Người đăng: Thiên Chân Vô Tà
Tuy nói đây là lần thứ hai Vô Song cùng Thải Lân tiến vòa tòa đại viện này bất
quá đây là lần đầu tiên họ có thể quan sát nơi đây một cách kỹ càng.
Ở phía trên cùng trong sân, một lá cờ theo gió nhẹ đong đưa, mấy chữ to Mạc
Thiết Dong Binh Đoàn được vẽ ở phần trên bên ngoài lá cờ, mơ hồ lộ ra một cổ
khí thế thiết huyết cứng rắn cùng ý chí kiên cường.
Tại bên ngoài đại viện. Vài tên đại hán thân hình dũng mãnh, cầm vũ khí trong
tay đang đứng thẳng tắp, ánh mắt bén nhọn, quét nhìn người đi đường qua lại
ngoài cửa, từ trên thân thể bọn họ mơ hồ cảm thấy chút huyết tinh.
Trong một dong binh đoàn thực sự luôn phải sống bên cạnh tử thần mỗi thành
viên trong bọn họ đều là chân chính tthiết huyết hán tử những người đã từng
lăn lộn trên lưỡi đao biển lửa mới có thể phát huy khí thế như vậy.
" Ở tại Thạch Mạc thành, Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta thực lực đứng hàng
thứ ba, Sa Chi dong binh đoàn phía trên có thể vượt qua chúng ta, do đội
trưởng bọn họ là một gã đại đấu sư, cho nên địa vị Sa Chi dong binh đoàn không
thể rung chuyển, mà ngoại trừ Sa Chi dong binh đoàn ra, tại đây trong cả Thạch
Mạc thành liền chỉ có Bạo Phong dong binh đoàn có thể miễn cưỡng cùng chúng ta
đối đầu."
Hướng đại viện bước đi, Tiêu Lệ bước chân xiêu vẹo đối với Vô Song cùng Thải
Lân đang đi bên cạnh mỉm cười nói, trong nụ cười thoáng có vài phần kiêu ngạo.
Ở cái độ tuổi của Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ có thể một mình rời nhà bỏ đi gây
dựng cơ nghiệp bực này quả thực cũng rất đáng tự hào đăch biệt ở nơi đầu sóng
ngọn gió như Thạch Mạc thành.
Đi theo phía sau Tiêu Lệ xuyên qua mấy con đường nhỏ. Trên đường đi tới. Gặp
được không ít đoàn viên Mạc Thiết dong binh đoàn tất cả bọn họ đều cung kính
với Tiêu Lệ chứng tỏ vị phó đoàn chủ này làm người cũng thực sự không tệ tất
nhiền rất nhiều người cũng liếc mắt quan sát Thải Lân và Vô Song một chút sau
đó rời đi.
Thải Lân lúc này mang một chiếc khăn che mặt cùng một lớp áo choàng bên trong
dù sao nhân dạng của nàng tịa Tháp Qua Nhĩ sa mạc cũng cực kì nổi tiếng nếu
nàng lộ ra mặt thật không biết quá bao nhiêu kẻ bị dọa xanh cả mặt, lần này
Vô Song cùng Thải Lân chính là muốn điệu thấp hành động.
Lại đi theo Tiêu Lệ chuyển qua thêm một cái đường nhỏ, một gian đại sảnh rộng
mở xuất hiện ở trước mặt . Tiêu Lệ đi trước từ từ mở cửa phòng ra sau đó nhóm
ba người tiến về phía đại sanh, ở đó Vô Song nhìn thấy một nam tử ngồi ở vị
trí trung tâm . Nam tử n một thân áo bào trắng, lúc này chính mỉm cười nhìn
Tiêu Lệ đang đi vào nhà, trong con ngươi so với thường nhân sáng ngời hơn mấy
phần, lộ ra vài phần cơ trí cùng khó có thể phát hiện được cơ trí và xảo trá.
"nhị đệ ngươi lần này đi hơi lâu đấy làm đại ca thực sự lo lắng, nếu ngươi
không về sớm hơn có lẽ ta phải cho người đi tìm ngươi." Thanh niên áo bào
trắng chậm rãi động thân đứng lên, theo cách xưng hô thì đây chính là Tiêu
Đỉnh đại cả của Tiêu Viêm và Tiêu Lệ.
"Đại ca lần này ta đi ra ngoài trên đường trở về gặp tiểu huynh đệ này, hai
chúng ta nói chuyện cực hợp nên mới về muộn một chút " . Dại ca để ta giới
thiệu cho người hai vị bằng hữu.
“ Vị này là Vũ Phong trưởng tử Vũ gia đến từ Xuất Vân Quốc, còn đây là Thải
Thải phu nhân của hắn “, Tiêu Lệ chỉ vào cả hai người Vô Song cùng Thải Lân ,
khuôn mặt tươi cười vui vẻ.
“ Đại ca không biết đâu rượu của Vũ gia nhà tiểu huynh đệ này quả thực là nhất
tuyệt, đệ mới nhấp một ngụm mà đã trờ thành nghiện luôn rồi, đại ca cũng nên
thử một lần đi “
"Nhị đệ tật xấu khỏ bỏ lại bị người ta mua chuộc rồi “ Tiêu Đỉnh đứng lên tiến
đến trước người Vô Song “ Hai vị không biết lần này đến Mạc Thước Dong binh
đoàn chúng ta là để ? “.
Tiêu Lệ nghe đến đây liền lùi lại dù sao công việc làm ăn hắn vẫn biết là để
cho đại ca giải quyết, hắn chỉ đứng phía sau trợ giúp cho đại ca mà thôi.
Vô Song mỉm cười “ Lần này đệ cũng đã nói trước với Tiêu Lệ đại ca rồi, chúng
ta muốn mang rượu qua các thành trấn khác của Tháp Qua Nhĩ sa mạc vì vậy phải
nhờ Tiêu Đỉnh đại ca trợ giúp, nhờ Mạc Thiết Dong binh đoàn hộ tống “.
Tiêu Đỉnh bật cười “ Đơn giản, không phải ta tự kiêu chứ dong binh đoàn của
chúng ta tuyệt đối là đáng tin, xung quanh đây không có nhiều dong binh đoàn
có thực lực như vậy đâu bất quá tối nay tiểu đệ cùng biểu muội có thể xuất ra
chút rượu cho ta nếm thử không “.
Khuôn mặt Tiêu Đỉnh có chút đỏ lên, còn cả Tiêu Lệ và Vô Song đều bật cười ,
Tiểu Đỉnh và Tiêu Lệ đều là hai con ma men hàng thật giá thật.
…....................
Trời dần về đêm, Thải Lân và Vô Song đều chưa ngủ, lúc này hai người chậm
rãi quan sát một cô bé đang miệt mài lau chùi đồ đạc, nàng chính là Thanh Lân
.
Thải Lân nhìn Vô Song nghi hoặc “ Có cần mang nàng đi không, nói thật ta cũng
rất thích cô bé này, với Bích Xà Tam Hoa Đồng của cô bé mà để rơi vào tay
nhân loại thực sự không ổn đâu “.
Vô Song ánh mắt nhu hòa nhìn Thải Lân “ Yên tâm đi mọi việc ta đều tính toán
cả rồi không lâu nữa đâu, Thải Lân nàng ra lệnh cho Xà nhân tộc hành động đi
“.
Thải Lân gật đầu, Bích Xà Tam Hoa Đồng của nàng lóe lên sau đó rất nhanh cũng
biến mất, hai người Thải Lân cùng Vô Song từ từ biến mất trong bóng tối.
Sáng hôm sau một không khí nặng nề bao trùm toàn bộ Thạch Mạc thành thậm chí
không một cư dân hay một dong binh đoàn nào dám đi ra ngoài, đơn giản mà nói
thì toàn bộ phạm vi xung quanh Thạch Mạc thành đều xuất hiện xà nhân, một
lượng quân đội xà nhân khổng lồ khiến ai cũng sợ chết khiếp, đây tuyệt đối là
xà nhân muốn công thành.
Xà Nhân bát bộ thậm chí có 2 bộ đã tập trung lại ở Thạch Mạc thành, đừng nói
là trong ngôi thành cường giả mạnh nhất chỉ là đại đấu sư, kể cả đấu linh
nhìn thấy đội hình của xà nhân tộc cũng sợ mất mật không dám ra ngoài.
Trong đại viện của Mạc Thiết Dong binh đoàn, Tiêu Đỉnh khuôn mặt lo lắng nhìn
Vô Song “ Vũ Phong huynh đệ tình tình là xà nhân tộc đang tổ chức vây thành
thực sự không thể ra ngoài chỉ sợ lô hàng của đệ không xuất ra được rồi “.
Vô Song trái lại liền mỉm cười “ Không sao đâu Tiêu Đỉnh ca ca, mạng người
quan trọng hơn tiền tài bất quá mấy ngày nay phải ăn nhờ ở đậu chỗ Tiêu Đỉnh
đại ca rồi “.
Tiêu Đỉnh liền bật cười “ ha ha chỉ cần người tặng ta vài vò rượu thì ngươi
muốn ở bao lâu cũng được . À mà biểu muội đâu, ta thấy nương tử của ngươi có
vẻ ít nói trầm tính không giống với nhau “.
Vô Song bật cười “ Thì vợ chồng mà phải bù trừ cho nhau chứ” . Trong căn phòng
hai người nam nhân cười lớn.
Cũng giống như Vô Song đang tán ngẫu với hai anh em Tiêu Lệ cùng Tiêu Đỉnh thì
Thải Lân và Thanh Lân không ngờ lại đang ngồi cùng nhau.
“ Thải thải tỷ, thế giới bên ngoài thực sự đẹp như vậy sao “ . Thanh Lân ngây
thơ hỏi.
Thải Lân mỉm cười “ Ừ đẹp lắm, sau này tỷ tỷ sẽ dẫn muội ra ngoài thăm thú
thế giới xung quanh chịu không “.
Thanh Lân có chút lo lắng hỏi lại “ Muội sợ Tiêu Đỉnh đại ca và Tiêu Lệ đại ca
không đồng ý “.
Thải Lân ánh mắt lộ một tia hung quang nhưng rất nhanh che dấu đi, nếu là
bình thường thì hai huynh đệ Tiêu gia chết chắc bất quá Vô Song không muốn
nàng ra tay thì nàng cũng không động thủ, Thải Lân mỉm cười “Yên tâm là được
, tỷ hứa với muội được không “.
….................
Gia Mã đế quốc, Gia Mã thành một con ngựa phi không dừng vó tiến thẳng vào
trong hoàng cung, chỉ ít phút sau toàn bộ hoàng thất Gia Mã đế quốc bàng
hoang, Xà Nhân công thành, Xà Nhân vây thành tín hiệu cấp báo từ khắp các
thành trấn của Tháp Qua nhĩ sa mạc đều gửi đến yêu cầu tăng viện.
Một cảm giác về cuộc đại chiến 10 năm trước lại một lần nữa hiện rõ mồn một.