30 Năm (5).


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Sau khi Vô Song quấn được tấm áo choàng lên người hắn mới có thời gian quan
sát xung quanh, ánh mắt Vô Song khẽ đảo một chút chợt co rút lại, trí nhớ của
hắn giống như một thác nước ùa về vậy.

Tất cả hình ảnh trở lại với bản thân Vô Song đến cả những hình ảnh cuối cùng
trước khi chết cũng hiện về với bản thân mình, thiên phú Niết Bàn của Phượng
Hoàng Tộc không phải là Vô Song không biết nhưng khi bị 10 tên Hắc Thi cảnh
giới Thượng Vị Thần cùng nhau vây công thì hắn tuyệt đối không tin được mình
còn sống.

Niết Bàn của Phượng Hoàng Tộc chia làm hai dạng, bị động cùng chủ động. Kỹ
năng chủ động chính là Niết Bàn Tôi Thể mà Vô Song vẫn sử dụng còn kỹ năng bị
động thì là Phượng Hoàng Trứng, bản thân Vô Song chưa bao giờ đánh giá quá cao
cái kỹ năng bị động của mình cả.

Nếu đã quyết đấu một khi chết lần một thì làm gì có truyện đối phương để cho
mình sống lại lần hai. Đặc biệt là Phượng Hoàng Trứng cũng cần một khoảng thời
gian rất lâu để nở, nếu không có người ra tay cứu giúp thì Phượng Hoàng Trứng
căn bản không cách nào sử dụng, Vô Song không tin có kẻ ngu nào lại chờ đợi
đối phương sống lại cả.

Có điều sự thật lúc này hắn không thể không tin, hắn quả thực còn sống, hắn
quả thực là bước ra được khỏi Phượng Hoàng Trứng thậm chí còn trở nên cường
đại hơn, một điều hết sức vô lý.

Việc tiếp theo mà Vô Song phát hiện ra là bản thân hắn vẫn chưa rời khỏi Tiềm
Long Thành, xung quanh cảnh vật tuy đã bị tàn phá rất nhiều nhưng trên trời
cao Hoàng Kim Tháp vẫn sừng sững mà đứng, chưa kể chiếc chuông vàng như ẩn như
hiện thay thế vầng mặt trời, nơi đây không phải là Tiềm Long Thành thì là nơi
nào ?.

Việc cuối cùng, Vô Song sử dụng Huyết Nhãn quan sát không gian xung quanh,
toàn bộ Tiềm Long Thành này vậy mà không có một chút oán khí nào cũng chẳng có
bất kỳ oán linh nào tồn tại, cả Tiềm Long Thành ít nhất là những nơi Huyết
Nhãn có thể quan sát được không có một bóng người, ngoại trừ bộ xương quái dị
trước mặt Vô Song ra thì không còn một ai khác.

Vô Song cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, sau đó hai tay chắp phía trước cúi
đầu trước Tử Thần “Không biết tiền bối là ?”.

Vô Song cũng không phải vì hình dạng của đối phương mà thấy khinh thường, ngay
cả khi Tử Thần chỉ còn lại một bộ xương trắng đến cả ăn cơm hay uống nước còn
không nổi, trên người lại không có một chút ba động sức mạnh nào có điều một
bộ xương như thế vốn đã phải chết từ lâu rồi, việc hắn còn sống đã là một kỳ
công, việc hắn có mặt ở Tiềm Long Thành thì lại càng không đơn giản.

Sự việc Tiềm Long Thành hoàn toàn không phải là Vô Song có thể tham dự, ngay
từ khi con Hắc Thi đạt đến Thượng Vị Thần xuất hiện thì Vô Song đã hiểu vũng
nước này quá đục, Tiềm Long Thành không phải là nơi cho các thiên tài bọn hắn
tham gia.

Đám người Vô Song, Tố Ngôn, Phong Phiêu Nhiên... tuyệt đối chỉ là người bị
liên lụy mà thôi, đối với Vô Song chắc chắn phải có hắc thủ đứng sau lưng sự
việc này thậm chí người đầu tiên Vô Song hoài nghi chính là Thiên, không phải
vô công dồi nghề mà Thiên phải lặn lội tiến về phía Tiềm Long Thành.

Tử Thần khẽ mỉm cười mà cũng chẳng biết có phải hắn đang cười hay đang khóc
nữa ngoại trừ hai cái khung hàm mở ra thì chẳng còn biểu hiện gì khác, Tử Thần
lúc này mà chơi đoán cảm xúc qua biểu hiện khuôn mặt thì tuyệt đối là vô địch,
khuôn mặt của Tử Thần căn bản chẳng có bất cứ cảm xúc nào cả.

“Ta hả, sống lâu quá quên tên luôn rồi, ngươi gọi ta là Tử Ly đi”.

“Tử Ly ?”, nghe đến cái tên này Vô Song hơi nhíu mày một chút tuy nhiên vẫn
tương đối cung kính “Tử Ly tiền bối không biết tiền bối có biết vãn bối ở
trong Phượng Hoàng Trứng bao lâu rồi không ?”.

Ở trong Phượng Hoàng Trứng khiến Vô Song hoàn toàn không biết trời đất là gì,
hắn không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì xung quanh không khác gì một đứa bé
còn đang trong bụng mẹ cả.

Tử Ly khẽ gật đầu sau đó đưa ba ngón tay chỉ còn xương của mình lên “Ngươi ở
đây được đúng ba năm rồi, trong ba năm qua chỉ có một mình lão phu trong này
quả thực là quá buồn có điều bây giờ có thêm ngươi cũng coi là an ủi”.

Vô Song nghe đến con số 3 năm liền khẽ gật đầu, 3 năm không phải là một khoảng
thời gian quá dài, ít nhất hắn vẫn còn rất nhiều thời gian để có thể cứu Tố
Ngôn, còn rất nhiều thời gian để có thể làm chính bản thân mình mạnh lên.

Vô Song một lần nữa cúi đầu trước mặt Tử Ly sau đó mỉm cười :”Tử Ly tiền bối,
vãn bối có việc cực kỳ quan trọng phải đi ra ngoài kia nên chỉ sợ không thể
bồi tiếp được tiền bối, sau này nếu vãn bối có khả năng nhất định sẽ trở về
đây thăm tiền bối”.

Tử Ly nghe vậy lập tức cười to, hắn cười đến mức cả bộ xương rung lên liên tục
sau đó mạnh mẽ lại gần Vô Song vỗ ba cái lên vai hắn “Tốt tốt tốt, tiểu tử có
chí khí thế là tốt, ngươi còn trẻ còn tương lai việc gì phải ở lại đây, cứ đi
đi lão phu không trách đâu”.

Nói xong Tử Ly thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, hắn quả nhiên không quan tâm
đến Vô Song có rời đi hay không.

Vô Song có chút khó hiểu nhìn Tử Ly sau đó gạt bỏ tất cả suy nghĩ trong đầu,
hắn lúc này cần đi ra ngoài, hắn còn rất nhiều việc phải làm, ít nhất lời hứa
của hắn với Hắc Ám Mị Linh Tộc bản thân Vô Song cũng chưa thể thực hiện được.

Thân hình Vô Song rất nhanh di chuyển, hắn lao thẳng về phía Long Môn Quan,
quả nhiên trên đường di chuyển không có bất cứ thứ gì ngăn cản Vô Song, tất cả
đều chỉ như một con đường bằng phẳng tự nhiên mà thôi.

Long Môn Quan lúc này vậy mà lại mở cửa, cánh cửa thông hẳn sang thế giới bên
ngoài tuy nhiên sự việc không đơn giản như thế, Vô Song ngay khi vừa xuyên qua
Long Môn Quan lập tức thấy đầu óc quay quay không rõ đất trời cuối cùng khi
hắn mở mắt ra dĩ nhiên lại trở về vị trí cũ, dĩ nhiên lại trở về bên cạnh Tử
Ly.

Tử Ly thản nhiên mỉm cười :”Không sao, cố lên cậu bé, còn trẻ còn cả tương lai
phía trước mà, cứ thản nhiên mà thử”.

Nói xong Tử Ly chậm rãi đứng lên, thân hình toàn xương của hắn lặng lẽ bước về
phía trước, Tử Ly vậy mà tìm một chỗ yên tĩnh sạch sẽ sau đó đặt lưng xuống
ngủ, ung dung tự tại vô cùng.

Hắn quả thực không để ý đến Vô Song, nếu Vô Song thoát ra được khỏi Tiềm Long
Thành lúc này mới là quái dị.

…..

3 tiếng đồng hồ trôi qua, Vô Song vẫn ở vị trí cũ.

…..

6 tiếng đồng hồ trôi qua, Vô Song vẫn cứ ở vị trí cũ.

…..

1 ngày trôi qua, vị trí của Vô Song vẫn chẳng thay đổi gì.

…...

Vô Song lúc này thở hổn hển, khuôn mặt có chút mệt mỏi, không phải bản thân
hắn không cố gắng mà là Vô Song không tài nào thoát ra khỏi nơi này được, hắn
đã dùng hết toàn bộ bài tẩy của mình, bất cứ cách nào mà Vô Song có thể nghĩ
ra đều không thể giúp hắn thoát khỏi Tiềm Long Thành nổi, cho dù hắn cố gắng
thế nào thì cũng chỉ có thể trở về vị trí cũ.

Lúc này ngay bên cạnh Vô Song vẫn cứ là Tử Ly ung dung mỉm cười :”Ủa sao ngươi
vẫn ở đây, sao ngươi không cố gắng đi ra đi ?”.

Vô Song quay đầu lại nhìn Tử Ly, ánh mắt hiện lên môt tia đề phòng, một tia
ngưng trọng :”Tiền bối không biết có thể giúp vãn bối thoát ra khỏi nơi đây
được không ?”.

Vô Song đương nhiên đủ thông minh để nhận ra Tử Ly chắc chắn không hề bình
thường, sự việc của Tiềm Long Thành thậm chí nhiều khả năng liên quan đến bộ
xương trắng quái dị này.

Tử Ly nhìn Vô Song sau đó gật đầu đầy tự tin :”Đương nhiên ta có thể giúp
ngươi bất quá giúp ngươi thì ta được gì ?”.

Vô Song nghe đến đây trong lòng có một tia vui mừng, hắn thực sự chỉ sợ cả đời
mình bị giam ở đây thì tuyệt đối không thể nào chấp nhận được, chỉ cần có cách
thoát ra thì Vô Song hắn không tin mình không làm nổi.

Đương nhiên ở đời không ai cho không ai cái gì, đạo lý này Vô Song cũng hiểu,
cách hành xử của Tử Ly căn bản không có gì sai cả :”Không biết tiền bối muốn
gì ở vãn bối ?”.

Tử Ly lười biếng nhìn Vô Song sau đó vặn vẹo xương cốt một chút, hắn thản
nhiên lên tiếng :”Tiểu tử biết điều đấy, để lão phu vào thẳng chủ đề nhé, ba
năm trước ngươi chết một lần là do lão phu ra tay, ba năm trước ngươi không
thoát được ra ngoài cũng là do lão phu ra lệnh”.

Tử Ly vừa nói xong không ngờ sau lưng ông ta xuất hiện bốn tôn Hắc Thi tuy
nhiên mỗi tôn Hắc Thi lần này lại có 6 đôi cánh đen tung bay giữa trời, thoạt
nhìn không khác gì Hắc Ám Thiên Sứ cả.

Vừa nhìn thấy bốn Hắc Thi này ánh mắt Vô Song liền co rụt lại, bản lĩnh Vô
Song có thể không bằng nhiều người nhưng nhãn lực của hắn cực kỳ không tệ,
trong cuộc đời Vô Song đã tiếp xúc với không ít Cực Đạo Chân Thần, hắn hoàn
toàn có thể cảm nhận được bốn tôn Hắc Thi kia đạt đến đẳng cấp gì, toàn bộ đều
là Cực Đạo Chân Thần.

Hít vào một hơi khí lạnh Vô Song biết mình căn bản không có tư cách làm đối
thủ của kẻ trước mắt, thứ duy nhất làm Vô Song yên tâm là Tử Ly không có ý
định giết mình, nếu muốn giết Vô Song thì Tử Ly đã ra tay từ ba năm trước chứ
không phải bây giờ.

Cố gắng ổn định tâm tình, Vô Song chậm rãi lên tiếng :”Vậy không biết tiền bối
muốn vãn bối làm gì mới chịu thả vãn bối đi ?”.

Tử Ly lúc này không ngờ lại đứng bật dậy, cho dù thân xác lúc này của hắn chỉ
là một bộ xương nhưng khí thế trên người Tử Ly thì đáng sợ vô cùng, đây chính
là khí thể của thượng vị giả, không cần thực lực mạnh mẽ mà là uy quyền Tử Ly
từng nắm giữ.

Những vị vua trong thiên hạ cũng chưa bao giờ dùng thực lực cá nhân để nói
chuyện mà chính là dùng cái uy.

Trong phút chốc thân hình Tử Ly trở nên cao lớn vô cùng trong mắt Vô Song, bộ
xương đó ngạo nghễ mà đứng, ngạo nghễ khinh thường tất cả “Theo ta tu ma đi
tiểu tử”.

…........

Kể từ hôm đó Vô Song đi theo Tử Ly tu ma, một lần dài đằng đẵng 27 năm.

Nếu Đế Sư là vị sư phụ mạnh nhất của Nguyên Tố Đại Lục thì Tử Ly chính là Đế
Sư của Ma Giới.

…......

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy ấn cảm ơn ở sau mỗi chương truyện vì nó miễn phí nhưng lại là động lực rất
lớn cho bọn mình

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.

Cầu cảm ơn ở cuối mỗi chương truyện, cầu comment facebook làm động lực cho tác
giả.

Lịch ra chương :

1 chương buổi sáng trước 11h.

1 chương buổi tối trước 11h.

(Có Bonus chương hay không thì không biết, một ngày tác giả sẽ cố gắng giữ đủ
số lượng 2 chương. Nếu sau 11h mà các bạn chưa thấy chương thì cứ ngủ đi cho
khỏe xD).


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #311