Hắc Phượng Hoàng (1)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Vô Song mới tiến vào Thiên Mộ ba ngày tức là ở bên ngoài kia mới đi qua được
nửa ngày tuy nhiên lúc này biến đổi của hắn cực kỳ khổng lồ, tuyệt đối không
còn là Vô Song của nửa ngày trước đây.

Mái tóc vàng vẫn giữ nguyên như thế chỉ là khí chất của hắn thay đổi, Vô Song
không còn mang theo sự nội liễm như trước mà hiện tại người khác nhìn vào hắn
mang theo một loại cảm giác tà dị, một loại cảm giác khiến người khác bất tri
bất giác trở nên không bình tĩnh nổi.

Vô Song của ngày xưa là một Vô Song rất thích điệu thấp mà làm, mọi việc của
hắn đều là điệu thấp, bản thân Vô Song thích nhất là ra tay trong bóng tối,
càng thần bí càng tốt, càng ít người biết càng tốt, người ngoài nhìn hắn không
khác gì một nam tử bình thường không có chút nào đáng sợ thậm chí có cả chút
gầy yếu, một kẻ đặt giữa hàng vạn người trong thiên hạ tuyệt đối không có sức
thu hút.

Vô Song hiện nay thì lại khác, hắn giống như một thanh kiếm rời khỏi vỏ, một
thanh kiếm cho người khác lạnh cả sống lưng, thứ cảm giác tim đạp chân run tà
dị vô cùng.

Sự thay đổi này đương nhiên không phải là sức mạnh của Vô Song yếu đi hay mạnh
lên chỉ là hắn mang theo một chút tà dị một chút điên cuồng từ trong mộng ra
thế giới thực ngoài này mà thôi.

Người ta nói giải heo ăn thịt hổ, người ta thích giả heo ăn thịt hổ và bản
thân Vô Song cũng hoàn toàn đồng ý với điều này, chính bản thân hắn không ít
lần giả heo ăn thịt hổ, càng ít người biết càng tốt chỉ là lúc này Vô Song lại
nghĩ khác, chỉ có không đủ tự tin nuốt hổ thì mới phải giả heo, nếu là rồng
thì cần cúi đầu ?, nếu là phượng nhất định phải tung cánh.

Đôi mắt của Vô Song khẽ đảo, đôi mắt hoàn toàn không có chút tia sáng nào thậm
chí ngay cả con ngươi bên trong cũng không cách nào quan sát thấy, đôi mắt kia
như hai hố đen vô tận luôn trực chờ nuốt chửng linh hồn người khác vào bên
trong, luôn muốn giam giữ kẻ khác cả đời trong cái đôi mắt đó, một thứ bóng
tối vô vận, một thứ bóng tối đáng sợ.

Trên khuôn mặt của Vô Song hiện nay cũng có thêm một hình xăm kì dị, một hình
xăm trải dài trên nửa mặt hắn một hình xăm quả thực chưa bao giờ xuất hiện ở
Đấu Khí Đại Lục, đương nhiên chính Vô Song cũng không biết tại sao mình lại có
một hình xăm mới thế này nhưng hắn cũng không hề phản cảm, hình xăm lại càng
như tôn thêm sự tà dị của hắn, hình xăm có chút đáng sợ có chút bắt mắt kia
lại càng khiến Vô Song trở thành tiêu điểm của thế nhân.

Vô Song lần đầu tiên đứng lên sau ba ngày ở trong Thiên Mộ, hắn cứ như vậy
lằng lặng bước về phía trước, khi hắn đi qua người hắc miêu ở ngoài cửa thậm
chí làm người hắc miêu run lên từng hồi, ánh mắt vốn cực kỳ không thích Vô
Song của nó lúc này lại mang theo đầy sự kinh ngạc cùng e dè, một điều mà lần
đầu tiên nó mới có thể cảm nhận được, phải biết Thiên Mộ này là địa bàn của
nó, cho dù Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên tiến vào đây còn chưa chắc giết nổi Hắc
Miêu nhưng rõ ràng nó đang sợ hãi, rõ ràng nó đang lo sợ Vô Song.

Thân hình Hắc Miêu run lên từng đợt làm bộ ngực sữa của Hỏa Trĩ cũng run theo,
ba ngày qua hắc miêu quả thực chưa có rời khỏi bộ ngực của Hỏa Trĩ, đối với nó
đây là một cái giường cực kỳ êm ái ấm áp.

Vô Song nhìn thấy cảnh này chỉ lằng lặng lắc đầu sau đó thản nhiên đưa tay về
phía Hỏa Trĩ, hắn thậm chí còn không nói bất cứ một câu nào.

Hỏa Trĩ mở thật to cặp mắt tròn nhìn Vô Song, Vô Song lúc này cho nàng một cảm
giác khác xa trước đây, cho dù nàng cùng chủ nhân không có quá nhiều tiếp xúc
cũng như thời gian ở bên nhau nhưng Hỏa Trĩ có thể cảm nhận chủ nhân là một
cánh chim bay lượn trên trời cao tự do tự tại vô lo vô nghĩ, một người thoát
ra khỏi thế giới này, hắn như một bầu trời rộng lớn mà ở dưới cái bầu trời đó
mọi người mới được thực sự trải nghiệm cảm giác tự do, cảm giác an toàn.

Lúc này Vô Song trong mắt Hỏa Trĩ lại là một cảm giác hoàn toàn khác, một vực
sâu thăm thẳm, một hố đen khổng lồ một hố đen như muốn nuốt chọn linh hồn của
người khác, Vô Song cho Hỏa Trĩ cảm giác chỉ cần nắm lấy cánh tay kia thì cả
đời nàng liền không thể tiếp tục thoát ra được nữa.

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào Hỏa Trĩ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nàng quả
thực tiến lên một bước đưa tay cho Vô Song, đến chính cả bản thân Hỏa Trĩ sau
khi đặt chọn bàn tay nhỏ vào tay Vô Song mới cảm thấy giật mình, cơ thể nàng
run lên nhè nhẹ, nàng quả thực không rõ rốt cuộc mình đang làm gì nữa.

Vô Song thấy hành động của Hỏa Trĩ liền khẽ gật đầu, bàn tay có chút thô ráp
của hắn nắm lấy bàn tay mềm mại kia sau đó không gian trước mặt Thiên Mộ một
lần nữa mở ra, từng tia sáng len lói chiếu vào không gian Thiên Mộ như làm nơi
vốn tràn ngập tử khí này có thêm sức sống, những tia sáng kia cũng làm lòng
người ấm hơn, ấm hơn rất nhiều.

Hắc Miêu ở trong ngực Hỏa Trĩ khẽ chớp chớp hai con mắt của mình nhưng rốt
cuộc nó cũng rời khỏi bộ ngực kia, khẽ ‘ngao ngao’ mấy tiếng tỏ vẻ kháng nghị
với Vô Song bởi bản thân nó thực sự không thích ánh sáng kia chút nào, thân
hình nhỏ nhắn nhảy xuống mặt đất, thân hình xoay về phía sau đi thật sâu vào
bên trong Thiên Mộ.

Vô Song nhìn thấy hành động của Hắc Miêu liền nhếch miệng mỉm cười, nếu ai
thực sự bị cái vẻ bên ngoài của nó mê hoặc mà ôm nó vào lòng thì cũng chẳng
hiểu hậu quả sẽ đến mức nào.

Đôi mắt của Vô Song nhắm lại, hắn bắt đầu cảm nhận lại thứ sức mạnh trong cơ
thể, năng lượng đấu khí cực đại chảy trong kinh mạch, chảy trong huyết quản
hắn, lúc này Vô Song hắn là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong, cho dù chưa bước
vào Thiên Kiếp cảnh nhưng hắn cực độ tự tin, sự tự tin bắt nguồn từ chính sự
kiêu ngạo trong huyết mạch.

Nhẹ nhàng lại cấm lấy chiếc mặt nạ vô diện quen thuộc sau đó Vô Song khẽ khựng
lại nhìn tấm mặt nạ kia, mặt nạ của hắn không còn là vô diện nhân nữa, một tấm
mặt nạ với nụ cười quỷ dị trên môi, một nụ cười làm người ta bất tri bất giác
có cảm giác quỷ dị lạnh cả sống lưng, dưới phần mắt của mặt nạ không ngờ cũng
có một hình xăm, một hình xăm không khác gì với thứ trên mặt hắn.

“Thú vị”.

Một lần nữa Vô Song khẽ nhếch miệng rồi đeo mặt nạ của mình, hắn bước ra một
bước rời khỏi không gian Thiên Mộ, bàn tay nắm lấy tay Hỏa Trĩ cả hai người
rốt cuộc cũng rời khỏi Thiên Mộ nhưng tuyệt đối rất nhanh rất nhanh Vô Song sẽ
quay lại nơi đây, như Họa Thần đã nói tương lai của hắn không thể nào bị giới
hạn ở khối đại lục này, vũ đài của hắn vốn là ở nơi khác, Vô Song không rõ có
bao nhiêu người ở ngoài kia đang đợi mình nhưng trong lòng hắn luôn tồn tại
một hình bóng, hình bóng của Tố Ngôn.

Người con gái này chắc chắn đang đợi hắn, người con gái làm bản thân Vô Song
có muôn vàn cảm xúc trái chiều, người con gái phủ lên một tấm màn đen trong ký
ức của hắn một nữ nhân đến cả lúc này Vô Song cũng không cách nào ôm chọn nàng
vào lồng ngực, cứ khi nào hắn nghĩ hắn đuổi theo được nàng là lại một lần hắn
cảm giác nàng đi xa hơn nhưng cho dù nàng đi xa thế nào, cho dù nàng cách xa
hắn thế nào hắn cũng một lần nữa tiến đến, hắn một lần nữa sẽ lại ôm nàng vào
lòng.

Không biết nàng là ai, không cần biết nàng cường đại thế nào, bước thứ ba đỉnh
phong ?, bước thứ tư ? hay bước thứ năm bước thứ sáu thì Vô Song hắn vẫn không
quan tâm, nàng vốn chỉ là Tố Ngôn của hắn, nàng là nữ nhân của hắn, chỉ cần là
nữ nhân của hắn muốn rời xa hắn căn bản là chuyện hão huyền.

..................

Thiên Mộ một lần nữa mở ra chỉ là lần này không giống với lần trước khi Vô
Song tiến vào, phải bước khi tiến vào là Vô Song sử dụng cây bút của Họa Thần
nhưng khi tiến ra hắn lại trực tiếp lựa chọn xé không gian đi ra ngoài mà
không gian bên ngoài Thiên Mộ thì chính là Cổ Tộc một trong ba con quái vật bá
chủ của khối đại lục này.

Cái giây phút mà Thiên Mộ mở ra đột ngột vô cùng khiến không biết bao nhiêu
cường giả của Cổ Tộc giật mình thậm chí trái tim còn suýt nữa nhảy lên cổ
họng, Thiên Mộ vốn không có người tiến vào thì làm sao có người có thể đi ra
?, càng đáng sợ hơn Thiên Mộ vốn là một cái nghĩa trang khổng lồ, ở trong
Thiên Mộ không thiếu đấu thánh nằm xuống, nghĩ đến cảnh người chết sống lại đi
ra ngoài đã làm cho kẻ khác không rét mà run.

Người lo sợ nhất tất nhiên là Cổ Nguyên, bản thân Cổ Nguyên lúc này đang cực
kỳ vui vẻ bởi hắn đã thành công diệt được Lôi Tộc thành công nắm giữ Đà Xá Cổ
Đế Ngọc, ở trong tay Cổ Nguyên lúc này dã có đến bốn mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc
việc này lại càng khiến hắn đến gần với cảnh giới đấu đế trong truyền thuyết
hơn một bước, nhưng lúc này mọi sự vui sướng đều biến thành bong bóng khi
Thiên Mộ một lần nữa mở ra.

Trong Thiên Mộ có gì Cổ Nguyên là người rõ nhất, đó là nơi yên nghỉ của Tiêu
Huyền.

Đường Hỏa bằng một cách thần kỳ nào đó vẫn còn sống thì ai có thể chắc chắn
Tiêu Huyền không thể phải biết Đường Hỏa kẻ này bản lĩnh thua xa Tiêu Huyền
năm xưa chưa kể Cổ Nguyên đột nhiên nhớ tới Đường Hỏa từng sai Vô Song tiến
vào Thiên Mộ, ai biết trong Thiên Mộ tiểu tử kia rốt cuộc làm cái gì.

Cổ Nguyên không sợ Tiêu Huyền, Tiêu Huyền đã chết vô số năm kể cả sống lại thì
không thể nào còn giữ được đỉnh phong chiến lực của mình chưa kể đây là Cổ
Tộc, ngay cả Tiêu Huyền lúc mạnh nhất cũng không thể nào đánh bại nổi Cổ Tộc,
linh hồn đấu đế Cổ Tộc đương nhiên là có thậm chí còn mạnh hơn linh hồn đấu để
của Viêm Tộc cùng Lôi Tộc vài lần.

Cổ Nguyên không sợ Tiêu Huyền tấn công Cổ Tộc chỉ là Cổ Nguyên sợ Tiêu Huyền
chạy ra khỏi Cổ Tộc, ở ngoài kia là biển rộng trời cao, ở ngoài kia là bầu
trời rộng lớn cho Tiêu Huyền mặc sức tung hoành, bằng thực lực của Tiêu Huyền
thì toàn bộ Cổ Tộc làm sao có thể giữ lại hắn ?, chỉ cần Tiêu Huyền một lòng
muốn chạy thì ai có thể giữ hắn lại ?, chấp cả Hồn Tộc cùng Cổ Tộc liên thủ
cũng không tài nào ngăn được Tiêu Huyền phá vây mà ra còn chưa kể bên ngoài
kia luôn có một Đường Hỏa thề chết trung thành với Tiêu Huyền, nghĩ đến đây da
đầu của Cổ Nguyên đã run lên.

Một nắm đấm thật mạnh thể hiện sự tức giận nện xuống mặt đất, một quyền của
hắn làm cả ngôi nhà nguy nga tráng lệ lập tức đổ sập xuống, thân hình Cổ
Nguyên từ trong đám bụi mù vọt thẳng về phái Thiên Mộ, trên người mang theo
ngập trời uy thế, nếu không có sự xuất hiện của Vô Song thì bản thân Cổ Nguyên
thực sự là đệ cường giả thế giới này, Hồn Thiên Đế còn phải thua Cổ Nguyên một
hai.

................

Khi Vô Song nắm tay Hỏa Trĩ xuất hiện ở thế giới bên ngoài thì đập vào mắt hắn
đã là vô số bóng người, chỉ thoáng chốc thôi đã có hơn ba mươi luồng khí tức
đấu thánh cường giả khóa chặt lấy hắn, phải biết đấu thánh cũng không phải là
rau cải trắng vậy mà trong phút chốc đã có hơn ba mươi đấu thánh hiện thân
thậm chí bên trong tuyệt đối không có luồng khí tức nào yếu hơn tam tinh đấu
thánh đủ để thấy Cổ Tộc mạnh mẽ bực nào.

Dưới một đội hình khủng khiếp như vậy cho dù là bất cứ ai cũng phải biến sắc,
ngay cả Hỏa Trĩ bản thân nhìn quen vô số cường giả của Viêm Tộc nhưng cũng
không có cách nào chịu nổi nguồn áp lực này, Viêm Tộc dốc toàn lực ra chỉ sợ
số đấu thánh cũng không bằng nổi một nửa đội hình này của Cổ Tộc, điều này làm
Hỏa Trĩ trong lòng có cảm giác bi ai thật sâu.

Hỏa Trĩ bản thân cũng không phải là cá trong ao, nàng trong giới thiên tài của
Viễn Cổ Bát Tộc phi thường nổi tiếng ít nhất nói về danh khí nàng chỉ thua kém
Huân Nhi mà thôi, khuôn mặt nàng bản thân Cổ Nguyên cũng có thể biết một hai.

Cổ Nguyên lúc này khi vừa nhìn thấy Vô Song liền thở ra một hơi, không cần
quan tâm đối phương là ai chỉ cần biết không phải Tiêu Huyền thì nội tâm Cổ
Nguyên đều bình tĩnh trở lại, thiên hạ này trong mắt Cổ Nguyên làm gì có ai
đáng sợ bằng Tiêu Huyền, Tuy nhiên sau khi sự sợ hãi ban đầu biến mất trong
người Cổ Nguyên lại có sự nghi hoặc, trong suy nghĩ của Cổ Nguyên thiên hạ này
vốn không có người nào ăn như Vô Song, toàn bộ từ phong thái bên ngoài cho đến
khí tức Cổ Nguyên đều không nhận ra.

Tiếp theo khi ánh mắt của Cổ Nguyên nhìn thấy Hỏa Trĩ thì sự nghi hoặc biến
thành kinh ngạc, ông ta đương nhiên nhận ra Hỏa Trĩ có điều có nghĩ nát óc Cổ
Nguyên cũng không nghĩ ra người của Viêm Tộc không có sự cho phép của Cổ Tộc
tiến vào bên trong Thiên Mộ kiểu gì.

Cổ Nguyên thân là tộc trưởng Cổ Tộc tất nhiên phải có uy quyền của mình, ông
ta tiến lên một bước đứng đối mặt với Vô Song, khí thể của Cổ Nguyên phóng lên
tận trời, thứ khí thế như muốn nghiền nát tất cả, như muốn bẻ nát tất cả chỉ
là càng đối mặt với Vô Song lâu nhịp tim của Cổ Nguyên đập lại càng nhanh, Cổ
Nguyên có cảm giác trước mặt mình vốn không phải là con người mà là một hố đen
sâu vô tận, khí thế của Cổ Nguyên khi va chạm với Vô Song đều bị hút sạch vào
cái hố đen đó mất tăm mất tích, sự kì dị này quả thực đây là lần đầu tiên Vô
Song nhìn thấy.

“Không biết các hạ là ai sao lại xuất hiện ở trong Cổ Tộc ta ?”.

Giọng nói của Cổ Nguyên đã bớt vài phần ngạo khí thay vào đó là sự cẩn trọng
và bình tĩnh vốn có đồng thời sau khi Cổ Nguyên lên tiếng ba người trong Cổ
Tộc Tam Tiên cũng nhanh chóng ra hiệu với nhau, đấu thánh của Cổ Tộc rất nhanh
di chuyển theo một loại trận pháp viễn cổ nào đó sẵn sàng đối phó với tất cả
mọi việc sắp xảy ra.

Cổ Tộc Tam Tiên đi theo Cổ Nguyên đã quá lâu rồi, bọn họ đương nhiên hiểu lời
của Cổ Nguyên mà không cần phải nghe trực tiếp, loại nhân vật có thể khiến tộc
trưởng kiên kị cho dù là bạn cũng phải đề phòng còn nếu không phải là bạn
đương nhiên phải tìm mọi cách tận diệt.

Hành động của đám người Cổ Tộc Tam Tiên sao dấu nổi ánh mắt của Vô Song ?,
trận pháp gọi ra đấu đế tàn hồn của mỗi tộc khác nhau nhưng cũng chẳng khác
nhau là bao, bản thân Vô Song đã được nhìn thấy đại trận của Dược Tộc, Viêm
Tộc cùng cả Lôi Tộc thì trận pháp của Cổ Tộc cũng chẳng phải là quá xa lạ gì.

Nhìn đám người Cổ Tộc nhìn mình như lâm đại địch khóe miệng của Vô Song dần
dần nhếch lên, hắn tất nhiên không có trách nhiệm phải trả lời với Cổ Nguyên,
hắn lại càng không muốn khép nép cúi đầu trước người này, nếu không phải lần
trước tiến vào Cổ Tộc có đại sự bản thân Vô Song cũng lười xưng vãn bối với
hắn, trong mắt Vô Song bản thân Hồn Thiên Đế còn đáng để kính phục hơn Cổ
Nguyên nhiều.

Tay của Vô Song lúc này đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hỏa Trĩ đột nhiên rất
nhanh nắm lấy vòng eo nhỏ của nàng, tiếp theo Vô Song điểm ra một ngón tay,
một ngón tay xoáy thẳng về phía Cổ Nguyên.

“Biến”.

Một ngón tay của Vô Song bùng lên một luồng hắc hỏa, ngọn lửa màu đen xoáy
thẳng lại rồi cắt đứt hư không, một vệt đen rất nhanh lóe lên giữa không gian
làm kinh hoàng vô số đấu thánh cường giả của Cổ Tộc, ngay cả Cổ Nguyên với
thân thủ siêu phàm của mình cũng phải chật vật lùi lại ba bước trên cổ của hắn
có một vết rách cực kỳ khó coi, cho dù vết thương không đáng gì nhưng tuyệt
đối là một cái tát thẳng vào mặt Cổ Nguyên cùng Cổ Tộc.

Về phần Vô Song lúc này hắn lại cảm thấy phi thường vui vẻ, trong đầu hắn bỗng
dưng lại có thêm vài thứ lý thú, vài thứ chỉ sợ toàn bộ khối đại lục này chỉ
có một mình hắn có được – Ký Ức Truyền Thừa.

Vô Song vốn cứ nghĩ huyết mạch Phượng Hoàng của mình chỉ dừng lại ở đó có điều
hắn nhầm rồi, trước cửu tinh đấu thánh đỉnh phong Phượng Tộc chỉ coi là thời
kỳ trưởng thành, chỉ có bước một chân vào cảnh giới đấu thánh đỉnh phong mới
được coi là một con Phượng Hoàng trưởng thành, lúc này thần thông lẫn thiên
phú của Phượng Hoàng nhất tộc mới có thể nắm giữ toàn bộ, rốt cuộc Vô Song
cũng đã hiểu tại sao Phượng Khinh Huyền sư phụ lại mạnh mẽ như vậy.

Bản thân Vô Song khi đạt đến cửu tinh đấu thánh sơ kỳ tuy biết mình rất mạnh
nhưng chắc chắn vẫn kém sư phụ quá nhiều quá nhiều khoảng cách cứ như đất và
trời vậy trong khi Vô Song đương nhiên biết sư phụ của hắn cũng chỉ là cửu
tinh đấu thánh đỉnh phong mà thôi, ngay lúc này rốt cuộc hắn cũng có câu trả
lời, lúc này Vô Song mới chính thức đạt đến thời kỳ trưởng thành của Phượng
Hoàng Tộc.

(Web tắt nút cảm ơn ở mỗi chương truyện rồi nên các bạn không cần hỏi nữa nhé
:D).

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.

Hãy đọc truyện tại truyenyy để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc
cùng tác giả.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #463