Thú Triều (2)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Hóa anh kỳ ma thú đương nhiên chính là rau cải trắng, ở trung tâm của lục địa
thì vơ một nắm là có cả chục con tuy nhiên ở nơi khỉ ho cò gáy như Việt Quốc
thì hóa anh kỳ ma thú chẳng khác nào hộ quốc thần thú cả, một con hóa anh kỳ
ma thú đủ sức bảo hộ một tông phái ở Việt Quốc trăm năm yên bình.

Ở trên tường thành đâu chỉ Điền Hạo mà tất cả binh sĩ thậm chí cao thủ Long
Bảng như Lạc Nhạn cũng tim đập chân run, Lạc Nhạn bản thân là hóa anh sơ kỳ
cường giả cùng với công pháp và chiến lực kinh người của một thiên tài nàng dư
sức chống lại hai con yêu thú cùng đẳng cấp tuy nhiên đây lại là 10 con.

Lạc Nhạn sợ hãi nhìn Vô Song ánh mắt xuất hiện một tia thối lui “ Công tử đây
không phải là đợt thú triều bình thường chúng ta không ngăn nổi đâu rời khỏi
đây thôi “.

Lạc Nhạn đương nhiên biết Vô Song rất mạnh, Vô Song có thể trong một cái chớp
mắt miểu sát 3 hóa anh kỳ cao thủ cùng với bắt sống nàng tuy nhiên đây lại là
10 con ma thú hóa anh kỳ chưa kể phô thiên cái địa hàng ngàn hàng vạn ma thú
cấp thấp cũng đang lao tới đây.

Trái với vẻ sợ hãi của những người xung quanh Vô Song căn bản chưa bao giờ
nhìn vào đàn yêu thú hung mãnh kia cả, ánh mắt hắn bị một thứ khác chú ý ,
nam tử toàn thân màu đỏ mặc chiến giáp đằng xa, nam tử đó cho Vô Song cảm
giác nguy hiểm gấp 10 lần cả đàn yêu thú này.

Toàn bộ tường thành hiện nay hỗn loạn vô cùng, cho dù là những thiết huyết
binh sĩ trải qua sinh tử khi nhìn thấy đàn yêu thú đang lao đến cũng phải sợ
vỡ mật, căn bản không có cách nào đánh thắng được.

Điền Hạo lúc này hít một hơi thật dài, hắn năm lấy thanh trường thương của
bản thân mình đồng thời tiến lên cúi đầu trước mắt Vô Song “ Công tử người
cùng Lạc tiểu thư là rồng trong loài người, là nhân vật thần cấp đối với
những kẻ như chúng ta, xin công tử cùng tiểu thư rời khỏi nơi này để bọn tại
hà liều chết thủ thành “.

“ Điền Hạo cũng không có tài năng gì nhưng sống làm người Việt Quốc chết làm
ma Việt Quốc, Điền Hạo chỉ xin công tử trên đường rời đi có thể cứu được bao
nhiêu người dân thường thì hay bấy nhiêu”.

Sự thực mà nói với đội hình yêu thú như vậy nhẹ thì Việt Quốc bị càn quét sạch
sẽ ½ lãnh thổ sau đó mới có thể phản công còn nặng thì chính là họa diệt quốc
bởi cả Việt Quốc mới có 10 hóa anh kỳ cao thủ lại không phải cùng một thế lực
muốn tập hợp lại đã khó huống gì cùng nhau chiến đấu.

Điền Hạo lúc này còn không đợi Vô Song cùng Lạc Nhạn đáp ứng liền gầm lên “
Anh em dùng hết sức dữ thành trì, ta biết mọi người rất sợ, ta cũng sợ trên
đời này chẳng có kẻ nào không sợ chết cả nhưng phía sau chúng ta chính là bách
tính trăm họ của Việt Quốc “.

“ Sau lưng chúng ta, sau tòa Vĩnh Dạ thành này có thể là cha là mẹ là anh chị
em, là vợ con của các người đang sợ hãi bỏ chạy thứ chúng ta cần là kéo dài
thời gian cho họ, thêm một phút là họ sống thêm một phút . Chết cùng lắm chỉ
là đầu rơi xuống đất, nam tử Việt Quốc tuyệt đối không sợ chết “.

Không ngờ chỉ mấy lời nói đơn giản của Điền Hạo lại có thể làm sĩ khí hàng vạn
quân trong Vĩnh Dạ thành tăng lên một cách nhanh chóng, đây chính là bi ý
chính là một lòng muốn chết ngọc đá cùng tan.

Từng tiếng hô giết vang lên, trên bầu trời Vĩnh Dạ thành không ngờ lại xuất
hiện một vòng sát khí nhàn nhạt . Điền Hạo nhìn 10 vạn quân đội của mình liên
bật cười thành tiếng, trong mắt hắn nào có nỗi sợ của tử vong trong mắt hắn
chỉ tràn ngập tự hào, Điền Hạo hắn đời này sống không uổng ít nhất hắn có 10
vạn anh em cùng chung hoạn nạn cùng chung sống chết.

Điền Hạo ánh mắt khẽ liếc Vô Song cùng Lạc Nhạn như muốn nói lời cuối cùng nào
đó bất quá hắn không nói được, ánh mắt xuất hiện một tia quyết tuyệt “ Cùng
sinh cùng tử cùng sống cùng chết, hôm nay tất cả 10 vạn người trong Vĩnh Dạ
thành không còn quan hệ đại tướng cùng binh lính, chúng ta là anh em là huynh
đệ là một gia đình, giết “.

Từng đội hình cung thủ vào hàng, từng đội binh lính xếp dọc tường thành vũ
khí nghiêm trang, ánh mắt hừng hực chiến ý, vì kéo dài thời gian cho những
thường dân phía sau thì chết có đáng gì.

Vô Song nhè nhẹ quay đầu nhìn Lạc Nhạn sau đó hắn khẽ mỉm cười “ Thấy không ?
, đây là nam nhân Việt Quốc chúng ta, đây là 10 vạn hùng binh của Việt Quốc ,
họ chỉ là luyện khí kì nhưng cho dù đối mặt với hóa anh yêu thú cũng không lùi
một bước, đây là bức tường bảo vệ Việt Quốc suốt 4000 năm “.

Lạc Nhạn ánh mắt cũng rung động, ở trong Cửu U nhất tộc làm gì được nhìn thấy
tình cảnh này, mỗi cao thủ của Cửu U nhất tộc có thể dễ dàng giết chết cả
nghìn cả vạn quân đôi của Việt Quốc nhưng so về dũng khí thì họ mãi mãi không
bằng, con người sống càng lâu càng sợ chết, cường giả càng mạnh lại càng
không muốn chết.

Lạc Nhạn thân là thiên chi kiều nữ mới 18 tuổi đã đạt đến hóa anh sơ kỳ cảnh
giới, nàng khi bước chân vào Việt Quốc luôn nhìn đời bằng nửa con mắt với
nàng Việt Quốc quá nhỏ bé với nàng nơi này không có bất kỳ ai có thể so sánh
được với mình để rồi hôm nay Lạc Nhạn lại bi ai phát hiện nàng 18 tuổi hóa anh
sơ kỳ cũng không bằng nổi một nam tử bình thường 30 tuổi luyện khí kỳ.

Vô Song vỗ nhẹ vào vai Lạc Nhạn hắn mỉm cười “Hảo hảo mà suy nghĩ đi, thiên
tài chỉ là người tu luyện nhanh hơn người thường một chút mà thôi, thiên tài
chưa chắc đã hơn được người thường đâu”.

Vô Song một chân đạp vào tường thành, sau đó cả người lăng không rơi xuống
mặt đất, hành động của hắn làm toàn bộ 10 vạn binh mã trong Vĩnh Dạ thành
trợn mắt há mồm, căn bản đây chính là tìm chết.

Điền Hạo sợ hãi nhìn Vô Song phía dưới lập tức quay đầu lại nói với Lạc Nhạn “
Lạc tiểu thư mau mau ngăn cản công tử của ngươi, bên ngoài là hàng vạn yêu
thú vây thành vị công tử đó ra ngoài căn bản là tìm chết “.

Lạc Nhạn nghe lời Điền Hạo nói xong cũng chỉ nhè nhẹ lắc đầu, nàng nhìn theo
thân ảnh gầy gò dưới chân tường thành, nàng nhìn theo bóng lưng của đứa bé 15
tuổi mà mấy ngày trước còn không thể đi lại tự do, đột nhiên Lạc Nhạn cảm
thấy bóng lưng đó thật rộng lớn mà cũng thật an toàn.

Vô Song xuất hiện rõ ràng làm cơn sóng yêu thú khẽ khựng lại một chút tuy
nhiên chúng vẫn không ngại ngần gì mà lao tới, khí tức của Vô Song căn bản
quá yếu, khí tức đến cả luyện khí kì nhất trọng cũng không đến.

Đứng trước mặt đàn yêu thú khổng lồ nói là không có áp lực cũng không đúng tuy
nhiên Vô Song luôn thích biến áp lực thành động lực.

Nếu là vài ngày trước khi dị hỏa tôi thể thành công thì hắn nhìn thấy đàn yêu
thú này còn phải suy nghĩ một hai nhưng hiện tại không cần . Cơ thể của Vô
Song vẫn rất yếu, cực kỳ yếu nhưng ít nhất kinh mạch trên người hắn cũng đã
thành hình, ít nhất Vô Song cũng có thể nắm rõ được huyệt đạo trên cơ thể
mình.

Nhẹ nhàng và bình tĩnh rút ra ba cây ngân châm bằng bạc cắm thẳng vào đỉnh đầu
là lông mày còn không thèm nhíu lấy một cái sau đó Vô Song khẽ mỉm cười “ Mười
phút không cảm thấy đau đớn bắt đầu “.

Sau lưng Vô Song một đôi cánh phượng hoàng xuất hiện, hơi nóng của nó đốt
cháy cả hư không sau đó cả người Vô Song hóa thành một hỏa nhân, đôi cánh
phượng hoàng khẽ rung lên, Vô Song như một mũi tên lửa bắn thẳng về phía bầy
yêu thú.

Tưởng như thân hình của Vô Song sẽ mạnh mẽ va chạm cùng con hóa anh kỳ yêu thú
đầu tiên thì hắn lại dễ dàng xuyên qua người nó, Niết Bàn Hỏa của Phượng
Hoàng tộc căn bản không phải là lũ hạ cấp yêu thú này có tư cách chống lại.

Vô Song lướt đi trên một đường thẳng tuyệt, Niết Bàn Hỏa thiêu rụi mọi vật
cản trước mặt hắn, nơi nào Vô Song đi qua chỉ có một đống tro tàn để lại ,
không có âm thanh, không có chiến đấu mà cũng chẳng có sự gào thét của yêu
thú, đây căn bản là miểu sát, căn bản là bốc hơi.

Tốc độ phượng hoàng nhanh đến mức nào ?, tuyệt đối không phải dạng mấy con
yêu thú này có khả năng phản ứng kịp, mỗi lần Vô Song lướt qua không cần biết
là loại yêu thú gì, không cần biết đẳng cấp ra sao căn bản đều bốc hơi.

Vô Song lúc này để lại một cảnh tượng vô cùng kinh khủng cho dù là người xuất
thân từ tứ phẩm thế lực Cửu U nhất tộc như Lạc Nhạn hay là một đại tướng quân
nửa đời chiến đâu trên sa trường đều chết lặng.

Hai bên của Vô Song vẫn là hàng ngàn hàng vạn ma thú nhưng hàng ma thú bị hắn
bay qua thì chính thức biến thành một bãi tro tàn, cảnh tượng kinh khủng vô
cùng . Số lương yêu thú vây công Vĩnh Dạ thành lúc này khoảng 3 vạn con, chỉ
một lần ra tay Vô Song đã miểu sát 3000 con một lúc, 1/10 tổng số yêu thú.

Vô Song khóe miệng cong lên, hắn không hề dừng lại mà đổi mục tiêu thứ hai
rồi thứ ba, thứ tư . Không gian lúc này yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng
có thể nghe thấy tiếng, từ trên tường thành Lạc Nhạn bở môi rung lên không
nói thành lời, nàng đã từng gặp các thiên tài Thiên Long cấp những người
trước 20 tuổi bước vào Vấn Đỉnh cảnh nhưng để có thể làm được đẹp đẽ như Vô
Song, nhẹ nhàng như Vô Song thì căn bản không có ai cả.

Ma thú vốn rất điên cuồng, bọn chúng dưới sự chỉ huy của Dã Man Nhân rõ ràng
không biết sợ nhưng khi thấy từng đồng loại của mình chết đi, từng đám tro
tàn tồn tại trên mặt đất thì chúng đã bắt đầu học được sợ hãi, từ 3 vạn yêu
thú hiện nay chỉ còn chưa tới 5000 con, ánh mắt của đỏ lừ của sự khát máu cưa
sự kịch động hiện nay đã hoàn toàn biết mất chỉ còn lại sự sỡ hãi, vô tận sợ
hãi . Vô Song quá khủng bố hắn còn khát máu hơn cả những con yêu thú khát máu
nhất.

Từ trong U Ám Sâm Lâm một hồi tù và vang lên, tiếng tù như âm thanh của thiên
đường vậy, tất cả ma thú đều ba chân bốn cẳng cắm đầu chạy về phía rừng ,
chúng căn bản không dám ở lại, căn bản bị Vô Song dọa vỡ mật.

Vô Song lúc này thân hình một lần nữa xuất hiện trong mắt mọi người, quần áo
hắn mặc thậm chí không có nổi một vết bẩn hay một vết thương, ánh mắt Vô Song
nhè nhẹ dõi theo đoàn yêu thú đang bỏ chạy, ánh mắt của hắn nhìn thẳng về
phía đám người Dã Man Nhân đằng sau bở phía đó còn một kẻ cực độ nguy hiểm vẫn
chưa hề ra tay.

…...............

Đâu chỉ có mười vạn quân trong thành Vĩnh Dạ bị Vô Song dọa sợ, đâu chỉ có
5000 yêu thú không còn chiến ý mà 30 tên Dã Man Nhân đang trốn trong rừng cũng
sợ hãi, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời có kẻ kinh khủng bực này, nếu
không phải có nam tử mặc chiến giáp đang đứng đây thì toàn bộ Dã Man Nhân đã
quyết định bỏ chạy rồi.

Nam tử da đỏ cao lớn đầy hứng thù nhìn Vô Song sau đó nhấc cây đại đao găm
chặt mặt đất lên, hắn dùng một tay kéo lê thanh đại đao đi để lại một vết
rách trên mặt đất, trên con đường mà hắn đi.

Vô Song thực sự cũng đã đoán đúng, thú triều lần này mạnh khủng khiếp căn bản
chính là liên quan đến hắn bởi lẽ Việt Quốc còn chưa xứng để Dã Man Nhân phải
hao binh tổn tướng như vậy.

Kẻ cầm đại đao này chính là một nhân vật phong vân của Dã Man Nhân thậm chí
nếu Lạc Nhạn có thể nhìn thấy hắn cũng sẽ lập tức nhận ra, Hách Mông một cao
thủ nằm trong Thiên Long bảng của Nam Địa.

Hách Mông chính là người đứng sau cuộc thú triều lần này, bằng địa vị của hắn
trong Dã Man Nhân thừa sức điều động thú triều quy mô lớn hơn nữa chỉ là thời
gian eo hẹp mà thôi.

Hách Mông cũng lựa chọn tu luyện cực kỳ bình thường trong U Ám Sâm Lâm như bao
ngày khác chỉ có điều hắn đột nhiên cảm thấy một khí tức sinh mệnh khổng lồ vô
cùng chính là khí tức khi Vô Song dùng dị hỏa tôi thể . Đương nhiên Hách Mông
cũng không đoán được là Vô Song làm, hắn chỉ đoán là thần dược hiện thân mà
thôi, khi hắn đuổi đến nơi thì rõ ràng không còn một vết tích nào. Hách Mông
việc đầu tiên nghĩ đến là mình bị nẫng tay chính vì vậy hắn muốn tấn công Vĩnh
Dạ thành, thành thị gần nhất so với chỗ hắn phát hiện ra sinh mệnh lực khổng
lồ nhằm hy vọng tìm ra được loại ' thần dược ' mà đáng lẽ ra phải thuộc về
mình.

Điều đáng ngạc nhiên là lúc này rõ ràng Hách Mông ánh mắt tràn ngập chiến ý ,
hắn đã quên 'thần dược ' trên chín tầng trời rồi, hắn lúc này chỉ muốn đánh
một trận thống khoái với Vô Song, nhìn màn thể hiện của Vô Song hắn không
ngồi im nổi.

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #159