Thiên Hạ Chia Ba.


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Một chữ ‘Cút’ mà Vô Song nói ra không phải dành cho Hồn Thiên Đế, âm thanh này
cũng không phải Vô Song có khả năng tạo ra, khí thế của một chữ này rõ ràng
không phải của Vô Song.

Sát khí tận trời, bá đạo tuyệt luân, một âm thanh làm Hồn Thiên Đế thổ huyết
tại chỗ, khí thế tan nát lùi lại ba bước, ánh mắt đầy kinh hoàng.

Trong giấc mộng của Vô Song, trong cuộc phiêu lưu đến miền kí ức không tên,
đây chính là âm thanh của Vân Vũ Vô Song khi đó.

Năm 30 tuổi Vân Vũ Vô Song thân là Vô Song hầu, năm đó là lần đầu tiên hắn
thất bại, nước mất nhà tan, nước không còn là nước, nhà không còn là nhà, đó
là khi Vân Vũ Vô Song lần đầu tiên đặt một chân vào quỷ môn quan, đó là khi
lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tử vong.

Phàm nhân khi chết liền nhập luân hồi, không cần biết là chủng tộc nào chỉ cần
không bước vào con đường tu tiên, chỉ cần không phải cường giả bước thứ hai
thì đều chịu quản lý của luân hồi tức là khi chết bắt buộc phải nhập địa ngục.

Vân Vũ Vô Song năm đó còn vô cùng nhỏ yếu nhưng hắn đã có thể nhìn thấy những
thân ảnh mờ mờ ảo ảo đến đón hắn về địa ngục chỉ là hắn có thể một lần nữa
vượt qua chính bản thân mình, một lần nữa cố gắng lê bước mà đi, cố gắng sống
tiếp mà thôi.

Thân ảnh mà hắn thấy năm đó chính là của Đầu Trâu – Mặt Ngựa.

Nơi này là Hạ Tam Thiên, ở Hạ Tam Thiên không một ai có tư cách nhìn thấy Đầu
Trâu – Mặt Ngựa.

Truyền thuyết đây là hai cai ngục của địa ngục, là người tiếp dẫn linh hồn từ
dương gian về âm gian, có người nói Đầu Trâu – Mặt Ngựa là sản phẩm của hư
cấu, là sản phẩm của truyền thuyết nhưng cũng có người tin tưởng thực sự bọn
họ tồn tại.

Hạ Tam Thiên phi thường nhỏ yếu, cường giả mạnh nhất nơi đây cũng không có tư
cách tiếp xúc với những sự việc trên thế giới này nhưng bọn họ nếu đã dám bước
chân vào con đường tu tiên đều phải biết luân hồi tồn tại, đều phải biết địa
ngục là có thật, Đầu Trâu – Mặt Ngựa cũng là có thật nhưng không ai có thể
nhìn thấy, không ai có thể biết cảnh giới của bọn chúng.

Hôm nay Vân Vũ Vô Song hắn 40 tuổi, hắn lại một lần nữa nhìn thấy Đầu Trâu –
Mặt Ngựa trong truyền thuyết, lần này hắn nhìn rất rõ, rõ hơn 10 năm về trước
rất nhiều chỉ là lần này bọn chúng không đến đón hắn đi, lần này bọn chúng
mang Tố Ngôn đi.

Một âm thanh gào thét từ tận tâm can của nam tử, một âm thanh mang theo kinh
người sát khí, tuyệt kiếm đạo của hắn tiếp tục lại vẽ lên một ánh kiếm hướng
thảng về phía hai thân ảnh hư vô mờ mịt kia.

Một kiếm này tuyệt cường, một kiếm này chém đứt đôi tòa thành phồn hoa hắn
đang sống, một kiếm này khiến một vị Hóa Thần lão tổ khác cách đó không xa sợ
mất mật lập tức quay đầu bỏ chạy, một kiếm này đã đạt đến cực hạn của Vân Vũ
Vô Song, toàn lực một kiếm.

Đáng tiếc kiếm này xuyên qua Đầu Trâu – Mặt Ngựa, một kiếm dĩ nhiên không có
chút sát thương nào.

Đầu Trâu – Mặt Ngựa chắc chắn không chỉ có hai người, đây có thể coi là đội sứ
giả âm binh đông đảo nhất thiên hạ này, Đầu Trâu phụ trách bắt giữ linh hồn
còn Mặt Ngựa phụ trách tiếp dẫn linh hồn, đây chính là công việc của chúng, có
thể nói thẳng ra đây là hai hướng dẫn viên du lịch, dẫn con người từ dương
gian đến địa phủ một chuyến.

