Người đăng: Thiên Chân Vô Tà
Ba ngày sau, Vô Song đang từ trong giấc ngủ say bị đánh thức, hai mắt hắn mở
ra nghi hoặc nhìn về phía ngoài cửa . Vô Song trong suốt ba ngày dành rất
nhiều thời gian để ngủ, để nghỉ ngơi và gần như không hề hoạt động gì, hắn
vẫn đang chờ cơ hội để được đi ra ngoài, cơ hội cho một chuyến đi xa.
Trong ba ngày qua có lẽ việc có ích duy nhất mà Vô Song có thể làm chính là
kiểm tra Luân Hồi Lục Ấn – Nhân Ấn . Nhân ấn là ấn duy nhất Vô Song có thể tự
động kiểm tra mà không gây động tĩnh quá lớn cho những kẻ bên ngoài phát hiện
.
Đúng như suy nghĩ của Vô Song thì Luân Hồi Lục Ấn khi trở về nguyên tố thế
giới có rất nhiều giới hạn bị xóa bỏ, ít nhất đối với nhân ấn là vậy . Nhân
ấn thay vì tạo ra một bộ áo giáp phòng ngự như cũ thì nó tạo ra một cơ thể thứ
hai cho Vô Song điều khiển, cơ thể này sẽ không bị giới hạn bởi số lượt ra
đòn hay thậm chí là thời gian nó chỉ bị phá hủy khi chịu một tác động quá mạnh
đủ sức đánh nát lớp màng bên ngoài mà thôi.
Nhờ nhân ấn Vô Song bây giờ cũng có thể cử động bình thường không còn trong
tình trạng muốn đi lại cũng khó nữa hiện nay Vô Song có thể vỗ ngực tự tin hắn
không còn là phế nhân.
Vô Song khẽ ngồi dậy, cửa phòng mở ra người tiến vào chính là Hạc lão, Hạc
lão nhìn Vô Song đầy tình cảm “ Công tử đến giờ đi rồi, lão gia đang đợi ngài
, để lão nô đưa công tử đến đại điện “.
Vô Song gật đầu sau đó đưa tay ra cho Hạc lão giữ lấy, hai người cùng nhau
chậm rãi bươc về phía đại điện . Vô Song đương nhiên có thể tự đi lại bất quá
làm như vậy không tránh khỏi lời dị nghị, không tránh khỏi ánh mắt kì quái
của người khác.
Trên đường đi từ căn nhà của Vô Song lên đến đại điện của Âm Dương Ma Tông
cũng không phải là một quãng đường ngắn, dọc theo con đường có không ít đệ tử
tò mò nhìn hắn, cũng có không ít người bàn tán thậm chí có cả những ánh mắt
thương hại xen lẫn khinh bỉ nhìn Vô Song tuy nhiên có Hạc lão bên cạnh quả
thực cũng không có ai dám tiến đến gây sự với Vô Song.
Lúc này Hạc lão đi phía trước đột ngột dừng lại làm Vô Song cũng phải dừng
theo, trước mặt hắn là một nam tử trẻ tuổi khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, hắn
là người duy nhất dám tiến thẳng về vị trí của Vô Song.
Khuôn mặt hắn cực kỳ thân thiết tuy nhiến ánh mắt lại sắc lạnh như dao “ ha ha
, Vô Song tiểu đệ không ngờ lại có thể đứng dậy rời giường đi ra ngoài rồi nha
, không tệ không tệ “.
“ Vi huynh nghe nói đệ bị trục xuất khỏi Âm Dương Ma Tông vĩnh viễn mà lòng ta
đau như cắt, nước mắt đầm đìa, vi huynh đến đây chính là để chia buồn với đệ
“.
Nam tử trước mặt không ai khác chính là Âu Dương Tiệt kẻ chưa bao giờ vừa mắt
với Vô Song, khi nghe tin chính môn chủ Cửu U Huyết Nhận công bố sẽ trục xuất
Vô Song ra khỏi Âm Dương Ma Tông thì hắn chính là người vui vẻ nhất cơ hồ là
cả đêm mất ngủ, Âu Dương Tiệt lúc này cố tính đến xem vẻ mặt của Vô Song, cố
tình mèo khóc chuột.
Vô Song lông mày khẽ nhíu, Âu Dương Tiệt mang cho Vô Song khá nhiều kỉ niệm
không lấy làm vui vẻ lắm, hắn chưa bao giờ dám động thủ động cước với Vô Song
bất quá lại luôn là kẻ cầm đầu trêu chọc bản thân hắn . Một trong những lý do
chính mà chủ nhân của thân thể này trước kia chỉ không dám rời khỏi nhà, chỉ
cần gặp mặt Âu Dương Tiệt căn bản là không ngước đầu lên nổi.
Đáp lại khuôn mặt tươi cười mười phần giả tạo của Âu Dương Tiệt, Vô Song
không ngờ có thể ngẩng đầu đối mặt với hắn, không bi không sợ bình thản tự
nhiên “ Tiện sư huynh không ngờ lại có thời gian đến thăm tiểu đệ, thực sự
làm cho đệ được quan tâm mà sợ a, bất quá Tiện sư huynh đứng xa xa một chút ,
tên của ngươi khó ngửi quá “.
Âu Dương Tiệt đang định vỗ vai Vô Song nhưng khi nghe thấy câu trả lời của Vô
Song cơ mặt liền cứng ngắc lại, từ khi nào một kẻ chỉ biết cúi đầu im lặng đi
qua hắn lại dám ngang nhiên đối đáp với hắn như vậy.
Đâu chỉ có Âu Dương Tiệt mà cả Hạc lão thậm chí các đệ tử xung quanh đều há
hốc mồm, thực sự không ai nghĩ Vô Song sau một cơn bạo bệnh sắp chết lại dám
nói như vậy với Âu Dương Tiệt.
Âu Dương Tiệt khuôn mặt tươi cười liền biến thành khó coi “ Ngươi dám nói như
vậy với ta ?, ta chính là thủ tịch đại sư huynh của Âm Dương Ma Tông ngươi
dám vô lễ như vậy ? “.
Vô Song nhếch miệng khinh bỉ “ Đơn giản mà nói, lão cha của ta cao hơn lão
cha của ngươi một cái đầu, ngươi dám đối với ta vô lễ như vậy ? “.
Vô Song cũng không đợi Âu Dương Tiệt nói lời nào, không ngờ hắn lại mạnh mẽ
tiến lên một bước đối mặt với Âu Dương Tiệt “ Ngươi dơ tay cao như thế để làm
gì muốn đánh bản công tử ?, đánh thử đi bản công tử xem ngươi có tin bản công
tử chết ở đây thì lão cha ta vặt đầu lão cha mi không ? “.
Âu Dương Tiệt bị Vô Song làm cho hoảng sợ không ngờ lại lùi lại hai bước, đây
là lần đầu tiên trong đời có người nói với hắn như vậy, lần đầu tiên trong Âm
Dương Ma Tông có người dám thách thức hắn . Âu Dương Tiệt nghiến răng nghiến
lợi nhưng thực sự lại không dám xuống tay, như Vô Song nói hắn giết Vô Song
chỉ cần một chiêu nhưng môn chủ giết hắn cũng chỉ cần một chiêu.
Vô Song nhếch miệng lần này không cần Hạc lão dìu hắn lại dĩ nhiên có thể
thẳng lưng mà đứng “Thế nào không dám đánh ?, không dám đánh thì nhường đường
cho bản công tử đứng đực ra đây làm gì . Thời gian của bản công tử là vàng là
bạc không có hứng mà nói với Tiện sư huynh ngươi “.
Âu Dương Tiện khuôn mặt đỏ lựng, hắn vẫn cứ đứng nguyên trước mặt Hạc lão
cùng Vô Song, tiến không được mà lùi cũng không xong, lí trí cho hắn biết
hắn không thể đụng vào Vô Song nhưng trái tim của hắn thì lại không nuốt được
cục tức này cứ như đang nuốt phải con ruồi vậy.
Vô Song lằng lặng lắc đầu “ Âu Dương Tiệt sau này tốt nhất ngươi nên đổi tên
thành Âu Dương Tiện đi, tên bản công tử đặt cho ngươi phi thường thích hợp
với ngươi, lão Hạc đi thôi “.
Vô Song lúc này cũng không cần người đỡ đi thẳng về phía đại điện, hắn từ đầu
đến cuối căn bản không coi Âu Dương Tiệt vào mắt, tâm tính như vậy căn bản
không thể lọt nổi vào mắt Vô Song.
Âu Dương Tiệt nhìn bóng lưng của Vô Song cùng Hạc lão bỏ đi ánh mắt hắn đầy
hận thù, các ngón tay bấu vào nhau, chưa bao giờ Âu Dương Tiệt cảm thấy nhục
nhã như vậy, hình tượng đại sư huynh cao cao tại thượng thiên phú kinh người
của hắn cư như vậy liền bị hủy hoại, trong mắt hắn thậm chí còn có sát ý nổi
lên, hắn nhất định phải tìm cách báo thù này.
Đại diện của Âm Dương Ma Tông nằm ở tận trên đỉnh núi phải bước hơn nghìn bậc
cầu thang, nơi này căn bản chủ nhân kiếp trước của thân thể này chưa bao giờ
đi tới tuy nhiên Vô Song lúc này lại thản nhiên bước đi, chậm rãi nhưng chắc
chắn.
Vô Song cũng không thích đống giả làm phế nhân nếu đã quyết định đứng thẳng
trước mặt Âu Dương Tiệt thì hắn cũng quyết định đứng thẳng làm một người bình
thường.
Trong đại điện của Âm Dương Ma Tông lúc này một thiếu nữ toàn thân hắc y cùng
một tấm lụa mỏng che đi mỹ mạo đang mỉm cười ưu nhã nhìn Cửu U Huyết Nhận “
Đại bá à đại bá, chất nữ xin chúc mừng người lệnh tôn không ngờ sau một lần
đi dạo trong quỷ môn quan lại có bước phát triển bực này đúng là khó đoán a “.
Cửu U Huyết Nhận cũng mỉm cười vui vẻ tuy nhiên lại từ chối cho ý kiến đúng
hơn là ông vẫn chưa hết choáng vì hành động của Vô Song, căn bản Cửu U Huyết
Nhận không thể nào nghĩ ra con trai nhu nhược phế vật của mình lại có ngày chỉ
cần dăm ba câu nói làm cho thiên tài số một Âm Dương Ma Tông không ngóc đầu
lên được.
Sau gần một tiếng đồng hồ cuối cùng thì Vô Song cũng có thể bước qua được cả
ngàn bậc thang, sắc mặt của hắn có hơi chút trắng bệch tuy nhiên vẫn chưa
chịu gục ngã vẫn có thể tự tin mà đứng.
Ánh mắt Vô Song khẽ đảo qua toàn bộ đại điện, cả một căn phòng xa hoa rộng
lớn trang nghiêm vô cùng chỉ có năm người bên trong, ngoại trừ lão cha của
hắn Cửu U Huyết Nhận ra chì còn một cô nương cùng ba nam tử khác trên người
bọn họ đều mặc trang phục màu đen gắn ký hiệu giống hệt trên tấm lệnh bài mà
lão cha đưa cho hắn.
Vô Song còn chưa bước vào luyện khí cảnh giới nên tất nhiên không có khả năng
nhìn ra tu vi bất cứ ai ở đây hắn chỉ có thể dùng cảm giác phỏng đoán, không
ngờ cả bốn người trong đại điện của Âm Dương Ma Tông đều mạnh hơn cha của hắn
điều này làm cho Vô Song có chút bất ngờ, không biết là Cửu U nhất tộc quá
mạnh hay cha hắn quá yếu đây.
Thiếu nữ thần bí vừa nhìn thấy Vô Song tiến đến liền đứng lên “ Hì hì, đệ là
Cửu U Vô Song đúng không, tỷ là Cửu U Lạc Nhạn sau này về chính chi có bị ai
bắt nạt cũng cứ báo tỷ nha, lúc nãy nhìn đệ thật là uy vũ mà “.
Vô Song nghi hoặc một chút nhìn nàng sau đó cũng phi thường vui vẻ đáp lại ,
hắn cứ như lột xác vậy không hề giống một Vô Song tự ti trước đây “Lạc Nhạn tỷ
tỷ vậy sau này cần tỷ giúp đỡ nhiều rồi, không biết khi nào thì chúng ta lên
đường “.
Lạc Nhạn mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia sáng kì dị “ À chúng ta phải đi
một đoạn đường khá dài nên tốt nhất ngay lúc này khởi hành, càng sớm càng tốt
. Đệ chuẩn bị hết đồ đạc đi chúng ta sẽ đi trong ngày “.
Vô Song ánh mắt khẽ động nhìn Cửu U, không biết tại sao hắn cảm thấy mọi việc
có hơi gấp gáp tuy nhiên hắn vẫn cứ lặng im gật đầu dù sao đây là cơ hội cho
hắn rèn lại thân thể, cho hắn tung cánh bay cao.
Cửu U Lạc Nhạn quay lại cúi đầu với Cửu U Huyết Nhận sau đó cùng ba người còn
lại rời khỏi đại điện, khi cô ta biến mất Vô Song đột nhiên cảm thấy có một
luồng chân khí rất nhẹ chạy dọc cơ thể mình, tuy không có ý làm hắn bị thương
tổn nhưng tuyệt đối là đang thăm dò hắn.
Sau khi rời khỏi đại điện, một trong ba nam nhân thần bí lên tiếng “ Tiểu thư
, tên tiểu tử đó thế nào”.
Lạc Nhạn khẽ mỉm cười ranh mãnh “ Còn thế nào nữa, lúc nãy ở dưới chân núi
hắn cư xử tương đối tốt làm ta còn tưởng hắn là một người khác cơ, hoàn toàn
không giống chút nào so với tình báo bất quá khi nãy ta để một tia linh khí
tiến vào cơ thể hắn quả nhiên phế vật không chịu nổi “.
“ Tâm tính của hắn tốt hơn ta tưởng nhưng phế vật thân thể thì vĩnh viễn cũng
là phế vật, hắn hy sinh cho các thiên tài khác bước lên chính là hợp lý, là
thiên kinh địa nghĩa “.
Ba thần bí nam tử lập tức cung kính gật đầu, bốn người đạp không mà đi rất
nhanh liền biến mất.
Đại điện rộng lớn lúc này chỉ còn một mình Vô Song cùng cha của hắn . Cửu U
Huyết Nhận lặng thinh nhìn Vô Song một hồi lâu sau đó bất giác mỉm cười “ Hôm
nay ngươi làm ta kinh ngạc rất nhiều, ngươi làm ta tự hào rất nhiều “.
Vô Song bình thản gật đầu “ Ai rồi cũng phải đổi thay thôi, con người cũng
phải lớn lên . Có lẽ ta sắp đi xa nên mới có dũng khí nói những câu đó chăng ?
“.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, không khí nhạt nhẽo và ngột ngạt vô cùng ,
hai cha con họ thực sự chẳng có gì để nói với nhau cả.
Cửu U Huyết Nhận bống ném một thứ về phía Vô Song sau đó ông hít một hơi thật
dài vào lồng ngực “Đây là trữ vật giới chỉ, thứ này phi thường hiếm có cả
Việt quốc chỉ có ba cái mà thôi, nó có tác dụng như một không gian chứa đồ
coi như là món quà lớn nhất lão phu tặng cho ngươi đi “.
“ Lần này ngươi trở về chính chi hi vọng sẽ có thể thay đổi một cuộc đời mới
đừng có cứng quá dễ gãy mà cũng đừng mềm quá dễ bị bắt nạt, chính chi không
có ai giúp ngươi đâu đều cần ngươi tự lực cánh sinh hiểu không ? . Sau này
ngươi cũng không cần quay về Việt quốc nữa trừ khi ngươi tự tin có thể chiến
thắng được Âu Dương Tiệt, kẻ này tâm tính nhỏ nhen nhưng thiên phú tuyệt đối
không thấp, nếu ngươi trở về chỉ sợ hắn sẽ ra tay với ngươi hiểu không “.
Vô Song im lặng gật đầu nắm lấy trữ vật giới chỉ trong tay sau đó đột nhiên
lên tiếng “ Ta muốn hỏi cô gái đêm ta lâm trọng bệnh có tiến đến nhìn ta một
lần, cô ta là ai ? “.
Cửu U Huyết Nhận lập tức nghi hoặc “ Cô gái nào ?, nếu ngươi nói cô giá đến
Âm Dương Ma Tông cùng Lạc Nhạn thì lão phu không biết ngươi có thể đi hỏi Lạc
Nhạn thử xem “.
Vô Song lặng lẽ gật đầu, hắn xoay người ra khỏi đại điện, Vô Song không cần
quay đầu lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được một đôi mắt đầy lo lắng đang nhìn
mình, Vô Song toàn thân run lên, hắn dĩ nhiên đè ép toàn bộ cảm xúc trong
lòng mình mà lên tiếng “ Cha, hài nhi nhất định sẽ quay lại thăm người “.
Một tiếng cha như xóa đi khoảng cách, một tiếng cha như làm lòng Vô Song nhẹ
đi rất nhiều, Vô Song đột nhiên cảm nhận được một sự thay đổi về chất ở ngay
trong linh hồn mình, Vô Song đột nhiên thấy được sự vui vẻ trong trái tim.
Cửu U Huyết Nhận không lên tiếng, thân hình ông run lên liên tục, một ma đầu
của ma đạo tại Việt quốc lúc này lại như một đứa trẻ vậy, những giọt nước mắt
lăn dài trên khuôn mặt của ông ma đạo đâu phải là vô tình, ông đã đợi tiếng
'cha' này hơn 10 năm qua rồi.
Cửu U Vô Song, 15 tuổi không có tu vi, lần đầu tiên rời khỏi Âm Dương Ma
Tông, lần đầu tiên tự viết lên một đoạn truyền kỳ của mình.
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv