Nguyệt Nhi Quật Cường .


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Trong ánh mắt kinh ngạc của hơn hai ngàn luyện dược sư tham gia đại hội lần
này đồng thời trước cái nhìn của hàng chục vạn dân chúng Gia Mã Thành, Vô
Song ngồi khoanh chân trên thạch đài, hắn bắt đầu gẩy đàn.

Âm thanh đầu tiên vang lên, đáng ngạc nhiên là dây đàn của Vô Song lại không
hề phát ra bất cứ tiếng nào, không một người dân nào có thể nghe hay thậm chí
trên đài khách quý cũng hoàn toàn mù tịt.

Thân phận của Vô Song lúc này là một vị bát phẩm luyện dược sư, mà đã đạt đến
độ cao như hắn thì làm việc khác người cũng là đương nhiên, khi bạn thành
công bạn không cần giải thích cũng như khi bạn thất bại không ai nghe bạn giải
thích vậy, ở nơi này Vô Song chính là luật lệ.

Lần gẩy đàn đầu tiên tuyệt đối không có hiện tường gì xảy ra nhưng nếu ai tính
mắt đều có thể phát hiện ánh mắt của rất rất nhiều luyện dược sư dự thi đều
trở nên mơ hồ bất định.

Sau tiếng đàn đầu tiên của Vô Song chỉ có khoảng gần 100 thí sinh ánh mắt vẫn
trong sáng không hiểu bất kỳ việc gì xảy ra.

Vô Song nhoẻn miệng cười, hắn tiếp tục đàn tiếng thứ hai, lúc này không ngờ
trên quảng trường lập tức có cả ngàn thí sinh ánh mắt trở nên ngốc trệ thậm
chí không còn khả năng suy nghĩ.

Lượt đàn thứ ba vang lên lập tức người ngã ngựa đổ, hàng chục vạn ánh mắt dân
chung mở to hết sức, không một ai có thể tin được kỳ cảnh trước mặt, mặt sân
vốn đang có hơn hai ngàn luyện dược sư chỉnh tề mà ngồi không ngờ sau lượt đàn
thứ ba của Vô Song lại chỉ còn có gần 30 người có tư cách ngồi yên vị.

Tiêu Viêm lúc này vẻ mặt bắt đầu xuất hiện sự ngưng trọng, hắn phát hiện ra
mỗi tiếng đàn của Vô Song là một loại chấn động linh hồn rất quỷ dị, đến cả
người có linh hồn lực lượng hai kiếp như Tiêu Viêm cũng bắt đầu có một tia bất
an, ánh mắt bắt đầu xuất hiện sự mông lung.

Lượt đàn thứ tư – còn 17 người thủ vững.

Lượt đàn thứ năm – còn 10 người thủ vững.

Lượt đàn thứ sáu – còn 5 người trên sân bao gồm Tiêu Viêm, Lãnh Phi Phàm ,
Liễu Linh, Nguyệt Nhi cùng một vị tam phẩm luyện dược sư khuôn mặt lúc này đã
chuyển thành màu trắng xanh.

Vô Song nhìn số người còn lại mới mỉm cười, giọng nói già nua một lần nữa
vang lên “ Tốt lắm lão phu cũng không phải giải thích nhiều cho các ngươi về
hành động của lão phu đúng không, trong những người ở dưới kia thì 5 người
các ngươi là 5 kẻ có linh hồn lực mạnh mẽ nhất, đệ tử của lão phu ngoại trừ
khả năng khống hỏa ra còn cần linh hồn lực mạnh mẽ hơn người “.

“ Năm người các ngươi chính là năm kẻ có tư cách tiến vào vòng thi thứ ba
nhưng vòng thi thứ ba điều kiện và đề bài ra cho mỗi người các ngươi cũng
không giống nhau “.

Vô Song vừa dứt lời thân hình thoáng một cái đã xuất hiện phía dưới quảng
trường, tốc độ này căn bản không ai có thể xem thấu, căn bản là thuấn di bộ
pháp.

Vô Song nhẹ nhàng phóng năm mảnh giấy ra trước mặt cả năm người, năm tờ giấy
căn bản không hề có chữ . Vô Song bình thản nói “ Như các ngươi thấy đấy đệ tử
của ta ngoại trừ khả năng khống hỏa, tinh thần lực mạnh mẽ còn cần vấn đề tư
chất, ta không muốn đào tạo một cái máy kẻ mà độ cao cả đời cũng chỉ dừng lại
ở nơi lão phu đã đi qua, ta cần đệ tử có thể vượt qua cảnh giới của lão phu
bây giờ, ta cần là cần sự sáng tạo “.

“ Năm mảnh giấy này là một loại viễn cổ đan phương, tuy nó chỉ là tam phẩm
đan dược nhưng tuyệt đối không hề tầm thường, ta muốn các ngươi dựa trên
những gợi ý trong mảnh giấy sau đó phục chế lại đan dược “.

“ Đương nhiên như các ngươi thấy trong mảnh giấy không có chữ, các ngươi vẫn
còn phải vượt qua một vòng thử thách nữa, thử thách thứ hai bắt đầu”.

Vô Song lúc này tinh thần lực lượng một lần nữa tràn ra đình trụ cả năm người
không tài nào nhúc nhích nổi, ánh mắt của hắn trở nên sắc lạnh vô cùng, đôi
mắt Vô Song biến thành huyết hồng sắc, sát khí quanh người Vô Song toàn bộ
không hề giữ lại mà phóng ra nhuộm đỏ cả thiên địa xung quanh.

Năm người còn xót lại lập tức thân hình rung lên dữ dội, sát khí liên tục
tiến vào cơ thể họ, sát khí liên tục tấn công vào tinh thần của họ, đây
chính là bài kiểm tra tâm trí cùng nghị lực.

Sát khí của Vô Song tuy chưa thể so sánh cùng đấu tôn cường giả chân chính
nhưng tuyệt đối không thua kém một đấu tông đỉnh phong nào, cho dù thủ pháp
khống chế sát khí của Vô Song cực kỳ mạnh nhưng cũng không tránh khỏi làm cả
năm người dưới đài thân thể run lên.

Chỉ sau năm phút đồng hồ vị tam phẩm luyện dược sư vô danh không chịu được nữa
, khuôn mặt biến thành trắng bệch sau đó ngã thẳng xuống mặt đất, Vô Song lập
tức thu sát khí của mình đối với hắn lại, cuộc thi còn lại bốn người.

Lại là năm phút tiếp theo trôi qua, Liễu Linh lúc này khuôn mặt đầy sợ hãi ,
toàn thân ướt đẫm mồ hôi, bàn tay hắn nắm chặt lại, hắn cũng đã đến giới hạn
của bản thân mình.

Liễu Linh thiên phú luyện dược rất không tệ nhưng sự từng trải cũng như tâm
trí của hắn lại không được ,hắn yếu hơn người khác quá nhiều, thử nghĩ mà xem
Liễu Linh là đệ tử của Cổ Hà, cả cuộc đời hắn chỉ chăm chú vào luyện đan thì
chiến lực của hắn có thể cao bao nhiêu ?, khả năng chống lại sát khí của hắn
có thể cao bao nhiêu.

Thân hình liên tục run rẩy cuối cùng Liễu Linh cũng bị ngã xuống, cho dù
không phục thì hắn cũng không làm gì được, trước mặt hắn là một lão quái vật
bát phẩm luyện dược sư, làm sao Liễu Linh dám có ý kiến.

Cuộc thi lúc này còn ba người, tiểu công chúa Nguyệt Nhi, Tiêu Viêm cùng
Lãnh Phi Phàm.

Lãnh Phi Phàm xuất thân từ cô nhi, cuộc sống của hắn giống hệt mốt chú chó
sói cô đơn trên thảo nguyên bao la, hắn chính là lớn lên trong sự tàn nhẫn và
cô độc, hắn như một ngọn cỏ đầu tường . Một con sói hoang sống trong thảo
nguyên thì luôn mạnh mẽ hơn một con chó canh cổng, bằng nghị lực cùng ý chí
phi thường Lãnh Phi Phàm chính là mạnh mẽ trèo chống bản thân mình không gục
ngã.

Tiêu Viêm lại càng kinh khủng hơn Lãnh Phi Phàm mặc dù lúc này Tiêu Viêm bắt
đầu cảm thấy áp lực ngày càng nặng nệ, ngực của hắn như bị cự trùy đập vào
vậy nhưng Tiêu Viêm vẫn tự tin vượt qua được thử thách, tự tin là người cuối
cùng còn ngồi lại . Các luyện dược sư khác có ai được như Tiêu Viêm ?, luyện
dược sư lớn lên bên cạnh ngọn lửa bên cạnh lò luyện đan, làm bạn với hỏa diễm
còn Tiêu Viêm chính là trải qua vô số cuộc chiến sinh tử, đi ra từ trong máu
lửa.

Người cuối cùng cũng là người làm Vô Song và toàn thể mọi người bất ngờ nhất
là Nguyệt Nhi tiểu công chúa, nàng là cành vàng lá ngọc được sống trong nhung
lụa từ tấm bé, đối với nàng mà nói sát khí vốn là thứ quá sa lạ, ai lại dám
đối với viên ngọc của hoàng thất phát ra sát khí, đây căn bản là muốn chết ,
đáng lẽ ra Nguyệt Nhi phải là người gục ngã đầu tiên mới đúng bất quá Vô Song
quên mất một điều.

Nguyệt Nhi cực kỳ may mắn trong sự việc Tháp Qua Nhĩ sa mạc nơi hội tụ của
hàng loạt những cao thủ nơi đâu đâu cũng có sát khí kinh khủng nàng là một
trong số ít người được chứng kiến toàn bộ, được cảm nhận toàn bộ từng luồng
sát khí đó, có đấu vương, có đấu hoàng, có đấu tông và cả đấu tôn cũng có ,
Nguyệt Nhi không ngờ lại có thể mạnh mẽ chống cự, nàng chính là có vốn để
vượt qua thử thách này.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, càng ngày sát khí Vô Song tỏa ra càng
tăng lên, càng ngày càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía ba người duy nhất còn
có thể ngồi vững cuối cùng trong sự bất ngờ xen lẫn hả hê của rất nhiều người
dân Gia Mã Đế Quốc thì Lãnh Phi Phàm khuôn mặt đầy sự bất lực cùng không cam
tâm ngã xuống, hắn đã đến giới hạn, cuộc chiến chỉ còn dành cho Tiêu Viêm
cùng Nguyệt Nhi.

Tiêu Viêm lúc này cũng bắt đầu đổ mồ hôi, những hạt mồ hôi to không khác gì
hạt đậu, khuôn măt Tiêu Viêm đầy bất ngờ nhìn công chúa Nguyệt Nhi, nhìn
khuôn mặt trắng ngần xinh xắn của nàng trở nên đỏ ủng vì gắng sức, cả Nguyệt
Nhi cùng Tiêu Viêm thân thể đều run lên nhưng hai người chưa ai chịu từ bỏ.

Tiêu Viêm đang chiến đấu vì Dược Lão và vì danh dự của mình, Tiêu Viêm muốn
chứng minh với Cổ Hà hắn không phải là phế vật, muốn chứng minh cho Cổ Hà
thấy năm xưa ông ta đã sai, những gì Cổ Hà làm được Tiêu Viêm hắn cũng làm
được, những gì Cổ Hà không làm được thì Tiêu Viêm hắn cũng làm được.

Nguyệt Nhi thì khác với Tiêu Viêm, nàng lúc này chiến đấu đơn giản bởi nàng
không thích, nàng cảm thấy bất công mà thôi . Đành rằng nàng chỉ về thứ ba
trong cuộc thi sơ loại đành rằng nàng thua kém cả Lãnh Phi Phàm cùng Tiêu Viêm
nhưng Nguyệt Nhi tuyệt đối không thích ánh mắt của mọi người nhìn mình bởi
nàng là con gái, nàng còn trẻ tuổi trong mắt mọi người cô gái nhỏ nhắn này
căn bản không có khả năng chiến thắng, cuộc chơi vốn chỉ là cho Lãnh Phi Phàm
cùng Tiêu Viêm, Nguyệt Nhi lúc này đang cố gắng chiến đấu bởi vì nàng cứng
đầu.

Vô Song nhìn thân thể Nguyệt Nhi run lên liên tục hắn thậm chí còn có suy nghĩ
thu tay lại nhưng không ngờ người đầu tiên gục ngã lại là Tiêu Viêm, Vô Song
không ngờ mà toàn trường cũng chẳng ai ngờ, Tiêu Viêm thua trận này.

Tiêu Viêm lúc này thở hổn hển, đương nhiên hắn vẫn còn sức để ganh đua cùng
Nguyệt Nhi chỉ là ngay giai đoạn quan trọng nhất thì linh hồn lực của Dược Lão
đang ngủ say dưới tác động của sát khí bị đánh động, Dược Lão có dấu hiệu
tỉnh lại làm cho tâm thần Tiêu Viêm thất thủ, miệng cười đắng chát, Tiêu
Viêm cũng chỉ còn cách chịu thua.

Nguyệt Nhi cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, không ngờ nàng lại thành công ,
nàng lại làm được, Nguyệt Nhi dùng hết sức lực bình sinh nhảy cẫng lên như
một cô bé được mẹ cho quà bất quá bởi cơ thể nhỏ yếu bị sát khí hành hạ quá
lâu mà Nguyệt Nhi đứng không vững lập tức ngã xuống, may cho nàng Vô Song đưa
tay ra đỡ lấy cô gái nhỏ này.

Vô Song nhẹ nhàng đặt Nguyệt Nhi xuống sau đó bật cười, nụ cười của hắn vang
vọng khắp Gia Mã Thành “ Ha Ha Ha, cô bé này hảo thú vị, bằng tuổi này đã có
thể đi xa được đến mức này hoàn toàn có tư cách làm đệ tử lão phu “.

Âm thanh của Vô Song làm toàn bộ Gia Mã Thành trấn động, làm toàn bộ gia mã
hoàng thất phấn khích, làm Pháp Mã hội trưởng chỉ biết lắc đầu thở dài và hơn
hết âm thanh của Vô Song làm Vân Sơn run sợ.

Nguyệt Nhi cũng không nghe rõ được lời nói của Vô Song nữa, nàng hạnh phúc
ngủ thiếp đi, nàng không quan tâm đến sư phụ tương lai của mình, nàng đã có
hai vị sư phụ rồi, nàng cười vì nàng chứng minh được bản thân của mình ,
Nguyệt Nhi chính là hạnh phúc nhắm mắt trong lồng ngực Cửu U.

Vô Song sau khi cười nói xong liền phất tay một cái, bốn mảnh giất trắng trên
tay bốn người còn lại lập tức có chữ hiện lên, tuy nhiên khác nhau là số
lượng từ gợi ý mà thôi, Tiêu Viêm nhiều nhất, vị tam phẩm luyên dược sư bị
loại đầu tiên ít nhất.

“ Lão phu tuy chọn được đệ tử cho mình nhưng các ngươi cũng không cần tị nạnh
, cuộc thi vẫn tiếp tục, kẻ nào hoàn thiện được đan phương thiếu xót này đồng
thời chế tạo ra được một viên đan dược phù hợp với đan dược nguyên bản của nó
sẽ được lão phu tặng cho một hồi tạo hóa “.

Vô Song lúc này đương nhiên biết Tiêu Viêm vô địch chắc, nếu lúc trước Vô
Song còn có chút lo lắng cho Tiêu Viêm thì bây giờ sự lo lắng đó hoàn toàn
biến mất, hắn là bát phẩm luyện dược sư lại chuyên tu linh hồn, Vô Song thừa
sức phát hiện ra Dược Lão đã tỉnh lại, có Dược Lão tương trợ Tiêu Viêm có thể
thua được mới chính là trò cười.

…...............

Cuộc thi luyện dược sư đại hội năm nay kết quả cũng không có gì thay đổi ,
Tiêu Viêm giành ngôi quán quân với sự trợ giúp của Dược Lão, Lãnh Phi Phàm
bất lực về nhì, về thứ ba là Liễu Linh trong khi đó tiểu công chúa Nguyệt Nhi
lại trở thành kẻ thắng sau cùng, nàng trở thành đệ tử của một vị bát phẩm
luyện dược sư, tương lai của nàng rộng mở vô cùng.

( Cuối cùng cũng xong phần này, mệt quá T_T ).

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #185