Người đăng: Thiên Chân Vô Tà
' Ầm ', hai thân ảnh bị đánh bay đi, Vân Chiến Thiên cùng Vân Phá Thiên như
con diều đứt đây bay ra ngoài, khóe miệng phun máu trong khi đó Thải Lân vẫn
phong khinh vân đạm trên người nàng còn không phát hiện ra dấu hiệu của việc
vừa trải qua chiến đấu cứ như đây căn bản là một cuộc dạo chơi vậy.
Ý niệm duy nhất trong đầu của Vân Phá Thiên cùng Vân Chiến Thiên lúc này là bỏ
chạy tuy nhiên cả hai mới bi ai nhận ra một sự thực, không thấy Cổ Hà đâu .
Nếu không thể mang được Cổ Hà về thì chính là trọng tội, Vân Sơn chắc chắn
không tha cho họ.
Thử nghĩ xem Cổ Hà là ai, lục phẩm luyện đan sư duy nhất tại Gia Mã đế quốc ,
là sự khác biệt về chất của Vân Lam Tông so với Hoàng Thất.
Cổ Hà cũng có thể coi là một nửa cái Vân Lam Tông trưởng lão, chỉ cần Vân Lam
Tông muốn luyện đan thì đều tìm đến Cổ Hà, tìm đến đan vương phủ còn hoàng
thất muốn luyện đan thì phải đi luyện dược sư công hội, đẳng cấp giữa Cổ Hà
và Pháp Mã chính là khác biệt lớn nhất đến chất lương đan dược mà hai bên sử
dụng.
Một thế lực muốn trở thành mạnh mẽ muốn vươn lên đỉnh cao thì không thể không
nắm trong tay một luyện dược sư, chỉ cần Cổ Hà mất đi thì Vân Lam Tông sau
này phải rất lâu nữa mới có thể đào tạo một luyện dược sư khác, khoảng cách
giữa hoàng thất và Vân Lam Tông sẽ bị kéo sát lại đây là điều toàn bộ Vân Lam
Tông không cho phép, là điều Vân Sơn không cho phép.
Ngay khi hai người Vân Phá Thiên cùng Vân Chiến Thiên đang lo sợ thì thân ảnh
Cổ Hà từ trong hang động bị đánh bay ra ngoài bất tỉnh nhân sự, Phạm Lao là
người mang hắn ra ngoài đồng thời Phạm Lao còn không quên khẽ gật đầu với Vô
Song.
Vân Phá Thiên thấy Cổ Hà bị đánh bay ra ngoài mặt cắt không còn giọt máu, nếu
Cổ Hà mà chết thì khi trở về Vân Lam Tông hắn sẽ bị lột một lớp da, may mắn
là khi nắm lấy thân thể của Cổ Hà thì hắn ta vẫn còn đang thở cho dù mạch đập
rất yếu.
Toàn bộ xương cốt của Cổ Hà đều tổn thương nghiêm trọng, đấu khí tán loạn ,
mạch đập rất yếu . Vân Phá Thiên nhìn Phạm Lao lập tức cắn răng “Nếu hắn ta có
mệnh hệ gì Vân Lam Tông tuyệt đối không tha cho ngươi “.
Phạm Lao căn bản là mắt điếc tai ngơ không thèm quan tâm, hắn thực sự chưa
bao giờ để Vân Lam Tông vào mắt . Lúc này Thải Lân một lần nữa tiến đến, trong
thời gian giao thủ vừa rồi đã có hai đấu vương cường giả chết thảm dưới tay
Thải Lân, chỉ cần cho nàng một chút thời gian tuyệt đối có thể tàn sát hết
tất cả cường giả Gia Mã đế quốc lần này.
Vô Song lúc này vẫn ẩn thân trong bóng tối, ánh mắt nhà nhẹ quan sát hắc động
thần bí dưới lòng đất, bằng vào huyết nhãn hắn vẫn có thể phát hiện ra được
mọi hành động của Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm đương nhiên không dám hấp thu Thanh Liên Địa Tâm Hỏa ngay dưới mặt
đất vì vậy hắn phải thu dị hỏa vào trong nạp linh giới rồi mau chóng chạy ra
ngoài, nếu Tiêu Viêm bị Mỹ Đồ Toa phát hiện thì tuyệt đối chỉ có con đường
chết.
Vô Song khó miệng khẽ mỉm cười, hắn bắt đầu đếm “ 5, 4, 3, 2, 1 “.
Khi hắn đếm xong thì một thân ảnh mạnh mẽ phá không mà ra, một tro bào nhân
tung cánh bay trên bầu trời với tốc độ cực nhanh, một đấu hoàng toàn lực phi
hành trong đêm tối.
Mục tiêu của Tiêu Viêm là chạy chốn thật xa chạy thẳng về hương ma thú sơn
mạch để có thể an tâm luyện hóa dị hỏa sau đó trở về Tháp Qua Nhĩ sa mạc tu
luyện, Tiêu Viêm thực sự cũng muốn ghé qua Thạch Mạc Thành nơi hai vị đại ca
của hắn Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ đang sống, dù sao ba người đã quá lâu không gặp
nhau rồi.
Như một kịch bản đã được tập luyện từ trước hai vị đấu vương của xà nhân tộc
rất nhanh liền phản ứng, bọn họ cùng hét lên “ Kẻ nào đứng lại cho ta “.
Tất nhiên là đấu vương sao có thể cản được đấu hoàng cường giả bỏ chạy, Tiêu
Viêm hai tay tràn ngập trong ngân bạch sắc hỏa diễm, ngọn lửa mang lại cảm
giác vừa nóng lại vừa lạnh quỷ dị vô cùng, cứng đối cứng một chiêu trên không
trung cùng hai vị đấu vương, thân hình Tiêu Viêm khẽ run lên sau đó tiếp tục
phi hành, hai vị đấu vương Xà Nhân tộc thì bị đánh bay xuống mặt đất.
Thải Lân nhìn thấy cảnh tượng đó cũng lập tức dừng tay, trên khuôn mặt xinh
đẹp như ẩn như hiện một vòng sát khí “ Truy, bất kể tro bào nhân là ai liền
truy hắn cho ta cho dù phải lục tung cái Tháp Qua Nhĩ sa mạc này “.
Vừa dứt lời Thải Lân như một cơn gió lao về phía bên trong hang động tăm tối
nơi mà tro bào nhân vừa lao ra, để có thể đóng nốt vở kịch một cách hoàn hảo
thì nàng bắt buôc phải chạy vào kiểm tra Thanh Liên Địa Tâm Hỏa còn tồn tại
hay không.
Vân Phá Thiên cùng Vân Chiến Thiên hai mắt nhìn nhau, như vừa tìm thấy sự
sống trong cõi chết hai người cũng rất nhanh bỏ chạy, mang theo Cổ Hà chạy về
phía Gia Mã đế quốc.
….............
Ngay sau đêm hôm đó thì Xà Nhân tộc như yên tĩnh rất nhiều, toàn bộ binh đoàn
xà nhân cũng triệt để rút lui, một lần nữa đem lại không khí thanh bình cho
Thạch Mạc Thành, một lần nữa khiến người dân nơi đây có thể kê cao gối mà ngủ
.
Khi mặt trời bắt đầu xuống núi, trước của thành của Thạch Mạc Thành từng đoàn
người bắt đầu rời khỏi, từng chuyến hàng hóa bắt đầu khởi hành sau vài ngày ứ
đọng, tất nhiên có cả hai người Vô Song và Thải Lân, đây là thời điểm thích
hợp để chia tay hai huynh đệ Tiêu gia dù sao Vô Song còn phải dẫn Thải Lân đi
một nơi cực kì quan trọng, hắn không có nhiều thời gian dông dài.
Năm ngày kể từ khi Tiêu Viêm mang được dị hỏa chốn đi, Thải Lân cùng Vô Song
xuất hiện trên một cồn cát nhỏ.
Trên một cồn cát bình thường như bao cồn cát khác tai Tháp Qua Nhĩ sa mạc mênh
mông rộng lớn, Thải Lân khuôn mặt tuyệt mĩ khẽ nhíu lại “ Ở đây thực sự tồn
tại dị hỏa ? “.
Nàng tuyệt đối không tin tại một cái Tháp Qua Nhĩ sa mạc nhỏ bé lại có đến hai
tòa dị hỏa tồn tại đây căn bản là điều vô lý, toàn bộ đấu khí đại lục chỉ có
23 đóa dị hỏa mà riêng trong Tháp Qua Nhĩ sa mạc đã có đến tận 2, điều này
con nít cũng không tin.
Vô Song nhẹ nhàng mỉm cười, hắn đưa bàn tay khẽ di động trong không trung ,
mặt đất lập tức rung động mạnh, rung động lớn đến mức cả Thải Lân cũng không
đứng vững nữa, cũng may một tay Vô Song nắm lấy eo nhỏ của nàng, khuôn mặt
Thải Lân khẽ xuất hiện một vệt phớt hồng hiếm thấy.
Thải Lân đang định gạt tay Vô Song ra nhưng thứ mà nàng nhìn thấy căn bản làm
nàng như chết đứng Thải Lân hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra bởi
trước mặt nàng là một cánh cửa bằng đồng khổng lồ với những hoa văn phi thường
khó hiểu.
Thải Lân nghi hoặc nhìn Vô Song “ Thứ này rốt cục là gì “.
Vô Song cũng đã thả vòng eo nhỏ nhắn của nàng ra hắn mỉm cười “ Bí địa của
phượng hoàng tộc chúng ta, nàng có thể coi đây là nơi lịch đại tổ tiên phượng
hoàng tộc để lại cho con cháu rèn luyện đi, chỉ cần vượt qua thử thách ắt
được phần thưởng xứng đáng.
Thải Lân thân hình chấn động sau đó nàng nhẹ gật đầu “Không hổ danh là siêu
cấp thần thú trong truyền thuyết, các gia tộc yêu thú khác còn thua xa”.
Vô Song thản nhiên đặt một cánh tay lên tấm cửa đồng, hắn lần này không cần
sử dụng linh hồn mà lựa chọn biến trở về bản thể, ở nhân dạng thực lực của Vô
Song rơi vào bát tinh đấu hoàng nhưng khi ở trạng thái phượng hoàng có thể nói
là thực lực của hắn bạo tăng.
Cũng tương tự như Thiên Hỏa Tam Huyền Biến của Phần Viêm Cốc thì khi Vô Song
trở về bản thể nhờ có tăng phúc từ hỏa diễm hắn từ bát tinh đấu hoàng lập tức
trở thành tam tinh đấu tông, đây mới là lý do mà Vô Song dám mang Thải Lân
vào một tòa địa mộ số đơn.
Cánh cửa dần dần mở ra, sau đó thân hình của Vô Song và Thải Lân từ từ biến
mất.