Trò Vui Bắt Đầu (1)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Tiêu Viêm và Nạp Lan Yên Nhiên quyết đấu rất thống khoái, tất cả con bài chưa
lật đều ra hết, bọn họ đương nhiên không còn dấu bất cứ con bài tủ gì cũng
chẳng còn suy nghĩ được gì, tất cả tâm trí đều đặt vào cuộc chiến chính vì
vậy Tiêu Viêm đã quên mất một việc quan trọng.

Hắn từng mặc một kiện tro bào, từng đâm sau lưng đám người Cổ Hà một nhát ,
từng cướp đi dị hỏa trong tay Cổ Hà đồng thời hắn còn dùng Huyền Trọng Xích
đập Cổ Hà thừa sống thiếu chết.

Cổ Hà mà một người rất trọng sĩ diện, đồng thời thiên phú của bản thân hắn
cực tốt. Nếu cho Cổ Hà cùng Hàn Phong bước đi cùng một vạch xuất phát thì chưa
chắc Cổ Hà đã thua chỉ có điều Cổ Hà xinh ra trong một nơi căn bản không đủ
cho hắn phát triển mà thôi.

Bằng vào Thanh Liên Địa Tâm Hỏa – Cổ Hà hoàn toàn có tư cách cũng như có tự
tin trở thành thất phẩm luyện dược sư, bằng vào danh hiệu thất phẩm luyện
dược sư thì Cổ Hà hoàn toàn có tư cách khiến Vân Vận thuộc về mình bất quá
Tiêu Viêm đã tự tay hủy hoại mộng tưởng của hắn.

Cổ Hà mất Thanh Liên Địa Tâm Hỏa từ đó mới phải dựa dẫm vào hồn điện, từ đó
mới xảy ra sự việc Xà Thành, hắn bị chính Vô Song làm nhục, một lần nữa hắn
lại mất tất cả đặc biệt là cả thể diện của hắn trước mặt Vân Vận cũng hoàn
toàn mất đi.

Cổ Hà hiện nay thực sự không còn gì, dị hỏa không có, thiện cảm của mỹ nhân
cũng không, đến cả lòng tin của Vân Lam Tông với hắn cũng dao động, Cổ Hà từ
đó mới phải quyết chí ra nhập hồn điện.

Cổ Hà cũng có thể coi là Vân Lam Tông khách khanh trưởng lão thậm chí địa vị
của hắn trong tông môn cực cao, rất nhiều trưởng lão trong Vân Lam Tông còn
phải cầu hắn, dù sao thì cả Gia Mã đế quốc cũng chỉ có một lục phẩm luyện
dược sư mà thôi.

Nhờ địa vị của mình trong Vân Lam Tông giúp Cổ Hà biết được rất nhiều tin tức
, hắn biết Vân Vận cùng Phong Nhàn sắp cưới nhau, hắn biết có một thế lực
cường đại còn hơn cả Vân Lam Tông bảo vệ Vân Vận, nhìn lại bản thân mình hắn
chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng.

Kể cả khi Cổ Hà gia nhập hồn điện thì thế nào ?, hắn vẫn phải đi lên từ vị
trí thấp nhất, với địa vị của hắn trong hồn điện tuyệt đối đừng hòng hồn điện
ra tay vì hắn, đừng hòng hồn điện vì hắn đắc tội Phong Lôi Các.

Phong Lôi Các trong mắt hồn điện cũng chưa là gì cả nhưng vì một lục phẩm
luyện dược sư đã hơn 40 tuổi đắc tội cùng một vị ngũ tinh đấu tôn thậm chí đắc
tội Phong Lôi Các khả năng còn kéo thêm 3 các còn lại tham chiến, kẻ ngu cũng
không đi giúp Cổ Hà.

Cổ Hà lúc này lựa chọn đánh lèn Tiêu Viêm vì hai nguyên nhân . Thứ nhất Cổ Hà
cũng cảm thấy cực kì vô lý khi Tiêu Viêm là đấu hoàng cường giả kẻ đã đánh bại
mình bất quá Tiêu Viêm thực sự quá giống, từ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, từ Diễm
Phân Phệ Lãng Thước đến cả Lục Hợp Du Thân Xích, cho dù Tiêu Viêm không phải
là tro bào nhân kia thì quan hệ cũng không khác quá nhiều chưa kể Tiêu Viêm
càng tỏa sáng bao nhiêu thì khuôn mặt của Cổ Hà càng bỏng rát bấy bấy nhiêu ,
Tiêu Viêm là do chính hắn đuổi đi trong khi đó đệ tử mà hắn thu nhận thay thế
Tiêu Viêm là Liễu Linh lại làm hắn quá thất vọng.

Nguyên nhân thứ hai rất đơn giản, Hàn hộ pháp muốn Cổ Hà ra tay . Tiêu Viêm
chính là quá xuất sắc, Tiêu căn bản không được phép có nhân vật xuất chúng
bực này chính vì lẽ đó Tiêu Viêm phải chết.

Trong nguyên tác hồn điện không được nhìn thấy cuộc chiến giữa Tiêu Viêm và
Nạp Lan Yên Nhiên nhưng lần này lại khác, lần này hồn điện được đích thân
quan sát. Hàn hộ pháp hoàn toàn tin tưởng một kẻ chưa bao giờ ra khỏi Gia Mã
Đế Quốc vậy mà 18 tuổi đã đạt đến lục tinh đại đấu sư thì tuyệt đối là quái
vật, hắn cần phải nóp nát từ trong trứng nước.

Ngay lúc này trong khi Tiêu Viêm đang chiến đấu với Nạp Lan Yên Nhiên thì hồn
điện cũng đã ra tay với người nhà hắn tại Ô Thản Thành thậm chí là ở cả Tháp
Qua Nhĩ sa mạc, hồn điện chính là muốn một lưới bắt hết đám người Tiêu gia.

Điều duy nhất ngăn cản Hàn hộ pháp ra tay chỉ vì Phong Nhàn, bằng thưc lực
của ông ta căn bản không e ngại Phong Nhàn kể cả ba tên trưởng lão đi theo nữa
bất quá Hàn hộ pháp chính là muốn tránh những rắc rối không cần thiết . Sự
việc hồn điện tham dự vào Gia Mã Đế Quốc các thế lực Trung Châu biết càng ít
càng tốt.

Toàn bộ quảng trường lúc này cực kỳ yên tĩnh thậm chí cả tiếng hít thở cũng rõ
mồn một, trên võ đài Nạp Lan Yên Nhiên đang mệt mỏi dựa vào người Củu U còn
Tiêu Viêm lúc này cũng đang khụy xuống ôm ngực thở hổn hển.

Vân Vận từ trên đài cao, đấu khí hóa cảnh xuất hiện, nàng lạnh lùng nhìn về
phía Cổ Hà vừa bị Tiểu Y Tiên đánh bay đi, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống “Cổ Hà
ta cần ngươi cho ta một lời giải thích “.

Cổ Hà ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn Tiểu Y Tiên sau đó mới ngước mắt lên nhìn Vân
Vận, bất giác Cổ Hà lại quay ra sau lưng muốn tìm bóng hình Hàn hộ pháp chỉ
tiếc là sau lưng Cổ Hà không hề có ai, vị hộ pháp này đã hoàn toàn biến mất ,
đến vô ảnh đi cũng vô tung.

Cổ Hà khóe miệng tràn ra một tia máu, một chương của Tiểu Y Tiên kể cả không
dùng độc công thì cũng không phải chuyện bình thường, không phải Cổ Hà một
cái đấu vương cường giả có tư cách đỡ được.

Cổ Hà khó khăn đứng dậy, ngón tay hắn run run chỉ vào Tiêu Viêm “ Vân Vận
nàng còn hỏi ta, ta chính là đang giúp Vân Lam Tông giết một kẻ thù thì có gì
sai ?, Vân Chiến Thiên, Vân Phá Thiên hai vị trưởng lão chẳng nhẽ còn chưa
nhìn ra sao ?”.

Vân Chiến Thiên cùng Vân Phá Thiên đương nhiên cũng có thể nhìn ra hình dáng
Tiêu Viêm rất quen thuộc bất quá hai người bọn họ không có thâm thù đại hận
với Tiêu Viêm như Cổ Hà tuy vậy Cổ Hà đã lên tiếng thì hai nhân vật này vẫn
phải xuất đầu lộ diện.

Một tiếng gió nhẹ vang lên, hai bóng người như từ hư không bước ra, đôi cánh
đấu khí mở rộng giúp thân hình họ bình ổn trên không trung, đây chính là hai
vị đấu hoàng cường giả hàng thật giá thật, ánh mắt nghi hoặc quan sát Tiêu
Viêm đang vô lực nằm trên mặt đất, Vân Phá Thiên ánh mắt nheo lại, khóe
miệng khẽ trầm ngâm “ Quả nhiên là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, cây hắc thước cùng
cái địa giai đấu kỹ kia hoàn toàn giống hệt, kẻ này chắc chắn cũng phải có
quan hệ với tro bào lão giả chết tiệt tại Tháp Qua Nhĩ sa mạc lần đó “.

Nghe đươc hai vị đấu hoàng cường giả lên tiếng lập tức không ít người hít một
hơi lãnh khí tuy nhiên chỉ có như vậy người ta mới thấy hợp lý, Tiêu Viêm căn
bản không có thế lực đứng sau, hắn xuất phát điểm chỉ là một thiếu chủ của
giả tộc nhỏ, một gia tộc mà huyền giai công pháp đã coi là chân bảo như vậy
lấy tư cách gì để đánh hòa Nạp Lan Yên Nhiên.

Nếu đột nhiên Tiêu Viêm có thêm một vị sư phụ thần bí là đấu hoàng cường giả
trợ lực sau lưng thì mọi việc đều dễ hiểu, đấu hoàng cường giả cơ hồ là tồn
tại mạnh nhất Gia Mã đế quốc, nếu có một vị đấu hoàng toàn lực trợ giúp thì
không gì là không thể.

Vân Vận lúc này cảm thấy tương đối khó xử bất quá nàng là tông chủ, nàng phải
có khí độ của tông chủ ít nhất là trong ánh mắt của người ngoài . Vân Vận thản
nhiên nhìn thẳng vào mắt Cổ Hà “ Cho dù là thế thì ngươi cũng không thể ra tay
với một tiểu bối, ngươi không thấy cuộc chiến này là quá quan trọng với Nạp
Lan Yên Nhiên hay sao ? “.

Cổ Hà bật cười, hắn cười rất lớn rất thản nhiên “Ha ha thì sao ?, Vân Vận ta
không hiểu ta ra tay với tên tiểu tử đó thì sao, Cổ Hà ta giết hắn chẳng khác
gì giết một con kiến . Sư phụ của hắn giám đánh lén ta, giám mang Thanh Liên
Địa Tâm Hỏa của ta cho hắn vậy thì tại sao ta không thể giết tiểu tử đó đoạt
lai Thanh Liên Địa Tâm Hỏa về ? . Còn về cuộc chiến của Yên Nhiên cùng tên
tiểu tử này chỉ là đại sự giữa hai bọn chúng, đối với những cường giả như
chúng ta tuyệt đối không phải đại sự gì, kể cả ta có phá luật thì làm gì ? ,
nàng định ra tay với cả ta ? “.

Lời Cổ Hà nói thực sự cực kỳ bá đạo nhưng không phải là không có nguyên do ,
Tiêu Viêm về mặt nào đó có thể coi là kẻ thù của Vân Lam Tông trong khi Cổ Hà
lại là một vị trưởng lão quyền cao chức trọng, kể cả Cổ Hà có giết Tiêu Viêm
đi chăng nữa thực sự cũng chưa chắc có ai dám làm gì hắn, Vân Vận đương nhiên
biết Cổ Hà không có Vân Lam Tông chống lưng sẽ ra sao và Vân Lam Tông không
được Cổ Hà cung cấp đan dược thì sẽ ra sao.

Tiêu Viêm lúc này ôm ngực ho khan, hắn phun ra một ngụm máu độc, toàn thân
đau nhức vô cùng nhưng ánh mắt của hắn đầy cay độc nhìn Cổ Hà, Tiêu Viêm và
Cổ Hà thực sự đã kết thù.

Tiêu Viêm bật cười “ Cổ Hà ơi là Cổ Hà, ngươi cuối cùng cũng chỉ bắt nạt hậu
bối mà thôi, trước mặt sư phụ lão nhân gia của ta khi đó ngươi chính là bị
đánh không khác gì chó, nếu không phải lão nhân gia thương tình thì ngươi còn
sống được đến hôm nay không “.

“ Cổ Hà ngươi năm đó nhận ta làm đệ tử ta chính là cảm kích ngươi nhưng khi ta
trở thành phế vật thì ngươi đã làm gì ?, đừng tưởng ta không biết, ngưoi
đuổi ta trở về Ô Thản Thành ngươi còn dồn Tiêu gia của ta suýt nữa rơi vào
cảnh vạn kiếp bất phục, loại người tiểu nhân nhỏ nhen như ngươi cũng dám xưng
một tiếng đan vương ? “.

“ Cổ Hà ngươi nói ta là phế vật không thể luyện dược, ngươi nhận Liễu Linh
làm đệ tử chân truyền nhưng rồi kết quả ra sao, chính là bị hạ nhục không thể
hạ nhục hơn, đến cả top 3 luyện dược sư trẻ tuổi cũng không chui vào được lấy
tư cách gì đòi hơn Tiêu Viêm ta “.

“ Cổ Hà ngươi năm đó 30 tuổi bằng vào ưu thế già đầu bắt nạt hậu bối mới có
thể vô địch luyện dược sư đại hội bất quá Tiêu Viêm ta không cần, Tiêu Viêm
ta 18 tuổi đã là tứ phẩm luyện dược sư, Tiêu Viêm ta 18 tuổi đã vô địch đại
hội, so với Tiêu Viêm ta thì ngươi chẳng là gì cả “.

Tiêu Viêm lần này căn bản mặc sức mà nói, hắn nói không cần suy nghĩ, hắn
nói hết uất ức của mình với Cổ Hà đồng thời Tiêu Viêm mạnh mẽ lấy ra một bộ
mặt nạ đeo lên mặt, không ngờ đây chính là khuôn mặt của Nham Kiều lúc dự thi
luyện dược sư đại hội.

Cử động này của Tiêu Viêm trực tiếp làm vô số khách quỷ trợn mắt há mồm thậm
chí Tiểu Y Tiên trên khuôn mặt lạnh như băng của nàng cũng hiện lên thần sắc
ngạc nhiên.

Chỉ có một điều khác với nguyên tác là khi thấy khuôn mặt này của Tiêu Viêm
thì Nạp Lan Yên Nhiên đằng xa cũng thực sự không có cảm xúc gì quá đặc biệt ,
trong quảng thời gian luyện dược sư đại hội diễn ra chính là lúc nàng bế quan
tu luyện cùng Vô Song, đến cả khi luyện dược sư đại hội kết thúc, kết quả
được công bố thì nàng còn chưa xuất quan nữa . Tất cả mọi việc về cuộc thi
luyện dược năm nay đều là Nguyệt Nhi kể lại, đương nhiên trong miệng của
Nguyệt Nhi chỉ là Nguyệt Nhi giỏi thế nào, Nguyệt Nhi mạnh mẽ ra sao … cái
tên Nham Kiều cùng Lãnh Phi Phàm đều được tiểu công chúa nhắc đến không nhiều
, dù sao Nguyệt Nhi chính là tuổi nhỏ, tuổi nhỏ thì luôn phấn khích với chiến
công của mình.

"Hắn là Nham Kiêu."

Trên ngọn cây, sự việc thình lình xảy ra, cũng khiến cho đám Gia Hình Thiên,
Pháp Mã, Nạp Lan Kiệt rơi vào đờ đẫn. Có lẽ trước đó hai người sớm đã mơ hồ có
một chút cảm giác, nhưng sau khi sự thực xuất hiện ở trước mắt. Bọn họ vẫn có
chút cảm giác hoang đường.

"Nham Kiêu- Tiêu Viêm. Chúng ta thực sự là lão hồ đồ rồi."

Pháp Mã lắc lắc đầu than thở một tiếng, nhìn thanh niên có thân hình gầy yếu ở
giữa sân, cười khổ nói:

"Không nghĩ tới a. Tên tiểu gia hỏa này không chỉ ở trên phương diện luyện đan
thiên phú xuất chúng như vậy. Thậm chí ngay cả thiên phú tu luyện cũng khủng
bố đến mức này. Ôi. Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a."

"Đích thực gã thanh niên này tiềm tàng khả năng phi thường. Nạp Lan Gia và Vân
Lam Tông thậm chí là cả Cổ Hà lần này xem ra như là chọn sai đối tượng áp bức
rồi."

Người lên tiếng chính là Gia Hình Thiên, trên khuôn mặt biểu tình có chút chổ
quái . Gia Hình Thiên từng xem Tiêu Viêm ở luyện dược sư đại hội biểu hiện ,
ông ta tự nhiên hiểu rất rõ gã thanh niên này rốt cuộc có khả năng tiềm tàng
khổng lồ như thế nào. Chỉ cần dành cho Tiêu Viêm thời gian thì Gia Hình Thiên
tuyệt đối tin tưởng người thanh niên này đủ sức làm Vân Lam Tông e ngại.

"Nạp Lan Gia lần này quả thật là muốn hối hận đến tận xương tủy."

Phía trên cây đại thụ, Mộc Thần cùng với đám người Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn trên
khuôn mặt đồng dạng đều xuất hiện một nụ cười trên nỗi đau khổi của kẻ khác ,
ánh mắt chậm rãi quét về phía Nạp Lan Kiệt đang hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm,
đặc biệt là Mộc Thần lúc này còn có chút hứng thú bỏ đá xuống giếng.

"Hô."Thở ra một hơi thật sâu, rồi rất nhanh lại ra sức hít vào trong bụng. Cứ
như thế lặp đi lặp lại vài lần cuối cùng Nạp Lan Kiệt cũng đem khuôn mặt cứng
đờ thả lỏng xuống, trên bàn tay cố gắng bình tĩnh không run rẩy, nhưng thân
hình già nua của ông ta thì lại liên tục khẽ run lên.

"Tiêu Viêm lại là Nham Kiêu? Không thể nào, việc này quá đáng sợ, quá hoang
đường !"

Nạp Lan Kiệt ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn thanh niên đứng giữa sân. Trong đầu
hiện ra bóng lưng khoác chiếc áo bào luyện dược sư dần dần bao trùm mà lên
nhau cuối cùng hoàn hảo dung hợp làm một.

Khóe miệng nhịn không được hơi run run, trên khuôn mặt Nạp Lan Kiệt vẻ mặt lúc
này có cảm giác như nói không nên lời, nếu như lúc trước với thực lực Tiêu
Viêm thể hiện ra khi đấu với Nạp Lan Yên Nhiên thì Nạp Lan Kiệt chỉ nuối tiếc
mà thôi nhưng hiện nay chính là trực tiếp nói không lên lời.

Một thanh niên không chỉ có thiên phú tu luyện xuất sắc, hơn nữa về phương
diện luyện đan cũng có thiên phú xuất sắc, sự việc khủng bố này làm cho người
khác khen không dứt miệng, người như thế, gần như là bất luận thế lực nào cũng
muốn tiên phong tranh cướp đoạt nhân tài. Ai có hắn gần như là lập tức có một
tên siêu cấp cường giả trong tương lai. Nạp Lan Gia của hắn vậy mà lại đem
thanh niên có khả năng tiềm tàng cực kỳ khủng bố này đẩy ra khỏi cửa chính.

Mà một người vốn cần thiết đối với chống đỡ tương lai cho Nạp Lan Gia, hơn nữa
khả năng tiềm tàng vô hạn cường giả, năm đó lại bị Nạp Lan Yên Nhiên, lấy một
loại phương thức tổn thương người nhất, đẩy đi khỏi phe cánh Nạp Lan Gia tộc,
tạo nên hoàn cảnh bây giờ đao kiếm gặp gỡ. Hai loại hoàn cảnh hoàn toàn bất
đồng khiến cho trái tim Nạp Lan Kiệt truyền đến từng đợt cảm giác co rút đau
đớn.

"Ôi." Thở một hơi thật dài, Nạp Lan Kiệt giờ này khắc này cũng không biết nói
cái gì hơn. Với khúc mắc của Tiêu Viêm đối với Nạp Lan Yên Nhiên, chẳng lẽ Nạp
Lan Kiệt còn có thể cho rằng bằng vào một đôi lời của mình, liền có thể làm
cho hắn cùng với Nạp Lan Yên Nhiên quay về hòa hợp? Vì cái ba năm ước định
này, Tiêu Viêm khổ tu ba năm, cho dù Nạp Lan Kiệt cũng không biết ba năm này
tin tức của Tiêu Viêm xác thật hay không, nhưng mặc cho ai nghĩ gì thì nghĩ,
muốn thực lực tăng lên mãnh liệt như vậy, cho dù bản thân thiên phú tuyệt hảo,
không thể không có trả giá mà người thường khó có thể kiên trì được.

Đơn độc khổ tu, cũng là tuyệt đối không có thể đạt được hiện tại tình trạng!

Ho dữ dội một tiếng, khuôn mặt Nạp Lan Kiệt vốn hồng hào không tự giác trở nên
u ám một ít, bởi vì nỗi lòng phức tạp, hắn lúc này nhìn qua dường như đột
nhiên già yếu đi rất nhiều, bộ dáng mệt mỏi, khiến cho người chung quanh hiểu
được, đả kích lần này đối với người chèo chống Nạp Lan Gia tộc thật sự là quá
lớn. Dù sao, bất kỳ ai thấy một tên con rể phế vật vốn bị gia tộc vứt bỏ, bỗng
nhiên biến hóa nhanh chóng, trở thành như thế kia, thân phận đủ để cho mọi
người giương mắt mà nhìn, ai có thể bảo trì yên lặng đây? Đặc biệt vẫn là khi
con rể, vốn ban đầu có thể trở thành tấm chắn dày bảo hộ Nạp Lan Gia tộc,
nhưng vì bọn họ diễn tấu ngăn cản tạo thành mưa to gió dữ, nên hiện tại tấm
chắn kia, lại biến thành trường mâu sắc bén chĩa vào bọn họ, một mũi trường
mâu đáng sợ uy nghiêm, khiến cho Nạp Lan Kiệt cảm thấy lạnh cả người.

Trái với vẻ đau khổ của Nạp Lan Kiệt thì Thước Đặc Nhĩ Đằng Sơn lại là người
vui vể nhất, đại sự của Thước Đặc Nhĩ gia tộc lúc này hầu hết giao cho Nhã
Phi quản lý điều này làm rất nhiều kẻ không đồng tình làm áp lực của ông ta
phải chịu là rất lớn bất quả lại một lần nữa Nhã Phi thể hiện tài nhìn người ,
Nhã Phi cùng Thước Đặc Nhĩ gia tộc chính là thế lực thân thuộc nhất với Tiêu
Viêm . Thân phận của Tiêu Viêm lộ ra vô hình chung làm địa vị của Nhã Phi tăng
lên một bậc.

"Nham Kiêu là Tiêu Viêm, Tiêu Viêm là Nham Kiêu?" Ngoài ra còn có Liễu Linh
cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm ở giữa sân, thất thanh nói. Toàn thân
Liễu Linh run rẩy liên tục sau đó một ngụm máu ứ đọng trong cổ họng phun ra ,
hắn lập tức ngã lăn xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Liễu Linh chính là vì không chịu được ánh mắt cao cao tại thượng của Tiêu Viêm
mà sẵn sàng đâm Tiêu Viêm một đao năm xưa, sẵn sàng đoạt vị trí trân truyền
đệ tử của đan vương Cổ Hà . Hắn đã sớm quên đi Tiêu Viêm là ai, đã sớm coi
Tiêu Viêm là một con kiến hôi để hắn dễ dàng tiêu diệt,

Liễu Linh có thể thua một cái hắc mã không biết từ đâu chui ra như Nham Kiều
nhưng hắn không thể chịu được cú Shock khi mà mình thua Tiêu Viêm, Tiêu Viêm
trở lại với vị trí thiên tài năm xưa, Tiêu Viêm lại một lần nữa dùng ánh mắt
cao cao tại thượng nhìn hắn, hắn lúc này mới là phế vật còn Tiêu Viêm mới là
thiên tài . Cảm xúc ngổn ngang làm Liễu Linh không thể chịu đựng được, đặc
biệt mỗi khi hắn nghĩ đến ánh mắt mọi người nhìn mình, Liễu Linh chính là nộ
khí công tâm mà ngất đi . Bi ai cho Liễu Linh giờ phút này chẳng ai quan tâm
đến hắn còn sống hay đã chết, Tiêu Viêm chính là nắm mọi sự thừa nhận, Tiêu
Viêm đang thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

"Ngươi không ngờ lại là Nham Kiêu "Chứng kiến Tiêu Viêm trong bộ mặt thứ hai
thì Cổ Hà thân hình ngùn ngụt bốc lên sát khí, Tiêu Viêm lúc này bắt buộc
phải chết, bằng thiên phú mà Tiêu Viêm thể hiện thì căn bản chỉ cần thêm vài
năm nữa thôi tuyệt đối Cổ Hà hắn sẽ bị bỏ lại, sẽ bị đạp lên đầu.

Cổ Hà rất nhanh lạnh lùng mỉm cười “ Vân Vận, ta không quan tâm tiểu tử kia
là Tiêu Viêm hay là Nham Kiều nhưng sư phụ ta cùng hắn có thù, sư phụ hắn nợ
ta một đóa dị hỏa, ta muốn bắt giữ tiểu tử này ?, nàng có ý kiến gì không ?
“.

Tiêu Viêm lúc này cũng đã chuẩn bị toàn bộ sức lực thoát đi, hắn có Dược Lão
, nếu dùng hết tốc độ thì hoàn toàn ở đây không ai giữ được hắn lại, thực sự
mà nói Tiêu Viêm cũng cảm thấy mình thất sách, hắn không ngờ Cổ Hà có thể
liều lĩnh ra tay đến mức độ này.

Vân Vận thực sự cảm thấy rất khó giải quyết, hai vị trưởng lão Vân Phá Thiên
cùng Vân Chiến Thiên cũng nhè nhẹ lại gần nàng, hai người chính là muốn gia
tăng áp lực cho Vân Vận.

Cả hai đã lựa chọn lên tiếng tức là ngồi trên 1 con thuyền với Cổ Hà đồng thời
cũng là đắc tội Tiêu Viêm, thiên tài cỡ Tiêu Viêm thì bắt buộc phải giết ,
chỉ có giết Tiêu Viêm mới đảm bảo hắn không gây nổi sóng gió gì.

Vân Vận hít một hơi thật sau trong đó trước ánh mắt chờ đợi của toàn trường ,
nàng thản nhiên nói “ Sư phụ của Tiêu Viêm đúng là có thù với đan vương Cổ Hà
nhưng đây là tranh chấp của bậc tiền bối đi trước không thể lấy vãn bối ra
khai đao . Tất cả mọi việc tiếp theo đợi vị sư phụ thần bí kia xuất hiện rồi
giải quyết tiếp, đương nhiên Tiêu Viêm không thể để cho Cổ Hà ngươi giữ, sư
phụ hắn cũng đồng đạng đắc tội Vân Lam Tông, tên tiểu tử này từ nay do ta coi
chừng, có ý kiến gì không ? “.

Khí thế tứ tinh đấu hoàng của Vân Vận tràn ra không hề giữ lại một chút nào ép
cho Cổ Hà lùi lại ba bước đồng thời sau lưng nàng ta một bạch y nữ nhân như
bóng ma nhẹ nhàng xuất hiện, chỉ bằng ánh mắt nàng ta đã ép cho hai người Vân
Chiến Thiên cùng Vân Phá Thiên không thể cử động nổi.

Tiêu Viêm lúc này cũng đầy cảm kích nhìn Vân Vận, hắn biết Vân Vận đang cứu
mạng hắn . Nếu dùng sức mạnh của Dược Lão trốn đi là hoàn toàn có cơ hội bất
quá lúc đó thù càng thêm thù, oán càng thêm oán chưa kể Tiêu Viêm cũng đang
bị thương rất nặng chẳng thà ở trong Vân Lam Tông tĩnh dưỡng ít hôm.

Tại khoảng sân nhỏ trong đại viện của Vân Vận, Lục Tuyết Mi mỉm cười “ Công
tử kỳ nghệ càng ngày càng cao, Tuyết Mi bội phục “.

Vô Song thản nhiên mỉm cười, hắn đứng lên phủi phủi quần áo “ Trò vui đến rồi
, đi tham gia thôi “.

Vô Song nhẹ nhàng bước ra khỏi của đại viện, Lục Tuyết Mi ngoan ngoãn đi theo
phía sau, thân hình hai người rất nhanh biến mất.

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #192