Người đăng: Thiên Chân Vô Tà
Hắc U lần này thực sự lo ngại, đây là lần đầu tiên Vô Song có thể cảm nhận
được sự sợ hãi trên khuôn mặt nó, bản thân Hắc U cũng không hề thông minh cho
lắm, nó chỉ chiến đấu chủ yếu bằng bản năng mà thôi, bản năng của Hắc U chính
là không sợ chết tiến lên, tất cả chỉ vì bảo vệ Thiên Mộ, Thiên Mộ còn thì nó
còn, Thiên Mộ mất thì nó cũng mất.
Một đòn của Vô Song tuy chỉ đốt cháy một lớp sương mù không đáng kể nhưng thực
sự làm Hắc U phải dừng lại, ngoại trừ sự sợ hãi còn có một tia hoang mang, nó
không biết là nên tiếp tục tấn công Vô Song hay dừng lại, sáu con mắt màu đỏ
chớp động liên tục để rồi cuối cùng Hắc U vẫn gầm lên một tiếng, dưới thân nó
lập tức biến đổi, dưới thân nó mọc thêm bốn cái đuôi, trên mỗi cái đuôi lại có
thêm một đầu quái vật, năm cái đầu cùng lúc mở ra, thân thể Hắc U lập tức
phình to như muốn nổ tung.
Vô Song nhìn thấy Hắc U vẫn quyết định tấn công lập tức hóa thân Phượng Hoàng,
Niết Bàn Hỏa bao phủ trên toàn bộ cơ thể hắn.
“Luân Hồi Lục Ấn – Nhân Ấn”.
Nhân Ấn gọi ra, Phượng Hoàng Cung lại một lần nữa hiện lên trong tay hắn, trên
tay Vô Song một lần nữa hiện ra năm mũi hỏa tiễn, sát khí bức người.
Trên trời cao Vô Song dương cung nhắm xuống đối mặt với Hắc U đang gào thét
đầy giận giữ chỉ là một lần nữa Hắc U lại phải chọn lựa, nó không dám dốc toàn
lực tấn công Vô Song một đòn bởi nó nhận ra thứ đối mặt với nó tuyệt đối không
đơn giản, nó có thể cảm nhận được sau đòn này của Vô Song nó sẽ không chết
thậm chí đối thủ của mình chắc chắn trọng thương chỉ là toàn bộ tầng 3 của
Thiên Mộ đều sẽ phải tiếp nhận một lần tẩy lễ, một lần sinh mệnh tẩy lễ vô
cùng vô tận, Niết Bàn Hỏa thừa sức có thể lan ra toàn bộ Thiên Mộ tầng ba.
“Ta không biết tại sao ngươi bắt buộc phải tấn công ta nhưng ta có thể đoán ra
được phần nào nguyên nhân, là vì ngọn lửa này có thể đốt cháy Thiên Mộ đúng
không ?”.
Vô Song không ngờ lại là người từ bỏ trước, lại một lần nữa quay về bản thể,
sát khí cùng chiến ý toàn bộ tan đi khuôn mặt bình thản nhìn Hắc U.
Thấy Vô Song rút lại tuyệt chiêu tất sát kia Hắc U thân hình cũng run lên một
chút, nó không hiểu tại sao đối thủ của mình từ bỏ tấn công nhưng nó liền cảm
thấy may mắn, một đòn kia đánh ra thì nó liền không thể nào bảo vệ Thiên Mộ,
có thể Thiên Mộ sẽ không bị hủy nhưng toàn bộ tầng 3 sẽ không may mắn như thế
tầng 3 Thiên Mộ nhỏ hơn tầng 1 và tầng 2 rất nhiều.
Vô Song thấy Hắc U không tiếp tục tấn công nửa liền thở ra một hơi, bản thân
hắn cũng không muốn liều chết với đầu quái vật này làm gì, Vô Song vốn cực kỳ
tự tin vào khả năng hồi phục của bản thân mình nhưng đây là lần đầu tiên hắn
nhìn thấy được sự bất tử, lần đầu tiên hắn cảm thấy không thể giết được một kẻ
khác.
Trong lần hàng phục Đường Hỏa cùng Bồ Đề Cổ Thụ bản thân Vô Song chỉ là không
muốn hủy hoại đi thân thể Đường Hỏa nếu không chỉ cần hắn quyết tâm quả thực
đủ sức làm cho Đường Hỏa biến mất trên cõi đời này nhưng Hắc U thì khác.
“Không đánh không quen biết, chúng ta làm hòa thế nào ?, ta có thể hứa với
ngươi sẽ không sử dụng Niết Bàn Hỏa thế nào ?”.
Hắc U ngập ngừng nhìn Vô Song một chút sau đó rất nhanh ánh mắt lại hiện lên
một vệt kinh thiên sát khí, nó căn bản không tin lời Vô Song, năm cái miệng
lớn tiếp tục mở ra, đối với Hắc U mà nói kể từ khi sinh ra đến nay nó căn bản
không tin con người, ngoại trừ chủ nhân tiền nhiệm là kẻ duy nhất có thể nói
chuyện với nó ra thì Hắc U không tin ai khác.
Thấy Hắc U muốn động bản thân Vô Song liền không hề quan tâm nữa, hắn lại
thuận tay ném một đoàn Niết Bàn Hỏa ra sau lưng, lại một lần nữa một đoàn pháo
hoa hiện lên, pháo hoa tuyệt đẹp nhưng trong mắt Hắc U lại đáng sơ vô cùng.
Vô Song mở luôn cả đôi cánh Phượng Hoàng của mình lên, hỏa vũ bay đầy trời,
một lần nữa hắn lại nhìn Hắc U ở dưới đất, khuôn mặt vẫn thản nhiên cực độ.
“Nếu ngươi muốn chơi ta không ngại chơi cùng ngươi, thử không ?”.
Hắc U quả thật không dám ra tay, năm cái đầu của nó thu về một sau đó gầm lên
một tiếng như muốn uy hiếp Vô Song để rồi rất nhanh quay đầu đi, trước khi
quay đầu rời khỏi nơi đây sáu con mắt của nó như có như không nhìn vào một nơi
khác.
Hắc U vừa đi bản thân Vô Song cũng không thể thả lỏng, giống như Hắc U hắn
cũng nhìn vào một nơi khác, khuôn mặt thản nhiên không kiêu cũng không sợ, hắn
cứ như vậy nhìn xoáy vào hư không.
Một tiếng vỗ tay vang lên, ẩn trong bóng tối một thân ảnh hiện ra trước mặt Vô
Song, người này không ai khác chính là Tiêu Huyền.
“Thú vị thú vị, không ngờ tiến vào Thiên Mộ rồi mà vẫn được nhìn thấy cuộc
chiến đặc sắc đến mức này. Không ngờ Cổ Nguyên lại cho phép một cường giả như
ngươi tiến vào Thiên Mộ, chẳng nhẽ Cổ Tộc đã xảy ra cơ sự rồi ?”.
Kẻ sống trong Thiên Mộ mang tiếng là thực lực giữ nguyên nhưng đây căn bản chỉ
là trò đùa, người ở trong Thiên Mộ vốn đã không thể đi ra ngoài, đi ra ngoài
lập tức biến mất khỏi thế gian chưa kể cho dù đây có thể coi như sống tiếp một
thế nhưng đã không còn thân thể chỉ là một dạng khác của năng lượng thể, những
kẻ thế này thua khi còn sống rất xa, ít nhất Tiêu Huyền hiện nay không có tư
cách làm Vô Song phải sợ.
Tiêu Huyền nói như vậy bởi ông ta hiểu, ông ta hiểu với một kẻ như Vô Song
thừa sức quét ngang Thiên Mộ thậm chí lấy hết toàn bộ năng lượng thể nơi đây
từ đó chặt đứt luôn thiên đường tu luyện của vô số thế hệ thiên tài của Viễn
Cổ Bát Tộc.
Thấy Tiêu Huyền nói như vậy bản thân Vô Song chỉ tiện lắc đầu, chính chủ cuối
cùng đã hiện ra chỉ tiếc hiện nay thực lực của Vô Song lại bị giảm sút đáng kể
bất quá không vì thế mà hắn tỏ ra lo ngại Tiêu Huyền, nụ cười thản nhiên xuất
hiện trên khóe miệng.
“Tiêu Huyền tiền bối, không ngờ ta lại có cơ hội gặp mặt lại ngài lần thứ
hai”.
Tiêu Huyền nhe đến đây liền nhíu nhíu hàng lông mày.
“Ngươi dĩ nhiên quen ta ?. Ta thì lại chưa từng gặp ngươi”.
Vô Song mỉm cười.
“Ta có dịp đi vào di tích Tiêu Tộc, có dịp nhìn thấy phần nào cuộc chiến năm
đó, cũng có thể may mắn được tiến vào mộng cảnh của Bồ Đề Cổ Thụ một lần, được
chiến đấu cùng Tiêu Huyền tiền bối một lần trong mộng cảnh”.
Tiêu Huyền liền sững người lại nhìn Vô Song sau đó thản nhiên bật cười.
“Không ngờ ngươi lại có thể tiến vào di tích của Tiêu Tộc, cũng không ngờ cây
bồ đề năm đó dã lớn đến mức độ có thể cho người khác vào mộng cảnh rồi, không
biết trong mộng cảnh đó ngươi có ấn tượng gì về ta ?”.
Vô Song trầm ngâm một chút để rồi rất nhanh đáp.
“Rất mạnh, ta từng gặp cả Hồn Thiên Đế, sau này còn có cả Cổ Nguyên nhưng hai
người này đều so ra kém ngươi, nếu cùng cảnh giới quyết đấu quả thực chỉ có
ngươi mới có tư cách cùng ta chiến một trận”.
“Ồ, lợi hại, không ngờ ta tiến vào đây bao nhiêu năm thiên hạ này lại có một
nhân vật cùng cảnh giới có thể chiến thắng ta, không biết đây là ngông cuồng
hay là tự tin đây”.
Tiêu Huyền chắp hai tay phía sau, trong mắt hiện ra một luồng tình quang, bản
thân Tiêu Huyền quả thực đến giờ này vẫn không hiểu Vô Song mục đích đến Thiên
Mộ là gì, ông ta không biết gì về Vô Song nhưng Vô Song lại biết rất nhiều
điều về Tiêu Huyền, đây là thứ làm Tiêu Huyền cảm thấy không thích.
..............
Tiêu Huyền cùng Vô Song nói chuyện với nhau nhưng cả hai đều không biết ở
trong Thiên Mộ đang xảy ra một kinh thiên biến động.
Hắc U vốn bất tử, nó không thể nào bị thương nhưng không có nghĩa là nó không
biết đau, bản thân nó đau đớn vô cùng lê thân thể trở về động phủ của mình,
tòa động phủ của Hắc U nằm ở trung tâm Thiên Mộ tầng 3, đây là nơi thông thẳng
lên Thiên Mộ tầng 4.
Thiên Mộ tầng 4 có thứ gì Hắc U vốn không biết, bản thân nó chỉ biết không
được để cho ai tiến vào nơi đây mà thôi, ngày đó chủ nhân rời đi cũng là từ
nơi này đi ra, năm đó chủ nhân của nó tiến vào tầng 4 sau đó mãi mãi không trở
lại.
Trái với vẻ ngoài đáng sợ của một con quái vật khi gặp Vô Song thì Hắc U lúc
này lại biến thành một con mèo đen bé nhỏ mềm yếu vô cùng, thân thể nhỏ nhắn
chứ như vậy khe khẽ run lên, nó rất đau đớn, đâu đớn đến tận tâm can, những âm
thanh “ngao ngao” rất nhỏ khẽ vang lên trong cả một tòa động phủ rộng lớn.
Đúng lúc đang một mình gặm nhấm lấy nỗi đau thì một bàn tay ngọc khẽ chạm vào
người Hắc U, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của nó, từng ngón tay mảnh mai
lướt nhẹ trên bộ lông đen óng mượt, đã lâu lắm rồi, không biết đã bao nhiêu
năm rồi Hắc U mới có cảm giác này, cảm giác ấm áp.
Hắc U không dám mở mắt ra, nó cứ như vậy cuộn tròn trong đôi tay kia, nó sợ,
nó sợ khi mở mắt ra chủ nhân của mình sẽ mãi mãi biến mất, cho dù vô số năm
trôi qua thì Hắc U vẫn chưa quên đôi tay này, đôi tay cho nó biết hơi ấm của
sự sống, cho nó biết giá trị của sinh mệnh.
Nó vẫn luôn đợi ở đây, luôn chờ một ngày chủ nhân trở về.
Hắc U được ôm vào trong ngực, đôi tay kia cứ như có ma thuật vậy, nhẹ nhàng
vuốt ve nó. Mỗi khi bàn tay kia lướt qua thì Hắc U lại không còn cảm thấy đau
đớn, nó cứ như vậy đi vào giấc ngủ, nói ra cũng là một bi ai, bản thân Hắc U
vô số năm qua chưa từng thực sự bao giờ ngủ, nó vẫn luôn đợi, luôn đợi chủ
nhân trở về.
Cánh cửa thông lên Thiên Mộ tầng bốn đã mở ra, một bóng hình nhẹ nhàng xuất
hiện, phiêu miễu như gió mảnh mai như sương, mang theo làn u hương thơm ngát
vốn không thuộc về nhân gian, mái tóc dài màu bạch kịp, khuôn mặt bị một chiếc
mặt nạ mỏng nhẹ che lên, làn da trắng mịn cùng vòng eo tinh mỹ đến cực điểm,
đôi chân dài miên man lộ ra dưới bộ y phục màu xanh, đôi chân trắng ngần không
có lấy một tì vệt.
“Bạn cũ đến chơi không gặp cũng thật là thất lễ, mèo nhỏ bị đánh thảm đến mức
này thì không bắt hắn đền bù không được mà”.
Giọng nói nhẹ nhàng, thanh âm như cõi thần tiên, thân ảnh thần bí nhẹ nhàng
vén mái tóc bạch kim của mình, nhẹ nhàng vuốt mai tóc sau đó bước ra một bước
biến mất trong hư không.
.......................
Trong động phủ của Tiêu Huyền, một tòa cung điện nằm ở nơi sâu nhất tầng ba,
lúc này cả Tiêu Huyền cùng Vô Song đều đang đối mặt với nhau, Tiêu Huyền cùng
Vô Song cả hai đều là người có thân phận đương nhiên sẽ không đứng ở bên ngoài
nói chuyện, dù sao tiến vào động phủ vẫn cứ tốt hơn.
Tiêu Huyền thản nhiên nhìn Vô Song, ánh mắt chăm chú quan sát hắn từ đầu đến
chân, càng nhìn lại càng cảm thấy một tia kinh dị.
Vô Song thấy được biểu hiện của Tiêu Huyền liền bật cười.
“Tiền bối nãy giờ quan sát ta không biết có phát hiện được cái gì không ?”.
Tiêu Huyền cũng bật cười.
“Có, ta thấy ngươi thực sự không đơn giản, nhìn vào ngươi ta thấy rất giống
với nhị đệ Đường Hỏa của ta nhưng lại là một phiên bản hoàn hảo hơn nhiều,
nhìn thấy Đường Hỏa năm đó ta vẫn có thể thấy hắn không toàn vẹn nhưng ngươi
thì lại toàn vẹn, là một vòng tròn hoàn hảo, ngươi quả thực đã bước xa hơn
Đường Hỏa một bước, có thể đứng trên Đường Hỏa quả thật có tư cách đặt song
song cùng ta”.
Nói đến đây đột nhiên Tiêu Huyền nghiêm túc hơn rất nhiều, giọng nói có chút
cảm khái.
“ Ngươi đã đến Tiêu Tộc tổ địa vậy có thể cho ta biết nơi đó thế nào rồi
không, Đường Hỏa cùng Bồ Đề Cổ Thụ sao rồi ?”.
Cuộc đời có đôi khi rất buồn cười, đôi lúc chỉ là hy vọng mong manh nhưng ta
vẫn cứ phải níu kéo, đôi lúc có những sự thực không tài nào chấp nhận, đôi lúc
có những việc đã xảy ra nhưng vẫn mong chờ một diễn biến khác, đây chính là
cuộc đời.
Tiêu Huyền nằm đó có thẹn với Tiêu Tộc, năm đó hắn có thẹn với Đường Hỏa với
cả Phần Viêm Cốc, cho dù biết hy vọng của hắn vốn không thể nào thành hiện
thực nhưng cho dù chỉ còn một tia hy vọng hắn vẫn mong muốn Tiêu Tộc vẫn còn,
Đường Hỏa vẫn còn.
Vô Song nghe đến đây cũng hiểu ý Tiêu Huyền, đầu hắn nhè nhẹ lắc đầu.
“Khi ta đến Tiêu Tộc tổ địa thì nơi đó không khác gì phế tích đổ nát, ta đến
đó thì Đường Hỏa vẫn còn sống, Bồ Đề Cổ Thụ cũng còn sống đáng tiếc cả hai thứ
này đều bị ta tiễn về thế giới bên kia”.
“Về phần Tiêu Tộc đại danh đỉnh đỉnh nay chỉ còn một cái Tiêu Gia, Tiêu Gia
hiện nay cũng không còn được gọi là Tiêu Gia, nó vốn đã bị Hồn Tộc phá hủy,
cũng may Tiêu Gia của ngài có một vị truyền nhân không tệ”.
Tiêu Huyền vẫn bình thản nghe từng lời Vô Song nói, nụ cười thản nhiên xuất
hiện trên mặt nhưng đội khi chỉ một nụ cười lại đáng sợ hơn thiên ngôn vạn
ngữ.
Chỉ cần nghe đến việc Đường Hỏa chết trong tay Vô Song là Tiêu Huyền đã không
thể nào bình tĩnh, ánh mắt ông ta lóe lên một tia sáng lạnh lẽo vô cùng.
“Ngươi ở trong mộng ảo của Bồ Đề Cổ Thụ không biết đã được nhìn thấy Thiên
Diệt Lôi Đồ của ta chưa ?”.
Vô Song cũng thản nhiên nhìn lại Tiêu Huyền, trong ánh mắt không có lấy một
tia sợ hãi.
“Vãn bối quả thực có tư cách được nhìn thấy Thiên Diệt Lôi Đồ hơn nữa đã tự
mình đi hết Lôi Đồ của tiền bối”.
Tiêu Huyền tiếp tục thản nhiên mỉm cười.
“Ồ vậy không biết ngươi có muốn thử nhìn thấy Thiên Diệt Lôi Đồ phiên bản đời
thực không ?”.
Nói xong thì sự lạnh lùng của Tiêu Huyền liền biến thành sát khí, ở phía đối
diện hắn Vô Song căn bản không hề sợ hãi, khóe miệng cong lên.
“Cầu còn không được”.
Chỉ là ngay lúc hai nam nhân toát ra kinh người khí thế thì cả hai đều sững
lại, thậm chí cả Vô Song cùng Tiêu Huyền đều run lên, chẳng biết từ bao giờ
ngồi cạnh Vô Song đã có một nữ nhân diễm lệ, nàng tựa cả nửa thân người vào
lòng Vô Song, điều đáng sợ nhất là Vô Song không có một phản ứng gì, hai nam
nhân được coi là hùng mạnh nhất thế giới này vậy mà phát hiện ra nàng tiến vào
thế nào cũng làm không được.
“Hì hì, tưởng các ngươi thích đánh nhau mà, sau không đánh một trận đi ta thực
sự muốn xem nha”.
Nàng xuất hiện ở đây thì ai dám ra tay, một thân ảnh như quỷ mị hiện ra giữa
nhân gian, chỉ riêng việc chen vào cuộc nói chuyện của Vô Song cùng Tiêu Huyền
đã là việc thế gian này không ai làm được.
Vô Song vốn tu linh hồn lực, khả năng cảm nhân của hắn chỉ sợ còn trên Hồn
Thiên Đế cùng Cổ Nguyên một bậc, về phần Tiêu Huyền nơi đây vốn là nơi ở của
ông ta, cả ngàn năm trôi qua chưa từng thay đổi, từng cọng cây ngọn cỏ đều khó
có thể dấu được Tiêu Huyền vậy mà cả hai vẫn cứ bị qua mặt như một trò đùa.
Tiếp theo làm Tiêu Huyền cùng Vô Song lạnh gáy chính là con mèo đen đang say
ngủ trong ngực nàng, con mèo đen này khí thế càng là cửu tinh đấu thánh hậu
kỳ, có thể lấy cửu tinh đấu thánh hậu kỳ làm sủng vật trên đời này vốn không
có, nói đúng hơn cảnh giới đấu thánh không làm được, muốn có tư cách này phải
là đấu đế.
Không khí xung quanh ngày một ngưng trọng, ngưng trọng đến nỗi nữ nhân kia
phải ngồi dậy nhẹ vuốt mái tóc bạch kim.
“Ồ hai người các ngươi là đang đề phòng ta sao, bỏ làm mấy việc không đáng đó
đi không có tác dụng đâu, Vô Song ạ kẻ mà ngươi gọi là Thiên ở trước mặt ta
còn phải kiêng dè 3 phần, tốt nhất ngươi thu lại đề phòng của mình đi, ta muốn
ra tay ngươi phòng không nổi, về phần ngươi Tiêu Huyền ngươi thuê nhà sống ở
đây cả ngàn năm mà khi chủ nhà đến lại dám dùng ánh mắt đó, ngươi ăn gan hùm
rồi ?”.
Nghe đến đây cả Vô Song cùng Tiêu Huyền đều sợ hãi vô cùng.
Quả thật Tiêu Huyền không biết Thiên Mộ do ai tạo ra nhưng nếu là nhân vật
trước mắt thì quả thật quá đáng sợ, Thiên Mộ này vốn không phải là phạm trù
Đấu Thánh cường giả có thể tạo ra.
“Tiều Huyền xin tham kiến tiền bối”.
Không quan trọng hình dáng bên ngoài chỉ cần sức mạnh bản thân là đủ, không
quan trọng nữ nhân trước mặt có mạnh hay không cũng không quan trọng thật giả
chỉ cần Tiêu Huyền gọi nàng hai chữ ‘tiền bối’ là quá đủ rồi.
Về phần Vô Song hắn lại càng không biết phải làm thế nào, Thiên còn phải nể nữ
nhân này ba phần vậy thì nàng tuyệt đối không thể nào là người thế giới này,
thậm chí sức mạnh của nàng đến đâu Vô Song cũng không thể nào đoán được.
“Vô Song tham kiến tiền bối”.
Đối với Thiên có thể Vô Song sẽ không cung kính như vậy nhưng nếu là cường giả
cùng cấp với Thiên thì lại là việc khác.
Nữ nhân dường như không quan tâm quá nhiều đến Tiêu Huyền, nàng ta chỉ nhẹ
nhàng nhìn Vô Song sau đó một nụ cười tự giễu xuất hiện.
“Ngươi cũng dùng hai chữ tiền bối để gọi ta thì quả thực là ngươi không nhớ gì
rồi, mất công ta còn tưởng bạn cũ đến thăm nhà, mất công ta còn tưởng ngươi có
thể đến đây là vì cảm nhận được khí tức của ta chứ”.
Nói xong nàng có vẻ mang theo 3 phần mất hứng 7 phần thất vọng đứng lên, ánh
mắt như có như không đảo qua Vô Song sau đó mỉm cười.
“Ta vốn tưởng ngươi có thể mở mắt nhưng ngươi hóa ra vẫn nhắm mắt, rất nhiều
năm trước ngươi nợ ta 1 ân tình, rất nhiều năm sau ngươi lại nợ ta một ân
tình, hiện nay có lẽ ngươi lại phải nợ ta một ân tình, Thiên Mộ vốn có bốn
tầng chỉ là tầng thứ tư bị che đi, sau này nếu ngươi biết cách mở mắt ra nhìn
lại tất cả thì có thể đến Thiên Mộ một lần, có thể vào tầng bốn một lần ta
giúp ngươi một tay”.
“Nhớ nhanh chân một chút, có nợ thì phải trả, trả càng muộn thì nợ càng nhiều,
cuối cùng ta biết ta rất xinh đẹp nhưng không cần phải nhìn chằm chằm vào ta
như vậy, ta vốn không phải nữ nhân”.
Nam nhân xinh đẹp nhất thiên hạ - Cổ Thiên Đình – Thập Đại Thần Tướng – Họa
Thần.
Lý do hắn xuất hiện ở Thiên Mộ này không ai biết, lý do hắn xuất hiện ở thế
giới này không ai hay, tất cả sự thật, tất cả mọi tấm màn đen che phủ đều sẽ
được vén lên, tất cả chỉ đợi ngày Vô Song có thể mở mắt ra.
Đương nhiên Họa Thần không có nói dối, Thiên hiện nay quyết đấu cùng Họa Thần
cũng chỉ có thể chiến hòa mà thôi, sức mạnh của nam nhân yêu dị này vốn không
phải bàn cãi.
(Web tắt nút cảm ơn ở mỗi chương truyện rồi nên các bạn không cần hỏi nữa nhé
:D).
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv
Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.
Hãy đọc truyện tại truyenyy để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc
cùng tác giả.
P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.