Không biết là trùng hợp hay là thiên ý trêu người, hai vị sứ giả địa ngục lần
này không ngờ lại chính là hai kẻ mười năm trước Vân Vũ Vô Song nhìn thấy.

Cả hai quay đầu lại nhìn nhau, một kiếm kia không chém được bọn chúng nhưng
một kiếm kia lại làm chúng hoảng sợ.

10 năm trước Vân Vũ Vô Song không nhìn ra Đầu Trâu – Mặt Ngựa nhưng 10 năm sau
thì hắn có thể nhưng hắn vẫn không tài nào đủ sức mạnh ngăn cản hai kẻ này bắt
giữ linh hồn của Tố Ngôn mang đi.

Đầu Trâu rất nhanh đưa tay ra, bàn tay hắn nhẹ một hấp sau đó ung dung nhếch
miệng, đây chính là rút hồn của Đầu Trâu chỉ là Vân Vũ Vô Song không ngăn
được, hắn cũng không cảm nhận nổi linh hồn của Tố Ngôn rút cục có bị rút ra
hay không, hắn hoàn toàn không có chút cảm nhận nào.

Đầu Trâu là dân chuyên nghiệp bậc nào ?, công việc này hắn làm đến nhàm rồi,
làm nhiều như ăn cơm uống nước sao Vô Song có thể nhìn thấy, áo Vô Song có thể
cảm nhận bất cứ thứ gì ?.

Đầu Trâu sau khi rút hồn đến lượt Mặt Ngựa lấy ra sinh tử sổ, hắn rất nhanh
tìm thấy vị trí tên của Tố Ngôn sau đó gạch chân chỉ là đột nhiên Mặt Ngựa
toàn thân run lên, đến cả cánh tay của nó cũng run rẩy, ánh mắt như có như
không đảo qua thân thể Tố Ngôn đã chết sau đó chậm rãi ghép Sinh Tử Sổ lại.

Đầu Trâu cùng Mặt Ngựa trước khi đi liếc sâu Vô Song một lần, cả hai người này
còn chưa quên được kẻ có thể thí tiên ngày đó, 10 năm trước trúc cơ kỳ đã là
tồn tại cực hạn mà Vân Vũ Vô Song có thể đụng tới nhưng 10 năm sau hắn dĩ
nhiên dám chém Hóa Thần, đây tuyệt đối là chiến tích làm hai vị quan binh này
phải chú tâm.

Hóa Thần trong mắt hai kẻ này chẳng là cái đinh gì cả nhưng tốc độ tiến bộ của
Vô Song thì khác, đáng tiếc hắn chỉ là phàm nhân, đáng tiếc phàm nhân có cố
gắng thế nào cũng chỉ như vậy, phàm nhân càng về sau sẽ càng yếu đi, phàm nhân
không chống lại được tuổi tác.

Đầu Trâu cùng Mặt Ngựa rất nhanh biến mất giữa thiên địa này để lại một Vân Vũ
Vô Song cả người run lên ôm lấy thân thể đã lạnh ngắt của Tố Ngôn, hắn thực sự
nợ nàng quá nhiều.

Đau đớn, bất lực, đắng chát những cảm xúc tràn ngập trong lòng hắn, hắn quả
thực ngu không ai bằng, hắn quả thực rác rưởi không ai bằng.

Đến cả nụ cười cuối cùng của nàng hắn cũng không được nhìn thấy, hắn vậy mà
còn nói dôi nàng, hắn nói nàng là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, cô gái ngốc này
vậy mà cũng tin lời hắn, vậy mà cũng ngọt ngào mỉm cười.

Đầu Trâu – Mặt Ngựa không biết, Vân Vũ Vô Song cũng không biết, ngay cả Vô
Song đang quan sát tất cả cũng không biết.

Chẳng rõ từ bao giờ trên cheiecs ghế gỗ quen thuộc kia tồn tại một nhân ảnh,
một người không rõ đã xuất hiện từ bao giờ.

Người này thân thể mảnh mai có chút mềm mại, mái tóc dài màu đen búi cao, trên
người mặc một bộ áo vải cực kỳ bình thường, đôi lông mày lá liễu đang dãn ra,
khuôn mặt được che đi bởi một tấm vải trắng.

Người này đứng lên, sau đó cầm một tờ giấy trắng mỏng vô thanh vô tức đặt vào
cánh tay Vân Vũ Vô Song, hắn mỉm cười “Ngươi nói không sai, nụ cười của cô gái
kia là đẹp nhất thiên hạ, nàng sống một cuộc đời dở dang nhưng chết thì lại
ngọt ngào, nàng chết không hối hận”.

Một câu nói làm Vân Vũ Vô Song sững người, hắn quay ngoắt đầu lại nhìn về phía
sau nhưng đôi mắt mù kia có thể nhìn thấy gì ?.

Vô Song thì khác, ánh mắt nhìn thẳng vào thân ảnh có vài phần thước tha kia,
hắn vậy mà không biết đối phương ở đó từ bao giờ chỉ là thứ mà đối phương để
lại là một bức tranh, một bức tranh tuyệt đẹp bức tranh về nụ cười đẹp nhất
thế gian.

Người thân bì này hai tay nhẹ chắp về phía sau, trên tay hắn còn cầm một cây
bút lông, ánh mắt nhè nhẹ nhìn lên bầu trời trong xanh kia, hắn nhếch miệng.

“Đẹp với mỗi người lại khác nhau, có người thấy thứ này đẹp nhưng có người lại
thấy nó xấu, cái đẹp vốn không phải được nhìn bằng mắt mà phải cảm nhận bằng
tâm, chỉ có dùng tâm đối tâm, chỉ có trải lòng ra mới thấy được cái đẹp. Trong
giây phút cuối cuộc đời của nàng, trong mắt nàng nhìn thấy tâm ngươi mở ra vì
vậy nàng mãn nguyện”.

“Trong giây phút đó trái tim của ngươi rốt cuộc cũng mở ra, trong giây phút đó
nàng liền hạnh phúc bởi bông hoa dại thơm ngát ven đường kia đã vượt qua hào
quang của cầu vồng rồi. Nàng chết rất đẹp, nàng chết không hối. Sau này nếu
ngươi có thể một lần nữa nhìn lại thì coi như đây là vật ta tặng ngươi”.

Vân Vũ Vô Song lặng đi thật lâu nhìn về hướng âm thanh phát ra hai tay hắn vẫn
ôm lấy thân thể Tố Ngôn, đôi mắt mù lòa kia chảy ra hai dòng huyết lệ, nước
mắt đã khô cạn nhưng máu thì không.

Không buồn không vui, không lo không nghĩ, không sầu không than thứ còn lại
duy nhất chỉ là khoảng trống, một khoảng trống mênh mông của đời người, hụt
hẫng cùng đắng chát.

.............

Một chữ ‘Cút’ từ trong miệng của Vô Song nói ra, hắn bật dậy nhưng không thể
mở mắt, chỉ có khi những hình ảnh cuối cùng kia đi qua hắn mới có thể một lần
nữa trở lại thực tại của thế giới này.

Hai mắt của hắn đã mù nhưng hắn cũng không hối, hắn được nhìn thấy hình ảnh
đẹp nhất thế gian thì việc gì phải hối tiếc ?.

Đôi mắt tuy không còn nhưng linh hồn lực lại càng thêm mạnh mẽ, mắt đôi khi
đánh lừa con người nhưng tâm thì không, từ ngày hôm nay Vô Song hắn không còn
dùng mắt nhìn thế gian nữa, hắn chỉ dùng tâm trải nghiệm.

Linh hồn lực lan ra bốn phương tán hướng, đế phẩm linh hồn lực mãnh mẽ khóa
chặt Hồn Thiên Đế đang sợ hãi trên không trung, lần này Vô Song một lần nữa
làm Hồn Thiên Đế lần thứ hai phải sợ hãi.

Mới chỉ một tháng trước thực lực của Vô Song chỉ có thể coi là Cửu Tinh Đấu
Thánh sơ kỳ miễn cưỡng lắm thì có tư cách bước chân vào Cửu Tinh Đấu Thánh
trung kỳ nhưng chỉ sau một tháng thực lực của Vô Song liền bạo tăng, lúc này
chiến lực của hắn đã không kém cạnh Hư Vô Thôn Viêm chút nào, đấy còn là vì Hư
Vô Thôn Viêm khắc chế rất mạnh linh hồn lực cùng đấu khí bởi chỉ tính riêng đế
phẩm linh hồn mà nói thì Vô Song đã có thể chiến cùng Cửu Tinh Đấu Thánh hậu
kỳ một trận.

Vô Song hiện nay nửa thân trên để trần, hai tay chắp sau lưng, mái tóc màu
vàng tung bay cứ như vậy hiện ra trước mặt Hồn Thiên Đế, đôi mắt nhắm chặt
lại, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Vô Song vừa tỉnh lại, hắn cũng không quá rõ mọi việc xung quanh có điều hắn
biết Hồn Thiên Đế đang muốn đe dọa Thải Lân, đụng vào nữ nhân của hắn – muốn
chết ?.

Về phần Hồn Thiên Đế hiện nay trong lòng thực sự tồn tại khiếp ý, đầu tiên là
một âm thanh kinh thiên động địa kia, nếu khí thế cực cường này là của Vô Song
thì Hồn Thiên Đế hắn căn bản không có phần thắng, đừng nói là Hồn Thiên Đế mà
không có ai trong thiên hạ này có phần thắng.

Tiếp theo Hồn Thiên Đế lần đầu tiên cảm nhận được mình thua Vô Song, hắn thua
ở tốc độ phát triển, Vô Song phát triển quá mức kinh khủng, mới 1 tháng đã
không gặp vậy nếu là 1 năm sau thì sao ?, hậu quả Hồn Thiên Đế không dám tưởng
tượng thậm chí sự lo lắng của Hồn Thiên Đế về Vô Song đã cao dến mức chưa từng
có, còn vượt qua cả Đường Hỏa trong lòng hắn ta.

Việc thứ hai khiến Hồn Thiên Đế thua Vô Song chính là linh hồn lực, điều này
bắt nguồi từ lực sát thương của linh hồn.

Linh hồn lực là một thủ đoạn tấn công khác rất xa với đấu kỹ, nếu làm rõ ra
thì sức mạnh của linh hồn lực dựa vào sự chênh lệch.

Bắc Long Vương khi chiến đấu với Vô Song thì thực lực rơi vào tầm tiên cấp
trung kỳ trong khi Vô Song là tiên cấp đỉnh phong điều này dẫn đến Bắc Long
Vương bị linh hồn lực của Vô Song đánh cho rất thảm.

Thanh Ngưu sống vô số năm tháng, linh hồn lực của nó cũng là tiên cấp đỉnh
phong tiếc là gặp phải đế phẩm linh hồn của Vô Song, nó cũng ăn đòn đủ thảm.

Linh hồn mạnh hơn đối phương càng nhiều thì lực sát thương lại càng lớn, đây
là điểm mạnh và cũng là điểm yếu của linh hồn lực.

Nếu linh hồn lực của Vô Song là tiên cấp đỉnh phong thì cho dù hắn dùng toàn
bộ linh hồn công kích thậm chí cả Luân Hồi Lục Ấn đánh với Hồn Thiên Đế thì
kết quả cũng tuyệt không khả quan vì Hồn Thiên Đế và hắn là đồng cấp linh hồn,
kể cả Hồn Thiên Đế rõ ràng không phải là kẻ chuyên chiến đấu bằng linh hồn lực
kể cả Hồn Thiên Đế không thèm phòng ngự bí kĩ linh hồn của Vô Song mà để im
cho hắn đánh thì Vô Song cũng không thể tạo thành sát thương thực chất với hắn
bởi sự chênh lệch về linh hồn giữa hai bên không lớn.

Bây giờ thì lại khác, Vô Song là đế phẩm linh hồn lực tức là cuối cùng cũng đã
có thực lực kích thương Hồn Thiên Đế, đây là thứ Hồn Thiên Đế sợ nhất, cuối
cùng hai bên đã có thể ngồi cùng một dẳng cấp.

Tốc độ của hắn không thua đối phương, thủ đoạn công kích cũng không thua, tất
nhiên nếu quyết chiến không chỉ dựa vào hai thứ này có điều nếu Vô Song toàn
lực bỏ chạy Hồn Thiên Đế cũng không cản nổi hắn, đây là điều kiện tiên quyết
để Vô Song đủ tự tin đối mặt với toàn bộ Hồn Tộc, đối mặt với Hồn Thiên Đế.

Trên trán hắn sau từ từ lóe lên một tia sáng bạc, Vô Song nhìn thẳng vào Hồn
Thiên Đế.

“Tộc trưởng đại nhân lần này đến đây ta không thể đón tiếp từ xa thất lễ rồi
có điều Vô Song hiện nay thân mang trọng thương không tiện gặp người, hy vọng
tộc trưởng đại nhân rời khỏi đây thôi”.

Hồn Thiên Đế nghe đến đây không ngờ cười gằn, nắm tay hắn khẽ nắm lại, âm
thanh ‘răng rắc’ xuất hiện, trên người đấu khí bùng phát như núi lửa phun
trào, Vô Song có thể được Hồn Thiên Đế coi trọng không có nghĩa là Hồn Thiên
Đế sợ Vô Song, tương lai có thể Vô Song vượt qua Hồn Thiên Đế nhưng không phải
bây giờ.

Nhìn thấy khí thế tuyệt cường của Hồn Thiên Đế bản thân Vô Song chỉ lằng lặng
lắc đầu “Tộc trưởng đại nhân tự làm khó mình nữa, nếu hôm nay ngài dám chiến
thì ngày mai chính là ngày Hồn Tộc vong, Hồn Thiên Đế đại nhân không ngại thì
cứ thoải mái buông tay đánh một trận đi, Vô Song sẵn sàng tiếp”.

Đôi mắt của Vô Song mở ra, một đôi mắt đen nhánh không có một chút ánh sáng
nào, hắn lạnh lùng chỉ vào đôi mắt của mình còn con mắt thứ ba thì lại càng
ngày càng sáng.

Hồn Thiên Đế lúc này vậy mà hít một hơi khí lạnh, hắn đang ở rất gần Vô Song,
lúc này Hồn Thiên Đế có thể cảm nhận được một hơi thở đầy nguy hiểm, ít nhát
Vô Song có 5 thành tỷ lệ giết ngược Hồn Thiên Đế ngay tại Yêu Cung này.

Địa Ngục Môn mở ra, dùng toàn bộ linh hồn lực lượng tế luyện thậm chí nếu cả
con mắt thứ ba Vô Song cũng không cần thì không biết hắn sẽ gọi ra thứ gì, đây
chính là nguyên nhân làm cho Hồn Thiên Đế có dự cảm bất tường, dự cảm của cái
chết.

Linh hồn lực đế phẩm mạnh mẽ bá đạo, một chữ ‘cút’ mang theo uy thế tuyệt
luân, một Đường Hỏa còn chưa hiện thân cùng vô số cường giả mạnh mẽ của Yêu
Cung, ngày hôm nay sau cả ngàn năm lần đầu tiên Hồn Thiên Đế ra quân thất bại.

Ngày hôm nay là ngày đầu tiên sau ngàn năm Hồn Thiên Đế bị kẻ khác bức cho lùi
lại.

Ngày hôm nay Hồn Thiên Đế hắn từ bỏ tấn công Yêu Cung.

Hồn Thiên Đế quả thực là vô địch thiên hạ nhưng không có nghĩa là hắn vô địch
thật.

Hồn Thiên Đế có tư cách chiến thắng bất cứ ai trong cuộc chiến 1 vs 1 nhưng
không có nghĩa mọi cuộc chiến đều là 1 vs 1, dều là công bằng.

Hồn Thiên Đế kể cả không đánh lại thì hắn cũng có thể chạy nhưng Hồn Tộc thì
không thể, Vô Song có thể tiến vào Hồn Tộc điều này đã đảm bảo một cơ hội đâm
nguowic Hồn Tộc cho Vô Song, cho Yêu Cung.

Rõ ràng mà nói Hồn Thiên Đế hôm nay có thể đạp nát Yêu Cung, Vô Song có thể
chết trận thậm chí toàn bộ đấu thánh cường giả của Yêu Cung cũng chết trận
nhưng Hồn Thiên Đế chỉ sợ cũng chỉ còn nửa cái mạng chạy về, hắn vì vậy không
dám liều phải biết Cổ Tộc vừa mới hành động sau bao nhiêu năm ngủ say, sau
lưng Hồn Tộc còn một cái Cổ Tộc, sau lưng Hồn Thiên Đế vẫn còn Cổ Nguyên.

....................

Sau sự việc này thiên hạ vừa vặn chia làm ba phần, một phần của Hồn Tộc, một
phần của Cổ Tộc còn một phần của Yêu Tộc.

Tất cả các thế lực còn lại căn bản không đáng để ý.

(Web tắt nút cảm ơn ở mỗi chương truyện rồi nên các bạn không cần hỏi nữa nhé
:D).

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.

Hãy đọc truyện tại truyenyy để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc
cùng tác giả.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #422