Chuyện Xưa (1)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Dù chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy, đại danh của Cửu Đầu Thiên Phượng
cùng Hoàng Kim Thánh Long thực sự như mặt trời ban trưa vậy, cho dù vào thời
đại thượng cổ khi long tộc cùng phượng tộc vẫn tồn tại thì trong tộc chúng
cũng đứng ở đỉnh phong.

Vô Song đột nhiên mới nhận ra một điều, ngoại trừ khuôn mặt mông lung không
nhìn rõ ra thì nữ nhân thần bí hoàn toàn không khác gì nữ nhân trên bức ảnh ở
căn phòng thứ hai cả, đến cả bộ quần áo bẳng lụa đỏ cũng giống, từ đường nét
đến hoa văn.

Vô Song định lên tiếng thì nữ nhân thần bí phất tay, thân thể Vô Song bị hút
lại gần nàng ta, nàng mỉm cười “ thử chạm vào người ta xem “ . Giọng nói rất
nhẹ nhàng mà cũng rất ôn nhu, khác rất xa so với sát khí ban đầu.

Vô Song thầm giật mình với lời nói của nàng, bất quá hắn vẫn gật đầu làm theo
“ Vãn bối mạo phạm rồi “ . Dù sao nàng là một đấu thánh trong khi hắn chỉ là
một đấu linh, có hàng nghìn cách để đấu thánh nghiền nát đấu linh như nghiền
nát một con kiến vậy, nếu nàng ta muốn gây bất lợi với Vô Song thì chỉ cần
một cái phẩy tay, cũng chẳng cần âm mưu quỷ kế gì.

Bàn tay Vô Song nhẹ nhàng chạm vào người nữ nhân thần bí, đột nhiên hắn khẽ
biến sắc, hoàn toàn không bị bất cứ cản trơ nào, tay Vô Song xuyên thẳng qua
người nàng . Vô Song bất ngờ bật lên thành tiếng “ Tiền bối là linh hồn thể “.

Nữ nhân thần bí gật đầu, không hề tỏ ra bất mãn với lời nói của Vô Song ,
nàng ra hiệu cho Vô Song ngồi xuống sau đó nói “ Ngươi có muốn nghe chuyện xưa
không ? “

Không đợi Vô Song trả lời, nàng bắt đầu kể “Ngươi có thể gọi ta là Khinh
Huyền tiền bối, như ngươi đã thấy đấy ta là một linh hồn thể, bản thể của ta
thì ở đằng xa kia, khi còn sống ta là Cửu Đầu Thiên Phượng đấu thánh đỉnh
phong “.

“ Long tộc cùng Phượng tộc thiên phú trác tuyệt, chiến lực kinh thiên bất quá
từ sau thời đại của tổ tiên thì không có một đấu đế nào xuất hiện cả mặc dù kể
cả đấu đế cũng chưa chắc có thể đánh bại được đấu thánh đỉnh phong của tộc ta
nhưng nếu không có đấu đế mới sinh ra thì huyết mạch sẽ càng ngày càng cạn dần
dẫn đến toàn tộc suy thoái “.

“ Tất nhiên không ai muốn truyền thừa viễn cổ, bá chủ thế giới phải lụi tàn
cả, hai tộc đã quyết định hợp tác, tạo ra thế hệ sau, thế hệ hoàn hảo nhất
. Hai nhân vật có huyết mạch nồng đậm nhất, thiên phú trác tuyệt nhất nhận
nhiệm vị này “.

“ Nhưng bi ai lớn nhất của cuộc đời ta, ta không thể mang thai . Cho dù hắn
vẫn nhất mực yêu thương ta, cho dù hai tộc cố gắng như thế nào đi nữa thì ta
vẫn không mang thai được “.

“ Đại trưởng lão trong gia tộc đã chuẩn bị phế ta thay thế một nữ nhân khác
bên hắn, ta chỉ biết cúi đầu nhận thua trong tủi hổ, ta chấp nhận buông tay
khỏi hạnh phúc bên hắn, sau đó tìm một nơi ở ẩn cho qua ngày đoạn tháng “.

“ Nhưng thứ duy nhất ta không ngờ đến, hắn đi tìm ta hắn bỏ tất cả phía sau
để tìm tới bên ta, bỏ quyền thế địa vị, bỏ cả tộc đàn sau lưng để đến với ta
“.

“ Nói sao nhỉ, có thể coi là sự điên loạn của tình yêu đi, khi đó cả hai
chúng ta mới đạt đến đấu tôn đỉnh, còn cách bán thánh một đoạn rất xa, chúng
ta bị gia tộc truy sát . Việc chúng ta làm chẳng khác gì đang coi thường danh
dự của những siêu cấp quái vật trên đại lục này cả “.

“ Ta cũng chẳng biết chúng ta chốn bao lâu, chốn đến tận nơi nào, 100 năm ,
1000 năm hay 1 vạn năm ta cũng không nhớ rõ, năm tháng đi qua làm phai mờ rất
nhiều rất nhiều thứ, chỉ cho đến khi chúng ta trở thành đấu thánh đỉnh phong
mới được phép có được hạnh phúc thực sự, hạnh phúc cho riêng mình “.

“ Nhưng hạnh phúc của chúng ta lại là bất hạnh cho hai đại tộc, huyết mạch
phượng tộc cùng long tộc ngày càng mỏng manh, trong việc này cũng không có
đúng và sai, có chăng chỉ là sự trêu đùa của tạo hóa mà thôi “.

“ Tất nhiên chúng ta là tội nhân thiên cổ thì làm sao có quyền, có tư cách
được vào tộc mộ, hai người chúng ta tự xây một ngôi mộ cho những năm tháng
cuối đời, và đây chính là nó “.

“ Hắn không sống thọ bằng ta, ta được tận mắt nhìn thấy hắn những năm cuối
đời, được ở bên hắn trong những giây phút cuối cùng, được nhìn hắn an nghỉ
được tận tay chọn chạm vào hắn lần cuối, cuộc đời ta còn gì để đòi hỏi nữa ,
thứ duy nhất không chọn vẹn là ta không thể sinh cho hắn một đứa con, không
thể tạo nên một tương lai mới cho hai đại yêu tộc “.

“ Khi cơ thể này quá mệt mỏi, khi mà ta nhắm mắt xuôi tay trở về bên vòng tay
của hắn ở thế giới bên kia thì ta gặp một người, một quái nhân “.

…........................

Một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác, một ngày của 10 vạn năm
về trước.

Một nữ nhân cực kỳ kiều diễm, với một tấm lụa đỏ khoác trên vai tung bay
trong gió, nàng ngồi trên đỉnh núi đánh những khúc nhạc cuối cùng tặng người
mình yêu, đánh khúc nhạc cuối cùng của cuộc đời nàng, ánh nắng chiều tà
chiếu lên khuôn mặt nàng càng hiện lên nét đượm buồn cùng bi thương.

Khi tiếng đàn kết thúc, nàng thở dài đứng lên nhìn không gian bốn phía một
lần cuối, bàn tay nhẹ nhàng câm cây đàn tranh lên sau đó ánh mắt xuất hiện
một tia không đành lòng, nàng thả nó xuống dưới đáy vực, thân hình cô đơn
xoay người lại, nàng phải đi.

Phượng Khinh Huyền, đệ nhất cường giả của phượng tộc đồng thời cũng là một
trong ba đại cao thủ mạnh nhất đại lục, cho dù không phải là đấu đế nhưng còn
hơn đấu đế, một thân âm luật thiên hạ vô song nhưng hôm nay cũng là ngày cuối
cùng tiếng đàn của nàng cất lên, trên thế giới này sẽ không bao giờ được nghe
tiếng đàn tuyệt vời đó nữa.

Nàng là phượng tộc, nàng có thể lựa chọn dục hỏa trùng sinh, có thể dùng
niết bản hỏa sống lại một đời nhưng nàng không cần, đời này của nàng có hắn
đã đủ rồi, nàng không cần đời sau, thế gian này với nàng từ lâu đã biến
thành màu xám rồi.

Bỏ lại cây đàn tranh của mình, bỏ lại báu vật của cuộc đời mình, nàng xoay
người đi về phía tòa cổ mộ.

Đột nhiên từ dưới đáy vực, một tiếng đàn ngân vang, chỉ một nốt ngân thôi ,
rất tròn mà cũng rất đẹp, nốt ngân như điểm xuyến vào bài nhạc của nàng giúp
bản nhạc buồn đột nhiên có thêm một tia hy vọng, như một nốt đọng trong lòng
người nghe vậy, như một kết thúc mở cho một bản nhạc buồn.

Khinh Huyền quay đầu lại, ánh mắt nàng ngạc nhiên cực độ nhìn xuống đáy vực ,
ở nơi đó một nam tử tóc vàng xuất hiện, khuôn mặt pha trộn giữa nét phương
đông và phương tây, ánh mắt tà dị cùng với một hình xăm cũng kì dị không kém
nửa bên mặt, trong tay hắn là cây đàn của nàng, cây đàn mà tuyệt đối ngoại
trừ nàng ra không ai được phép đụng tới.

Sát khí phô thiên cái địa từ người Khinh Huyền xuất hiện, ánh mắt lạnh như
hàn bằng, ngón tay ngọc chỉ về phía kẻ mới xuất hiện, nàng không cần biết
hắn là ai, cho dù là đấu đế nàng cũng giết.

Nhưng nàng lại kinh hãi phát hiện toàn thân không thể cử động, không phải nói
là toàn bộ thiên địa này không thể cử động . Nam nhân kì bí tiến tới, hắn
ngồi bên khoanh chân bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn xa xăm đầy khó hiểu.

Mây ngừng trôi, nước ngừng chảy, sinh vật ngừng cử động, không gian xung
quanh yên tĩnh cực độ, mà cũng đáng sợ cực độ . Chỉ còn một mình Khinh Huyền
cùng người nam nhân thần bí đáng sợ, ngoại trừ đôi mắt nàng không ngừng chớp
động thì Khinh Huyền chẳng khác gì một bức tượng tuyệt đẹp được điêu khắc lên
cả.

Nam nhân thần bí cứ ngồi như vậy, không ai biết hắn ngồi đó bao lâu, không
ai có thể có câu trả lời vì ngay lúc này toàn bộ thời gian đều bị biến mất ,
toàn bộ thời gian đều không chuyển động.

Cuối cùng giọng nói của hắn vang bên tai Khinh Huyền “ Một khúc nhạc buồn
nhưng nó vẫn thiếu, thiếu một cái kết . Ngươi có muốn làm giao dịch không ,
giao dịch để giúp bản nhạc của người hoàn hảo, để nó giúp bản nhạc đó không
còn hối tiếc ?“.

Lần này cơ thể Khinh Huyền bỗng nhiên trở lại bình thường, nàng sợ hãi lên
tiếng “ Ngươi rốt cục là ai “.

Nam nhân thần bí thậm chí còn không thèm nhìn nàng, ánh mắt vẫn nhìn về vô
tận xa xăm “ Nghịch Thiên Tà Đế, Thiên “. Âm thanh bình thản vô cùng nhưng bá
khí cũng vô cùng, sau câu nói đó của Thiên đột nhiên Khinh Huyền cũng nhìn về
phía xa xa tận bầu trời, nàng có linh cảm Thiên không phải là nhìn vào hư vô
, hắn đang dùng ánh mắt đối chọi lại với kẻ khác, tuy nhiên Khinh Huyền mãi
mãi không đoán ra được, Thiên đang dùng ánh mắt khóa chết thiên mệnh của đại
lục này.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #33