Lại Một Quái Vật (2)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Trên Sinh Tử Đài lúc này Phong Phiêu Nhiên cùng Cơ Tuyết Nhạn song song mà
đứng, Cơ Tuyết Nhạn trong bộ váy màu trắng còn Phong Phiêu Nhiên thì trong bộ
lam y, cả hai người đều chậm rãi nhìn nhau không ai có ý định xuất thủ cả.

Phong Phiêu Nhiên hắn rất lười, trừ vài trường hợp đặc biệt Phong Phiêu Nhiên
sẽ không bao giờ tấn công trước, một kẻ như Phong Phiêu Nhiên thực sự quan tâm
đến rất ít thứ, mọi việc với hắn nhẹ nhàng như một làn gió, có cũng được mà
không có cũng được, một kẻ cực kỳ dị dạng.

Nếu Phong Phiêu Nhiên không bị dồn vào chân tường, không bị đặt vào giới hạn
thì kẻ này tuyệt đối không bao giờ nghiêm túc bất quá khi Phong Phiêu Nhiên
lười biếng mà quyết đinh nghiêm túc thì cực kỳ đáng sợ, sự đáng sợ của hắn
Trầm Côn chính là được cảm thụ rõ ràng nhất.

Về phần Cơ Tuyết Nhạn nàng không chủ động ra tay mà lựa chọn lên tiếng, giọng
nói của nàng có chút ngọt ngào, có chút mị hoặc :”Phong Phiêu Nhiên đúng
không, trận đấu này ngươi thua thì vẫn còn cơ hội làm lại, hay ngươi chịu thua
luôn đi ?”.

Phong Phiêu Nhiên nghe lời Cơ Tuyết Nhạn nói bỗng giật mình, hắn quả thực định
chịu thua lên về đi ngủ luôn cho lành, ít nhất đó là dự định của Phong Phiêu
Nhiên khi Sinh Tử Đài mới bắt đầu.

….....

Ở bên ngoài khán đài Vip, khuôn mặt Di Mệnh đen lại nhìn Phong Phiêu Nhiên,
tuy không nói nhưng trong lòng ông ta đang gào thét :”Phiêu Nhiên à Phiêu
Nhiên nếu lần này ngươi dám chịu thua thì bất kể kết quả như thế nào sau này
đừng có hòng đi ra ngoài, ta đích thân đánh gãy chân ngươi”.

Thực sự mà nói nếu Phong Phiêu Nhiên chịu thua lúc này thì quá mất mặt Phong
Vực, đương nhiên Di Mệnh thừa hiểu tính cách Phong Phiêu Nhiên, kẻ này thực sự
có khả năng chịu thua.

Bên cạnh Di Mệnh rất nhiều người cũng đang quan sát ông ta, rất nhiều người
đang nhịn cười, Phong Vực có một đệ tử như Phong Phiêu Nhiên quả thực không
biết nên vui hay nên buồn.

….....

Rất may Di Mệnh có thể thở dài một hơi bởi Phong Phiêu Nhiên không có chịu
thua.

Ánh mắt Phong Phiêu Nhiên khẽ đảo về phía Vô Song đang cố gắng trị thương cho
Hách Mông sau đó thở dài.

Đúng là kẻ thua có cơ hội để được làm lại nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất,
lúc đó tuyệt đối thiệt thòi hơn nhiều, xảy chân một cái thì không còn đường
làm lại, sau vòng đấu đầu tiên này nếu hắn chịu thua thì chắc chắn sau này sẽ
vô cùng khó khăn, ở nhánh thua vẫn còn có Vô Song cùng một trong hai người Phi
Điện và Vô Niệm chưa quyết đấu.

Phong Phiêu Nhiên ánh mắt thản nhiên nhìn Cơ Tuyết Nhạn :”Xin lỗi cô nương
nhưng ta cũng không định chịu thua luôn đâu, điều này chắc làm cô nương thất
vọng rồi”.

Cơ Tuyết Nhạn chỉ lắc đầu sau đó mỉm cười, một tay nàng để về phía sau một tay
chỉ về phía Phong Phiêu Nhiên :”3 phút, nếu sau 3 phút ngươi còn có thể đứng
được thì bản cô nương chịu thua”.

Một câu nói làm vô số người chết lặng, vô số người không thể tin được.

Tiêu Thu Phong cho dù nghịch thiên thì cũng có thể chấp nhận được, hắn đến từ
Tiêu Dao Môn, hắn là truyền nhân của Tiêu Dao lão tổ, kẻ này cho dù mạnh thế
nào thì cũng vẫn là trong phạm vi có thể chấp nhận được nhưng Cơ Tuyết Nhạn
thì sao ?, nàng không có những thứ đó.

Phong Phiêu Nhiên nụ cười có chút méo mó cười khổ :”Cô nương hình như quá tự
tin rồi”.

Con giun xéo lắm cũng phải quằn, tượng gỗ còn có ba phần tức giận, Phong Phiêu
Nhiên cho dù lười biếng, cho dù không thích đánh nhau nhưng hắn cũng là thiên
tài, cũng là bộ mặt của toàn bộ Phong Vực, một câu nói của Cơ Tuyết Nhạn chính
là khinh tường Phong Vực.

Đương nhiên Phong Phiêu Nhiên không biết, bằng Sát Điện của Trâm Anh thì quả
thực có tư cách coi thường Phong Vực.

Cơ Tuyết Nhạn lùi lại phía sau một bước sau đó mỉm cười :”Bản cô nương chưa
bao giờ biết nói đùa là gì, với ngươi 3 phút là quá nhiều – Tinh Thuật – Tinh
Sát”.

Một câu nói của Cơ Tuyết Nhạn trên bầu trời có vô số tia sáng lóe lên sau đó
một loạt tia sáng bắn thẳng xuống không khác gì tia laze cả, những tia sáng
nhanh một cách tuyệt luân.

Phong Phiêu Nhiên như chết lặng, hắn dùng toàn bộ bản năng của mình lùi lại
phía sau, phong hệ thân pháp vận dụng toàn bộ không hề giữ lại chút gì, khó
khăn lắm cuối cùng Phong Phiêu Nhiên mới có thể thoát ra khỏi những tia sáng
lao thẳng xuống của Cơ Tuyết Nhạn.

Đáng tiếc là khi Phong Phiêu Nhiên vừa lùi lại thì Cơ Tuyết Nhạn đã ở sau lưng
hắn, Cơ Tuyết Nhạn nhanh đến mức làm Phong Phiêu Nhiên lạnh toát cả người, một
ngón tay đặt vào sống lưng Phong Phiêu Nhiên sau đó một tia sáng lóe lên rồi
vụt tắt, Phong Phiêu Nhiên cứ như vậy gục xuống, trên ngực hắn bị một tia sáng
xuyên thủng qua.

Quá nhanh, quá mạnh.

Cơ Tuyết Nhạn cũng không có dừng lại, năm ngón tay hiện lên năm chùm tinh
quang bắn thẳng xuống phía dưới, dính đòn này Phong Phiêu Nhiên đảm bảo trở
thành một cái tổ ong.

Phong Phiêu Nhiên lúc này lập tức xoay người liên tục trên không trung, cả
người bằng một quỹ đạo không thể tưởng tượng lướt đi, mặt đất dưới chân hắn bị
xuyên thủng tạo thành một cái hố khổng lồ.

Một đòn này của Cơ Tuyết Nhạn cực kỳ hời hợt nhưng lại có thể đập tan mặt sàn
đấu tầng thứ hai, nói cách khác đòn này tuyệt đối không thua kém gì một đòn
toàn lực của Tố Ngôn cùng Vô Song, đạt đến Chân Tiên một đòn.

Phong Phiêu Nhiên may mắn thoát chết, trên tay hắn lập tức xuất hiện một cây
quạt, vũ khí duy nhất của Phong Phiêu Nhiên :”Phong Vực – Phong Vân Bát
Phiến”.

Một cơn bão khổng lồ quét thẳng về phía Cơ Tuyết Nhạn. Cơ Tuyết Nhạn còn không
thèm tránh, nàng vậy mà lừng lững đứng im đợi cơn bão lao tới, đợi cơn bão
nuốt chọn lấy cơ thể nhỏ bé của nàng.

Phong Phiêu Nhiên còn chưa kịp vui mừng thì ở trung tâm cơn bão vô số tia sáng
lóe lên đục thủng cơn bão thành một tổ ong vò vẽ, Cơ Tuyết Nhạn không hề hấn
gì bước ra.

Chỉ một bước bước lên nàng đã hiện ra trước mặt Phong Phiêu Nhiên, một ngón
tay tiếp tục đặt lên người hắn, Phong Phiêu Nhiên hộc ra một ngụm máu, bộ ngực
hắn lại bị xuyên thủng.

Cơ Tuyết Nhạn lạnh lùng mỉm cười :”Ngươi vẫn còn quá chậm”.

Trên mặt đất lúc này không ngờ Phong Phiêu Nhiên bị đâm thủng ngực nhưng vẫn
có thể khó khăn đứng dậy, mái tóc màu đen của hắn biến thành màu đỏ như máu,
trong mắt toát lên một tia tà ác, cơ thể Phong Phiêu Nhiên ngùn ngụt sát ý,
hắn lúc này hoàn toàn thay đổi, không còn giống Phong Phiêu Nhiên tiêu diêu tự
tại thường ngày mà như một ma đầu giết người không ghê tay.

Có điều mọi việc cũng chỉ dừng lại ở đây mà thôi, Phong Phiêu Nhiên cho dù có
biến thân cũng không thay đổi được kết quả trận đấu này, hắn còn không làm Cơ
Tuyết Nhạn quay đầu lại mà nhìn.

Nàng lạnh lùng bước đi để lại một nụ cười nhạt :”1 phút 17 giây”.

Phong Phiêu Nhiên còn chưa kịp làm gì lại một lần nữa gục xuống, hai chân của
hắn bị đục thủng bốn lỗ, hai bả vai bị xuyên thủng, hai cánh tay hoàn toàn bị
phế đi, cuộc chiến thứ tư kết thúc.

Cơ Tuyết Nhạn nhẹ nhàng bước đi ánh mắt nhìn thẳng về phía Tiêu Thu Phong, nụ
cười của nàng nhếch lên :”Nóng người không?, hy vọng đối thủ tiếp theo của ta
là ngươi”.

Thứ Cơ Tuyết Nhạn dùng chính là Tinh Thuật của Nguyệt Tộc, đây chính là Thần
Thuật.

Nguyệt Tộc có hai bộ thần cấp đỉnh tiêm công pháp được gọi là Tinh Thuật cùng
Nguyệt Thuật, hiện này Tinh Thuật của Nguyệt Tộc đã thất lạc chỉ còn lại tàn
bản, người duy nhất còn có thể sử dụng Tinh Thuật một cách hoàn hảo trên đời
này chỉ có Trâm Anh mà thôi.

Đây chính là lý do làm cho Nguyệt Tộc luôn muốn tấn công Sát Điện, là lý do
hận thù chính giữa Nguyệt Tộc cùng Sát Điện.

Nguyệt Thuật cùng Tinh Thuật kết hợp lại chính là đế phẩm công pháp, tự nhiên
mất một bộ đế phẩm công pháp thì cho dù là ai cũng không thích thú gì có điều
Nguyệt Tộc cũng không thể đụng vào Sát Điện, Sát Điện căn bản chưa bao giờ sợ
Nguyệt Tộc.

…......

Trận đấu tiếp theo cũng là trận đấu cuối cùng, cuộc chiến giữa Vô Niệm cùng
Phi Điện, trận chiến mang rất nhiều duyên nợ.

Tất nhiên lúc này việc quan tâm đến Vô Niệm cùng Phi Điện chỉ là thứ yếu, rất
nhiều người đang hiện lên một câu hỏi trong đầu :”Cơ Tuyết Nhạn là ai ?”.

Độc Cô Cửu Nhai của Độc Cô Thế Gia quay lại nhìn Tuyệt Vô Tình, trên khuôn mặt
xuất hiện một tia kinh ngạc :”Đùa à, hay tại ta hoa mắt thế quái nào Tinh Thần
thuật của Nguyệt Tộc lại xuất hiện ở đây, đừng bảo cô bé kia cũng là cao thủ
trẻ tuổi của Nguyệt Tộc nhé ?”.

Tuyệt Vô Tình chỉ có thể trầm ngâm gật đầu :”Đừng hỏi ta ta cũng thấy khó
hiểu, Nguyệt Tộc tham dự không phải chỉ có mỗi con nhóc Đắc Kỷ kia sao ?, thế
nào lại thêm một cái Nguyệt Tộc từ Việt Quốc”.

Ở đây có lẽ chỉ có duy nhất một người biết việc gì xảy ra, Đắc Kỷ nắm chặt bàn
tay của mình nhìn lên màn hình, trong mắt xuất hiện một tia ngưng trọng :”Sát
Điện, Cơ Tuyết Nhạn cô ta có liên quan gì tới Trâm Anh ?”.

Tinh Thuật cũng là thần thuật tuy nhiên nó khác biệt rất nhiều so với những
thần thuật khác, cũng giống như Long Ngữ của Vô Song, Tinh Thuật mạnh lên khi
sự hiểu biết của chủ nhân nó về những vì tinh tú tăng lên, thông thạo càng cao
thì Tinh Thuật càng mạnh.

Tinh Thuật nổi tiếng nhất bởi tốc độ cùng sức sát thương của nó, Phong Phiêu
Nhiên thực sự rất nhanh nhưng hắn ta còn chưa đủ để thoát được Tinh Thuật miểu
sát, Phong Phiêu Nhiên cũng giống như Hách Mông, hai người gặp phải hai vị Cực
Đạo Chân Thần 24 Trùng Thiên thì có mạnh hơn cũng không thay đổi gì kết quả
cả.

….........

Trên bình đài lúc này chỉ còn Vô Niệm và Phi Điện chưa quyết đấu, Vô Niệm dần
dần mở mắt ra, ánh mắt đảo qua Cơ Tuyết Nhạn cùng Tiêu Thu Phong, lần này đôi
vai Vô Niệm run lên, hắn thực sự cảm thấy bất lực trước hai người này.

Đương nhiên Vô Niệm rất nhanh điều chỉnh tâm tính, hắn cùng Phi Điện còn có
một trận quyết đấu, cuộc quyết đấu không phải chỉ vì vị trí Tiềm Long Bảng mà
còn vì danh dự của Hỏa Quốc cùng Võ Thần Điện.

(Chưa xong còn tiếp).

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy ấn cảm ơn ở sau mỗi chương truyện vì nó miễn phí nhưng lại là động lực rất
lớn cho bọn mình.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.

Cầu cảm ơn ở cuối mỗi chương truyện, cầu comment facebook làm động lực cho tác
giả.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #292