Ngoại Truyện (1)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Ngày xửa ngày xưa, xa xôi đến mức không thể nào tra cứu, ngày đó thế giới này
được ví như một cây đại thụ khổng lò, nó rộng lớn thế nào không một ai biết
cũng chẳng một ai hay, con người thời đó chia thế giới là bốn loại được gọi là
Hạ Tam Giới, Trung Tam Giới, Thượng Tam Giới, Đại Thiên Thế Giới.

Hạ Tam Giới chính là tầng thứ thấp nhất tồn tại, nghe nói cường giả mạnh nhất
của Hạ Tam Giới khi phi thăng lên Trung Tam Giới cũng chỉ có thể coi là thực
lực bình thường, điều này cũng tương tự với từ Trung Tam Giới lên Thượng Tam
Giới cùng Thượng Tam Giới lên đến Đại Thiên Thế Giới.

Tam Giới ngày đó chính là để chỉ Thần Giới, Ma Giới cùng Nhân Giới....

Câu chuyện bắt đầu ở một nơi thuộc Hạ Tam Giới, một đất nước nhỏ đến không thể
nhỏ hơn.

Trong quốc gia đó có một ngôi làng vô danh, ngôi làng này quá hoang vắng đến
mức căn bản không ai thèm nhớ tên thậm chí nó không được đặt tên, chỉ có những
người trong làng tự gọi với nhau mà thôi đương nhiên cũng chẳng còn ai còn
sống đến nay để nhắc lại cái tên ngôi làng này nữa.

Trong ngôi làng có hai đứa bé, một nam một nữ.

Đứa bé trai không có tên hoặc nó có tên nhưng không ai gọi nó, toàn bộ ngôi
làng đều gọi là nó Đầu Đất, một đứa bé không cha không mẹ, tất cả mọi người
đều khinh thường nó ngoại trừ đứa bé gái.

Đứa bé gái họ Tố, là con của địa chủ trong làng được người dân trong làng gọi
là Tố tiểu thư, không biết vì sao Tố tiểu thư cùng Đầu Đất chơi rất thân, Tố
tiểu thư thích nhất những lúc Đầu Đất si ngốc nhìn mình, nàng không gọi hắn là
Đầu Đất, nàng gọi hắn là A Soái bởi trong mắt nàng Đầu Đất rất đẹp trai còn
đẹp trai ở điểm nào chính nàng cũng không biết, đương nhiên trong làng không
mấy ai đồng ý được với nàng, trong mắt mọi người Đầu Đất là A Sửu thì đúng chứ
làm sao có thể là A Soái.

Năm đó hai đứa bé cùng lên 6 tuổi.

6 tuổi là một độ tuổi đặc biệt, đây là lúc căn cốt tu tiên bắt đầu hình hành,
đây là độ tuổi thích hợp nhất để kiểm tra tư chất tu tiên, để các tông môn thu
nhận đệ tử.

Đương nhiên cái quốc giá bé tí tẹo này không có tông môn tu tiên nào cả, toàn
bộ mọi người trong quốc gia đều là phàm nhân, đến cả một kẻ đạt đến luyện khí
kì cũng không có.

Tu tiên có thể trường sinh bất tử, tu tiên có thể bay lượn cửu thiên thử hỏi
ai không muốn có điều ở một quốc gia đến cả luyện khí kì một tầng cũng không
có ai thì sao có thể tu tiên ?.

Tiên đạo dài đằng đẵng được chia là luyện khí kì, trúc cơ kì, kim đan kì cùng
nguyên anh kỳ, nghe nói trên nguyên anh còn cảnh giới cao hơn có điều không
một ai biết, không một ai hay...

Tưởng như năm nay cũng không có thay đổi trong ngôi làng nhỏ thì có hai tiên
nhân ghé thăm nơi đây, nghe đồn từ thuở lập nước đến nay lần đầu tiên có tiên
nhân xuất hiện trong quốc gia này.

Không ai rõ hai tiên nhân đến từ đâu chỉ biết bọn họ là tiên nhân cường đại
cao cao tại thượng, ngày hôm đó hai vị tiên nhân có vẻ rất gấp gáp, bọn họ cho
tập trung toàn bộ những đứa bé từ 6 tuổi đến 10 tuổi trong làng xếp hàng sau
đó mỗi đứa bé nhìn vào một trang giấy trắng trong năm phút, đương nhiên mệnh
lệnh của tiên nhân không ai dám làm trái.

Những người dân làng sao có thể hiểu được tiên nhân muốn gì chỉ là trong ánh
mắt của bọn họ ngập tràn mong đợi, bọn họ mong ước tiên nhân có thể mang đứa
bé nhà mình đi tu tiên, đi hưởng cuộc sống hạnh phúc, trường sinh bất tử.

Từng đứa bé đến lượt rồi lại từng đứa bé đi xuống,không một đứa bé nào làm
trang giấy trắng có thể xuất hiện biến hóa....

Trên mặt hai vị tiên nhân đầy thất vọng liên tục lắc đầu...

Cuối cùng chỉ còn Đầu Đất cùng Tố tiểu thư, Đầu Đất cũng hớn hở đi lên có điều
kết quả thì cũng chẳng khác gì mọi người, một trang giấy trắng tinh.

Đương nhiên không ai trong làng coi trọng Đầu Đất, hắn quá khờ, hắn tu tiên
được mới là kì lạ....

Người cuối cùng là Tố tiểu thư bước lên, khi Tố tiểu thư vừa đụng vào tờ giấy
trắng cũng là lúc cuộc sống của hai đứa bé xuất hiện bước ngoặt.

..............

Đại Thiên Thế Giới là thế giới lớn nhất cũng là cao cấp nhất nhưng lại được
hình thành từ bốn giới lớn gọi là Ma Giới, Quỷ Giới, Thần Giới cùng Nhân Giới.

Ma Giới đứng đầu là Ma Đế, Ma Giới còn được gọi là Địa Ngục, là nơi tất cả mọi
người chết đi về, chỉ cần những sinh linh trực thuộc luân hồi khi chết đều trở
về Ma Giới, chết ở một thế giới khác chính là được sinh ra ở Ma Giới, chết ở
Ma Giới liền là sống ở một thế giới khác, đây là luân hồi.

Ngay trên Ma Giới là Nhân Giới, Nhân Giới không có chủ nhân.

Nhân Giới là nơi bách tộc cùng sinh sống, Nhân Giới có thể coi là một tấm
gương ngược lại của Ma Giới bởi toàn bộ sinh linh sống trong Nhân Giới đều
trực thuộc luân hồi.

Trên Nhân Giới là hai thế giới khác được đăt song song, Quỷ Giới cùng Thần
Giới.

Quỷ Giới là nơi ở của Quỷ Tộc, người đứng đầu là Quỷ Đế, Quỷ Tộc không thuộc
luân hồi, Quỷ Tộc là sinh mệnh cao cấp hơn toàn bộ bách tộc còn lại, nó chết
đi không bước là Luân Hồi mà là bước vào Quỷ Luân.

Tương tự Quỷ Giới, Thần Giới là nơi ở của Thần Tộc, Thần Tộc cũng đứng trên
luân hồi, người Thần Tộc chết đi liền bước vào Thần Luân, đứng đầu Thần Giới
đương nhiên cũng là Thần Đế.

...........

Giây phút mà Tố tiểu thư chạm vào tờ giấy trắng kia cả Ma Đế, Thần Đế cùng Quỷ
Đế đều mở bừng mắt, ánh mắt của bọn họ xuyên thủng Thượng Tam Thiên, Trung Tam
Thiên cùng Hạ Tam Thiên, ánh mắt của bọn họ vượt qua vô số thế giới, vô số
vách ngăn khóa chặt lên người Tố tiểu thư....

Tố tiểu thư 6 tuổi năm đó đương nhiên không biết những việc này, nàng là người
duy nhất có tư chất tu tiên thậm chí lại còn là thiên phẩm tư chất, phải biết
chỉ cần là hoàng phẩm tư chất thấp nhất cũng đã đủ để các tông môn nhỏ thu
nạp, thiên phẩm tư chất đã có thể coi là tư chất vô địch Hạ tam Thiên.

Sau đó, Tố tiểu thư rời khỏi ngôi làng, Tố tiểu thư bước trên con đường tu
tiên.

Tố tiểu thư rời đi để lại Đầu Đất một mình trong làng....

Đầu Đất rất ngốc, nó chạy đi trong vô thức, nó không muốn xa Tố tiểu thư, nó
muốn lại được chơi với nàng, nó cứ chạy như vậy, chạy mãi chạy mãi, nó chỉ
mong được nhìn thấy Tố tiểu thư, cho dù là bóng lưng của nàng cũng được nhưng
nó không thể, đến bóng lưng của Tố tiểu thư nó cũng không được nhìn thấy.

....................

“A”.

Một âm thanh vang lên phá tan màn đêm u ám, một nam tử tỉnh dậy từ trong giấc
mộng, cả người hắn đều ướt đẫm mồ hôi.

“Ta ngủ bao lâu rồi ?”.

Giọng nói của hắn vang lên, lập tức bên ngoài một âm thanh cung kính đáp lại
“khởi bẩm tướng quân, người đã ngủ suốt một ngày rồi ạ”.

Nam tử thở hổn hên lau đi mồ hôi trên trán, sau đó đứng bật dậy khỏi giường,
ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng cực độ “Nam Thiên Môn còn có thể thủ vững
được đến bao giờ ?”

Bên ngoài giọng nói cực độ cung kính lại vang lên “Bẩm tướng quân, Nam Thiên
Môn chỉ sợ cùng lắm chỉ có thể cầm cự thêm vài giờ đồng hồ”.

Nam tử nắm chặt cánh tay của mình, trên người hắn đầy vết thương, với những
vết thương này chỉ sợ người mạnh đến đâu cũng đã sớm vào luân hồi nhưng hắn
không ngờ vẫn có thể kiên trì được, ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh, mặc kệ
vết thương trên người, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay mình.

“Hừ tiên nhân, tiên nhân, chỉ là mấy lên luyện khí kì cũng dám xưng tiên nhân,
luyện khí kì ta giết không ít có gì phải sợ. Tiên nhân không tham gia vào việc
trần thế nhưng lũ khốn nạn này không ngờ lại không quan tâm cấm lệnh, chết
tiệt”.

Nam nhân từ từ bước ra lều trướng, khi hắn bước ra ngoài là hàng nghìn ánh mắt
binh lính nhìn mình, ánh mắt tràn đầy lửa nóng bởi nam nhân là chiến thần, là
chiến thần của đất nước.

Vô Song Hầu, đệ nhất tướng quân của toàn bộ phàm nhân giới.

Vô Song Hầu là người duy nhất trong phàm nhân có thể giết tiên nhân, rõ ràng
không hề tu luyện nhưng thực sự có thể giết tiên nhân thậm chí giết không ít
tiên nhân.

Vô Song Hầu là chiến thần, Vô Song Hầu mang cả quốc gia trên vai, gánh ấu chúa
còn chưa trưởng thành trên vai, hắn bằng năng lực của mình khiến một siêu cấp
tiểu quốc dần dần lột xác, trở thành một trung cấp quốc gia có điều trung cấp
quốc gia thì sao ?, tiên nhân chướng mắt thì tiên nhân diệt thôi, tiên nhân
thích thì tiên nhân làm thôi.

Vô Song Hầu nắm chặt cây kiếm trong tay mình, khóe miệng trào ra một tia máu
“Ta không có gì để nói ngoại trừ Giết, kẻ nào còn có thể đi theo ta thì đứng
lên, chúng ta giết hết lũ tiên nhân đó”.

“Sát”

“sát”

“sát”

Vô số âm thanh đầy nhiệt huyết vang lên, bọn họ là phàm nhân nhưng không thua
tiên nhân, bọn họ cũng muốn sát tiên nhân, có chết cũng phải chết oanh oanh
liệt liệt.

Thua trận nhưng không thể thua người, quốc gia thất bại chứ không phải quốc
dân thất bại.

............

Nam Thiên Môn cuối cùng cũng sập, kinh thành bị công phá, toàn bộ quốc gia bị
tận diệt có điều bất cứ ai nghe đến chiến tích kinh khủng của Vô Song Hầu cũng
phải run cầm cập, ngày hôm đó Vô Song Hầu chém chết 27 luyện khí kỳ cường giả
thậm chí ba vị trúc cơ kỳ cường giả vây công hắn hai chết một trọng thương,
đây căn bản không phải chiến lực của phàm nhân có điều phàm nhân dù mạnh hơn
nữa cũng là phàm nhân, có cố gắng thế nào cũng không thể đánh bại tiên nhân,
Vô Song Hầu là trường hợp đặc biệt nhưng hắn vẫn là con người, hắn cố gắng
cũng chỉ đến thế mà thôi, hắn vô lực rồi....

Vô Song Hầu ngã xuống nhưng trong mắt hắn không có chút nào hoảng sợ, hắn chỉ
có nuối tiếc, vô tận nuối tiếc, hắn không sợ chết chỉ là hắn không muốn chết,
lúc này hắn còn chưa muốn chết.

“Tố tiểu thư, Đầu Đất rất muốn gặp lại người, thật đấy chỉ là Đầu Đất quá
ngốc, Đầu Đất cả đời không thể tu tiên, Đầu Đất hận nhất tiên nhân nhưng mong
ước lớn nhất lại là trở thành tiên nhân, lại là được gặp lại Tố tiểu thư, cho
dù là bóng lưng cũng được chỉ là Đầu Đất không làm nổi”.

............

Trên bầu trời có lúc này có hai thân ảnh hiện ra, hai thân ảnh này xuất hiện
từ đầu cuộc chiến nhưng không có ai nhận ra, không có ai phát hiện được, họ
gọi là Ma Giới sứ giả, là Đầu Trâu Mặt Ngựa trong truyền thuyết, bọn họ là
người của Ma Giới.

Đầu Trâu nhìn Mặt Ngựa sau đó thầm gật đầu “Không tu luyện mà có thể dùng phàm
thân chém giết trúc cơ kỳ, kẻ này chính là đại tài đáng tiếc là một cái phế
thể”.

Mặt Ngựa hí dài một tiếng “Tư chất cao thì sao, ngộ tĩnh cao thì sao, phế thể
thì sao có thể tu luyện, nếu hắn sinh ra ở Thượng Tam Giới thì may ra còn có
tư cách đạp lên tiên đồ, thôi nể tình kẻ này khi còn sống cũng có thể coi là
một nhân vật, ta cùng ngươi đưa hắn vào luân hồi đi, hy vọng sau khi vào luân
hồi vẫn có thể giữ được ngộ tĩnh cùng thiên tư bậc này”.

Đầu Trâu bật cười “Khặc khặc, ngươi ảo tưởng à, vào Luân Hồi vẫn giữ được ngộ
tĩnh cùng thiên tư rồi lại cải thiện được vấn đề thể chất vậy kẻ này chắc chắn
là con rơi của Ma Đế đại nhân rồi”.

Cả Đầu Trâu cùng Mặt Ngựa cười vang, hai người sau đó hiện thân, bàn tay xuất
hiện một quyển sổ, có điều cả hai rất nhanh biến sắc, tên của Vô Song Hầu vẫn
chưa biến mất, Vô Song Hầu vẫn còn sống.

Bằng một sức mạnh thần kỳ, Vô Song Hầu hắn đứng lên từ vô số tử thi, hắn lê
từng bước từng bước đi dưới ánh chiều tà, những bước đi đầy cô độc cùng nặng
nề, hắn chưa thể chết, hắn không muốn chết lúc này, hắn nghe nói xuống địa
ngục sẽ phải uống Mạnh Bà Thang, hắn không muốn uống thứ này, hắn không muốn
quên Tố tiểu thư.

Năm đó Tố tiểu thư trước khi rời đi đã nói “A Soái, ta rất lợi hại nha, ta có
thể tu tiên nha nhưng yên tâm ta sẽ không bỏ ngươi, đến một ngày ta thật cường
đại như những tiên nhân kia ta nhất định sẽ quay về đón ngươi, ta muốn ngươi
cũng tu tiên như ta sau đó chúng ta cùng nhau nghịch đất nặn tiếp được không”.

Chỉ là thế sự vô thường... Tố tiểu thư đi mãi không về..... Tó tiểu thư căn
bản làm sao có thể nhớ A Soái năm đó, 30 năm qua đi liệu ai còn có thể nhó
được những việc từ năm 6 tuổi ?, tiên lộ vốn vô tình....

Tiên lộ vô tình nhưng người có tình, Đầu Đất hắn rất ngốc, chính vì hắn ngốc
nên hắn tuyệt đối tin tưởng Tố tiểu thư, hắn nhất định sẽ đợi, có chết hắn
cũng sẽ đợi.

Đầu Đất đã đợi được 30 năm, hắn sẽ đợi tiếp 30 năm nữa, rồi lại 30 năm nữa ,
hắn sẽ đợi được Tố tiểu thư quay về chỉ là đời người có mấy cái 30 năm ?, 30
năm với tiên nhân chỉ là một cái chớp mắt, chỉ là một lần bế quan còn với phàm
nhân 30 năm chính là nửa cuộc đời.

P/S :Mình lại quay về với các bạn rồi đây.

Đầu tuần cùng nhau cố gắng nào.

Cứ tầm 10 đến 20 chương bình thường mình sẽ cho ra 1 chương ngoại truyện, tạm
thời ngoại truyền không liên quan gì đến chính truyện đâu nên các bạn cứ đọc
tham khảo thôi nhé :D

4 ngày qua thì mình nghỉ 1 ngày đi chơi, 1 ngày làm bài, 2 ngày còn lại phải
sửa lại nội dung truyện một chút nên.

Từ hôm nay chúng ta lại cố gắng nào, mình ra chương còn các bạn comment mỗi
người một việc nhé.

(Web tắt nút cảm ơn ở mỗi chương truyện rồi nên các bạn không cần hỏi nữa nhé
:D).

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.

Hãy đọc truyện tại truyenyy để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc
cùng tác giả.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.

Ngày xửa ngày xưa, xa xôi đến mức không thể nào tra cứu, ngày đó thế giới này
được ví như một cây đại thụ khổng lò, nó rộng lớn thế nào không một ai biết
cũng chẳng một ai hay, con người thời đó chia thế giới là bốn loại được gọi là
Hạ Tam Giới, Trung Tam Giới, Thượng Tam Giới, Đại Thiên Thế Giới.

Hạ Tam Giới chính là tầng thứ thấp nhất tồn tại, nghe nói cường giả mạnh nhất
của Hạ Tam Giới khi phi thăng lên Trung Tam Giới cũng chỉ có thể coi là thực
lực bình thường, điều này cũng tương tự với từ Trung Tam Giới lên Thượng Tam
Giới cùng Thượng Tam Giới lên đến Đại Thiên Thế Giới.

Tam Giới ngày đó chính là để chỉ Thần Giới, Ma Giới cùng Nhân Giới....

Câu chuyện bắt đầu ở một nơi thuộc Hạ Tam Giới, một đất nước nhỏ đến không thể
nhỏ hơn.

Trong quốc gia đó có một ngôi làng vô danh, ngôi làng này quá hoang vắng đến
mức căn bản không ai thèm nhớ tên thậm chí nó không được đặt tên, chỉ có những
người trong làng tự gọi với nhau mà thôi đương nhiên cũng chẳng còn ai còn
sống đến nay để nhắc lại cái tên ngôi làng này nữa.

Trong ngôi làng có hai đứa bé, một nam một nữ.

Đứa bé trai không có tên hoặc nó có tên nhưng không ai gọi nó, toàn bộ ngôi
làng đều gọi là nó Đầu Đất, một đứa bé không cha không mẹ, tất cả mọi người
đều khinh thường nó ngoại trừ đứa bé gái.

Đứa bé gái họ Tố, là con của địa chủ trong làng được người dân trong làng gọi
là Tố tiểu thư, không biết vì sao Tố tiểu thư cùng Đầu Đất chơi rất thân, Tố
tiểu thư thích nhất những lúc Đầu Đất si ngốc nhìn mình, nàng không gọi hắn là
Đầu Đất, nàng gọi hắn là A Soái bởi trong mắt nàng Đầu Đất rất đẹp trai còn
đẹp trai ở điểm nào chính nàng cũng không biết, đương nhiên trong làng không
mấy ai đồng ý được với nàng, trong mắt mọi người Đầu Đất là A Sửu thì đúng chứ
làm sao có thể là A Soái.

Năm đó hai đứa bé cùng lên 6 tuổi.

6 tuổi là một độ tuổi đặc biệt, đây là lúc căn cốt tu tiên bắt đầu hình hành,
đây là độ tuổi thích hợp nhất để kiểm tra tư chất tu tiên, để các tông môn thu
nhận đệ tử.

Đương nhiên cái quốc giá bé tí tẹo này không có tông môn tu tiên nào cả, toàn
bộ mọi người trong quốc gia đều là phàm nhân, đến cả một kẻ đạt đến luyện khí
kì cũng không có.

Tu tiên có thể trường sinh bất tử, tu tiên có thể bay lượn cửu thiên thử hỏi
ai không muốn có điều ở một quốc gia đến cả luyện khí kì một tầng cũng không
có ai thì sao có thể tu tiên ?.

Tiên đạo dài đằng đẵng được chia là luyện khí kì, trúc cơ kì, kim đan kì cùng
nguyên anh kỳ, nghe nói trên nguyên anh còn cảnh giới cao hơn có điều không
một ai biết, không một ai hay...

Tưởng như năm nay cũng không có thay đổi trong ngôi làng nhỏ thì có hai tiên
nhân ghé thăm nơi đây, nghe đồn từ thuở lập nước đến nay lần đầu tiên có tiên
nhân xuất hiện trong quốc gia này.

Không ai rõ hai tiên nhân đến từ đâu chỉ biết bọn họ là tiên nhân cường đại
cao cao tại thượng, ngày hôm đó hai vị tiên nhân có vẻ rất gấp gáp, bọn họ cho
tập trung toàn bộ những đứa bé từ 6 tuổi đến 10 tuổi trong làng xếp hàng sau
đó mỗi đứa bé nhìn vào một trang giấy trắng trong năm phút, đương nhiên mệnh
lệnh của tiên nhân không ai dám làm trái.

Những người dân làng sao có thể hiểu được tiên nhân muốn gì chỉ là trong ánh
mắt của bọn họ ngập tràn mong đợi, bọn họ mong ước tiên nhân có thể mang đứa
bé nhà mình đi tu tiên, đi hưởng cuộc sống hạnh phúc, trường sinh bất tử.

Từng đứa bé đến lượt rồi lại từng đứa bé đi xuống,không một đứa bé nào làm
trang giấy trắng có thể xuất hiện biến hóa....

Trên mặt hai vị tiên nhân đầy thất vọng liên tục lắc đầu...

Cuối cùng chỉ còn Đầu Đất cùng Tố tiểu thư, Đầu Đất cũng hớn hở đi lên có điều
kết quả thì cũng chẳng khác gì mọi người, một trang giấy trắng tinh.

Đương nhiên không ai trong làng coi trọng Đầu Đất, hắn quá khờ, hắn tu tiên
được mới là kì lạ....

Người cuối cùng là Tố tiểu thư bước lên, khi Tố tiểu thư vừa đụng vào tờ giấy
trắng cũng là lúc cuộc sống của hai đứa bé xuất hiện bước ngoặt.

..............

Đại Thiên Thế Giới là thế giới lớn nhất cũng là cao cấp nhất nhưng lại được
hình thành từ bốn giới lớn gọi là Ma Giới, Quỷ Giới, Thần Giới cùng Nhân Giới.

Ma Giới đứng đầu là Ma Đế, Ma Giới còn được gọi là Địa Ngục, là nơi tất cả mọi
người chết đi về, chỉ cần những sinh linh trực thuộc luân hồi khi chết đều trở
về Ma Giới, chết ở một thế giới khác chính là được sinh ra ở Ma Giới, chết ở
Ma Giới liền là sống ở một thế giới khác, đây là luân hồi.

Ngay trên Ma Giới là Nhân Giới, Nhân Giới không có chủ nhân.

Nhân Giới là nơi bách tộc cùng sinh sống, Nhân Giới có thể coi là một tấm
gương ngược lại của Ma Giới bởi toàn bộ sinh linh sống trong Nhân Giới đều
trực thuộc luân hồi.

Trên Nhân Giới là hai thế giới khác được đăt song song, Quỷ Giới cùng Thần
Giới.

Quỷ Giới là nơi ở của Quỷ Tộc, người đứng đầu là Quỷ Đế, Quỷ Tộc không thuộc
luân hồi, Quỷ Tộc là sinh mệnh cao cấp hơn toàn bộ bách tộc còn lại, nó chết
đi không bước là Luân Hồi mà là bước vào Quỷ Luân.

Tương tự Quỷ Giới, Thần Giới là nơi ở của Thần Tộc, Thần Tộc cũng đứng trên
luân hồi, người Thần Tộc chết đi liền bước vào Thần Luân, đứng đầu Thần Giới
đương nhiên cũng là Thần Đế.

...........

Giây phút mà Tố tiểu thư chạm vào tờ giấy trắng kia cả Ma Đế, Thần Đế cùng Quỷ
Đế đều mở bừng mắt, ánh mắt của bọn họ xuyên thủng Thượng Tam Thiên, Trung Tam
Thiên cùng Hạ Tam Thiên, ánh mắt của bọn họ vượt qua vô số thế giới, vô số
vách ngăn khóa chặt lên người Tố tiểu thư....

Tố tiểu thư 6 tuổi năm đó đương nhiên không biết những việc này, nàng là người
duy nhất có tư chất tu tiên thậm chí lại còn là thiên phẩm tư chất, phải biết
chỉ cần là hoàng phẩm tư chất thấp nhất cũng đã đủ để các tông môn nhỏ thu
nạp, thiên phẩm tư chất đã có thể coi là tư chất vô địch Hạ tam Thiên.

Sau đó, Tố tiểu thư rời khỏi ngôi làng, Tố tiểu thư bước trên con đường tu
tiên.

Tố tiểu thư rời đi để lại Đầu Đất một mình trong làng....

Đầu Đất rất ngốc, nó chạy đi trong vô thức, nó không muốn xa Tố tiểu thư, nó
muốn lại được chơi với nàng, nó cứ chạy như vậy, chạy mãi chạy mãi, nó chỉ
mong được nhìn thấy Tố tiểu thư, cho dù là bóng lưng của nàng cũng được nhưng
nó không thể, đến bóng lưng của Tố tiểu thư nó cũng không được nhìn thấy.

....................

“A”.

Một âm thanh vang lên phá tan màn đêm u ám, một nam tử tỉnh dậy từ trong giấc
mộng, cả người hắn đều ướt đẫm mồ hôi.

“Ta ngủ bao lâu rồi ?”.

Giọng nói của hắn vang lên, lập tức bên ngoài một âm thanh cung kính đáp lại
“khởi bẩm tướng quân, người đã ngủ suốt một ngày rồi ạ”.

Nam tử thở hổn hên lau đi mồ hôi trên trán, sau đó đứng bật dậy khỏi giường,
ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng cực độ “Nam Thiên Môn còn có thể thủ vững
được đến bao giờ ?”

Bên ngoài giọng nói cực độ cung kính lại vang lên “Bẩm tướng quân, Nam Thiên
Môn chỉ sợ cùng lắm chỉ có thể cầm cự thêm vài giờ đồng hồ”.

Nam tử nắm chặt cánh tay của mình, trên người hắn đầy vết thương, với những
vết thương này chỉ sợ người mạnh đến đâu cũng đã sớm vào luân hồi nhưng hắn
không ngờ vẫn có thể kiên trì được, ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh, mặc kệ
vết thương trên người, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay mình.

“Hừ tiên nhân, tiên nhân, chỉ là mấy lên luyện khí kì cũng dám xưng tiên nhân,
luyện khí kì ta giết không ít có gì phải sợ. Tiên nhân không tham gia vào việc
trần thế nhưng lũ khốn nạn này không ngờ lại không quan tâm cấm lệnh, chết
tiệt”.

Nam nhân từ từ bước ra lều trướng, khi hắn bước ra ngoài là hàng nghìn ánh mắt
binh lính nhìn mình, ánh mắt tràn đầy lửa nóng bởi nam nhân là chiến thần, là
chiến thần của đất nước.

Vô Song Hầu, đệ nhất tướng quân của toàn bộ phàm nhân giới.

Vô Song Hầu là người duy nhất trong phàm nhân có thể giết tiên nhân, rõ ràng
không hề tu luyện nhưng thực sự có thể giết tiên nhân thậm chí giết không ít
tiên nhân.

Vô Song Hầu là chiến thần, Vô Song Hầu mang cả quốc gia trên vai, gánh ấu chúa
còn chưa trưởng thành trên vai, hắn bằng năng lực của mình khiến một siêu cấp
tiểu quốc dần dần lột xác, trở thành một trung cấp quốc gia có điều trung cấp
quốc gia thì sao ?, tiên nhân chướng mắt thì tiên nhân diệt thôi, tiên nhân
thích thì tiên nhân làm thôi.

Vô Song Hầu nắm chặt cây kiếm trong tay mình, khóe miệng trào ra một tia máu
“Ta không có gì để nói ngoại trừ Giết, kẻ nào còn có thể đi theo ta thì đứng
lên, chúng ta giết hết lũ tiên nhân đó”.

“Sát”

“sát”

“sát”

Vô số âm thanh đầy nhiệt huyết vang lên, bọn họ là phàm nhân nhưng không thua
tiên nhân, bọn họ cũng muốn sát tiên nhân, có chết cũng phải chết oanh oanh
liệt liệt.

Thua trận nhưng không thể thua người, quốc gia thất bại chứ không phải quốc
dân thất bại.

............

Nam Thiên Môn cuối cùng cũng sập, kinh thành bị công phá, toàn bộ quốc gia bị
tận diệt có điều bất cứ ai nghe đến chiến tích kinh khủng của Vô Song Hầu cũng
phải run cầm cập, ngày hôm đó Vô Song Hầu chém chết 27 luyện khí kỳ cường giả
thậm chí ba vị trúc cơ kỳ cường giả vây công hắn hai chết một trọng thương,
đây căn bản không phải chiến lực của phàm nhân có điều phàm nhân dù mạnh hơn
nữa cũng là phàm nhân, có cố gắng thế nào cũng không thể đánh bại tiên nhân,
Vô Song Hầu là trường hợp đặc biệt nhưng hắn vẫn là con người, hắn cố gắng
cũng chỉ đến thế mà thôi, hắn vô lực rồi....

Vô Song Hầu ngã xuống nhưng trong mắt hắn không có chút nào hoảng sợ, hắn chỉ
có nuối tiếc, vô tận nuối tiếc, hắn không sợ chết chỉ là hắn không muốn chết,
lúc này hắn còn chưa muốn chết.

“Tố tiểu thư, Đầu Đất rất muốn gặp lại người, thật đấy chỉ là Đầu Đất quá
ngốc, Đầu Đất cả đời không thể tu tiên, Đầu Đất hận nhất tiên nhân nhưng mong
ước lớn nhất lại là trở thành tiên nhân, lại là được gặp lại Tố tiểu thư, cho
dù là bóng lưng cũng được chỉ là Đầu Đất không làm nổi”.

............

Trên bầu trời có lúc này có hai thân ảnh hiện ra, hai thân ảnh này xuất hiện
từ đầu cuộc chiến nhưng không có ai nhận ra, không có ai phát hiện được, họ
gọi là Ma Giới sứ giả, là Đầu Trâu Mặt Ngựa trong truyền thuyết, bọn họ là
người của Ma Giới.

Đầu Trâu nhìn Mặt Ngựa sau đó thầm gật đầu “Không tu luyện mà có thể dùng phàm
thân chém giết trúc cơ kỳ, kẻ này chính là đại tài đáng tiếc là một cái phế
thể”.

Mặt Ngựa hí dài một tiếng “Tư chất cao thì sao, ngộ tĩnh cao thì sao, phế thể
thì sao có thể tu luyện, nếu hắn sinh ra ở Thượng Tam Giới thì may ra còn có
tư cách đạp lên tiên đồ, thôi nể tình kẻ này khi còn sống cũng có thể coi là
một nhân vật, ta cùng ngươi đưa hắn vào luân hồi đi, hy vọng sau khi vào luân
hồi vẫn có thể giữ được ngộ tĩnh cùng thiên tư bậc này”.

Đầu Trâu bật cười “Khặc khặc, ngươi ảo tưởng à, vào Luân Hồi vẫn giữ được ngộ
tĩnh cùng thiên tư rồi lại cải thiện được vấn đề thể chất vậy kẻ này chắc chắn
là con rơi của Ma Đế đại nhân rồi”.

Cả Đầu Trâu cùng Mặt Ngựa cười vang, hai người sau đó hiện thân, bàn tay xuất
hiện một quyển sổ, có điều cả hai rất nhanh biến sắc, tên của Vô Song Hầu vẫn
chưa biến mất, Vô Song Hầu vẫn còn sống.

Bằng một sức mạnh thần kỳ, Vô Song Hầu hắn đứng lên từ vô số tử thi, hắn lê
từng bước từng bước đi dưới ánh chiều tà, những bước đi đầy cô độc cùng nặng
nề, hắn chưa thể chết, hắn không muốn chết lúc này, hắn nghe nói xuống địa
ngục sẽ phải uống Mạnh Bà Thang, hắn không muốn uống thứ này, hắn không muốn
quên Tố tiểu thư.

Năm đó Tố tiểu thư trước khi rời đi đã nói “A Soái, ta rất lợi hại nha, ta có
thể tu tiên nha nhưng yên tâm ta sẽ không bỏ ngươi, đến một ngày ta thật cường
đại như những tiên nhân kia ta nhất định sẽ quay về đón ngươi, ta muốn ngươi
cũng tu tiên như ta sau đó chúng ta cùng nhau nghịch đất nặn tiếp được không”.

Chỉ là thế sự vô thường... Tố tiểu thư đi mãi không về..... Tó tiểu thư căn
bản làm sao có thể nhớ A Soái năm đó, 30 năm qua đi liệu ai còn có thể nhó
được những việc từ năm 6 tuổi ?, tiên lộ vốn vô tình....

Tiên lộ vô tình nhưng người có tình, Đầu Đất hắn rất ngốc, chính vì hắn ngốc
nên hắn tuyệt đối tin tưởng Tố tiểu thư, hắn nhất định sẽ đợi, có chết hắn
cũng sẽ đợi.

Đầu Đất đã đợi được 30 năm, hắn sẽ đợi tiếp 30 năm nữa, rồi lại 30 năm nữa ,
hắn sẽ đợi được Tố tiểu thư quay về chỉ là đời người có mấy cái 30 năm ?, 30
năm với tiên nhân chỉ là một cái chớp mắt, chỉ là một lần bế quan còn với phàm
nhân 30 năm chính là nửa cuộc đời.

P/S :Mình lại quay về với các bạn rồi đây.

Đầu tuần cùng nhau cố gắng nào.

Cứ tầm 10 đến 20 chương bình thường mình sẽ cho ra 1 chương ngoại truyện, tạm
thời ngoại truyền không liên quan gì đến chính truyện đâu nên các bạn cứ đọc
tham khảo thôi nhé :D

4 ngày qua thì mình nghỉ 1 ngày đi chơi, 1 ngày làm bài, 2 ngày còn lại phải
sửa lại nội dung truyện một chút nên.

Từ hôm nay chúng ta lại cố gắng nào, mình ra chương còn các bạn comment mỗi
người một việc nhé.

(Web tắt nút cảm ơn ở mỗi chương truyện rồi nên các bạn không cần hỏi nữa nhé
:D).

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.

Hãy đọc truyện tại truyenyy để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc
cùng tác giả.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.

Ngày xửa ngày xưa, xa xôi đến mức không thể nào tra cứu, ngày đó thế giới này
được ví như một cây đại thụ khổng lò, nó rộng lớn thế nào không một ai biết
cũng chẳng một ai hay, con người thời đó chia thế giới là bốn loại được gọi là
Hạ Tam Giới, Trung Tam Giới, Thượng Tam Giới, Đại Thiên Thế Giới.

Hạ Tam Giới chính là tầng thứ thấp nhất tồn tại, nghe nói cường giả mạnh nhất
của Hạ Tam Giới khi phi thăng lên Trung Tam Giới cũng chỉ có thể coi là thực
lực bình thường, điều này cũng tương tự với từ Trung Tam Giới lên Thượng Tam
Giới cùng Thượng Tam Giới lên đến Đại Thiên Thế Giới.

Tam Giới ngày đó chính là để chỉ Thần Giới, Ma Giới cùng Nhân Giới....

Câu chuyện bắt đầu ở một nơi thuộc Hạ Tam Giới, một đất nước nhỏ đến không thể
nhỏ hơn.

Trong quốc gia đó có một ngôi làng vô danh, ngôi làng này quá hoang vắng đến
mức căn bản không ai thèm nhớ tên thậm chí nó không được đặt tên, chỉ có những
người trong làng tự gọi với nhau mà thôi đương nhiên cũng chẳng còn ai còn
sống đến nay để nhắc lại cái tên ngôi làng này nữa.

Trong ngôi làng có hai đứa bé, một nam một nữ.

Đứa bé trai không có tên hoặc nó có tên nhưng không ai gọi nó, toàn bộ ngôi
làng đều gọi là nó Đầu Đất, một đứa bé không cha không mẹ, tất cả mọi người
đều khinh thường nó ngoại trừ đứa bé gái.

Đứa bé gái họ Tố, là con của địa chủ trong làng được người dân trong làng gọi
là Tố tiểu thư, không biết vì sao Tố tiểu thư cùng Đầu Đất chơi rất thân, Tố
tiểu thư thích nhất những lúc Đầu Đất si ngốc nhìn mình, nàng không gọi hắn là
Đầu Đất, nàng gọi hắn là A Soái bởi trong mắt nàng Đầu Đất rất đẹp trai còn
đẹp trai ở điểm nào chính nàng cũng không biết, đương nhiên trong làng không
mấy ai đồng ý được với nàng, trong mắt mọi người Đầu Đất là A Sửu thì đúng chứ
làm sao có thể là A Soái.

Năm đó hai đứa bé cùng lên 6 tuổi.

6 tuổi là một độ tuổi đặc biệt, đây là lúc căn cốt tu tiên bắt đầu hình hành,
đây là độ tuổi thích hợp nhất để kiểm tra tư chất tu tiên, để các tông môn thu
nhận đệ tử.

Đương nhiên cái quốc giá bé tí tẹo này không có tông môn tu tiên nào cả, toàn
bộ mọi người trong quốc gia đều là phàm nhân, đến cả một kẻ đạt đến luyện khí
kì cũng không có.

Tu tiên có thể trường sinh bất tử, tu tiên có thể bay lượn cửu thiên thử hỏi
ai không muốn có điều ở một quốc gia đến cả luyện khí kì một tầng cũng không
có ai thì sao có thể tu tiên ?.

Tiên đạo dài đằng đẵng được chia là luyện khí kì, trúc cơ kì, kim đan kì cùng
nguyên anh kỳ, nghe nói trên nguyên anh còn cảnh giới cao hơn có điều không
một ai biết, không một ai hay...

Tưởng như năm nay cũng không có thay đổi trong ngôi làng nhỏ thì có hai tiên
nhân ghé thăm nơi đây, nghe đồn từ thuở lập nước đến nay lần đầu tiên có tiên
nhân xuất hiện trong quốc gia này.

Không ai rõ hai tiên nhân đến từ đâu chỉ biết bọn họ là tiên nhân cường đại
cao cao tại thượng, ngày hôm đó hai vị tiên nhân có vẻ rất gấp gáp, bọn họ cho
tập trung toàn bộ những đứa bé từ 6 tuổi đến 10 tuổi trong làng xếp hàng sau
đó mỗi đứa bé nhìn vào một trang giấy trắng trong năm phút, đương nhiên mệnh
lệnh của tiên nhân không ai dám làm trái.

Những người dân làng sao có thể hiểu được tiên nhân muốn gì chỉ là trong ánh
mắt của bọn họ ngập tràn mong đợi, bọn họ mong ước tiên nhân có thể mang đứa
bé nhà mình đi tu tiên, đi hưởng cuộc sống hạnh phúc, trường sinh bất tử.

Từng đứa bé đến lượt rồi lại từng đứa bé đi xuống,không một đứa bé nào làm
trang giấy trắng có thể xuất hiện biến hóa....

Trên mặt hai vị tiên nhân đầy thất vọng liên tục lắc đầu...

Cuối cùng chỉ còn Đầu Đất cùng Tố tiểu thư, Đầu Đất cũng hớn hở đi lên có điều
kết quả thì cũng chẳng khác gì mọi người, một trang giấy trắng tinh.

Đương nhiên không ai trong làng coi trọng Đầu Đất, hắn quá khờ, hắn tu tiên
được mới là kì lạ....

Người cuối cùng là Tố tiểu thư bước lên, khi Tố tiểu thư vừa đụng vào tờ giấy
trắng cũng là lúc cuộc sống của hai đứa bé xuất hiện bước ngoặt.

..............

Đại Thiên Thế Giới là thế giới lớn nhất cũng là cao cấp nhất nhưng lại được
hình thành từ bốn giới lớn gọi là Ma Giới, Quỷ Giới, Thần Giới cùng Nhân Giới.

Ma Giới đứng đầu là Ma Đế, Ma Giới còn được gọi là Địa Ngục, là nơi tất cả mọi
người chết đi về, chỉ cần những sinh linh trực thuộc luân hồi khi chết đều trở
về Ma Giới, chết ở một thế giới khác chính là được sinh ra ở Ma Giới, chết ở
Ma Giới liền là sống ở một thế giới khác, đây là luân hồi.

Ngay trên Ma Giới là Nhân Giới, Nhân Giới không có chủ nhân.

Nhân Giới là nơi bách tộc cùng sinh sống, Nhân Giới có thể coi là một tấm
gương ngược lại của Ma Giới bởi toàn bộ sinh linh sống trong Nhân Giới đều
trực thuộc luân hồi.

Trên Nhân Giới là hai thế giới khác được đăt song song, Quỷ Giới cùng Thần
Giới.

Quỷ Giới là nơi ở của Quỷ Tộc, người đứng đầu là Quỷ Đế, Quỷ Tộc không thuộc
luân hồi, Quỷ Tộc là sinh mệnh cao cấp hơn toàn bộ bách tộc còn lại, nó chết
đi không bước là Luân Hồi mà là bước vào Quỷ Luân.

Tương tự Quỷ Giới, Thần Giới là nơi ở của Thần Tộc, Thần Tộc cũng đứng trên
luân hồi, người Thần Tộc chết đi liền bước vào Thần Luân, đứng đầu Thần Giới
đương nhiên cũng là Thần Đế.

...........

Giây phút mà Tố tiểu thư chạm vào tờ giấy trắng kia cả Ma Đế, Thần Đế cùng Quỷ
Đế đều mở bừng mắt, ánh mắt của bọn họ xuyên thủng Thượng Tam Thiên, Trung Tam
Thiên cùng Hạ Tam Thiên, ánh mắt của bọn họ vượt qua vô số thế giới, vô số
vách ngăn khóa chặt lên người Tố tiểu thư....

Tố tiểu thư 6 tuổi năm đó đương nhiên không biết những việc này, nàng là người
duy nhất có tư chất tu tiên thậm chí lại còn là thiên phẩm tư chất, phải biết
chỉ cần là hoàng phẩm tư chất thấp nhất cũng đã đủ để các tông môn nhỏ thu
nạp, thiên phẩm tư chất đã có thể coi là tư chất vô địch Hạ tam Thiên.

Sau đó, Tố tiểu thư rời khỏi ngôi làng, Tố tiểu thư bước trên con đường tu
tiên.

Tố tiểu thư rời đi để lại Đầu Đất một mình trong làng....

Đầu Đất rất ngốc, nó chạy đi trong vô thức, nó không muốn xa Tố tiểu thư, nó
muốn lại được chơi với nàng, nó cứ chạy như vậy, chạy mãi chạy mãi, nó chỉ
mong được nhìn thấy Tố tiểu thư, cho dù là bóng lưng của nàng cũng được nhưng
nó không thể, đến bóng lưng của Tố tiểu thư nó cũng không được nhìn thấy.

....................

“A”.

Một âm thanh vang lên phá tan màn đêm u ám, một nam tử tỉnh dậy từ trong giấc
mộng, cả người hắn đều ướt đẫm mồ hôi.

“Ta ngủ bao lâu rồi ?”.

Giọng nói của hắn vang lên, lập tức bên ngoài một âm thanh cung kính đáp lại
“khởi bẩm tướng quân, người đã ngủ suốt một ngày rồi ạ”.

Nam tử thở hổn hên lau đi mồ hôi trên trán, sau đó đứng bật dậy khỏi giường,
ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng cực độ “Nam Thiên Môn còn có thể thủ vững
được đến bao giờ ?”

Bên ngoài giọng nói cực độ cung kính lại vang lên “Bẩm tướng quân, Nam Thiên
Môn chỉ sợ cùng lắm chỉ có thể cầm cự thêm vài giờ đồng hồ”.

Nam tử nắm chặt cánh tay của mình, trên người hắn đầy vết thương, với những
vết thương này chỉ sợ người mạnh đến đâu cũng đã sớm vào luân hồi nhưng hắn
không ngờ vẫn có thể kiên trì được, ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh, mặc kệ
vết thương trên người, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay mình.

“Hừ tiên nhân, tiên nhân, chỉ là mấy lên luyện khí kì cũng dám xưng tiên nhân,
luyện khí kì ta giết không ít có gì phải sợ. Tiên nhân không tham gia vào việc
trần thế nhưng lũ khốn nạn này không ngờ lại không quan tâm cấm lệnh, chết
tiệt”.

Nam nhân từ từ bước ra lều trướng, khi hắn bước ra ngoài là hàng nghìn ánh mắt
binh lính nhìn mình, ánh mắt tràn đầy lửa nóng bởi nam nhân là chiến thần, là
chiến thần của đất nước.

Vô Song Hầu, đệ nhất tướng quân của toàn bộ phàm nhân giới.

Vô Song Hầu là người duy nhất trong phàm nhân có thể giết tiên nhân, rõ ràng
không hề tu luyện nhưng thực sự có thể giết tiên nhân thậm chí giết không ít
tiên nhân.

Vô Song Hầu là chiến thần, Vô Song Hầu mang cả quốc gia trên vai, gánh ấu chúa
còn chưa trưởng thành trên vai, hắn bằng năng lực của mình khiến một siêu cấp
tiểu quốc dần dần lột xác, trở thành một trung cấp quốc gia có điều trung cấp
quốc gia thì sao ?, tiên nhân chướng mắt thì tiên nhân diệt thôi, tiên nhân
thích thì tiên nhân làm thôi.

Vô Song Hầu nắm chặt cây kiếm trong tay mình, khóe miệng trào ra một tia máu
“Ta không có gì để nói ngoại trừ Giết, kẻ nào còn có thể đi theo ta thì đứng
lên, chúng ta giết hết lũ tiên nhân đó”.

“Sát”

“sát”

“sát”

Vô số âm thanh đầy nhiệt huyết vang lên, bọn họ là phàm nhân nhưng không thua
tiên nhân, bọn họ cũng muốn sát tiên nhân, có chết cũng phải chết oanh oanh
liệt liệt.

Thua trận nhưng không thể thua người, quốc gia thất bại chứ không phải quốc
dân thất bại.

............

Nam Thiên Môn cuối cùng cũng sập, kinh thành bị công phá, toàn bộ quốc gia bị
tận diệt có điều bất cứ ai nghe đến chiến tích kinh khủng của Vô Song Hầu cũng
phải run cầm cập, ngày hôm đó Vô Song Hầu chém chết 27 luyện khí kỳ cường giả
thậm chí ba vị trúc cơ kỳ cường giả vây công hắn hai chết một trọng thương,
đây căn bản không phải chiến lực của phàm nhân có điều phàm nhân dù mạnh hơn
nữa cũng là phàm nhân, có cố gắng thế nào cũng không thể đánh bại tiên nhân,
Vô Song Hầu là trường hợp đặc biệt nhưng hắn vẫn là con người, hắn cố gắng
cũng chỉ đến thế mà thôi, hắn vô lực rồi....

Vô Song Hầu ngã xuống nhưng trong mắt hắn không có chút nào hoảng sợ, hắn chỉ
có nuối tiếc, vô tận nuối tiếc, hắn không sợ chết chỉ là hắn không muốn chết,
lúc này hắn còn chưa muốn chết.

“Tố tiểu thư, Đầu Đất rất muốn gặp lại người, thật đấy chỉ là Đầu Đất quá
ngốc, Đầu Đất cả đời không thể tu tiên, Đầu Đất hận nhất tiên nhân nhưng mong
ước lớn nhất lại là trở thành tiên nhân, lại là được gặp lại Tố tiểu thư, cho
dù là bóng lưng cũng được chỉ là Đầu Đất không làm nổi”.

............

Trên bầu trời có lúc này có hai thân ảnh hiện ra, hai thân ảnh này xuất hiện
từ đầu cuộc chiến nhưng không có ai nhận ra, không có ai phát hiện được, họ
gọi là Ma Giới sứ giả, là Đầu Trâu Mặt Ngựa trong truyền thuyết, bọn họ là
người của Ma Giới.

Đầu Trâu nhìn Mặt Ngựa sau đó thầm gật đầu “Không tu luyện mà có thể dùng phàm
thân chém giết trúc cơ kỳ, kẻ này chính là đại tài đáng tiếc là một cái phế
thể”.

Mặt Ngựa hí dài một tiếng “Tư chất cao thì sao, ngộ tĩnh cao thì sao, phế thể
thì sao có thể tu luyện, nếu hắn sinh ra ở Thượng Tam Giới thì may ra còn có
tư cách đạp lên tiên đồ, thôi nể tình kẻ này khi còn sống cũng có thể coi là
một nhân vật, ta cùng ngươi đưa hắn vào luân hồi đi, hy vọng sau khi vào luân
hồi vẫn có thể giữ được ngộ tĩnh cùng thiên tư bậc này”.

Đầu Trâu bật cười “Khặc khặc, ngươi ảo tưởng à, vào Luân Hồi vẫn giữ được ngộ
tĩnh cùng thiên tư rồi lại cải thiện được vấn đề thể chất vậy kẻ này chắc chắn
là con rơi của Ma Đế đại nhân rồi”.

Cả Đầu Trâu cùng Mặt Ngựa cười vang, hai người sau đó hiện thân, bàn tay xuất
hiện một quyển sổ, có điều cả hai rất nhanh biến sắc, tên của Vô Song Hầu vẫn
chưa biến mất, Vô Song Hầu vẫn còn sống.

Bằng một sức mạnh thần kỳ, Vô Song Hầu hắn đứng lên từ vô số tử thi, hắn lê
từng bước từng bước đi dưới ánh chiều tà, những bước đi đầy cô độc cùng nặng
nề, hắn chưa thể chết, hắn không muốn chết lúc này, hắn nghe nói xuống địa
ngục sẽ phải uống Mạnh Bà Thang, hắn không muốn uống thứ này, hắn không muốn
quên Tố tiểu thư.

Năm đó Tố tiểu thư trước khi rời đi đã nói “A Soái, ta rất lợi hại nha, ta có
thể tu tiên nha nhưng yên tâm ta sẽ không bỏ ngươi, đến một ngày ta thật cường
đại như những tiên nhân kia ta nhất định sẽ quay về đón ngươi, ta muốn ngươi
cũng tu tiên như ta sau đó chúng ta cùng nhau nghịch đất nặn tiếp được không”.

Chỉ là thế sự vô thường... Tố tiểu thư đi mãi không về..... Tó tiểu thư căn
bản làm sao có thể nhớ A Soái năm đó, 30 năm qua đi liệu ai còn có thể nhó
được những việc từ năm 6 tuổi ?, tiên lộ vốn vô tình....

Tiên lộ vô tình nhưng người có tình, Đầu Đất hắn rất ngốc, chính vì hắn ngốc
nên hắn tuyệt đối tin tưởng Tố tiểu thư, hắn nhất định sẽ đợi, có chết hắn
cũng sẽ đợi.

Đầu Đất đã đợi được 30 năm, hắn sẽ đợi tiếp 30 năm nữa, rồi lại 30 năm nữa ,
hắn sẽ đợi được Tố tiểu thư quay về chỉ là đời người có mấy cái 30 năm ?, 30
năm với tiên nhân chỉ là một cái chớp mắt, chỉ là một lần bế quan còn với phàm
nhân 30 năm chính là nửa cuộc đời.

P/S :Mình lại quay về với các bạn rồi đây.

Đầu tuần cùng nhau cố gắng nào.

Cứ tầm 10 đến 20 chương bình thường mình sẽ cho ra 1 chương ngoại truyện, tạm
thời ngoại truyền không liên quan gì đến chính truyện đâu nên các bạn cứ đọc
tham khảo thôi nhé :D

4 ngày qua thì mình nghỉ 1 ngày đi chơi, 1 ngày làm bài, 2 ngày còn lại phải
sửa lại nội dung truyện một chút nên.

Từ hôm nay chúng ta lại cố gắng nào, mình ra chương còn các bạn comment mỗi
người một việc nhé.

(Web tắt nút cảm ơn ở mỗi chương truyện rồi nên các bạn không cần hỏi nữa nhé
:D).

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.

Hãy đọc truyện tại truyenyy để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc
cùng tác giả.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #396