Cơn Bão (6)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Trong một ngọn núi nhỏ ở Thú Vực, một ngọn núi tuyệt đẹp với khung cảnh vô
cùng hài hòa, có cỏ cây hoa lá, có tiếng chim hót líu lo xung quanh, xa xa là
tiếng suối róc rách, trên dòng suối đó có một cô gái nhỏ đang đung đưa đôi
chân nhỏ, bàn chân nàng khẽ chạm vào dòng nước mát thỉnh thoảng bàn chân lại
liên tục đung đưa vẩy nước.

Cô gái này có một mái tóc dà màu tím rất đẹp cũng rất yêu dị, làn da trắng
ngần cùng thân thể nhỏ nhắn phát dục còn chưa hoàn toàn, nàng chính là Tử
Nghiên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tử Nhiên lúc này đầy vẻ không vui, đôi môi nhỏ đỏ mọng
chu lên thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu “Chết tiệt, các người giỏi lắm dám làm bản
cô nương đợi ở đây suốt một ngày, không vui chút nào, Vô Song ca ca thì không
thấy đâu mà Thải Lân tỷ tỷ cũng bỏ đi, hai người các ngươi thông đồng với nhau
hại bản tiểu thư, được lắm dược lắm”.

Đang nói đột nhiên Tử Nghiên khựng lại, mũi của nàng khẽ chuyển động sau đó
trong mắt xuất hiện một tia mê hoặc, một mùi hương thơm ngát chuyền đến mũi
của nàng, mùi hương này căn bản Tử Nghiên sẽ không bao giờ quên được, đây
chính là mùi hương mà nàng thích nhất, thất phẩm đan dược – Long Lực Đan.

Long Lực Đan là một loại thất phẩm đan dược tương đối hiếm gặp trong thiên hạ,
loại đan dược chuyên dùng cho cường giả luyện thể, đương nhiên Long Lực Đan cả
đời chỉ có thể ăn 5 viên mà thôi, sau 5 viên thì loại đan dược này căn bản
không có bất kỳ tác dụng nào khác có điều Tử Nghiên quan tâm làm gì công dụng
của nó, đối với nàng chỉ cần nó ăn ngon là được, công dụng vốn chỉ là thứ yếu.

Trong thời gian nàng đi theo Thần Nông lão nhân cùng Vô Song thì căn bản không
quan tâm đến tác dụng của đan dược, trong mắt nàng đan dược chỉ chia làm hai
loại, ăn ngon và không ngon, trong tất cả các loại đan dược mà nàng đã từng ăn
thì Long Lực Đan chính là loại ngon nhất, trong mắt nàng Long Lực Đan còn ngon
hơn nhiều so với kẹo hồ lô.

Mùi của Long Lực Đan làm khuôn mặt đang phụng phịu của Tử Nghiên xuất hiện một
nụ cười xinh đẹp, không cần nhìn Tử Nghiên xoay người lại lao thẳng về phía
sau, ở ngay sau lưng nàng có một thân ảnh nam tử đang đứng đợi sẵn.

Tử Nghiên lập tức tươi cười “Vô Song ca ca đáng ghét tại sao dám bắt muội đợi
suốt một ngày chứ”.

Vô Song không biết nói thế nào với Tử Nghiên nữa, bàn tay hắn rất nhanh cầm
một viên Long Lực Đan đặt vào đôi môi đỏ mọng của nàng, quả nhiên cách này vẫn
là hữu hiệu nhất, cách này mới làm cô nàng này bớt ồn ào nhất.

Tử Nghiên rất nhanh nghiền nát viên đan dược trong miệng, vẻ mặt đầy thư thích
có điều rất nhanh như nhớ ra điều gì đó Tử Nghiên quay lại nghi hoặc nhìn Vô
Song “Ca ca, Thải Lân tỷ tỷ không đi cùng với ngươi sao, ta tưởng Thải Lân tỷ
cùng ca ca đi cùng nhau”.

Vô Song mỉm cười xoa đầu Tử Nghiên sau đó cũng thản nhiên ngồi xuống ngắm dòng
suối xinh đẹp trước mặt “Thải Lân cố ấy còn có việc phải đi xa, có lẽ cả ta và
muội đều không được gặp cô ấy một thời gian”.

Tử Nghiên nhe vậy trong mắt xuất hiện một vệt khó hiểu, nàng hoàn toàn không
hiểu tại sao Thải Lân lại phải đi xa liền ngồi xuống cạnh Vô Song “Ca ca, tại
sao Thải Lân tỷ lại phải đi, tỷ ý ở lại không phải tốt hơn sao ?”.

Vô Song mỉm cười “Vì Thải Lân tỷ tỷ của muội là một nữ nhân đặc biệt, Thải Lân
tỷ tỷ không muốn cả đời chỉ muốn đứng sau lưng ca, Thải Lân muốn một ngày có
thể cùng ca kề vai chiến đấu chứ không phải chỉ ở phía sau vô lực đứng nhìn”.

Tử Nghiên nghe đến đây ánh mắt liền khẽ chớp, cả Tử Nghiên cùng Vô Song tự
nhiên trầm mặc lại, cả hai đều không nói gì mặc kệ thời gian lặng lẽ trôi qua.

Đột nhiên không rõ tại sao Tử Nghiên quay lại nhìn Vô Song “Có phải muội vô
dụng lắm không, có phải muội cũng yếu lắm không ?”.

Tử Nghiên thực sự không yếu, khi Vô Song tiến vào Già Nam Học Viện gặp Tử
Nghiên thì nàng đã là đấu vương cường giả thực lực cực kỳ kinh khủng sau đó
khi ở cùng Vô Song bản thân Tử Nghiên đã ăn không biết bao nhiêu đan dược, khả
năng thực chiến của Tử Nghiên không hẳn cao nhưng thực lực của nàng tuyệt đối
cực kỳ kinh khủng, Tử Nghiên lúc này đã đạt tới tam tinh đấu tôn cường giả.

Đương nhiên không phải chỉ nhờ đan dược của Vô Song, ăn đan dược không thể nào
giúp Tử Nghiên mạnh đến mức này được mà là nhờ thiên phú của Thái Hư Cổ Long
Tộc trong người nàng hơn nữa chỉ xét về huyết mạch chỉ sợ Tử Nghiên còn phải
hơn Huân Nhi một bậc, huyết mạch Tử Nghiên là loại huyết mạch thuần khiết nhất
của toàn bộ Đấu Khí Đại Lục, tính về tư chất Tử Nghiên cũng là mạnh nhất Đấu
Khí Đại Lục này.

Thái Hư Cổ Long Tộc cùng Thiên Yêu Hoàng Tộc đều có thể so sánh với Viễn Cổ
Bát Tộc về mức độ huyết mạch, Viễn Cổ Bát Tộc từng có đấu đế xuất hiện thì
Thái Hư Cổ Long Tộc cùng Thiên Yêu Hoàng Tộc tổ tiên bọn họ cũng là viễn cổ
thần thú, cũng là thập giai yêu thú căn bản không hề thua kém, quan trong nhất
là yêu thú sống lâu hơn con người rất nhiều, cùng là cửu tinh đấu thánh cường
giả thì chắc chắn yêu thú sống lâu hơn nhân loại, đây là thường thức, yêu thú
huyết mạch càng cao thì sinh đẻ càng khó cũng giống như nhân loại tu vi càng
mạnh thì càng khó có hậu đại, từ việc này khiến huyế mạch của Thái Hư Cổ Long
Tộc cùng Thiên Yêu Hoàng Tộc có tốc độ phai nhạt huyết mạch thấp hơn Viễn Cổ
Bát Tộc nhiều.

Cha của Huân Nhi là cửu tinh đấu thánh đỉnh phong thì cha của Tử Nghiên cũng
vậy, hai nữ nhân này đều là hậu đại của hai tuyệt thế cường giả có điều bản
thân là yêu thú đương nhiên huyết mạch của Tử Nghiên gần với tổ tiên hơn Huân
Nhi một bậc.

Vô Song khẽ lắc đầu với Tử Nghiên “Ai dám nói Tử Nghiên yếu, Tử Nghiên của
chúng ta rất mạnh”.

Lúc này một tiếng bước chân vang lên đột nhiên phá hủy không gian của hai
người, một thân ảnh hùng tráng to lớn không khác gì một con đại hùng đứng bằng
hai chân.

Thân ảnh này tiến đến vị trí của Tử Nghiên cùng Vô Song sau đó giọng nói đầy
mạnh mẽ của hắn vang lên, giọng kẻ này như lôi đình lực lượng vậy, kẻ này lên
tiếng không ngờ có thể làm toàn bộ ngọn núi nhỏ này rung động.

“Tiểu tử ngươi là Vô Song phải không, dùng thất phẩm đan dược làm đồ ăn cho Tử
Nghiên thảo nào tiểu Tử Nghiên bị ngươi mê hoặc, không nhìn thấy ngươi, không
được chào tạm biệt ngươi tuyệt đối không trở về Thái Hư Cổ Long Tộc”.

Tử Nghiên nhìn thấy thân ảnh khổng lồ kia liền bĩu mỗi “Hắc thúc, Thái Hư Cổ
Long Tộc có gì vui chứ, nơi đó chán chết lại không có đan dược ăn”.

Đại hán được gọi là Hắc thúc chính là Hắc Kình, thực lực của người này không
ngờ đạt đến bát tinh đấu tôn, thực lực như vậy cũng đã có thể coi là rất mạnh,
Hắc Kình còn đang là tuổi tráng niên của Thái Hư Cổ Long Tộc, ở độ tuổi này đã
đạt đến bát tinh đấu tôn tuyệt đối không tầm thường.

Trên khuôn mặt Tử Nghiên xuất hiện một tia đượm buồn, ngay từ lúc nàng đi cùng
Thải Lân tiến vào Thú Vực thì nàng dã biết náng sẽ trở về Thái Hư Cổ Long Tộc,
nàng sẽ không còn được ăn đan dược của ca ca nữa.

Vô Song không quan tâm đến Hắc Kình sau lưng mình, bàn tay hắn nhẹ vuốt lấy
mái tóc tím của Tử Nghiên.

“Tử Nghiên, chỉ có trở về Thái Hư Cổ Long Tộc mới là tốt nhất cho muội, chỉ có
Thái Hư Cổ Long Tộc mới có thể giúp muội phát triển, nếu đi bên cạnh ta chỉ sợ
là ta hại muội”.

Vô Song không phải là thần là thánh, nếu Tử Nghiên không phải là người của
Thái Hư Cổ Long Tộc mà là Thiên Yêu Hoàng Tộc thì Vô Song có thể giữ Tử Nghiên
lại cả đời không cần bắt nàng quay về trong tộc nhưng bản thân Vô Song lại là
Bất Tử Phượng Hoàng chứ không phải là Viễn Cổ Chân Long, trong thiên hạ này kể
cả cửu phẩm đan dược cũng không có cách trợ giúp Tử Nghiên bằng huyết mạch của
chính Thái Hư Cổ Long Tộc cả, chỉ có quay về trong tộc thực hiện việc thức
tỉnh huyết mạch thì Tử Nghiên mới có khả năng phát triển tiếp, ở bên cạnh Vô
Song thì cả đời Tử Nghiên chỉ có thể dừng lại ở bán thánh cảnh giới mà thôi.

Tử Nghiên nghe Vô Song nói trong mắt liền hiện một tia không đành lòng, nàng
khẽ gật đầu với Vô Song “Vô Song ca ca, người sẽ chịu khó đến thăm Tử Nghiên
chứ, ở trong tộc thực sự rất buồn”.

Vô Song nghe vậy liền bật cười rồi nhấc Tử Nghiên lên trên vai hắn ngồi, ngày
Vô Song gặp Tử Nghiên cả hai người chỉ có thể coi là chiều cao tương đương
nhưng Vô Song càng ngày càng lớn còn Tử Nghiên thì từ trước đến nay vẫn thế,
điều này làm Tử Nghiên phụng phịu vô cùng.

“Ai nói là Tử Nghiên đến Thái Hư Cổ Long Tộc thì không được gặp ca ca nữa chứ,
xây dựng một cái tuyền tống không gian nối thẳng đến thú vực không phải là tốt
hơn sao, hơn nữa hôm nay ca ca sẽ đi cùng muội về Thái Hư Cổ Long Tộc chịu
không ?”.

Vô Song nói đến đât lập tức làm Tử Nghiên mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp của
nàng lúc này không khác gì một đóa hoa nở rộ buổi sớm mai “Được a được a, Vô
Song ca ca cứ về Thái Hư Cổ Long Tộc với muội, muội liền bao nuôi ca”.

Nhìn cuộc nói chuyện của hai người làm Hắc Kình nhíu mày lại, tuy Vô Song có
công mang Tử Nghiên tiến vào Thú Vực làm Thái Hư Cổ Long Tộc có thể đón nàng
về có điều dù gì Vô Song cũng là người ngoài, người ngoài gần như không bao
giờ được phép tiến vào Thái Hư Cổ Long Tộc.

Hắc Kình liền bước lên một bước lắc đầu “Tử Nghiên không được, Thái Hư Cổ Long
Tộc không phải là nơi ai cũng có thể đến được hơn nữa vị tiểu hữu này ngươi có
công mang Tử Nghiên đến đây đương nhiên Thái Hư Cổ Long Tộc sẽ nợ ngươi một ân
tình có điều sau khi trở về trong tộc thì Tử Nghiên còn phải làm một việc hết
sức quan trọng, nếu ngươi ở bên nàng chỉ sợ nàng sẽ không làm được”.

Hắc Kình vừa dứt lời thì ánh mắt co rụt lại, thân hình Vô Song chẳng biết từ
bao giờ đã đứng trước mặt hắn, một tay Vô Song đẻ sau lưng một tay ấn thẳng
lên vai Hắc Kình đè hắn quỳ xuống mặt đất, ánh mắt hắn cực kỳ lạnh lùng nhìn
đối phương.

Hành động này của Vô Song làm cho Tử Nghiên kinh ngạc vô cùng, ánh mắt Tử
Nghiên đầy sợ hãi nhìn Vô Song “Ca ca làm gì vậy”.

Vô Song khóe miệng từ từ cong lên không trả lời Tử Nghiên, bàn tay vẫn cứ đặt
lên tay Hắc Kình, về phần Hắc Kình thì điên cuồng dãy dụa có điều hắn mới bi
ai phát hiện mình dĩ nhiên không thoát khỏi một cái đè này, Hắc Kình có cảm
giác như cả thiên địa này đang đè nặng lên mình, căn bản đến cả thở còn khó
khó khăn chứ nói gì để vùng lên.

Vô Song lạnh giọng nhìn Hắc Kình đang quỳ dưới chân mình “Đưa Tử Nghiên cho
ngươi ?, xin lỗi đừng chọc cười ta, ngươi nói Thái Hư Cổ Long Tộc hay nói Đông
Long Đảo của ngươi ?, ngươi có chắc chỉ bằng Đông Long Đảo có tư cách làm cho
Tử Nghiên an toàn ?, ngươi nghĩ Đông Long Đảo của ngươi có thể làm nàng an an
ổn ổn mà sinh sống ?, nếu Thái Hư Cổ Long Tộc các ngươi muốn nhận Tử Nghiên
thì ta không có ý kiến nhưng Đông Long Đảo muốn nhận nàng thì ta còn chưa cho
phép”.

Hắc Kình ở bên dưới ánh mắt mở to ra nhìn Vô Song, ánh mắt hắn tràn ngập không
thẻ tin “Ngươi thì biết gì về Thái Hư Cổ Long Tộc, ngươi thì biết gì về địa vị
của Tử Nghiên ở trong tộc ?”.

“Tử Nghiên ở trong tộc ?, những thứ ta biết tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của
ngươi, cha của nàng là long hoàng, nàng là long hoàng tương lại đúng chứ ?,
nhưng ta muốn hỏi rốt cuộc có bao nhiêu người sẽ vui vẻ nhìn nàng ngồi trên
ngai báu ?, ngươi nghỉ Bắc Long Đảo, Nam Long Đảo cùng Đông Long Đảo có thể
ngồi im ?, bọn họ liệu có chấp nhận để một người như Tử Nghiên làm long hoàng
?, ngươi nghỉ bọn chúng dễ nói chuyện hết ?”.

“Tử Nghiên trở về Đông Long Đảo căn bản chỉ rước thêm nguy hiểm cho nàng chứ
được lợi ích gì ?, ta là ca ca của nàng việc của nàng đương nhiên ta phải lo”.

Nói xong Vô Song mới từ từ thu tay lại, thân hình rất nhanh trở về bên Tử
Nghiên, hắn mỉm cười “Đi thôi, ta đưa muội đến Đông Long Đảo”.

Nói xong thân hình của Vô Song cùng Tử Nghiên lập tức tan biến trong hư không,
chỉ để lại Hắc Kình ánh mắt mở to không biết làm gì có điều Hắc Kình cũng rất
nhanh gầm lên, xuyên thủng không gian đuổi theo hai người Vô Song cùng Tử
Nghiên, trong mắt Hắc Kình lúc này không hề có phẫn nộ mà chỉ có đánh đo suy
nghĩ, Hắc Kình cũng thực sự không biết tam đại long vương có thực sự đồng ý
không ?, hắn cảm thấy lời nói của Vô Song chưa chắc đã không có lý.

..............

Quả thực trong mắt Vô Song mà nói Tử Nghiên không sớm thì muộn cũng phải trở
về Thái Hư Cổ Long Tộc có điều Vô Song chỉ cho phép nàng trở về khi Thái Hư Cổ
Long Tộc đủ an toàn, hắn sẽ giúp Tử Nghiên một lần hành động chấm dứt toàn bộ
nguy hiểm, lần này Vô Song nhắm thẳng vào ba vị long vương.

..........

Thái Hư Cổ Long Tộc sống trong một không gian riêng gần như không cách nào có
thể tìm thấy nếu không được người của Thái Hư Cổ Long Tộc dẫn đường có điều
đối với Vô Song thì căn bản không có bất cứ thứ gì khó khăn cả, bên trong cây
sáo ngọc của hắn còn một tia khí tức cua Viễn Cổ Chân Long, Vô Song đơn giản
chỉ cần lao theo hướng mà khí tức gần với khí tức của cây sáo ngọc nhất mà
thôi, ai bảo bản thân Vô Song có khả linh hồn lực quá mạnh mẽ.

Dần dần trong mắt Vô Song một khe hở hiện ra, Vô Song ôm Tử Nghiên lao thẳng
vào bên trong để lại một Hắc Kình phía sau mắt tròn mắt dẹt, đến bây giờ hắn
vẫn không hiểu tại sao Vô Song có thể biết được vị trí của Thái Hư Cổ Long
Tộc.

(Web tắt nút cảm ơn ở mỗi chương truyện rồi nên các bạn không cần hỏi nữa nhé
:D).

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.

Hãy đọc truyện tại truyenyy để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc
cùng tác giả.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #373