Người đăng: Thiên Chân Vô Tà
Một ngày cứ thế trôi qua, một ngày không hề bình yên đối với toàn bộ Hoa Tông,
chỉ buồn cười là Vân Vận dĩ nhiên vẫn không hay biết gì.
Vân Vận lúc này đang say ngủ trong lồng ngực Vô Song, thân thể tuyệt mỹ cùng
những đường cong động lòng người, một tay khẽ vuốt ve lên làn da trắng mịn của
nàng, Vô Song chậm rãi mỉm cười, hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, nhẹ nhàng rời
khỏi căn nhà của Vân Vận.
Ngày đã qua, đêm lại tới.
Đêm nay là một đêm dài, thật dài.
Sau khi Vô Song bước ra có một bóng hình lặng lẽ hiện thân theo hắn, người này
chính là Thanh Lân.
Vô Song không cần quay đầu lại, khuôn mặt của hắn hướng lên vầng trăng sáng
trên cao, ánh mắt hắn thủy chung vẫn không mở ra, hai tay chắp sau lưng.
“Thanh Lân, gửi lệnh của ta cho toàn bộ Yêu Cung đi, nói với bọn họ chúng ta
đợi đủ rồi, nói với bọn họ 3 ngày nữa là ngày chúng ta công phá Trung Châu”.
Thanh Lân lập tức cung kính gật đầu, thân hình của nàng như một vì sao bắn vút
lên trời sau đó biến mất, bằng tốc độ của Thanh Lân thì tuyệt đối Vô Song có
thể an tâm, hơn nữa bản thân Thanh Lân sẽ không bao giờ làm hắn phải thất
vọng, Vô Song chưa bao giờ thiếu tin tưởng vào cô nàng có chút ngờ nghệch
nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ này.
Thanh Lân rời đi thì một người khác lại tới, một người mà hiếm ai có thể ngời
lại xuất hiện ở tòa hậu sơn này, Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm cung kính cúi đầu trước Vô Song, trên khuôn mặt của nàng thủy chung
vẫn luôn mang theo một nụ cười.
Không phải là không muốn khóc chỉ là nước mắt đã cạn khô.
Cười không phải là vui vẻ mà cười cho ngày mai đứng lên.
Vô Song nhìn Hoa Cẩm sau đó gật đầu “Đi đi, đến Thiên Minh Tông đi, dẫn bọn họ
tiến vào Hoa Tông đi”.
Hoa Cẩm thân hình vẫn cúi trước mặt Vô Song giọng nói của nàng mang theo sự
cung kính vô cùng “Xin nghe theo lệnh của đại nhân, ba ngày sau Hoa Cẩm chắc
chắn mởi được người của Thiên Minh Tông nhập trận Hoa Tông”.
Nói xong Hoa Cẩm đưa tay lên, đấu khí trên người nàng bùng nổ để rồi một
chưởng tự động đánh vào ngực mình, một ngụm máu phun mạnh ra, thân thể Hoa Cẩm
lảo đảo lùi về phía sau chỉ là khuôn mặt thủy chung chưa bao giờ thay đổi, nụ
cười chưa bao giờ tắt, ánh mắt mang theo một tia quyết tuyệt.
Thân hình Hoa Cẩm lảo đảo rời đi, rời khỏi Hoa Tông với vết thương không hề
nhẹ.
Vô Song nhìn theo thần hình kia bước đi chậm rãi gật đầu “Đủ tàn nhẫn, nữ nhân
này không tầm thường”.
Nói xong câu này Vô Song cũng từ từ mở mắt ra, lần đầu tiên sau 11 ngày hắn
mới bắt đầu mở mắt, ánh sáng mặt trang lúc này chiếu xuống làm bản thân Vô
Song có chút khó thích ứng, khiến đôi mắt hắn bất giác nhíu lại.
Sau 11 ngày linh hồn lực của Vô Song bắt đầu hồi phục, sau 11 ngày Vô Song hắn
lại là Vô Song, hắn lại có thể dùng hai mắt để chiến đấu.
Cảm nhận từng làn gió nhẹ thổi vào cơ thể, cảm nhận khung cảnh xinh đẹp nơi
đây sau đó Vô Song quay vào trong nhà, cảnh dù đẹp đến mấy cũng không bằng
người, cảnh dù mỹ lệ đến mấy cũng không bằng khuôn mặt giai nhân.
Đây có thể nói là lần đầu tiên sau hơn ba năm Vô Song mới lại được ngắm nhìn
dung nhan mỹ lệ đang say ngủ kia, khuôn mặt tuyệt mỹ, làn da trắng mịn màng,
đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt của Vân Vận có thể coi là tuyệt tác của thế gian
này, khuôn mặt này cho Vô Song một cảm giác bình yên khó tả.
Nếu Vô Song hắn không phải là Vô Song, nếu hắn chỉ là một nam tử bình thường
có lẽ hắn cùng Vân Vận sẽ lựa chọn ẩn tu nơi thâm sơn, được ngày ngày bên Vân
Vận, dược nhìn thấy nàng cười, được nhìn thấy nàng khóc, chia sẻ mọi thứ cùng
nàng, được tận hưởng sự yên bình ấm ám mà nàng mang lại có lẽ đã đủ rồi.
Tiểu Y Tiên ôn nhu như nước, Tiểu Y Tiên rất ít khi nói ra suy nghĩ của mình
mà chỉ dùng hành động để chứng minh, bản thân nàng luôn yên lặng đi theo Vô
Song, luôn yên lặng vì hắn làm mọi việc, nàng sẽ mãi mãi làm cái bóng của hắn,
chỉ cần hắn chịu nắm lấy tay nàng cùng bước đi thì nàng sẽ vĩnh viễn ở bên
hắn.
Thải Lân bản thân nàng sinh ra đã mang theo vương khí, nàng là vương giả trời
sinh, nàng lạnh lùng cao ngạo lãnh huyết vô tình nhưng ẩn trong cái vẻ bề
ngoài đó là một trái tim mềm yếu đến lạ thường, nàng yêu ai yêu đến chết, nàng
hận ai cũng là hận đến chết. Thải Lân không giống với Tiểu Y Tiên, nàng không
giỏi đi theo hắn, nàng không muốn cả đời chỉ làm cái bóng của hắn, nàng muốn
bước ra một bước, muốn có thể sóng vai cùng hắn, vì hắn san sẻ mọi việc.
Vân Vận thì không giống cả hai người, nàng luôn ở nguyên một chỗ, nàng biết
mình không có thể chất như Tiểu Y Tiên cũng không có tư chất của Thải Lân,
nàng không thông minh cũng chẳng có tâm kế, thứ nàng làm được chỉ là đợi chờ
cũng như năm xưa nàng ở Vân Lam Tông đợi hắn quay về vậy. Nàng không thể bước
theo Vô Song nhưng nàng luôn để cho hắn một chỗ, một chỗ để hắn có thể trở về,
một chỗ để hắn có thể nghỉ ngơi mỗi khi mệt mỏi. Không cần biết hắn đi xa bao
nhiêu nhưng chỉ cần hắn thấy mệt mỏi thì nàng sẽ ở bên hắn, vì hắn bầu bạn.
.............
Một lần nữa lại nằm trên giường, bàn tay của Vô Song mạnh mẽ kéo sát người Vân
Vận vào ngực mình, động tác này làm đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhíu lại
nhưng khi cảm nhận được khí tức quen thuộc, trên đôi môi đỏ mộng lại nở một nụ
cười xinh đẹp, đầu nàng cố rức vào ngực hắn, đôi tay ôm chặt lấy Vô Song.
Một buổi tối cứ như vậy tiếp tục lặng lẽ đi qua.
............
Khoảng thời gian tiếp theo là lúc Vân Vận tương đối bận bịu, chính nàng cũng
không hiểu tại sao mình ngày hôm qua còn là một trưởng lão không quyền không
thể mà mở mắt dậy người khác đã nói nàng là Tông Chủ việc này căn bản Vân Vận
chưa bao giờ nghĩ đến.
Tất nhiên người đầu tiên Vân Vận hoài nghi chính là Vô Song dù sao Vô Song
cũng là Yêu Chủ của Yêu Cung, cho dù kí ức của Vân Vận về Yêu Cung chỉ dừng
lại ở khoảng thời gian một năm trước lúc Vô Song thống nhất Bắc Vực, diệt được
Thiên Xà Phủ.
Chỉ đến khi Hoa bà bà ra mặt thì Vân Vận mới từ bỏ sự nghi ngờ với Vô Song dù
sao Vân Vận cùng Hoa bà bà thực sự vô cùng thân thiết, hai người ở một mình
trong ngọn núi này, suối 2 năm chỉ có Vân Vận cùng Hoa bà bà đến thăm nhau mà
thôi. Vân Vận không có cha cũng chẳng có mẹ, người quan trọng nhất với Vân Vận
chính nam nhân của nàng – Vô Song, đệ tử của nàng –Nạp Lan Yên Nhiên, sư phụ
của nàng – Vân Sơn cùng Hoa bà bà mà thôi.
Vô Song không phản đối nàng làm Hoa Tông tông chủ, cả Yên Nhiên cùng Hoa bà bà
thì lại càng mong nàng ngồi vào vị trí này, bằng cá tính của Vân Vận tất nhiên
không cách nào từ chối.
Vân Vận đã từng làm tông chủ Vân Lam Tông dù sao địa vị mới này không quá xa
lạ với nàng, Vô Song hoàn toàn tin tưởng bản thân Vân Vận có thể thích nghi
tốt, chưa kể còn có Hoa bà bà, Hoa Cẩm cùng Nạp Lan Yên Nhiên, ba nhân vật
đứng đầu ba thế hệ của Hoa Tông toàn lực trợ giúp.
...............
Lại nói về Hoa Cẩm nhân vật quan trọng nhất của Hoa Tông trong mắt Vô Song
hiện nay.
Ngày hôm đó sau khi Hoa Cẩm rời khỏi Hoa Tông với thương thế trong người nàng
đi thẳng đến Huyền Minh Tông, bản thân Hoa Cẩm là nữ nhân của Yêu Hoa Tà Quân
đương nhiên cũng không bị người Huyền Minh Tông ngăn cản, nàng rất nhanh có
thể tiến thẳng vào bên trong.
Màn đêm yên tĩnh Yêu Hoa Tà Quân vốn đang cực kỳ khoái trá sau cuộc nói chuyện
với Huyền Minh Lão Yêu, hắn thậm chí còn đang nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của
Vân Vận, bản thân Yêu Hoa Tà Quân chỉ đang đợi, hắn đang đợi tin lành mà Hoa
Cẩm mang đến, hắn đang đợi tin lành Hoa Cẩm thành tông chủ Hoa Tông.
Trong lúc đan gvoo cùng vui vẻ đột nhiên có người báo cho Yêu Hoa Tà Quân biết
Hoa Cẩm đến, điều này lại làm hắn phải nhíu mày, bình thường mà nói Hoa Cẩm
vốn không có lý do đi đến đây vào lúc muộn thế này, Hoa Cẩm thân là Tông Chủ
Hoa Tông đi đến Huyền Minh Tông đương nhiên không phải là việc dễ dàng dặc
biệt còn đang là nửa đêm.
Yêu Hoa Tà Quân tát nhiên không dám chậm trẽ, lập tức lao thăng ra ngoài đón
tiếp ‘tình nhân’ của mình chỉ là khi Yêu Hoa Tà Quân nhìn thấy Hoa Cẩm lập tức
biến sắc, khuôn mặt Hoa Cẩm tái nhợt, một tia máu còn vương trên khóe miệng.
Yêu Hoa Tà Quân ánh mắt lóe lên, trong lòng hắn có một dự cảm không ổn lập tức
lao về phía Hoa Cẩm, khuôn mặt phi thường quan tâm cũng phi thường lo lắng chỉ
là Yêu Hoa Tà Quân vốn không phát hiện ra, khóe miệng Hoa Cẩm nhè nhẹ cong
lên.
..............
Không ai rõ Hoa Cẩm nói gì với Yêu Hoa Tà Quân chỉ biết nàng rất nhanh được Tà
Quân đưa đi tinh dưỡng sau đó bản thân Yêu Hoa Tà Quân lập tức đi gặp Huyền
Minh Lão Yêu.
Giờ phút này Huyền Minh Lão Yêu đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên ánh mắt ông
ta cũng mở ra, tiếng bước chân rất gấp ở ngoài hành lang vang lên nhưng khí
tức người này rất quen thuộc, khí tức người này chính là của Yêu Hoa Tà Quân.
“Vào đi”.
Âm thanh khàn khàn của Huyền Minh Lão Yêu vang lên, lập tức Yêu Hoa Tà Quân
cũng tiến vào bên trong căn phòng sau đó tiện tay khép cửa lại, trên khuôn mặt
Yêu Hoa Tà Quân xuất hiện một nụ cười vui vẻ vô cùng.
“Tông chủ, có tin mừng rồi”.
Huyền Minh Lão Yêu cau mày lại sau đó mở miệng “Ồ tin mừng ?, nói đi ta muốn
nghe”.
Yêu Hoa Tà Quân chắp hai tay về phía trước “Bẩm Tông Chủ, bà già mãi không
chịu chết kia thực sự hôm nay đã quyết định nhường ngồi vị tông chủ lại cho kẻ
khác có điều bà ta không nhường cho Hoa Cẩm mà là nhường cho một nữ nhân
khác”.
Huyền Minh Lão Yêu lập tức bàn tay đấm thẳng vào chiếc bàn bên cạnh làm bàn
trà võ tan thành nghìn mảnh “Đây cũng là tin vui của ngươi ?”.
Yêu Hoa Tà Quân như quá quen với tính cách vị tông chủ này của mình vẫn thản
nhiên nói tiếp “Tông chủ, ngài không biết chứ Hoa Cẩm cô ta đang ở Huyền Minh
Tông ta, Hoa Cẩm cô ta muốn nhờ ta, nhờ Huyền Minh Tông trợ giúp lấy lại ngôi
vị tông chủ”.
“Ồ, có việc này”.
Huyền Minh Lão Yêu lại mỉm cười sau đó đứng bật dậy, khí tức nhị tinh đấu
thánh tỏa ra không giữ lại chút nào, bàn tay hắn nắm chặt lại.
“Ngươi cố gắng ổn định cô ta, cô ta là người dẫn đường cho chúng ta tấn công
Hoa Tông, ta sẽ liên lạc với Hồn Điện thậm chí là thêm cả Băng Hà Cốc nhất
định phải hợp nhất hai tông, nhất định phải khiến Huyền Minh Tông xưng hùng
Trung Châu”.
Yêu Hoa Tà Quân vui vẻ lùi lại “Tông chủ có điều Hoa Cẩm nói 3 ngày nữa kẻ
được chỉ định làm tông chủ kia sẽ nhậm chức, ba ngày nữa là thời gian thích
hợp nhất để ra tay”.
Huyền Minh Lão Yêu gật đầu nhưng sau đó như nhận ra cái gì đó lập tức quay đầu
lại “Có tin được không, Hoa Cẩm không phải cô ta thề sống chết với Hoa Tông
sao, hành động cõng rắn cắn gà nhà này không hợp với cô ta”.
Yêu Hoa Tà Quân nghe đến đây bật cười “Tông chủ ngài cứ an tâm, vị tông chủ
đời tiếp theo của Hoa Tông rõ ràng yếu hơn Hoa Cẩm nhiều lại mới gia nhập Hao
Tông có ba năm thời gian đã cướp đi vị trí của Hoa Cẩm thử hỏi sao nàng ta có
thể bình tĩnh, đặc biệt Hoa Cẩm lúc này còn đang trọng thương, theo nàng ta
nói Hoa bà bà chính là ra tay đả thương Hoa Cẩm, chính là muốn giết Hoa Cẩm để
mở đường cho vị tông chủ kia. Quan trọng nhất Hoa Cẩm sao dám nói dối thuộc
hạ”.
Nghe Yêu Hoa Tà Quân nói Huyền Minh Lão Yêu cũng bật cười, tiếng cười của hắn
vang vọng toàn bộ tòa nhà, Huyền Minh Lão Yêu chờ ngày này lâu lắm rồi.
3 ngày sau, kiếm chỉ Hoa Tông.
(xin lỗi các bạn chương này hơi ngắn).
(Web tắt nút cảm ơn ở mỗi chương truyện rồi nên các bạn không cần hỏi nữa nhé
:D).
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv
Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.
Hãy đọc truyện tại truyenyy để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc
cùng tác giả.
P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.
Một ngày cứ thế trôi qua, một ngày không hề bình yên đối với toàn bộ Hoa Tông,
chỉ buồn cười là Vân Vận dĩ nhiên vẫn không hay biết gì.
Vân Vận lúc này đang say ngủ trong lồng ngực Vô Song, thân thể tuyệt mỹ cùng
những đường cong động lòng người, một tay khẽ vuốt ve lên làn da trắng mịn của
nàng, Vô Song chậm rãi mỉm cười, hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, nhẹ nhàng rời
khỏi căn nhà của Vân Vận.
Ngày đã qua, đêm lại tới.
Đêm nay là một đêm dài, thật dài.
Sau khi Vô Song bước ra có một bóng hình lặng lẽ hiện thân theo hắn, người này
chính là Thanh Lân.
Vô Song không cần quay đầu lại, khuôn mặt của hắn hướng lên vầng trăng sáng
trên cao, ánh mắt hắn thủy chung vẫn không mở ra, hai tay chắp sau lưng.
“Thanh Lân, gửi lệnh của ta cho toàn bộ Yêu Cung đi, nói với bọn họ chúng ta
đợi đủ rồi, nói với bọn họ 3 ngày nữa là ngày chúng ta công phá Trung Châu”.
Thanh Lân lập tức cung kính gật đầu, thân hình của nàng như một vì sao bắn vút
lên trời sau đó biến mất, bằng tốc độ của Thanh Lân thì tuyệt đối Vô Song có
thể an tâm, hơn nữa bản thân Thanh Lân sẽ không bao giờ làm hắn phải thất
vọng, Vô Song chưa bao giờ thiếu tin tưởng vào cô nàng có chút ngờ nghệch
nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ này.
Thanh Lân rời đi thì một người khác lại tới, một người mà hiếm ai có thể ngời
lại xuất hiện ở tòa hậu sơn này, Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm cung kính cúi đầu trước Vô Song, trên khuôn mặt của nàng thủy chung
vẫn luôn mang theo một nụ cười.
Không phải là không muốn khóc chỉ là nước mắt đã cạn khô.
Cười không phải là vui vẻ mà cười cho ngày mai đứng lên.
Vô Song nhìn Hoa Cẩm sau đó gật đầu “Đi đi, đến Thiên Minh Tông đi, dẫn bọn họ
tiến vào Hoa Tông đi”.
Hoa Cẩm thân hình vẫn cúi trước mặt Vô Song giọng nói của nàng mang theo sự
cung kính vô cùng “Xin nghe theo lệnh của đại nhân, ba ngày sau Hoa Cẩm chắc
chắn mởi được người của Thiên Minh Tông nhập trận Hoa Tông”.
Nói xong Hoa Cẩm đưa tay lên, đấu khí trên người nàng bùng nổ để rồi một
chưởng tự động đánh vào ngực mình, một ngụm máu phun mạnh ra, thân thể Hoa Cẩm
lảo đảo lùi về phía sau chỉ là khuôn mặt thủy chung chưa bao giờ thay đổi, nụ
cười chưa bao giờ tắt, ánh mắt mang theo một tia quyết tuyệt.
Thân hình Hoa Cẩm lảo đảo rời đi, rời khỏi Hoa Tông với vết thương không hề
nhẹ.
Vô Song nhìn theo thần hình kia bước đi chậm rãi gật đầu “Đủ tàn nhẫn, nữ nhân
này không tầm thường”.
Nói xong câu này Vô Song cũng từ từ mở mắt ra, lần đầu tiên sau 11 ngày hắn
mới bắt đầu mở mắt, ánh sáng mặt trang lúc này chiếu xuống làm bản thân Vô
Song có chút khó thích ứng, khiến đôi mắt hắn bất giác nhíu lại.
Sau 11 ngày linh hồn lực của Vô Song bắt đầu hồi phục, sau 11 ngày Vô Song hắn
lại là Vô Song, hắn lại có thể dùng hai mắt để chiến đấu.
Cảm nhận từng làn gió nhẹ thổi vào cơ thể, cảm nhận khung cảnh xinh đẹp nơi
đây sau đó Vô Song quay vào trong nhà, cảnh dù đẹp đến mấy cũng không bằng
người, cảnh dù mỹ lệ đến mấy cũng không bằng khuôn mặt giai nhân.
Đây có thể nói là lần đầu tiên sau hơn ba năm Vô Song mới lại được ngắm nhìn
dung nhan mỹ lệ đang say ngủ kia, khuôn mặt tuyệt mỹ, làn da trắng mịn màng,
đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt của Vân Vận có thể coi là tuyệt tác của thế gian
này, khuôn mặt này cho Vô Song một cảm giác bình yên khó tả.
Nếu Vô Song hắn không phải là Vô Song, nếu hắn chỉ là một nam tử bình thường
có lẽ hắn cùng Vân Vận sẽ lựa chọn ẩn tu nơi thâm sơn, được ngày ngày bên Vân
Vận, dược nhìn thấy nàng cười, được nhìn thấy nàng khóc, chia sẻ mọi thứ cùng
nàng, được tận hưởng sự yên bình ấm ám mà nàng mang lại có lẽ đã đủ rồi.
Tiểu Y Tiên ôn nhu như nước, Tiểu Y Tiên rất ít khi nói ra suy nghĩ của mình
mà chỉ dùng hành động để chứng minh, bản thân nàng luôn yên lặng đi theo Vô
Song, luôn yên lặng vì hắn làm mọi việc, nàng sẽ mãi mãi làm cái bóng của hắn,
chỉ cần hắn chịu nắm lấy tay nàng cùng bước đi thì nàng sẽ vĩnh viễn ở bên
hắn.
Thải Lân bản thân nàng sinh ra đã mang theo vương khí, nàng là vương giả trời
sinh, nàng lạnh lùng cao ngạo lãnh huyết vô tình nhưng ẩn trong cái vẻ bề
ngoài đó là một trái tim mềm yếu đến lạ thường, nàng yêu ai yêu đến chết, nàng
hận ai cũng là hận đến chết. Thải Lân không giống với Tiểu Y Tiên, nàng không
giỏi đi theo hắn, nàng không muốn cả đời chỉ làm cái bóng của hắn, nàng muốn
bước ra một bước, muốn có thể sóng vai cùng hắn, vì hắn san sẻ mọi việc.
Vân Vận thì không giống cả hai người, nàng luôn ở nguyên một chỗ, nàng biết
mình không có thể chất như Tiểu Y Tiên cũng không có tư chất của Thải Lân,
nàng không thông minh cũng chẳng có tâm kế, thứ nàng làm được chỉ là đợi chờ
cũng như năm xưa nàng ở Vân Lam Tông đợi hắn quay về vậy. Nàng không thể bước
theo Vô Song nhưng nàng luôn để cho hắn một chỗ, một chỗ để hắn có thể trở về,
một chỗ để hắn có thể nghỉ ngơi mỗi khi mệt mỏi. Không cần biết hắn đi xa bao
nhiêu nhưng chỉ cần hắn thấy mệt mỏi thì nàng sẽ ở bên hắn, vì hắn bầu bạn.
.............
Một lần nữa lại nằm trên giường, bàn tay của Vô Song mạnh mẽ kéo sát người Vân
Vận vào ngực mình, động tác này làm đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhíu lại
nhưng khi cảm nhận được khí tức quen thuộc, trên đôi môi đỏ mộng lại nở một nụ
cười xinh đẹp, đầu nàng cố rức vào ngực hắn, đôi tay ôm chặt lấy Vô Song.
Một buổi tối cứ như vậy tiếp tục lặng lẽ đi qua.
............
Khoảng thời gian tiếp theo là lúc Vân Vận tương đối bận bịu, chính nàng cũng
không hiểu tại sao mình ngày hôm qua còn là một trưởng lão không quyền không
thể mà mở mắt dậy người khác đã nói nàng là Tông Chủ việc này căn bản Vân Vận
chưa bao giờ nghĩ đến.
Tất nhiên người đầu tiên Vân Vận hoài nghi chính là Vô Song dù sao Vô Song
cũng là Yêu Chủ của Yêu Cung, cho dù kí ức của Vân Vận về Yêu Cung chỉ dừng
lại ở khoảng thời gian một năm trước lúc Vô Song thống nhất Bắc Vực, diệt được
Thiên Xà Phủ.
Chỉ đến khi Hoa bà bà ra mặt thì Vân Vận mới từ bỏ sự nghi ngờ với Vô Song dù
sao Vân Vận cùng Hoa bà bà thực sự vô cùng thân thiết, hai người ở một mình
trong ngọn núi này, suối 2 năm chỉ có Vân Vận cùng Hoa bà bà đến thăm nhau mà
thôi. Vân Vận không có cha cũng chẳng có mẹ, người quan trọng nhất với Vân Vận
chính nam nhân của nàng – Vô Song, đệ tử của nàng –Nạp Lan Yên Nhiên, sư phụ
của nàng – Vân Sơn cùng Hoa bà bà mà thôi.
Vô Song không phản đối nàng làm Hoa Tông tông chủ, cả Yên Nhiên cùng Hoa bà bà
thì lại càng mong nàng ngồi vào vị trí này, bằng cá tính của Vân Vận tất nhiên
không cách nào từ chối.
Vân Vận đã từng làm tông chủ Vân Lam Tông dù sao địa vị mới này không quá xa
lạ với nàng, Vô Song hoàn toàn tin tưởng bản thân Vân Vận có thể thích nghi
tốt, chưa kể còn có Hoa bà bà, Hoa Cẩm cùng Nạp Lan Yên Nhiên, ba nhân vật
đứng đầu ba thế hệ của Hoa Tông toàn lực trợ giúp.
...............
Lại nói về Hoa Cẩm nhân vật quan trọng nhất của Hoa Tông trong mắt Vô Song
hiện nay.
Ngày hôm đó sau khi Hoa Cẩm rời khỏi Hoa Tông với thương thế trong người nàng
đi thẳng đến Huyền Minh Tông, bản thân Hoa Cẩm là nữ nhân của Yêu Hoa Tà Quân
đương nhiên cũng không bị người Huyền Minh Tông ngăn cản, nàng rất nhanh có
thể tiến thẳng vào bên trong.
Màn đêm yên tĩnh Yêu Hoa Tà Quân vốn đang cực kỳ khoái trá sau cuộc nói chuyện
với Huyền Minh Lão Yêu, hắn thậm chí còn đang nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của
Vân Vận, bản thân Yêu Hoa Tà Quân chỉ đang đợi, hắn đang đợi tin lành mà Hoa
Cẩm mang đến, hắn đang đợi tin lành Hoa Cẩm thành tông chủ Hoa Tông.
Trong lúc đan gvoo cùng vui vẻ đột nhiên có người báo cho Yêu Hoa Tà Quân biết
Hoa Cẩm đến, điều này lại làm hắn phải nhíu mày, bình thường mà nói Hoa Cẩm
vốn không có lý do đi đến đây vào lúc muộn thế này, Hoa Cẩm thân là Tông Chủ
Hoa Tông đi đến Huyền Minh Tông đương nhiên không phải là việc dễ dàng dặc
biệt còn đang là nửa đêm.
Yêu Hoa Tà Quân tát nhiên không dám chậm trẽ, lập tức lao thăng ra ngoài đón
tiếp ‘tình nhân’ của mình chỉ là khi Yêu Hoa Tà Quân nhìn thấy Hoa Cẩm lập tức
biến sắc, khuôn mặt Hoa Cẩm tái nhợt, một tia máu còn vương trên khóe miệng.
Yêu Hoa Tà Quân ánh mắt lóe lên, trong lòng hắn có một dự cảm không ổn lập tức
lao về phía Hoa Cẩm, khuôn mặt phi thường quan tâm cũng phi thường lo lắng chỉ
là Yêu Hoa Tà Quân vốn không phát hiện ra, khóe miệng Hoa Cẩm nhè nhẹ cong
lên.
..............
Không ai rõ Hoa Cẩm nói gì với Yêu Hoa Tà Quân chỉ biết nàng rất nhanh được Tà
Quân đưa đi tinh dưỡng sau đó bản thân Yêu Hoa Tà Quân lập tức đi gặp Huyền
Minh Lão Yêu.
Giờ phút này Huyền Minh Lão Yêu đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên ánh mắt ông
ta cũng mở ra, tiếng bước chân rất gấp ở ngoài hành lang vang lên nhưng khí
tức người này rất quen thuộc, khí tức người này chính là của Yêu Hoa Tà Quân.
“Vào đi”.
Âm thanh khàn khàn của Huyền Minh Lão Yêu vang lên, lập tức Yêu Hoa Tà Quân
cũng tiến vào bên trong căn phòng sau đó tiện tay khép cửa lại, trên khuôn mặt
Yêu Hoa Tà Quân xuất hiện một nụ cười vui vẻ vô cùng.
“Tông chủ, có tin mừng rồi”.
Huyền Minh Lão Yêu cau mày lại sau đó mở miệng “Ồ tin mừng ?, nói đi ta muốn
nghe”.
Yêu Hoa Tà Quân chắp hai tay về phía trước “Bẩm Tông Chủ, bà già mãi không
chịu chết kia thực sự hôm nay đã quyết định nhường ngồi vị tông chủ lại cho kẻ
khác có điều bà ta không nhường cho Hoa Cẩm mà là nhường cho một nữ nhân
khác”.
Huyền Minh Lão Yêu lập tức bàn tay đấm thẳng vào chiếc bàn bên cạnh làm bàn
trà võ tan thành nghìn mảnh “Đây cũng là tin vui của ngươi ?”.
Yêu Hoa Tà Quân như quá quen với tính cách vị tông chủ này của mình vẫn thản
nhiên nói tiếp “Tông chủ, ngài không biết chứ Hoa Cẩm cô ta đang ở Huyền Minh
Tông ta, Hoa Cẩm cô ta muốn nhờ ta, nhờ Huyền Minh Tông trợ giúp lấy lại ngôi
vị tông chủ”.
“Ồ, có việc này”.
Huyền Minh Lão Yêu lại mỉm cười sau đó đứng bật dậy, khí tức nhị tinh đấu
thánh tỏa ra không giữ lại chút nào, bàn tay hắn nắm chặt lại.
“Ngươi cố gắng ổn định cô ta, cô ta là người dẫn đường cho chúng ta tấn công
Hoa Tông, ta sẽ liên lạc với Hồn Điện thậm chí là thêm cả Băng Hà Cốc nhất
định phải hợp nhất hai tông, nhất định phải khiến Huyền Minh Tông xưng hùng
Trung Châu”.
Yêu Hoa Tà Quân vui vẻ lùi lại “Tông chủ có điều Hoa Cẩm nói 3 ngày nữa kẻ
được chỉ định làm tông chủ kia sẽ nhậm chức, ba ngày nữa là thời gian thích
hợp nhất để ra tay”.
Huyền Minh Lão Yêu gật đầu nhưng sau đó như nhận ra cái gì đó lập tức quay đầu
lại “Có tin được không, Hoa Cẩm không phải cô ta thề sống chết với Hoa Tông
sao, hành động cõng rắn cắn gà nhà này không hợp với cô ta”.
Yêu Hoa Tà Quân nghe đến đây bật cười “Tông chủ ngài cứ an tâm, vị tông chủ
đời tiếp theo của Hoa Tông rõ ràng yếu hơn Hoa Cẩm nhiều lại mới gia nhập Hao
Tông có ba năm thời gian đã cướp đi vị trí của Hoa Cẩm thử hỏi sao nàng ta có
thể bình tĩnh, đặc biệt Hoa Cẩm lúc này còn đang trọng thương, theo nàng ta
nói Hoa bà bà chính là ra tay đả thương Hoa Cẩm, chính là muốn giết Hoa Cẩm để
mở đường cho vị tông chủ kia. Quan trọng nhất Hoa Cẩm sao dám nói dối thuộc
hạ”.
Nghe Yêu Hoa Tà Quân nói Huyền Minh Lão Yêu cũng bật cười, tiếng cười của hắn
vang vọng toàn bộ tòa nhà, Huyền Minh Lão Yêu chờ ngày này lâu lắm rồi.
3 ngày sau, kiếm chỉ Hoa Tông.
Một ngày cứ thế trôi qua, một ngày không hề bình yên đối với toàn bộ Hoa Tông,
chỉ buồn cười là Vân Vận dĩ nhiên vẫn không hay biết gì.
Vân Vận lúc này đang say ngủ trong lồng ngực Vô Song, thân thể tuyệt mỹ cùng
những đường cong động lòng người, một tay khẽ vuốt ve lên làn da trắng mịn của
nàng, Vô Song chậm rãi mỉm cười, hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, nhẹ nhàng rời
khỏi căn nhà của Vân Vận.
Ngày đã qua, đêm lại tới.
Đêm nay là một đêm dài, thật dài.
Sau khi Vô Song bước ra có một bóng hình lặng lẽ hiện thân theo hắn, người này
chính là Thanh Lân.
Vô Song không cần quay đầu lại, khuôn mặt của hắn hướng lên vầng trăng sáng
trên cao, ánh mắt hắn thủy chung vẫn không mở ra, hai tay chắp sau lưng.
“Thanh Lân, gửi lệnh của ta cho toàn bộ Yêu Cung đi, nói với bọn họ chúng ta
đợi đủ rồi, nói với bọn họ 3 ngày nữa là ngày chúng ta công phá Trung Châu”.
Thanh Lân lập tức cung kính gật đầu, thân hình của nàng như một vì sao bắn vút
lên trời sau đó biến mất, bằng tốc độ của Thanh Lân thì tuyệt đối Vô Song có
thể an tâm, hơn nữa bản thân Thanh Lân sẽ không bao giờ làm hắn phải thất
vọng, Vô Song chưa bao giờ thiếu tin tưởng vào cô nàng có chút ngờ nghệch
nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ này.
Thanh Lân rời đi thì một người khác lại tới, một người mà hiếm ai có thể ngời
lại xuất hiện ở tòa hậu sơn này, Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm cung kính cúi đầu trước Vô Song, trên khuôn mặt của nàng thủy chung
vẫn luôn mang theo một nụ cười.
Không phải là không muốn khóc chỉ là nước mắt đã cạn khô.
Cười không phải là vui vẻ mà cười cho ngày mai đứng lên.
Vô Song nhìn Hoa Cẩm sau đó gật đầu “Đi đi, đến Thiên Minh Tông đi, dẫn bọn họ
tiến vào Hoa Tông đi”.
Hoa Cẩm thân hình vẫn cúi trước mặt Vô Song giọng nói của nàng mang theo sự
cung kính vô cùng “Xin nghe theo lệnh của đại nhân, ba ngày sau Hoa Cẩm chắc
chắn mởi được người của Thiên Minh Tông nhập trận Hoa Tông”.
Nói xong Hoa Cẩm đưa tay lên, đấu khí trên người nàng bùng nổ để rồi một
chưởng tự động đánh vào ngực mình, một ngụm máu phun mạnh ra, thân thể Hoa Cẩm
lảo đảo lùi về phía sau chỉ là khuôn mặt thủy chung chưa bao giờ thay đổi, nụ
cười chưa bao giờ tắt, ánh mắt mang theo một tia quyết tuyệt.
Thân hình Hoa Cẩm lảo đảo rời đi, rời khỏi Hoa Tông với vết thương không hề
nhẹ.
Vô Song nhìn theo thần hình kia bước đi chậm rãi gật đầu “Đủ tàn nhẫn, nữ nhân
này không tầm thường”.
Nói xong câu này Vô Song cũng từ từ mở mắt ra, lần đầu tiên sau 11 ngày hắn
mới bắt đầu mở mắt, ánh sáng mặt trang lúc này chiếu xuống làm bản thân Vô
Song có chút khó thích ứng, khiến đôi mắt hắn bất giác nhíu lại.
Sau 11 ngày linh hồn lực của Vô Song bắt đầu hồi phục, sau 11 ngày Vô Song hắn
lại là Vô Song, hắn lại có thể dùng hai mắt để chiến đấu.
Cảm nhận từng làn gió nhẹ thổi vào cơ thể, cảm nhận khung cảnh xinh đẹp nơi
đây sau đó Vô Song quay vào trong nhà, cảnh dù đẹp đến mấy cũng không bằng
người, cảnh dù mỹ lệ đến mấy cũng không bằng khuôn mặt giai nhân.
Đây có thể nói là lần đầu tiên sau hơn ba năm Vô Song mới lại được ngắm nhìn
dung nhan mỹ lệ đang say ngủ kia, khuôn mặt tuyệt mỹ, làn da trắng mịn màng,
đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt của Vân Vận có thể coi là tuyệt tác của thế gian
này, khuôn mặt này cho Vô Song một cảm giác bình yên khó tả.
Nếu Vô Song hắn không phải là Vô Song, nếu hắn chỉ là một nam tử bình thường
có lẽ hắn cùng Vân Vận sẽ lựa chọn ẩn tu nơi thâm sơn, được ngày ngày bên Vân
Vận, dược nhìn thấy nàng cười, được nhìn thấy nàng khóc, chia sẻ mọi thứ cùng
nàng, được tận hưởng sự yên bình ấm ám mà nàng mang lại có lẽ đã đủ rồi.
Tiểu Y Tiên ôn nhu như nước, Tiểu Y Tiên rất ít khi nói ra suy nghĩ của mình
mà chỉ dùng hành động để chứng minh, bản thân nàng luôn yên lặng đi theo Vô
Song, luôn yên lặng vì hắn làm mọi việc, nàng sẽ mãi mãi làm cái bóng của hắn,
chỉ cần hắn chịu nắm lấy tay nàng cùng bước đi thì nàng sẽ vĩnh viễn ở bên
hắn.
Thải Lân bản thân nàng sinh ra đã mang theo vương khí, nàng là vương giả trời
sinh, nàng lạnh lùng cao ngạo lãnh huyết vô tình nhưng ẩn trong cái vẻ bề
ngoài đó là một trái tim mềm yếu đến lạ thường, nàng yêu ai yêu đến chết, nàng
hận ai cũng là hận đến chết. Thải Lân không giống với Tiểu Y Tiên, nàng không
giỏi đi theo hắn, nàng không muốn cả đời chỉ làm cái bóng của hắn, nàng muốn
bước ra một bước, muốn có thể sóng vai cùng hắn, vì hắn san sẻ mọi việc.
Vân Vận thì không giống cả hai người, nàng luôn ở nguyên một chỗ, nàng biết
mình không có thể chất như Tiểu Y Tiên cũng không có tư chất của Thải Lân,
nàng không thông minh cũng chẳng có tâm kế, thứ nàng làm được chỉ là đợi chờ
cũng như năm xưa nàng ở Vân Lam Tông đợi hắn quay về vậy. Nàng không thể bước
theo Vô Song nhưng nàng luôn để cho hắn một chỗ, một chỗ để hắn có thể trở về,
một chỗ để hắn có thể nghỉ ngơi mỗi khi mệt mỏi. Không cần biết hắn đi xa bao
nhiêu nhưng chỉ cần hắn thấy mệt mỏi thì nàng sẽ ở bên hắn, vì hắn bầu bạn.
.............
Một lần nữa lại nằm trên giường, bàn tay của Vô Song mạnh mẽ kéo sát người Vân
Vận vào ngực mình, động tác này làm đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhíu lại
nhưng khi cảm nhận được khí tức quen thuộc, trên đôi môi đỏ mộng lại nở một nụ
cười xinh đẹp, đầu nàng cố rức vào ngực hắn, đôi tay ôm chặt lấy Vô Song.
Một buổi tối cứ như vậy tiếp tục lặng lẽ đi qua.
............
Khoảng thời gian tiếp theo là lúc Vân Vận tương đối bận bịu, chính nàng cũng
không hiểu tại sao mình ngày hôm qua còn là một trưởng lão không quyền không
thể mà mở mắt dậy người khác đã nói nàng là Tông Chủ việc này căn bản Vân Vận
chưa bao giờ nghĩ đến.
Tất nhiên người đầu tiên Vân Vận hoài nghi chính là Vô Song dù sao Vô Song
cũng là Yêu Chủ của Yêu Cung, cho dù kí ức của Vân Vận về Yêu Cung chỉ dừng
lại ở khoảng thời gian một năm trước lúc Vô Song thống nhất Bắc Vực, diệt được
Thiên Xà Phủ.
Chỉ đến khi Hoa bà bà ra mặt thì Vân Vận mới từ bỏ sự nghi ngờ với Vô Song dù
sao Vân Vận cùng Hoa bà bà thực sự vô cùng thân thiết, hai người ở một mình
trong ngọn núi này, suối 2 năm chỉ có Vân Vận cùng Hoa bà bà đến thăm nhau mà
thôi. Vân Vận không có cha cũng chẳng có mẹ, người quan trọng nhất với Vân Vận
chính nam nhân của nàng – Vô Song, đệ tử của nàng –Nạp Lan Yên Nhiên, sư phụ
của nàng – Vân Sơn cùng Hoa bà bà mà thôi.
Vô Song không phản đối nàng làm Hoa Tông tông chủ, cả Yên Nhiên cùng Hoa bà bà
thì lại càng mong nàng ngồi vào vị trí này, bằng cá tính của Vân Vận tất nhiên
không cách nào từ chối.
Vân Vận đã từng làm tông chủ Vân Lam Tông dù sao địa vị mới này không quá xa
lạ với nàng, Vô Song hoàn toàn tin tưởng bản thân Vân Vận có thể thích nghi
tốt, chưa kể còn có Hoa bà bà, Hoa Cẩm cùng Nạp Lan Yên Nhiên, ba nhân vật
đứng đầu ba thế hệ của Hoa Tông toàn lực trợ giúp.
...............
Lại nói về Hoa Cẩm nhân vật quan trọng nhất của Hoa Tông trong mắt Vô Song
hiện nay.
Ngày hôm đó sau khi Hoa Cẩm rời khỏi Hoa Tông với thương thế trong người nàng
đi thẳng đến Huyền Minh Tông, bản thân Hoa Cẩm là nữ nhân của Yêu Hoa Tà Quân
đương nhiên cũng không bị người Huyền Minh Tông ngăn cản, nàng rất nhanh có
thể tiến thẳng vào bên trong.
Màn đêm yên tĩnh Yêu Hoa Tà Quân vốn đang cực kỳ khoái trá sau cuộc nói chuyện
với Huyền Minh Lão Yêu, hắn thậm chí còn đang nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của
Vân Vận, bản thân Yêu Hoa Tà Quân chỉ đang đợi, hắn đang đợi tin lành mà Hoa
Cẩm mang đến, hắn đang đợi tin lành Hoa Cẩm thành tông chủ Hoa Tông.
Trong lúc đan gvoo cùng vui vẻ đột nhiên có người báo cho Yêu Hoa Tà Quân biết
Hoa Cẩm đến, điều này lại làm hắn phải nhíu mày, bình thường mà nói Hoa Cẩm
vốn không có lý do đi đến đây vào lúc muộn thế này, Hoa Cẩm thân là Tông Chủ
Hoa Tông đi đến Huyền Minh Tông đương nhiên không phải là việc dễ dàng dặc
biệt còn đang là nửa đêm.
Yêu Hoa Tà Quân tát nhiên không dám chậm trẽ, lập tức lao thăng ra ngoài đón
tiếp ‘tình nhân’ của mình chỉ là khi Yêu Hoa Tà Quân nhìn thấy Hoa Cẩm lập tức
biến sắc, khuôn mặt Hoa Cẩm tái nhợt, một tia máu còn vương trên khóe miệng.
Yêu Hoa Tà Quân ánh mắt lóe lên, trong lòng hắn có một dự cảm không ổn lập tức
lao về phía Hoa Cẩm, khuôn mặt phi thường quan tâm cũng phi thường lo lắng chỉ
là Yêu Hoa Tà Quân vốn không phát hiện ra, khóe miệng Hoa Cẩm nhè nhẹ cong
lên.
..............
Không ai rõ Hoa Cẩm nói gì với Yêu Hoa Tà Quân chỉ biết nàng rất nhanh được Tà
Quân đưa đi tinh dưỡng sau đó bản thân Yêu Hoa Tà Quân lập tức đi gặp Huyền
Minh Lão Yêu.
Giờ phút này Huyền Minh Lão Yêu đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên ánh mắt ông
ta cũng mở ra, tiếng bước chân rất gấp ở ngoài hành lang vang lên nhưng khí
tức người này rất quen thuộc, khí tức người này chính là của Yêu Hoa Tà Quân.
“Vào đi”.
Âm thanh khàn khàn của Huyền Minh Lão Yêu vang lên, lập tức Yêu Hoa Tà Quân
cũng tiến vào bên trong căn phòng sau đó tiện tay khép cửa lại, trên khuôn mặt
Yêu Hoa Tà Quân xuất hiện một nụ cười vui vẻ vô cùng.
“Tông chủ, có tin mừng rồi”.
Huyền Minh Lão Yêu cau mày lại sau đó mở miệng “Ồ tin mừng ?, nói đi ta muốn
nghe”.
Yêu Hoa Tà Quân chắp hai tay về phía trước “Bẩm Tông Chủ, bà già mãi không
chịu chết kia thực sự hôm nay đã quyết định nhường ngồi vị tông chủ lại cho kẻ
khác có điều bà ta không nhường cho Hoa Cẩm mà là nhường cho một nữ nhân
khác”.
Huyền Minh Lão Yêu lập tức bàn tay đấm thẳng vào chiếc bàn bên cạnh làm bàn
trà võ tan thành nghìn mảnh “Đây cũng là tin vui của ngươi ?”.
Yêu Hoa Tà Quân như quá quen với tính cách vị tông chủ này của mình vẫn thản
nhiên nói tiếp “Tông chủ, ngài không biết chứ Hoa Cẩm cô ta đang ở Huyền Minh
Tông ta, Hoa Cẩm cô ta muốn nhờ ta, nhờ Huyền Minh Tông trợ giúp lấy lại ngôi
vị tông chủ”.
“Ồ, có việc này”.
Huyền Minh Lão Yêu lại mỉm cười sau đó đứng bật dậy, khí tức nhị tinh đấu
thánh tỏa ra không giữ lại chút nào, bàn tay hắn nắm chặt lại.
“Ngươi cố gắng ổn định cô ta, cô ta là người dẫn đường cho chúng ta tấn công
Hoa Tông, ta sẽ liên lạc với Hồn Điện thậm chí là thêm cả Băng Hà Cốc nhất
định phải hợp nhất hai tông, nhất định phải khiến Huyền Minh Tông xưng hùng
Trung Châu”.
Yêu Hoa Tà Quân vui vẻ lùi lại “Tông chủ có điều Hoa Cẩm nói 3 ngày nữa kẻ
được chỉ định làm tông chủ kia sẽ nhậm chức, ba ngày nữa là thời gian thích
hợp nhất để ra tay”.
Huyền Minh Lão Yêu gật đầu nhưng sau đó như nhận ra cái gì đó lập tức quay đầu
lại “Có tin được không, Hoa Cẩm không phải cô ta thề sống chết với Hoa Tông
sao, hành động cõng rắn cắn gà nhà này không hợp với cô ta”.
Yêu Hoa Tà Quân nghe đến đây bật cười “Tông chủ ngài cứ an tâm, vị tông chủ
đời tiếp theo của Hoa Tông rõ ràng yếu hơn Hoa Cẩm nhiều lại mới gia nhập Hao
Tông có ba năm thời gian đã cướp đi vị trí của Hoa Cẩm thử hỏi sao nàng ta có
thể bình tĩnh, đặc biệt Hoa Cẩm lúc này còn đang trọng thương, theo nàng ta
nói Hoa bà bà chính là ra tay đả thương Hoa Cẩm, chính là muốn giết Hoa Cẩm để
mở đường cho vị tông chủ kia. Quan trọng nhất Hoa Cẩm sao dám nói dối thuộc
hạ”.
Nghe Yêu Hoa Tà Quân nói Huyền Minh Lão Yêu cũng bật cười, tiếng cười của hắn
vang vọng toàn bộ tòa nhà, Huyền Minh Lão Yêu chờ ngày này lâu lắm rồi.
3 ngày sau, kiếm chỉ Hoa Tông.
Một ngày cứ thế trôi qua, một ngày không hề bình yên đối với toàn bộ Hoa Tông,
chỉ buồn cười là Vân Vận dĩ nhiên vẫn không hay biết gì.
Vân Vận lúc này đang say ngủ trong lồng ngực Vô Song, thân thể tuyệt mỹ cùng
những đường cong động lòng người, một tay khẽ vuốt ve lên làn da trắng mịn của
nàng, Vô Song chậm rãi mỉm cười, hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, nhẹ nhàng rời
khỏi căn nhà của Vân Vận.
Ngày đã qua, đêm lại tới.
Đêm nay là một đêm dài, thật dài.
Sau khi Vô Song bước ra có một bóng hình lặng lẽ hiện thân theo hắn, người này
chính là Thanh Lân.
Vô Song không cần quay đầu lại, khuôn mặt của hắn hướng lên vầng trăng sáng
trên cao, ánh mắt hắn thủy chung vẫn không mở ra, hai tay chắp sau lưng.
“Thanh Lân, gửi lệnh của ta cho toàn bộ Yêu Cung đi, nói với bọn họ chúng ta
đợi đủ rồi, nói với bọn họ 3 ngày nữa là ngày chúng ta công phá Trung Châu”.
Thanh Lân lập tức cung kính gật đầu, thân hình của nàng như một vì sao bắn vút
lên trời sau đó biến mất, bằng tốc độ của Thanh Lân thì tuyệt đối Vô Song có
thể an tâm, hơn nữa bản thân Thanh Lân sẽ không bao giờ làm hắn phải thất
vọng, Vô Song chưa bao giờ thiếu tin tưởng vào cô nàng có chút ngờ nghệch
nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ này.
Thanh Lân rời đi thì một người khác lại tới, một người mà hiếm ai có thể ngời
lại xuất hiện ở tòa hậu sơn này, Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm cung kính cúi đầu trước Vô Song, trên khuôn mặt của nàng thủy chung
vẫn luôn mang theo một nụ cười.
Không phải là không muốn khóc chỉ là nước mắt đã cạn khô.
Cười không phải là vui vẻ mà cười cho ngày mai đứng lên.
Vô Song nhìn Hoa Cẩm sau đó gật đầu “Đi đi, đến Thiên Minh Tông đi, dẫn bọn họ
tiến vào Hoa Tông đi”.
Hoa Cẩm thân hình vẫn cúi trước mặt Vô Song giọng nói của nàng mang theo sự
cung kính vô cùng “Xin nghe theo lệnh của đại nhân, ba ngày sau Hoa Cẩm chắc
chắn mởi được người của Thiên Minh Tông nhập trận Hoa Tông”.
Nói xong Hoa Cẩm đưa tay lên, đấu khí trên người nàng bùng nổ để rồi một
chưởng tự động đánh vào ngực mình, một ngụm máu phun mạnh ra, thân thể Hoa Cẩm
lảo đảo lùi về phía sau chỉ là khuôn mặt thủy chung chưa bao giờ thay đổi, nụ
cười chưa bao giờ tắt, ánh mắt mang theo một tia quyết tuyệt.
Thân hình Hoa Cẩm lảo đảo rời đi, rời khỏi Hoa Tông với vết thương không hề
nhẹ.
Vô Song nhìn theo thần hình kia bước đi chậm rãi gật đầu “Đủ tàn nhẫn, nữ nhân
này không tầm thường”.
Nói xong câu này Vô Song cũng từ từ mở mắt ra, lần đầu tiên sau 11 ngày hắn
mới bắt đầu mở mắt, ánh sáng mặt trang lúc này chiếu xuống làm bản thân Vô
Song có chút khó thích ứng, khiến đôi mắt hắn bất giác nhíu lại.
Sau 11 ngày linh hồn lực của Vô Song bắt đầu hồi phục, sau 11 ngày Vô Song hắn
lại là Vô Song, hắn lại có thể dùng hai mắt để chiến đấu.
Cảm nhận từng làn gió nhẹ thổi vào cơ thể, cảm nhận khung cảnh xinh đẹp nơi
đây sau đó Vô Song quay vào trong nhà, cảnh dù đẹp đến mấy cũng không bằng
người, cảnh dù mỹ lệ đến mấy cũng không bằng khuôn mặt giai nhân.
Đây có thể nói là lần đầu tiên sau hơn ba năm Vô Song mới lại được ngắm nhìn
dung nhan mỹ lệ đang say ngủ kia, khuôn mặt tuyệt mỹ, làn da trắng mịn màng,
đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt của Vân Vận có thể coi là tuyệt tác của thế gian
này, khuôn mặt này cho Vô Song một cảm giác bình yên khó tả.
Nếu Vô Song hắn không phải là Vô Song, nếu hắn chỉ là một nam tử bình thường
có lẽ hắn cùng Vân Vận sẽ lựa chọn ẩn tu nơi thâm sơn, được ngày ngày bên Vân
Vận, dược nhìn thấy nàng cười, được nhìn thấy nàng khóc, chia sẻ mọi thứ cùng
nàng, được tận hưởng sự yên bình ấm ám mà nàng mang lại có lẽ đã đủ rồi.
Tiểu Y Tiên ôn nhu như nước, Tiểu Y Tiên rất ít khi nói ra suy nghĩ của mình
mà chỉ dùng hành động để chứng minh, bản thân nàng luôn yên lặng đi theo Vô
Song, luôn yên lặng vì hắn làm mọi việc, nàng sẽ mãi mãi làm cái bóng của hắn,
chỉ cần hắn chịu nắm lấy tay nàng cùng bước đi thì nàng sẽ vĩnh viễn ở bên
hắn.
Thải Lân bản thân nàng sinh ra đã mang theo vương khí, nàng là vương giả trời
sinh, nàng lạnh lùng cao ngạo lãnh huyết vô tình nhưng ẩn trong cái vẻ bề
ngoài đó là một trái tim mềm yếu đến lạ thường, nàng yêu ai yêu đến chết, nàng
hận ai cũng là hận đến chết. Thải Lân không giống với Tiểu Y Tiên, nàng không
giỏi đi theo hắn, nàng không muốn cả đời chỉ làm cái bóng của hắn, nàng muốn
bước ra một bước, muốn có thể sóng vai cùng hắn, vì hắn san sẻ mọi việc.
Vân Vận thì không giống cả hai người, nàng luôn ở nguyên một chỗ, nàng biết
mình không có thể chất như Tiểu Y Tiên cũng không có tư chất của Thải Lân,
nàng không thông minh cũng chẳng có tâm kế, thứ nàng làm được chỉ là đợi chờ
cũng như năm xưa nàng ở Vân Lam Tông đợi hắn quay về vậy. Nàng không thể bước
theo Vô Song nhưng nàng luôn để cho hắn một chỗ, một chỗ để hắn có thể trở về,
một chỗ để hắn có thể nghỉ ngơi mỗi khi mệt mỏi. Không cần biết hắn đi xa bao
nhiêu nhưng chỉ cần hắn thấy mệt mỏi thì nàng sẽ ở bên hắn, vì hắn bầu bạn.
.............
Một lần nữa lại nằm trên giường, bàn tay của Vô Song mạnh mẽ kéo sát người Vân
Vận vào ngực mình, động tác này làm đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhíu lại
nhưng khi cảm nhận được khí tức quen thuộc, trên đôi môi đỏ mộng lại nở một nụ
cười xinh đẹp, đầu nàng cố rức vào ngực hắn, đôi tay ôm chặt lấy Vô Song.
Một buổi tối cứ như vậy tiếp tục lặng lẽ đi qua.
............
Khoảng thời gian tiếp theo là lúc Vân Vận tương đối bận bịu, chính nàng cũng
không hiểu tại sao mình ngày hôm qua còn là một trưởng lão không quyền không
thể mà mở mắt dậy người khác đã nói nàng là Tông Chủ việc này căn bản Vân Vận
chưa bao giờ nghĩ đến.
Tất nhiên người đầu tiên Vân Vận hoài nghi chính là Vô Song dù sao Vô Song
cũng là Yêu Chủ của Yêu Cung, cho dù kí ức của Vân Vận về Yêu Cung chỉ dừng
lại ở khoảng thời gian một năm trước lúc Vô Song thống nhất Bắc Vực, diệt được
Thiên Xà Phủ.
Chỉ đến khi Hoa bà bà ra mặt thì Vân Vận mới từ bỏ sự nghi ngờ với Vô Song dù
sao Vân Vận cùng Hoa bà bà thực sự vô cùng thân thiết, hai người ở một mình
trong ngọn núi này, suối 2 năm chỉ có Vân Vận cùng Hoa bà bà đến thăm nhau mà
thôi. Vân Vận không có cha cũng chẳng có mẹ, người quan trọng nhất với Vân Vận
chính nam nhân của nàng – Vô Song, đệ tử của nàng –Nạp Lan Yên Nhiên, sư phụ
của nàng – Vân Sơn cùng Hoa bà bà mà thôi.
Vô Song không phản đối nàng làm Hoa Tông tông chủ, cả Yên Nhiên cùng Hoa bà bà
thì lại càng mong nàng ngồi vào vị trí này, bằng cá tính của Vân Vận tất nhiên
không cách nào từ chối.
Vân Vận đã từng làm tông chủ Vân Lam Tông dù sao địa vị mới này không quá xa
lạ với nàng, Vô Song hoàn toàn tin tưởng bản thân Vân Vận có thể thích nghi
tốt, chưa kể còn có Hoa bà bà, Hoa Cẩm cùng Nạp Lan Yên Nhiên, ba nhân vật
đứng đầu ba thế hệ của Hoa Tông toàn lực trợ giúp.
...............
Lại nói về Hoa Cẩm nhân vật quan trọng nhất của Hoa Tông trong mắt Vô Song
hiện nay.
Ngày hôm đó sau khi Hoa Cẩm rời khỏi Hoa Tông với thương thế trong người nàng
đi thẳng đến Huyền Minh Tông, bản thân Hoa Cẩm là nữ nhân của Yêu Hoa Tà Quân
đương nhiên cũng không bị người Huyền Minh Tông ngăn cản, nàng rất nhanh có
thể tiến thẳng vào bên trong.
Màn đêm yên tĩnh Yêu Hoa Tà Quân vốn đang cực kỳ khoái trá sau cuộc nói chuyện
với Huyền Minh Lão Yêu, hắn thậm chí còn đang nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của
Vân Vận, bản thân Yêu Hoa Tà Quân chỉ đang đợi, hắn đang đợi tin lành mà Hoa
Cẩm mang đến, hắn đang đợi tin lành Hoa Cẩm thành tông chủ Hoa Tông.
Trong lúc đan gvoo cùng vui vẻ đột nhiên có người báo cho Yêu Hoa Tà Quân biết
Hoa Cẩm đến, điều này lại làm hắn phải nhíu mày, bình thường mà nói Hoa Cẩm
vốn không có lý do đi đến đây vào lúc muộn thế này, Hoa Cẩm thân là Tông Chủ
Hoa Tông đi đến Huyền Minh Tông đương nhiên không phải là việc dễ dàng dặc
biệt còn đang là nửa đêm.
Yêu Hoa Tà Quân tát nhiên không dám chậm trẽ, lập tức lao thăng ra ngoài đón
tiếp ‘tình nhân’ của mình chỉ là khi Yêu Hoa Tà Quân nhìn thấy Hoa Cẩm lập tức
biến sắc, khuôn mặt Hoa Cẩm tái nhợt, một tia máu còn vương trên khóe miệng.
Yêu Hoa Tà Quân ánh mắt lóe lên, trong lòng hắn có một dự cảm không ổn lập tức
lao về phía Hoa Cẩm, khuôn mặt phi thường quan tâm cũng phi thường lo lắng chỉ
là Yêu Hoa Tà Quân vốn không phát hiện ra, khóe miệng Hoa Cẩm nhè nhẹ cong
lên.
..............
Không ai rõ Hoa Cẩm nói gì với Yêu Hoa Tà Quân chỉ biết nàng rất nhanh được Tà
Quân đưa đi tinh dưỡng sau đó bản thân Yêu Hoa Tà Quân lập tức đi gặp Huyền
Minh Lão Yêu.
Giờ phút này Huyền Minh Lão Yêu đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên ánh mắt ông
ta cũng mở ra, tiếng bước chân rất gấp ở ngoài hành lang vang lên nhưng khí
tức người này rất quen thuộc, khí tức người này chính là của Yêu Hoa Tà Quân.
“Vào đi”.
Âm thanh khàn khàn của Huyền Minh Lão Yêu vang lên, lập tức Yêu Hoa Tà Quân
cũng tiến vào bên trong căn phòng sau đó tiện tay khép cửa lại, trên khuôn mặt
Yêu Hoa Tà Quân xuất hiện một nụ cười vui vẻ vô cùng.
“Tông chủ, có tin mừng rồi”.
Huyền Minh Lão Yêu cau mày lại sau đó mở miệng “Ồ tin mừng ?, nói đi ta muốn
nghe”.
Yêu Hoa Tà Quân chắp hai tay về phía trước “Bẩm Tông Chủ, bà già mãi không
chịu chết kia thực sự hôm nay đã quyết định nhường ngồi vị tông chủ lại cho kẻ
khác có điều bà ta không nhường cho Hoa Cẩm mà là nhường cho một nữ nhân
khác”.
Huyền Minh Lão Yêu lập tức bàn tay đấm thẳng vào chiếc bàn bên cạnh làm bàn
trà võ tan thành nghìn mảnh “Đây cũng là tin vui của ngươi ?”.
Yêu Hoa Tà Quân như quá quen với tính cách vị tông chủ này của mình vẫn thản
nhiên nói tiếp “Tông chủ, ngài không biết chứ Hoa Cẩm cô ta đang ở Huyền Minh
Tông ta, Hoa Cẩm cô ta muốn nhờ ta, nhờ Huyền Minh Tông trợ giúp lấy lại ngôi
vị tông chủ”.
“Ồ, có việc này”.
Huyền Minh Lão Yêu lại mỉm cười sau đó đứng bật dậy, khí tức nhị tinh đấu
thánh tỏa ra không giữ lại chút nào, bàn tay hắn nắm chặt lại.
“Ngươi cố gắng ổn định cô ta, cô ta là người dẫn đường cho chúng ta tấn công
Hoa Tông, ta sẽ liên lạc với Hồn Điện thậm chí là thêm cả Băng Hà Cốc nhất
định phải hợp nhất hai tông, nhất định phải khiến Huyền Minh Tông xưng hùng
Trung Châu”.
Yêu Hoa Tà Quân vui vẻ lùi lại “Tông chủ có điều Hoa Cẩm nói 3 ngày nữa kẻ
được chỉ định làm tông chủ kia sẽ nhậm chức, ba ngày nữa là thời gian thích
hợp nhất để ra tay”.
Huyền Minh Lão Yêu gật đầu nhưng sau đó như nhận ra cái gì đó lập tức quay đầu
lại “Có tin được không, Hoa Cẩm không phải cô ta thề sống chết với Hoa Tông
sao, hành động cõng rắn cắn gà nhà này không hợp với cô ta”.
Yêu Hoa Tà Quân nghe đến đây bật cười “Tông chủ ngài cứ an tâm, vị tông chủ
đời tiếp theo của Hoa Tông rõ ràng yếu hơn Hoa Cẩm nhiều lại mới gia nhập Hao
Tông có ba năm thời gian đã cướp đi vị trí của Hoa Cẩm thử hỏi sao nàng ta có
thể bình tĩnh, đặc biệt Hoa Cẩm lúc này còn đang trọng thương, theo nàng ta
nói Hoa bà bà chính là ra tay đả thương Hoa Cẩm, chính là muốn giết Hoa Cẩm để
mở đường cho vị tông chủ kia. Quan trọng nhất Hoa Cẩm sao dám nói dối thuộc
hạ”.
Nghe Yêu Hoa Tà Quân nói Huyền Minh Lão Yêu cũng bật cười, tiếng cười của hắn
vang vọng toàn bộ tòa nhà, Huyền Minh Lão Yêu chờ ngày này lâu lắm rồi.
3 ngày sau, kiếm chỉ Hoa Tông.
Một ngày cứ thế trôi qua, một ngày không hề bình yên đối với toàn bộ Hoa Tông,
chỉ buồn cười là Vân Vận dĩ nhiên vẫn không hay biết gì.
Vân Vận lúc này đang say ngủ trong lồng ngực Vô Song, thân thể tuyệt mỹ cùng
những đường cong động lòng người, một tay khẽ vuốt ve lên làn da trắng mịn của
nàng, Vô Song chậm rãi mỉm cười, hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, nhẹ nhàng rời
khỏi căn nhà của Vân Vận.
Ngày đã qua, đêm lại tới.
Đêm nay là một đêm dài, thật dài.
Sau khi Vô Song bước ra có một bóng hình lặng lẽ hiện thân theo hắn, người này
chính là Thanh Lân.
Vô Song không cần quay đầu lại, khuôn mặt của hắn hướng lên vầng trăng sáng
trên cao, ánh mắt hắn thủy chung vẫn không mở ra, hai tay chắp sau lưng.
“Thanh Lân, gửi lệnh của ta cho toàn bộ Yêu Cung đi, nói với bọn họ chúng ta
đợi đủ rồi, nói với bọn họ 3 ngày nữa là ngày chúng ta công phá Trung Châu”.
Thanh Lân lập tức cung kính gật đầu, thân hình của nàng như một vì sao bắn vút
lên trời sau đó biến mất, bằng tốc độ của Thanh Lân thì tuyệt đối Vô Song có
thể an tâm, hơn nữa bản thân Thanh Lân sẽ không bao giờ làm hắn phải thất
vọng, Vô Song chưa bao giờ thiếu tin tưởng vào cô nàng có chút ngờ nghệch
nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ này.
Thanh Lân rời đi thì một người khác lại tới, một người mà hiếm ai có thể ngời
lại xuất hiện ở tòa hậu sơn này, Hoa Cẩm.
Hoa Cẩm cung kính cúi đầu trước Vô Song, trên khuôn mặt của nàng thủy chung
vẫn luôn mang theo một nụ cười.
Không phải là không muốn khóc chỉ là nước mắt đã cạn khô.
Cười không phải là vui vẻ mà cười cho ngày mai đứng lên.
Vô Song nhìn Hoa Cẩm sau đó gật đầu “Đi đi, đến Thiên Minh Tông đi, dẫn bọn họ
tiến vào Hoa Tông đi”.
Hoa Cẩm thân hình vẫn cúi trước mặt Vô Song giọng nói của nàng mang theo sự
cung kính vô cùng “Xin nghe theo lệnh của đại nhân, ba ngày sau Hoa Cẩm chắc
chắn mởi được người của Thiên Minh Tông nhập trận Hoa Tông”.
Nói xong Hoa Cẩm đưa tay lên, đấu khí trên người nàng bùng nổ để rồi một
chưởng tự động đánh vào ngực mình, một ngụm máu phun mạnh ra, thân thể Hoa Cẩm
lảo đảo lùi về phía sau chỉ là khuôn mặt thủy chung chưa bao giờ thay đổi, nụ
cười chưa bao giờ tắt, ánh mắt mang theo một tia quyết tuyệt.
Thân hình Hoa Cẩm lảo đảo rời đi, rời khỏi Hoa Tông với vết thương không hề
nhẹ.
Vô Song nhìn theo thần hình kia bước đi chậm rãi gật đầu “Đủ tàn nhẫn, nữ nhân
này không tầm thường”.
Nói xong câu này Vô Song cũng từ từ mở mắt ra, lần đầu tiên sau 11 ngày hắn
mới bắt đầu mở mắt, ánh sáng mặt trang lúc này chiếu xuống làm bản thân Vô
Song có chút khó thích ứng, khiến đôi mắt hắn bất giác nhíu lại.
Sau 11 ngày linh hồn lực của Vô Song bắt đầu hồi phục, sau 11 ngày Vô Song hắn
lại là Vô Song, hắn lại có thể dùng hai mắt để chiến đấu.
Cảm nhận từng làn gió nhẹ thổi vào cơ thể, cảm nhận khung cảnh xinh đẹp nơi
đây sau đó Vô Song quay vào trong nhà, cảnh dù đẹp đến mấy cũng không bằng
người, cảnh dù mỹ lệ đến mấy cũng không bằng khuôn mặt giai nhân.
Đây có thể nói là lần đầu tiên sau hơn ba năm Vô Song mới lại được ngắm nhìn
dung nhan mỹ lệ đang say ngủ kia, khuôn mặt tuyệt mỹ, làn da trắng mịn màng,
đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt của Vân Vận có thể coi là tuyệt tác của thế gian
này, khuôn mặt này cho Vô Song một cảm giác bình yên khó tả.
Nếu Vô Song hắn không phải là Vô Song, nếu hắn chỉ là một nam tử bình thường
có lẽ hắn cùng Vân Vận sẽ lựa chọn ẩn tu nơi thâm sơn, được ngày ngày bên Vân
Vận, dược nhìn thấy nàng cười, được nhìn thấy nàng khóc, chia sẻ mọi thứ cùng
nàng, được tận hưởng sự yên bình ấm ám mà nàng mang lại có lẽ đã đủ rồi.
Tiểu Y Tiên ôn nhu như nước, Tiểu Y Tiên rất ít khi nói ra suy nghĩ của mình
mà chỉ dùng hành động để chứng minh, bản thân nàng luôn yên lặng đi theo Vô
Song, luôn yên lặng vì hắn làm mọi việc, nàng sẽ mãi mãi làm cái bóng của hắn,
chỉ cần hắn chịu nắm lấy tay nàng cùng bước đi thì nàng sẽ vĩnh viễn ở bên
hắn.
Thải Lân bản thân nàng sinh ra đã mang theo vương khí, nàng là vương giả trời
sinh, nàng lạnh lùng cao ngạo lãnh huyết vô tình nhưng ẩn trong cái vẻ bề
ngoài đó là một trái tim mềm yếu đến lạ thường, nàng yêu ai yêu đến chết, nàng
hận ai cũng là hận đến chết. Thải Lân không giống với Tiểu Y Tiên, nàng không
giỏi đi theo hắn, nàng không muốn cả đời chỉ làm cái bóng của hắn, nàng muốn
bước ra một bước, muốn có thể sóng vai cùng hắn, vì hắn san sẻ mọi việc.
Vân Vận thì không giống cả hai người, nàng luôn ở nguyên một chỗ, nàng biết
mình không có thể chất như Tiểu Y Tiên cũng không có tư chất của Thải Lân,
nàng không thông minh cũng chẳng có tâm kế, thứ nàng làm được chỉ là đợi chờ
cũng như năm xưa nàng ở Vân Lam Tông đợi hắn quay về vậy. Nàng không thể bước
theo Vô Song nhưng nàng luôn để cho hắn một chỗ, một chỗ để hắn có thể trở về,
một chỗ để hắn có thể nghỉ ngơi mỗi khi mệt mỏi. Không cần biết hắn đi xa bao
nhiêu nhưng chỉ cần hắn thấy mệt mỏi thì nàng sẽ ở bên hắn, vì hắn bầu bạn.
.............
Một lần nữa lại nằm trên giường, bàn tay của Vô Song mạnh mẽ kéo sát người Vân
Vận vào ngực mình, động tác này làm đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhíu lại
nhưng khi cảm nhận được khí tức quen thuộc, trên đôi môi đỏ mộng lại nở một nụ
cười xinh đẹp, đầu nàng cố rức vào ngực hắn, đôi tay ôm chặt lấy Vô Song.
Một buổi tối cứ như vậy tiếp tục lặng lẽ đi qua.
............
Khoảng thời gian tiếp theo là lúc Vân Vận tương đối bận bịu, chính nàng cũng
không hiểu tại sao mình ngày hôm qua còn là một trưởng lão không quyền không
thể mà mở mắt dậy người khác đã nói nàng là Tông Chủ việc này căn bản Vân Vận
chưa bao giờ nghĩ đến.
Tất nhiên người đầu tiên Vân Vận hoài nghi chính là Vô Song dù sao Vô Song
cũng là Yêu Chủ của Yêu Cung, cho dù kí ức của Vân Vận về Yêu Cung chỉ dừng
lại ở khoảng thời gian một năm trước lúc Vô Song thống nhất Bắc Vực, diệt được
Thiên Xà Phủ.
Chỉ đến khi Hoa bà bà ra mặt thì Vân Vận mới từ bỏ sự nghi ngờ với Vô Song dù
sao Vân Vận cùng Hoa bà bà thực sự vô cùng thân thiết, hai người ở một mình
trong ngọn núi này, suối 2 năm chỉ có Vân Vận cùng Hoa bà bà đến thăm nhau mà
thôi. Vân Vận không có cha cũng chẳng có mẹ, người quan trọng nhất với Vân Vận
chính nam nhân của nàng – Vô Song, đệ tử của nàng –Nạp Lan Yên Nhiên, sư phụ
của nàng – Vân Sơn cùng Hoa bà bà mà thôi.
Vô Song không phản đối nàng làm Hoa Tông tông chủ, cả Yên Nhiên cùng Hoa bà bà
thì lại càng mong nàng ngồi vào vị trí này, bằng cá tính của Vân Vận tất nhiên
không cách nào từ chối.
Vân Vận đã từng làm tông chủ Vân Lam Tông dù sao địa vị mới này không quá xa
lạ với nàng, Vô Song hoàn toàn tin tưởng bản thân Vân Vận có thể thích nghi
tốt, chưa kể còn có Hoa bà bà, Hoa Cẩm cùng Nạp Lan Yên Nhiên, ba nhân vật
đứng đầu ba thế hệ của Hoa Tông toàn lực trợ giúp.
...............
Lại nói về Hoa Cẩm nhân vật quan trọng nhất của Hoa Tông trong mắt Vô Song
hiện nay.
Ngày hôm đó sau khi Hoa Cẩm rời khỏi Hoa Tông với thương thế trong người nàng
đi thẳng đến Huyền Minh Tông, bản thân Hoa Cẩm là nữ nhân của Yêu Hoa Tà Quân
đương nhiên cũng không bị người Huyền Minh Tông ngăn cản, nàng rất nhanh có
thể tiến thẳng vào bên trong.
Màn đêm yên tĩnh Yêu Hoa Tà Quân vốn đang cực kỳ khoái trá sau cuộc nói chuyện
với Huyền Minh Lão Yêu, hắn thậm chí còn đang nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của
Vân Vận, bản thân Yêu Hoa Tà Quân chỉ đang đợi, hắn đang đợi tin lành mà Hoa
Cẩm mang đến, hắn đang đợi tin lành Hoa Cẩm thành tông chủ Hoa Tông.
Trong lúc đan gvoo cùng vui vẻ đột nhiên có người báo cho Yêu Hoa Tà Quân biết
Hoa Cẩm đến, điều này lại làm hắn phải nhíu mày, bình thường mà nói Hoa Cẩm
vốn không có lý do đi đến đây vào lúc muộn thế này, Hoa Cẩm thân là Tông Chủ
Hoa Tông đi đến Huyền Minh Tông đương nhiên không phải là việc dễ dàng dặc
biệt còn đang là nửa đêm.
Yêu Hoa Tà Quân tát nhiên không dám chậm trẽ, lập tức lao thăng ra ngoài đón
tiếp ‘tình nhân’ của mình chỉ là khi Yêu Hoa Tà Quân nhìn thấy Hoa Cẩm lập tức
biến sắc, khuôn mặt Hoa Cẩm tái nhợt, một tia máu còn vương trên khóe miệng.
Yêu Hoa Tà Quân ánh mắt lóe lên, trong lòng hắn có một dự cảm không ổn lập tức
lao về phía Hoa Cẩm, khuôn mặt phi thường quan tâm cũng phi thường lo lắng chỉ
là Yêu Hoa Tà Quân vốn không phát hiện ra, khóe miệng Hoa Cẩm nhè nhẹ cong
lên.
..............
Không ai rõ Hoa Cẩm nói gì với Yêu Hoa Tà Quân chỉ biết nàng rất nhanh được Tà
Quân đưa đi tinh dưỡng sau đó bản thân Yêu Hoa Tà Quân lập tức đi gặp Huyền
Minh Lão Yêu.
Giờ phút này Huyền Minh Lão Yêu đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên ánh mắt ông
ta cũng mở ra, tiếng bước chân rất gấp ở ngoài hành lang vang lên nhưng khí
tức người này rất quen thuộc, khí tức người này chính là của Yêu Hoa Tà Quân.
“Vào đi”.
Âm thanh khàn khàn của Huyền Minh Lão Yêu vang lên, lập tức Yêu Hoa Tà Quân
cũng tiến vào bên trong căn phòng sau đó tiện tay khép cửa lại, trên khuôn mặt
Yêu Hoa Tà Quân xuất hiện một nụ cười vui vẻ vô cùng.
“Tông chủ, có tin mừng rồi”.
Huyền Minh Lão Yêu cau mày lại sau đó mở miệng “Ồ tin mừng ?, nói đi ta muốn
nghe”.
Yêu Hoa Tà Quân chắp hai tay về phía trước “Bẩm Tông Chủ, bà già mãi không
chịu chết kia thực sự hôm nay đã quyết định nhường ngồi vị tông chủ lại cho kẻ
khác có điều bà ta không nhường cho Hoa Cẩm mà là nhường cho một nữ nhân
khác”.
Huyền Minh Lão Yêu lập tức bàn tay đấm thẳng vào chiếc bàn bên cạnh làm bàn
trà võ tan thành nghìn mảnh “Đây cũng là tin vui của ngươi ?”.
Yêu Hoa Tà Quân như quá quen với tính cách vị tông chủ này của mình vẫn thản
nhiên nói tiếp “Tông chủ, ngài không biết chứ Hoa Cẩm cô ta đang ở Huyền Minh
Tông ta, Hoa Cẩm cô ta muốn nhờ ta, nhờ Huyền Minh Tông trợ giúp lấy lại ngôi
vị tông chủ”.
“Ồ, có việc này”.
Huyền Minh Lão Yêu lại mỉm cười sau đó đứng bật dậy, khí tức nhị tinh đấu
thánh tỏa ra không giữ lại chút nào, bàn tay hắn nắm chặt lại.
“Ngươi cố gắng ổn định cô ta, cô ta là người dẫn đường cho chúng ta tấn công
Hoa Tông, ta sẽ liên lạc với Hồn Điện thậm chí là thêm cả Băng Hà Cốc nhất
định phải hợp nhất hai tông, nhất định phải khiến Huyền Minh Tông xưng hùng
Trung Châu”.
Yêu Hoa Tà Quân vui vẻ lùi lại “Tông chủ có điều Hoa Cẩm nói 3 ngày nữa kẻ
được chỉ định làm tông chủ kia sẽ nhậm chức, ba ngày nữa là thời gian thích
hợp nhất để ra tay”.
Huyền Minh Lão Yêu gật đầu nhưng sau đó như nhận ra cái gì đó lập tức quay đầu
lại “Có tin được không, Hoa Cẩm không phải cô ta thề sống chết với Hoa Tông
sao, hành động cõng rắn cắn gà nhà này không hợp với cô ta”.
Yêu Hoa Tà Quân nghe đến đây bật cười “Tông chủ ngài cứ an tâm, vị tông chủ
đời tiếp theo của Hoa Tông rõ ràng yếu hơn Hoa Cẩm nhiều lại mới gia nhập Hao
Tông có ba năm thời gian đã cướp đi vị trí của Hoa Cẩm thử hỏi sao nàng ta có
thể bình tĩnh, đặc biệt Hoa Cẩm lúc này còn đang trọng thương, theo nàng ta
nói Hoa bà bà chính là ra tay đả thương Hoa Cẩm, chính là muốn giết Hoa Cẩm để
mở đường cho vị tông chủ kia. Quan trọng nhất Hoa Cẩm sao dám nói dối thuộc
hạ”.
Nghe Yêu Hoa Tà Quân nói Huyền Minh Lão Yêu cũng bật cười, tiếng cười của hắn
vang vọng toàn bộ tòa nhà, Huyền Minh Lão Yêu chờ ngày này lâu lắm rồi.
3 ngày sau, kiếm chỉ Hoa Tông.