Sự Việc Năm Đó (3).


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Vô Song cũng giống như bao nhiêu người khác, cái tên Thôn Thiên hắn thực sự
không hề biết, ánh mắt Vô Song liếc nhìn bộ xương rồi nhíu lại “Thôn Thiên ?,
xin lỗi cái tên này ta chưa bao giờ nghe, cứ giết ngươi trước không phải đỡ
phải suy nghĩ hợ sao, cửu tinh đấu thánh đỉnh phong cảnh giới này xin lỗi ta
không thể coi thường được, cảnh giới này có hai người là quá đủ rồi”.

Nghe Vô Song vẫn còn ý định giết mình Thôn Thiên giận tím mặt có điều đánh thì
không đánh được, chạy thì cũng không chạy được hơn nữa Thôn Thiên lại không
chịu nổi linh hồn công kích của Vô Song, chính bản thân hắn ta cũng chẳng biết
mình phải làm gì nữa.

Đương nhiên Thôn Thiên hắn không muốn chết, hắn là kẻ sợ chết nhất trong Ngũ
Đại Chí Tôn năm xưa, chính vì sợ chết nhất nên hắn mới trở thành người khó
chết nhất, chính vì khó chết mới có thể tạo ra một Thôn Thiên đạt đến cửu tinh
đấu thánh đỉnh phong.

Thôn Thiên thân hình lập tức run lên “Đừng nha, có gì hạ thủ lưu tình, tiểu
sát tinh của có gì từ từ nói hơn nữa nếu ngươi giết ta chỉ sợ ngươi cũng không
thoát ra được khỏi nơi đây, Tiêu Tộc – Phong Thiên Cấm Trận tuyệt đối không
phải là thứ mi có thể đi ra. Trân này chỉ có một vào duy nhất còn cửa ra thì
không có, thế nào chỉ có cách ngươi cứu lão phu đi ra thì lão phu mới hảo hảo
giúp ngươi thoát khỏi nơi này, lão phu mà chết thì ngươi cũng đợi đây đến già
thôi”.

Vô Song nghe vậy thản nhiên khinh bỉ nhìn Thôn Thiên “Nực cười, tiền bối có
chút coi thường thế hệ trẻ như vãn bối rồi, vãn bối đã dám tiến vào nơi này
thậm chí đã dám mang cả nàng đi theo đương nhiên có đủ khả năng để thoát ra
khỏi đây, tiền bối không cần phải lo lắng thay cho vãn bối, tiền bối không
biết còn di ngôn nào không ?”.

Nghe thấy Vô Song nói ánh mắt Thôn Thiên dần dần hiện ra một tia kinh ngạc,
nói thật bản thân Thôn Thiên cũng không biết cách nào chui ra khỏi nơi này
nhưng không ngờ Vô Song lại biết, ánh mắt của Thôn Thiên đảo liên tục cũng
chẳng biết ông ta đang nghĩ gì.

Đánh đương nhiên đánh không lại Vô Song, bản thân Thôn Thiên kể cả có tháo
được cây trường thương trên ngực ra thì cũng không có cách nào giết chết Vô
Song trong một đòn còn Vô Song thì quả thực có thể giết chết Thôn Thiên trong
một đòn, đây là khác biệt lớn nhất hiện nay, vấn đề tiếp theo cho dù có thoát
ra được khỏi đây thì Thôn Thiên cũng chỉ có 30% cơ hội đi ra được khỏi Phong
Thiên Cấm Trận của Tiêu Tộc mà thôi, hắn hoàn toàn không có nắm chắc đi ra
khỏi trận này mà đó là sau hàng trăm năm suy nghĩ vô số biện pháp trong đầu
mới hình thành.

Thôn Thiên cuối cùng thở dài một hơi vô lực “Không biết ngươi có bao nhiêu tự
tin thoát ra khỏi nơi này, không biết ngươi có thể mang cả lão phu theo không
?”.

Vô Song thản nhiên gật đầu “Có thể nhưng đương nhiên vẫn là giết ngươi cho
rảnh nợ, mang theo một cửu tinh đấu thánh đỉnh phong ra ngoài việc này ta
không chắc chắn cho lắm chỉ sợ đêm dài lắm mộng không đúng sao ?”.

Thôn Thiên thở dài một hơi “Vậy nếu lão phu cho ngươi đặt Hồn Cấm thì sao,
không ngại nói thẳng với ngươi linh hồn lực của ta cả đời chỉ dừng lại ở linh
cảnh đỉnh phong tuyệt đối không thể mạnh lên nữa chính vì vậy ngươi có thể yên
tâm đặt Hồn Cấm không sợ bị lão phu phản phệ”.

Hồn Cấm đương nhiên không giống Yêu Cấm, nếu là Yêu Cấm chỉ cần bị dính vào
thì cả đời đều không thoát ra nổi trừ khi chủ nhân thả ra nhưng Hồn cấm thì
không giống vậy, sử dụng Hồn Cấm hoàn toàn có thể bị phá đi nếu linh hồn lực
của kẻ kia mạnh hơn người thi cấm, điều này rất hiếm khi xảy ra nhưng không
phải là không có vì vậy Vô Song không bao giờ sử dụng thứ gọi là Hồn Cấm cả.

Ánh mắt Vô Song lần này hiện ra một tia hứng thú nồng đậm, hắn không biết Thôn
Thiên là nói thật hay nói dối nhưng nếu nói thật thì đây cũng là một lựa chọn
không tệ tuy nhiên Thôn Thiên thực sự quá yếu, bản thân hắn chỉ có linh cấp
linh hồn lực thì căn bản không có tư cách quyết đấu cùng bất cứ cường giả nào
nhưng bù lại khối thân thể kia thực sự làm Vô Song nóng mắt vô cùng, cửu tinh
đấu thánh đỉnh phong thân thẻ nếu luyện thành khôi lỗi thì Vô Song tuyệt đối
có thể đi ngang Đấu Khí Đại Lục, nghĩ đến đây ánh mắt Vô Song càng ngày càng
nóng.

Đáng tiếc câu tiếp theo của Thôn Thiên lại làm bản thân Vô Song nghĩ lại, Thôn
Thiên hắn sống đủ lâu để hiểu một số việc, sống đến từng tuổi này Thôn Thiên
tuyệt đối không đơn giản ít nhất khi mà ông ta đã công bố yếu điểm của mình
thì Thôn Thiên cũng có cách thuyết phục Vô Song.

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì có điều nếu luyện chế thân thể của lão phu thành
khôi lỗi thoạt nhìn ngươi đạt lợi ích khổng lồ nhưng thực chất ngươi mới là kẻ
lỗ, khối thân thể này của lão phu có chút đặc biệt nhưng chỉ cần linh hồn lão
phu bị đánh nát chỉ sợ khôi lỗi ngươi luyện ra mạnh nhất chỉ là bát tinh đấu
thánh mà thôi, cái được tuyệt đối không bù đủ cái mất”.

“Lão phu là Thôn Thiên tộc trưởng của Thôn Linh Tộc, không biết ngươi đã nghe
thấy chưa ?”;.

Ba chữ Thôn Linh Tộc thực sự làm Vô Song cảm thấy một tia rung động, cho dù
chưa nghe danh Thôn Linh Tộc trong thế giới này nhưng thân là người xuyên việt
sao Vô Song có thể không biết đại tộc nổi tiếng này.

Thôn Linh Tộc có thể coi là dị tộc tại Đấu Khí Đại Lục, bọn chúng từng có một
thời hùng mạnh đến mức có thể dùng sức của mình làm toàn bộ Đấu Khí Đại Lục
rơi vào một thời kì u ám, chính vì sự cường đại của Thôn Linh Tộc mà năm đó
Hồn Thiên Đế, Cổ Nguyên, Tiêu Huyền dẫn theo đại quân tam tộc làm tiên phong
cùng với năm gia tộc còn lại đồ diệt toàn bộ Thôn Linh Tộc.

Sự đáng sợ nhất của Thôn Linh Tộc chính là khả năng thôn phệ, bọn chúng ăn tất
cả những mình gặp được để mạnh lên từ huyết mạch cho tới đấu kỹ, thứ Thôn Linh
Tộc sợ hãi đương nhiên chỉ có dị hỏa mà thôi, ngoại trừ dị hỏa không thể ăn
thì thiên địa này không có gì mà Thôn Linh Tộc không thể tiêu hóa cả.

Thôn Linh Tộc có hình thể cực kỳ xấu xí, tất cả bọn chúng đều chỉ là những
chấm tròn mầu đen, càng trăm hàng nghìn chấm tròn màu đen cùng nhau thôn phệ
thì không khác gì nạn châu chấu cả có điều Thôn Linh Tộc cũng có thể tiến hóa,
khi thôn phệ được một luồng năng lực đủ lớn đủ để đột phá đấu thánh cảnh giới
thì Thôn Linh Tộc sẽ hóa hình thành người, chỉ có hóa thành nhân hình Thôn
Linh Tộc mới có thể sử dụng đấu kỹ, mới có thể sản sinh ra hậu đại, mới có thể
một mình độc đấu cùng một cường giả nhân loại cùng đẳng cấp.

Năm đó nếu không phải trong tay Tiêu Huyền có đến ba loại dị hỏa khác nhau,
trong tay Cổ Nguyên thì có Kim Đế Phần Thiên Viêm xếp thứ tư trong bảng dị
hỏa, Viêm Tộc cùng Dược Tộc cũng không thiếu dị hỏa thì chỉ sợ Thôn Linh Tộc
tuyệt đối có tư cách cắn ngược Viễn Cổ Bát Tộc một phát.

Thôn Thiên thấy Vô Song trầm ngâm liền tiếp tục câu truyện của mình “Chắc
ngươi cũng đã biết Thôn Linh Tộc bá đạo thế nào chứ có điều bá đạo hơn nữa thì
năm đó cũng phải thua nhưng lão phu không phục, Thôn Linh Tộc của ta thua
chính là vì lấy sức một mình chống lại cả Đấu Khí Đại Lục, nếu để cho ta thêm
vài trăm năm nữa thì Đấu Khí Đại Lục sau này tuyệt đối phải đổi tên là Thôn
Linh Đại Lục”.

Nghe đến đây Vô Song liền nhếch miệng khinh bỉ “Hừ, Thôn Linh Tộc các ngươ
chính là chết vì tham ăn thì trách được ai, đợi các ngươi đổi tên thành Thôn
Linh Đại Lục thì cả đại lục này còn gì cho các ngươi ăn nữa, nếu ta đoán không
nhầm mảnh đất chết ngoài kia cũng là tác phẩm của ngươi ?, nếu thế thì bản
công tử vẫn quyết định tiễn ngươi đi cho rảnh nợ, để ngươi sống thì sau này
thiên hạ lầm than”.

Thôn Thiên lần này không ngờ lại không sợ hãi, ánh mắt hắn nhìn thẳng Vô Song
“Thôn Linh Tộc muốn sinh sản cũng phải chia thành con đực cùng con cái, trong
thiên hạ này ngoại trừ lão phu ra thì làm gì có ai của Thôn Linh Tộc còn sống,
việc này ngươi không phải lo hơn nữa không phải chỉ một mình lão phu có khả
năng thôn phệ vạn vật, tên chết tiệt Hư Vô Thôn Viêm kia cũng có thể thậm chí
còn mạnh hơn lão phu, ta không biết ngươi ở ngoài kia là nhân vật nào nhưng
chắc chắn không phải là người Hồn Tộc, chỉ cần không phải là người Hồn Tộc
ngươi nghĩ mình có tư cách đối đầu cùng Hư Vô Thôn Viêm cùng Hồn Thiên Đế ?”.

Câu nói này của Thôn Thiên quả thực có sức thuyết phục Vô Song, Hư Vô Thôn
Viêm cùng Hồn Thiên Đế quả thực là bộ đôi biến thái nhất Đấu Khí Đại Lục này,
Chúc Khôn, Cổ Nguyên, Tử Nghiên, Tiêu Viêm cộng thêm vô số cường giả của Cổ
Tộc, Viêm Tộc, Lôi Tộc, Thiên Phủ Liên Minh vậy mà vẫn không cản được bộ đôi
này tung hoành, vẫn phải để Hồn Thiên Đế lấy được đế đan mang về, cho dù là Vô
Song nghĩ đến đây cũng thấy đau đầu.

Vô Song khẽ gật đầu với Thôn Thiên, giọng nói của hắn có chút hứng thú “Nói
tiếp đi, trong vòng năm câu nói ngươi có thể thuyết phục được ta thì ta giúp
ngươi đi ra ngoài”.

Thôn Thiên hít một hơi lãnh khí sau đó chậm rãi lên tiếng.

“Trong cuộc truy sát năm đó Thôn Linh Tộc thua thảm, lão phu cũng cận kề cái
chết thì không ngờ Hư Vô Thôn Viêm hiện thân, là nó cứu lão phu một mạng sau
đó lão phu mới biết hóa ra là Hồn Thiên Đế vừa đánh vừa xoa, bên ngoài hắn là
kẻ giết vô số tộc nhân Thôn Linh Tộc nhưng bên trong hắn lại ngầm cứu lão phu,
Hư Vô Thôn Viêm cùng Hồn Thiên Đế vốn là một ruột”.

“Còn bốn câu”. Vô Song lạnh lùng lên tiếng.

“Hồn Thiên Đế cùng Hư Vô Thôn Viêm đương nhiên không đủ lực giết lão phu dù
sao trong Ngũ Đại Chí Tôn năm đó lão phu cũng là kẻ khó chết nhất chính vì vậy
hai kẻ này không ngờ lại dụ dỗ lão phu theo phe Hồn Tộc, Thôn Linh Tộc bị diệt
trong mắt lão phu chỉ còn sự thù hận chính vì vậy lão phu liền đồng ý, mục
tiêu trả thù của ta đương nhiên là kẻ đứng đầu cuộc thảm sát năm đó, Tiêu
Tộc”.

“còn ba câu”.

“Tiêu Tộc của Tiêu Huyền là thế lực mạnh nhất thiên hạ không phải chỉ vì Tiêu
Huyền cùng Tiêu Tộc của hắn mà còn vì bạn chí cốt của Tiêu Huyền, Phần Viêm
Lão Tổ, vì vậy không một ai có thể đụng vào được địa vị tối cao của Tiêu Tộc
cho đến khi Tiêu Huyền quyết đinh đột phá đấu đế thất bại, mở ra cơ hội báo
thù cho chúng ta, Hồn Thiên Đế lần đó mang theo ngũ đại cao thủ của Hồn Tộc
truy sát Tiêu Huyền tuy nhiên Tiêu Huyền mạnh mẽ kinh khủng, hắn vậy mà lấy
sức một người độc chiến năm cao thủ đáu thánh hậu kỳ thậm chí khi Phần Viêm
Lão Tổ đến chi viện Tiêu Huyền còn ngạo nghễ lắc đầu sau đó Phần Viêm Lão Tổ
liền lập tức không quan tâm đến Tiêu Huyền mà chạy đến Tiêu Tộc bảo vệ người
Tiêu gia”.

“Còn hai câu”.

“Trọng tâm cuộc chiến chính là Tiêu Gia, cây cao thì đón gió, Tiêu Gia quá
mạnh, mạnh đến vô lý, Tiêu Huyền quá nghịch thiên, tư chất của kẻ này đáng sợ
vô cùng vì vậy không một ai muốn Tiêu Huyền thành đế, không một ai muốn Tiêu
gia xuất hiện đấu đế, trong lần đó mỗi tộc trong Viễn Cổ Bát Tộc cử một vị
cường giả đến tấn công Tiêu tộc, không ai bảo ai chỉ đơn thuần là hành động bỏ
đá xuống giếng mà thôi, nếu ta không nhầm đội hình năm đó có bốn bát tinh đấu
thánh, hai cửu tinh đấu thánh cùng vô số cường giả đấu tôn đấu tông lao vào
Tiêu Giới”.

“Còn một câu”.

“Cuộc chiến đó Tiêu Tộc hoàn toàn thua thảm, Tiêu Thành bị hủy diệt, bọn họ bị
đẩy lùi một đường cho đến Tổ Điện này có điều Phần Viên Lão Tổ cũng kịp xuất
hiện, bằng thực lực cửu tinh đấu thánh đỉnh phong không ngờ lại có thể dùng
sức một người thay đổi chiến cuộc có điều ngay lúc này ta cùng Hư Vô trong
bóng tối xuất thủ, bốn vị cửu tinh đấu thánh trong đó ta căn bản không thua
lão đàu Phần Viêm đó, cả bốn người chúng ta lao hợp lực quả thực có dồn ông ta
vào tuyệt cảnh, cứ ngỡ như chiến cuộc kết thúc thì đám người Tiêu Tộc mở ra
Phong Thiên Cấm Trận, đồng thời linh hồn tỏ tiên của Tiêu Tộc xuất hiện, một
vị đấu đế cường giả, đương nhiên ông ta không phải đấu đế thực sự cùng lắm chỉ
có thể coi là một Tiêu Huyền thứ hai mà thôi, sự việc tiếp theo như ngươi biết
rồi đấy, toàn bộ Tiêu giới bị hủy diệt, ta trọng thương đến mức này, lão già
Phần Viêm kia cũng chưa chết nhưng hắn cũng không khác lão phu là bao, tộc
trưởng Thạch Tộc tử trận, tộc trưởng Linh tộc tử trận, Tiêu Tộc bị diệt, Hư Vô
Thôn Viêm chốn thoát thành công. Điều mà lão phu cay nhất là Hư Vô Thôn Viêm,
đầu nghiệt sức này đá lão phu xuống vực, nó trước khi đi không ngờ cắn lão phu
1 cái, nó thôn phệ 7 phần linh hồn bản nguyên của lão phu làm thực lực của nó
lập tức bạo tăng mới có thể đi ra được khỏi đây”.

Vô Song lúc này mới dần dần nắm được tình hình sơ bộ của cuộc chiến năm đó,
điều này quả thực cực kỳ hợp lý, Dược Tộc có linh hồn tổ tiên chẳng nhẽ Tiêu
tộc không có ? đồng thời chính vì cuộc chiến này làm Linh Tộc cùng Thạch Tộc
mất đi hai vị cửu tinh dấu thánh sơ kỳ, mất đi lãnh tụ dẫn đến cả hai tộc
xuống dốc không phanh, sau sự kiện này Hư Vô Thôn Viêm mới có thêm năng lực
Thôn Linh Tộc.

“Vậy ta vẫn không hiêu ngươi có tư cách gì giúp ta chặn Hư Vô Thôn Viêm ?”.

Thôn Thiên liền bật cười “Hừ, lão phu là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong còn nó
lúc trước chỉ là cửu tinh đấu thánh sơ kỳ, bằng vào nó cũng có tư cách ăn hết
linh hồn lão phu?, sau cuộc chiến tại Tiêu Tộc nó là kẻ duy nhất không bị
thương nhưng thực lực tuyệt đối cũng không tăng lên nổi, nếu sau này gặp nó
lão phu tự có cách giải quyết chỉ cầu tiểu hữu thả lão phu ra ngoài, ta tuyệt
đối không muốn ở đây”.

Vô Song nghe đến đây khóe miệng cong lên chậm rãi gật đầu “Thành giao”.

Đương nhiên Vô Song không quên những lời mà Thôn Thiên nói, ở trong này vẫn
còn rất nhiều việc thú vị mà Vô Song không thể không xem.

Đã đủ 3 chương rồi nha, hơi muộn chút mọi người thông cảm xD.

(Web tắt nút cảm ơn ở mỗi chương truyện rồi nên các bạn không cần hỏi nữa nhé
:D).

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.

Hãy đọc truyện tại truyenyy để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc
cùng tác giả.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #383