Người đăng: Thiên Chân Vô Tà
Bộ xương chết tiệt.
Vô Song một tay ôm lấy ngực thở hổn hển sau đó nhìn bộ xương đang ngồi cánh đó
không xa, ánh mắt đầy bực tức :”Chết tiệt, lão muốn giết người đấy à ?”.
Trên người Vô Song có hiện nay có tổng cộng 27 cái xương bị gãy, lục phủ ngũ
tạng tổn thương nghiêm trọng, trên người còn không có nổi một chỗ lành lặn,
cũng phải thôi ai bảo đối thủ của hắn là một con Hắc Thi Thượng Vị Thần.
Tử Thần thì lại căn bản như bị điếc vậy, hắn ta không quan tâm chút nào tới Vô
Song đang nghĩ gì hay Vô Song cảm nhận thấy gì, hắn lúc này vẫn cứ ung dung mà
nằm ngủ một chỗ, Tử Thần cũng không sợ Vô Song có động vào mình, bên người hắn
ta lúc nào cũng có 4 tôn Hắc Thi đạt đến Cực Đạo Chân Thần thủ hộ, chỉ bất cứ
ai trong bốn tôn Hắc Thi này thì Vô Song căn bản không thể nào đụng đến Tử
Thần.
Nếu quan sát kỹ hơn một chút thì có thể phát hiện trên sống lưng của Vô Song
có 7 cây đinh đâm xuyên qua, gắn thẳng vào cột sống của hắn ta, 7 cái đinh này
có một tác dụng duy nhất – khóa chặt huyết mạch lực lượng của Vô Song lại.
Vô Song hiện nay căn bản không có khả năng hồi phục của Phượng Hoàng Tộc, mọi
vết thương trên cơ thể hắn đều bắt đầu hồi phục một cách từ từ, căn bản không
có biện pháp nào khác.
Những vết thương ngoài da bản thân Vô Song cũng không quá quan tâm có điều Hắc
Thi bọn chúng tuyệt đối không tấn công ngoài da mục tiêu của bọn chúng đương
nhiên là xương cốt của Vô Song, mọi đòn tấn công đều nhằm một mục đích duy
nhất, đập nát xương của Vô Song ra.
Đây chính là bài học đầu tiên của Vô Song khi ở bên cạnh Tử Thần, thứ này được
gọi là Luyện Cốt.
Không thể phủ nhận việc Tử Thần có tư tâm, ngay cả Thiên cũng không thể nào
bắt một đại nhân vật như Tử Thần trung thành tuyệt đối cả, dù sao hắn cũng chỉ
làm thuê cho Thiên trong 100 năm mà thôi, trong thiên hạ này tuyệt đối sẽ
không có ai biết được cái đầu của Tử Thần nghĩ gì có điều nếu xét trên phương
diện của một lão sư thì Tử Thần tuyệt đối là đứng đầu thế giới này.
Tử Thần biết cách khai thác hết tiềm năng của Vô Song, tiềm năng càng lớn thì
đau khổ cũng càng lớn nhưng nhân lại chắc chắn là khổng lồ, đây là phương châm
của Tử Thần, có thể đệ tử sẽ sợ ông ta, có thể đệ tử sẽ ghét ông ta thậm chí
là căm thù bất quá phương châm của Tử Thần chưa bao giờ thay đổi đồng thời
những kẻ được chính Tử Thần huấn luyện nếu không chết thì sau này chắc chắn là
một đại cự đầu.
Tử Thần có ánh mắt cực kỳ độc cho dù lúc này ông ta chỉ còn lại là một bộ
xương, Tử Thần nhận ra trên người Vô Song có Long Tủy tuy nhiên Long Tủy so
sánh với Phượng Hoàng huyết mạch của Vô Song thì lại quá yếu ớt, đối với Tử
Thần thì đây chính là sự phí phạm.
Huyết Mạch giúp Vô Song có thể rất nhanh hồi phục thương thế đồng thời khả
năng hồi sức cũng là kinh người nhưng Long Tủy lại có tác dụng tăng cường sức
mạnh cơ thể cho Vô Song, Long Tủy có thể bảo vệ Vô Song từ bên trong, xương
cốt của Vô Song trong mắt Tử Thần căn bản là quá yếu bởi Vô Song căn bản không
biết dùng Long Tủy.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh câu nói này đương nhiên bất cứ ai cũng biết, nếu
Phượng Hoàng huyết mạch là chữa bệnh thì Long Tủy chính là phòng bệnh, Tử Thần
chính là muốn Long Tủy trên người Vô Song càng ngày càng mạnh hơn, ít nhất cho
đến khi Long Tủy đuổi kịp Phượng Hoàng huyết mạch.
Phong ấn Phượng Hoàng huyết mạch lại để ngăn cản khả năng tự động chữa trị của
Vô Song sau đó điên cuồng đập nát xương cốt hắn, sau đó chờ đợi Long Tủy tự
động kích hoạt khôi phục xương cốt cho Vô Song, quá trình này đương nhiên cực
kỳ lâu nhưng mỗi lần Vô Song bình phục thì xương cốt của hắn lại mạnh mẽ hơn
một phần, Long Tủy lại mạnh mẽ hơn một phần, việc tiếp theo đương nhiên lại
đập nát xương cốt của Vô Song một lần nữa, giống như một chu kì vậy.
Lần đầu tiên của khóa Luyện Cốt dưới tay Tử Thần chỉ mất đúng 1 ngày để khiến
Vô Song thành kẻ tàn phế, đúng 1 ngày Vô Song đã không cách nào có thể đứng
lên nổi nữa.
….......
Đương nhiên Tử Thần ông ta sẽ không cho phép Vô Song nghỉ ngơi, tàn phế thì
không có nghĩa là Tử Thần sẽ tha cho hắn.
Ngay trong chính Long Môn Khách Sạn một trong những tòa kiến trúc hiếm hoi có
thể coi là lành lặn của Tiềm Long Thành, tại tầng 3 của Long Môn Khách San
chính là căn phòng mà Vô Song nằm.
Hai chân hắn đã bị dẫm nát, hai tay buông thõng không còn chút cảm giác nào,
hô hấp của Vô Song cũng khó khăn vô cùng, xương ngực của hắn đã bị đánh vỡ
vụn, nói thẳng ra Vô Song lúc này không khác gì Vô Song lần đầu tiến vào
Nguyên Tố Thế Giới cả, phế nhân không thể cử động.
Ngồi đối diện với Vô Song lúc này đương nhiên là Tử Thần, ông ta đặt mông ngồi
trên ghế đẩu một chân gác lên đùi, cho dù chỉ là bộ xương trắng nhưng thoạt
nhìn nhân tính vô cùng.
“Tiểu tử đừng có lười biếng nữa, tiếp tục khóa học nào”.
Vô Song nghe vậy khó khăn nhếch người một chút trên giường, đôi mắt nhíu chặt
lại :”Bộ xương chết tiệt, ông còn muốn ta phải làm cái gì nữa ?, đứng lên còn
không đứng lên nổi thì học hành sao ?”.
Vô Song cũng không phải là căm ghét bộ xương gì, hắn đương nhiên biết kẻ tự
xưng là Tử Ly này cho dù cách làm có chút tàn bạo nhưng quả thực là có tác
dụng, Vô Song đương nhiên hiểu tác dụng của Long Tủy có điều chưa ai giúp hắn
phát triển Long Tủy của bản thân mà thôi.
Tử Thần gật đầu với Vô Song sau đó hắn thảnh nhiên dùng một ngón tay chỉ vào
trán Vô Song, lập tức sau lưng Tử Thần xuất hiện một cánh tay mờ mờ ảo ảo, một
cánh tay được tạo nên 100% từ linh hồn lực, cánh tay đó khẽ chạm vào trán Vô
Song.
Hành động này của Tử Thần làm Vô Song ngạc nhiên vô cùng đến mức bật thốt lên
:”Ông dĩ nhiên cũng biết dùng linh hồn lực ?”.
Đây là lần đầu tiên Vô Song thấy một người của thế giới này có tư cách sử dụng
linh hồn ngưng thực, hành động của Tử Thần hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của
Vô Song.
Tử Thần bật cười nhìn Vô Song :”Lão phu nói thẳng vời ngươi nếu bàn về vận
dụng linh hồn lực chiến đấu thì Nguyên Tố Thế Giới tuyệt đối dám đứng số 1, ta
biết hiện tại có thể không ai biết dùng thứ này, không ai có thể sử dụng thứ
này bất quá không có nghĩa là quá khứ không ai dùng được”.
“Việc của quá khứ lão phu cũng chẳng rảnh gì mà kể cho người, biết nhiều quá
cũng không tốt tuy nhiên hiện nay tính cả ngươi thì số lượng người sử dụng
được tinh thần lực chỉ chưa đến 10 ngón tay mà thôi”.
“Nếu không phải lần trước thấy ngươi sử dụng tinh thần lực quyết đấu trong
Hoàng Kim Tháp thì lão phu cũng chưa chắc đã muốn ngồi đây mất công mất sức
đào tạo ngươi”.
Vô Song nghe đến đây mới giật mình nhìn Tử Thần “Ông có thể quan sát được tất
cả mọi thứ trong Tiềm Long Thành ?”.
Tử Thần thản nhiên gật đầu “Tiềm Long Thành tổng cộng có bảy đại kiến trúc bao
gồm Tiềm Long Tam Quan, Long Môn Khách Sạn, Tiềm Long Môn, Thiên Dược Phường
cùng Trấn Thiên Tháp chỉ cần các ngươi tiến vào một trong bảy đại kiến trúc
này thì lão phu đương nhiên có thể quan sát thấy”.
“Hơn nữa lão phu có thể nói thẳng, không biết đứa nào dậy ngươi linh hồn lực
nhưng cảnh giới sử dụng linh hồn lực của ngươi chẳng ra làm sao cả, phí phạm
một loại tuyệt học trong thiên hạ”.
Vô Song lúc này thực sự bị Tử Thần làm dấy lên hứng thú, hắn quả thực không rõ
dùng linh hồn lực thế nào, đến ngay cả khi ở Đấu Khí Đại Lục có Thần Nông lão
nhân làm sư phụ thì những chi tiết về linh hồn lực lượng vẫn quá ít.
Linh hồn lực chủ yếu xuất hiện ở thời viễn cổ nơi Đấu Đế vẫn còn xuất hiện,
vào thời đại của Tiêu Viêm thì bí pháp và cách sử dụng linh hồn lực lượng đã
phai nhạt quá nhiều, thất thoát quá nhiều.
Tiến vào Nguyên Tố Thế Giới thì Vô Song lại càng như người mù đi đường, hắn
còn chẳng tìm nổi một chút khái niệm về sử dụng linh hồn lực lượng thì làm sao
có thể phát triển thứ này ?.
Lần này Vô Song thực tâm muốn học, thực tâm muốn cải thiện con bài mạnh nhất
này của mình, nếu là lúc trước hắn còn có chút không coi là đúng, có chút bất
mãn vì Tử Thần ngăn cản hắn thoát ra ngoài nhưng hiện nay từ trong chân tâm Vô
Song thực sự muốn bái sư.
Lần đầu tiên Vô Song thực tâm cúi đầu trước Tử Thần, vẻ mặt thậm chí có chút
tôn kính “Mong tiền bối chỉ bảo vãn bối”.
Tử Thần nghe vậy khẽ gật đầu, ánh mắt của hắn ngước nhìn về phía hư không xa
xôi.
“ Linh hồn lực là một phần của cơ thể con người, chỉ cần bất cứ ai sinh ra
cũng có linh hồn, khi linh hồn chết đi thì con người cũng chết, linh hồn lực
là bản nguyên khai sinh, là thứ gần gũi nhất với con người”.
“Những kẻ sử dụng linh hồn lực như công cụ, như một thứ vũ khí chiến đấu thì
hoàn toàn sai lâm, linh hồn lực vốn là một phần cơ thể, nó không phải là vũ
khí của ngươi mà nó là chính bản thân ngươi”.
“Linh hồn lực không bàn về mạnh yếu mà phải bàn về mức độ khống chế của nó,
lão phu nhìn người có thể nói thẳng, ngươi may mắn lắm thì mới có thể coi là
bước thứ nhất”.
“Cảnh giới đầu tiên chính là linh hồn mạnh mẽ như thác nước”.
“Cảnh giới thứ hai linh hồn nhẹ nhàng như dòng suối róc rách”.
“Cảnh giới thứ ba linh hồn nhỏ bé như giọt sương long lanh trên lá”.
“Cảnh giới thứ tư linh hồn như tia sáng chiếu vạn dặm”.
“Linh hồn mạnh mẽ không phải bởi vì ngươi hùng hổ bao nhiêu, linh hồn mạnh mẽ
không phải vì ngươi dùng bao nhiêu linh hồn lực của bản thân mà là ngươi có
thể nén nó nhỏ đến mức nào, khống chế linh hồn càng tinh thâm thì linh hồn thể
hiện ra càng nhỏ, linh hồn cảnh nhỏ thì lực nén càng lớn uy lực càng mạnh”.
“Lão phu phế đi hai chân của ngươi, lão phu đánh gãy hai tay của ngươi chính
là vì muốn ngươi thành phế nhân, chỉ có phế nhân mới có thể khiến ngươi đặt
hết chú ý vào linh hồn lực”.
“Bây giờ lão phu muốn ngươi dùng linh hồn lực sinh hoạt, dùng linh hồn lực làm
tay làm chân của ngươi, dùng nó để sống như một người bình thường”.
….........
Thời gian tiếp tục trôi qua, thấm thoát lại 10 năm nữa.
10 năm qua Vô Song chưa một lần dừng lại, chưa một lần buông xuôi mài dũa linh
hồn đồng thời trong 10 năm qua thực lực của Vô Song không hề có một chút nào
tăng lên có điều xương cốt toàn thân của hắn cũng đã đổi màu, xương của Vô
Song lúc này bắt đầu chuyển thành màu tím yêu dị, màu của Long Tủy.
….....
10 năm qua nhiều lúc xương chân của hắn trong một tuần bị dẫm nát ba lần,
trong một tuần được chậm rãi nối lại sau đó lại dẫm nát.
Trong 10 năm qua Vô Song đã quên mất không đếm nổi có bao nhiêu lần mình bị
đánh thành tàn phế.
Đau đớn trong 10 năm mà hắn phải chịu đủ làm người ta tê cả da đầu có điều từ
cái ngày hắn chấp nhận chân tâm nhận Tử Thần làm sư phụ, Vô Song hắn chưa một
lần kêu than.
….......
Hôm nay Vô Song tiếp tục bước vào khóa học thứ ba – Luyện Đan.
Nơi hắn đang đứng lúc này chính là Thiên Dược Phương của Tiềm Long Thành.
Một Vô Song với mái tóc vàng dài chạm đất, mái tóc của hắn còn phải búi lên
như nữ nhân, khuôn mặt điển trai ngày nào lúc này bị đầy râu mọc lên che kín,
quần áo của Vô Song cũng không khác một ăn xin là bao nhiêu.
Một Vô Song không có cả tay lẫn chân để sử dụng, hắn đang thực sự di chuyển
bằng linh hồn lực, di chuyển bằng những cánh tay chống trên mặt đất, lúc này
linh hồn lực của Vô Song cũng đã có bước lột xác kinh người.
Trong 10 năm qua Tử Thần cùng Vô Song đã nghĩ ra một phương án tập luyện điên
cuồng Dị Hỏa Luyện Hồn.
Dùng Dị Hỏa trên người Vô Song liên tục thiêu đốt chính linh hồn hắn thậm chí
nhiều lúc linh hồn của Vô Song mỏng manh vô cùng, có lúc tính mạng của bản
thân hắn chỉ sợ cũng giữ được nhưng Vô Song vẫn cứ vượt qua.
Mỗi lần Luyện Cốt là một lần Vô Song đau đớn nhưng mỗi lần Luyện Hồn lại làm
Vô Song sợ hãi, không phải bản thân hắn sợ hãi mà là linh hồn sợ hãi, Vô Song
sẽ đốt sạch toàn bộ linh hồn của mình cho đến khi chỉ còn một tia mỏng manh
sau đó lại chậm rãi đợi nó hồi phục rồi lại ra tay tự hủy, sai một bước thì
hắn sẽ chết còn nếu làm đúng sẽ khiến linh hồn càng thêm tinh thuần, linh hồn
càng thêm dễ khống chế cũng càng thêm mạnh mẽ.
Vô Song hắn dám cuộc và hắn quả thực đủ may mắn để vượt qua. Thời gian 10 năm
giúp cảnh giới linh hồn của Vô Song tiến vào bước thứ hai - Linh Hồn nhẹ nhàng
như dòng suối.
Nếu trước đây mỗi lần Vô Song sử dụng linh hồn lại khiến kẻ khác có cảm giác
sợ hãi lại khiến kẻ khác thấy áp lực thì lúc này linh hồn của Vô Song lại nhẹ
nhàng tĩnh lặng vô cùng, hắn giống như một thanh kiếm được nhét trong vỏ không
lô phong mang vậy.
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv
Hãy ấn cảm ơn ở sau mỗi chương truyện vì nó miễn phí nhưng lại là động lực rất
lớn cho bọn mình
P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.
Cầu cảm ơn ở cuối mỗi chương truyện, cầu comment facebook làm động lực cho tác
giả.