Nhân Họa Đắc Phúc (1)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Khi Vô Song cùng Thanh Xà Tôn Giả biến mất, không lâu sau ở vị trí Thanh Lân
bị đặt xuống có một bóng người xuất hiện, Lục Man đã tiến đến.

Nàng lần theo kí hiệu riêng biệt mà Thanh Xà Tôn Giả để lại mà có thể đến được
đây, chính vì biết Lục Man ở phía sau cũng làm Thanh Xà Tôn Giả yên tâm để
Thanh Lân ở lại.

Lục Man nghi hoặc một chút khi không nhìn thấy Thanh Xà Tôn Giả đâu, khí tức
của Thanh Xà Tôn Giả hoàn toàn biến mất không thể lần theo được cứ như Thanh
Xà Tôn Giả bốc hơi khỏi thế giới này vậy . Đương nhiên Lục Man không bao giờ
lo lắng cho Thanh Xà Tôn Giả, một đấu tôn cường giả truy sát một đấu hoàng
cường giả mà còn để lật thuyền trong mương thì hắn tốt nhất nên tìm cách tự tử
đi cho nhanh, sống chỉ chật đất.

Lục Man lúc này cũng không hoàn toàn tốt, lục phủ ngũ tạng của nàng tổn
thương nghiêm trọng, một cánh tay trái của nàng còn rủ xuống không thể cử
động, xương cốt hoàn toàn đứt gãy . Hậu quả một chiêu tùy ý của Vô Song là
quá nặng đối với nàng, liếc nhìn Thanh Lân vẫn đang say ngủ, Lục Man trên
khuôn mặt mỏi mệt thoáng hiện ra một nụ cười, nàng đang đinh nâng Thanh Lân
lên thì một giọng nói vang lên.

“ Xin lỗi cô nương này lão phu phải mang đi rồi, cô nương này Thiên Xà Phủ
của các ngươi không đụng vào được đâu “.

Người xuất hiện không ai khác chính là Phạm Lao, một thân hắc bào che kín
khuôn mặt, huyết sắc đấu khí tản ra xung quanh đồng thời trên lưng cũng xuất
hiện đôi cánh màu huyết hồng đặc trưng, khí thế thất tinh đấu hoàng ép thẳng
về hướng Lục Man.

Lục Man ngay cả khi thực lực đạt đến đỉnh phong cũng chỉ là lục tinh đấu hoàng
cho dù không bị thương cũng chưa chắc là đối thủ của Phạm Lao huống gì lúc này
.

Nếu Thanh Xà Tôn Giả tin tưởng Lục Man có thể đoạt Thanh Lân về thì Vô Song
cũng tin tưởng Phạm Lao có thể . Phạm Lao từ đầu đến cuối không hề xuất thủ ,
ngay cả khi Lục Man trọng thương yếu nhất cũng không xuất thủ, Phạm Lao luôn
đợi đến cơ hội này, hắn đợi Lục Man dẫn hắn đến vị trí của Thanh Lân.

Phạm Lao không phải là yêu thú, ông ta không thể cảm nhận được khí tức quá rõ
ràng của Vô Song không giống như đám người Thiên Xà Phủ sử dụng một cách liên
hệ đặc trưng, với tốc độ của Phạm Lao hoàn toàn có thể bị hai người Vô Song
cùng Thanh Xà Tôn Giả bỏ xa chính vì vậy thay vì bám theo hai người ông ta
chọn bám theo Lục Man.

Lục Man lúc này sắc mặt khó coi cực điểm, chỉ cần nhìn bằng mắt thôi cũng
biết thực lực của Phạm Lao mạnh hơn cô rất nhiều, Lục Man nghiến răng “ các
hạ là ai ?, cô gái này là người rất quan trong với Thiên Xà Phủ hy vọng các
hạ nể mặt Thiên Xà Phủ lùi một bước, sau này có cơ hội Thiên Xà Phủ nhất định
sẽ hậu tạ “.

Phạm Lao nhếch miệng “ Hậu tạ, ha ha vậy ta cũng nói thẳng cô gái này ta cũng
bắt buộc phải chiếm được hy vọng Thiên Xà Phủ nể mặt mũi của ta mà nhường cô
gái này, sau này gặp lại ta nhất định sẽ hậu tạ Thiên Xà Phủ, thế nào ?”.

Lục Man hít một hơi thật dài, lồng ngực cô phập phồng vì tức giận “ Ta nói
lại một lần nữa cô gái này là người rất quan trọng với Thiên Xà Phủ chúng ta ,
nếu ngươi dám mang nàng đi Thiên Xà Phủ tuyệt đối cho người biết thế nào là
lên trời không đường, xuống đất không lối “.

Phạm Lao vẫn thản nhiên mỉm cười “ Thiên Xà Phủ đúng là rất dọa người bất quá
lão phu chưa bao giờ sợ Thiên Xà Phủ các ngươi hơn nữa ngươi cũng đừng coi lão
phu là con nít ba tuổi, chỉ cần cô không thể quay về Thiên Xà Phủ báo tin cô
nghĩ Thiên Xà Phủ có thể tra được hành tung lão phu ?”.

Lục Man chậm rãi lùi lại phía sau một bước “ Thử không, ta Lục Man bản lĩnh
đánh nhau có thể không cao nhưng bản lĩnh chạy trốn ta vẫn có vài phần tự tin
, các hạ nếu không nắm chắc giữ ta lại thì nên suy nghĩ về Thiên Xà Phủ sau
lưng ta “.

Dưới sự uy hiếp của Lục Man đổi lại chỉ là nụ cười lạnh lẽo của Phạm Lao ,
Phạm Lao tung hoành Hắc Giác Vực cả đời người mưu ma quỷ kế gì mà hắn không
từng gặp, từ Hắc Giác Vực đi ra chẳng có kẻ nào là xương mềm cả, chẳng có kẻ
nào mà chỉ cần vài ba câu nói vu vơ là sợ xanh mặt cả.

Phạm Lao bình thản nhình về phía Lục Man ở đối diện “ Lão phu nói thật, nếu
ngươi dám chạy yên tâm lão phu sẽ giết cô bé kia, nếu ngươi dám chống lại ta
cũng vẫn sẽ giết cô bé kia, nếu ngươi bó tay chịu trói đi theo lão phu thì
tính mạng cô bé kia có thể an toàn “.

“ Bích Xà Tam Hoa Đồng trăm năm mới xuất hiện một lần, lão phu thừa hiểu tầm
quan trọng của cô ta với Thiên Xà Phủ thế nào, tông chủ tương lai của Thiên
Xà Phủ cũng không thể chết sớm thế này được đúng không nhỉ “.

“ Nhiệm vụ của lão phu đơn giản chỉ là không cho cô bé Thanh Lân này rơi vào
trong tay Thiên Xà Phủ các người, giữ tính mạng của cô ta cũng được mà cho dù
cô ta có chết cũng chẳng ai quan tâm, đương nhiên ngươi cũng có thể thử mang
cả cô bé này bỏ chốn cùng mình, lão phu cũng muốn thử một chút hộ pháp của
Thiên Xà Phủ công phu chạy trốn mạnh đến mức nào “.

Lục Man thân hình run lên ánh mắt đầy hận thù nhìn Phạm Lao sau đó lại nhìn
Thanh Lân cuối cùng Lục Man cũng chỉ biết thở dài . Đúng như lời Phạm Lao nói
nàng hoàn toàn không thể để tương lai của Thiên Xà Phủ chết ở đây được, nàng
không thể làm phụ kỳ vọng các bậc tiền bối của Thiên Xà Phủ, không biết có
bao nhiêu thế hệ trước của Thiên Xà Phủ chỉ mong được nhìn thấy Bích Xà Tam
Hoa Đồng một lần.

Lục Man cho dù có chạy nhưng nàng căn bản cũng không biết Phạm Lao là ai, chỉ
biết đối phương là thất tinh đấu hoàng cường giả, tu luyện huyết hệ đấu khí
cùng với tuổi tác có vẻ hơi lớn một chút ngoài ra mọi thông tin nàng đều mù
tịt, muốn trả thù cũng không phải là việc dễ.

Lục Man cũng không tin mình có thể đánh lại được Phạm Lao lúc này, thực lực
của nàng còn chưa đủ 5 thành lúc đỉnh phong thì đánh cái gì . Đánh đã không
được và chạy cũng không xong, một người bỏ chạy một mình và mang một người
khác bỏ chạy cùng chính là hai khái niệm khác nhau, độ khó vốn không cùng một
đẳng cấp.

Lục Man cuối cùng vẫn phải đưa ra quyết định, nàng nhìn Phạm Lao đầy dè chừng
“ Có thật chỉ cần ta đầu hàng ngươi sẽ tha cho tính mạng của cả ta cùng Thanh
Lân không ? “.

Phạm Lao khinh bỉ cười “ Cô nương còn lựa chọn nào khác không ?, lão phu đã
nói nếu cô nương không quan tâm đến tính mạng cô bé kia thì có thể không đầu
hàng, lão phu khác với cô nương bởi lão phu đích xác là không quan tâm đến cô
bé đó”.

Lục Man thân thể run lên, đấu khí lượn lờ xuất hiện trên cánh tay phải nhưng
cuối cùng nàng đành thờ dài một hởi, ánh mắt đầy buồn bã “ Ta đầu hàng, hi
vọng ngươi giữ lời “.

Phạm Lao mỉm cười bắn cho nàng một viên đan dược “ ăn đi, sau đó ta đảm bảo
sự an toàn tính mạng cho hai người “.

Lục Man nhìn viên đan dược bảy sắc cầu vồng, ngửi thấy hương thơm ngào ngạt
cứ như kẹo hồ lô đường trên viên đan dược khuôn mặt xuất hiện chút dị sắc tuy
nhiên vẫn cắn răng nuốt vào . Sau đó khuôn mặt nàng trắng bệch, thực lực của
nàng không ngờ tụt thẳng từ lục tinh đấu hoàng xuống lục tinh đấu vương thậm
chí toàn bộ đấu khí của nàng bị trì trệ rất khó lưu chuyển, trên khuôn mặt
xinh đẹp đầy mồ hôi.

Lục Man sau đó không còn biết gì nữa bởi Phạm Lao không biết từ bao giờ đã
đánh ngất cô, sau đó Phạm Lao mỉm cười mang cả hai cô gái tiến về Hoắc Giác
Vực, địa bàn của Quyền Lực Bang.

…............

Từ Tháp Qua Nhĩ sa mạc tiến đến Hắc Giác Vực cũng không phải là một chặng
đường ngắn bởi nó căn bản chính là đi xuyên ngang Gia Mã đế quốc, kể cả đối
với Thải Lân một đấu tông cường giả thì cũng tuyệt đối cần rất nhiều thời gian
.

Thải Lân nhìn thấy hơi thở của Vô Song ngày càng yếu trong lòng nàng lo lắng
cực độ, căn bản cũng không suy nghĩ nhiều liền gọi huyết xà bay dọc Gia Mã đế
quốc, khí tức của một con hung vật cửu tinh đấu tông đỉnh phong trực tiếp làm
cho tất cả các cường giả đấu vương, đấu hoàng hay thậm chí là cả Vân Sơn của
Vân Lam Tông đều rùng mình không nhỏ.

Vân Sơn vốn đang bế quan đến lúc quan trong nhất đột nhiên cảm nhận được khí
thế phô thiên cái địa bay lướt qua toàn bộ Vân Lam Sơn, ánh mắt Vân Sơn đột
nhiên mở lớn, đập vào mắt Vân Sơn là một con huyết xà khổng lồ dài trăm m ,
chỉ nhìn cái khí thế đó làm Vân Sơn không dứt ra nổi.

Vân Sơn cũng tuyệt đối có thể coi là một nhân vật, cuộc đời ông ta không thua
với người, nếu không phải sinh ra ở Gia Mã đế quốc mà là ở Bắc Vực hay Trung
Châu thì Vân Sơn tuyệt đối không dừng chân lại ở đây, đến cả Thải Lân thiên
phú đáng sợ vô cùng, một thân bản linh kinh thiên hạ mà trước mặt Vân Sơn
cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi đủ để thấy Vân Sơn không tầm thường
.

Có nhiều người nói Vân Sơn độc đoán, Vân Sơn tham địa vị, Vân Sơn ác độc khô
khan nhưng công sức của ông ta với Gia Mã đế quốc tuyệt đối là kinh người ,
không có Vân Sơn một mình gánh cả Gia Mã đế quốc trên vai thì quốc gia này từ
lâu đã bị Xuất Vân đế quốc hay Xà Nhân tộc xâm chiếm rồi.

Trong mật thất âm u lạnh lẽo, Vân Sơn bỗng nhiên gầm lên “ TA MUỐN ĐẤU TÔNG “
. Đấu khí trên người Vân Sơn bạo động, toàn bộ đấu khí đạt đến đỉnh điểm lỗ
chân lông toàn thân dãn ra, ánh mắt mở lớn.

Vân Sơn lúc này chính thức trở thành đấu tông cường giả, ông ta cũng không
chịu thua Thải Lân là bao.

…...............

Hắc Giác Vực lúc này có thể coi là một mảnh yên bình, một không khí mà nếu
vài tháng trước có kẻ nói ra tuyệt đối sẽ bị coi là kẻ điên, Hắc Giác Vực lúc
này tồn tại vương pháp, tồn tại Quyền Lực Bang đứng đầu tất cả, mọi việc đều
quy quy củ củ không khác gì một quốc gia, thậm chí chỉ vài năm nữa thôi cứ đà
này toàn bộ Hắc Giác Vực cũng phải đổi tên thành Quyền Lực Quốc.

Tất nhiên với những kẻ quen chém giết ở Hắc Giác Vực thì ngăn cản bọn họ chiến
đấu là một công việc phi thường khó chính vì vậy Quyền Lực Bang vẫn mở những
khu vực được phép giết người, những khu vực giết người vô tội, hầu hết những
kẻ tiến vào đây đều coi nhẹ sinh tử, đều là những kẻ vì tiền tài không tiếc
tính mạng.

Những kẻ sống trong những khu vực 'giết người vô tội ' này căn bản có thể coi
là không biết sợ, căn bản là lực lượng lính đánh thuê tinh nhuệ cho Quyền Lực
Bang vậy mà ngay lúc này đến động cũng không dám động, tất cả bị con huyết xà
khổng lồ trên không trung dọa cho không thể nào đứng lên nổi.

Con Huyết Xà một đường chạy thẳng căn bản không ai có thể ngăn cản, nó lao
thẳng về phía Già Nam học viện mang theo một luồng áp lực kinh thiên.

Trên bầu trời Già Nam học viện lúc này Tô Thiên cùng vài vị trưởng lão thần
tình ngưng trọng nhìn con Huyết Xà khổng lồ đang lao tới, Tô Thiên toàn thân
khí thế tập trung lại, ông ta lên tiếng “ Xin hỏi là cường giả phương nào lại
đến …. “.

Chưa đợi Tô Thiên nói xong một ngọc thủ cách không đánh tới Tô Thiên, cùng là
nhất tinh đấu tông cường giả với nhau nhưng khoảng cách của Thải Lân và Tô
Thiên như trời với đất vậy, chỉ một đòn Tô Thiên bị đánh bật ra phía sau đồng
thời con Huyết Xà của Thải Lân chỉ khẽ rung người hơn năm vị đấu hoàng của Già
Nam học viện trọng thương phun máu bắn ra ngoài.

Thải Lân lúc này đâu còn quan tâm gì khác, nàng phải tìm mọi cách cứu Vô Song
, lúc này ai cản nàng chỉ có một con đường chết.

Sau khi Tô Thiên bị đánh bay đi, Thải Lân mang theo con Huyết Xà lao thẳng về
phía Già Nam sơn mạch nơi Thần Nông Lão Nhân đang cư ngụ . Trước mặt nàng đột
nhiên không gian ba động, hai thân ảnh già nua hiện ra, đây chính là Thiên
Bách nhị lão, hai vị bát tinh đấu tông trấn thủ Già Nam học viện.

Đối mặt với hai cường giả vừa xuất hiện Thải Lân mắt trái lóe lên, Bích Xà
Tam Hoa Đồng nhẹ xoay tròn lập tức làm Thiên Bách nhị lão toàn thân chấn động
, trong một sát na không thể cử động . Lợi dụng thời gian này một cái đuôi
khổng lồ quất hai người bay ra xa, chỉ một chiêu Thiên Bách nhị lão đã bị
Huyết Xà làm cho phun máu, thân thể của con Huyết Xà này tuyệt đối không phải
dạng vừa.

Thiên Bách nhị lão thần tình ngưng trọng, hai mắt nhìn nhau sau đó cắn răng “
Truy “ . Hai người lao theo Thải Lân cùng Huyết Xà tuy nhiên khi đuổi đến Già
Nam sơn mạch thì một khí thế phô thiên cái địa như đóng băng cả hai người lại
, không chỉ có Thiên Bách nhị lão mà cả Thải Lân cùng Huyết Xà cũng không thể
động, một thân ảnh giản dị với bộ áo trắng đã sờn vải, một cây quải trượng
quen thuộc xuất hiện nhưng khuôn mặt của ông không còn nét hiền từ vốn có ,
sắc mặt của Thần Nông Lão Nhân cực kỳ lạnh lùng “ Là ai dám ra tay với đệ tử
của lão phu “.

Âm thanh của Thần Nông Lão Nhân vang vọng Già Nam học viện, vang vọng cả Hắc
Giác Vực, đấu thánh cường giả phẫn nộ khác gì thiên nộ.

Team Đang Bí Ý Tưởng - TruyệnCv


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #147