30:nhất Thiết Đãi Tục


Ra khỏi phòng đấu giá số một, Tiêu Viêm lại về giám bảo thất, trong ánh mắt
kính sợ của trung niên nhân kia, yên lặng chờ đợi

Một lúc sau, tiếng bước chân từ bên ngoài dồn dập truyền đến, hai đạo nhân
ảnh, đẩy cửa mà vào.

"A a, vị này là chủ nhân của trúc cơ linh dịch? Hình như tiên sinh lần đầu đến
Ô Thản thành?" Hương phong thổi đến, tiếng cười khẽ kiều nị, bỗng nhiên vang
lên bên tai Tiêu Viêm, làm tim hắn thoáng đập mạnh.

Trong lòng mắng một tiếng yêu tinh, khuôn mặt Tiêu Viêm ẩn vào trong áo
choàng, ánh mắt khẽ chuyển hướng nữ nhân mặc váy màu đỏ bên cạnh.

Tiếp xúc ở cự li gần, Tiêu Viêm lại phải đánh giá lại sự thành thục vũ mị của
nữ nhân này, trên khuôn mặt, một đôi thủy ngâm ngâm mĩ mâu, tựa như không lúc
nào không hấp dẫn nam nhân, ánh mắt không dấu vết nhìn qua đôi ngọc cảnh thon
dài ưu nhã, cũng suýt nữa bị khe ngực hãm sâu kia hút vào, eo như thủy xà, lúc
lay động, hấp dẫn vạn phần, làm cho người ta hận không thể đè lên trên đất mà
phát tiết dục vọng.

Khuôn mặt hơi nóng lên, bất quá hoàn hảo, còn có áo choàng che dấu, Nhã Phi
cũng không nhìn thấy, lập tức mạnh mẽ ngăn chặn ý niệm trong đầu, Tiêu Viêm
khẽ gật đầu, cùng lúc đó, thanh âm của dược lão, cũng khô khan truyền ra: "Đấu
giá thành công? Đem tiền đưa cho ta, ta còn có việc!"

Tựa hồ có chút kinh ngạc tuổi của hắc bào nhân, ngọc thủ của Nhã Phi che đôi
môi đỏ mọng, nhẹ giọng cười, bộ ngực đầy đặn lộ ra những đường nét kinh tâm
động phách, Nhã Phi cười khanh khách nói: "Xin lão tiên sinh đợi một lúc, mốt
số thủ tục, còn đang hoàn thành."

Khẽ gật gật đầu, Tiêu Viêm không mở miệng thêm, đem ánh mắt dời khỏi nữ nhân
này, sau đó bảo trì trầm mặc.

Nhìn nhân ảnh hoàn toàn bao phủ trong hắc bào trước mặt, Nhã Phi khẽ cau mày,
xem ra dung mạo của mình trước mặt vị thần bí nhân này không có hiệu quả gì,
lập tức bất đắc dĩ liếm liếm đôi môi hồng nhuận, ánh mắt đảo qua trên người vị
thần bí nhân này, muốn từ vài chi tiết nhỏ tìm ra thân phận của hắn.

Sau khi quan sát, trong lòng Nhã Phi có chút thất vọng, ánh mắt chạm với Cốc
Ni đại sư ở bên cạnh, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thanh âm ôn nhu nhẹ
giọng hỏi: "Lão tiên sinh, Nhã Phi rất ít khi thấy luyện dược sư không đeo huy
chương, không biết tôn tính của lão tiên sinh?"

"Thế nào? Nữ oa oa, đến chỗ này, còn phải tự báo ra thân phận?" Dưới hắc bào,
dược lão nhàn nhạt nói.

"A a, Nhã Phi chỉ tò mò mà thôi, nếu lão tiên sinh không muốn nói, Nhã Phi tự
nhiên không dám hỏi thêm." Nhã Phi lạc lạc cười nói.

Ánh mắt xuyên thấu qua áo choàng, nhìn đôi chân trắng toát ẩn trong chiếc váy
màu đỏ bó sát người kia, Tiêu Viêm có chút bất đắc dĩ, Nhã Phi có thể trở
thành thủ tịch phách mại sư (người chủ trì đấu giá) của Đặc Mễ Nhĩ phách mại
trường, tự nhiên sẽ không bình thường, đều nói hồng nhan họa thủy, người thèm
muốn mỹ mạo của nàng trong Ô Thản thành không biết có bao nhiêu, nhưng đến bây
giờ, vẫn chưa nghe nói có ai đạt được mục đích, tuy trong này không thiếu
nguyên nhân là nàng có Đặc Mễ Nhĩ phách mại trường làm chỗ dựa, bất quá ai
cũng không dám cho rằng, nữ nhân này là một cái hoa bình chỉ sở hữu mỹ mạo.

Ở cạnh một tinh minh nữ nhân như vậy, Tiêu Viêm như một miếng băng mỏng, hắn
chỉ sợ nữ nhân tinh tế này phát hiện ra cái gì, bất quá hoàn hảo, có dược lão
lên tiếng chống cự, lão hồ ly này, sẽ không chịu nửa điểm hấp dẫn của con yêu
tinh bên cạnh.

Tại lời nói có chút lãnh đạm của dược lão, Nhã Phi cũng không có lời nói nào
hữu dụng, cuối cùng, nữ nhân này đành phải bỏ qua ý niệm trong đầu, cười khanh
khách lấy ra thủy tinh tạp trên người, trên tạp có tộc huy của Đặc Mễ Nhĩ gia
tộc.

"Lão tiên sinh, đây là quý tân tạp (tạp dùng cho khách quý) của Đặc Mễ Nhĩ đấu
giá hội. chỉ cần tiên sinh có nó, ở bất kỳ đấu giá trường nào của Đặc Mễ Nhĩ
gia tộc, đều sẽ có đãi ngộ của khách quý, đồng thời, đấu giá trường thuế suất,
sẽ từ năm phần trăm hạ xuống hai phần trăm."

Nghe vậy, Tiêu Viêm nhíu nhíu mày, so sánh với một đống phế thoại lúc trước,
hắn càng thích mấy thứ có tính thực chất này, lập tức thoáng trầm ngâm, tiện
tay tiếp nhận thủy tinh tạp phiến.

Nhìn bàn tay trắng nõn đưa ra khỏi hắc bào, trong mắt Nhã Phi xẹt qua một tia
kinh ngạc, rõ ràng thanh âm già nua khô khốc, nhưng lại có một đôi tay như
thiếu niên, người này, cuối cùng là có thân phận thế nào?

Lúc này, một thị nữ từ ngoài đi vào, đem lục sắc tạp phiến cung kính đưa cho
Nhã Phi.

"Lão tiên sinh, trúc cơ linh dịch đấu giá được bốn vạn kim tệ, trừ đi hai phần
trăm tiền thuế, còn lại, đều ở chỗ này." Nhã Phi mỉm cười đem lục sắc tạp
phiến đưa tới.

Tiếp nhận lục sắc tạp phiến, trong lòng Tiêu Viêm rốt cục thở ra một hơi, tu
luyện tư bản sau này của mình, đều ở trong này a, chỗ tiền này, đủ để mình an
tâm tu luyện đến cấp bậc đấu giả...

Một khi tiền đã tới tay, Tiêu Viêm cũng không nghĩ ở lâu thêm, tùy ý khoát tay
áo với Nhã Phi, thanh âm già nua nhàn nhạt nói: "Ta có thể đi rồi chứ?"

"A a, đương nhiên, lão tiên sinh sau này còn muốn đấu giá đan dược gì, nên
chiếu cố Đặc Mễ Nhĩ đấu giá trường nha." Nhã Phi thản nhiên cười nói.

"Ân." Tùy ý lên tiếng, Tiêu Viêm đứng dậy, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi
căn phòng muốn mạng người này

Nhìn bóng dáng Tiêu Viêm biến mất, nụ cười trên mặt Nhã Phi chậm rãi thu liễm,
nhíu mày lại, đi đến cạnh bàn, khẽ dựa vào đó, đường cong lộ ra.

"Cốc Ni thúc thúc, hắn thực sự là luyện dược sư?" Hơi trầm mặc một lúc, Nhã
Phi nhẹ giọng hỏi.

"Ân, hơn nữa luyện dược thuật còn mạnh hơn ta, ít nhất, nhị phẩm trúc cơ linh
dịch kia, ta không luyện chế được." Cốc Ni cung thanh với Nhã Phi, thở dài
nói.

"Có dược phương (phương thuốc) đều không được?" Đôi mắt híp lại, đôi môi hồng
nhuận hơi nhếch lên, làm như tùy ý nói.

Nghe lời này của Nhã Phi, Cốc Ni sắc mặt cả kinh, vội vàng nói: "Dược phương
chính là mạng của luyện dược sư, tiểu thư ngàn vạn lần không nên có chủ ý với
nó, làm một luyện dược sư không biết cấp bậc nổi giận, cho dù là Đặc Mễ Nhĩ
gia tộc, cũng khó có thể thừa nhận, vài chục năm trước, Thiết Khắc gia tộc nổi
tiếng cả Gia Mã đế quốc chính là vì muốn có dược phương của đan vương Cổ Hà,
cuối cùng bị hắn mời đến bốn vị đấu vương cường giả, đem gia tộc hủy diệt,
cuối cùng việc này, ngay cả hoàng thất của Gia Mã đế quốc, cũng không dám can
thiệp thêm!"

"Tuy nói thế lực của gia tộc chúng ta đã vượt xa Thiết Khắc gia tộc trước kia,
dù vậy cũng không nên đắc tội với một số luyện dược sư thần bí là tốt nhất,
phải biết rằng, luyện dược sư căn bản là một cái độc phong oa, chỉ cần ngươi
làm đau, hắn bật người là có thể tìm được vô số bằng hữu, hơn nữa cũng có rất
nhiều cường giả, phi thường vui lòng có một luyện dược sư thiếu họ một cái
nhân tình."

Nhìn Cốc Ni kinh hoảng, Nhã Phi bất đắc dĩ nhu nhu trán, cười khổ nói: "Cốc Ni
thúc thúc, ngươi nói gì vậy, ta đâu có chủ ý gì với hắn, ngươi cho rằng mấy
năm lịch lãm này của Nhã Phi là phí công sao."

"Ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi thôi." Nghe lời nói của Nhã Phi, Cốc Ni cũng thở
phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ ny tử này sẽ làm ra việc ngu ngốc gì.

Liếm liếm môi, ngọc thủ của Nhã phi nâng tóc lên, nhẹ nhàng hít một hơi, luyện
dược sư, thật sự là một đám người khủng bố, nhưng vì sao mình lại không có
hạng thiên phú này?


Đấu Phá Chi Ma Đế - Chương #30