Phận Không Cho Phép


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Cây Muốn Lặng – Gió Chẳng Dừng.

Người Muốn Yên Thân – Phận Không Cho Phép.

…...............

Trung Châu.

Phần Viêm Cốc.

Vô Song một thân trang phục bạch y ánh mắt nhắm lại trầm ngâm một chút, những
ngón tay của hắn đặt trên tay của Đường Chấn, thời gian từ từ trôi qua cuối
cùng Vô Song cũng nhẹ nhàng mở mắt ra.

“Đường cốc chủ, thân thể của người đang chuyển biến rất tốt, chỉ cần làm đúng
như lời ta bảo là được, tạm thời đừng đụng đến Cửu Long Lôi Cương Hỏa nữa thì
khoảng hai tháng sau dị bệnh trên người cốc chủ căn bản có thể được giải quyết
toàn bộ”.

Khuôn mặt của Đường Chấn liền xuất hiện một nụ cười hào sảng “Vô Niệm công tử
quả không hổ là thần y, cơ thể ta thế nào ta là người rõ nhất, ta cứ nghĩ là
cứ để yên như vậy rồi giống như phụ thân nhưng không ngờ công tử lại xuất
hiện, ân tình này Phần Viêm Cốc xin nhớ”.

Vô Song mỉm cười thản nhiên khẽ phất tay “Không có gì dù sao cũng là giao dịch
của chúng ta mà thôi, đúng rồi có thể ta phải rời khỏi Phần Viêm Cốc một thời
gian, nếu Hỏa Nhi xuất quan thì nói với muội ấy kẻo nó lại lo lắng”.

“Tiền bối, vãn bối có thể sẽ biến mất một khoảng thời gian bệnh tình của tiền
bối có lẽ để sau vậy”.

Câu nói trước của Vô Song là dành cho Đường Chấn còn câu nói sau đương nhiên
là dành cho Phần Viêm Thánh Nhân.

Phần Viêm Thánh Nhân khẽ mỉm cười “Thân thể của lão phu còn chưa gục xuống
được, nếu tiểu hữu có đại sự thì cứ rời đi trước cũng không sao, lão phu cũng
không sợ tiểu hữu thất hứa hơn nữa chỉ riêng việc chữa trị thành công cho Hỏa
Nhi đã đủ để tiểu hữu trả hết nợ cho Phần Viêm Cốc rồi, kể cả không cần ra tay
giúp ta cùng Đường Chấn thì ta cũng không dám trách”.

Vô Song khẽ lắc đầu “Tiền bối nói quá rồi, việc ta hứa ta nhất định sẽ làm
được, ta không thích thất hứa”.

Phần Viêm Thánh Nhân đưa hai tay về phía trước khẽ gật đầu với Vô Song “Vậy
lão phu không giữ tiểu hữu nữa có điều không biết khi nào tiểu hữu định rời
đi”.

Vô Song suy nghĩ một chút rồi trả lời “Ngày mai vãn bối sẽ rời khỏi Phần Viêm
Cốc”.

Đúng lúc này không gian tự tạo của Phần Viêm Thánh Nhân xuất hiện một tia ba
động, một thân ảnh toàn thân mặc áo lụa màu trắng cùng tấm khăn che mặt màu
tím xuất hiện trong mắt mọi người, nàng không phải là Tiểu Y Tiên thì còn có
thể là ai ?.

Tiểu Y Tiên xuất hiện làm Vô Song nhíu mày, lúc này Tiểu Y Tiên đang phải ở
lại dọn dẹp đồ mới đúng. Vô Song đang định mở miệng hỏi nàng thì chợt khựng
lại, hắn nhìn thấy đôi lông mày của Tiểu Y Tiên khẽ nhíu lại, bàn tay trắng
ngần run run, đặc biệt nhất là đôi bàn chân của nàng chạm đất.

Bình thường nếu Tiểu Y Tiên đóng giả làm một cô gái thôn sơn thì cũng thôi đi
nhưng nếu nàng trở lại với thân phận Tiểu Y Tiên của mình thì nàng tuyệt đối
sẽ dùng cách di chuyển của riêng nàng, lướt nhẹ trên hư không chứ tuyệt không
thể chậm rãi bước bộ đến nơi này.

Vô Song hít vào một hơi lãnh khí sau đó lên tiếng :”Y Tiên, có việc gì nói
đi”. Giọng nói của Vô Song mang theo sự nghiêm túc vô cùng, hắn hiểu Tiểu Y
Tiên hơn bất cứ ai hết, Tiểu Y Tiên rất ít khi thất thố thế này nhưng nếu thất
thố thì chắc chắn là đại sự.

Tiểu Y Tiên dừng lại trước bàn đá nơi Vô Song, Đường Chấn cùng Phần Viêm Thánh
Nhân đang ngồi, biểu cảm của nàng cùng không khí lúc này thật sự làm Đường
Chấn cùng Phần Viêm Thánh Nhân nhíu mày, hai người hoàn toàn không hiểu việc
gì đang xảy ra.

Lông mi Tiểu Y Tiên khẽ giật giật, trên người hàn băng khí cũng không tự chủ
được dâng trào, mặt đất xung quanh dần dần bị đóng băng, Tiểu Y Tiên mở miệng
“Muội muốn mở sát môn”.

Sát Môn là một từ cấm kỵ của Yêu Cung, Sát Môn là lực lượng mạnh nhất của Yêu
Cung, lực lượng này ngoại trừ Vô Song ra không một ai có thể đụng tới, lực
lượng này chỉ nghe lời Vô Song cho dù Thải Lân cùng Tiểu Y Tiên muốn mở ra
cũng không được.

Sát Môn mở ra đồng nghĩa với cánh của địa ngục mở toang, Sát Môn hiện thân
chính là đại đồ sát.

Sát Môn chưa từng một lần nào ra tay, Sát Môn là một tổ chức chỉ mới được
thành lập chưa đến nửa năm nhưng sức mạnh của nó tuyệt đối kinh khủng vô cùng,
Vô Song không dám tự ngạo có thể dùng Sát Môn thống nhất thiên hạ nhưng Sát
Môn của hắn có thể biến toàn bộ Trung Châu ngập trong biển máu.

Trái tim của Vô Song khẽ run lên một nhịp, giọng nói của hắn trở nên lạnh lẽo
vô cùng, âm thanh băng giá từ khóe miệng xuất hiện làm Phần Viêm Thánh Nhân
cùng Đường Chấn lạnh run, trong lòng hai người xuất hiện một nỗi sợ không tên.

“Lý do”.

Chỉ cần hai chữ đơn giản nhưng nồng đậm sát khí, Tiểu Y Tiên muốn mở ra Sát
Môn chính là vì nàng muốn giết người, người mà Tiểu Y Tiên muốn giết chắc chắn
là kẻ đụng vào nghịch lân của nàng, Vô Song hiểu rõ hơn ai hết nghịch lân của
Tiểu Y Tiên là gì, nghịch lân của nàng chính là Vô Song.

Bàn tay của Tiểu Y Tiên run rẩy sau đó một lá thư từ trong ống tay áo của nàng
xuất hiện, Tiểu Y Tiên run rẩy một chút sau đó đưa cho Vô Song, mái tóc màu
đen búi cao không ngờ lại tự đông bung ra, đôi chân một lần nữa đạp lên bầu
trời, một lần nữa Tiểu Y Tiên lại lơ lửng giữa không trung, áo trắng tung bay,
thực lực tam tinh đấu tôn đỉnh phong không giữ lại chút nào, đấu khí trên
người nàng cũng xuất hiện hai màu trắng đen đáng sợ vô cùng.

Vô Song không cần mở bức thư này ra bởi hắn có huyết nhãn, hắn có thể đọc thư
mà không cần xé nó.

Tĩnh.

Rất yên tĩnh, rất sợ hãi.

Vô Song nắm lấy bức thư trong tay sau đó bàn tay hắn xuất hiện một ngọn hỏa
diễm thiêu đốt bức thư thành hư vô, hắn nhẹ nhàng đứng lên xoa đầu Tiểu Y
Tiên, cái xoa đầu này làm Tiểu Y Tiên bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng nàng cũng
biết có thể nàng bình tĩnh hơn nhưng người nam nhân kia thì không.

Vô Song cứ như vậy không nói câu nào xoay người xé rách không gian rời đi, hắn
không lựa chọn nghe lời Tiểu Y Tiên, không lựa chọn mở ra Sát Môn và cũng
không mang Tiểu Y Tiên theo, một mình hắn cô độc dạo bước, bóng lưng của hắn
lúc này che cả bầu trời.

…...........

Ba ngày trước.

….........

Tây Bắc Đại Lục.

Gia Mã Đế Quốc.

Ô Thản Thành.

Chiếc xe ngựa xa hoa từ từ dừng lại ở khách điếm, trên xe ba nam một nữ từ từ
bước xuống, người nữ nhân cực kỳ thân mật khoác tay nam tử áo trắng tiến vào
bên trong, theo sau hai người là hai lão nhân kè kè đi sau không khác gì hai
tôn hộ pháp.

Bốn người này bước xuống xe lập tức trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, nữ
nhân rất đẹp đặc biệt trong bộ y phục màu đỏ hoa lệ có thêu hình phượng hoàng
được làm thuần bằng vàng lại càng làm cho nàng thêm phần cao quý, mái tóc búi
cao cùng chiếc trâm vàng cài tóc, nhìn nữ nhân đâu khác gì hoàng hậu trong
cung, đâu khác gì bậc mẫu nghi thiên hạ.

Về phần nam nhân thì lại càng đặc biệt, một thân y phục màu trắng có thể không
bàn tới nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng của hắn cũng làm cho người ta cảm giác bị
choáng ngợp, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ làm người ta cảm nhận được sự tự
tin cường đại của hắn ta, sự cuồng ngạo mà rất ít người có được.

Một nam một nữ này tuyệt đối khi vừa sinh ra đã ở cao hơn người khác, khi vừa
sinh ra đã ở trong hoàng tộc, cả hai người này đều rất giống nhau, hai người
này căn bản khinh thường tất cả đồng lứa, mắt cao hơn đầu.

Nữ nhân bước một bước lên thềm cửa sau đó nhíu mày “Không thể nào sao nơi này
bẩn như vậy, khách điếm thế này thì để cho chó của ta ở còn không có tư cách”.

Nữ nhân lên tiếng lại càng làm thu hút sự chú ý của mọi người, giọng nói của
nàng đầy kiêu ngạo, đối với nàng mà nói nơi này chắc chắn không thích hợp cho
nàng ở, khách điếm này thực sự quá hạ đẳng.

Tất nhiên nữ nhân này tuyệt đối không quan tâm đến những người xung quanh đang
nghĩ gì, thứ mà cô ta quan tâm là bản thân cô ta đang nghĩ gì.

Nói xong nàng ngọt ngào quay lại mỉm cười “Phượng, huynh thấy thế nào đừng bảo
huynh muốn ở trong này nhé”.

Nam nhân được gọi là Phượng khẽ nhếch miệng “Chính xác, thứ này chỉ để cho chó
ở mà thôi. A Tam ngươi nghĩ bằng vào thân phận của ta mà phải ở nơi này ?”.

Người được gọi là A Tam chính là nhân vật đánh xe ngựa của đoàn xe này, hắn
được Phượng hỏi lập tức sợ hãi cúi đầu “Công tử, tòa thành này căn bản toàn
kiến hôi, quạ đen sao hiểu được Phượng Hoàng, hay là công tử lại lên xe tiểu
nhân dùng hết tốc lực đi thăng đến Gia Mã Thành ở nơi đó có thể...”.

A Tam chưa nói xong bị Phượng vung tay một tát, khóe miệng lập tức trào ra một
tia máu, ánh mắt bảy màu của Phượng khẽ híp lại sau đó chỉ thẳng về tòa nhà
cao nhất Ô Thản Thành “Ở Tây Bắc đại lục này căn bản làm gì có nơi nào xứng để
bản công tử ở, toàn một lũ kiến hôi đến cả đấu thánh may mắn lắm mới xuất hiện
một người, bản công tử một tay có thể đồ diệt cả Tây Bắc đại lục, không cần
đổi chỗ nữa cứ đi thẳng về tòa nhà kia đi”.

Nơi Phượng chỉ tay chính là phủ thành chủ, đây chính là nơi đại diện cho quyền
lực của Yêu Cung tại Tây Bắc đại lục.

Đoàn xe ngựa lại tiến về phía trước để lại sau lưng những tiếng rầm rì.

“Trời ạ hắn là ai mà phách lối như thế....”.

“Cô gái kia xinh đẹp mà không ngờ chua ngoa như vậy, cái gì nhà cho chó ở chứ,
loại như cô ta có cho ta cũng không thèm”.

“Đúng đúng, nữ nhân như vậy sau này sinh con ra cũng chẳng dạy dỗ nổi đâu,
người trẻ tuổi càng ngày càng không ra gì”.

…......

Những âm thanh bàn luận rất nhỏ rất nhỏ có điều đáp lại những âm thanh đó là
một vòng hào quang màu đỏ, toàn bộ phía sau vô số đầu người bay lên, cả một
khu phố lập tức biến thành tử địa, nhát chém rất đẹp rất chuẩn xác toàn bộ đều
chết sau một đòn không có người nào có cơ hội còn sống.

Kiến trúc xung quanh lập tức nát tan, khắp nơi vang lên những tiếng hét thảm,
nhà đổ, người ngã chân tay cụt khắp nơi, đầu người lăn long lóc.

Nơi Phượng đi qua lúc này không khác gì một bãi chiến trường.

Phượng lúc này mới khẽ phủi tay sau đó lại dựa đầu vào bộ ngực mềm của nữ nhân
bên cạnh ung dung mỉm cười “Lũ rác rưởi”.

Khi Phượng cùng đoàn xe của hắn từ từ biến mất ở cuối con đường một thân ảnh
xuất hiện từ bên trong đống đổ nát, một trung niên nhân thân cao gần 2m không
khác gì một cây cột đình, trung niên nhân này nhìn về nơi Phượng biến mất lại
nhìn thảm cảnh sau lưng rồi nắm chặt tay lại trong mắt xuất hiện một luồng nộ
hỏa.

“Một bát tinh đấu tôn, một ngũ tinh đấu tôn, một thất chuyển đấu tôn cùng hai
bán thánh, thủ bút thực lớn bất quá làm người thì phải biết mình là ai”.

Nói xong không ngờ trung niên nhân này cực nhanh biến mất trong không trung,
nơi hán ta vừa đứng xuất hiện một lực lượng không gian ba động khổng lồ – Đấu
Tôn Cường Giả.

Ô Thản Thành là tòa thành đặc biệt nhất trong thiện hạ này.

Trung niên nhân này được gọi là A Hùng một nhân vật cực kỳ bình thường trong
khu chợ làm nghề chở gạo, A Hùng đến Ô Thản Thành trước Hà lão gần nửa năm,
bản thân A Hùng biết rất nhiều việc mà Ha lão chưa biết, A Hùng thấy rất nhiều
việc Hà lão chưa thấy.

…............

Trong mắt Phượng mà nói hắn căn bản không quan tâm mình giết bao nhiêu người,
đối với hắn thường dân mãi mãi là sâu kiến thậm chí không phải là đấu tôn
cường giả thì chẳng khác gì kiến hôi, được chết trong tay Phượng chính là phúc
phận, đối với hắn mà nói những kẻ đó sống thêm chỉ chật đất mà thôi.

Phượng hắn ta khác với mọi người, đôi mắt của hắn là đại diện cho địa vị của
hắn, cho huyết mạch cao quý của hắn, Cửu Thải Thiên Phượng trong truyền
thuyết.

Đoàn xe này chính là của Thiên Yêu Hoàng Tộc, nam nhân trong xe chính là tộc
trưởng Thiên Yêu Hoàng Tộc tương lai, Cửu Phượng.

Nữ nhân trong xe là hôn phối của hắn, Phượng Thải Thải.

….......

Ô Thản Thành, một góc trạch viện nhỏ nằm ở ngoại ô.

Một lão nhân tóc trắng đang chậm rãi gẩy đàn, ánh mắt già nua nhìn mặt hồ
trước mặt, cảm nhận từng làn gió nhè nhẹ thổi bay những sợi tóc bạc trên đầu,
lão nhân này cho người ta cảm giác hiền hòa cùng thanh tịnh.

Tiếng đàn đang gẩy đột nhiên dừng lại, lão nhân chậm rãi đứng lên mắt nhìn về
phía Ô Thản Thành, trong ánh mắt xuất hiện một vệt nộ hỏa, lão nhân rất nhanh
cũng biến mất trong không trung.

…......

Ô Thản Hồ, một hồ nước lớn nhất của Ô Thản Thành, nơi đây chính là nơi vô số
thuyền nhỏ đánh cá đi lại tấp nập vô cùng, gần bờ lúc này có một lão nhân đang
ngả lưng trên mặt đất, một chiếc nón rộng vành che đi ánh sáng mặt trời, nếu
ai ở gần lão nhân này thì có thể nhận ra ông ta đang say ngủ, một lão nhân nổi
tiếng lười biếng, nổi tiếng tham ngủ tại vùng phụ cận Ô Thản Hồ.

Đột nhiên lúc này một giọng nói vang lên đánh thức lão nhân già nua, bàn tay
khẽ hất chiếc nón của mình ra, lão nhân lười biếng lên tiếng “Có việc gì”.

Đứng ngay cạnh ông ta là một bạch y nam tử, trên hông đeo một miếng ngọc bội
toát ra hàn khí lạnh thấu xương.

“Đi nhờ đò”.

“Đến đâu”.

“Ô Thản Thành”.

….......

Một lão nhân đang làm vườn dừng tay, ánh mắt lơ đãng nhìn vào trong thành....

Một ăn mày nát rượu toàn thân đầy mùi hôi thối không hiểu tại sao đột nhiên
đứng lên, ánh mắt như có như không nhìn về hướng của Ô Thản Thành.

Một lão già lưng còng đang vui vẻ dậy chữ cho cô bé gái 5 tuổi đột nhiên dừng
lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phương xa.

…...........

Chiếc xe ngựa vẫn lặng lẽ đi về phía trước, cho dù những kẻ trong xe không làm
bất cứ thứ gì nhưng lệ khí mà chiếc xe này tỏa ra cũng làm nhưng người dân
xung quanh sợ hãi vô cùng, rất nhiều rất nhiều người lập tức tự động đứng sang
hai bên tránh đường, bọn họ tuy là dân thường nhưng vẫn có thể cảm nhận thứ gì
được gọi là huyết khí, chiếc xe ngựa này đầy mùi máu tanh.

Trên đường đừng nói là thường dân mà cả cảnh vệ trong Ô Thản Thành cũng sợ hãi
vô cùng, đây là lần đầu tiên những người dân trong Ô Thản Thành có cảm giác sợ
hãi như vậy.

Cửu Phượng nằm im trong xe nhắm chặt hai mắt, hắn không cần mở mắt cũng biết
được mọi thứ xung quanh, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười ngạo nghễ “Đúng
rồi, ta thích cảm giác này, ta thích cái nhìn giống sâu kiến của những kẻ
ngoài kia”.

Cửu Phượng là một kẻ cực kỳ đặc biệt.

Cửu tộc là một trong tam đại gia tộc lớn nhất Thiên Yêu Hoàng Tộc, đứng đầu
của Thiên Yêu Hoàng Tộc đương nhiên là Hoàng, tộc này đời đời làm bá chủ Thiên
Yêu Tộc, đời đời nắm quyền trong Thiên Yêu Hoàng Tộc sau đó là Phượng cùng Cửu
tuy nhiên vào thời đại này lại không giống, lần đầu tiên có một người họ Cửu
có tư cách tiếp quản Thiên Yêu Hoàng Tộc.

Tộc trưởng Thiên Yêu Hoàng Tộc có tổng cộng bảy đứa con nhưng không một kẻ nào
đạt được cực phẩm huyết mạch của tổ tiên, huyết mạch đời này của họ Hoàng cực
kỳ loãng đặc biệt nhắc đến họ Hoàng thì lại càng không thể không nhắc đến nỗi
nhục 20 năm về trước, Hoàng Thiên sinh ra một đứa con vô phẩm huyết mạch.

Nếu bình thường kể cả con của Hoàng Thiên không thể đạt cực phẩm huyết mạch
thì cũng khó có chuyện Cửu Phượng có tư cách trở thành thiếu tộc trưởng có
điều huyết mạch kẻ này phản tổ, Cửu Phượng không ngờ lại có một giọt Phượng
Hoàng tổ huyết trong người, cho dù không phải chân chính thần thú Phượng Hoàng
trong truyền thuyết nhưng cũng đã rất gần, Cửu Thải Thiên Phượng một dạng biến
dị của Phượng Hoàng thần thú, đây mới là lý do lớn nhất làm Cửu Phượng cao
ngạo như thế.

Phượng Hoàng thần thú đã tuyệt chủng, Cửu Phượng chính là kẻ có huyết mạch gần
nhất với tổ tiên thì sao có thể không cuồng, sao thế không ngạo ?, Phượng
Hoàng cùng Chân Long chính là hai loại thần thú cao ngạo nhất thế gian, bọn
chúng sinh ra đã đứng ở đỉnh cao của Đấu Khí Đại Lục này căn bản các loài yêu
thú khác không có tư cách so sánh.

Chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phía trước trong con mắt sợ hãi của tất cả mọi
người xung quanh, nó đi đến đâu mang theo mùi huyết khí hôi tanh đến đó, huyết
khí nhuộm đỏ cả một góc trời Ô Thản Thành.

Mục tiêu tiếp theo của chiếc xe ngựa này đương nhiên là phủ thành chủ năm ở
trung tâm Ô Thản Thành, phủ thành chủ chính là phòng đấu giá của Thước Đặc Nhĩ
gia tộc trước đây được xây dựng và trang hoàng lại.

Thật trùng hợp khi lúc này trong phủ thành chủ lại có một người hết sức đặc
biệt tồn tại.

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy ấn cảm ơn ở sau mỗi chương truyện vì nó miễn phí nhưng lại là động lực rất
lớn cho bọn mình

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.

Cầu cảm ơn ở cuối mỗi chương truyện, cầu comment facebook làm động lực cho tác
giả.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #346