bước đi quả thật có chút vui vẻ.

Tất nhiên Vô Song đến đây không phải là không công cũng không phải là chỉ để
mang tiểu la lị này ra ngoài, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn cần lấy
một thứ lợi tức bắt buộc phải có khi giết Thiên Đạo – Thiên Đạo Lực Lượng –
Hỗn Độn Chi Khí.

Vô Song cùng tiểu la lị đi rất lâu, đến cả chính tiểu la lị trên vai của hắn
còn không biết Vô Song tính đi đâu, thế giới này vốn là do nàng tạo ra, tất cả
hình ảnh ở đây nàng đều có thể thay đổi chỉ bằng một ý niệm, mảnh không gian
này nhìn như kéo dài vô hạn nhưng thực chất chỉ là một vòng tròn lập đi lập
lại mà thôi.

Tất nhiên Thiên Đạo cực kỳ phản cảm với Vô Song, cho dù tên ‘ác nhân’ này cho
nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon nhưng nàng vẫn cứ không thích hắn, nhìn hắn đi
vòng vòng trong thế giới của nàng vô hình chung cũng làm tâm trạng của Thiên
Đạo tốt hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay đối mặt với hắn nàng toàn là người chịu thiệt, lúc này được
cơ hôi trêu chọc đối phương thì sao nàng phải lên tiếng.

Cũng chẳng biết Vô Song đi đi lại lại như vậy trong bao lâu và nàng cũng không
quan tâm đến hắn đang làm cái gì, Thiên Đạo chỉ biết nàng ăn rất nhiều viên hồ
lô đường, ăn đến mức khuôn mặt bí xị lúc đầu của nàng liền tươi như hoa.

Lại bỏ một viên hồ lô đường nữa vào miệng nhỏ một cách cực kỳ thoải mái, ánh
mắt thì vẫn đang cực kỳ coi thường ‘kẻ xấu xa’ đang đi vòng vòng kia đột nhiên
không hiểu tại sao thân hình nhỏ bé kia run lên.

Thiên Đạo đột ngột cảm thấy một luồng hơi nóng chiếm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé
của nàng, thứ hơi nóng kia vừa mới xuất hiện liền không có cách nào ngăn cản,
nó không tiến vào chiếm đóng cơ thể nàng mà rất nhanh di chuyển tập trung
thẳng xuống vùng đan điền.

Thiên Đạo ở trên vai Vô Song thậm chí không thể ổn định được thân thể, một
thân thực lực khủng bố gần như không cánh mà bay, cả người của nàng liền rơi
tự do thẳng xuống bên dưới, trên nền tuyết lạnh giá thân thể nàng nóng như lửa
đốt.

Ánh mắt Thiên Đạo nhìn Vô Song đầy hận thù thậm chí chỉ muốn xé xác đối phương
ra, cô bé này cho dù rất hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng không phải người ngu,
nàng tất nhiên nghĩ đến số hồ lô đường mà kẻ xấu xa kia cho nàng ăn.

Vô Song thản nhiên đối mặt với ánh mắt hận thù của nàng, hắn không có bất cứ
lời nào để nói vì quả thực số hồ lô đường kia được Vô Song dụng tay dụng chân,
cơ thể của nàng xảy ra biến dị tất nhiên là do Vô Song.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé kia, một tay đưa ra chạm
nhẹ vào đầu nàng.

“Thứ nhất sau này ra ngoài tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì người khác
đưa ngoại trừ ta”.

“Thứ hai kể từ hôm nay ngươi thuộc quyền sở hữu của ta, kể cả ngươi không muốn
cũng không thay đổi được”.

Sau khi nói xong cả người Vô Song liền xuất hiện một luồng hắc ám lực lượng,
đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở rộng giữa không trung, luồng hắc khí qua
đỉnh đầu của Thiên Đạo đi thẳng xuống phần bụng của nàng.

Ngay khi hắc khí tiến đến nơi va chạm với luồng hơi nóng như vô cùng vô tận
kia thì trên làn da trắng hồng của Thiên Đạo bất chợt hiện ra một hình tròn
cấm chế kì dị có hình Phượng Hoàng Tộc.

Vô Song lúc trước rất mạnh, một mình hắn có thể chống lại bốn tên Viễn Cổ Đại
Thần 25 Trùng Thiên thậm chí còn khiến 3 kẻ chết 1 kẻ trọng thương, thực lực
cỡ đó không biết gấp bao nhiêu lần chính bản thân hắn hiện nay, nếu Vô Song
muốn tự phá cấm chế do mình tạo ra thì cón khó hơn lên trời.

Hồ lô đường mà Vô Song đưa cho Thiên Đạo căn bản là một loại đan dược đặc chế
của chính hắn cho trường hợp này, kết hợp với huyết mạch Hắc Phượng Hoàng một
loại hung thú sinh ra để phá tan cấm chế mới có thể trợ giúp Thiên Đạo phá
được xiềng xích do chính hắn tạo ra, tất nhiên để thuốc ngấm vào người cô bé
Thiên Đạo này cũng không phải là việc trong thời gian ngắn.

Thân hình bé nhỏ của Thiên Đạo bị dược lực hoàn toàn khống chế, cô bé căn bản
không có cách nào cử động có điều Thiên Đạo lúc này nhìn bằng mắt cũng có thể
thấy Vô Song đang giúp nàng phá bỏ cấm chế chết tiệt kia.

Trong mắt cô bé hiện tại xuất hiện một tia xấu hổ, nàng từ trước đến nay chưa
bao giờ nghĩ kẻ xấu xa này vậy mà lại trợ giúp nàng phá bỏ cấm chế, điều này
quả thực khiến Thiên Đạo có chút cảm động, ít nhất hình ảnh của Vô Song trong
mắt nàng cũng bớt xấu đi một chút . . . . chỉ một chút mà thôi.

Tiếp theo một cơn buồn ngủ xuất hiện chiếm đóng toàn bộ tâm trí của cô gái
nhỏ, hai mắt nàng nặng trĩu rồi cả người cũng bắt đầu trở nên vô lực, cả người
nàng hoàn toàn ngã vào lòng Vô Song, cô bé bắt đầu tiến vào một giấc ngủ dài.

Sau khi Thiên Đạo ngất đi mới là lúc Vô Song dùng tất cả tài nghệ của mình, từ
bên trong trữ vật giới chỉ vô số cây ngân châm xuất hiện, cho dù thực lực của
Vô Song lúc này chắc chắn không yếu nhưng để tự giải cấm chế của mình thì cũng
phải mất rất nhiều công sức.

Hắn gần như tập trung toàn bộ tâm thần, bàn tay khẽ rung lên đặt từng cây từng
cây ngân châm trên người Thiên Đạo, trong ánh mắt thủy chung chưa một lần dãn
ra.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài không phải là nói xuông nhưng để có thể
hoàn thành câu nói này thì không phải kẻ nào cũng có tư cách để thực hiện.

Thiên Đạo gắn liền với thế giới mà nó sinh ra, Thiên Đạo tuyệt đối không có
cách nào rời đi khỏi mảnh đại lục này hơn nữa Thiên Đạo vốn không phải là sinh
mệnh bình thường, nó không có chân thân cũng không thể sống như một người bình
thường, Thiên Đạo là tồn tại không thuộc luân hồi, đứng ngoài mọi phạm trù của
luân hồi.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài chỉ có một cách duy nhất, lấy hết toàn bộ
Hỗn Độn Chi Khí trên cơ thể nàng đồng thời dùng thủ đoạn đặc biệt đưa nàng vào
luân hồi.

Nói hoa mỹ một chút là Vô Song trợ giúp nàng có một cuộc sống bình thường
nhưng nói trắng ra là Vô Song đang cướp Thiên Đạo chi khí trên người nàng, tất
nhiên đây vẫn luôn là mục đích của Vô Song, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ
nhận mình là người tốt.

Hỗn Độn Chi Khí rốt cuộc cũng được hắn hút ra khỏi cơ thể Thiên Đạo, từng tia
khí mang theo hai màu trắng đen tiến vào cơ thể hắn sau đó mạnh mẽ bị Đại Địa
Thần Cách trong đan điền Vô Song điên cuồng hấp thụ, hắn có thể bắt đầu cảm
nhận được một Đại Địa Thần Cách đã chết đi không biết bao nhiêu năm nhưng lại
bắt đầu sống lại, bắt đầu được Hỗn Độn Chi Khí chữa trị.

Hỗn Độn Chi Khí là thứ khí chỉ có Thiên Đạo hấp thu được, nếu không phải Thiên
Đạo mà là cường giả khác muốn đụng vào thì đảm bảo sẽ cực kỳ phí phạm, cơ thể
nhân loại vốn không có cách nào hoàn toàn sử dụng Hỗn Độn Chi Khí nếu không có
thủ đoạn đặc thù, Đại Địa Thần Cách của Vô Song cũng có thể coi là một thủ
đoạn đặc thù như vậy.

Đại Địa Thần Cách của Vô Song là một mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo, đã là một
mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo thì không có thứ gì có thể giúp nó hồi phục tốt
hơn là Hỗn Độn Chi Khí, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí tức
của Vô Song càng ngày càng mạnh.

21 Trùng Thiên cường giả là phạm vi Vĩnh Sinh Chân Thần có điều muốn từ Vĩnh
Sinh Chân Thần đột phá lên Cực Đạo Chân Thần không phải là dễ chưa kể thực lực
cơ bản của Vô Song có vấn đề, hắn vốn chỉ là một kẻ chưa đột phá đến đấu đế,
thực lực thủy chung tuyệt đối không vượt qua được 15 Trùng Thiên, từ Thượng Vị
Thần đỉnh phong một hơi đột phá thẳng lên Vĩnh Sinh Chân Thần đỉnh phong điều
này nếu được chọn lựa Vô Song chắc chắn không muốn, tốc độ đột phá này quá
kinh khủng lại còn là nhờ đến hấp thụ thần cách lại càng tai hại, đây là lý do
chính khiến Vô Song hắn không thể không lấy đi Hỗn Độn Chi Khí.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Đại Địa Thần Cách trong người của Vô
Song càng ngày càng sáng, nó vốn là một viên thần cách với mầu nâu đậm nhưng
không ngờ lại chuyển sang màu trắng bạc, thứ ánh sáng cho người khác áp lực
kinh hồn.

Khí tức trên người Vô Song càng ngày càng mạnh nhưng hắn thủy chung không tiếp
tục đột phá, hắn dùng trăm vạn năm tích súc của Thiên Đạo cải tạo bản thân,
hắn là Nghịch Thiên Tà Đế sống lại một thế, hắn nhất định phải mạnh hơn tiền
thế, nhất định phải đoạt đươc hoàn mỹ đạo cơ.

Rốt cuộc khi toàn bộ Đại Địa Thần Cách chuyển sang màu trắng bạc Vô Song mới
chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn lúc này là một ánh mắt phi thường trong
sáng, ánh mắt to tròn ngập nước.

“Ngươi vẫn giết ta sao ?”.

Chẳng biết từ bao giờ Thiên Đạo đã tỉnh lại, người cô nhóc không thể cử động
nhưng ít nhất tinh thần cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại.

“Không, ta sẽ mang ngươi ra ngoài”.

Thiên Đạo lúc này thực sự cảm thấy phi thường mệt mỏi, cả người như chuẩn bị
tan biến, trong ánh mắt kia xuất hiện một tia sợ hãi.

“Ta thực sự không muốn chết, ta . . . ta sẽ không chết chứ ?”.

Vô Song trịnh trọng gật đầu, trong tay hắn lại xuất hiện một viên hồ lô đường,
hai ngón tay nhẹ nhàng đưa vào miệng nhỏ của nàng.

“Chắc chắn không chết”.

Thiên Đạo không ngờ vẫn cứ mở miệng ra ăn ngon lành, sau đó có chút nhếch mũi
với Vô Song.

“Ngươi dám ăn cắp lực lượng của ta, ngươi tuyệt đối không phải là người tốt”.

Vô Song không nhịn được liền xoa đầu nàng.

“Ta chưa bao giờ là người tốt có điều nợ hôm nay ta chắc chắn trả đủ”.

Sau khi Vô Song dứt lời cũng là lúc thân thể Thiên Đạo bắt đầu biến thành
những điểm sáng biến mất giữa mảnh không gian này, khi thân hình nàng chuẩn bị
hoàn toàn tan biến mất cô gái ngốc này liền khẽ mỉm cười.

“Thế giới bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy không ?”.

Vô Song đầy nghiêm túc mà gật đầu.

“Ra đến bên ngoài để bản đế tự tay nấu cho ngươi ăn”.

. . . . . . . ..

Thiên Đạo rốt cuộc vẫn biến mất, khi cô bé này hoàn toàn tan biến trong hư
không cũng là lúc Vô Song đứng lên, hắn lúc này không còn là 21 Trùng Thiên
Vĩnh Sinh Chân Thần nữa, hắn lúc này liền là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần
hàng thật giá thật.

Ánh mắt của hắn lúc này lóe lên một tia sáng kì dị cùng nụ cười mỉm vô cùng
quen thuộc.

“Hành trình ở thế giới này rốt cuộc kết thúc rồi, Tiêu Viêm ngươi giúp bản đế
giải quyết nốt toàn bộ phần sau đi”.

. . . . . . . . . . . . . ..

Trước ánh mắt đầy hoài nghi của tiểu la lị Vô Song chỉ có thể mỉm cười cho
qua.

Trăm vạn năm trước hình ảnh cũng như thế này, khi đó Vô Song lần đầu tiên gặp
tiểu la lị kết quả là hắn vừa có chút mừng rỡ nhưng lại cũng có vài phần thất
vọng.

Thất vọng bởi tiểu la lị quá yếu, kể cả có giết chết nàng để hấp thụ Thiên Đạo
lực lượng thì Vô Song cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi lộc dù sao một cái 18
Trùng Thiên Chân Thần đối với Vô Song mà nói quá vô dụng.

Về phần vui mừng cũng chính bởi tiểu la lị này quá yếu, tìm được một Vô Cực
Thiên Đạo yếu như thế này không phải là việc dễ dàng.

Vô Cực Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu cũng giống như đẳng cấp phân chia của thế
giới vậy nhưng Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục không phải là yếu mà nó chỉ chưa
phát triển được hết mà thôi nó còn cả một tương lai phía trước, cả một chặng
đường có thể bước đi.

“Ta nói rồi lần này ta đến đây không phải là lấy tính mạng của ngươi hơn nữa
nếu ngươi đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi mở cấm chế thế nào ?”.

“Cấm chế ?”. Thiên Đạo nghe đến câu nói này của Vô Song căn bản không thể
tưởng tượng được, trăm vạn năm trước chính kẻ xấu xa này phong ấn nàng lại làm
nàng không cách nào lớn lên cũng không có cách nào mạnh lên, chính hắn là kẻ
khiến nàng mãi mãi là la lị thế này.

Nhắc đến hai chữ “cấm chế” lại làm Thiên Đạo run lên, ánh mắt đầy tức giận
nhìn Vô Song để rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh Thiên Đạo lập tức đứng lên,
cả người lao thẳng về phía Vô Song, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền rồi
đánh thẳng vào ngực đối phương.

Tất nhiên hành động của Thiên Đạo cũng không có gì sai cả, cái sai là nàng quá
thấp còn Vô Song lại quá cao, nàng lao vào người hắn thoạt nhìn có chút bất
lực, có chút buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu, là ngươi phong ấn ta, là ngươi đánh mông ta, là ngươi muốn
bắt cóc ta”.

Nắm đấm nhỏ cứ như vậy đấm vào người Vô Song có điều đấm mãi thì cũng mệt,
chẳng biết qua bao lâu cô bé ngã ngồi xuống tuyết trắng bên dưới, khuôn mặt
xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầu giận hờn nhìn Vô Song.

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét . . . . . .”.

Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt đất phủ đầy tuyết, cô bé này
thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, nàng căn bản đâu có làm gì kẻ xấu xa kia vậy
mà hắn ba lần bảy lượt đến bắt nạt nàng, năm đó hắn dùng tối cường tư thái
phong ấn nàng sau đó không biết bao năm nhiêu năm đi qua hắn lại một lần nữa
xuất hiện và vẫn cứ làm công việc quen thuộc kia đó là bắt nạt nàng.

Nhìn nàng òa khóc giứa trời đầy tuyết bản thân Vô Song chỉ ung dung mỉm cười,
hắn một lần nữa cúi xuống, trong tay rất nhanh xuất hiện một vật hình tròn sau
đó nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia.

Thiên Đạo nào phản ứng kịp với tốc độ của Vô Song, khi viên tròn kia tiến vào
miệng nàng theo bản năng nàng lập tức muốn nhổ ra có điều rất nhanh cô bé bắt
đầu suy nghĩ lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai nhóp nhép.

Thiên Đạo một giới có thể dễ thương như vậy tuyệt đối khiến không một ai tin
nổi, Vô Song cũng bị dáng hình này của nàng làm thích thú, hắn gõ nhẹ lên đầu
nàng sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Ngon không ?”.

Thiên Đạo đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn cứ gật đầu.

“Ăn nữa không ?”.

Thiên Đạo “ . . . . .”

“Không đáp vậy là không ăn đúng không ?, ta vứt đi nhé ? “.

Thiên Đạo “ Có . . . . có ăn nữa”.

Vô Song lần này bật cười, hắn cứ như vậy một tay ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên
vai, tay còn lại nhét một viên hồ lô đường vào miệng nhỏ của nàng, một nam một
nữ cứ như vậy bước đi trong gió tuyết.

Vô Song : “Đi theo ta đi, theo ta ngươi có thể ăn cả ngày “.

Thiên Đạo : “Không theo, quyết không theo”.

Vô Song “Thế có ăn nữa không ? “.

Thiên Đạo “Có ăn nữa”

. . . . . . . . . . ..

Hai người cứ như vậy bước đi quả thật có chút vui vẻ.

Tất nhiên Vô Song đến đây không phải là không công cũng không phải là chỉ để
mang tiểu la lị này ra ngoài, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn cần lấy
một thứ lợi tức bắt buộc phải có khi giết Thiên Đạo – Thiên Đạo Lực Lượng –
Hỗn Độn Chi Khí.

Vô Song cùng tiểu la lị đi rất lâu, đến cả chính tiểu la lị trên vai của hắn
còn không biết Vô Song tính đi đâu, thế giới này vốn là do nàng tạo ra, tất cả
hình ảnh ở đây nàng đều có thể thay đổi chỉ bằng một ý niệm, mảnh không gian
này nhìn như kéo dài vô hạn nhưng thực chất chỉ là một vòng tròn lập đi lập
lại mà thôi.

Tất nhiên Thiên Đạo cực kỳ phản cảm với Vô Song, cho dù tên ‘ác nhân’ này cho
nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon nhưng nàng vẫn cứ không thích hắn, nhìn hắn đi
vòng vòng trong thế giới của nàng vô hình chung cũng làm tâm trạng của Thiên
Đạo tốt hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay đối mặt với hắn nàng toàn là người chịu thiệt, lúc này được
cơ hôi trêu chọc đối phương thì sao nàng phải lên tiếng.

Cũng chẳng biết Vô Song đi đi lại lại như vậy trong bao lâu và nàng cũng không
quan tâm đến hắn đang làm cái gì, Thiên Đạo chỉ biết nàng ăn rất nhiều viên hồ
lô đường, ăn đến mức khuôn mặt bí xị lúc đầu của nàng liền tươi như hoa.

Lại bỏ một viên hồ lô đường nữa vào miệng nhỏ một cách cực kỳ thoải mái, ánh
mắt thì vẫn đang cực kỳ coi thường ‘kẻ xấu xa’ đang đi vòng vòng kia đột nhiên
không hiểu tại sao thân hình nhỏ bé kia run lên.

Thiên Đạo đột ngột cảm thấy một luồng hơi nóng chiếm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé
của nàng, thứ hơi nóng kia vừa mới xuất hiện liền không có cách nào ngăn cản,
nó không tiến vào chiếm đóng cơ thể nàng mà rất nhanh di chuyển tập trung
thẳng xuống vùng đan điền.

Thiên Đạo ở trên vai Vô Song thậm chí không thể ổn định được thân thể, một
thân thực lực khủng bố gần như không cánh mà bay, cả người của nàng liền rơi
tự do thẳng xuống bên dưới, trên nền tuyết lạnh giá thân thể nàng nóng như lửa
đốt.

Ánh mắt Thiên Đạo nhìn Vô Song đầy hận thù thậm chí chỉ muốn xé xác đối phương
ra, cô bé này cho dù rất hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng không phải người ngu,
nàng tất nhiên nghĩ đến số hồ lô đường mà kẻ xấu xa kia cho nàng ăn.

Vô Song thản nhiên đối mặt với ánh mắt hận thù của nàng, hắn không có bất cứ
lời nào để nói vì quả thực số hồ lô đường kia được Vô Song dụng tay dụng chân,
cơ thể của nàng xảy ra biến dị tất nhiên là do Vô Song.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé kia, một tay đưa ra chạm
nhẹ vào đầu nàng.

“Thứ nhất sau này ra ngoài tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì người khác
đưa ngoại trừ ta”.

“Thứ hai kể từ hôm nay ngươi thuộc quyền sở hữu của ta, kể cả ngươi không muốn
cũng không thay đổi được”.

Sau khi nói xong cả người Vô Song liền xuất hiện một luồng hắc ám lực lượng,
đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở rộng giữa không trung, luồng hắc khí qua
đỉnh đầu của Thiên Đạo đi thẳng xuống phần bụng của nàng.

Ngay khi hắc khí tiến đến nơi va chạm với luồng hơi nóng như vô cùng vô tận
kia thì trên làn da trắng hồng của Thiên Đạo bất chợt hiện ra một hình tròn
cấm chế kì dị có hình Phượng Hoàng Tộc.

Vô Song lúc trước rất mạnh, một mình hắn có thể chống lại bốn tên Viễn Cổ Đại
Thần 25 Trùng Thiên thậm chí còn khiến 3 kẻ chết 1 kẻ trọng thương, thực lực
cỡ đó không biết gấp bao nhiêu lần chính bản thân hắn hiện nay, nếu Vô Song
muốn tự phá cấm chế do mình tạo ra thì cón khó hơn lên trời.

Hồ lô đường mà Vô Song đưa cho Thiên Đạo căn bản là một loại đan dược đặc chế
của chính hắn cho trường hợp này, kết hợp với huyết mạch Hắc Phượng Hoàng một
loại hung thú sinh ra để phá tan cấm chế mới có thể trợ giúp Thiên Đạo phá
được xiềng xích do chính hắn tạo ra, tất nhiên để thuốc ngấm vào người cô bé
Thiên Đạo này cũng không phải là việc trong thời gian ngắn.

Thân hình bé nhỏ của Thiên Đạo bị dược lực hoàn toàn khống chế, cô bé căn bản
không có cách nào cử động có điều Thiên Đạo lúc này nhìn bằng mắt cũng có thể
thấy Vô Song đang giúp nàng phá bỏ cấm chế chết tiệt kia.

Trong mắt cô bé hiện tại xuất hiện một tia xấu hổ, nàng từ trước đến nay chưa
bao giờ nghĩ kẻ xấu xa này vậy mà lại trợ giúp nàng phá bỏ cấm chế, điều này
quả thực khiến Thiên Đạo có chút cảm động, ít nhất hình ảnh của Vô Song trong
mắt nàng cũng bớt xấu đi một chút . . . . chỉ một chút mà thôi.

Tiếp theo một cơn buồn ngủ xuất hiện chiếm đóng toàn bộ tâm trí của cô gái
nhỏ, hai mắt nàng nặng trĩu rồi cả người cũng bắt đầu trở nên vô lực, cả người
nàng hoàn toàn ngã vào lòng Vô Song, cô bé bắt đầu tiến vào một giấc ngủ dài.

Sau khi Thiên Đạo ngất đi mới là lúc Vô Song dùng tất cả tài nghệ của mình, từ
bên trong trữ vật giới chỉ vô số cây ngân châm xuất hiện, cho dù thực lực của
Vô Song lúc này chắc chắn không yếu nhưng để tự giải cấm chế của mình thì cũng
phải mất rất nhiều công sức.

Hắn gần như tập trung toàn bộ tâm thần, bàn tay khẽ rung lên đặt từng cây từng
cây ngân châm trên người Thiên Đạo, trong ánh mắt thủy chung chưa một lần dãn
ra.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài không phải là nói xuông nhưng để có thể
hoàn thành câu nói này thì không phải kẻ nào cũng có tư cách để thực hiện.

Thiên Đạo gắn liền với thế giới mà nó sinh ra, Thiên Đạo tuyệt đối không có
cách nào rời đi khỏi mảnh đại lục này hơn nữa Thiên Đạo vốn không phải là sinh
mệnh bình thường, nó không có chân thân cũng không thể sống như một người bình
thường, Thiên Đạo là tồn tại không thuộc luân hồi, đứng ngoài mọi phạm trù của
luân hồi.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài chỉ có một cách duy nhất, lấy hết toàn bộ
Hỗn Độn Chi Khí trên cơ thể nàng đồng thời dùng thủ đoạn đặc biệt đưa nàng vào
luân hồi.

Nói hoa mỹ một chút là Vô Song trợ giúp nàng có một cuộc sống bình thường
nhưng nói trắng ra là Vô Song đang cướp Thiên Đạo chi khí trên người nàng, tất
nhiên đây vẫn luôn là mục đích của Vô Song, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ
nhận mình là người tốt.

Hỗn Độn Chi Khí rốt cuộc cũng được hắn hút ra khỏi cơ thể Thiên Đạo, từng tia
khí mang theo hai màu trắng đen tiến vào cơ thể hắn sau đó mạnh mẽ bị Đại Địa
Thần Cách trong đan điền Vô Song điên cuồng hấp thụ, hắn có thể bắt đầu cảm
nhận được một Đại Địa Thần Cách đã chết đi không biết bao nhiêu năm nhưng lại
bắt đầu sống lại, bắt đầu được Hỗn Độn Chi Khí chữa trị.

Hỗn Độn Chi Khí là thứ khí chỉ có Thiên Đạo hấp thu được, nếu không phải Thiên
Đạo mà là cường giả khác muốn đụng vào thì đảm bảo sẽ cực kỳ phí phạm, cơ thể
nhân loại vốn không có cách nào hoàn toàn sử dụng Hỗn Độn Chi Khí nếu không có
thủ đoạn đặc thù, Đại Địa Thần Cách của Vô Song cũng có thể coi là một thủ
đoạn đặc thù như vậy.

Đại Địa Thần Cách của Vô Song là một mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo, đã là một
mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo thì không có thứ gì có thể giúp nó hồi phục tốt
hơn là Hỗn Độn Chi Khí, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí tức
của Vô Song càng ngày càng mạnh.

21 Trùng Thiên cường giả là phạm vi Vĩnh Sinh Chân Thần có điều muốn từ Vĩnh
Sinh Chân Thần đột phá lên Cực Đạo Chân Thần không phải là dễ chưa kể thực lực
cơ bản của Vô Song có vấn đề, hắn vốn chỉ là một kẻ chưa đột phá đến đấu đế,
thực lực thủy chung tuyệt đối không vượt qua được 15 Trùng Thiên, từ Thượng Vị
Thần đỉnh phong một hơi đột phá thẳng lên Vĩnh Sinh Chân Thần đỉnh phong điều
này nếu được chọn lựa Vô Song chắc chắn không muốn, tốc độ đột phá này quá
kinh khủng lại còn là nhờ đến hấp thụ thần cách lại càng tai hại, đây là lý do
chính khiến Vô Song hắn không thể không lấy đi Hỗn Độn Chi Khí.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Đại Địa Thần Cách trong người của Vô
Song càng ngày càng sáng, nó vốn là một viên thần cách với mầu nâu đậm nhưng
không ngờ lại chuyển sang màu trắng bạc, thứ ánh sáng cho người khác áp lực
kinh hồn.

Khí tức trên người Vô Song càng ngày càng mạnh nhưng hắn thủy chung không tiếp
tục đột phá, hắn dùng trăm vạn năm tích súc của Thiên Đạo cải tạo bản thân,
hắn là Nghịch Thiên Tà Đế sống lại một thế, hắn nhất định phải mạnh hơn tiền
thế, nhất định phải đoạt đươc hoàn mỹ đạo cơ.

Rốt cuộc khi toàn bộ Đại Địa Thần Cách chuyển sang màu trắng bạc Vô Song mới
chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn lúc này là một ánh mắt phi thường trong
sáng, ánh mắt to tròn ngập nước.

“Ngươi vẫn giết ta sao ?”.

Chẳng biết từ bao giờ Thiên Đạo đã tỉnh lại, người cô nhóc không thể cử động
nhưng ít nhất tinh thần cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại.

“Không, ta sẽ mang ngươi ra ngoài”.

Thiên Đạo lúc này thực sự cảm thấy phi thường mệt mỏi, cả người như chuẩn bị
tan biến, trong ánh mắt kia xuất hiện một tia sợ hãi.

“Ta thực sự không muốn chết, ta . . . ta sẽ không chết chứ ?”.

Vô Song trịnh trọng gật đầu, trong tay hắn lại xuất hiện một viên hồ lô đường,
hai ngón tay nhẹ nhàng đưa vào miệng nhỏ của nàng.

“Chắc chắn không chết”.

Thiên Đạo không ngờ vẫn cứ mở miệng ra ăn ngon lành, sau đó có chút nhếch mũi
với Vô Song.

“Ngươi dám ăn cắp lực lượng của ta, ngươi tuyệt đối không phải là người tốt”.

Vô Song không nhịn được liền xoa đầu nàng.

“Ta chưa bao giờ là người tốt có điều nợ hôm nay ta chắc chắn trả đủ”.

Sau khi Vô Song dứt lời cũng là lúc thân thể Thiên Đạo bắt đầu biến thành
những điểm sáng biến mất giữa mảnh không gian này, khi thân hình nàng chuẩn bị
hoàn toàn tan biến mất cô gái ngốc này liền khẽ mỉm cười.

“Thế giới bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy không ?”.

Vô Song đầy nghiêm túc mà gật đầu.

“Ra đến bên ngoài để bản đế tự tay nấu cho ngươi ăn”.

. . . . . . . ..

Thiên Đạo rốt cuộc vẫn biến mất, khi cô bé này hoàn toàn tan biến trong hư
không cũng là lúc Vô Song đứng lên, hắn lúc này không còn là 21 Trùng Thiên
Vĩnh Sinh Chân Thần nữa, hắn lúc này liền là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần
hàng thật giá thật.

Ánh mắt của hắn lúc này lóe lên một tia sáng kì dị cùng nụ cười mỉm vô cùng
quen thuộc.

“Hành trình ở thế giới này rốt cuộc kết thúc rồi, Tiêu Viêm ngươi giúp bản đế
giải quyết nốt toàn bộ phần sau đi”.

. . . . . . . . . . . . . ..

Trước ánh mắt đầy hoài nghi của tiểu la lị Vô Song chỉ có thể mỉm cười cho
qua.

Trăm vạn năm trước hình ảnh cũng như thế này, khi đó Vô Song lần đầu tiên gặp
tiểu la lị kết quả là hắn vừa có chút mừng rỡ nhưng lại cũng có vài phần thất
vọng.

Thất vọng bởi tiểu la lị quá yếu, kể cả có giết chết nàng để hấp thụ Thiên Đạo
lực lượng thì Vô Song cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi lộc dù sao một cái 18
Trùng Thiên Chân Thần đối với Vô Song mà nói quá vô dụng.

Về phần vui mừng cũng chính bởi tiểu la lị này quá yếu, tìm được một Vô Cực
Thiên Đạo yếu như thế này không phải là việc dễ dàng.

Vô Cực Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu cũng giống như đẳng cấp phân chia của thế
giới vậy nhưng Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục không phải là yếu mà nó chỉ chưa
phát triển được hết mà thôi nó còn cả một tương lai phía trước, cả một chặng
đường có thể bước đi.

“Ta nói rồi lần này ta đến đây không phải là lấy tính mạng của ngươi hơn nữa
nếu ngươi đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi mở cấm chế thế nào ?”.

“Cấm chế ?”. Thiên Đạo nghe đến câu nói này của Vô Song căn bản không thể
tưởng tượng được, trăm vạn năm trước chính kẻ xấu xa này phong ấn nàng lại làm
nàng không cách nào lớn lên cũng không có cách nào mạnh lên, chính hắn là kẻ
khiến nàng mãi mãi là la lị thế này.

Nhắc đến hai chữ “cấm chế” lại làm Thiên Đạo run lên, ánh mắt đầy tức giận
nhìn Vô Song để rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh Thiên Đạo lập tức đứng lên,
cả người lao thẳng về phía Vô Song, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền rồi
đánh thẳng vào ngực đối phương.

Tất nhiên hành động của Thiên Đạo cũng không có gì sai cả, cái sai là nàng quá
thấp còn Vô Song lại quá cao, nàng lao vào người hắn thoạt nhìn có chút bất
lực, có chút buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu, là ngươi phong ấn ta, là ngươi đánh mông ta, là ngươi muốn
bắt cóc ta”.

Nắm đấm nhỏ cứ như vậy đấm vào người Vô Song có điều đấm mãi thì cũng mệt,
chẳng biết qua bao lâu cô bé ngã ngồi xuống tuyết trắng bên dưới, khuôn mặt
xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầu giận hờn nhìn Vô Song.

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét . . . . . .”.

Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt đất phủ đầy tuyết, cô bé này
thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, nàng căn bản đâu có làm gì kẻ xấu xa kia vậy
mà hắn ba lần bảy lượt đến bắt nạt nàng, năm đó hắn dùng tối cường tư thái
phong ấn nàng sau đó không biết bao năm nhiêu năm đi qua hắn lại một lần nữa
xuất hiện và vẫn cứ làm công việc quen thuộc kia đó là bắt nạt nàng.

Nhìn nàng òa khóc giứa trời đầy tuyết bản thân Vô Song chỉ ung dung mỉm cười,
hắn một lần nữa cúi xuống, trong tay rất nhanh xuất hiện một vật hình tròn sau
đó nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia.

Thiên Đạo nào phản ứng kịp với tốc độ của Vô Song, khi viên tròn kia tiến vào
miệng nàng theo bản năng nàng lập tức muốn nhổ ra có điều rất nhanh cô bé bắt
đầu suy nghĩ lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai nhóp nhép.

Thiên Đạo một giới có thể dễ thương như vậy tuyệt đối khiến không một ai tin
nổi, Vô Song cũng bị dáng hình này của nàng làm thích thú, hắn gõ nhẹ lên đầu
nàng sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Ngon không ?”.

Thiên Đạo đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn cứ gật đầu.

“Ăn nữa không ?”.

Thiên Đạo “ . . . . .”

“Không đáp vậy là không ăn đúng không ?, ta vứt đi nhé ? “.

Thiên Đạo “ Có . . . . có ăn nữa”.

Vô Song lần này bật cười, hắn cứ như vậy một tay ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên
vai, tay còn lại nhét một viên hồ lô đường vào miệng nhỏ của nàng, một nam một
nữ cứ như vậy bước đi trong gió tuyết.

Vô Song : “Đi theo ta đi, theo ta ngươi có thể ăn cả ngày “.

Thiên Đạo : “Không theo, quyết không theo”.

Vô Song “Thế có ăn nữa không ? “.

Thiên Đạo “Có ăn nữa”

. . . . . . . . . . ..

Hai người cứ như vậy bước đi quả thật có chút vui vẻ.

Tất nhiên Vô Song đến đây không phải là không công cũng không phải là chỉ để
mang tiểu la lị này ra ngoài, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn cần lấy
một thứ lợi tức bắt buộc phải có khi giết Thiên Đạo – Thiên Đạo Lực Lượng –
Hỗn Độn Chi Khí.

Vô Song cùng tiểu la lị đi rất lâu, đến cả chính tiểu la lị trên vai của hắn
còn không biết Vô Song tính đi đâu, thế giới này vốn là do nàng tạo ra, tất cả
hình ảnh ở đây nàng đều có thể thay đổi chỉ bằng một ý niệm, mảnh không gian
này nhìn như kéo dài vô hạn nhưng thực chất chỉ là một vòng tròn lập đi lập
lại mà thôi.

Tất nhiên Thiên Đạo cực kỳ phản cảm với Vô Song, cho dù tên ‘ác nhân’ này cho
nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon nhưng nàng vẫn cứ không thích hắn, nhìn hắn đi
vòng vòng trong thế giới của nàng vô hình chung cũng làm tâm trạng của Thiên
Đạo tốt hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay đối mặt với hắn nàng toàn là người chịu thiệt, lúc này được
cơ hôi trêu chọc đối phương thì sao nàng phải lên tiếng.

Cũng chẳng biết Vô Song đi đi lại lại như vậy trong bao lâu và nàng cũng không
quan tâm đến hắn đang làm cái gì, Thiên Đạo chỉ biết nàng ăn rất nhiều viên hồ
lô đường, ăn đến mức khuôn mặt bí xị lúc đầu của nàng liền tươi như hoa.

Lại bỏ một viên hồ lô đường nữa vào miệng nhỏ một cách cực kỳ thoải mái, ánh
mắt thì vẫn đang cực kỳ coi thường ‘kẻ xấu xa’ đang đi vòng vòng kia đột nhiên
không hiểu tại sao thân hình nhỏ bé kia run lên.

Thiên Đạo đột ngột cảm thấy một luồng hơi nóng chiếm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé
của nàng, thứ hơi nóng kia vừa mới xuất hiện liền không có cách nào ngăn cản,
nó không tiến vào chiếm đóng cơ thể nàng mà rất nhanh di chuyển tập trung
thẳng xuống vùng đan điền.

Thiên Đạo ở trên vai Vô Song thậm chí không thể ổn định được thân thể, một
thân thực lực khủng bố gần như không cánh mà bay, cả người của nàng liền rơi
tự do thẳng xuống bên dưới, trên nền tuyết lạnh giá thân thể nàng nóng như lửa
đốt.

Ánh mắt Thiên Đạo nhìn Vô Song đầy hận thù thậm chí chỉ muốn xé xác đối phương
ra, cô bé này cho dù rất hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng không phải người ngu,
nàng tất nhiên nghĩ đến số hồ lô đường mà kẻ xấu xa kia cho nàng ăn.

Vô Song thản nhiên đối mặt với ánh mắt hận thù của nàng, hắn không có bất cứ
lời nào để nói vì quả thực số hồ lô đường kia được Vô Song dụng tay dụng chân,
cơ thể của nàng xảy ra biến dị tất nhiên là do Vô Song.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé kia, một tay đưa ra chạm
nhẹ vào đầu nàng.

“Thứ nhất sau này ra ngoài tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì người khác
đưa ngoại trừ ta”.

“Thứ hai kể từ hôm nay ngươi thuộc quyền sở hữu của ta, kể cả ngươi không muốn
cũng không thay đổi được”.

Sau khi nói xong cả người Vô Song liền xuất hiện một luồng hắc ám lực lượng,
đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở rộng giữa không trung, luồng hắc khí qua
đỉnh đầu của Thiên Đạo đi thẳng xuống phần bụng của nàng.

Ngay khi hắc khí tiến đến nơi va chạm với luồng hơi nóng như vô cùng vô tận
kia thì trên làn da trắng hồng của Thiên Đạo bất chợt hiện ra một hình tròn
cấm chế kì dị có hình Phượng Hoàng Tộc.

Vô Song lúc trước rất mạnh, một mình hắn có thể chống lại bốn tên Viễn Cổ Đại
Thần 25 Trùng Thiên thậm chí còn khiến 3 kẻ chết 1 kẻ trọng thương, thực lực
cỡ đó không biết gấp bao nhiêu lần chính bản thân hắn hiện nay, nếu Vô Song
muốn tự phá cấm chế do mình tạo ra thì cón khó hơn lên trời.

Hồ lô đường mà Vô Song đưa cho Thiên Đạo căn bản là một loại đan dược đặc chế
của chính hắn cho trường hợp này, kết hợp với huyết mạch Hắc Phượng Hoàng một
loại hung thú sinh ra để phá tan cấm chế mới có thể trợ giúp Thiên Đạo phá
được xiềng xích do chính hắn tạo ra, tất nhiên để thuốc ngấm vào người cô bé
Thiên Đạo này cũng không phải là việc trong thời gian ngắn.

Thân hình bé nhỏ của Thiên Đạo bị dược lực hoàn toàn khống chế, cô bé căn bản
không có cách nào cử động có điều Thiên Đạo lúc này nhìn bằng mắt cũng có thể
thấy Vô Song đang giúp nàng phá bỏ cấm chế chết tiệt kia.

Trong mắt cô bé hiện tại xuất hiện một tia xấu hổ, nàng từ trước đến nay chưa
bao giờ nghĩ kẻ xấu xa này vậy mà lại trợ giúp nàng phá bỏ cấm chế, điều này
quả thực khiến Thiên Đạo có chút cảm động, ít nhất hình ảnh của Vô Song trong
mắt nàng cũng bớt xấu đi một chút . . . . chỉ một chút mà thôi.

Tiếp theo một cơn buồn ngủ xuất hiện chiếm đóng toàn bộ tâm trí của cô gái
nhỏ, hai mắt nàng nặng trĩu rồi cả người cũng bắt đầu trở nên vô lực, cả người
nàng hoàn toàn ngã vào lòng Vô Song, cô bé bắt đầu tiến vào một giấc ngủ dài.

Sau khi Thiên Đạo ngất đi mới là lúc Vô Song dùng tất cả tài nghệ của mình, từ
bên trong trữ vật giới chỉ vô số cây ngân châm xuất hiện, cho dù thực lực của
Vô Song lúc này chắc chắn không yếu nhưng để tự giải cấm chế của mình thì cũng
phải mất rất nhiều công sức.

Hắn gần như tập trung toàn bộ tâm thần, bàn tay khẽ rung lên đặt từng cây từng
cây ngân châm trên người Thiên Đạo, trong ánh mắt thủy chung chưa một lần dãn
ra.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài không phải là nói xuông nhưng để có thể
hoàn thành câu nói này thì không phải kẻ nào cũng có tư cách để thực hiện.

Thiên Đạo gắn liền với thế giới mà nó sinh ra, Thiên Đạo tuyệt đối không có
cách nào rời đi khỏi mảnh đại lục này hơn nữa Thiên Đạo vốn không phải là sinh
mệnh bình thường, nó không có chân thân cũng không thể sống như một người bình
thường, Thiên Đạo là tồn tại không thuộc luân hồi, đứng ngoài mọi phạm trù của
luân hồi.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài chỉ có một cách duy nhất, lấy hết toàn bộ
Hỗn Độn Chi Khí trên cơ thể nàng đồng thời dùng thủ đoạn đặc biệt đưa nàng vào
luân hồi.

Nói hoa mỹ một chút là Vô Song trợ giúp nàng có một cuộc sống bình thường
nhưng nói trắng ra là Vô Song đang cướp Thiên Đạo chi khí trên người nàng, tất
nhiên đây vẫn luôn là mục đích của Vô Song, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ
nhận mình là người tốt.

Hỗn Độn Chi Khí rốt cuộc cũng được hắn hút ra khỏi cơ thể Thiên Đạo, từng tia
khí mang theo hai màu trắng đen tiến vào cơ thể hắn sau đó mạnh mẽ bị Đại Địa
Thần Cách trong đan điền Vô Song điên cuồng hấp thụ, hắn có thể bắt đầu cảm
nhận được một Đại Địa Thần Cách đã chết đi không biết bao nhiêu năm nhưng lại
bắt đầu sống lại, bắt đầu được Hỗn Độn Chi Khí chữa trị.

Hỗn Độn Chi Khí là thứ khí chỉ có Thiên Đạo hấp thu được, nếu không phải Thiên
Đạo mà là cường giả khác muốn đụng vào thì đảm bảo sẽ cực kỳ phí phạm, cơ thể
nhân loại vốn không có cách nào hoàn toàn sử dụng Hỗn Độn Chi Khí nếu không có
thủ đoạn đặc thù, Đại Địa Thần Cách của Vô Song cũng có thể coi là một thủ
đoạn đặc thù như vậy.

Đại Địa Thần Cách của Vô Song là một mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo, đã là một
mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo thì không có thứ gì có thể giúp nó hồi phục tốt
hơn là Hỗn Độn Chi Khí, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí tức
của Vô Song càng ngày càng mạnh.

21 Trùng Thiên cường giả là phạm vi Vĩnh Sinh Chân Thần có điều muốn từ Vĩnh
Sinh Chân Thần đột phá lên Cực Đạo Chân Thần không phải là dễ chưa kể thực lực
cơ bản của Vô Song có vấn đề, hắn vốn chỉ là một kẻ chưa đột phá đến đấu đế,
thực lực thủy chung tuyệt đối không vượt qua được 15 Trùng Thiên, từ Thượng Vị
Thần đỉnh phong một hơi đột phá thẳng lên Vĩnh Sinh Chân Thần đỉnh phong điều
này nếu được chọn lựa Vô Song chắc chắn không muốn, tốc độ đột phá này quá
kinh khủng lại còn là nhờ đến hấp thụ thần cách lại càng tai hại, đây là lý do
chính khiến Vô Song hắn không thể không lấy đi Hỗn Độn Chi Khí.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Đại Địa Thần Cách trong người của Vô
Song càng ngày càng sáng, nó vốn là một viên thần cách với mầu nâu đậm nhưng
không ngờ lại chuyển sang màu trắng bạc, thứ ánh sáng cho người khác áp lực
kinh hồn.

Khí tức trên người Vô Song càng ngày càng mạnh nhưng hắn thủy chung không tiếp
tục đột phá, hắn dùng trăm vạn năm tích súc của Thiên Đạo cải tạo bản thân,
hắn là Nghịch Thiên Tà Đế sống lại một thế, hắn nhất định phải mạnh hơn tiền
thế, nhất định phải đoạt đươc hoàn mỹ đạo cơ.

Rốt cuộc khi toàn bộ Đại Địa Thần Cách chuyển sang màu trắng bạc Vô Song mới
chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn lúc này là một ánh mắt phi thường trong
sáng, ánh mắt to tròn ngập nước.

“Ngươi vẫn giết ta sao ?”.

Chẳng biết từ bao giờ Thiên Đạo đã tỉnh lại, người cô nhóc không thể cử động
nhưng ít nhất tinh thần cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại.

“Không, ta sẽ mang ngươi ra ngoài”.

Thiên Đạo lúc này thực sự cảm thấy phi thường mệt mỏi, cả người như chuẩn bị
tan biến, trong ánh mắt kia xuất hiện một tia sợ hãi.

“Ta thực sự không muốn chết, ta . . . ta sẽ không chết chứ ?”.

Vô Song trịnh trọng gật đầu, trong tay hắn lại xuất hiện một viên hồ lô đường,
hai ngón tay nhẹ nhàng đưa vào miệng nhỏ của nàng.

“Chắc chắn không chết”.

Thiên Đạo không ngờ vẫn cứ mở miệng ra ăn ngon lành, sau đó có chút nhếch mũi
với Vô Song.

“Ngươi dám ăn cắp lực lượng của ta, ngươi tuyệt đối không phải là người tốt”.

Vô Song không nhịn được liền xoa đầu nàng.

“Ta chưa bao giờ là người tốt có điều nợ hôm nay ta chắc chắn trả đủ”.

Sau khi Vô Song dứt lời cũng là lúc thân thể Thiên Đạo bắt đầu biến thành
những điểm sáng biến mất giữa mảnh không gian này, khi thân hình nàng chuẩn bị
hoàn toàn tan biến mất cô gái ngốc này liền khẽ mỉm cười.

“Thế giới bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy không ?”.

Vô Song đầy nghiêm túc mà gật đầu.

“Ra đến bên ngoài để bản đế tự tay nấu cho ngươi ăn”.

. . . . . . . ..

Thiên Đạo rốt cuộc vẫn biến mất, khi cô bé này hoàn toàn tan biến trong hư
không cũng là lúc Vô Song đứng lên, hắn lúc này không còn là 21 Trùng Thiên
Vĩnh Sinh Chân Thần nữa, hắn lúc này liền là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần
hàng thật giá thật.

Ánh mắt của hắn lúc này lóe lên một tia sáng kì dị cùng nụ cười mỉm vô cùng
quen thuộc.

“Hành trình ở thế giới này rốt cuộc kết thúc rồi, Tiêu Viêm ngươi giúp bản đế
giải quyết nốt toàn bộ phần sau đi”.

. . . . . . . . . . . . . ..

Trước ánh mắt đầy hoài nghi của tiểu la lị Vô Song chỉ có thể mỉm cười cho
qua.

Trăm vạn năm trước hình ảnh cũng như thế này, khi đó Vô Song lần đầu tiên gặp
tiểu la lị kết quả là hắn vừa có chút mừng rỡ nhưng lại cũng có vài phần thất
vọng.

Thất vọng bởi tiểu la lị quá yếu, kể cả có giết chết nàng để hấp thụ Thiên Đạo
lực lượng thì Vô Song cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi lộc dù sao một cái 18
Trùng Thiên Chân Thần đối với Vô Song mà nói quá vô dụng.

Về phần vui mừng cũng chính bởi tiểu la lị này quá yếu, tìm được một Vô Cực
Thiên Đạo yếu như thế này không phải là việc dễ dàng.

Vô Cực Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu cũng giống như đẳng cấp phân chia của thế
giới vậy nhưng Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục không phải là yếu mà nó chỉ chưa
phát triển được hết mà thôi nó còn cả một tương lai phía trước, cả một chặng
đường có thể bước đi.

“Ta nói rồi lần này ta đến đây không phải là lấy tính mạng của ngươi hơn nữa
nếu ngươi đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi mở cấm chế thế nào ?”.

“Cấm chế ?”. Thiên Đạo nghe đến câu nói này của Vô Song căn bản không thể
tưởng tượng được, trăm vạn năm trước chính kẻ xấu xa này phong ấn nàng lại làm
nàng không cách nào lớn lên cũng không có cách nào mạnh lên, chính hắn là kẻ
khiến nàng mãi mãi là la lị thế này.

Nhắc đến hai chữ “cấm chế” lại làm Thiên Đạo run lên, ánh mắt đầy tức giận
nhìn Vô Song để rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh Thiên Đạo lập tức đứng lên,
cả người lao thẳng về phía Vô Song, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền rồi
đánh thẳng vào ngực đối phương.

Tất nhiên hành động của Thiên Đạo cũng không có gì sai cả, cái sai là nàng quá
thấp còn Vô Song lại quá cao, nàng lao vào người hắn thoạt nhìn có chút bất
lực, có chút buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu, là ngươi phong ấn ta, là ngươi đánh mông ta, là ngươi muốn
bắt cóc ta”.

Nắm đấm nhỏ cứ như vậy đấm vào người Vô Song có điều đấm mãi thì cũng mệt,
chẳng biết qua bao lâu cô bé ngã ngồi xuống tuyết trắng bên dưới, khuôn mặt
xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầu giận hờn nhìn Vô Song.

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét . . . . . .”.

Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt đất phủ đầy tuyết, cô bé này
thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, nàng căn bản đâu có làm gì kẻ xấu xa kia vậy
mà hắn ba lần bảy lượt đến bắt nạt nàng, năm đó hắn dùng tối cường tư thái
phong ấn nàng sau đó không biết bao năm nhiêu năm đi qua hắn lại một lần nữa
xuất hiện và vẫn cứ làm công việc quen thuộc kia đó là bắt nạt nàng.

Nhìn nàng òa khóc giứa trời đầy tuyết bản thân Vô Song chỉ ung dung mỉm cười,
hắn một lần nữa cúi xuống, trong tay rất nhanh xuất hiện một vật hình tròn sau
đó nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia.

Thiên Đạo nào phản ứng kịp với tốc độ của Vô Song, khi viên tròn kia tiến vào
miệng nàng theo bản năng nàng lập tức muốn nhổ ra có điều rất nhanh cô bé bắt
đầu suy nghĩ lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai nhóp nhép.

Thiên Đạo một giới có thể dễ thương như vậy tuyệt đối khiến không một ai tin
nổi, Vô Song cũng bị dáng hình này của nàng làm thích thú, hắn gõ nhẹ lên đầu
nàng sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Ngon không ?”.

Thiên Đạo đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn cứ gật đầu.

“Ăn nữa không ?”.

Thiên Đạo “ . . . . .”

“Không đáp vậy là không ăn đúng không ?, ta vứt đi nhé ? “.

Thiên Đạo “ Có . . . . có ăn nữa”.

Vô Song lần này bật cười, hắn cứ như vậy một tay ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên
vai, tay còn lại nhét một viên hồ lô đường vào miệng nhỏ của nàng, một nam một
nữ cứ như vậy bước đi trong gió tuyết.

Vô Song : “Đi theo ta đi, theo ta ngươi có thể ăn cả ngày “.

Thiên Đạo : “Không theo, quyết không theo”.

Vô Song “Thế có ăn nữa không ? “.

Thiên Đạo “Có ăn nữa”

. . . . . . . . . . ..

Hai người cứ như vậy bước đi quả thật có chút vui vẻ.

Tất nhiên Vô Song đến đây không phải là không công cũng không phải là chỉ để
mang tiểu la lị này ra ngoài, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn cần lấy
một thứ lợi tức bắt buộc phải có khi giết Thiên Đạo – Thiên Đạo Lực Lượng –
Hỗn Độn Chi Khí.

Vô Song cùng tiểu la lị đi rất lâu, đến cả chính tiểu la lị trên vai của hắn
còn không biết Vô Song tính đi đâu, thế giới này vốn là do nàng tạo ra, tất cả
hình ảnh ở đây nàng đều có thể thay đổi chỉ bằng một ý niệm, mảnh không gian
này nhìn như kéo dài vô hạn nhưng thực chất chỉ là một vòng tròn lập đi lập
lại mà thôi.

Tất nhiên Thiên Đạo cực kỳ phản cảm với Vô Song, cho dù tên ‘ác nhân’ này cho
nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon nhưng nàng vẫn cứ không thích hắn, nhìn hắn đi
vòng vòng trong thế giới của nàng vô hình chung cũng làm tâm trạng của Thiên
Đạo tốt hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay đối mặt với hắn nàng toàn là người chịu thiệt, lúc này được
cơ hôi trêu chọc đối phương thì sao nàng phải lên tiếng.

Cũng chẳng biết Vô Song đi đi lại lại như vậy trong bao lâu và nàng cũng không
quan tâm đến hắn đang làm cái gì, Thiên Đạo chỉ biết nàng ăn rất nhiều viên hồ
lô đường, ăn đến mức khuôn mặt bí xị lúc đầu của nàng liền tươi như hoa.

Lại bỏ một viên hồ lô đường nữa vào miệng nhỏ một cách cực kỳ thoải mái, ánh
mắt thì vẫn đang cực kỳ coi thường ‘kẻ xấu xa’ đang đi vòng vòng kia đột nhiên
không hiểu tại sao thân hình nhỏ bé kia run lên.

Thiên Đạo đột ngột cảm thấy một luồng hơi nóng chiếm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé
của nàng, thứ hơi nóng kia vừa mới xuất hiện liền không có cách nào ngăn cản,
nó không tiến vào chiếm đóng cơ thể nàng mà rất nhanh di chuyển tập trung
thẳng xuống vùng đan điền.

Thiên Đạo ở trên vai Vô Song thậm chí không thể ổn định được thân thể, một
thân thực lực khủng bố gần như không cánh mà bay, cả người của nàng liền rơi
tự do thẳng xuống bên dưới, trên nền tuyết lạnh giá thân thể nàng nóng như lửa
đốt.

Ánh mắt Thiên Đạo nhìn Vô Song đầy hận thù thậm chí chỉ muốn xé xác đối phương
ra, cô bé này cho dù rất hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng không phải người ngu,
nàng tất nhiên nghĩ đến số hồ lô đường mà kẻ xấu xa kia cho nàng ăn.

Vô Song thản nhiên đối mặt với ánh mắt hận thù của nàng, hắn không có bất cứ
lời nào để nói vì quả thực số hồ lô đường kia được Vô Song dụng tay dụng chân,
cơ thể của nàng xảy ra biến dị tất nhiên là do Vô Song.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé kia, một tay đưa ra chạm
nhẹ vào đầu nàng.

“Thứ nhất sau này ra ngoài tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì người khác
đưa ngoại trừ ta”.

“Thứ hai kể từ hôm nay ngươi thuộc quyền sở hữu của ta, kể cả ngươi không muốn
cũng không thay đổi được”.

Sau khi nói xong cả người Vô Song liền xuất hiện một luồng hắc ám lực lượng,
đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở rộng giữa không trung, luồng hắc khí qua
đỉnh đầu của Thiên Đạo đi thẳng xuống phần bụng của nàng.

Ngay khi hắc khí tiến đến nơi va chạm với luồng hơi nóng như vô cùng vô tận
kia thì trên làn da trắng hồng của Thiên Đạo bất chợt hiện ra một hình tròn
cấm chế kì dị có hình Phượng Hoàng Tộc.

Vô Song lúc trước rất mạnh, một mình hắn có thể chống lại bốn tên Viễn Cổ Đại
Thần 25 Trùng Thiên thậm chí còn khiến 3 kẻ chết 1 kẻ trọng thương, thực lực
cỡ đó không biết gấp bao nhiêu lần chính bản thân hắn hiện nay, nếu Vô Song
muốn tự phá cấm chế do mình tạo ra thì cón khó hơn lên trời.

Hồ lô đường mà Vô Song đưa cho Thiên Đạo căn bản là một loại đan dược đặc chế
của chính hắn cho trường hợp này, kết hợp với huyết mạch Hắc Phượng Hoàng một
loại hung thú sinh ra để phá tan cấm chế mới có thể trợ giúp Thiên Đạo phá
được xiềng xích do chính hắn tạo ra, tất nhiên để thuốc ngấm vào người cô bé
Thiên Đạo này cũng không phải là việc trong thời gian ngắn.

Thân hình bé nhỏ của Thiên Đạo bị dược lực hoàn toàn khống chế, cô bé căn bản
không có cách nào cử động có điều Thiên Đạo lúc này nhìn bằng mắt cũng có thể
thấy Vô Song đang giúp nàng phá bỏ cấm chế chết tiệt kia.

Trong mắt cô bé hiện tại xuất hiện một tia xấu hổ, nàng từ trước đến nay chưa
bao giờ nghĩ kẻ xấu xa này vậy mà lại trợ giúp nàng phá bỏ cấm chế, điều này
quả thực khiến Thiên Đạo có chút cảm động, ít nhất hình ảnh của Vô Song trong
mắt nàng cũng bớt xấu đi một chút . . . . chỉ một chút mà thôi.

Tiếp theo một cơn buồn ngủ xuất hiện chiếm đóng toàn bộ tâm trí của cô gái
nhỏ, hai mắt nàng nặng trĩu rồi cả người cũng bắt đầu trở nên vô lực, cả người
nàng hoàn toàn ngã vào lòng Vô Song, cô bé bắt đầu tiến vào một giấc ngủ dài.

Sau khi Thiên Đạo ngất đi mới là lúc Vô Song dùng tất cả tài nghệ của mình, từ
bên trong trữ vật giới chỉ vô số cây ngân châm xuất hiện, cho dù thực lực của
Vô Song lúc này chắc chắn không yếu nhưng để tự giải cấm chế của mình thì cũng
phải mất rất nhiều công sức.

Hắn gần như tập trung toàn bộ tâm thần, bàn tay khẽ rung lên đặt từng cây từng
cây ngân châm trên người Thiên Đạo, trong ánh mắt thủy chung chưa một lần dãn
ra.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài không phải là nói xuông nhưng để có thể
hoàn thành câu nói này thì không phải kẻ nào cũng có tư cách để thực hiện.

Thiên Đạo gắn liền với thế giới mà nó sinh ra, Thiên Đạo tuyệt đối không có
cách nào rời đi khỏi mảnh đại lục này hơn nữa Thiên Đạo vốn không phải là sinh
mệnh bình thường, nó không có chân thân cũng không thể sống như một người bình
thường, Thiên Đạo là tồn tại không thuộc luân hồi, đứng ngoài mọi phạm trù của
luân hồi.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài chỉ có một cách duy nhất, lấy hết toàn bộ
Hỗn Độn Chi Khí trên cơ thể nàng đồng thời dùng thủ đoạn đặc biệt đưa nàng vào
luân hồi.

Nói hoa mỹ một chút là Vô Song trợ giúp nàng có một cuộc sống bình thường
nhưng nói trắng ra là Vô Song đang cướp Thiên Đạo chi khí trên người nàng, tất
nhiên đây vẫn luôn là mục đích của Vô Song, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ
nhận mình là người tốt.

Hỗn Độn Chi Khí rốt cuộc cũng được hắn hút ra khỏi cơ thể Thiên Đạo, từng tia
khí mang theo hai màu trắng đen tiến vào cơ thể hắn sau đó mạnh mẽ bị Đại Địa
Thần Cách trong đan điền Vô Song điên cuồng hấp thụ, hắn có thể bắt đầu cảm
nhận được một Đại Địa Thần Cách đã chết đi không biết bao nhiêu năm nhưng lại
bắt đầu sống lại, bắt đầu được Hỗn Độn Chi Khí chữa trị.

Hỗn Độn Chi Khí là thứ khí chỉ có Thiên Đạo hấp thu được, nếu không phải Thiên
Đạo mà là cường giả khác muốn đụng vào thì đảm bảo sẽ cực kỳ phí phạm, cơ thể
nhân loại vốn không có cách nào hoàn toàn sử dụng Hỗn Độn Chi Khí nếu không có
thủ đoạn đặc thù, Đại Địa Thần Cách của Vô Song cũng có thể coi là một thủ
đoạn đặc thù như vậy.

Đại Địa Thần Cách của Vô Song là một mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo, đã là một
mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo thì không có thứ gì có thể giúp nó hồi phục tốt
hơn là Hỗn Độn Chi Khí, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí tức
của Vô Song càng ngày càng mạnh.

21 Trùng Thiên cường giả là phạm vi Vĩnh Sinh Chân Thần có điều muốn từ Vĩnh
Sinh Chân Thần đột phá lên Cực Đạo Chân Thần không phải là dễ chưa kể thực lực
cơ bản của Vô Song có vấn đề, hắn vốn chỉ là một kẻ chưa đột phá đến đấu đế,
thực lực thủy chung tuyệt đối không vượt qua được 15 Trùng Thiên, từ Thượng Vị
Thần đỉnh phong một hơi đột phá thẳng lên Vĩnh Sinh Chân Thần đỉnh phong điều
này nếu được chọn lựa Vô Song chắc chắn không muốn, tốc độ đột phá này quá
kinh khủng lại còn là nhờ đến hấp thụ thần cách lại càng tai hại, đây là lý do
chính khiến Vô Song hắn không thể không lấy đi Hỗn Độn Chi Khí.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Đại Địa Thần Cách trong người của Vô
Song càng ngày càng sáng, nó vốn là một viên thần cách với mầu nâu đậm nhưng
không ngờ lại chuyển sang màu trắng bạc, thứ ánh sáng cho người khác áp lực
kinh hồn.

Khí tức trên người Vô Song càng ngày càng mạnh nhưng hắn thủy chung không tiếp
tục đột phá, hắn dùng trăm vạn năm tích súc của Thiên Đạo cải tạo bản thân,
hắn là Nghịch Thiên Tà Đế sống lại một thế, hắn nhất định phải mạnh hơn tiền
thế, nhất định phải đoạt đươc hoàn mỹ đạo cơ.

Rốt cuộc khi toàn bộ Đại Địa Thần Cách chuyển sang màu trắng bạc Vô Song mới
chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn lúc này là một ánh mắt phi thường trong
sáng, ánh mắt to tròn ngập nước.

“Ngươi vẫn giết ta sao ?”.

Chẳng biết từ bao giờ Thiên Đạo đã tỉnh lại, người cô nhóc không thể cử động
nhưng ít nhất tinh thần cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại.

“Không, ta sẽ mang ngươi ra ngoài”.

Thiên Đạo lúc này thực sự cảm thấy phi thường mệt mỏi, cả người như chuẩn bị
tan biến, trong ánh mắt kia xuất hiện một tia sợ hãi.

“Ta thực sự không muốn chết, ta . . . ta sẽ không chết chứ ?”.

Vô Song trịnh trọng gật đầu, trong tay hắn lại xuất hiện một viên hồ lô đường,
hai ngón tay nhẹ nhàng đưa vào miệng nhỏ của nàng.

“Chắc chắn không chết”.

Thiên Đạo không ngờ vẫn cứ mở miệng ra ăn ngon lành, sau đó có chút nhếch mũi
với Vô Song.

“Ngươi dám ăn cắp lực lượng của ta, ngươi tuyệt đối không phải là người tốt”.

Vô Song không nhịn được liền xoa đầu nàng.

“Ta chưa bao giờ là người tốt có điều nợ hôm nay ta chắc chắn trả đủ”.

Sau khi Vô Song dứt lời cũng là lúc thân thể Thiên Đạo bắt đầu biến thành
những điểm sáng biến mất giữa mảnh không gian này, khi thân hình nàng chuẩn bị
hoàn toàn tan biến mất cô gái ngốc này liền khẽ mỉm cười.

“Thế giới bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy không ?”.

Vô Song đầy nghiêm túc mà gật đầu.

“Ra đến bên ngoài để bản đế tự tay nấu cho ngươi ăn”.

. . . . . . . ..

Thiên Đạo rốt cuộc vẫn biến mất, khi cô bé này hoàn toàn tan biến trong hư
không cũng là lúc Vô Song đứng lên, hắn lúc này không còn là 21 Trùng Thiên
Vĩnh Sinh Chân Thần nữa, hắn lúc này liền là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần
hàng thật giá thật.

Ánh mắt của hắn lúc này lóe lên một tia sáng kì dị cùng nụ cười mỉm vô cùng
quen thuộc.

“Hành trình ở thế giới này rốt cuộc kết thúc rồi, Tiêu Viêm ngươi giúp bản đế
giải quyết nốt toàn bộ phần sau đi”.

. . . . . . . . . . . . . ..

Trước ánh mắt đầy hoài nghi của tiểu la lị Vô Song chỉ có thể mỉm cười cho
qua.

Trăm vạn năm trước hình ảnh cũng như thế này, khi đó Vô Song lần đầu tiên gặp
tiểu la lị kết quả là hắn vừa có chút mừng rỡ nhưng lại cũng có vài phần thất
vọng.

Thất vọng bởi tiểu la lị quá yếu, kể cả có giết chết nàng để hấp thụ Thiên Đạo
lực lượng thì Vô Song cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi lộc dù sao một cái 18
Trùng Thiên Chân Thần đối với Vô Song mà nói quá vô dụng.

Về phần vui mừng cũng chính bởi tiểu la lị này quá yếu, tìm được một Vô Cực
Thiên Đạo yếu như thế này không phải là việc dễ dàng.

Vô Cực Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu cũng giống như đẳng cấp phân chia của thế
giới vậy nhưng Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục không phải là yếu mà nó chỉ chưa
phát triển được hết mà thôi nó còn cả một tương lai phía trước, cả một chặng
đường có thể bước đi.

“Ta nói rồi lần này ta đến đây không phải là lấy tính mạng của ngươi hơn nữa
nếu ngươi đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi mở cấm chế thế nào ?”.

“Cấm chế ?”. Thiên Đạo nghe đến câu nói này của Vô Song căn bản không thể
tưởng tượng được, trăm vạn năm trước chính kẻ xấu xa này phong ấn nàng lại làm
nàng không cách nào lớn lên cũng không có cách nào mạnh lên, chính hắn là kẻ
khiến nàng mãi mãi là la lị thế này.

Nhắc đến hai chữ “cấm chế” lại làm Thiên Đạo run lên, ánh mắt đầy tức giận
nhìn Vô Song để rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh Thiên Đạo lập tức đứng lên,
cả người lao thẳng về phía Vô Song, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền rồi
đánh thẳng vào ngực đối phương.

Tất nhiên hành động của Thiên Đạo cũng không có gì sai cả, cái sai là nàng quá
thấp còn Vô Song lại quá cao, nàng lao vào người hắn thoạt nhìn có chút bất
lực, có chút buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu, là ngươi phong ấn ta, là ngươi đánh mông ta, là ngươi muốn
bắt cóc ta”.

Nắm đấm nhỏ cứ như vậy đấm vào người Vô Song có điều đấm mãi thì cũng mệt,
chẳng biết qua bao lâu cô bé ngã ngồi xuống tuyết trắng bên dưới, khuôn mặt
xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầu giận hờn nhìn Vô Song.

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét . . . . . .”.

Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt đất phủ đầy tuyết, cô bé này
thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, nàng căn bản đâu có làm gì kẻ xấu xa kia vậy
mà hắn ba lần bảy lượt đến bắt nạt nàng, năm đó hắn dùng tối cường tư thái
phong ấn nàng sau đó không biết bao năm nhiêu năm đi qua hắn lại một lần nữa
xuất hiện và vẫn cứ làm công việc quen thuộc kia đó là bắt nạt nàng.

Nhìn nàng òa khóc giứa trời đầy tuyết bản thân Vô Song chỉ ung dung mỉm cười,
hắn một lần nữa cúi xuống, trong tay rất nhanh xuất hiện một vật hình tròn sau
đó nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia.

Thiên Đạo nào phản ứng kịp với tốc độ của Vô Song, khi viên tròn kia tiến vào
miệng nàng theo bản năng nàng lập tức muốn nhổ ra có điều rất nhanh cô bé bắt
đầu suy nghĩ lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai nhóp nhép.

Thiên Đạo một giới có thể dễ thương như vậy tuyệt đối khiến không một ai tin
nổi, Vô Song cũng bị dáng hình này của nàng làm thích thú, hắn gõ nhẹ lên đầu
nàng sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Ngon không ?”.

Thiên Đạo đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn cứ gật đầu.

“Ăn nữa không ?”.

Thiên Đạo “ . . . . .”

“Không đáp vậy là không ăn đúng không ?, ta vứt đi nhé ? “.

Thiên Đạo “ Có . . . . có ăn nữa”.

Vô Song lần này bật cười, hắn cứ như vậy một tay ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên
vai, tay còn lại nhét một viên hồ lô đường vào miệng nhỏ của nàng, một nam một
nữ cứ như vậy bước đi trong gió tuyết.

Vô Song : “Đi theo ta đi, theo ta ngươi có thể ăn cả ngày “.

Thiên Đạo : “Không theo, quyết không theo”.

Vô Song “Thế có ăn nữa không ? “.

Thiên Đạo “Có ăn nữa”

. . . . . . . . . . ..

Hai người cứ như vậy bước đi quả thật có chút vui vẻ.

Tất nhiên Vô Song đến đây không phải là không công cũng không phải là chỉ để
mang tiểu la lị này ra ngoài, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn cần lấy
một thứ lợi tức bắt buộc phải có khi giết Thiên Đạo – Thiên Đạo Lực Lượng –
Hỗn Độn Chi Khí.

Vô Song cùng tiểu la lị đi rất lâu, đến cả chính tiểu la lị trên vai của hắn
còn không biết Vô Song tính đi đâu, thế giới này vốn là do nàng tạo ra, tất cả
hình ảnh ở đây nàng đều có thể thay đổi chỉ bằng một ý niệm, mảnh không gian
này nhìn như kéo dài vô hạn nhưng thực chất chỉ là một vòng tròn lập đi lập
lại mà thôi.

Tất nhiên Thiên Đạo cực kỳ phản cảm với Vô Song, cho dù tên ‘ác nhân’ này cho
nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon nhưng nàng vẫn cứ không thích hắn, nhìn hắn đi
vòng vòng trong thế giới của nàng vô hình chung cũng làm tâm trạng của Thiên
Đạo tốt hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay đối mặt với hắn nàng toàn là người chịu thiệt, lúc này được
cơ hôi trêu chọc đối phương thì sao nàng phải lên tiếng.

Cũng chẳng biết Vô Song đi đi lại lại như vậy trong bao lâu và nàng cũng không
quan tâm đến hắn đang làm cái gì, Thiên Đạo chỉ biết nàng ăn rất nhiều viên hồ
lô đường, ăn đến mức khuôn mặt bí xị lúc đầu của nàng liền tươi như hoa.

Lại bỏ một viên hồ lô đường nữa vào miệng nhỏ một cách cực kỳ thoải mái, ánh
mắt thì vẫn đang cực kỳ coi thường ‘kẻ xấu xa’ đang đi vòng vòng kia đột nhiên
không hiểu tại sao thân hình nhỏ bé kia run lên.

Thiên Đạo đột ngột cảm thấy một luồng hơi nóng chiếm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé
của nàng, thứ hơi nóng kia vừa mới xuất hiện liền không có cách nào ngăn cản,
nó không tiến vào chiếm đóng cơ thể nàng mà rất nhanh di chuyển tập trung
thẳng xuống vùng đan điền.

Thiên Đạo ở trên vai Vô Song thậm chí không thể ổn định được thân thể, một
thân thực lực khủng bố gần như không cánh mà bay, cả người của nàng liền rơi
tự do thẳng xuống bên dưới, trên nền tuyết lạnh giá thân thể nàng nóng như lửa
đốt.

Ánh mắt Thiên Đạo nhìn Vô Song đầy hận thù thậm chí chỉ muốn xé xác đối phương
ra, cô bé này cho dù rất hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng không phải người ngu,
nàng tất nhiên nghĩ đến số hồ lô đường mà kẻ xấu xa kia cho nàng ăn.

Vô Song thản nhiên đối mặt với ánh mắt hận thù của nàng, hắn không có bất cứ
lời nào để nói vì quả thực số hồ lô đường kia được Vô Song dụng tay dụng chân,
cơ thể của nàng xảy ra biến dị tất nhiên là do Vô Song.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé kia, một tay đưa ra chạm
nhẹ vào đầu nàng.

“Thứ nhất sau này ra ngoài tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì người khác
đưa ngoại trừ ta”.

“Thứ hai kể từ hôm nay ngươi thuộc quyền sở hữu của ta, kể cả ngươi không muốn
cũng không thay đổi được”.

Sau khi nói xong cả người Vô Song liền xuất hiện một luồng hắc ám lực lượng,
đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở rộng giữa không trung, luồng hắc khí qua
đỉnh đầu của Thiên Đạo đi thẳng xuống phần bụng của nàng.

Ngay khi hắc khí tiến đến nơi va chạm với luồng hơi nóng như vô cùng vô tận
kia thì trên làn da trắng hồng của Thiên Đạo bất chợt hiện ra một hình tròn
cấm chế kì dị có hình Phượng Hoàng Tộc.

Vô Song lúc trước rất mạnh, một mình hắn có thể chống lại bốn tên Viễn Cổ Đại
Thần 25 Trùng Thiên thậm chí còn khiến 3 kẻ chết 1 kẻ trọng thương, thực lực
cỡ đó không biết gấp bao nhiêu lần chính bản thân hắn hiện nay, nếu Vô Song
muốn tự phá cấm chế do mình tạo ra thì cón khó hơn lên trời.

Hồ lô đường mà Vô Song đưa cho Thiên Đạo căn bản là một loại đan dược đặc chế
của chính hắn cho trường hợp này, kết hợp với huyết mạch Hắc Phượng Hoàng một
loại hung thú sinh ra để phá tan cấm chế mới có thể trợ giúp Thiên Đạo phá
được xiềng xích do chính hắn tạo ra, tất nhiên để thuốc ngấm vào người cô bé
Thiên Đạo này cũng không phải là việc trong thời gian ngắn.

Thân hình bé nhỏ của Thiên Đạo bị dược lực hoàn toàn khống chế, cô bé căn bản
không có cách nào cử động có điều Thiên Đạo lúc này nhìn bằng mắt cũng có thể
thấy Vô Song đang giúp nàng phá bỏ cấm chế chết tiệt kia.

Trong mắt cô bé hiện tại xuất hiện một tia xấu hổ, nàng từ trước đến nay chưa
bao giờ nghĩ kẻ xấu xa này vậy mà lại trợ giúp nàng phá bỏ cấm chế, điều này
quả thực khiến Thiên Đạo có chút cảm động, ít nhất hình ảnh của Vô Song trong
mắt nàng cũng bớt xấu đi một chút . . . . chỉ một chút mà thôi.

Tiếp theo một cơn buồn ngủ xuất hiện chiếm đóng toàn bộ tâm trí của cô gái
nhỏ, hai mắt nàng nặng trĩu rồi cả người cũng bắt đầu trở nên vô lực, cả người
nàng hoàn toàn ngã vào lòng Vô Song, cô bé bắt đầu tiến vào một giấc ngủ dài.

Sau khi Thiên Đạo ngất đi mới là lúc Vô Song dùng tất cả tài nghệ của mình, từ
bên trong trữ vật giới chỉ vô số cây ngân châm xuất hiện, cho dù thực lực của
Vô Song lúc này chắc chắn không yếu nhưng để tự giải cấm chế của mình thì cũng
phải mất rất nhiều công sức.

Hắn gần như tập trung toàn bộ tâm thần, bàn tay khẽ rung lên đặt từng cây từng
cây ngân châm trên người Thiên Đạo, trong ánh mắt thủy chung chưa một lần dãn
ra.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài không phải là nói xuông nhưng để có thể
hoàn thành câu nói này thì không phải kẻ nào cũng có tư cách để thực hiện.

Thiên Đạo gắn liền với thế giới mà nó sinh ra, Thiên Đạo tuyệt đối không có
cách nào rời đi khỏi mảnh đại lục này hơn nữa Thiên Đạo vốn không phải là sinh
mệnh bình thường, nó không có chân thân cũng không thể sống như một người bình
thường, Thiên Đạo là tồn tại không thuộc luân hồi, đứng ngoài mọi phạm trù của
luân hồi.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài chỉ có một cách duy nhất, lấy hết toàn bộ
Hỗn Độn Chi Khí trên cơ thể nàng đồng thời dùng thủ đoạn đặc biệt đưa nàng vào
luân hồi.

Nói hoa mỹ một chút là Vô Song trợ giúp nàng có một cuộc sống bình thường
nhưng nói trắng ra là Vô Song đang cướp Thiên Đạo chi khí trên người nàng, tất
nhiên đây vẫn luôn là mục đích của Vô Song, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ
nhận mình là người tốt.

Hỗn Độn Chi Khí rốt cuộc cũng được hắn hút ra khỏi cơ thể Thiên Đạo, từng tia
khí mang theo hai màu trắng đen tiến vào cơ thể hắn sau đó mạnh mẽ bị Đại Địa
Thần Cách trong đan điền Vô Song điên cuồng hấp thụ, hắn có thể bắt đầu cảm
nhận được một Đại Địa Thần Cách đã chết đi không biết bao nhiêu năm nhưng lại
bắt đầu sống lại, bắt đầu được Hỗn Độn Chi Khí chữa trị.

Hỗn Độn Chi Khí là thứ khí chỉ có Thiên Đạo hấp thu được, nếu không phải Thiên
Đạo mà là cường giả khác muốn đụng vào thì đảm bảo sẽ cực kỳ phí phạm, cơ thể
nhân loại vốn không có cách nào hoàn toàn sử dụng Hỗn Độn Chi Khí nếu không có
thủ đoạn đặc thù, Đại Địa Thần Cách của Vô Song cũng có thể coi là một thủ
đoạn đặc thù như vậy.

Đại Địa Thần Cách của Vô Song là một mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo, đã là một
mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo thì không có thứ gì có thể giúp nó hồi phục tốt
hơn là Hỗn Độn Chi Khí, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí tức
của Vô Song càng ngày càng mạnh.

21 Trùng Thiên cường giả là phạm vi Vĩnh Sinh Chân Thần có điều muốn từ Vĩnh
Sinh Chân Thần đột phá lên Cực Đạo Chân Thần không phải là dễ chưa kể thực lực
cơ bản của Vô Song có vấn đề, hắn vốn chỉ là một kẻ chưa đột phá đến đấu đế,
thực lực thủy chung tuyệt đối không vượt qua được 15 Trùng Thiên, từ Thượng Vị
Thần đỉnh phong một hơi đột phá thẳng lên Vĩnh Sinh Chân Thần đỉnh phong điều
này nếu được chọn lựa Vô Song chắc chắn không muốn, tốc độ đột phá này quá
kinh khủng lại còn là nhờ đến hấp thụ thần cách lại càng tai hại, đây là lý do
chính khiến Vô Song hắn không thể không lấy đi Hỗn Độn Chi Khí.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Đại Địa Thần Cách trong người của Vô
Song càng ngày càng sáng, nó vốn là một viên thần cách với mầu nâu đậm nhưng
không ngờ lại chuyển sang màu trắng bạc, thứ ánh sáng cho người khác áp lực
kinh hồn.

Khí tức trên người Vô Song càng ngày càng mạnh nhưng hắn thủy chung không tiếp
tục đột phá, hắn dùng trăm vạn năm tích súc của Thiên Đạo cải tạo bản thân,
hắn là Nghịch Thiên Tà Đế sống lại một thế, hắn nhất định phải mạnh hơn tiền
thế, nhất định phải đoạt đươc hoàn mỹ đạo cơ.

Rốt cuộc khi toàn bộ Đại Địa Thần Cách chuyển sang màu trắng bạc Vô Song mới
chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn lúc này là một ánh mắt phi thường trong
sáng, ánh mắt to tròn ngập nước.

“Ngươi vẫn giết ta sao ?”.

Chẳng biết từ bao giờ Thiên Đạo đã tỉnh lại, người cô nhóc không thể cử động
nhưng ít nhất tinh thần cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại.

“Không, ta sẽ mang ngươi ra ngoài”.

Thiên Đạo lúc này thực sự cảm thấy phi thường mệt mỏi, cả người như chuẩn bị
tan biến, trong ánh mắt kia xuất hiện một tia sợ hãi.

“Ta thực sự không muốn chết, ta . . . ta sẽ không chết chứ ?”.

Vô Song trịnh trọng gật đầu, trong tay hắn lại xuất hiện một viên hồ lô đường,
hai ngón tay nhẹ nhàng đưa vào miệng nhỏ của nàng.

“Chắc chắn không chết”.

Thiên Đạo không ngờ vẫn cứ mở miệng ra ăn ngon lành, sau đó có chút nhếch mũi
với Vô Song.

“Ngươi dám ăn cắp lực lượng của ta, ngươi tuyệt đối không phải là người tốt”.

Vô Song không nhịn được liền xoa đầu nàng.

“Ta chưa bao giờ là người tốt có điều nợ hôm nay ta chắc chắn trả đủ”.

Sau khi Vô Song dứt lời cũng là lúc thân thể Thiên Đạo bắt đầu biến thành
những điểm sáng biến mất giữa mảnh không gian này, khi thân hình nàng chuẩn bị
hoàn toàn tan biến mất cô gái ngốc này liền khẽ mỉm cười.

“Thế giới bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy không ?”.

Vô Song đầy nghiêm túc mà gật đầu.

“Ra đến bên ngoài để bản đế tự tay nấu cho ngươi ăn”.

. . . . . . . ..

Thiên Đạo rốt cuộc vẫn biến mất, khi cô bé này hoàn toàn tan biến trong hư
không cũng là lúc Vô Song đứng lên, hắn lúc này không còn là 21 Trùng Thiên
Vĩnh Sinh Chân Thần nữa, hắn lúc này liền là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần
hàng thật giá thật.

Ánh mắt của hắn lúc này lóe lên một tia sáng kì dị cùng nụ cười mỉm vô cùng
quen thuộc.

“Hành trình ở thế giới này rốt cuộc kết thúc rồi, Tiêu Viêm ngươi giúp bản đế
giải quyết nốt toàn bộ phần sau đi”.

. . . . . . . . . . . . . ..

Trước ánh mắt đầy hoài nghi của tiểu la lị Vô Song chỉ có thể mỉm cười cho
qua.

Trăm vạn năm trước hình ảnh cũng như thế này, khi đó Vô Song lần đầu tiên gặp
tiểu la lị kết quả là hắn vừa có chút mừng rỡ nhưng lại cũng có vài phần thất
vọng.

Thất vọng bởi tiểu la lị quá yếu, kể cả có giết chết nàng để hấp thụ Thiên Đạo
lực lượng thì Vô Song cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi lộc dù sao một cái 18
Trùng Thiên Chân Thần đối với Vô Song mà nói quá vô dụng.

Về phần vui mừng cũng chính bởi tiểu la lị này quá yếu, tìm được một Vô Cực
Thiên Đạo yếu như thế này không phải là việc dễ dàng.

Vô Cực Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu cũng giống như đẳng cấp phân chia của thế
giới vậy nhưng Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục không phải là yếu mà nó chỉ chưa
phát triển được hết mà thôi nó còn cả một tương lai phía trước, cả một chặng
đường có thể bước đi.

“Ta nói rồi lần này ta đến đây không phải là lấy tính mạng của ngươi hơn nữa
nếu ngươi đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi mở cấm chế thế nào ?”.

“Cấm chế ?”. Thiên Đạo nghe đến câu nói này của Vô Song căn bản không thể
tưởng tượng được, trăm vạn năm trước chính kẻ xấu xa này phong ấn nàng lại làm
nàng không cách nào lớn lên cũng không có cách nào mạnh lên, chính hắn là kẻ
khiến nàng mãi mãi là la lị thế này.

Nhắc đến hai chữ “cấm chế” lại làm Thiên Đạo run lên, ánh mắt đầy tức giận
nhìn Vô Song để rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh Thiên Đạo lập tức đứng lên,
cả người lao thẳng về phía Vô Song, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền rồi
đánh thẳng vào ngực đối phương.

Tất nhiên hành động của Thiên Đạo cũng không có gì sai cả, cái sai là nàng quá
thấp còn Vô Song lại quá cao, nàng lao vào người hắn thoạt nhìn có chút bất
lực, có chút buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu, là ngươi phong ấn ta, là ngươi đánh mông ta, là ngươi muốn
bắt cóc ta”.

Nắm đấm nhỏ cứ như vậy đấm vào người Vô Song có điều đấm mãi thì cũng mệt,
chẳng biết qua bao lâu cô bé ngã ngồi xuống tuyết trắng bên dưới, khuôn mặt
xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầu giận hờn nhìn Vô Song.

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét . . . . . .”.

Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt đất phủ đầy tuyết, cô bé này
thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, nàng căn bản đâu có làm gì kẻ xấu xa kia vậy
mà hắn ba lần bảy lượt đến bắt nạt nàng, năm đó hắn dùng tối cường tư thái
phong ấn nàng sau đó không biết bao năm nhiêu năm đi qua hắn lại một lần nữa
xuất hiện và vẫn cứ làm công việc quen thuộc kia đó là bắt nạt nàng.

Nhìn nàng òa khóc giứa trời đầy tuyết bản thân Vô Song chỉ ung dung mỉm cười,
hắn một lần nữa cúi xuống, trong tay rất nhanh xuất hiện một vật hình tròn sau
đó nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia.

Thiên Đạo nào phản ứng kịp với tốc độ của Vô Song, khi viên tròn kia tiến vào
miệng nàng theo bản năng nàng lập tức muốn nhổ ra có điều rất nhanh cô bé bắt
đầu suy nghĩ lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai nhóp nhép.

Thiên Đạo một giới có thể dễ thương như vậy tuyệt đối khiến không một ai tin
nổi, Vô Song cũng bị dáng hình này của nàng làm thích thú, hắn gõ nhẹ lên đầu
nàng sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Ngon không ?”.

Thiên Đạo đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn cứ gật đầu.

“Ăn nữa không ?”.

Thiên Đạo “ . . . . .”

“Không đáp vậy là không ăn đúng không ?, ta vứt đi nhé ? “.

Thiên Đạo “ Có . . . . có ăn nữa”.

Vô Song lần này bật cười, hắn cứ như vậy một tay ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên
vai, tay còn lại nhét một viên hồ lô đường vào miệng nhỏ của nàng, một nam một
nữ cứ như vậy bước đi trong gió tuyết.

Vô Song : “Đi theo ta đi, theo ta ngươi có thể ăn cả ngày “.

Thiên Đạo : “Không theo, quyết không theo”.

Vô Song “Thế có ăn nữa không ? “.

Thiên Đạo “Có ăn nữa”

. . . . . . . . . . ..

Hai người cứ như vậy bước đi quả thật có chút vui vẻ.

Tất nhiên Vô Song đến đây không phải là không công cũng không phải là chỉ để
mang tiểu la lị này ra ngoài, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn cần lấy
một thứ lợi tức bắt buộc phải có khi giết Thiên Đạo – Thiên Đạo Lực Lượng –
Hỗn Độn Chi Khí.

Vô Song cùng tiểu la lị đi rất lâu, đến cả chính tiểu la lị trên vai của hắn
còn không biết Vô Song tính đi đâu, thế giới này vốn là do nàng tạo ra, tất cả
hình ảnh ở đây nàng đều có thể thay đổi chỉ bằng một ý niệm, mảnh không gian
này nhìn như kéo dài vô hạn nhưng thực chất chỉ là một vòng tròn lập đi lập
lại mà thôi.

Tất nhiên Thiên Đạo cực kỳ phản cảm với Vô Song, cho dù tên ‘ác nhân’ này cho
nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon nhưng nàng vẫn cứ không thích hắn, nhìn hắn đi
vòng vòng trong thế giới của nàng vô hình chung cũng làm tâm trạng của Thiên
Đạo tốt hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay đối mặt với hắn nàng toàn là người chịu thiệt, lúc này được
cơ hôi trêu chọc đối phương thì sao nàng phải lên tiếng.

Cũng chẳng biết Vô Song đi đi lại lại như vậy trong bao lâu và nàng cũng không
quan tâm đến hắn đang làm cái gì, Thiên Đạo chỉ biết nàng ăn rất nhiều viên hồ
lô đường, ăn đến mức khuôn mặt bí xị lúc đầu của nàng liền tươi như hoa.

Lại bỏ một viên hồ lô đường nữa vào miệng nhỏ một cách cực kỳ thoải mái, ánh
mắt thì vẫn đang cực kỳ coi thường ‘kẻ xấu xa’ đang đi vòng vòng kia đột nhiên
không hiểu tại sao thân hình nhỏ bé kia run lên.

Thiên Đạo đột ngột cảm thấy một luồng hơi nóng chiếm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé
của nàng, thứ hơi nóng kia vừa mới xuất hiện liền không có cách nào ngăn cản,
nó không tiến vào chiếm đóng cơ thể nàng mà rất nhanh di chuyển tập trung
thẳng xuống vùng đan điền.

Thiên Đạo ở trên vai Vô Song thậm chí không thể ổn định được thân thể, một
thân thực lực khủng bố gần như không cánh mà bay, cả người của nàng liền rơi
tự do thẳng xuống bên dưới, trên nền tuyết lạnh giá thân thể nàng nóng như lửa
đốt.

Ánh mắt Thiên Đạo nhìn Vô Song đầy hận thù thậm chí chỉ muốn xé xác đối phương
ra, cô bé này cho dù rất hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng không phải người ngu,
nàng tất nhiên nghĩ đến số hồ lô đường mà kẻ xấu xa kia cho nàng ăn.

Vô Song thản nhiên đối mặt với ánh mắt hận thù của nàng, hắn không có bất cứ
lời nào để nói vì quả thực số hồ lô đường kia được Vô Song dụng tay dụng chân,
cơ thể của nàng xảy ra biến dị tất nhiên là do Vô Song.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé kia, một tay đưa ra chạm
nhẹ vào đầu nàng.

“Thứ nhất sau này ra ngoài tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì người khác
đưa ngoại trừ ta”.

“Thứ hai kể từ hôm nay ngươi thuộc quyền sở hữu của ta, kể cả ngươi không muốn
cũng không thay đổi được”.

Sau khi nói xong cả người Vô Song liền xuất hiện một luồng hắc ám lực lượng,
đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở rộng giữa không trung, luồng hắc khí qua
đỉnh đầu của Thiên Đạo đi thẳng xuống phần bụng của nàng.

Ngay khi hắc khí tiến đến nơi va chạm với luồng hơi nóng như vô cùng vô tận
kia thì trên làn da trắng hồng của Thiên Đạo bất chợt hiện ra một hình tròn
cấm chế kì dị có hình Phượng Hoàng Tộc.

Vô Song lúc trước rất mạnh, một mình hắn có thể chống lại bốn tên Viễn Cổ Đại
Thần 25 Trùng Thiên thậm chí còn khiến 3 kẻ chết 1 kẻ trọng thương, thực lực
cỡ đó không biết gấp bao nhiêu lần chính bản thân hắn hiện nay, nếu Vô Song
muốn tự phá cấm chế do mình tạo ra thì cón khó hơn lên trời.

Hồ lô đường mà Vô Song đưa cho Thiên Đạo căn bản là một loại đan dược đặc chế
của chính hắn cho trường hợp này, kết hợp với huyết mạch Hắc Phượng Hoàng một
loại hung thú sinh ra để phá tan cấm chế mới có thể trợ giúp Thiên Đạo phá
được xiềng xích do chính hắn tạo ra, tất nhiên để thuốc ngấm vào người cô bé
Thiên Đạo này cũng không phải là việc trong thời gian ngắn.

Thân hình bé nhỏ của Thiên Đạo bị dược lực hoàn toàn khống chế, cô bé căn bản
không có cách nào cử động có điều Thiên Đạo lúc này nhìn bằng mắt cũng có thể
thấy Vô Song đang giúp nàng phá bỏ cấm chế chết tiệt kia.

Trong mắt cô bé hiện tại xuất hiện một tia xấu hổ, nàng từ trước đến nay chưa
bao giờ nghĩ kẻ xấu xa này vậy mà lại trợ giúp nàng phá bỏ cấm chế, điều này
quả thực khiến Thiên Đạo có chút cảm động, ít nhất hình ảnh của Vô Song trong
mắt nàng cũng bớt xấu đi một chút . . . . chỉ một chút mà thôi.

Tiếp theo một cơn buồn ngủ xuất hiện chiếm đóng toàn bộ tâm trí của cô gái
nhỏ, hai mắt nàng nặng trĩu rồi cả người cũng bắt đầu trở nên vô lực, cả người
nàng hoàn toàn ngã vào lòng Vô Song, cô bé bắt đầu tiến vào một giấc ngủ dài.

Sau khi Thiên Đạo ngất đi mới là lúc Vô Song dùng tất cả tài nghệ của mình, từ
bên trong trữ vật giới chỉ vô số cây ngân châm xuất hiện, cho dù thực lực của
Vô Song lúc này chắc chắn không yếu nhưng để tự giải cấm chế của mình thì cũng
phải mất rất nhiều công sức.

Hắn gần như tập trung toàn bộ tâm thần, bàn tay khẽ rung lên đặt từng cây từng
cây ngân châm trên người Thiên Đạo, trong ánh mắt thủy chung chưa một lần dãn
ra.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài không phải là nói xuông nhưng để có thể
hoàn thành câu nói này thì không phải kẻ nào cũng có tư cách để thực hiện.

Thiên Đạo gắn liền với thế giới mà nó sinh ra, Thiên Đạo tuyệt đối không có
cách nào rời đi khỏi mảnh đại lục này hơn nữa Thiên Đạo vốn không phải là sinh
mệnh bình thường, nó không có chân thân cũng không thể sống như một người bình
thường, Thiên Đạo là tồn tại không thuộc luân hồi, đứng ngoài mọi phạm trù của
luân hồi.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài chỉ có một cách duy nhất, lấy hết toàn bộ
Hỗn Độn Chi Khí trên cơ thể nàng đồng thời dùng thủ đoạn đặc biệt đưa nàng vào
luân hồi.

Nói hoa mỹ một chút là Vô Song trợ giúp nàng có một cuộc sống bình thường
nhưng nói trắng ra là Vô Song đang cướp Thiên Đạo chi khí trên người nàng, tất
nhiên đây vẫn luôn là mục đích của Vô Song, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ
nhận mình là người tốt.

Hỗn Độn Chi Khí rốt cuộc cũng được hắn hút ra khỏi cơ thể Thiên Đạo, từng tia
khí mang theo hai màu trắng đen tiến vào cơ thể hắn sau đó mạnh mẽ bị Đại Địa
Thần Cách trong đan điền Vô Song điên cuồng hấp thụ, hắn có thể bắt đầu cảm
nhận được một Đại Địa Thần Cách đã chết đi không biết bao nhiêu năm nhưng lại
bắt đầu sống lại, bắt đầu được Hỗn Độn Chi Khí chữa trị.

Hỗn Độn Chi Khí là thứ khí chỉ có Thiên Đạo hấp thu được, nếu không phải Thiên
Đạo mà là cường giả khác muốn đụng vào thì đảm bảo sẽ cực kỳ phí phạm, cơ thể
nhân loại vốn không có cách nào hoàn toàn sử dụng Hỗn Độn Chi Khí nếu không có
thủ đoạn đặc thù, Đại Địa Thần Cách của Vô Song cũng có thể coi là một thủ
đoạn đặc thù như vậy.

Đại Địa Thần Cách của Vô Song là một mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo, đã là một
mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo thì không có thứ gì có thể giúp nó hồi phục tốt
hơn là Hỗn Độn Chi Khí, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí tức
của Vô Song càng ngày càng mạnh.

21 Trùng Thiên cường giả là phạm vi Vĩnh Sinh Chân Thần có điều muốn từ Vĩnh
Sinh Chân Thần đột phá lên Cực Đạo Chân Thần không phải là dễ chưa kể thực lực
cơ bản của Vô Song có vấn đề, hắn vốn chỉ là một kẻ chưa đột phá đến đấu đế,
thực lực thủy chung tuyệt đối không vượt qua được 15 Trùng Thiên, từ Thượng Vị
Thần đỉnh phong một hơi đột phá thẳng lên Vĩnh Sinh Chân Thần đỉnh phong điều
này nếu được chọn lựa Vô Song chắc chắn không muốn, tốc độ đột phá này quá
kinh khủng lại còn là nhờ đến hấp thụ thần cách lại càng tai hại, đây là lý do
chính khiến Vô Song hắn không thể không lấy đi Hỗn Độn Chi Khí.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Đại Địa Thần Cách trong người của Vô
Song càng ngày càng sáng, nó vốn là một viên thần cách với mầu nâu đậm nhưng
không ngờ lại chuyển sang màu trắng bạc, thứ ánh sáng cho người khác áp lực
kinh hồn.

Khí tức trên người Vô Song càng ngày càng mạnh nhưng hắn thủy chung không tiếp
tục đột phá, hắn dùng trăm vạn năm tích súc của Thiên Đạo cải tạo bản thân,
hắn là Nghịch Thiên Tà Đế sống lại một thế, hắn nhất định phải mạnh hơn tiền
thế, nhất định phải đoạt đươc hoàn mỹ đạo cơ.

Rốt cuộc khi toàn bộ Đại Địa Thần Cách chuyển sang màu trắng bạc Vô Song mới
chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn lúc này là một ánh mắt phi thường trong
sáng, ánh mắt to tròn ngập nước.

“Ngươi vẫn giết ta sao ?”.

Chẳng biết từ bao giờ Thiên Đạo đã tỉnh lại, người cô nhóc không thể cử động
nhưng ít nhất tinh thần cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại.

“Không, ta sẽ mang ngươi ra ngoài”.

Thiên Đạo lúc này thực sự cảm thấy phi thường mệt mỏi, cả người như chuẩn bị
tan biến, trong ánh mắt kia xuất hiện một tia sợ hãi.

“Ta thực sự không muốn chết, ta . . . ta sẽ không chết chứ ?”.

Vô Song trịnh trọng gật đầu, trong tay hắn lại xuất hiện một viên hồ lô đường,
hai ngón tay nhẹ nhàng đưa vào miệng nhỏ của nàng.

“Chắc chắn không chết”.

Thiên Đạo không ngờ vẫn cứ mở miệng ra ăn ngon lành, sau đó có chút nhếch mũi
với Vô Song.

“Ngươi dám ăn cắp lực lượng của ta, ngươi tuyệt đối không phải là người tốt”.

Vô Song không nhịn được liền xoa đầu nàng.

“Ta chưa bao giờ là người tốt có điều nợ hôm nay ta chắc chắn trả đủ”.

Sau khi Vô Song dứt lời cũng là lúc thân thể Thiên Đạo bắt đầu biến thành
những điểm sáng biến mất giữa mảnh không gian này, khi thân hình nàng chuẩn bị
hoàn toàn tan biến mất cô gái ngốc này liền khẽ mỉm cười.

“Thế giới bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy không ?”.

Vô Song đầy nghiêm túc mà gật đầu.

“Ra đến bên ngoài để bản đế tự tay nấu cho ngươi ăn”.

. . . . . . . ..

Thiên Đạo rốt cuộc vẫn biến mất, khi cô bé này hoàn toàn tan biến trong hư
không cũng là lúc Vô Song đứng lên, hắn lúc này không còn là 21 Trùng Thiên
Vĩnh Sinh Chân Thần nữa, hắn lúc này liền là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần
hàng thật giá thật.

Ánh mắt của hắn lúc này lóe lên một tia sáng kì dị cùng nụ cười mỉm vô cùng
quen thuộc.

“Hành trình ở thế giới này rốt cuộc kết thúc rồi, Tiêu Viêm ngươi giúp bản đế
giải quyết nốt toàn bộ phần sau đi”.

. . . . . . . . . . . . . ..

Trước ánh mắt đầy hoài nghi của tiểu la lị Vô Song chỉ có thể mỉm cười cho
qua.

Trăm vạn năm trước hình ảnh cũng như thế này, khi đó Vô Song lần đầu tiên gặp
tiểu la lị kết quả là hắn vừa có chút mừng rỡ nhưng lại cũng có vài phần thất
vọng.

Thất vọng bởi tiểu la lị quá yếu, kể cả có giết chết nàng để hấp thụ Thiên Đạo
lực lượng thì Vô Song cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi lộc dù sao một cái 18
Trùng Thiên Chân Thần đối với Vô Song mà nói quá vô dụng.

Về phần vui mừng cũng chính bởi tiểu la lị này quá yếu, tìm được một Vô Cực
Thiên Đạo yếu như thế này không phải là việc dễ dàng.

Vô Cực Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu cũng giống như đẳng cấp phân chia của thế
giới vậy nhưng Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục không phải là yếu mà nó chỉ chưa
phát triển được hết mà thôi nó còn cả một tương lai phía trước, cả một chặng
đường có thể bước đi.

“Ta nói rồi lần này ta đến đây không phải là lấy tính mạng của ngươi hơn nữa
nếu ngươi đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi mở cấm chế thế nào ?”.

“Cấm chế ?”. Thiên Đạo nghe đến câu nói này của Vô Song căn bản không thể
tưởng tượng được, trăm vạn năm trước chính kẻ xấu xa này phong ấn nàng lại làm
nàng không cách nào lớn lên cũng không có cách nào mạnh lên, chính hắn là kẻ
khiến nàng mãi mãi là la lị thế này.

Nhắc đến hai chữ “cấm chế” lại làm Thiên Đạo run lên, ánh mắt đầy tức giận
nhìn Vô Song để rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh Thiên Đạo lập tức đứng lên,
cả người lao thẳng về phía Vô Song, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền rồi
đánh thẳng vào ngực đối phương.

Tất nhiên hành động của Thiên Đạo cũng không có gì sai cả, cái sai là nàng quá
thấp còn Vô Song lại quá cao, nàng lao vào người hắn thoạt nhìn có chút bất
lực, có chút buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu, là ngươi phong ấn ta, là ngươi đánh mông ta, là ngươi muốn
bắt cóc ta”.

Nắm đấm nhỏ cứ như vậy đấm vào người Vô Song có điều đấm mãi thì cũng mệt,
chẳng biết qua bao lâu cô bé ngã ngồi xuống tuyết trắng bên dưới, khuôn mặt
xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầu giận hờn nhìn Vô Song.

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét . . . . . .”.

Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt đất phủ đầy tuyết, cô bé này
thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, nàng căn bản đâu có làm gì kẻ xấu xa kia vậy
mà hắn ba lần bảy lượt đến bắt nạt nàng, năm đó hắn dùng tối cường tư thái
phong ấn nàng sau đó không biết bao năm nhiêu năm đi qua hắn lại một lần nữa
xuất hiện và vẫn cứ làm công việc quen thuộc kia đó là bắt nạt nàng.

Nhìn nàng òa khóc giứa trời đầy tuyết bản thân Vô Song chỉ ung dung mỉm cười,
hắn một lần nữa cúi xuống, trong tay rất nhanh xuất hiện một vật hình tròn sau
đó nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia.

Thiên Đạo nào phản ứng kịp với tốc độ của Vô Song, khi viên tròn kia tiến vào
miệng nàng theo bản năng nàng lập tức muốn nhổ ra có điều rất nhanh cô bé bắt
đầu suy nghĩ lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai nhóp nhép.

Thiên Đạo một giới có thể dễ thương như vậy tuyệt đối khiến không một ai tin
nổi, Vô Song cũng bị dáng hình này của nàng làm thích thú, hắn gõ nhẹ lên đầu
nàng sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Ngon không ?”.

Thiên Đạo đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn cứ gật đầu.

“Ăn nữa không ?”.

Thiên Đạo “ . . . . .”

“Không đáp vậy là không ăn đúng không ?, ta vứt đi nhé ? “.

Thiên Đạo “ Có . . . . có ăn nữa”.

Vô Song lần này bật cười, hắn cứ như vậy một tay ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên
vai, tay còn lại nhét một viên hồ lô đường vào miệng nhỏ của nàng, một nam một
nữ cứ như vậy bước đi trong gió tuyết.

Vô Song : “Đi theo ta đi, theo ta ngươi có thể ăn cả ngày “.

Thiên Đạo : “Không theo, quyết không theo”.

Vô Song “Thế có ăn nữa không ? “.

Thiên Đạo “Có ăn nữa”

. . . . . . . . . . ..

Hai người cứ như vậy bước đi quả thật có chút vui vẻ.

Tất nhiên Vô Song đến đây không phải là không công cũng không phải là chỉ để
mang tiểu la lị này ra ngoài, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn cần lấy
một thứ lợi tức bắt buộc phải có khi giết Thiên Đạo – Thiên Đạo Lực Lượng –
Hỗn Độn Chi Khí.

Vô Song cùng tiểu la lị đi rất lâu, đến cả chính tiểu la lị trên vai của hắn
còn không biết Vô Song tính đi đâu, thế giới này vốn là do nàng tạo ra, tất cả
hình ảnh ở đây nàng đều có thể thay đổi chỉ bằng một ý niệm, mảnh không gian
này nhìn như kéo dài vô hạn nhưng thực chất chỉ là một vòng tròn lập đi lập
lại mà thôi.

Tất nhiên Thiên Đạo cực kỳ phản cảm với Vô Song, cho dù tên ‘ác nhân’ này cho
nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon nhưng nàng vẫn cứ không thích hắn, nhìn hắn đi
vòng vòng trong thế giới của nàng vô hình chung cũng làm tâm trạng của Thiên
Đạo tốt hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay đối mặt với hắn nàng toàn là người chịu thiệt, lúc này được
cơ hôi trêu chọc đối phương thì sao nàng phải lên tiếng.

Cũng chẳng biết Vô Song đi đi lại lại như vậy trong bao lâu và nàng cũng không
quan tâm đến hắn đang làm cái gì, Thiên Đạo chỉ biết nàng ăn rất nhiều viên hồ
lô đường, ăn đến mức khuôn mặt bí xị lúc đầu của nàng liền tươi như hoa.

Lại bỏ một viên hồ lô đường nữa vào miệng nhỏ một cách cực kỳ thoải mái, ánh
mắt thì vẫn đang cực kỳ coi thường ‘kẻ xấu xa’ đang đi vòng vòng kia đột nhiên
không hiểu tại sao thân hình nhỏ bé kia run lên.

Thiên Đạo đột ngột cảm thấy một luồng hơi nóng chiếm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé
của nàng, thứ hơi nóng kia vừa mới xuất hiện liền không có cách nào ngăn cản,
nó không tiến vào chiếm đóng cơ thể nàng mà rất nhanh di chuyển tập trung
thẳng xuống vùng đan điền.

Thiên Đạo ở trên vai Vô Song thậm chí không thể ổn định được thân thể, một
thân thực lực khủng bố gần như không cánh mà bay, cả người của nàng liền rơi
tự do thẳng xuống bên dưới, trên nền tuyết lạnh giá thân thể nàng nóng như lửa
đốt.

Ánh mắt Thiên Đạo nhìn Vô Song đầy hận thù thậm chí chỉ muốn xé xác đối phương
ra, cô bé này cho dù rất hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng không phải người ngu,
nàng tất nhiên nghĩ đến số hồ lô đường mà kẻ xấu xa kia cho nàng ăn.

Vô Song thản nhiên đối mặt với ánh mắt hận thù của nàng, hắn không có bất cứ
lời nào để nói vì quả thực số hồ lô đường kia được Vô Song dụng tay dụng chân,
cơ thể của nàng xảy ra biến dị tất nhiên là do Vô Song.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé kia, một tay đưa ra chạm
nhẹ vào đầu nàng.

“Thứ nhất sau này ra ngoài tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì người khác
đưa ngoại trừ ta”.

“Thứ hai kể từ hôm nay ngươi thuộc quyền sở hữu của ta, kể cả ngươi không muốn
cũng không thay đổi được”.

Sau khi nói xong cả người Vô Song liền xuất hiện một luồng hắc ám lực lượng,
đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở rộng giữa không trung, luồng hắc khí qua
đỉnh đầu của Thiên Đạo đi thẳng xuống phần bụng của nàng.

Ngay khi hắc khí tiến đến nơi va chạm với luồng hơi nóng như vô cùng vô tận
kia thì trên làn da trắng hồng của Thiên Đạo bất chợt hiện ra một hình tròn
cấm chế kì dị có hình Phượng Hoàng Tộc.

Vô Song lúc trước rất mạnh, một mình hắn có thể chống lại bốn tên Viễn Cổ Đại
Thần 25 Trùng Thiên thậm chí còn khiến 3 kẻ chết 1 kẻ trọng thương, thực lực
cỡ đó không biết gấp bao nhiêu lần chính bản thân hắn hiện nay, nếu Vô Song
muốn tự phá cấm chế do mình tạo ra thì cón khó hơn lên trời.

Hồ lô đường mà Vô Song đưa cho Thiên Đạo căn bản là một loại đan dược đặc chế
của chính hắn cho trường hợp này, kết hợp với huyết mạch Hắc Phượng Hoàng một
loại hung thú sinh ra để phá tan cấm chế mới có thể trợ giúp Thiên Đạo phá
được xiềng xích do chính hắn tạo ra, tất nhiên để thuốc ngấm vào người cô bé
Thiên Đạo này cũng không phải là việc trong thời gian ngắn.

Thân hình bé nhỏ của Thiên Đạo bị dược lực hoàn toàn khống chế, cô bé căn bản
không có cách nào cử động có điều Thiên Đạo lúc này nhìn bằng mắt cũng có thể
thấy Vô Song đang giúp nàng phá bỏ cấm chế chết tiệt kia.

Trong mắt cô bé hiện tại xuất hiện một tia xấu hổ, nàng từ trước đến nay chưa
bao giờ nghĩ kẻ xấu xa này vậy mà lại trợ giúp nàng phá bỏ cấm chế, điều này
quả thực khiến Thiên Đạo có chút cảm động, ít nhất hình ảnh của Vô Song trong
mắt nàng cũng bớt xấu đi một chút . . . . chỉ một chút mà thôi.

Tiếp theo một cơn buồn ngủ xuất hiện chiếm đóng toàn bộ tâm trí của cô gái
nhỏ, hai mắt nàng nặng trĩu rồi cả người cũng bắt đầu trở nên vô lực, cả người
nàng hoàn toàn ngã vào lòng Vô Song, cô bé bắt đầu tiến vào một giấc ngủ dài.

Sau khi Thiên Đạo ngất đi mới là lúc Vô Song dùng tất cả tài nghệ của mình, từ
bên trong trữ vật giới chỉ vô số cây ngân châm xuất hiện, cho dù thực lực của
Vô Song lúc này chắc chắn không yếu nhưng để tự giải cấm chế của mình thì cũng
phải mất rất nhiều công sức.

Hắn gần như tập trung toàn bộ tâm thần, bàn tay khẽ rung lên đặt từng cây từng
cây ngân châm trên người Thiên Đạo, trong ánh mắt thủy chung chưa một lần dãn
ra.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài không phải là nói xuông nhưng để có thể
hoàn thành câu nói này thì không phải kẻ nào cũng có tư cách để thực hiện.

Thiên Đạo gắn liền với thế giới mà nó sinh ra, Thiên Đạo tuyệt đối không có
cách nào rời đi khỏi mảnh đại lục này hơn nữa Thiên Đạo vốn không phải là sinh
mệnh bình thường, nó không có chân thân cũng không thể sống như một người bình
thường, Thiên Đạo là tồn tại không thuộc luân hồi, đứng ngoài mọi phạm trù của
luân hồi.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài chỉ có một cách duy nhất, lấy hết toàn bộ
Hỗn Độn Chi Khí trên cơ thể nàng đồng thời dùng thủ đoạn đặc biệt đưa nàng vào
luân hồi.

Nói hoa mỹ một chút là Vô Song trợ giúp nàng có một cuộc sống bình thường
nhưng nói trắng ra là Vô Song đang cướp Thiên Đạo chi khí trên người nàng, tất
nhiên đây vẫn luôn là mục đích của Vô Song, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ
nhận mình là người tốt.

Hỗn Độn Chi Khí rốt cuộc cũng được hắn hút ra khỏi cơ thể Thiên Đạo, từng tia
khí mang theo hai màu trắng đen tiến vào cơ thể hắn sau đó mạnh mẽ bị Đại Địa
Thần Cách trong đan điền Vô Song điên cuồng hấp thụ, hắn có thể bắt đầu cảm
nhận được một Đại Địa Thần Cách đã chết đi không biết bao nhiêu năm nhưng lại
bắt đầu sống lại, bắt đầu được Hỗn Độn Chi Khí chữa trị.

Hỗn Độn Chi Khí là thứ khí chỉ có Thiên Đạo hấp thu được, nếu không phải Thiên
Đạo mà là cường giả khác muốn đụng vào thì đảm bảo sẽ cực kỳ phí phạm, cơ thể
nhân loại vốn không có cách nào hoàn toàn sử dụng Hỗn Độn Chi Khí nếu không có
thủ đoạn đặc thù, Đại Địa Thần Cách của Vô Song cũng có thể coi là một thủ
đoạn đặc thù như vậy.

Đại Địa Thần Cách của Vô Song là một mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo, đã là một
mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo thì không có thứ gì có thể giúp nó hồi phục tốt
hơn là Hỗn Độn Chi Khí, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí tức
của Vô Song càng ngày càng mạnh.

21 Trùng Thiên cường giả là phạm vi Vĩnh Sinh Chân Thần có điều muốn từ Vĩnh
Sinh Chân Thần đột phá lên Cực Đạo Chân Thần không phải là dễ chưa kể thực lực
cơ bản của Vô Song có vấn đề, hắn vốn chỉ là một kẻ chưa đột phá đến đấu đế,
thực lực thủy chung tuyệt đối không vượt qua được 15 Trùng Thiên, từ Thượng Vị
Thần đỉnh phong một hơi đột phá thẳng lên Vĩnh Sinh Chân Thần đỉnh phong điều
này nếu được chọn lựa Vô Song chắc chắn không muốn, tốc độ đột phá này quá
kinh khủng lại còn là nhờ đến hấp thụ thần cách lại càng tai hại, đây là lý do
chính khiến Vô Song hắn không thể không lấy đi Hỗn Độn Chi Khí.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Đại Địa Thần Cách trong người của Vô
Song càng ngày càng sáng, nó vốn là một viên thần cách với mầu nâu đậm nhưng
không ngờ lại chuyển sang màu trắng bạc, thứ ánh sáng cho người khác áp lực
kinh hồn.

Khí tức trên người Vô Song càng ngày càng mạnh nhưng hắn thủy chung không tiếp
tục đột phá, hắn dùng trăm vạn năm tích súc của Thiên Đạo cải tạo bản thân,
hắn là Nghịch Thiên Tà Đế sống lại một thế, hắn nhất định phải mạnh hơn tiền
thế, nhất định phải đoạt đươc hoàn mỹ đạo cơ.

Rốt cuộc khi toàn bộ Đại Địa Thần Cách chuyển sang màu trắng bạc Vô Song mới
chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn lúc này là một ánh mắt phi thường trong
sáng, ánh mắt to tròn ngập nước.

“Ngươi vẫn giết ta sao ?”.

Chẳng biết từ bao giờ Thiên Đạo đã tỉnh lại, người cô nhóc không thể cử động
nhưng ít nhất tinh thần cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại.

“Không, ta sẽ mang ngươi ra ngoài”.

Thiên Đạo lúc này thực sự cảm thấy phi thường mệt mỏi, cả người như chuẩn bị
tan biến, trong ánh mắt kia xuất hiện một tia sợ hãi.

“Ta thực sự không muốn chết, ta . . . ta sẽ không chết chứ ?”.

Vô Song trịnh trọng gật đầu, trong tay hắn lại xuất hiện một viên hồ lô đường,
hai ngón tay nhẹ nhàng đưa vào miệng nhỏ của nàng.

“Chắc chắn không chết”.

Thiên Đạo không ngờ vẫn cứ mở miệng ra ăn ngon lành, sau đó có chút nhếch mũi
với Vô Song.

“Ngươi dám ăn cắp lực lượng của ta, ngươi tuyệt đối không phải là người tốt”.

Vô Song không nhịn được liền xoa đầu nàng.

“Ta chưa bao giờ là người tốt có điều nợ hôm nay ta chắc chắn trả đủ”.

Sau khi Vô Song dứt lời cũng là lúc thân thể Thiên Đạo bắt đầu biến thành
những điểm sáng biến mất giữa mảnh không gian này, khi thân hình nàng chuẩn bị
hoàn toàn tan biến mất cô gái ngốc này liền khẽ mỉm cười.

“Thế giới bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy không ?”.

Vô Song đầy nghiêm túc mà gật đầu.

“Ra đến bên ngoài để bản đế tự tay nấu cho ngươi ăn”.

. . . . . . . ..

Thiên Đạo rốt cuộc vẫn biến mất, khi cô bé này hoàn toàn tan biến trong hư
không cũng là lúc Vô Song đứng lên, hắn lúc này không còn là 21 Trùng Thiên
Vĩnh Sinh Chân Thần nữa, hắn lúc này liền là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần
hàng thật giá thật.

Ánh mắt của hắn lúc này lóe lên một tia sáng kì dị cùng nụ cười mỉm vô cùng
quen thuộc.

“Hành trình ở thế giới này rốt cuộc kết thúc rồi, Tiêu Viêm ngươi giúp bản đế
giải quyết nốt toàn bộ phần sau đi”.

. . . . . . . . . . . . . ..

Trước ánh mắt đầy hoài nghi của tiểu la lị Vô Song chỉ có thể mỉm cười cho
qua.

Trăm vạn năm trước hình ảnh cũng như thế này, khi đó Vô Song lần đầu tiên gặp
tiểu la lị kết quả là hắn vừa có chút mừng rỡ nhưng lại cũng có vài phần thất
vọng.

Thất vọng bởi tiểu la lị quá yếu, kể cả có giết chết nàng để hấp thụ Thiên Đạo
lực lượng thì Vô Song cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi lộc dù sao một cái 18
Trùng Thiên Chân Thần đối với Vô Song mà nói quá vô dụng.

Về phần vui mừng cũng chính bởi tiểu la lị này quá yếu, tìm được một Vô Cực
Thiên Đạo yếu như thế này không phải là việc dễ dàng.

Vô Cực Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu cũng giống như đẳng cấp phân chia của thế
giới vậy nhưng Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục không phải là yếu mà nó chỉ chưa
phát triển được hết mà thôi nó còn cả một tương lai phía trước, cả một chặng
đường có thể bước đi.

“Ta nói rồi lần này ta đến đây không phải là lấy tính mạng của ngươi hơn nữa
nếu ngươi đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi mở cấm chế thế nào ?”.

“Cấm chế ?”. Thiên Đạo nghe đến câu nói này của Vô Song căn bản không thể
tưởng tượng được, trăm vạn năm trước chính kẻ xấu xa này phong ấn nàng lại làm
nàng không cách nào lớn lên cũng không có cách nào mạnh lên, chính hắn là kẻ
khiến nàng mãi mãi là la lị thế này.

Nhắc đến hai chữ “cấm chế” lại làm Thiên Đạo run lên, ánh mắt đầy tức giận
nhìn Vô Song để rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh Thiên Đạo lập tức đứng lên,
cả người lao thẳng về phía Vô Song, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền rồi
đánh thẳng vào ngực đối phương.

Tất nhiên hành động của Thiên Đạo cũng không có gì sai cả, cái sai là nàng quá
thấp còn Vô Song lại quá cao, nàng lao vào người hắn thoạt nhìn có chút bất
lực, có chút buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu, là ngươi phong ấn ta, là ngươi đánh mông ta, là ngươi muốn
bắt cóc ta”.

Nắm đấm nhỏ cứ như vậy đấm vào người Vô Song có điều đấm mãi thì cũng mệt,
chẳng biết qua bao lâu cô bé ngã ngồi xuống tuyết trắng bên dưới, khuôn mặt
xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầu giận hờn nhìn Vô Song.

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét . . . . . .”.

Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt đất phủ đầy tuyết, cô bé này
thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, nàng căn bản đâu có làm gì kẻ xấu xa kia vậy
mà hắn ba lần bảy lượt đến bắt nạt nàng, năm đó hắn dùng tối cường tư thái
phong ấn nàng sau đó không biết bao năm nhiêu năm đi qua hắn lại một lần nữa
xuất hiện và vẫn cứ làm công việc quen thuộc kia đó là bắt nạt nàng.

Nhìn nàng òa khóc giứa trời đầy tuyết bản thân Vô Song chỉ ung dung mỉm cười,
hắn một lần nữa cúi xuống, trong tay rất nhanh xuất hiện một vật hình tròn sau
đó nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia.

Thiên Đạo nào phản ứng kịp với tốc độ của Vô Song, khi viên tròn kia tiến vào
miệng nàng theo bản năng nàng lập tức muốn nhổ ra có điều rất nhanh cô bé bắt
đầu suy nghĩ lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai nhóp nhép.

Thiên Đạo một giới có thể dễ thương như vậy tuyệt đối khiến không một ai tin
nổi, Vô Song cũng bị dáng hình này của nàng làm thích thú, hắn gõ nhẹ lên đầu
nàng sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Ngon không ?”.

Thiên Đạo đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn cứ gật đầu.

“Ăn nữa không ?”.

Thiên Đạo “ . . . . .”

“Không đáp vậy là không ăn đúng không ?, ta vứt đi nhé ? “.

Thiên Đạo “ Có . . . . có ăn nữa”.

Vô Song lần này bật cười, hắn cứ như vậy một tay ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên
vai, tay còn lại nhét một viên hồ lô đường vào miệng nhỏ của nàng, một nam một
nữ cứ như vậy bước đi trong gió tuyết.

Vô Song : “Đi theo ta đi, theo ta ngươi có thể ăn cả ngày “.

Thiên Đạo : “Không theo, quyết không theo”.

Vô Song “Thế có ăn nữa không ? “.

Thiên Đạo “Có ăn nữa”

. . . . . . . . . . ..

Hai người cứ như vậy bước đi quả thật có chút vui vẻ.

Tất nhiên Vô Song đến đây không phải là không công cũng không phải là chỉ để
mang tiểu la lị này ra ngoài, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn cần lấy
một thứ lợi tức bắt buộc phải có khi giết Thiên Đạo – Thiên Đạo Lực Lượng –
Hỗn Độn Chi Khí.

Vô Song cùng tiểu la lị đi rất lâu, đến cả chính tiểu la lị trên vai của hắn
còn không biết Vô Song tính đi đâu, thế giới này vốn là do nàng tạo ra, tất cả
hình ảnh ở đây nàng đều có thể thay đổi chỉ bằng một ý niệm, mảnh không gian
này nhìn như kéo dài vô hạn nhưng thực chất chỉ là một vòng tròn lập đi lập
lại mà thôi.

Tất nhiên Thiên Đạo cực kỳ phản cảm với Vô Song, cho dù tên ‘ác nhân’ này cho
nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon nhưng nàng vẫn cứ không thích hắn, nhìn hắn đi
vòng vòng trong thế giới của nàng vô hình chung cũng làm tâm trạng của Thiên
Đạo tốt hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay đối mặt với hắn nàng toàn là người chịu thiệt, lúc này được
cơ hôi trêu chọc đối phương thì sao nàng phải lên tiếng.

Cũng chẳng biết Vô Song đi đi lại lại như vậy trong bao lâu và nàng cũng không
quan tâm đến hắn đang làm cái gì, Thiên Đạo chỉ biết nàng ăn rất nhiều viên hồ
lô đường, ăn đến mức khuôn mặt bí xị lúc đầu của nàng liền tươi như hoa.

Lại bỏ một viên hồ lô đường nữa vào miệng nhỏ một cách cực kỳ thoải mái, ánh
mắt thì vẫn đang cực kỳ coi thường ‘kẻ xấu xa’ đang đi vòng vòng kia đột nhiên
không hiểu tại sao thân hình nhỏ bé kia run lên.

Thiên Đạo đột ngột cảm thấy một luồng hơi nóng chiếm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé
của nàng, thứ hơi nóng kia vừa mới xuất hiện liền không có cách nào ngăn cản,
nó không tiến vào chiếm đóng cơ thể nàng mà rất nhanh di chuyển tập trung
thẳng xuống vùng đan điền.

Thiên Đạo ở trên vai Vô Song thậm chí không thể ổn định được thân thể, một
thân thực lực khủng bố gần như không cánh mà bay, cả người của nàng liền rơi
tự do thẳng xuống bên dưới, trên nền tuyết lạnh giá thân thể nàng nóng như lửa
đốt.

Ánh mắt Thiên Đạo nhìn Vô Song đầy hận thù thậm chí chỉ muốn xé xác đối phương
ra, cô bé này cho dù rất hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng không phải người ngu,
nàng tất nhiên nghĩ đến số hồ lô đường mà kẻ xấu xa kia cho nàng ăn.

Vô Song thản nhiên đối mặt với ánh mắt hận thù của nàng, hắn không có bất cứ
lời nào để nói vì quả thực số hồ lô đường kia được Vô Song dụng tay dụng chân,
cơ thể của nàng xảy ra biến dị tất nhiên là do Vô Song.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé kia, một tay đưa ra chạm
nhẹ vào đầu nàng.

“Thứ nhất sau này ra ngoài tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì người khác
đưa ngoại trừ ta”.

“Thứ hai kể từ hôm nay ngươi thuộc quyền sở hữu của ta, kể cả ngươi không muốn
cũng không thay đổi được”.

Sau khi nói xong cả người Vô Song liền xuất hiện một luồng hắc ám lực lượng,
đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở rộng giữa không trung, luồng hắc khí qua
đỉnh đầu của Thiên Đạo đi thẳng xuống phần bụng của nàng.

Ngay khi hắc khí tiến đến nơi va chạm với luồng hơi nóng như vô cùng vô tận
kia thì trên làn da trắng hồng của Thiên Đạo bất chợt hiện ra một hình tròn
cấm chế kì dị có hình Phượng Hoàng Tộc.

Vô Song lúc trước rất mạnh, một mình hắn có thể chống lại bốn tên Viễn Cổ Đại
Thần 25 Trùng Thiên thậm chí còn khiến 3 kẻ chết 1 kẻ trọng thương, thực lực
cỡ đó không biết gấp bao nhiêu lần chính bản thân hắn hiện nay, nếu Vô Song
muốn tự phá cấm chế do mình tạo ra thì cón khó hơn lên trời.

Hồ lô đường mà Vô Song đưa cho Thiên Đạo căn bản là một loại đan dược đặc chế
của chính hắn cho trường hợp này, kết hợp với huyết mạch Hắc Phượng Hoàng một
loại hung thú sinh ra để phá tan cấm chế mới có thể trợ giúp Thiên Đạo phá
được xiềng xích do chính hắn tạo ra, tất nhiên để thuốc ngấm vào người cô bé
Thiên Đạo này cũng không phải là việc trong thời gian ngắn.

Thân hình bé nhỏ của Thiên Đạo bị dược lực hoàn toàn khống chế, cô bé căn bản
không có cách nào cử động có điều Thiên Đạo lúc này nhìn bằng mắt cũng có thể
thấy Vô Song đang giúp nàng phá bỏ cấm chế chết tiệt kia.

Trong mắt cô bé hiện tại xuất hiện một tia xấu hổ, nàng từ trước đến nay chưa
bao giờ nghĩ kẻ xấu xa này vậy mà lại trợ giúp nàng phá bỏ cấm chế, điều này
quả thực khiến Thiên Đạo có chút cảm động, ít nhất hình ảnh của Vô Song trong
mắt nàng cũng bớt xấu đi một chút . . . . chỉ một chút mà thôi.

Tiếp theo một cơn buồn ngủ xuất hiện chiếm đóng toàn bộ tâm trí của cô gái
nhỏ, hai mắt nàng nặng trĩu rồi cả người cũng bắt đầu trở nên vô lực, cả người
nàng hoàn toàn ngã vào lòng Vô Song, cô bé bắt đầu tiến vào một giấc ngủ dài.

Sau khi Thiên Đạo ngất đi mới là lúc Vô Song dùng tất cả tài nghệ của mình, từ
bên trong trữ vật giới chỉ vô số cây ngân châm xuất hiện, cho dù thực lực của
Vô Song lúc này chắc chắn không yếu nhưng để tự giải cấm chế của mình thì cũng
phải mất rất nhiều công sức.

Hắn gần như tập trung toàn bộ tâm thần, bàn tay khẽ rung lên đặt từng cây từng
cây ngân châm trên người Thiên Đạo, trong ánh mắt thủy chung chưa một lần dãn
ra.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài không phải là nói xuông nhưng để có thể
hoàn thành câu nói này thì không phải kẻ nào cũng có tư cách để thực hiện.

Thiên Đạo gắn liền với thế giới mà nó sinh ra, Thiên Đạo tuyệt đối không có
cách nào rời đi khỏi mảnh đại lục này hơn nữa Thiên Đạo vốn không phải là sinh
mệnh bình thường, nó không có chân thân cũng không thể sống như một người bình
thường, Thiên Đạo là tồn tại không thuộc luân hồi, đứng ngoài mọi phạm trù của
luân hồi.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài chỉ có một cách duy nhất, lấy hết toàn bộ
Hỗn Độn Chi Khí trên cơ thể nàng đồng thời dùng thủ đoạn đặc biệt đưa nàng vào
luân hồi.

Nói hoa mỹ một chút là Vô Song trợ giúp nàng có một cuộc sống bình thường
nhưng nói trắng ra là Vô Song đang cướp Thiên Đạo chi khí trên người nàng, tất
nhiên đây vẫn luôn là mục đích của Vô Song, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ
nhận mình là người tốt.

Hỗn Độn Chi Khí rốt cuộc cũng được hắn hút ra khỏi cơ thể Thiên Đạo, từng tia
khí mang theo hai màu trắng đen tiến vào cơ thể hắn sau đó mạnh mẽ bị Đại Địa
Thần Cách trong đan điền Vô Song điên cuồng hấp thụ, hắn có thể bắt đầu cảm
nhận được một Đại Địa Thần Cách đã chết đi không biết bao nhiêu năm nhưng lại
bắt đầu sống lại, bắt đầu được Hỗn Độn Chi Khí chữa trị.

Hỗn Độn Chi Khí là thứ khí chỉ có Thiên Đạo hấp thu được, nếu không phải Thiên
Đạo mà là cường giả khác muốn đụng vào thì đảm bảo sẽ cực kỳ phí phạm, cơ thể
nhân loại vốn không có cách nào hoàn toàn sử dụng Hỗn Độn Chi Khí nếu không có
thủ đoạn đặc thù, Đại Địa Thần Cách của Vô Song cũng có thể coi là một thủ
đoạn đặc thù như vậy.

Đại Địa Thần Cách của Vô Song là một mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo, đã là một
mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo thì không có thứ gì có thể giúp nó hồi phục tốt
hơn là Hỗn Độn Chi Khí, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí tức
của Vô Song càng ngày càng mạnh.

21 Trùng Thiên cường giả là phạm vi Vĩnh Sinh Chân Thần có điều muốn từ Vĩnh
Sinh Chân Thần đột phá lên Cực Đạo Chân Thần không phải là dễ chưa kể thực lực
cơ bản của Vô Song có vấn đề, hắn vốn chỉ là một kẻ chưa đột phá đến đấu đế,
thực lực thủy chung tuyệt đối không vượt qua được 15 Trùng Thiên, từ Thượng Vị
Thần đỉnh phong một hơi đột phá thẳng lên Vĩnh Sinh Chân Thần đỉnh phong điều
này nếu được chọn lựa Vô Song chắc chắn không muốn, tốc độ đột phá này quá
kinh khủng lại còn là nhờ đến hấp thụ thần cách lại càng tai hại, đây là lý do
chính khiến Vô Song hắn không thể không lấy đi Hỗn Độn Chi Khí.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Đại Địa Thần Cách trong người của Vô
Song càng ngày càng sáng, nó vốn là một viên thần cách với mầu nâu đậm nhưng
không ngờ lại chuyển sang màu trắng bạc, thứ ánh sáng cho người khác áp lực
kinh hồn.

Khí tức trên người Vô Song càng ngày càng mạnh nhưng hắn thủy chung không tiếp
tục đột phá, hắn dùng trăm vạn năm tích súc của Thiên Đạo cải tạo bản thân,
hắn là Nghịch Thiên Tà Đế sống lại một thế, hắn nhất định phải mạnh hơn tiền
thế, nhất định phải đoạt đươc hoàn mỹ đạo cơ.

Rốt cuộc khi toàn bộ Đại Địa Thần Cách chuyển sang màu trắng bạc Vô Song mới
chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn lúc này là một ánh mắt phi thường trong
sáng, ánh mắt to tròn ngập nước.

“Ngươi vẫn giết ta sao ?”.

Chẳng biết từ bao giờ Thiên Đạo đã tỉnh lại, người cô nhóc không thể cử động
nhưng ít nhất tinh thần cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại.

“Không, ta sẽ mang ngươi ra ngoài”.

Thiên Đạo lúc này thực sự cảm thấy phi thường mệt mỏi, cả người như chuẩn bị
tan biến, trong ánh mắt kia xuất hiện một tia sợ hãi.

“Ta thực sự không muốn chết, ta . . . ta sẽ không chết chứ ?”.

Vô Song trịnh trọng gật đầu, trong tay hắn lại xuất hiện một viên hồ lô đường,
hai ngón tay nhẹ nhàng đưa vào miệng nhỏ của nàng.

“Chắc chắn không chết”.

Thiên Đạo không ngờ vẫn cứ mở miệng ra ăn ngon lành, sau đó có chút nhếch mũi
với Vô Song.

“Ngươi dám ăn cắp lực lượng của ta, ngươi tuyệt đối không phải là người tốt”.

Vô Song không nhịn được liền xoa đầu nàng.

“Ta chưa bao giờ là người tốt có điều nợ hôm nay ta chắc chắn trả đủ”.

Sau khi Vô Song dứt lời cũng là lúc thân thể Thiên Đạo bắt đầu biến thành
những điểm sáng biến mất giữa mảnh không gian này, khi thân hình nàng chuẩn bị
hoàn toàn tan biến mất cô gái ngốc này liền khẽ mỉm cười.

“Thế giới bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy không ?”.

Vô Song đầy nghiêm túc mà gật đầu.

“Ra đến bên ngoài để bản đế tự tay nấu cho ngươi ăn”.

. . . . . . . ..

Thiên Đạo rốt cuộc vẫn biến mất, khi cô bé này hoàn toàn tan biến trong hư
không cũng là lúc Vô Song đứng lên, hắn lúc này không còn là 21 Trùng Thiên
Vĩnh Sinh Chân Thần nữa, hắn lúc này liền là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần
hàng thật giá thật.

Ánh mắt của hắn lúc này lóe lên một tia sáng kì dị cùng nụ cười mỉm vô cùng
quen thuộc.

“Hành trình ở thế giới này rốt cuộc kết thúc rồi, Tiêu Viêm ngươi giúp bản đế
giải quyết nốt toàn bộ phần sau đi”.

. . . . . . . . . . . . . ..

Trước ánh mắt đầy hoài nghi của tiểu la lị Vô Song chỉ có thể mỉm cười cho
qua.

Trăm vạn năm trước hình ảnh cũng như thế này, khi đó Vô Song lần đầu tiên gặp
tiểu la lị kết quả là hắn vừa có chút mừng rỡ nhưng lại cũng có vài phần thất
vọng.

Thất vọng bởi tiểu la lị quá yếu, kể cả có giết chết nàng để hấp thụ Thiên Đạo
lực lượng thì Vô Song cũng chẳng thu được bao nhiêu lợi lộc dù sao một cái 18
Trùng Thiên Chân Thần đối với Vô Song mà nói quá vô dụng.

Về phần vui mừng cũng chính bởi tiểu la lị này quá yếu, tìm được một Vô Cực
Thiên Đạo yếu như thế này không phải là việc dễ dàng.

Vô Cực Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu cũng giống như đẳng cấp phân chia của thế
giới vậy nhưng Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục không phải là yếu mà nó chỉ chưa
phát triển được hết mà thôi nó còn cả một tương lai phía trước, cả một chặng
đường có thể bước đi.

“Ta nói rồi lần này ta đến đây không phải là lấy tính mạng của ngươi hơn nữa
nếu ngươi đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi mở cấm chế thế nào ?”.

“Cấm chế ?”. Thiên Đạo nghe đến câu nói này của Vô Song căn bản không thể
tưởng tượng được, trăm vạn năm trước chính kẻ xấu xa này phong ấn nàng lại làm
nàng không cách nào lớn lên cũng không có cách nào mạnh lên, chính hắn là kẻ
khiến nàng mãi mãi là la lị thế này.

Nhắc đến hai chữ “cấm chế” lại làm Thiên Đạo run lên, ánh mắt đầy tức giận
nhìn Vô Song để rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh Thiên Đạo lập tức đứng lên,
cả người lao thẳng về phía Vô Song, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền rồi
đánh thẳng vào ngực đối phương.

Tất nhiên hành động của Thiên Đạo cũng không có gì sai cả, cái sai là nàng quá
thấp còn Vô Song lại quá cao, nàng lao vào người hắn thoạt nhìn có chút bất
lực, có chút buồn cười.

“Chết tiệt kẻ xấu, là ngươi phong ấn ta, là ngươi đánh mông ta, là ngươi muốn
bắt cóc ta”.

Nắm đấm nhỏ cứ như vậy đấm vào người Vô Song có điều đấm mãi thì cũng mệt,
chẳng biết qua bao lâu cô bé ngã ngồi xuống tuyết trắng bên dưới, khuôn mặt
xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầu giận hờn nhìn Vô Song.

“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét . . . . . .”.

Đôi chân trắng ngần nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt đất phủ đầy tuyết, cô bé này
thực sự cảm thấy uất ức vô cùng, nàng căn bản đâu có làm gì kẻ xấu xa kia vậy
mà hắn ba lần bảy lượt đến bắt nạt nàng, năm đó hắn dùng tối cường tư thái
phong ấn nàng sau đó không biết bao năm nhiêu năm đi qua hắn lại một lần nữa
xuất hiện và vẫn cứ làm công việc quen thuộc kia đó là bắt nạt nàng.

Nhìn nàng òa khóc giứa trời đầy tuyết bản thân Vô Song chỉ ung dung mỉm cười,
hắn một lần nữa cúi xuống, trong tay rất nhanh xuất hiện một vật hình tròn sau
đó nhét thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc kia.

Thiên Đạo nào phản ứng kịp với tốc độ của Vô Song, khi viên tròn kia tiến vào
miệng nàng theo bản năng nàng lập tức muốn nhổ ra có điều rất nhanh cô bé bắt
đầu suy nghĩ lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai nhóp nhép.

Thiên Đạo một giới có thể dễ thương như vậy tuyệt đối khiến không một ai tin
nổi, Vô Song cũng bị dáng hình này của nàng làm thích thú, hắn gõ nhẹ lên đầu
nàng sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Ngon không ?”.

Thiên Đạo đỏ bừng mặt, nhưng rốt cuộc nàng vẫn cứ gật đầu.

“Ăn nữa không ?”.

Thiên Đạo “ . . . . .”

“Không đáp vậy là không ăn đúng không ?, ta vứt đi nhé ? “.

Thiên Đạo “ Có . . . . có ăn nữa”.

Vô Song lần này bật cười, hắn cứ như vậy một tay ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên
vai, tay còn lại nhét một viên hồ lô đường vào miệng nhỏ của nàng, một nam một
nữ cứ như vậy bước đi trong gió tuyết.

Vô Song : “Đi theo ta đi, theo ta ngươi có thể ăn cả ngày “.

Thiên Đạo : “Không theo, quyết không theo”.

Vô Song “Thế có ăn nữa không ? “.

Thiên Đạo “Có ăn nữa”

. . . . . . . . . . ..

Hai người cứ như vậy bước đi quả thật có chút vui vẻ.

Tất nhiên Vô Song đến đây không phải là không công cũng không phải là chỉ để
mang tiểu la lị này ra ngoài, hắn còn có việc nhất định phải làm, hắn cần lấy
một thứ lợi tức bắt buộc phải có khi giết Thiên Đạo – Thiên Đạo Lực Lượng –
Hỗn Độn Chi Khí.

Vô Song cùng tiểu la lị đi rất lâu, đến cả chính tiểu la lị trên vai của hắn
còn không biết Vô Song tính đi đâu, thế giới này vốn là do nàng tạo ra, tất cả
hình ảnh ở đây nàng đều có thể thay đổi chỉ bằng một ý niệm, mảnh không gian
này nhìn như kéo dài vô hạn nhưng thực chất chỉ là một vòng tròn lập đi lập
lại mà thôi.

Tất nhiên Thiên Đạo cực kỳ phản cảm với Vô Song, cho dù tên ‘ác nhân’ này cho
nàng ăn rất nhiều đồ ăn ngon nhưng nàng vẫn cứ không thích hắn, nhìn hắn đi
vòng vòng trong thế giới của nàng vô hình chung cũng làm tâm trạng của Thiên
Đạo tốt hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay đối mặt với hắn nàng toàn là người chịu thiệt, lúc này được
cơ hôi trêu chọc đối phương thì sao nàng phải lên tiếng.

Cũng chẳng biết Vô Song đi đi lại lại như vậy trong bao lâu và nàng cũng không
quan tâm đến hắn đang làm cái gì, Thiên Đạo chỉ biết nàng ăn rất nhiều viên hồ
lô đường, ăn đến mức khuôn mặt bí xị lúc đầu của nàng liền tươi như hoa.

Lại bỏ một viên hồ lô đường nữa vào miệng nhỏ một cách cực kỳ thoải mái, ánh
mắt thì vẫn đang cực kỳ coi thường ‘kẻ xấu xa’ đang đi vòng vòng kia đột nhiên
không hiểu tại sao thân hình nhỏ bé kia run lên.

Thiên Đạo đột ngột cảm thấy một luồng hơi nóng chiếm lấy toàn bộ cơ thể nhỏ bé
của nàng, thứ hơi nóng kia vừa mới xuất hiện liền không có cách nào ngăn cản,
nó không tiến vào chiếm đóng cơ thể nàng mà rất nhanh di chuyển tập trung
thẳng xuống vùng đan điền.

Thiên Đạo ở trên vai Vô Song thậm chí không thể ổn định được thân thể, một
thân thực lực khủng bố gần như không cánh mà bay, cả người của nàng liền rơi
tự do thẳng xuống bên dưới, trên nền tuyết lạnh giá thân thể nàng nóng như lửa
đốt.

Ánh mắt Thiên Đạo nhìn Vô Song đầy hận thù thậm chí chỉ muốn xé xác đối phương
ra, cô bé này cho dù rất hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng không phải người ngu,
nàng tất nhiên nghĩ đến số hồ lô đường mà kẻ xấu xa kia cho nàng ăn.

Vô Song thản nhiên đối mặt với ánh mắt hận thù của nàng, hắn không có bất cứ
lời nào để nói vì quả thực số hồ lô đường kia được Vô Song dụng tay dụng chân,
cơ thể của nàng xảy ra biến dị tất nhiên là do Vô Song.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé kia, một tay đưa ra chạm
nhẹ vào đầu nàng.

“Thứ nhất sau này ra ngoài tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì người khác
đưa ngoại trừ ta”.

“Thứ hai kể từ hôm nay ngươi thuộc quyền sở hữu của ta, kể cả ngươi không muốn
cũng không thay đổi được”.

Sau khi nói xong cả người Vô Song liền xuất hiện một luồng hắc ám lực lượng,
đôi cánh Hắc Phượng Hoàng của hắn mở rộng giữa không trung, luồng hắc khí qua
đỉnh đầu của Thiên Đạo đi thẳng xuống phần bụng của nàng.

Ngay khi hắc khí tiến đến nơi va chạm với luồng hơi nóng như vô cùng vô tận
kia thì trên làn da trắng hồng của Thiên Đạo bất chợt hiện ra một hình tròn
cấm chế kì dị có hình Phượng Hoàng Tộc.

Vô Song lúc trước rất mạnh, một mình hắn có thể chống lại bốn tên Viễn Cổ Đại
Thần 25 Trùng Thiên thậm chí còn khiến 3 kẻ chết 1 kẻ trọng thương, thực lực
cỡ đó không biết gấp bao nhiêu lần chính bản thân hắn hiện nay, nếu Vô Song
muốn tự phá cấm chế do mình tạo ra thì cón khó hơn lên trời.

Hồ lô đường mà Vô Song đưa cho Thiên Đạo căn bản là một loại đan dược đặc chế
của chính hắn cho trường hợp này, kết hợp với huyết mạch Hắc Phượng Hoàng một
loại hung thú sinh ra để phá tan cấm chế mới có thể trợ giúp Thiên Đạo phá
được xiềng xích do chính hắn tạo ra, tất nhiên để thuốc ngấm vào người cô bé
Thiên Đạo này cũng không phải là việc trong thời gian ngắn.

Thân hình bé nhỏ của Thiên Đạo bị dược lực hoàn toàn khống chế, cô bé căn bản
không có cách nào cử động có điều Thiên Đạo lúc này nhìn bằng mắt cũng có thể
thấy Vô Song đang giúp nàng phá bỏ cấm chế chết tiệt kia.

Trong mắt cô bé hiện tại xuất hiện một tia xấu hổ, nàng từ trước đến nay chưa
bao giờ nghĩ kẻ xấu xa này vậy mà lại trợ giúp nàng phá bỏ cấm chế, điều này
quả thực khiến Thiên Đạo có chút cảm động, ít nhất hình ảnh của Vô Song trong
mắt nàng cũng bớt xấu đi một chút . . . . chỉ một chút mà thôi.

Tiếp theo một cơn buồn ngủ xuất hiện chiếm đóng toàn bộ tâm trí của cô gái
nhỏ, hai mắt nàng nặng trĩu rồi cả người cũng bắt đầu trở nên vô lực, cả người
nàng hoàn toàn ngã vào lòng Vô Song, cô bé bắt đầu tiến vào một giấc ngủ dài.

Sau khi Thiên Đạo ngất đi mới là lúc Vô Song dùng tất cả tài nghệ của mình, từ
bên trong trữ vật giới chỉ vô số cây ngân châm xuất hiện, cho dù thực lực của
Vô Song lúc này chắc chắn không yếu nhưng để tự giải cấm chế của mình thì cũng
phải mất rất nhiều công sức.

Hắn gần như tập trung toàn bộ tâm thần, bàn tay khẽ rung lên đặt từng cây từng
cây ngân châm trên người Thiên Đạo, trong ánh mắt thủy chung chưa một lần dãn
ra.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài không phải là nói xuông nhưng để có thể
hoàn thành câu nói này thì không phải kẻ nào cũng có tư cách để thực hiện.

Thiên Đạo gắn liền với thế giới mà nó sinh ra, Thiên Đạo tuyệt đối không có
cách nào rời đi khỏi mảnh đại lục này hơn nữa Thiên Đạo vốn không phải là sinh
mệnh bình thường, nó không có chân thân cũng không thể sống như một người bình
thường, Thiên Đạo là tồn tại không thuộc luân hồi, đứng ngoài mọi phạm trù của
luân hồi.

Vô Song muốn mang Thiên Đạo ra ngoài chỉ có một cách duy nhất, lấy hết toàn bộ
Hỗn Độn Chi Khí trên cơ thể nàng đồng thời dùng thủ đoạn đặc biệt đưa nàng vào
luân hồi.

Nói hoa mỹ một chút là Vô Song trợ giúp nàng có một cuộc sống bình thường
nhưng nói trắng ra là Vô Song đang cướp Thiên Đạo chi khí trên người nàng, tất
nhiên đây vẫn luôn là mục đích của Vô Song, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ
nhận mình là người tốt.

Hỗn Độn Chi Khí rốt cuộc cũng được hắn hút ra khỏi cơ thể Thiên Đạo, từng tia
khí mang theo hai màu trắng đen tiến vào cơ thể hắn sau đó mạnh mẽ bị Đại Địa
Thần Cách trong đan điền Vô Song điên cuồng hấp thụ, hắn có thể bắt đầu cảm
nhận được một Đại Địa Thần Cách đã chết đi không biết bao nhiêu năm nhưng lại
bắt đầu sống lại, bắt đầu được Hỗn Độn Chi Khí chữa trị.

Hỗn Độn Chi Khí là thứ khí chỉ có Thiên Đạo hấp thu được, nếu không phải Thiên
Đạo mà là cường giả khác muốn đụng vào thì đảm bảo sẽ cực kỳ phí phạm, cơ thể
nhân loại vốn không có cách nào hoàn toàn sử dụng Hỗn Độn Chi Khí nếu không có
thủ đoạn đặc thù, Đại Địa Thần Cách của Vô Song cũng có thể coi là một thủ
đoạn đặc thù như vậy.

Đại Địa Thần Cách của Vô Song là một mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo, đã là một
mảnh Thiên Đạo không hoàn hảo thì không có thứ gì có thể giúp nó hồi phục tốt
hơn là Hỗn Độn Chi Khí, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí tức
của Vô Song càng ngày càng mạnh.

21 Trùng Thiên cường giả là phạm vi Vĩnh Sinh Chân Thần có điều muốn từ Vĩnh
Sinh Chân Thần đột phá lên Cực Đạo Chân Thần không phải là dễ chưa kể thực lực
cơ bản của Vô Song có vấn đề, hắn vốn chỉ là một kẻ chưa đột phá đến đấu đế,
thực lực thủy chung tuyệt đối không vượt qua được 15 Trùng Thiên, từ Thượng Vị
Thần đỉnh phong một hơi đột phá thẳng lên Vĩnh Sinh Chân Thần đỉnh phong điều
này nếu được chọn lựa Vô Song chắc chắn không muốn, tốc độ đột phá này quá
kinh khủng lại còn là nhờ đến hấp thụ thần cách lại càng tai hại, đây là lý do
chính khiến Vô Song hắn không thể không lấy đi Hỗn Độn Chi Khí.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Đại Địa Thần Cách trong người của Vô
Song càng ngày càng sáng, nó vốn là một viên thần cách với mầu nâu đậm nhưng
không ngờ lại chuyển sang màu trắng bạc, thứ ánh sáng cho người khác áp lực
kinh hồn.

Khí tức trên người Vô Song càng ngày càng mạnh nhưng hắn thủy chung không tiếp
tục đột phá, hắn dùng trăm vạn năm tích súc của Thiên Đạo cải tạo bản thân,
hắn là Nghịch Thiên Tà Đế sống lại một thế, hắn nhất định phải mạnh hơn tiền
thế, nhất định phải đoạt đươc hoàn mỹ đạo cơ.

Rốt cuộc khi toàn bộ Đại Địa Thần Cách chuyển sang màu trắng bạc Vô Song mới
chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn lúc này là một ánh mắt phi thường trong
sáng, ánh mắt to tròn ngập nước.

“Ngươi vẫn giết ta sao ?”.

Chẳng biết từ bao giờ Thiên Đạo đã tỉnh lại, người cô nhóc không thể cử động
nhưng ít nhất tinh thần cũng bắt đầu từ từ tỉnh lại.

“Không, ta sẽ mang ngươi ra ngoài”.

Thiên Đạo lúc này thực sự cảm thấy phi thường mệt mỏi, cả người như chuẩn bị
tan biến, trong ánh mắt kia xuất hiện một tia sợ hãi.

“Ta thực sự không muốn chết, ta . . . ta sẽ không chết chứ ?”.

Vô Song trịnh trọng gật đầu, trong tay hắn lại xuất hiện một viên hồ lô đường,
hai ngón tay nhẹ nhàng đưa vào miệng nhỏ của nàng.

“Chắc chắn không chết”.

Thiên Đạo không ngờ vẫn cứ mở miệng ra ăn ngon lành, sau đó có chút nhếch mũi
với Vô Song.

“Ngươi dám ăn cắp lực lượng của ta, ngươi tuyệt đối không phải là người tốt”.

Vô Song không nhịn được liền xoa đầu nàng.

“Ta chưa bao giờ là người tốt có điều nợ hôm nay ta chắc chắn trả đủ”.

Sau khi Vô Song dứt lời cũng là lúc thân thể Thiên Đạo bắt đầu biến thành
những điểm sáng biến mất giữa mảnh không gian này, khi thân hình nàng chuẩn bị
hoàn toàn tan biến mất cô gái ngốc này liền khẽ mỉm cười.

“Thế giới bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy không ?”.

Vô Song đầy nghiêm túc mà gật đầu.

“Ra đến bên ngoài để bản đế tự tay nấu cho ngươi ăn”.

. . . . . . . ..

Thiên Đạo rốt cuộc vẫn biến mất, khi cô bé này hoàn toàn tan biến trong hư
không cũng là lúc Vô Song đứng lên, hắn lúc này không còn là 21 Trùng Thiên
Vĩnh Sinh Chân Thần nữa, hắn lúc này liền là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần
hàng thật giá thật.

Ánh mắt của hắn lúc này lóe lên một tia sáng kì dị cùng nụ cười mỉm vô cùng
quen thuộc.

“Hành trình ở thế giới này rốt cuộc kết thúc rồi, Tiêu Viêm ngươi giúp bản đế
giải quyết nốt toàn bộ phần sau đi”.

. . . . . . . . . . . . . ..


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #509