34:ngày Trọng Yêu Nhất


Ba tháng thời gian, trong chớp mắt đã vội vàng đi qua hơn một nửa, mà khoảng
cách đến nghi thức thành thân của Tiêu Viêm, cũng chỉ còn gần một tháng .

Bên trong căn phòng nhỏ sạch sẽ, Tiêu Viêm đang lặng lẽ ngồi tu luyện. Hai mắt
nhắm nghiền, rơi vào cảm giác minh tưởng.

Thân thể chậm rãi đứng dậy, có chút hơi ê ẩm, Tiêu Viêm bất ngờ không tu luyện
đấu khí, ngược lại từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo màu đen hợp với thân mình
.

Trước lúc cử hành nghi thức thành nhân một tháng, tất cả mọi người, đều cần
tham gia một cuộc kiểm tra, tác dụng cuộc kiểm tra, tự nhiên là loại trừ ra
người có đấu khí không hợp cách, tộc nhân có trên bảy đoạn đấu khí, sau khi
hoàn thành xong nghi thức thành nhân, có thể đạt được tư cách tiến vào đấu khí
các tìm kiếm công pháp, mà tộc nhân có dưới bảy đoạn, lại không có quyền lợi
này, nghi thức thành nhân qua đi, sẽ bị phân về các sản nghiệp của gia tộc,
ngày sau trừ phi biểu hiện kiệt xuất hoặc tốc độ tu luyện vượt qua các tộc
nhân ưu tú khác, nếu không rất khó trở lại thành nội bộ gia tộc.

Vừa mới thay được quần áo,ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.

"Tiêu viêm ca ca, ta vào được không?"

Nghe thanh âm thanh thúy của cô gái, Tiêu Viêm khẽ cau mày, với lấy quần áo,
hai tay đẩy lên mộc bồn, dấu vào một góc bí mật, lúc này mới ung dung đi đến
gần cửa phòng, đẩy một cánh cửa mở ra.

Cửa phòng mở ra, ánh mặt trời ấm áp nhất thời lan tỏa mà tiến vào, chiếu lên
trên thân một thiếu niên mặc hắc sam, nhìn qua hết sức đặc biệt.

Ngoài cửa phòng, thiếu nữ mảnh khảnh duyên dáng, chiếc áo màu xanh nhạt nhẹ
nhàng phụ trợ hoàn hảo cho thân thể mềm mại kia, quần áo che dấu tiểu hung bộ
(phần ngực), tuy nhiên có chút sanh sơ, nhưng lại kiêu ngạo như thích biểu
hiện sức hấp dẫn tuổi thanh xuân, một cái thắt lưng màu tím bó sát chiếc eo
yêu kiều lại, gió nhẹ phất qua, thắt lưng tung bay ...

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp ngoài cửa này, Tiêu Viêm sửng sốt được một lúc, sau đó
mới chậm rãi khôi phục tinh thần lại, trên dưới dò xét Huân Nhi một chút, lấy
làm kì lạ nói : "Mới sáng sớm, ta còn tưởng làm sao nữ thần giáng thế, nhìn kỹ
lại, thì ra là Huân Nhi nhà ta a. "

Nghe những lời tán dương của Tiêu Viêm này mang vài phần vui vẻ, Huân Nhi chớp
chớp đôi mắt to, miễn cưỡng mím miệng mỉm cười, nhưng cặp mày liễu lặng lẽ vẽ
thành hình bán nguyệt xinh đẹp, cũng nói lên vui sướng trong lòng thiếu nữ.

Làn thu thủy mang theo vài phần hân hỉ, Huân Nhi cũng ngẩng đầu, đánh giá
thiếu niên đang mở cửa đi ra.

Mất một năm khổ tu, làm cho Tiêu Viêm bớt vài phần ngây thở, khuôn mặt thanh
tú, xuất ra vài phần phong thái kì diệu, thân thể huấn luyện trong thời gian
dài, cũng khiến cho bản thân Tiêu Viêm rắn chắc kiện tráng, một bộ hắc sam mặc
trên người, cả người nhìn qua, cũng tính là một thiếu niên tuấn tú.

Đi ra khỏi phòng, xoay tay lại đóng cửa phòng, nhìn ánh mắt chăm chăm đang
nhìn mình của Huân Nhi, Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên dò xét chính mình một
chút, nghi hoặc hỏi: "Không có gì không đúng chứ ?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều có chút đỏ lên, Huân Nhi dời ánh mắt về một bên,
hé miệng mỉm cười nói: "Đi thôi, Tiêu Viêm ca ca, ngày hôm nay chính là ngày
tham gia kiểm tra, người đã chuẩn bị tốt chưa ?"

Đôi mắt híp lại, Tiêu Viêm nhún vai, khóe miệng hé ra một chút kiệt ngạo như
ẩn như hiện, bàn tay chậm rãi sửa lại các nếp nhăn (quần áo), cười nhẹ nói :
"Cái tên phế vật, bắt đầu từ hôm nay, đem nó trả lại những người đã đặt nó cho
ta đi!"

Nhìn thấy Tiêu Viêm tin tưởng mười phần, Huân Nhi nghiêng đầu, khẽ cười nói:
"Ta tin tưởng Tiêu Viêm ca ca !"

"Ngươi đương nhiên tin tưởng, chỉ sợ rằng ngươi sớm đã nhìn thấu thực lực của
ta." Tiêu Viêm liếc mắt nhìn nàng, nhếch miệng bắt đắc dĩ nói .

Nhìn Tiêu Viêm tựa hồ có chút buồn bực, Huân Nhi quay người, khẽ gật gật đầu,
bàn tay đáng yêu nắm nhẹ , cười nói : "Từ ba đoạn lên bát đoạn đấu khí, dùng
không đến một năm thời gian, thiên phú tu luyện của Tiêu Viêm ca ca, cho dù là
Huân Nhi, cũng không mong đuổi kịp a ... "

" Được rồi được rồi!" Tiêu Viêm gãi gãi mũi.

“Đúng rồi muội còn phải cảm ơn Tiêu Viêm ca ca đã tặng muội túi hương lần
trước! Không biết Tiêu Viêm ca ca lấy được ở đâu vậy?” Huân Nhi hỏi Tiêu Viêm.

“Muội thích là được quản nó ở đâu chứ!” Tiêu Viêm trả lời qua loa.

Huân Nhi thấy vậy khẽ nhíu mày nhưng cũng không có hỏi tiếp.

“Đúng rồi chúng ta cũng đi gọi tứ đệ cùng đi chung” Tiêu Viêm lên tiếng.

….

Tiến hướng phòng Tiêu Kiếm, Tiêu Viêm khẽ gõ cửa: “Cốc cốc cốc”

“Tứ đệ đệ có đấy không?” Tiêu Viêm thấy gõ cửa mãi không có ai sốt ruột cất
tiếng gọi to.

“Hay Kiếm ca đi trước rồi!” Huân Nhi hờ hững nói.

“Để ca ca vào xem hắn có đấy không, Huân Nhi chờ ở đây!” Tiêu Viêm chuyển lời.

Tiêu Viêm bước vào phòng Tiêu Kiếm. Một thanh niên cởi trần, hăn đang ôm chăn
miệng chảy đầy nước dãi. Có vẻ như đang có giấc mơ đẹp(Ài, từ lần luyện ra phụ
hồn có vẻ tên này lười đi hẳn!). Huân Nhi nhòm vào, đột nhiên nàng hét lớn
quay mặt đi, mặt mày đỏ ửng, nàng lấy hai tay mình che lại mặt.Tiêu Viêm thở
dài

.

“Oái, mỹ nữ sao nàng hét to thế! Nàng muốn hại chết lỗ tai ta sao?” Tiêu Kiếm
bật dậy từ giấc mơ giật mình lên tiếng.

“Cốp” Tiêu Kiếm bị Tiêu Viêm gõ mấy cái vào đầu: “Đệ biết hôm nay là ngày gì
không? Hôm nay gia tộc sẽ kiểm tra vậy mà đệ giờ này còn chưa tỉnh!”

Tiêu Kiếm gãi gãi đầu.

....

Huấn luyện trường làm bằng đá xanh thật lớn, trong đó tập trung khoảng hơn một
trăm thiếu niên thiếu nữ, trận trận ồn ào âm thanh, phóng lên cao

Giữa huấn luyện trường, dựng một tấm bia đá đen dùng để trắc nghiệm rất lớn,
loại bia đá trắc nghiệm này, cũng chỉ có một ít gia tộc có thực lực mới có tư
cách trang bị, giá trị xa xỉ,bên cạnh bia đá đen, như cũ vẫn là vị trắc thí
viên lạnh lùng của một năm trước đây .

Trên đài cao bên trái huấn luyện trường, đang ngồi là một ít nhân sĩ nội bộ
trong gia tộc, tại chính giữa, là tộc trưởng Tiêu Chiến cùng ba vị trưởng lão.

Bên trong quảng trường, là các thiếu niên thiếu nữ đang sớm chờ được kiểm tra,
đang bồn chồn đứng thẳng, một ít người ưu tú biểu hiện bình thường, trên mặt
vẫn chưa có nhiều ít khẩn trương gì, một ít người thiên phú bình thường hoặc
quá thấp, lại là vẻ mặt bàng hoàng cùng rối loạn.

Tiêu Chiến điềm tĩnh nghiêm mặt nhìn sắc mặt khác nhau của tộc nhân dưới
trường, trong lòng nhẹ nhàng hít một hơi, Viêm nhi, Kiếm nhi các ngươi có thể
vượt qua một ải này không ? Viêm nhi thì còn có khả năng chứ, Kiếm nhi
thì…hài. Tiêu Chiến thở ra một hơi.

"Tộc trưởng, thời gian sớm sắp đến, Tiêu Viêm,Tiêu Kiếm sao còn chưa tới ?"
Bên cạnh Tiêu Chiến, hai trưởng lão nhíu mày hỏi.

Tiêu Chiến khinh miệt liếc mắt hắn, nhàn nhạt nói : "Thời gian còn chưa tới,
vội cái gì? Hai vị trưởng lão ngay cả một điểm định lực này cũng không có?"

Bị Tiêu Chiến làm cho á khẩu, hai trưởng lão sắc mặt thoáng có chút khó coi,
hừ lạnh âm trầm nói: "Cho dù ngươi mua đấu giá cho Tiêu Viêm trúc cơ linh
dịch, vậy cũng không có thể làm cho hắn trong một năm thăng lên bảy đoạn đấu
khí! Ngươi đừng mong chờ có kì tích gì xảy ra. Riêng Tiêu Kiếm nhà ngươi thì
hắn đã định sẵn là phế vật rồi còn đi kiểm tra làm gì."

Nghe vậy Tiêu Chiến khuôn mặt giận dữ, hắn hiện tại cũng đang phiền não, tên
gia hỏa này tựa hồ rất thích nói xấu người khác,đúng lúc hắn định quát mắng
lại, giữa sân thoáng chốc náo loạn lên.

Xoay chuyển ánh mắt, phía trên đường nhỏ xa xa quảng trường, ba cái bóng chậm
rãi đi đến, thong dong bước đi, tựa hồ không vì hôm này là một ngày trọng yếu
mà phải gấp gáp.

Híp lại ánh mắt nhìn nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt hai thiếu niên mặc hắc
sam phía xa xa, Tiêu Chiến chẳng biết vì sao, thở nhẹ ra một hơi ...


Đấu Phá Chi Ma Đế - Chương #34