Tiêu Viêm Cùng Cổ Hà (2)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Những tháng năm ở bên Cổ Hà vừa là thiên đường nhưng cũng là địa ngục đối với
Tiêu Viêm, đơn giản mà nói khi hắn là thiên tài Cổ Hà chính là chỗ dựa cho
hắn, dạy hắn tu luyện, bước đầu hướng dẫn Tiêu Viêm trên con đường luyện đan
còn khi Tiêu Viêm trở thành phế vật Cổ Hà lại là người làm cho Tiêu gia cửa
nát nhà tan.

Dược Lão phát hiện ra ánh mắt của Tiêu Viêm không đúng liền nghi hoặc “ Có
chuyện gì vậy, ngươi quen với ai trong đám người bọn họ sao “.

Tiêu Viêm nhìn thân ảnh hiền hòa của Dược Lão bỗng nhiên hắn lại thấy mình tự
tin hơn, hắn việc gì phải sợ Cổ Hà, việc gì phải nuối tiếc Cổ Hà khi luôn có
Dược Lão yêu thương hết mực, luôn có Dược Lão ở bên quan tâm chăm sóc.

Tiêu Viêm lấy lại tự tin, hắn bình thản nói với Dược Lão “ Người có tinh thần
lực đặc biệt mạnh theo lời sư phụ lại có tu vi đấu vương cường giả rất có khả
năng là sư phụ cũ của con “.

Dược Lão nhíu mày bất quá nhìn khuôn mặt của Tiêu Viêm đã quay trở lại vẻ bình
tĩnh thường thấy, Dược Lão mỉm cười “ Vậy hắn chính là kẻ khi mà ngươi không
thể tu luyện liền ruồng bỏ người “.

Tiêu Viêm gật đầu “ Sư phụ con tin sẽ có một ngày con đuổi kịp bước chân của
ông ta, con sẽ vượt qua ông ta để chứng minh cho ông ta thấy ông ta đã sai “.

Dược Lão bật cười “ Hảo hảo hảo, thế mới là đệ tử của Dược Trần ta, ngươi
chắc chắn không chỉ dừng lại ở lục phẩm luyện dược sư như hắn, ngươi sẽ còn
tiến rất xa, ngươi sẽ còn vượt qua hắn, sân chơi của ngươi vốn là đại lục
chứ không phải nơi đây bởi vì ngươi là đệ tử của lão phu “.

Hai thầy trò Tiêu Viêm cùng Dược Lão lúc này đều xuất hiện một luồng tự tin
chưa từng có, đặc biệt là Tiêu Viêm, hắn đã quyết định rồi sau khi đánh bại
Nạp Lan Yên Nhiên người tiếp theo Tiêu Viêm muốn đánh bại sẽ là Cổ Hà.

Cổ Hà ruồng bỏ hắn, hắn nhận.

Cổ Hà coi hắn là phế vật, hắn nhận.

Cổ Hà khinh thường hắn, hắn nhận.

Cổ Hà đụng đến gia tộc của hắn, hắn tuyệt đối không thể nhận.

….................

Màn đêm dần buông xuống, lúc này nhiệt độ của sa mạc Tháp Qua Nhĩ hạ xuống
cực thấp, xà nhân cũng bắt đầu lui dần vào trong biển cát mênh mông.

Sau một hồi quan sát Vân Phá Thiên ánh mắt lóe lên một tia sáng kì dị “ Cổ Hà
ta hỏi lại ngươi rốt cuộc thứ đó có thực sự ở tại đây không, đây là địa bàn
của Mỹ Đồ Toa chỉ cần không cẩn thận một chút tuyệt đối là bỏ mạng lại ngay ,
nếu ngươi không chắc chắn về vật đó thì chúng ta nên rời đi, đặt tính mạng
lên hàng đầu “.

Cổ Hà khuôn mặt cực kì nghiêm túc sau đó gật đầu “ Linh hồn lực của ta tuyệt
đối không sai, thứ đó chắc chắn ở trong này, chỉ cần cái không khí bỏng rát
mà nó mang lại tuyệt đối là dị hỏa thậm chí theo tình báo mà vãn bối nhận được
thì nơi đây cất chứa Thanh Liên Địa Tâm Hỏa “.

“ Nếu là loại dị hỏa khác ta còn thực sự không dám chắc bất quá cả đời Cổ Hà
này làm bạn với lửa, tu vi của ta đạt đến đấu vương cường giả chẳng nhẽ không
thể đoạt được loại dị hỏa chỉ xếp thứ 19 trong dị hỏa bảng “.

Nhóm 7 người đến từ Gia Mã đế quốc gật đầu với nhau, bảy bóng đen lập tức lao
đi trong sa mạc, mục tiêu chính là đường hầm đen kịt được Xà nhân tộc bảo vệ
.

Xà nhân tộc buổi tối thực sự không thể nào nhiều bằng số lượng xà nhân buổi
sáng chính vì vậy bằng vào thực lực của 7 người này có thể vô thanh vô tức
giúp Cổ Hà tiến vào thông đạo dù sao xà nhân xung quanh không ai mạnh hơn đấu
linh cảnh giới cả.

…..............

Sau một tảng đá lớn, âm thanh của Dược Lão vang lên “ Tiểu Viêm dậy đi, bọn
họ hành động rồi “.

Tiêu Viêm đang chợp mắt lập tức bừng tỉnh thân hình rất nhanh trở lại trạng
thái bình thường

“ Sư phụ tiếp theo chúng ta phải làm gì “.

Dược Lão sắc mặt âm trầm “ Đi một bước tính một bước, ta chỉ có thể giúp
ngươi ngăn cản một đấu hoàng cường giả bên đối phương đó là còn phải mượn thân
xác của ngươi chiến đấu tuy nhiên đối phương lại có đến hai đấu hoàng cường
giả thực sự là quá khó “.

Tiêu Viêm khuôn mặt hiện lên một tia không cam lòng “ Chẳng nhẽ phải nhường
lại dị hỏa cho bọn chúng “ . Tiêu Viêm thừa biết dị hỏa quan trọng với hắn thế
nào, có dị hỏa Tiêu Viêm có thể tiến giai công pháp cũng có thể đột phá lên
đại đấu sư cảnh giới càng giúp đẳng cấp luyện dược sư của hắn tiến thêm một
bước, một mũi tên trúng ba cái đích, đối với hắn dị hỏa là thứ không thể
không có.

Ngoại trừ vấn đề bản thân ra Tiêu Viêm thực sự không muốn Cổ Hà đoạt được dị
hỏa.

Dược Lão ánh mắt lóe lên rồi mỉm cười “ Chưa chắc, ngươi đừng quên đây là địa
bàn của ai, Mỹ Đồ Toa nữ vương kẻ mà băng hoàng Hải Ba Đông ngươi từng gặp
còn sợ mất mật, chỉ cần có thể dụ được nàng ta ra tay là được rồi, chúng ta
ngư ông đắc lợi cướp đoạt dị hỏa “.

“ Nơi đây đầy dãy Xà Nhân tộc chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng bọn nó, đám
người kia thích sư yên tĩnh thì chúng ta phá sự yên tĩnh đó đi, chỉ cần tất
cả Xà Nhân xung quanh hiện ta không tin không thể triệu hồi một nhân vật mạnh
mẽ nào của Xà Nhân tộc tới đây “.

Tiêu Viêm liếm liếm môi “ Sư phụ vậy còn đợi gì nữa chúng ta hành động thôi “
. Tiêu Viêm khoác lên một tấm tro bào che kín mặt, thân hình cũng rất nhanh
di chuyển trong màn đêm vô tận.

….........................

Nhóm người Vân Phá Thiên và Cổ Hà vốn đang di chuyển quỷ dị như hồn ma, bằng
thực lực của họ trừ khi không phạm vào sai lầm chết người nào nếu không xà
nhân không thể nào phát hiện ra nổi.

Khi cách cửa động chỉ còn khoảng 100m, cả Vân Phá Thiên và Cổ Hà đều mỉm cười
, 100m nữa thôi thì bọn họ sẽ thành công, Cổ Hà có thể có cơ hội đạt được dị
hỏa.

Tưởng như mọi việc êm đẹp bỗng nhiêm một âm thanh kinh thiên động địa vang lên
, âm thanh như xé rách trời cao “ Diễm Phân Phệ Lãng Thước “.

Đây chính là địa giai đấu kỹ hàng thật giá thật và cũng không phải do một đấu
sư như Tiêu Viêm đánh ra, lúc này với khả năng phụ hồn của Dược Lão Tiêu Viêm
hoàn toàn có thể cùng đấu hoàng một cuộc chiến.

Địa giai đấu kỹ của một đấu hoàng cường giả là kinh khủng bực nào, trong chớp
mắt đã đánh biển cát xung quanh tách làm hai phần, tất nhiền Dược Lão không
nhắm vào Cổ Hà mà nhắm vào Xà Nhân tộc, chỉ một chiêu hàng chục Xà Nhân đều
ngã xuống, hàng loạt tiếng hét thảm vang lên.

Tất cả xà nhân như nhận được báo động, lập tức triệu tập bao vây đám người Cổ
Hà, còn vị 'đấu hoàng thần bí ' thì đã chốn đi từ lâu không ai thấy nổi thân
ảnh của hắn nữa.

Vân Phá Thiên cắn răng “ Chết tiệt chúng kế rồi, mở đường máu giết ra ngoài ,
lập tức chạy hết tốc lực trở về Gia Mã đế quốc “.

Cổ Hà ánh mắt rực lửa “ Đừng để ta biết ngươi là ai ta nhất định sẽ lột da
uống máu, ăn thịt ngươi “.

Bảy người không còn giữ lại gì toàn thân đấu khí bùng nổ điên cuồng chém giết
trong biển Xà Nhân tộc, với thực lực của cả 7 có thể thoát ra hoàn toàn không
khó chỉ tiếc là họ đã chậm.

Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trên bầu trời, đi theo sau nàng ta là hai
đấu vương cường giả của Xà Nhân tộc cùng với hai hắc bào nhân thần bí.

Thải Lân mỉm cười ưu nhã “ các vị tiến vào Tháp Qua Nhĩ sa mạc của ta, giết
tộc nhân của ta xong phủi tay ra đi có vẻ hơi dễ dàng nhỉ “.

Không cần đến 4 người phía sau bởi một mình khí thể của Thải Lân cũng đủ ép
cho cả 7 người bên phía Cổ Hà sợ hãi, đệ nhất cường giả Gia Mã đế quốc, Tháp
Qua Nhĩ sa mạc đế vương, trước mặt nàng bất cứ cường giả nào của nhân tộc
cũng phải sợ hãi.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #124